Chương 26

Thân thể Hoa Mạn Y cứng đờ, thậm chí không thể tin được nữ nhân phía sau lưng cũng có ngày gần mình sát sàn sạt như vậy , "Củng mama......"

Củng Yên lui về sau một chút, nhìn đuôi tóc Hoa Mạn Y xoã tung hỗn độn, môi đỏ hơi hơi mở ra, "Còn đau không?"

Dược đã bôi xong, nàng đã dần quen với sự đau đớn này nên cũng không còn cảm thấy quá đau.

Một tay Hoa Mạn Y để trên đùi, một tay khác vẫn che ở trước ngực, nàng cắn môi lắc lắc đầu.

"Tôi quấn băng gạc cho em nhé?"

Nữ nhân phía sau lại hỏi, Hoa Mạn Y rũ mắt nhìn trước ngực mình đang không mặc quần áo, do dự một lát, "......Vâng."

Củng Yên cầm lấy băng gạc trên bàn trang điểm, cô hơi đè lại làn da xung quanh miệng vết thương, để băng gạc từ xương bả vai bắt đầu cuốn, vòng xuống dưới nách, tiếp theo đó là cuốn qua xương quai xanh trước ngực, khi đụng tới cánh tay đang che trước ngực, cô dừng lại một chút.

Tay che ở đó, băng gạc không thể cuốn xuống được.

Trong không khí an tĩnh, chỉ còn nghe thấy giọng hát vang vảng từ nơi xa.

Hoa Mạn Y cũng nhận thấy cô dừng lại, nàng nhắm mắt cắn chặt môi dưới, chậm rãi nâng cánh tay lên, nữ nhân phía sau lại bắt đầu cuốn tiếp, nàng có thể cảm giác được bởi vì băng gạc phải vòng về trước ngực, thân thể của nữ nhân phía sau hơi sát lại, dựa vào nàng rất gần, thật giống như từ phía sau ôm lấy nàng.

Cả người Hoa Mạn Y cứng đờ, tận lực hết sức đem lực chú ý đặt ở phía sau, lại xem nhẹ ngón tay thon dài như ngọc trước ngực vuốt ve qua đỉnh ngực mình, đầu ngón tay cô còn đang quấn quanh băng gạc, không biết là băng gạc hay là lòng bàn tay kia xẹt qua làn da trắng nõn của mình. Chờ nàng phản ứng lại, cái tay kia đã thành công quấn xong băng gạc, lại trở về phía sau lưng nàng.

Cổ bắt đầu ửng đỏ rồi lan đến trên mặt, nàng có chút không nỡ nhìn thẳng phản ứng của mình, chỉ cần bị đụng tới, nàng lại không kìm được mà rùng mình.

Huống chi là bị đụng vào chỗ ấy ấy.

Củng Yên nhìn chằm chằm bàn tay của bản thân một lúc lâu, cô cũng không phải cố ý muốn đụng tới nàng, chỉ là khi cô quấn băng ở phía trước, nơi đó vượt ngoài tầm nhìn của cô, nên chỉ có thể dựa vào cảm giác mà cuốn, chỉ là không nghĩ tới sẽ......

Môi đỏ hơi hơi nhếch lên, nói tóm lại cũng không phải chuyện xấu.

Cuốn băng lần thứ hai đòi hỏi phải có kỹ thuật hơn, nếu không cẩn thận cuốn lệch, không đồng đều với vòng thứ nhất, điều đó có thể ảnh hưởng đến việc có thể cuốn trọn hoặc trùng với điểm bắt đầu hay không.

Hoa Mạn Y cảm giác được khi vòng băng gạc thứ hai cuốn đến trước ngực, nữ nhân phía sau lại cuốn không được ngay ngắn, thậm chí còn dùng sức ép miếng băng thật chặt lên ngực nàng, cô hơi dùng lực một chút, nàng liền có cảm giác rất nhột nhột từ ngực truyền đến.

Nàng muốn nói điều gì đó, hơi hơi hé miệng, xấu hổ ngại nói ra, nàng dứt khoát tính toán sẽ tự mình điều chỉnh miếng băng không ngay ngắn kia, chỉ là không nghĩ tới người phía sau cũng phát hiện sự sai lầm này, đi trước nàng một bước nhấc băng gạc từ phía dưới lên, căn chỉnh tốt vị trí lại cuốn một lần nữa. Da thịt bị sờ càng ngày càng nhiều, cần cổ đỏ ửng tràn qua tới sau tai, nàng có một khao khát mạnh liệt muốn che lại ngực.

Ngay lúc nàng sắp không chịu nổi, nữ nhân phía sau rốt cuộc cuốn xong băng gạc, chuẩn xác đến cuối buộc thêm nút thắt.

"Xong rồi." Củng Yên nhìn phần lưng tinh tế mẫn cảm của nàng, đôi mắt hơi ám, từ xương vai của nàng bắt đầu, mỗi lần đụng vào đều sẽ khiến cho nàng rùng mình, mẫn cảm như vậy sao?

Trong lòng Hoa Mạn Y nhẹ nhàng thở ra, vội không ngừng lấy váy ngủ bên cạnh mà nàng vừa cởi ra, mặc vào, cụp mi rũ mắt nhìn nữ nhân dựa nửa người vào bàn trang điểm, nhỏ giọng nói lời cảm ơn, "Cảm ơn Củng mama."

"Không có gì, giờ cũng không còn sớm, tôi ——"

Củng Yên tính đứng thẳng người lên, tay lại không cẩn thận đụng tới một cái hộp sắt, lách cách một tiếng, cái nắp không được khóa chặt bị bung ra, bên trong lộ ra những phong thư, phía trên là những nét bút tinh tế.

Củng Yên không để ý nhiều chỉ liếc nhìn qua, cho rằng chắc chỉ là những phong thư bình thường, nói tiếp lời còn chưa nói hết, "Tôi về đây, tự chăm sóc bản thân cho tốt, khi ngủ cố gắng xoay về bên phải mà ngủ."

Hoa Mạn Y gật gật đầu, "Mạn Y biết rồi ạ."

Từ Phong Hải ra, đã là mười giờ tối, người đi trên đường phố có thể đếm được trên đầu ngón tay, chú Phúc vội mở cửa xe, cung kính gọi "Phu nhân", Củng Yên gật đầu, trực tiếp ngồi vào xe Ford, biến mất bên trong màn đêm.

"Bác sĩ Warner Sam có còn làm việc không ?"

Chú Phúc lái xe, đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Củng Yên, hắn ngẩn người, suy tư một lát, "Vẫn còn, 12 giờ tối bác sĩ Warner Sam mới nghỉ ngơi thưa phu nhân ."

Ngày thường bác sĩ Warner Sam sẽ nghiên cứu đủ loại thực nghiệm, là một người cực kì nhiệt tình theo đuổi các nghiên cứu thực tế.

"Đến chỗ anh ta một chuyến."

"Vâng, phu nhân."

......

Phòng khám nhỏ của Warner Sam ở một góc nhỏ ở phố Thanh Nguyên, sắp đến giờ đóng cửa thì có một chiếc xe dừng trước cửa.

Trong phòng khám, Warner Sam nghe thấy vấn đề của nữ nhân đối diện, hắn rơi vào trầm tư, "Trong trường hợp này nếu không có thông tin cụ thể thì khó mà xác định được. Tổn thương não, sinh lý khuyết tật, thậm chí chịu kích thích từ bên ngoài cũng sẽ có khả năng quên một việc nào đó, chắc cá nhân đã phải chịu một cú đả kích lớn, hoặc là áp lực lớn nên mới dẫn đến mất trí nhớ. Mạo muội hỏi Củng phu nhân một chút, người kia trong miệng cô gần đây có chịu kích thích gì không ?"

Nhưng Củng Yên cũng không tính kể rõ mọi chuyện, cô đứng dậy tạm biệt bác sĩ Warner Sam, một lần nữa ngồi trở lại trong xe, hướng về tửu trang.

Bánh xe nghiền qua cục đá trên mặt đường, thân xe hơi hơi lung lay một chút, làm nữ nhân ghế sau tỉnh táo, mở mắt ra, trong đầu còn nghĩ về buổi tối của hai hôm trước, rốt cuộc là Hoa Mạn Y cố ý không đề cập tới, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, hay là nàng thật sự mất đi phần ký ức đó......

Suy nghĩ mãi cũng không có kết quả, cũng đã về đến tửu trang. Vốn dĩ Củng Yên cho rằng khi trở về sẽ nhìn thấy đèn đuốc còn sáng trưng, nhưng trước mắt lại tối thui, trừ bỏ ánh đèn ngoài hành lang do người hầu giữ lại cho cô thì đại sảnh và các phòng khác đều đen mịt.

Nữ nhân kia không ở biệt thự.

Củng Yên nghe người hầu nói, thái dương lại đau không chịu nổi, nếu sớm biết rằng nàng đi ra ngoài thì Củng Yên cô cần gì phải trở lại đây, vì đứa em gái này mà ý định nghỉ lại Phong Hải của cô bị nàng đánh mất, phải sửa lại hành trình để không bị cha dạy dỗ chỉ trích rằng cô làm chị mà không đối xử tốt với em gái.

"Phu nhân, ngài có điện thoại." Người hầu vội vội vàng vàng nói.

"Có nói là ai không ?" Củng Yên vừa bước tới vừa hỏi.

Người hầu trả lời nói, "Là lão gia gọi đến."

Củng Yên xua xua tay, kêu người hầu lui, lúc này mới cầm lấy tay cầm điện thoại được làm bằng đồng, đặt ở bên tai, "Cha."

Điện thoại bên kia truyền đến tiếng tuổi già sức yếu nói, "Yên nhi, bác sĩ Steven ở Đức phụ trách chữa trị chân của Thư Lan nói không thấy con bé, trợ lý bên cạnh cũng bị con bé đổi đi, em gái con từ nhỏ đã ỷ lại con, cha muốn biết có phải con bé đến chỗ con hay không ?"

Củng Yên thuần thục kẹp điếu thuốc từ trong miệng ra, cảm nhận sự thoải mái của sương khói lưu lại trong khoang miệng, "Cha, trước mắt con chưa thấy Thư Lan đến đây, chắc là em ấy đi chỗ khác."

"Như vậy à......" Lão nhân ở đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu, "Nếu một ngày nào đó con có nhìn thấy Thư Lan thì kêu con bé báo một tin cho cha, còn về đôi chân tàn tật, con bé không muốn tiếp tục thì cha cũng không ép."

"Vâng, con hiểu rồi, cha nghỉ ngơi sớm đi."

"Yên nhi cũng nghỉ ngơi sớm chút, à đúng rồi," bỗng nhiên cha Củng lại nghĩ tới cái gì, nói tiếp, "Yên nhi, nếu con có người trong lòng rồi thì tết có thể mang đến cho cha xem mặt."

Củng Yên ngây ngốc, thuốc lá trên tay mãi chưa động.

"Con cũng không còn trẻ, giờ là thời gian để suy xét, trước kia cha mặc kệ con quyết định, nhưng mẹ của con vẫn luôn hi vọng con sẽ có một bến đỗ tốt."

"Vâng, con biết rồi."

Treo điện thoại, Củng Yên bắt chéo hai chân, ngồi ở trên ghế trầm tư lặng im sau một lúc lâu, bến đỗ ổn định...... Trước kia cô chưa bao giờ từng nghĩ tới phương diện này, nhưng là bị nhắc nhở thẳng như vậy, trong đầu hình như lại lóe lên sự chờ mong, nhanh đến mức cô bắt không được.

Hút xong điếu thuốc, quả lắc đồng hồ trên tường chuyển qua 12 giờ khuya, Củng Yên cầm lấy tay cầm điện thoại, nhíu mày quay mấy số, đợi sau một lúc lâu mới chờ được đối phương nghe điện thoại.

"Xin chào, ai vậy ạ ?......"

"Giang Ngâm, tôi là Củng Yên." Củng Yên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Em có biết Thư Lan đi đâu không ?"

Giang Ngâm đưa tay cầm điện thoại để lên tai, gương mặt ảm đạm, khi nghe thấy cái tên đó, lòng bàn tay nàng nắm chặt, không để ý đến dưới thân, khóe miệng nữ nhân dính chất dịch trắng lỏng đang ngẩng đầu nhìn nàng, cô nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, giống như kiểu chỉ cần nàng nói sai một từ, cô ta sẽ đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng.

"A Yên, Thư Lan vừa mới tới Bách Nhạc Môn nghe nhạc, em thấy trời đã khuya nên để chị ấy ở lại phòng em nghỉ ngơi." Giang Ngâm nỗ lực ổn định thân thể vững vàng, không cho hai chân của mình run rây "Em đang tính gọi điện nói cho chị thì chị đã gọi đến trước rồi.."

"Vậy à, thế phiền em chăm sóc Thư Lan một chút." Củng Yên không có hỏi nhiều

"Ngày mai tôi sẽ cho người đến đón em ấy."

"Được ạ, A Yên, chị nghỉ ngơi đi." Tiếng nói vừa dứt, Giang Ngâm nhanh chóng che lại micro, không cho âm thanh kỳ quái của mình truyền qua.

"Sao vậy?" Đột nhiên Củng Yên nghe được micro bang một tiếng, tuy rằng không lớn, nhưng nghe rất rõ.

Nửa người Giang Ngâm đều chống ở trên bàn, gian nan ổn định hơi thở, "Không có gì đâu A Yên, em đi ngủ đây."

"Ừm."

Điện thoại mới vừa cắt đứt, Giang Ngâm liền chịu không nổi, đột nhiên nàng nắm chặt khăn trải bàn, sắc mặt biến đổi, tiếng khóc nức nở từ trong cổ họng trào ra.

"Thư Lan...... Chị buông tha em đi......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro