Chương 34

"Củng Thư Lan! Chị đừng quá đáng." Giang Ngâm đẩy cô ra, lảo đảo té ngã, nàng quật cường đứng lên, muốn đi ra phòng tắm, khi đi qua xe lăn, cánh tay bị người giữ chặt, một luồng sức mạnh lại kéo nàng trở về.

Bùm một tiếng, nàng trực tiếp ngã vào bồn tắm nước ấm, cánh tay va va đập đập không còn cảm giác, đau đến nỗi nàng không thể phát ra tiếng. Nhưng còn chưa xong, bồn tắm lại có thêm một người nữa, cô đè lên người nàng, nước tràn ra ngoài không ít.

Nàng liếc nhìn chiếc xe lăn trống không, trong lòng lại thấy buồn bực, mặc dù chân của Củng Thư Lan bị tật, nhưng khi xưa Củng Ngao đã chi một số tiền lớn để mời bác sĩ giỏi kịp thời chữa trị. Tuy rằng cẳng chân không còn cảm giác, cũng không thể đứng lên, nhưng từ phần đầu gối trở lên thì lại giống như người bình thường.

Củng Thư Lan cởi áo khoác gió dài ra, tuy ngã vào bồn tắm có chút khó khăn, nhưng cũng cản được sự tức giận của cô. Cô cưỡi lên người Giang Ngâm, xé một phát, cởi sạch hết quần áo của nàng.

Nước trong bồn tắm bị hành động của cô làm cuộn sóng không ngừng, có rất nhiều nước dâng lên tận mũi, Giang Ngâm khó chịu mà dùng sức ngẩng đầu, nàng gối đầu lên thành bồn, tóc hoàn toàn ướt đẫm, ướt nhẹp dán trên thái dương, trên cổ.

"Củng Thư Lan, chị điên rồi......" 

Giang Ngâm mới vừa nói xong, hai má lập tức bị người kia dùng sức bóp chặt, hơi hơi hướng lên trên, cần cổ thiên nga mảnh khảnh bị ép ngẩng lên, không thể động đậy, môi gắt gao bị phong tỏa, như bị một con chó điên quấn quanh.

"Ô......" Giang Ngâm muốn đẩy ả điên này ra, nhưng lúc này hai người đều ướt đẫm, người kia lại ở phía trên nàng, chỉ cần nàng đẩy thì sẽ sờ được đồi núi chập chừng của cô.

Nữ nhân Củng Thư Lan này mười tuổi đã phải ngồi trên xe lăn, của cải chất đống chỉ việc ở nhà dưỡng thương, nên bất kể là da dẻ hay dáng người hoặc tướng mạo đều rất tuyệt mỹ. Nếu không phải vì chân bị tật, thì cửa ở Củng gia chắc đã sớm bị bà mai mối tông sập.

"Giang Ngâm, dù cho em có thừa nhận hay không, thì Giang Ngâm em từ nhỏ đến lớn đều là người của Củng Thư Lan tôi, em không trốn được đâu. Về sau đừng để tôi phát hiện em cùng người khác qua lại, tôi chỉ tha thứ cho em lần này thôi ! Nếu không Hoắc Tố Thu chính là người nối tiếp Giang Phong !"

Lời nói mang theo sự tàn nhẫn vang lên bên tai, cả người Giang Ngâm rùng mình, đôi tay gắt gao bóp chặt eo sườn của Củng Thư Lan, tên húy của cha lại một lần nữa xuất hiện từ trong miệng nữ nhân này, nàng rốt cuộc cũng thấy sợ hãi, trong não loạn như một cục chỉ rối, ánh mắt run rẩy nhìn thẳng vào hai tròng mắt âm lãnh sắc bén của Củng Thư Lan, tuyệt vọng nói, "Vì sao...... Vì sao chị không chịu buông tha cho tôi......"

"Ôm chặt tôi." Củng Thư Lan không thèm để ý đến lời khóc lóc kể lể của nàng, không nóng không lạnh mà ra lệnh, hai mắt Giang Ngâm đẫm lệ, không dám trái lời, chậm rãi vòng tay quanh eo nữ nhân kia, nàng cảm nhận được một lực cắn mang theo sự trừng phạt trải khắp toàn thân.

Trời đã tối, ngoài cửa sổ lại mưa, đôi lúc lại có tiếng sét ầm ầm đánh xuống, chiếu rọi vào hai người đang ngủ say trên giường lớn. Mép giường có một chiếc xe lăn, khung thép lạnh băng trong đêm khuya mưa gió càng thêm phần âm u lạnh lẽo.

Giang Ngâm núp ở trong ổ chăn, khóc cả một ngày, đôi mắt đã sưng đỏ khó mà nhìn được, nhu nhược đáng thương, nàng mở to mắt nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ đã lâu. Không biết từ khi nào, vào mỗi đêm sấm sét đùng đùng, nàng đều bị mất ngủ đến sáng sớm. Nhưng nàng không muốn xoay người lại, bởi vì phía sau là nữ nhân mà nàng sợ hơn hai mươi năm, cô cũng giống như mình, không mặc một thứ gì trên người. Mấy tiếng trước, cô ta còn như một con chó điên tra tấn, uy hiếp đe dọa mình.

"Giang Ngâm ......"

Một tiếng gọi thình lình phát ra, suýt nữa dọa hồn Giang Ngâm ra khỏi xác, nàng nắm chặt góc chăn che trước mắt, thân thể không ngừng lui ra sau, tận đến khi vòng eo nhạy cảm đụng đến ngón tay nữ nhân kia, trong nháy mắt nàng dừng lại,muốn dịch lên phía trước, nhưng cái tay kia lại đột nhiên để lên trên, gắt gao ôm nàng, khe hở giữa phần lưng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất không thấy. Nàng bị luồng ấm áp không thuộc về bản thân bao phủ, dù cho các nàng đã làm vô số lần, nhưng mỗi lần gặp được loại tình huống này, nàng vẫn không được tự nhiên như cũ.

"Giang Ngâm...... Đừng sợ...... Trong hồ không có ma nước đâu, chỉ là rong rêu dưới đó cuốn lấy chân em thôi......"

Cả người Giang Ngâm cứng đờ, nữ nhân này đang nói nói mớ, hơn nữa lời nói còn có chút quen thuộc, rong rêu...... ma nước...... Giang Ngâm khó khăn xoay người qua, ai lại biết động tác này chọc đến Củng Thư Lan, cô ôm nàng ngày càng chặt, đối mặt mặt dán.

Rong rêu...... Ma nước......

Trong trí nhớ của nàng, chỉ có đúng một lần nàng bị rơi xuống nước, đó chính là vào mùa đông, nàng bị trượt chân té ngã xuống hồ nước lạnh cóng. Ngày ấy, nỗi sợ hãi xuất hiện ngay trước mắt , khi đó nàng nghĩ rằng chân mình bị thủy quái bắt lấy, rồi lại bị nước làm nghẹt thở không thông. Theo bản năng, nàng quơ tay loạn xa muốn nắm được vật gì có thể cứu sống mình, cuối cùng là Hoắc Tố Thu kéo nàng lên.

Sao nữ nhân này lại biết được việc xảy ra ngày hôm ấy ?.

Nàng hoàn toàn không nhớ ra được mình có cùng nữ nhân này trải qua chuyện đó hay không.

Giang Ngâm ngước mắt nhìn về phía nữ nhân kia, hai tròng mắt cô nhắm chặt, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, môi mỏng hơi nhấp, dường như những lời cô nói đó là tự bản thân nàng suy diễn ra.

Đột nhiên mũi đau xót, Giang Ngâm ăn đau kêu ra tiếng, Củng Thư Lan không biết đã tỉnh từ khi nào, hai tròng mắt lạnh nhạt có thêm mấy tơ máu, nhìn qua rất dọa người, đặc biệt là khi cô trợn mắt nhìn nàng, trong mắt chợt lóe qua sự phức tạp, ngay sau đó nàng lại bị một luồng khí lạnh lẽo đạm mạc bao phủ.

Một mảng da thịt lạnh lẽo dán lên, giống như giọt mưa buốt giá ở bên ngoài, chạm vào trong vùng dưới, Giang Ngâm không tự giác cuộn tròn, giữ chặt tay cô, khẩn cầu nói, "Thư Lan, đừng như vậy...... em thấy đau......"

"Đổi thành Hoắc Tố Thu thì em sẽ nguyện ý phải không ?" Nữ nhân này mở miệng ra chỉ có mấy lời khó nghe, sắc mặt Giang Ngâm trắng bệnh, trải qua cả ngày hôm qua, nàng đại khái cũng hiểu rõ Hoắc Tố Thu là điều cấm kỵ mà nàng không thể đề cập.

Hốc mắt chậm rãi phiếm hồng, nước mắt không tiếng động chảy xuống, tích tụ lên gối đầu, tay giữ lấy tay Củng Thư Lan chậm rãi buông ra, Giang Ngâm nhắm mắt lại, hết hy vọng mà chấp nhận mọi thứ.

Nhưng ngay sau đó, nữ nhân đang nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, xốc chăn mỏng lên, bò xuống đuôi giường, Giang Ngâm không rõ cô muốn làm cái gì, mãi đến khi bị một luồng ấm áp bao phủ, nàng nhanh chóng che miệng lại, hai chân gập lên, đầu ngón chân không nhịn được mà cuộn tròn.

Tiếng nuốt truyền đến, lỗ tai Giang Ngâm nháy mắt đỏ bừng, màu đỏ từ xương quai xanh lan tràn đến toàn bộ vành tai.

......

Mưa xuân qua đi, khách đến Phong Hải dần dần tăng lên.

Sau ngày hôm ấy, mấy lời đồn đãi vớ vẩn về nàng cùng Ian cũng không bị lan truyền, chú của Ian – Simon giải thích rằng người Bohemian họ vốn đều lãng mạn phóng khoáng. Khi đối mặt với người mình thích, họ thường dùng cách hôn môi để bày tỏ thiện cảm, đó là một loại lễ nghi, mong bọn họ không cần quá bận tâm.

Ở trong phòng, Hoa Mạn Y đang ăn cơm, đầu lưỡi đụng tới hạt cơm đều cảm thấy đau, vài ngày mới khỏi hẳn. Từ ngày đó về sau, nàng chưa từng gặp lại Ian, nàng nhận được một phong thư cuối cùng của Ian. Trong thư viết rằng một tháng sau nàng ấy sẽ cùng chú trở về quê hương. Nếu không có gì xảy ra, chắc có lẽ nàng ấy sẽ không bao giờ trở lại Hải Thành nữa, cuối cùng là hỏi nàng có thể đến bến tàu tiễn mình không.

Phía đông bến tàu, một con tàu thủy kéo còi ô ô ô, người đến người đi rất tấp nập.

Gió biển thổi mũ dạ hơi bay lên, một dáng người xinh đẹp trong chiếc váy dài, phía ngoài là áo khoác màu trắng đứng ở trên boong tàu, môi đỏ gợi cảm ở dưới trời xạnh lặng lẽ hạ xuống.

"Ian, quay lại đi, chuẩn bị xuất phát rồi." Simon đứng ở bên cạnh nàng, thở dài, "Người ta sẽ không tới đâu, cô ấy và con không phải là một người cùng thế giới."

Trong tay Ian xách theo hai chiếc rương da màu đỏ, trong lòng khó chịu không nói lên lời, "Có phải con làm em ấy sợ rồi phải không chú ?"

Trong tiệc tối, nàng tận mắt nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Hoa Mạn Y sau khi bị mình hôn, còn có Củng phu nhân bên cạnh nàng, cô không thèm hỏi han gì thêm mà trực tiếp đổ tội dụ dỗ lên người mình.

"Ian!"

Đột nhiên, một tiếng gọi từ dưới đường bến tàu truyền đến, mắt Ian sáng ngời, nhanh chóng tìm kiếm, sau khi nhìn thấy được bóng người quen thuộc, nàng vội vàng buông rương da ra, đi ngược dòng người xuống boong tàu, "Y Y !"

Simon liếc nhìn rương da, bất đắc dĩ lắc đầu, khom lưng xách lên.

Hoa Mạn Y nhìn người kia đang chạy chậm chạy về phía mình, nàng có một loại cảm giác kỳ dị, loại cảm giác này giống như là gặp lại bạn thân sau bao năm xa cách.

Nàng không có hận Ian, ngược lại, nàng cảm thấy rất may mắn vì trong cuộc sống gian nan nghèo túng cầu sinh mà nàng lại gặp được một người như vậy. Nàng ấy vì nàng mà học tiếng Trung, viết thư, làm điểm tâm cho mình ăn. Dù cho tình cảm vượt quá giới hạn, trở thành sự si niệm, nhưng nàng vẫn không thể nào hận một người mà trong tâm tâm niệm niệm đều là vì mình.

"Y Y, chị xin lỗi, ngày đó là chị vượt quá giới hạn." Ian đứng trước mặt nàng, nàng ấy cũng mới biết được ở Hải Thành không thoáng như bên nước mình, có một số điều bị cho cấm kỵ, là do mình không suy xét chu toàn, suýt nữa hại nàng rơi vào cảnh khốn khó.

"Ian, chuyện của quá khứ cứ để nó trôi đi, hiện tại em rất ổn." Hoa Mạn Y nhìn thoáng qua con tàu thuỷ kia, thân thuyền được in chữ tiếng Anh màu trắng, nó không giống những con tàu thủy mà nàng thấy ngày thường, chắc có lẽ là con thuyền viễn dương của chú nàng ấy.

"Chị phải tự chăm sóc cho bản thân mình thật thật tốt đó nhé, về sau chị sẽ tìm được cô gái mà mình thích thôi." Hoa Mạn Y cười lên, ôm ôm nàng, Ian hiểu được đây là lời từ chối kéo, cũng không muốn miễn cường nàng, nàng ấy chỉ dùng sức ôm lại nàng, "Hy vọng là vậy, nhưng chị cảm thấy sẽ không có Hoa Mạn Y thứ hai trên đời này."

Cũng sẽ không có người thứ hai khiến tâm mình rung động như vậy.

Hai người ôm thật lâu, trong một góc cách đó không xa, cành liễu tung bay trong gió, một chiếc xe Ford màu đen đậu ở bên bờ.

Chú Phúc mặt không đổi sắc tâm không nhảy nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nữ nhân ở ghế sau hút thuốc nhìn chằm chằm vào bên kia bến tàu, bất động một lúc lâu.

Họ mới rời khỏi tửu trang , vừa mới đến Phong Hải đã nhìn thấy Hoa Mạn Y gọi một chiếc xe kéo ra ngoài. Lại có một lá thư gửi đến, hôm nay Simon tiên sinh cùng cháu gái của hắn ra bến tàu để rời khỏi Hải Thành trở về quê hương.

Mục đích tiểu thư Mạn Y ra ngoài là gì thì không nói cũng biết.

Hắn lập tức đề nghị: "Phu nhân, hôm nay lô rượu vận chuyển đến Nam Thành chuẩn bị được khuôn vác lên thuyền, ngài có muốn chúng ta tới bến tàu thị sát một chút không ạ ?"

Phu nhân nhà hắn dừng lại một chút, nói, "Cũng được."

Sau đó chính là hình ảnh hiện giờ, chú Phúc nhìn về phía bến tàu, hai bóng người kia ôm nhau ít nhất là mười năm phút, đột nhiên hai người kia lại tay trong tay cùng nhau đi về hướng boong tàu, không chút do dự mà đi thẳng lên thuyền.

Chú Phúc sửng sốt, thuyền sắp nhổ neo tới nơi rồi...... Hai người này tính bỏ trốn cùng nhau sao ?

"Nuôi phải một con *bạch nhãn lang." Một tiếng cười nhạo từ trong miệng nữ nhân phát ra, chú Phúc hơi hơi hé miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói nổi.

"Trở về đi."

"Vâng."

* Bạch nhãn lang (白眼狼) : "sói trắng mắt" – thành ngữ chỉ kẻ vong ân bội nghĩa, "ăn cháo đá bát", kẻ được nuôi nấng mà quay lại cắn chủ

......

Phương Vũ ngủ nướng một giấc, mới vừa phân phó Hiểu Hiểu đi lấy chén cháo, vừa xuống cầu thang liền gặp được Củng mama từ bên ngoài trở về.

"Củng mama." Nàng mới tiếp khách xong, chuẩn bị trở lại đại sảnh tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, vào ban ngày, chỗ ngồi dưới sân khấu rất trống, nàng muốn bớt việc, lười không muốn ra sau bếp.

"Phương Vũ, bồi tôi uống chút rượu."

"Hả ? Vâng."

Phương Vũ đành phải uống cùng cô, từ quầy bar lấy ra hai ly rượu cùng rượu vang đỏ mà Củng mama thích uống, thong dong rót xuống, "Nói mới nhớ, lâu rồi hai chúng ta chưa uống rượu cùng nhau."

Trước kia khi Củng mama tìm nàng uống rượu thì người cô đều mang đầy tâm sự, lần này chắc cũng không ngoại lệ.

"Chắc Mạn Y cũng sắp dậy rồi, ngài có muốn tôi lên gọi em ấy xuống uống rượu cùng không ? "

Củng Yên dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, châm thuốc lá, nghe được cái tên kia, châm chọc cười, "Miễn bàn đến kẻ vong ân bội  kia đi."

Phương Vũ: "......"

Hoá ra nàng đang đâm vào vết thương lòng của người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro