Chương 14

Chậm chạp không thấy được đáp lại, Hoa Mạn Y không được nhịn ngẩng đầu lên, nhưng vừa nhấc đầu lên liền thấy nữ nhân trước giường không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình, dây cột trên chân không biết khi từ nào đã được cột chặt, mà Củng mama ngồi dựa vào ghế, chân dài bắt chéo, khói thuốc màu trắng sữa uốn lượn không ngừng trong không khí.

Ánh mắt hơi hơi nhìn xuống dưới, trong giọng nói lười biếng ẩn chứa một tia sắc bén.

Có vẻ như nàng đã hỏi một câu mà nàng không nên hỏi.

Mày Củng Yên nhíu lại, tiếng nói lạnh nhạt, "Hoa Mạn Y, đừng hỏi mấy câu vớ vẩn đấy."

Hoa Mạn Y bị những lời này châm thủng, giống bong bóng bị vỡ, không còn dũng khí hỏi câu tiếp theo, nàng biết hỏi những câu này thì không khác gì đang tìm hiểu sự riêng tư của nữ nhân này, nhưng nàng không được nhịn ôm một tia ảo tưởng, ảo tưởng bản thân mình có phải người đặc biệt hay không.

Nhưng xem kết quả này, là Hoa Mạn Y nàng tự coi mình là đặc biệt.

"......Biết rồi." Nàng có chút buồn bã đáp lại, quay đầu đi, "Vậy về sau Hoa Mạn Y em đi đâu về đâu cũng không cần báo cáo với chị trước phải không ?."

"Em đang bất mãn với lời nói của tôi à?"

"Em đâu dám."

Vừa dứt lời, cằm bị người nắm, Hoa Mạn Y cảm nhận được một sức lực mạnh đang bẻ mặt nàng quay về, bàn tay kia không thô ráp, ngược lại rất thon dài, không có nhiều thịt, gầy trơ cả xương, nhưng lực nắm lại rất lớn, như những nữ pháp sư phương Tây du hành trong đêm tối.

"Hoa Mạn Y, em nghe cho rõ, em đã bán mình cho tôi thì chính là người của Củng Yên này, tôi kêu em đi hướng đông thì em tuyệt đối không được đi hướng Tây, tôi đã nói lời này lần thứ hai, nếu có lần thứ ba thì cũng đừng trách Củng Yên tôi không nhân nhượng, em có đi ra Phong Hải để đi đâu, về đâu, gặp ai thì đều phải báo cáo với tôi.

Tôi biết, hiện tại em có thể kiếm tiền cho tôi nhưng Củng Yên tôi không nuôi em để sinh lợi ngày một ngày hai, tôi hy vọng em hiểu rõ, thứ gì không chiếm được thì mãi là tốt nhất, em đừng để một ngày nào đó tôi phát hiện thân thể em bị người khác chơi hỏng, đến lúc đó thì tự thu xếp đồ đạc rồi cút cho tôi !."

Lời nói sắc bén quanh quẩn bên tai, Hoa Mạn Y không thể bình tĩnh một lúc lâu. Tận đến khi người ở mép giường là một người khác đang bôi thuốc ở mắt cá chân nàng, rượu thuốc lạnh lẽo dính ở trên chân mới kéo ý thức nàng lại.

Không biết từ khi nào trong phòng lại có thêm vài người, chị Phương, Hiểu Hiểu đều lại đây hỏi han ân cần.

"Xương có thấy đau không ?" Bác sĩ Mã xem mắt cá chân sưng.

Hoa Mạn Y vô thần lắc lắc đầu.

Bác sĩ Mã là một vi bác sĩ trẻ người Tây, mặc áo blouse trắng, bên lỗ tai treo ống nghe, đứng dậy viết mấy dược phẩm lên trên một cuốn sổ, nói với Củng Yên ở bên cạnh, "Chắc vết thương chỉ lan gần đến xương, xương không bị vỡ, mỗi ngày kiên trì đắp thuốc một lần, tầm khoảng một tháng là sẽ khỏe lại."

Củng Yên tiếp nhận đơn dược, gật đầu, "Hiểu Hiểu, giúp tôi tiễn bác sĩ Mã."

Hiểu Hiểu nhận lời.

"Mạn Y, em có khỏe không?" Phương Vũ ngồi vào bên cạnh nàng, giúp nàng dịch dịch chăn, việc nửa đêm té ngã làm chân sưng đôi khi cũng có xảy ra, mỗi phòng đều có cách âm, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Nếu có lò sưởi thì còn đỡ, không có thì cứ nằm trên mặt đất cả đêm, bị nhiễm lạnh thì còn nhẹ, chỉ sợ người không còn độ ấm.

Tầm mắt Hoa Mạn Y lướt qua cánh tay Phương Vũ, nhìn thấy nữ nhân cách không xa đang xem đơn thuốc, lại sợ bị phát hiện, nàng vội vàng thu mắt về, "Không có việc gì đâu chị Phương, chân em chỉ sưng chút thôi."

"Em đừng an ủi chị, Củng mama nói với chị hết rồi, là em cố gắng chống lên cửa để gọi điện thoại nhờ người giúp rồi mở cửa." Chị Phương sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của nàng, trong mắt càng đau lòng, "Này này, sao tay em lạnh vậy?"

Hoa Mạn Y có chút uể oải, "Trời sinh người em lạnh."

"Để sáng mai chị kêu người hầm bát canh xương cho em, bồi bổ thân thể."

"Cảm ơn chị Phương."

Phương Vũ đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình nàng, nữ nhân Củng mama kia chắc cùng đã rời đi, Hoa Mạn Y mang theo tâm sự nặng nề mà rơi vào giấc ngủ.

Không bao lâu trời đã sáng, Củng mama thấy chân nàng vẫn còn sưng, truyền ra tin tức trong vòng nửa tháng nàng sẽ không lên sân khấu biểu diễn, rất nhanh, chỉ trong một buổi chiều nàng đã nhận được đủ loại tin tức, tin đơn giản chính là hỏi han ân cần, kêu nàng nghỉ ngơi cho khỏe, thuận tiện lại khen nàng mấy câu, biểu đạt rõ ràng tình cảm ái mộ.

Ở bên trong một trăm phong thư được gửi tới, nàng bị một phong thư độc đáo thu hút, phong thư này đặc biệt ở chỗ là kiểu phong thư này nàng rất ít thấy, khi nàng 15 tuổi rất thích thu thập phong thư, mấy người khác đều cười nhạo nàng thay vì thu thập phong thư còn không bằng thu thập tem, ít nhất còn có thể tăng giá trị tài sản.

Nhưng khi đó nàng không có quá nhiều hứng thú đối với tem, nàng thu thập toàn bộ phong thư lớn lớn bé bé từ các cửa hàng buôn đồ Tây ở Hải Thành, đủ các loại to nhỏ, tròn vuông...

Những phong thư đó đều có mùi mực đen phảng phất, rất dễ ngửi.

Tuy rằng thứ yêu thích đó không có làm thành tích của nàng tăng lên quá nhiều.

Ký ức đóng lại, tầm mắt rơi xuống phong thư trước mắt, mặt trên được dùng bút máy giản lược để phác họa ra một công trình kiến trúc phương Tây, đường nét rõ  ràng ,kiên cường vững chắc. Quan trọng nhất chính là chữ bên trên được viết bằng tiếng nước ngoài !.

Dòng chữ nước ngoài kia tinh tế lại sạch sẽ, thậm chí nàng đều có thể tưởng tượng ra khi mực bút máy nồng đậm viết thong thả ung dung lên trang giấy, viết ra những từ ngữ đơn giản mà lại làm người vui vẻ.

Còn không có nổi lỗi chính tả.

Sự yêu thích của Hoa Mạn Y đối với phong thư này lại càng tăng lên, nhưng mà...... nàng đọc không rõ bên trên viết nghĩa là gì !.

Hận đời ! jpg.

Hoa Mạn Y nằm ở trên giường, chẳng đi đâu được, nhìn chằm chằm phong thư này, sắp nhìn chằm chằm ra một cái lỗ, cuối cùng bởi vì sự thiếu thốn tri thức, không hiểu rõ tiếng nước ngoài của mình mà để phong thư qua một bên, cầm lấy cuốn tiểu thuyết mà Hiểu Hiểu mua cho nàng, vừa cắn hạt dưa vừa đọc.

Ngày hôm sau, Hiểu Hiểu lại dùng rương lấy từ đâu mấy chục phong thư đưa cho nàng, đếm thử thấy số lượng giảm không ít, xem ra nghị lực của mấy nam nhân đó cũng chỉ có vậy, không có được bao nhiêu người kiên trì.

"Hiểu Hiểu, để ở đó đi, chờ chị đọc xong cuốn tiểu thuyết này rồi xem sau, phiền em rồi." Hoa Mạn Y cầm một chùm nho, môi đỏ cắn một quả, vị ngọt lan trong miệng.

"Vâng, vậy em ra ngoài trước."

Hoa Mạn Y xua xua tay, tiếp tục đọc truyện, chắc là do banh to quá, cuốn tiểu thuyết lạch cạch một chút liền rớt xuống giường, Hoa Mạn Y không cách nào chỉ đành phải dò người ra mò lấy, trùng hợp cũng đụng tới hộp sắt chứa đầy phong thư trên tủ đầu giường, leng keng một tiếng, mấy chục phong thư lập tức rơi lên trên thảm.

"......" Chắc ông trời nhìn nàng thấy ngứa mắt.

Hoa Mạn Y đang muốn kêu Hiểu Hiểu tiến vào dọn dẹp một chút, nhưng giây tiếp theo một phong thư đập vào trong mắt, vẫn là kiểu phong cách kiến trúc cũ, chẳng qua thay đổi cảnh khác, nhìn như một giáo đường giảng đạo, bên cạnh là vài nét bút đơn giản vẽ một bóng dáng người nhỏ, trên đầu người kia đội mũ dạ, là loại mà tròn tròn, vành mũ rộng rãi, phía trên còn gắn thêm một cái nơ con bướm.

Trước kia khi nàng còn ở nhà hình như cũng có chiếc mũ kiểu như vậy. Gió thổi làm bay làn váy thiếu nữ, vòng eo mảnh khảnh được phác họa rõ ràng qua vài nét bút đơn giản, giống y như đúc.

Hình như những phong thư này đều đến từ một người.

Hoa Mạn Y ở mép giường nhặt lên, lại từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra phong thư hôm trước, mở ra so sánh thử, đúng thật là chữ viết đều giống nhau, tiếng nước ngoài tao nhã khí chất, cùng với chữ ký tên y hệt.

Chẳng qua lúc này đây ở chỗ ký tên, còn có một dấu hôn thơm ngào ngạt.

Bằng phán đoán của nàng, phong thư này là do một vị nữ sĩ viết, hơn nữa vẫn là một vị nữ sĩ có văn hóa, có mực nước xinh đẹp viết.

Nhưng nàng vẫn như cũ đọc không hiểu tiếng nước ngoài ở bên trên...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro