Chương 11. Hái Lộc
Trở lại trong phòng, Củng Yên ném thiếu nữ trong lòng ngực lên trên giường, đệm chăn trên giường rối loạn một chút, giày cao gót được đặt trên mặt đất.
Bởi vì nằm thẳng nên sườn xám xẻ cao lộ ra phần da thịt trắng nõn, Củng Yên cau mày giúp nàng gỡ bỏ phụ kiện trên đầu, vòng cổ, hoa tai ngọc trai, mấy thứ này đeo suốt sẽ khó chịu.
Chỉ là không nghĩ tới, mới vừa gỡ trang sức xuống, Củng Yên khom lưng muốn giúp nàng tháo vòng cổ, đột nhiên tay bị người nắm chặt, cô lười nhác liếc xuống, chỉ thấy mặt Hoa Mạn Y say, trong mắt mông lung nhìn mình, ưm ư ra tiếng, "Cô muốn làm gì?"
Giọng nói nghe cứ như Củng Yên cô vừa phạm vào chuyện tày trời.
"Cô uống say." Củng Yên mặt không có biểu tình.
"A...... Vậy chẳng phải càng thích hợp cho cô xuống tay sao ?" Hoa Mạn Y trào phúng ra tiếng, "Đồ háo sắc, cô không nhìn lại bản thân cô sao, bổn tiểu thư là người mà cô có thể chạm vào à ?"
Củng Yên: "......"
Ánh mắt Củng Yên lạnh lẽo, cầm tay rút ra, "Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi ra ngoài."
"Đừng đi !" Một âm thanh dồn dập từ trên giường truyền đến, Củng Yên còn chưa kịp phản ứng, cánh tay lại bị một bàn tay mềm mại bắt lấy, cô bất đắc dĩ quay đầu lại.
Hoa Mạn Y bắt đầu dùng một loại biểu cảm kỳ lạ nhìn cô, đôi mắt mang theo chút sương mù ủy khuất, "Củng mama...... Đừng đi, tôi biết là cô......"
"Tôi không muốn bồi rượu...... Bọn họ sẽ sờ soạng tôi, chỉ nghĩ cách đụng chạm vào tôi......"
Nói nói Hoa Mạn Y liền bắt đầu khóc, cầm tay Củng Yên đặt ở trên mặt, "Thật sự, bọn họ thật đáng ghét, tôi cảm thấy thật dơ bẩn hu hu hu......"
Ngoài cửa sổ tuyết mịn bay bay, trong phòng có lò sưởi thổi hơi ấm nóng, dưới ánh đèn, nữ nhân một bên hút thuốc, sương khói ở dưới ánh đèn nhẹ nhàng bay lượn, ánh mắt Củng Yên phức tạp nhìn nàng thật lâu, lòng bàn tay là da thịt mềm mại của Hoa Mạn Y, ở trong đó còn có hỗn hợp nước mắt ướt dính.
"Tôi biết rồi." Qua một lúc lâu, cô mới trầm giọng đáp lại.
Không biết là không nghe hay cố tình bỏ qua, Hoa Mạn Y cau mày, khẽ đem bàn tay trên mặt dịch chuyển xuống dưới, đến tận khi bàn tay ấm bao trọn nơi cao ngất kia, "Hình như nó lớn hơn rồi...... Tôi thấy rất khó chịu, cô giúp tôi xoa được không ?"
"Hoa Mạn Y!" Khi nữ nhân chạm vào nơi mềm mại kia, ngay lập tức sắc mặt trở nên khó coi, "Cô đừng có được một bước lại muốn tiến mười bước."
"Tôi đâu có được một bước lại muốn tiến mười bước ......" Hoa Mạn Y trả lời lại, nói có sách mách có chứng, làm người khác nghi ngờ nàng căn bản không có say, nhưng trên mặt hồng phấn, lúc thì tỉnh, lúc thì mơ hồ, ngoài miệng nói mấy lời nhảm nhí, khiến người ta không thể nghĩ rằng nàng đang tính táo. Giằng co một hồi lâu, cô gái trên giường có vẻ đã nhượng bô, dưới mí mắt của Củng Yên, tự dùng tay mình xoa xoa hai cái, làm nũng nói, "Vậy cô giúp tôi lấy một ly nước được không ? Tôi khát quá ......"
Củng Yên không có biện pháp, không thể đem người mặc kệ, xoay người lấy một ly nước lại đây, đưa tới đầu giường, "Dậy uống đi."
Hoa Mạn Y nhìn ly nước lúc ẩn lúc hiện gần ngay trước mắt, nàng muốn duỗi tay đi lấy, lại không biết đụng tới cái gì, chỉ nghe thấy nữ nhân ở mép giường đột nhiên kêu tên nàng.
"Hả?" Nàng nghi hoặc khó hiểu, tận đến khi cảm nhận được sự ướt át trên ngực thì nàng mới hiểu được chút, ngược lại dùng một giọng nói bình tĩnh ồm ồm trả lời, "Nước...... đổ......."
Hoa Mạn Y bắt đầu gian nan gỡ nút thắt sườn xám, đáng tiếc nút quá chặt, tay lại không linh hoạt, mãi không cởi được, nàng bắt đầu cảm thấy khó khăn, miệng ủy khuất bẹp, "Ô —— không cởi được......"
Củng Yên đau đầu mà đem ly nước để lên đầu giường, "Hoa Mạn Y, sao cô lại trẻ con như vậy?"
Đầu lại đau, Củng Yên liền muốn hút thuốc, nâng tay lên mới phát hiện cô đã đem thuốc dập tắt, hơn nữa nơi này lại không phải phòng cô, không có điếu thuốc khác để hút.
Thiếu nữ trên giường còn đang khóc, một bên khóc một bên cùng nút thắt lôi kéo, mắt thấy nàng sắp làm rách sườn xám xẻ cao sang trọng, rốt cuộc Củng Yên nhịn không được giữ chặt tay nàng, "Để tôi."
Từng viên nút thắt cởi bỏ, đập vào mắt liền có thể rõ ràng nhìn thấy yếm màu tím bao trọn bộ ngực no đủ, khả năng nó thật sự lớn hơn, yếm có chút căng chặt, thậm chí có thể nhìn thấy đỉnh ngực nhọn đang nhô lên.
Củng Yên liếc mắt một cái, mặt không đổi sắc cởi hết quần áo trên người Hoa Mạn Y xuống, tùy tay ném tới trên ghế, chắc là đã thấm mệt, Hoa Mạn Y cũng không làm ầm ĩ, mắt Củng Yên đen tối không rõ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp kia một hồi lâu, đột nhiên trong cổ họng hừ lạnh một tiếng, đắp chăn lên, xoay người đi ra ngoài.
......
Sáng sớm hôm sau, đầu Hoa Mạn Y đau như búa bổ , cổ họng khô không khốc, đồng hồ quả lắc trên tường chỉ vào đúng 6 giờ, trời vẫn còn sớm, chắc chưa có ai dậy.
Hoa Mạn Y chuẩn bị xuống giường, chăn từ trên xương quai xanh trượt xuống dưới, lộ ra một thân thể trần trụi, nàng ngốc một lúc lâu, trong đầu ùa về ký ức của tối hôm qua.
Nàng cùng Lý công tử uống rượu, lúc sau uống say bên tai mơ hồ nghe được Lý công tử vẫn luôn đang kêu tên nàng......
Chẳng lẽ......
Hoa Mạn Y khó có thể tiếp thu kết quả kia, cả người tức giận run rẩy, đang định xuống giường tìm người tính sổ, đi được hai bước, bỗng nhiên liếc đến gạt tàn thuốc trên đầu giường .
Cái gạt tàn thuốc này là nàng mua để đây, phòng ngừa trước một ngày nào đó Củng mama đến phòng của nàng thì còn có cái chuẩn bị. Còn chưa dùng bao giờ nhưng tại sao bên trong lại có một mảng tàn thuốc ?.
Nàng nhớ rõ tên họ Lý kia không hút thuốc, vậy có nghĩa là tối hôm qua, Củng mama đến phòng của nàng ?
Vậy quần áo trên người mình có phải là cô ấy cởi hay không ?
Chuẩn rồi còn gì, trên người nàng không có một dấu vết nào, căn bản không có khả năng phát sinh loại chuyện kia, huống chi Củng mama còn đến phòng nàng, vậy thì càng không thể.
Hoa Mạn Y càng nghĩ càng khẳng định, cũng thấy hết đau đầu, nàng chui vào trong chăn, da thịt trắng mềm cảm nhận được sự ấm áp bên trong, không biết đang vui vì điều gì, nhưng nàng lại thấy rất vui vẻ.
Ở trên giường lăn qua lăn lại một lúc, tận đến khi thấy khát nước thì nàng mới chịu dậy mặc quần áo đàng hoàng, chuẩn bị đi ra ngoài lấy ly nước ấm uống.
Vừa lúc trong bình nước ấm cũng không có nước, Hoa Mạn Y cầm theo bình nước ấm xuống lầu, đến phòng bếp chuẩn bị. Đến gần phòng bếp, có tiếng khóc rất nhỏ rất nhỏ mơ hồ truyền đến, Hoa Mạn Y nhíu mày khó hiểu, muốn tiến lên xem rõ là gì, nhưng bước chân lại ở cửa trước dừng lại.
Tiếng khóc bên trong là của Hiểu Hiểu.
"Mẹ chị bắt chị gả chồng, chị kêu em phải làm sao bây giờ !"
"Hiểu Hiểu, em đừng khóc, nhìn em khóc chị thấy đau lắm." Một thanh âm khác đến từ chị Phục Linh.
"Em không cần chị lo, chị đi, chị đi đi! Chị đi mà gả cho chồng chị ấy hức hức......" Hiểu Hiểu gần như sắp sụp đổ, có lẽ sợ làm ảnh hưởng đến người khác nên cố gắng kìm nén cảm xúc.
Phục Linh nghe thấy liền nghẹn ngào, "Hiểu Hiểu, em có tin chị không ?"
Hiểu Hiểu không đáp lại, vẫn khụt khịt.
"Tin chị, ba tháng, chỉ cần ba tháng chị khẳng định sẽ về bên cạnh em."
"Có thật không?"
"Thật sự."
Mặt sau cũng không ai nói chuyện, chỉ là phát mấy âm thanh kỳ quái, Hoa Mạn Y nghĩ không ra âm thanh này là của cái gì, dưới sự hiếu kỳ, nàng từ phía sau cửa ló đầu ra nhìn vào bên trong.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng sửng sốt hoảng sợ, nàng nhìn thấy Hiểu Hiểu ngày thường nhiệt tình sôi nổi đang được chị Phục Linh tao nhã dịu dàng ôm vào trong lòng, mà hai người họ còn đang hôn môi.
Hoa Mạn Y nhanh chóng che miệng lại, trừng lớn hai tròng mắt, đem những gì vừa nghe được nhớ lại, rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao Hiểu Hiểu lại khóc đến khố sở như vậy.
Nước cũng không lấy, Hoa Mạn Y vội vàng chạy lên lầu, đóng cửa lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết là vì hai người họ đều là con gái, vẫn là do lần đầu tiên bản thân gặp được loại tình cảm mà trần tục chưa bao giờ chấp nhận này mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, bản thân nàng cũng không ghét bỏ, thậm chí còn có chút vui sướng, nhưng ngay sau đó, nàng lại xấu hổ vì sự "Không ghét bỏ" này của mình. Hồi còn học trung học, thầy dạy văn có nói về vấn đề này, nói thứ tình cảm ấy trái với luân thường đạo lí. Khi ấy nàng cũng không quan tâm, nàng cho rằng loại tình cảm này không bao giờ có khả năng xảy ra trên người mình.
Mà khi trong đầu nàng lại hiện lên bóng dáng của người nào đó, nàng cảm thấy nếu là người kia thì cô gái được cô ấy thích chắc rất hạnh phúc, bởi vì nữ nhân kia rất ưu tú, cao ngạo, không một ai có thể đè ép được cô ấy.
Hoa Mạn Y càng nghĩ càng lún sâu, trong nháy mắt bỗng nhiên bừng tỉnh, ngỡ ngàng nhận ra từ bao giờ, bản thân mình đối với người kia đã sinh ra những đoạn tình cảm mơ hồ, khó nói thành lời.
Hơn nữa còn đang âm thầm sinh trưởng đều đặn.
Những lúc ca hát đều không tự chủ được, mong chờ ở một ngày nào đó, nàng có thể nhìn thấy cô ấy ở dưới sân khấu, hút thuốc lười biếng nhìn mình, khi cùng người ấy uống rượu, nàng sẽ mong đối phương sẽ cảm thấy lo lắng cho mình....Thậm chí nghĩ lại việc hôm qua, nàng muốn biết khi Củng mama cởi quần áo của mình, trong lòng cô ấy có những suy nghĩ nào khác đối với thân thể nàng không.
Bỗng nhiên Hoa Mạn Y nhớ tới, đã từng có một ngày, chị Phương trách bản thân nàng không khỏi quá mức không muốn rời xa Củng mama, nói mười câu thì hết chín câu nhắc đến người ta. Lúc ấy nàng bị Củng mama chỉnh đốn vì nhảy múa vụng về, mà nàng lại như một học sinh vội vàng muốn được khen thưởng. Nhưng lúc đó Củng mama tựa như một nhà tư bản vô tình, đối xử với ai cũng như nhau, chẳng hề thiên vị.
Hoa Mạn Y nghĩ không rõ, di chứng sau say rượu đánh úp lại, nàng cảm giác bụng có chút khó chịu, đầu cũng đau, tạm thời đem chuyện này để qua một bên, không nghĩ, thể xác và tinh thần mệt mỏi trở lại giường tiếp tục ngủ.
-----------------------------
Cp phụ đầu tiên lên sân khấu, Mạn Y iu rùi đổi xưng hô thui.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro