Chương 39

Trong căn phòng không lớn không nhỏ, Hoa Mạn Y từ trong phòng tắm ra, nàng ngồi ở trên sô pha, trên bàn để một hộp thuốc lá, đây là khi hai ngày trước, nàng bỗng nhiên rất muốn hút thuốc, nhưng lại nhó ra mình chưa bao giờ mua thuốc, nên kêu Hiểu Hiểu ra cửa mua một hộp về, dặn dò phải đắt một chút, mà cũng không cần đắt quá.

Cuối cùng mua một gói thuốc tầm 30 đồng bạc, này coi như là món đồ quý nhất sau khi nàng bị xét nhà, một hộp thuốc lá xa xỉ.

Nhưng công nhận hút thuốc rất khiến người say mê, Hoa Mạn Y co đầu gối ngồi ở trên sô pha, mắt cá chân bóng loáng trần trụi giao nhau, đầu gác ở trên ghế, trên người mặc váy ngủ tơ tằm, dán sát mượt mà, phác hoạ ra đường cong.

Máy quay đĩa đã bị nàng đóng, đêm khuya mọi người đều đang ngủ, chỉ có nàng ở trong phòng lẻ loi mà hút thuốc lá đắt tiền, nhìn trần nhà, sự cô độc khó có thể miêu tả từ bốn phía truyền đến, giống như thủy triều cuồn cuộn nổi dậy.

Thật ra nàng rất sợ cô đơn, từ nhỏ đến lớn, mép giường nàng luôn đầy ắp thú nhồi bông, hộp nhạc từ Tây Dương mang về cũng bị nàng nghe hỏng hết vài cái, thường thường cùng ba mẹ chui rúc ngủ cùng giường, như vậy có thể xóa tan đi cảm giác cô độc.

Nhưng hiện tại nàng đã không còn sợ cô đơn, bất lực khi bị xét nhà, tuyệt vọng khi lưu lạc đầu đường không có nhà để về, sự an ổn nhất khi đi vào Phong Hải, còn có sự si tâm vọng tưởng buồn cười kia, cái nào cũng đáng sợ hơn khi so với cô độc.

Tay trái Hoa Mạn Y rũ ra sô pha, treo ở không trung, khói thuốc hỗn loạn ở đầu ngón tay phiêu tán ra sương khói lượn lờ, đôi môi trong trẻo thong thả nhả ra sương trắng hư vô mờ mịt.

Thật tốt.

Nàng nghĩ.

Ngoài cửa sổ, đường phố truyền đến tiếng kèn xô na, lúc cao lúc thấp, là đang đưa cố nhân lên đường.

Cũng không biết tang sự của Hoắc gia, hay là tang sự của ca cơ kia.

......

Ngày hôm sau, Hoa Mạn Y đi đến sở cảnh sát một chuyến, từ miệng của những công tử kia, nàng biết được người bị nhốt ở trong ngục giam thì người thân đều có quyền đến thăm tù, nếu tình tiết không quan trọng, chỉ cần có tiền, lo trên lo dưới, không khéo còn có thể bảo lãnh người ra ngoài.

Từ ngày nàng bị xét nhà cho đến nay đã qua được hơn nửa năm, ở Phong Hải, không có ai có thể kiếm được nhiều tiền như nàng, hiện tại nàng cũng coi như có chút tiền dữ trữ, nghĩ nghĩ, việc đi thăm tù để gặp cha mẹ nàng chắc không phải là việc gì khó.

"Hoa Khải An và Lê Chi?" Một người phụ trách hồ sơ tại sở cảnh sát đọc lại hai cái tên này, một bên lật xem hồ sơ "Cô và bọn họ có quan hệ gì?"

Hoa Mạn Y nhìn tập tài liệu kia, nhẹ giọng nói, "Tôi là con gái của hai người họ, Hoa Mạn Y."

"Giờ họ đang bị giam ở đâu vậy, tôi có thể đi thăm tù không ?"

Cảnh sát nhìn thân trang điểm phong trần của nàng, sự khinh thường nổi lên trong mắt, tay lật đến hai cái tên kia, liếc mắt một cái, châm chọc lên tiếng, "Hóa gia là Hoa gia nửa năm trước bị xét nhà sao, chậc, tiểu thư à, cô mà mang lớp trang điểm này đi thăm tù, chỉ sợ cha mẹ cô sẽ bị cô làm cho tức chết."

Hoa Mạn Y siết chặt khăn trong tay, mặt vô biểu tình nghe đoạn trào phúng này, chờ hắn trào phúng xong, lúc này mới chịu nói ra nơi đang giam giữ Hoa Khải An và Lê Chi cho nàng nghe.

"Ấy, là ngục giam Võ Quản lớn nhất ở Nam Thành," Cảnh sát đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Chắc cô làm gì có tiền mà đến Nam Thành, còn muốn thăm tù ? Mà cô chỉ cần mở miệng moi tiền với mấy gã đàn ông là được đi rồi !"

Hoa Mạn Y nghe được tin tức, nói một tiếng "Cảm ơn", liền lạnh mặt rời đi, để lại mấy lời châm chọc của tên cảnh sát nghẹn ở trong cổ họng, phát tiết không được, hắn ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.

Trở lại Phong Hải, Hoa Mạn Y hỏi Phương Vũ về lịch làm, tính muốn xin nghỉ mấy ngày, sau khi Phương Vũ biết được tình hình thực tế, không chút do dự hứa thay ca cho nàng, để nàng an tâm đi thăm tù.

"Việc xin nghỉ thì để đến lúc đó, chị nói một tiếng với Củng mama là được rồi." Phương Vũ đứng ở bến tàu, ôm ôm Hoa Mạn Y, "Trên đường chú ý an toàn, tới nơi thì có thể gọi điện lại đây, còn nếu không gọi điện thoại được thì có thể gửi tin điện báo."

"Em biết rồi chị Phương Vũ, em sẽ tự lo cho bản thân, cảm ơn chị." Hoa Mạn Y bị gió biển thổi loạn, vài sợi tóc quăn rơi xuống sau tai, trên tay xách theo một cái rương da, để vài thứ cùng quần áo, "Còn Củng mama...... Thì em phiền chị nói giúp một tiếng."

"Yên tâm, chú ý an toàn nhé !" Phương Vũ phất tay nhìn nàng bước lên boong tàu, lúc này đi Nam Thành thăm tù, cũng không biết có thuận lợi hay không.

Có thuận lợi hay không thì Hoa Mạn Y cũng không biết. Ban đầu, tàu thủy con rất êm đềm, trời trong xanh, gió biển ấm áp thổi vào mặt, thân tàu bằng phẳng chạy ở trên mặt biển, tất cả đều rất thư thái. Tận đến khi tàu thủy đến bến tàu tiếp theo, có lẽ là một bến tàu gần thị trấn ven biển, nên có rất nhiều lữ khách lục đục đi lên tàu.

Vào lần khởi hành tiếp theo, mưa rền gió dữ, gió biển thổi mạnh, sóng biển mãnh liệt đánh vào thân thuyền, cứ như là muốn ăn luôn con thuyền này, trên boong tàu không có ai, những lữ khách đều đang ở trong phòng của riêng mình.

Nàng đặt một phòng đơn chất lượng bình thường, không lớn không nhỏ, đầy đủ tiện nghi. Gần cửa sổ còn được đặt một bộ bàn ghế giống như trong tiệm cà phê, thân thuyền ở trên sóng biển đong đưa, chắc là do kỹ thuật lái thuyền của thuyền trưởng tốt, lọ hoa cắm trên bàn lại không có rung đổ, vững vàng đứng ở đó.

Nhưng dù là vậy, sự đong đưa nhẹ này cũng đủ làm cho dạ dày nàng cuồn cuộn, khó chịu đến nỗi muốn nôn mửa. Trong phòng không có thứ gì để nàng bọc lại, nàng chỉ có thể chịu đựng không khoẻ mà mở cửa, lung lay đỡ hành lang đi đến phòng vệ sinh công cộng.

Mới đi được hai bước, phòng đối diện đột nhiên mở cửa ra, chắc do đặc biệt nghe được tiếng nhiều người nôn mưa nên mới mở cửa ra xem tại sao lại vậy, bởi vì biểu cảm của nữ nhân đứng trước cửa phòng nhìn rất bình thường, không hề có ý khó chịu.

Nàng chỉ vội vàng liếc mắt một cái, phong cách cổ điển, quý phái kiểu Anh, quần tây được may cắt vừa vặn, chân đi một đôi giày da đen, áo khoác đen bên ngoài lộ ra tay áo sơ mi bên trong, trước ngực là một chiếc nơ hình con bướm màu trắng kiểu Pháp, hai cái dây nơ có chút dài, tay đẩy ngọn tóc cuộn sóng trên tai, lỗ tai đeo một chiếc hoa tai ngọc trai màu trắng.

Ở hành lang có tầm năm sáu người cũng đang say tàu giống như nàng, họ đều gấp gáp ra ngoài tìm chỗ nôn, Hoa Mạn Y cũng sợ không đủ vị trí, nếu tùy chỗ phun ra tùm lum thì những người thuyền viên sẽ tìm nàng bắt bồi thường.

Nghĩ như vậy, Hoa Mạn Y nỗ lực đi về phía trước, ai mà biết phía sau có người chạy quá sức, thân thuyền bị sóng biển đánh qua một bên, nàng cảm nhận được có người đụng vào mình, mà nàng theo lực quán tính lại ngã về phía nữ nhân đang đứng ở cửa.

"Xin, xin lỗi......" Cả người Hoa Mạn Y ngã vào người đối phương, cách áo choàng được may với chất liệu sang trọng, nàng vẫn đụng vào ngực người ta, vừa dứt lời, một cảm giác ghê tởm khống chế không được mà từ cuồn cuồn tràn lên bụng cuồn.

"Oẹ ——"

Mùi vị tanh hôi bay tới từ người nữ nhân trước mặt, Hoa Mạn Y càng ngửi càng thấy ghê, túm chặt eo nhỏ của người kia không buông, lại nôn thêm lần nữa.

Muốn trốn cũng không thể trốn Lục Niệm: "......"
--------------------------------
Tình địch thứ 2 của bát hương di động debut  =)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro