Chương 44

Hai chị em Củng Yên và Củng Thư Lan mới vừa cúng bái từ trên đỉnh núi không bao lâu, xe vừa đi qua con phố Bắc Võ phồn hoa, trên đường, người người náo nhiệt qua lại, trò chuyện vui vẻ.

Củng lão gia đã trở về từ hai tiếng trước.

Hai người giải quyết vấn đề cơm chiều đơn giản bằng cách ăn ở một tửu lầu, chuẩn bị gọi điện thoại về nói cha không cần để cơm cho họ, vừa dặn dò xong, đầu dây bên kia lại bảo họ mang thuốc về.

"Vâng vâng, con biết rồi, con treo máy đây."

Củng Thư Lan buông ống nghe, quay lại chỗ ngồi, trên bàn cơm đã được dọn sẵn bò bít tết, cơm tây tỏa hương thơm ngon, Củng Yên đổ rượu vang đỏ vào ly, hỏi, "Làm sao vậy?"

Củng Thư Lan nhún nhún vai, "Cha bảo quên lấy thuốc mà bác sĩ đã kê, kêu chúng ta khi nào trở về thì đến phòng thuốc nhà họ Lý giúp cha lấy thuốc." Xương đùi của lão nhân gia không tốt, hôm nay lại leo núi ngâm nước, động đến xương cốt, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Hai người ăn xong bữa tối từ tửu lầu ra, phòng thuốc nhà họ Lý vừa hay ở đối diện.

Củng Thư Lan: "Em đi lấy thuốc, chị lên xe chờ đi."

Củng Yên ừ một tiếng, ngồi vào ghế điều khiển, bầu trời đêm tịnh mịch, trước cửa tửu lầu, người người qua lại, ngọn đèn dầu hiu quạnh. Từ trong túi, cô lấy ra một điếu thuốc lá, rũ mi, vừa mới châm xong, còn chưa hút được bao nhiêu, liếc mắt liền nhìn thấy hai người ôm nhau cách đó không xa.

Đôi mắt phượng lập tức thâm thúy, híp mắt nhìn chăm chú, cách ăn mặc của Lục Niệm có độ nhận diện quá cao, muốn không chú ý cũng khó, mà trong lòng ngực nàng là một thiếu nữ đang run rẩy hai vai, thân hình tinh tế, tóc dài như thác nước. Ánh sáng mềm mại chiếu vào thậm chí còn gợi cô nhớ lại, khi cô mang người về, tự tay gội đầu cho nàng, cảm xúc ấy, góc nghiêng ấy, hình dáng quen thuộc đó sao cô có thể quên được.

Xe Ford tắt máy bị ánh đèn đường bao phủ ở dưới bóng đêm.

Ánh lửa lập loè từ tàn thuốc, phiêu ra sương khói lượn lờ, ngón tay thon dài như ngọc kẹp đuôi thuốc, hồi lâu mới động, Củng Yên thu hồi tầm mắt, môi đỏ ngậm lại, rít một ngụm thuốc.

Cửa ghế sau bị mở, Củng Thư Lan mới lấy thuốc từ trong phòng thuốc ra, nàng đỡ cửa xe tiến vào, "Lấy xong rồi, về thôi chị."

Củng Yên dập tắt thuốc lá, khởi động động cơ, đôi mắt cụp xuống, đánh tay lái thẳng về phía trước, bỏ qua hai người đang ôm nhau trên đường.

......

Hoa Mạn Y phát tiết xong, lau sạch nước mắt ở khóe mắt, hơi mất tự nhiên mà rời khỏi lòng ngực của Lục Niệm, hít hít cái mũi, ngượng ngùng nhìn nữ nhân trước mặt, "Thất lễ rồi."

"Không đâu." Lục Niệm cười cười, lấy ra một chiếc khăn tay cho nàng lau nước mắt, "Lau đi."

Hoa Mạn Y vô thức né tránh, nhận lấy khăn tay, "Để em tự lau."

Lục Niệm không để ý, "Cũng được."

Bỗng nhiên Lục Niệm lại nhớ tới, "Phải rồi, Y Y, có lẽ chị sẽ giúp em tìm được thi thể của cha mẹ em."

Cảnh ngục ở đó dầu muối không ăn, người thường căn bản không thể biết được người chết ở trong ngục sẽ được xử lí như thế nào. Nhưng nếu có người quen, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

"Chị nói bên cạnh chị có người quen biết cảnh ngục sao?" Hoa Mạn Y không xác định lại hỏi một lần.

Lục Niệm gật đầu, "Đúng vậy, đêm mai chị mang em đi gặp, có lẽ anh ấy cũng đang khá bận."

"Thật vậy sao?!" Hoa Mạn Y kích động mà bắt lấy tay nàng, tận đến khi giọng nói rơi xuống, tầm mắt Lục Niệm dù bận nhưng vẫn ung dung dừng trên tay nàng, nàng mới hậm hực buông ra, "Xin lỗi, em kích động quá rồi."

"Em đừng vui mừng sớm, có giúp được hay không thì chưa chắc chắn." Lục Niệm duỗi tay chỉnh mấy lọn tóc rũ của Hoa Mạn Y ra sau tai, "Cô gái ngốc."

Đầu ngón tay thon dài đụng tới vành tai, giọng nói của nữ nhân trước mặt ôn nhu lại hào phóng, Hoa Mạn Y hiểu ý cười, hơi hơi rũ mắt, "Mặc kệ như thế nào, em vẫn muốn cảm ơn chị, ít nhất chị còn nguyện ý giúp em."

"Trời không còn sớm nữa, để chị đưa em về, đêm mai gặp lại nhé ?" Lục Niệm đề nghị.

"Vâng."

......

Trước cầu thang của dinh tự Củng gia, Hoa Mạn Y kêu Lục Niệm dừng lại, cùng nàng tạm biệt, dặn nàng về cẩn thận, sau khi hai người tách ra, lúc này Hoa Mạn Y mới xoay người vào nhà, gật gật đầu cùng người hầu, đối phương nhận ra nàng là ai, không nhiều lời liền cho nàng vào.

Hoa Mạn Y dựa vào ký ức đi trong dinh thự, ở đây rốt cuộc là địa bàn của người khác, một người lạ như nàng ở chỗ này không thích hợp lắm, chân vừa đi, đầu vừa suy tính, nàng vẫn còn một chút tiền đi đường, ra bên ngoài thuê một phòng để ở chắc không thành vấn đề.

Vòng qua hòn non bộ, xuyên qua cửa mái vòm, mới vừa bước lên hành lang dài, Hoa Mạn Y liền đứng im tại chỗ.

Chỗ ngoặt, có một nữ nhân đang ngồi trong đình, mà đối diện cô là một *lão gia tử tuổi già sức yếu, trên chiếc bàn được làm gia công từ gỗ quý, được để một bộ cờ La Mã, hai người họ đang chơi đánh cờ.

*Lão gia tử: từ chỉ ông cố hoặc cha, tùy ngữ cảnh, trường hợp này là chỉ cha của Củng Yên.

"Yên nhi, tới lượt con." Tâm tình Củng lão gia tử vui sướng mà rít tẩu thuốc, tiếng cười sang sảng.

Củng Yên bất đắc dĩ di chuyển một quân cờ.

"Ai, cháu là ai vậy? Sao lại đi vào đây ?" Củng lão gia tử liếc nhìn thấy Hoa Mạn Y trên hành lang, ánh mắt nhíu lại.

Hoa Mạn Y nghe giọng nói chất vấn, co quắp đứng ở tại chỗ, "Cháu......"

"Cha, em ấy là Hoa Mạn Y, người của con."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, tầm mắt của Hoa Mạn Y rơi xuống khuôn mặt Củng mama, đã qua nửa tháng nàng chưa được gặp cô, môi đỏ vẫn lãnh diễm như cũ.

"Người của con ?" Củng lão gia tử nhướng mày, trong lời nói chứa ý tứ sâu xa, "Tuổi chắc không lớn, cháu gái, lại đây ông nhìn xem."

Hoa Mạn Y nhấp môi đi đến trước mặt người kia, ngoan ngoãn thăm hỏi, "Củng gia gia, chào ông ạ."

Ánh mắt rơi xuống Củng mama, Hoa Mạn Y thong dong gọi một tiếng, "Củng mama."

"Ai nha, tiểu nha đầu, nhà cháu ở đâu ? Cha mẹ làm nghề gì ?" Củng lão gia tử lại rít một hơi thuốc, hứng thú hỏi.

Không đợi Hoa Mạn Y nói thêm gì, Củng Yên đã mở miệng trước, "Nếu cha không có việc gì thì về phòng nghỉ ngơi đi, đây chỉ là một con nhóc từ Hải Thành đến đây thăm người thân thôi."

Củng lão gia tử dựa vào ghế mây, ánh mắt thâm thúy nhìn qua nhìn lại giữa Củng Yên và Hoa Mạn Y, tẩu thuốc lại bị ông hút, thở ra một hơi sương khói nhàn nhạt, vỗ vỗ đầu gối, đứng dậy, "Được rồi, vậy ta về nghỉ ngơi đây, Yên nhi, con nhớ phải chuẩn bị phòng tốt cho con bé, chiêu đãi người ta cho tử tế."

"Không cần đâu ạ, Củng gia gia, đêm nay cháu không quấy rầy Củng mama nữa, cháu có thể ở bên ngoài một đêm, tầm hai ngày nữa cháu sẽ trở về Hải Thành, thật sự không cần đâu ạ, phiền mọi người rồi." Hoa Mạn Y vội xua tay.

"Phiền gì mà phiền, không phiền, tiểu nha đầu cháu phải ở lại, Củng gia chúng ta có thể đãi bạc cháu hay gì ?" Mặt Củng lão gia tử trầm xuống, không đồng ý đề nghị của nàng, "Cứ như vậy đi, ở lại đây, cha về phòng trước."

Hoa Mạn Y bị sắc mặt âm trầm của Củng lão gia tử dọa sợ, nàng liếc nhìn qua Củng mama, không nghĩ sắc mặt của đối phương cũng không khác gì Củng lão gia tử, ánh mắt cô nhìn về phía mình, môi mỏng nhấp chặt không nói gì, cũng không biết suy nghĩ gì, Hoa Mạn Y cắn cắn môi dưới, nếu đối phương không nói gì vậy thì nàng chỉ có thể đồng ý ở lại.

Sau khi chờ Củng lão gia tử rời khỏi, trong đình chỉ còn nàng và Củng mama, hiện giờ là tháng tư, thời tiết khô nóng, cách đình không xa là một hồ nước, hoa sen hồng nhạt nở rộ mang đến hương thơm nhè nhẹ thoải mái, tiếng chim hót, ve kêu râm ran, yên tĩnh thoải mái.

"Củng mama, lâu rồi không gặp, việc hôm nay...... Cảm ơn." Hoa Mạn Y nở một nụ cười đầy thành ý, trong mắt sạch sẽ lại đạm nhiên, "Đêm nay phiền chị rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày kia em sẽ về Hải Thành."

"Tôi có đuổi em đi à ?" Củng Yên đứng dậy, sắc mặt không quá tốt, lập tức hướng đến trong phòng, "Đi theo tôi."

Hoa Mạn Y đi theo phía sau, rũ mắt, giọng nói hồn nhiên không biện hộ, "Mạn Y không có ý vậy." Củng Yên lười tranh luận cùng nàng, "Đêm nay ăn cơm chưa?"

Hoa Mạn Y: "Ăn rồi ạ."

Xuyên qua hành lang dài, Củng Yên đi vào phòng riêng, đẩy cửa ra, "Cùng ai ? Tôi nghe Lại Thu nói, chiều nay em đi ra ngoài, ra làm gì ?"

Hoa Mạn Y do dự một chút, nàng không muốn kể việc của cha mẹ nàng cho cả thiên hạ nghe lắm, "Cùng Lục Niệm...... Hôm nay em ăn cơm cùng Lục Niệm."

Khóe môi Củng Yên lạnh lùng, "Rửa mặt đánh răng đi, đêm nay em nghỉ lại đây với tôi."

"Ở chỗ này? Cùng Củng mama á ?" Hoa Mạn Y nghi ngờ tai mình nghe nhầm, nho nhỏ kinh ngạc một chút.

Củng Yên làm như không thấy biểu cảm kinh ngạc của nàng, ánh mắt ý bảo nàng nhìn về phía bên trong, "Lại Thu đã chuẩn bị sẵn thau tắm cùng nước ấm, nhân lúc còn ấm thì đi tắm đi, cũng muộn rồi."

Hoa Mạn Y nhìn bóng dáng Củng mama, cô căn bản không quan tâm đến việc nàng do dự, nội tâm phân vân một chút, rốt cuộc vẫn không muốn làm phiền người khác, lựa chọn nghe theo, nàng lấy một vài món đồ từ rương da nhỏ ra rồi đi vào tắm rửa.

Một tấm bình phong cản trở cảnh xuân bên trong, trong phòng tắm không phải là bồn tắm kiểu Tây hoặc vòi sen, mà là thau tắm theo kiểu của những gia đình giàu có của triều đại cũ, một thùng nước đầy, cả người ngâm xuống, đây là một cảm giác rất mới lạ, là cảm giác mà từ khi còn nhỏ nàng vẫn chưa bao giờ được thử qua.

Hoa Mạn Y nghịch nước đổ lên cánh tay, ấm áp ấm áp, hơi nước mờ mịt, giống như đang tắm trong một suối nước nóng. Bất chợt, nàng khựng lại, hình như thau tắm là vật dụng dùng riêng của Củng mama, nơi mà hàng ngày cô tắm, đánh răng rửa mặt, vậy vị trí hiện tại mà nàng ngồi chẳng phải là chỗ lúc trước Củng mama đã ngồi qua sao ?

Hoa Mạn Y bị tượng tượng của mình dọa, suy nghĩ nhanh chóng biến mất như khói thuốc, nàng vội vàng đứng dậy tắm rửa cho nhanh, giữ thân trong sạch, tâm tịnh liền ra ngoài.

Cầm khăn lông xoa xoa tóc bị hơi nước làm ướt, đi vào phía bên trong, Củng mama đã nằm trên giường nghỉ ngơi, Hoa Mạn Y nhìn quanh bốn phía, muốn nhìn xem có chỗ nào để nàng ngủ hay không.

"Em nhìn gì vậy ?" Nữ nhân trên giường đột nhiên mở miệng, "Còn chưa lên ? Nhớ tắt đèn, chói quá tôi đau mắt."

Tay Hoa Mạn Y dừng lại, ngơ vài giây mới hiểu rõ được mấy câu nói của cô, cô là đang kêu nàng ngủ cùng.

Cũng đúng, ở trong mắt cô, mình cũng chỉ là một con nhóc còn chưa lớn, không thì cũng là một vũ nữ nhỏ mà thôi. Việc ngủ cùng đối với cô chẳng qua chỉ là một điều rất đơn giản, nàng cũng không phải là Giang Ngâm, loại tình cảm ái muội giữa hai nữ nhân chắc chắn sẽ không có khả năng nảy sinh giữa mình và cô.

Chẳng sợ Giang Ngâm đã chết, Củng mama cũng sẽ quay về thân phận như những nữ nhân bình thường, cùng một nam nhân ưu tú khác kết hôn, Hoa Mạn Y nhớ về lời nói của Củng lão thái thái và bà mối, tự giễu cười cười.

Mấy suy nghĩ miên man, lo sợ không đâu này của nàng thật là buồn cười.

"Vâng." Hoa Mạn Y rũ mắt, đạm mạc buông khăn lông, tắt đèn, nằm bên cạnh Củng Yên, cố gắng không đụng tới đối phương, thành thạo đắp chăn lên, "Củng mama, chị ngủ sớm đi, em ngủ trước."

Trong phòng hoàn toàn chìm vào đêm đen, Củng Yên nghe lời nói vô tâm không phổi kia, mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy như đuốc.

"Về sau em có dự tính gì không ?"

Hoa Mạn Y cũng trợn mắt, nàng xoay người, đưa lưng về nữ nhân đằng sau, giống như đang tự hỏi, "Em không biết, hơn nữa giấy bán thân của em vẫn còn ở trong tay Củng mama, em làm sao có dự tính gì được."

"Nếu ngày nào đó, tôi trả em sự tự do ?"

Tự do......

Hoa Mạn Y chợt túm chặt góc chăn, hốc mắt có điều gì chua xót, nhưng rất mau nàng khôi phục trạng thái cũ, thong dong đạm mạc, "Nếu có được tự do thì...... Chắc Mạn Y sẽ tìm một người mình yêu kết hôn đi, nhưng mà sống cô độc cả quãng đời còn lại cũng có thể."

"Người em yêu ...... Là đàn ông sao?"

Trong bóng tối, nữ nhân phía sau dường như hơi hơi chuyển động người, đối mặt với lưng nàng, hơi thở của hai người giao nhau, Hoa Mạn Y buông mắt xuống, nàng biết tầm mắt phía sau kia vẫn luôn để ở trên người mình.

Trải qua việc kia cùng Ian, nàng ít nhiều cũng hiểu được, Củng mama không hy vọng chính mình lại khác người.

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro