Chương 29
Động tác hút thuốc của Củng Yên khựng lại, ánh mắt híp híp.
Hoa Mạn Y không hề phát hiện, lực chú ý đều ở bên trong câu nói gây rung động của Ian, có chút hoài nghi lỗ tai của mình "Hả, tiểu thư Ian?"
Ian cảm thấy nàng như vậy càng đáng yêu, ngón trỏ uốn lượn chạm vào mũi của Hoa Mạn Y, "Y Y, tạm thời trước mắt chị chưa tính về, chị sẽ luôn ở đây cùng với em được không ?"
Ước chừng cuối năm chú của nàng sẽ lại đến Hải Thành một chuyến, nếu có cháu gái ở đây giúp chú ấy chuẩn bị mọi chuyện, chú cũng sẽ tin tưởng mà tán đồng.
Hoa Mạn Y nhìn vào hai tròng mắt của Ian, sự nhiệt tình bên trong khiến nàng né tránh, hàm hồ nói, "Ian, chị ở lại thì em sẽ rất vui ".
"Vậy tiệc tối ngày mai Y Y có thể làm bạn nhảy của chị chứ ?" Ian hỏi.
"Để em suy nghĩ xem......" Hoa Mạn Y nghĩ nghĩ, buổi tối ngày mai không có ca của nàng, cũng không phải không đi được.
"Ngày mai em ấy không rảnh." Nữ nhân trầm mặc một hồi lâu tự nhiên lên tiếng, Ian nhìn qua, đột nhiên bật cười, "Củng phu nhân, ngày mai Y Y không có ca diễn, sao cô lại nói em ấy không rảnh?"
Hoa Mạn Y cũng tò mò nhìn qua, Củng Yên xịt keo, chú Phúc bất ngờ từ bên ngoài đi vào, nói, "Phu nhân, tiểu thư Giang Ngâm gửi tin nói đêm mai đồng ý làm bạn nhảy của ngài."
Hoa Mạn Y hạ mắt xuống.
"Đúng là làm người khác hâm mộ," Tự đáy lòng Ian cảm thán nói, "Củng phu nhân đã tìm được bạn nhảy, còn tôi làm ban tổ chức mà còn mãi chưa kiếm được bạn nhảy đây."
Củng Yên nghe ra ẩn ý trong lời nàng, "Bạn nhảy mà Ian nữ sĩ muốn tìm thì có gì khó, các tiểu thư trong giới quyền quý nhiều như vậy, tôi tin chắc Ian nữ sĩ quen biết không ít. Việc gì phải tới nơi nay tìm bạn nhảy?"
"Nhưng tôi chỉ muốn Y Y, tại sao Củng phu nhân không chịu nhả ra thế ?" Ánh mắt Ian sắc bén, "Còn nữa, nếu Y Y là bạn nhảy của tôi, đối với em ấy và cả tôi, hoặc là đối Củng phu nhân mà nói, thì đều là một chuyện nở nang mặt mày."
Vũ nữ cùng thượng lưu vốn đã chẳng cùng tầng lớp, mà ở trong tiệc tối, nếu có người dẫn vào thì đối với vũ nữ đó là một chuyện tốt. Trong mắt thiên hạ cũng có thêm vài phần tôn trọng, càng không cần phải nói đến sâu vào trong thân phận con người.
Củng Yên cuối cùng cũng nhìn ra mục đích sau lưng của nữ nhân này, quả nhiên một tay châm ngòi ly gián, khí thế áp bức giáng xuống, môi đỏ cười lạnh, "Em ấy không muốn."
"Em đồng ý."
"Y Y?" Người bất ngờ đầu tiên chính là Ian, khóe miệng không nhịn được cười lên, cùng Củng Yên bên cạnh hình thành sự đối lập rõ ràng, Ian cao hứng đến ôm ôm Hoa Mạn Y, "Chị biết Y Y sẽ không từ chối yêu cầu của chị mà."
Dứt lời, còn đắc ý đắc dựng đuôi mắt liếc mắt nhìn Củng Yên một cái.
"Hoa Mạn Y." Môi đỏ của Củng Yên đè nén một tia lạnh lẽo, thuốc cũng không thèm hút.
"Củng mama, em không thể có sinh hoạt riêng của chính mình sao ?" Hoa Mạn Y nhìn vào mắt phượng lãnh đạm của cô, có vài phần ủy khuất vài phần giãy giụa lên án, từng câu từng chữ hỏi lại, "Vẫn là nói Hoa Mạn Y em không thể làm bạn nhảy của người khác, chỉ xứng đáng làm vũ nữ của chị?"
Củng Yên ngạc nhiên, bỗng nhiên cảm thấy có một điều gì đó đang không được kiểm soát, "Mạn Y, ý tôi không phải như vậy......"
"Vậy ý chị là gì?" Hoa Mạn Y nghiêng tầm mắt xuống, rơi vào bộ sườn xám đẹp đẽ quý giá của Củng Yên, nó bao bọc hết vòng eo mảnh khảnh, đầu ngón tay lạnh lẽo, "Đêm mai em không có ca, vì sao chị lại nghĩ em không muốn đi?"
Ánh đèn neon phía sau lập lòe không rõ. Dưới bóng tối, Củng Yên nhấp chặt môi dưới, "Là tôi suy xét chưa chu toàn, không nghĩ đến cảm nhận của em."
"Vậy cảm ơn Củng mama đã đồng ý." Không lý do mà khiến Hoa Mạn Y có một sự thất vọng, cầm ly rượu vang đỏ trước mặt lên, một hơi uống cạn sạch.
Chú Phúc nhìn bầu không khí quái dị giữa mấy người này, nhìn nhìn đồng hồ, không khỏi tốt bụng nhắc nhở một chút, "Phu nhân, Burris còn đang đợi hợp đồng của ngài."
Hôm nay vốn là đang giao dịch cùng một thương nhân tên Burris, trong lúc nhất thời phải sửa lại một ít điều khoản, hợp đồng cùng văn kiện đều phải chỉnh lại một lần nữa, mà con dấu lại không mang theo bên người, bọn họ bắt buộc phải trở về lấy.
"Xin lỗi vì không thể tiếp." Củng Yên liếc mắt nhìn hai người kia thật sâu, ngay sau đó xoay người lên lầu.
Trong góc nhỏ khôi phục sự an tĩnh, Ian thấp giọng nỉ non, "Burris...... Tên này có chút quen tai, Y Y, em đừng uống nữa, uống rượu hại thân."
Ian nhìn thấy Hoa Mạn Y vẫn còn uống, không khỏi ngăn lại, "Em đói hả ? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn khuya chút đi ? Em muốn ăn gì? Chị mời em——"
"Vịt quay!"
"......"
***
Lúc này, quán cơm Duyệt Lai đã hết phòng riêng, hai nàng đành phải ngồi ở một vị trí dựa cửa sổ trên lầu hai để ăn cơm.
Món vịt quay nhà họ Trần ở quán cơm Duyệt Lai có thể nói là ngon nhất Hải Thành, màu sắc hay hương vị đều tuyệt, cắn một miếng, thịt vịt tràn ngập khắp khoang miệng, không có chút béo , tay nghề đã được rèn luyện lâu năm trên bếp lửa. Cách kiểm soát nhiệt độ khi nướng của đầu bếp mấy thập niên rồi vẫn chẳng ai có thể học được.
Giá cả cũng cao ngất ngưỡng, một con vịt quay mà tận đồng bạc, tiền lương người bình thường cũng phải tích cóp mấy tháng mới có thể ăn được.
Vịt quay được mang lên, từng miếng được cắt rất tỉ mỉ, Ian chống cằm, đuôi mắt bí mật mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn thiếu nữ ăn cơm mà cử chỉ vẫn đoan trang tao nhã, "Ăn ngon chứ?"
"Vâng." Hoa Mạn Y bình tĩnh ăn một miếng thịt, ngay lập tức kéo nàng về hồi ức quá khứ, mỗi lần tan học trở về, mommy nàng đều kêu người mua vịt quay nhà họ Trần, nàng ăn nhiều nên thường bị nói sao lại thích ăn đồ dầu mỡ như vậy, không giống một tiểu thư khuê các chút nào.
Nàng vốn dĩ chẳng giống các tiểu thư khác, họ tao nhã khí chất, thích ăn bánh hoa sen, mà nàng chỉ cần có tụ hội là nàng đều gọi một phần vịt quay, nghe các bạn học nói này nói kia, tụ hội kết thúc, một mâm vịt quay cũng được ăn sạch hết. Tuy rằng cũng không tránh được bị những người bạn học cùng ghét bỏ hai câu, đơn giản nói thầm sao mình lại thích ăn những món đó, mà có tính là thích ăn, thì bên ngoài cũng nên dè dặt một chút, duy trì dáng vẻ thục nữ mới phải.
"Ian, chị có muốn thử không ?" Hoa Mạn Y đơn giản chỉ là muốn giảm bớt sự mãnh liệt trong tầm mắt của đối phương, ai biết......
"Chị thử, Y Y muốn đút chị à ?" Ian nhướng mày hướng thân mình hơi hơi ngã qua, chờ được nàng đút.
"......"
Tay Hoa Mạn Y nắm cầm đũa dừng lại chút, nhưng lại không từ chối được, dù sao cũng là nàng mở miệng mời người ta thử, hơn nữa đối phương lại người bỏ tiền mời mình.
Về tình về lý đều không nên từ chối.
Nàng đành phải gắp một miếng đưa đến miệng nàng ấy, Ian ăn xong, biểu cảm hưng phấn, Hoa Mạn Y nhìn liền cảm thấy chờ chút nữa, chị ta mở miệng chắc lại nói mấy lời khiến nàng đỏ mặt.
"Đồ ăn Y Y đút cho chị quả nhiên không giống nhau, ăn rất ngon."
Quả nhiên là vậy, Hoa Mạn Y đành phải cười cười, vội bưng lên ly rượu vang đỏ bên cạnh giả vờ uống.
Hai người ăn khuya xong thì ở trên đường phố đi dạo, ánh đèn điện trắng từ trong một cửa hàng hiệu buôn đồ tây chiếu ra, chiếu vào nền đá trên đường, ven đường có vài người môi giới cùng mấy người kéo xe vừa đứng trò chuyện vừa đợi khách. Tiếng trẻ em từ vọng ra từ trong ngõ, ríu rít đòi mua cái này cái nọ, thật náo nhiệt.
"Y Y, em có muốn đi du lịch không ?" Ian cùng nàng vai sát vai đi dạo, "Đi đến trấn Lâm hoặc là đi đến thành phố bên cạnh, hay là đi đến bên kia đại dương ?"
"Bên kia đại dương?" Hoa Mạn Y nghi vấn.
"À thì, ví dụ như là một quốc gia khác, nước Anh, hoặc là quê của chị Bohemian......"
Hoa Mạn Y nghĩ đến cảnh tượng kia, có lẽ bên kia đại dương mênh mông có một quốc gia phồn hoa, nhưng là chỉ cần tưởng tượng đến việc nàng không hiểu ngôn ngữ bên ấy, nháy mắt nàng liền đánh mất ý định.
"Em không nghĩ đến." Nàng lắc đầu.
Phía trước có một vũng nước, Ian theo bản năng kéo tay nàng, giúp nàng tránh khỏi, "Cẩn thận một chút."
"Vâng." Hoa Mạn Y đang muốn tránh, không biết có phải do nàng xui xẻo hay không, vừa muốn tránh đi thì dưới chân lại dẫm phải một hòn đá nhỏ, giày cao gót lảo đảo.
"Y Y, cẩn thận."
Ian tay mắt lanh lẹ đỡ nàng vào trong ngực, buồn cười nói, "Không sao chứ ?"
Mặt Hoa Mạn Y đỏ rực mà rời khỏi trước ngực nàng ấy, khi nàng nhìn lướt qua, trên xương quai xanh của chị gái ngoại quốc xinh đẹp trước mặt bị cọ qua một vết son môi bẩn, dưới bộ áo trắng cùng váy ngắn có thể dễ dàng nhìn thấy.
Ian đi dọc đường phố, bỗng nhiên cảm thấy cô gái trước mắt đột nhiên trố mắt, nàng khó hiểu, quay đầu lại nhìn thoáng qua người người đi trên phố, trừ hình ảnh dòng người vội vàng hối hả, cùng với một chiếc xe hơi màu đen vừa mới chạy qua thì không có gì đặc biệt.
"Y Y ?" Ian đứng trước mặt nàng gọi.
Sắc mặt Hoa Mạn Y khôi phục bình thường, chỉ là nụ cười chứa thêm vài phần miễn cưỡng, "Không có việc gì, Ian, chúng ta đi tiếp thôi."
......
Ở trước một căn biệt thự nhỏ kiểu tây hai tầng, xe Ford dừng lại trước cửa, có một nữ nhân yếu đuối mong manh từ trên xe xuống.
"A Yên, cảm ơn ngươi chị đã đưa em về, chị về cẩn thận." Vốn dĩ hôm nay Giang Ngâm đến tiệm thuốc bốc thuốc uống, ai biết ở trên đường lại gặp Củng Yên, liền tiện đường trở về.
"Em muốn đến chỗ tôi ở một hai ngày không ?" Củng Yên nhìn thân hình gầy yếu của nàng, mày co chặt.
"Không cần, em làm phiền chị nhiều rồi." Giang Ngâm từ chối ý tốt của cô, Củng Yên không hề miễn cưỡng, lái xe rời đi.
Đèn dầu ở biệt thự sáng trưng, ban ngày nàng có kêu cô giúp việc đến quét dọn, hơn nữa để đèn lại cho nàng. Giang Ngâm nhìn người rời đi, xoay người vào nhà.
Mới vừa đóng cửa lại, phía sau liền truyền đến tiếng bánh xe chuyển động, nàng có chút cam chịu mà nhắm mắt lại, khi mở lại khôi phục như lúc ban đầu.
"Thư Lan, em về rồi."
"Ừ." Củng Thư Lan lăn xe đến trước mặt nàng, "Sao chị của tôi lại đúng lúc đưa em về vậy ?"
Giang Ngâm một năm một mười nói hết những gì đã xảy ra cho cô nghe, trong không khí trầm mặc vài giây, Củng Thư Lan nhìn chằm chằm nàng, môi mỏng lạnh lẽo, "Lại đây."
Giang Ngâm nhìn thấy cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, không hiểu sao có chút sợ hãi, chậm rãi đi qua, mới vừa tới gần liền bị lôi kéo ngã vào trong lòng ngực của nữ nhân, thuần thục gỡ cúc áo nàng ra.
Nàng biết hôm nay là ngày cuối cùng nàng đến đèn đỏ, không chỉ có nơi đó mà toàn thân nàng cũng rất nhạy cảm, chẳng sợ chỉ bị đụng vào trên ngực, thiếu chút nữa nàng cũng đã tràn ra hết.
"Giang Ngâm, lúc nào thì em mới không còn nói dối?!" Củng Thư Lan cắn một ngụm, nghiến răng nghiến lợi, đêm nay đi ra ngoài bốc thuốc, hiệu thuốc thường đi thì không thấy đi, đột nhiên lại thay đổi thành một hiệu thuốc xa lạ, lộ trình cũng xa xôi, nhưng cố tình sau khi nàng lấy thuốc xong, không bao lâu lại khéo gặp được Củng Yên. Cô biết Củng Yên đối xử rất tốt đối với nữ nhân này, hành trình của chị ấy chỉ cần Giang Ngâm nghe ngóng một chút là đã có thể hỏi được.
Xương quai xanh của Giang Ngâm đau xót, đôi tay chống lên hai vai cô, cảm giác ấy không thể đè nén mà truyền đến dưới tận ngón chân.
"Em không có nói sai...... Thư Lan, chị tin em được không......"
"Em nghĩ rằng tôi còn tin em à ?" Củng Thư Lan nhìn nàng, lời nói chứa đầy trào phúng, "Em nghĩ rằng chị ấy vẫn luôn che chở em sao ? Có phải em muốn mượn tay chị tôi để diệt trừ tôi hay không ?"
"Em không có......" Giang Ngâm cảm thấy chính mình giống như một vũng nước, sắp tan trong tay Củng Thư Lan.
"Không phải Giang gia các người am hiểu nhất là việc mượn đao giết người sao ?"
Bỗng nhiên Giang Ngâm mở hai mắt đẫm lệ, giống như bị chạm vào điều cấm kỵ, lần đầu tiên tức giận trừng mắt, "Củng Thư Lan! Chị có thể xúc phạm tôi, nhưng tôi không cho phép chị xúc phạm cha mẹ tôi, chị không có tư cách!"
Nói xong, Giang Ngâm đẩy tay cô ra, từ trên xe lăn xuống, quần áo hỗn loạn đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt tái nhợt mảnh mai mặt khó xuất hiện một sự lạnh lẽo, chỉ vào linh bài được đặt ở đại sảnh, "Xin lỗi cha mẹ tôi."
"Giang Ngâm, cô cho rằng cô là ai?" Củng Thư Lan nhìn động tác buồn cười của nàng, khinh thường nhìn lại.
Giang Ngâm đối với thái độ này của cô căm thù đến tận xương tuỷ, khóe mắt còn chảy nước mắt, cắn môi cài lại từng nút thắt, xoay người vào phòng, phanh một tiếng đóng cửa lại.
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro