PN-2
"—— Các ngươi dự định lúc nào xuất ngũ?"
Câu hỏi này cứ quanh quẩn mãi trong đầu Bạc Triều Từ, đến tận đêm khuya khi trở về phòng, nàng vẫn còn đang suy nghĩ.
Lúc đó, sau khi Bạc nữ sĩ hỏi ra câu này, cả nàng và Tống Giáng Lăng đều sững sờ. May mà Tịch nữ sĩ lên tiếng đúng lúc, khéo léo cắt ngang chủ đề.
Dù sao thì Bạc Triều Từ cũng vừa mới đoạt được chiếc cúp quán quân đầu tiên, cúp còn chưa kịp nguội, đã bắt nàng suy nghĩ tới chuyện xuất ngũ… Tịch Vân Quyển cảm thấy như vậy thật sự rất cụt hứng.
Nhưng bây giờ ngẫm lại cẩn thận, Bạc Triều Từ lại thấy lời mommy nói cũng có lý.
Tống Giáng Lăng năm nay 22 tuổi, còn nàng cũng không kém bao nhiêu. Ở độ tuổi này, có thể xem là đang trong thời kỳ đỉnh cao. Nhưng thêm vài năm nữa, chắc chắn sẽ bắt đầu xuống dốc.
Huống hồ, thân phận các nàng lại đặc biệt, không thể cả đời đánh game được. Chuyện xuất ngũ, thật sự nên bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng…
Bạc Triều Từ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người nữ nhân đang quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm, khẽ ngẩn ngơ.
Nàng biết, Tống Giáng Lăng rất yêu quý chiến trường này. Nếu không thì trước đây, nàng ấy đã không từ bỏ con đường vốn có của mình, để leo lên sân khấu thể thao điện tử.
Về phần mình… Bạc Triều Từ nghiêm túc nghĩ một chút.
Tuy đã có được cúp quán quân, nhưng nàng không hề có cảm giác muốn rời khỏi nơi này ngay. Đối với nàng bây giờ, thể thao điện tử là một điều đáng để theo đuổi. Và nàng cũng nguyện ý cùng Tống Giáng Lăng, song hành tiến bước, leo lên những sân khấu cao hơn nữa.
Một chiếc cúp, vẫn chưa đủ.
"Làm sao thế?"
Thấy Bạc Triều Từ nhìn mình chằm chằm, Tống Giáng Lăng nhẹ nhàng cười, rồi đến ngồi cạnh nàng.
Bạc Triều Từ không vòng vo:
"Tương Tương, ngươi có từng nghĩ đến chuyện xuất ngũ chưa?"
Tống Giáng Lăng trầm ngâm giây lát, rồi đáp:
"Từng nghĩ rồi."
"Ta không thể đánh thể thao điện tử cả đời. Mỗi trận đấu đều là một lần ít đi một cơ hội. Nhưng ta muốn cố gắng hết sức, kiên trì thêm một chút nữa."
"Vì vậy, khi trạng thái của ta vẫn còn tốt, ta sẽ tiếp tục ở lại sân đấu này."
Khi nàng nói, trong mắt như có ánh sao lấp lánh. Bạc Triều Từ nhìn dáng vẻ này của người yêu, hoàn toàn không thể không động lòng.
"Ta sẽ đồng hành với ngươi."
Bạc Triều Từ thốt lên không chút do dự.
Tống Giáng Lăng ngẩn ra. Một cảm giác ấm áp như suối xuân tràn vào tim nàng, lan tỏa khắp nơi, làm người rung động.
Nàng không nhịn được cúi đầu, hôn lên gương mặt đầy chân thành của Bạc Triều Từ. Rồi giơ tay lên, mười ngón tay đan chặt lấy nhau.
Bạc Triều Từ hoàn toàn không ngờ chỉ một câu nói đơn giản của mình lại khiến nữ nhân kích động đến thế. Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị hôn tới không dứt. Từng cái chạm nhẹ, từng lần ép sát đều khiến trái tim nàng run rẩy.
Một lúc lâu sau, Tống Giáng Lăng mới rời môi ra. Hơi thở ấm áp phả lên mi tâm của Bạc Triều Từ, giống như chuồn chuồn chạm nước, nhẹ nhàng lướt qua. Giọng nàng cũng khàn khàn:
"Cảm ơn Tiểu Từ."
Bạc Triều Từ liếm liếm môi, có chút ngại ngùng, nghiêng đầu tránh đi:
"Cái này… có gì mà cảm ơn chứ…"
"Ta cũng muốn tiếp tục giành quán quân."
Tống Giáng Lăng chỉ mỉm cười, nhẹ vuốt những sợi tóc mềm mại của nàng, dịu dàng nói:
"Vậy thì, để chúng ta tiếp tục cố gắng cùng nhau nhé."
---
Xuân qua thu đến, thời gian trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt, lại là một mùa xuân nữa.
Một mùa xuân… giống như đã từng quen biết.
Tuyết Khanh Tú chỉnh lại đồng phục thi đấu trên người, hít sâu một hơi rồi cùng các đồng đội xuống xe.
Cửa xe mở ra, giữa cái nắng chói chang của mùa hè, trước đấu trường Phong Mang là đám đông người hâm mộ đang hò reo nhiệt liệt. Cảm giác nóng nực như thể không chỉ đến từ thời tiết, mà còn từ áp lực đang đè nặng trong lòng họ.
"Căng thẳng sao?"
Một đồng đội cười khổ hỏi.
Tuyết Khanh Tú cũng chỉ có thể cười khổ đáp lại.
Làm sao mà không căng thẳng cho được?
Bởi vì lần này, các nàng sắp phải đối mặt với — đội tuyển GYR, đội đã vô địch suốt từ năm 2080 trong mọi giải đấu lớn: Thế giới chén, mùa xuân, mùa hè, tuyển chén, và cả giải tổng hợp của năm. Một chiến đội đã năm lần đoạt chức vô địch ở các đấu trường đỉnh cấp.
Ban đầu ai cũng nghĩ rằng sau khi Trần Triệt Minh — người đi rừng chủ lực — rời đội sau khi giành được quán quân lần đầu, GYR sẽ tụt dốc. Nhưng không ai ngờ rằng người kế nhiệm là một tân binh — Phù Tang — lại mạnh mẽ đến vậy, tiếp bước người đi trước và dẫn dắt GYR bước vào thời kỳ hoàng kim mới.
Không ai ngờ được, mùa xuân năm ngoái chỉ là điểm khởi đầu của đế chế mang tên GYR.
Sau mùa xuân đó, các đội tuyển khác đều tập trung luyện binh, rèn chiến thuật, nghiên cứu từng bước đi của GYR với mục tiêu rõ ràng: đánh bại họ trong mùa hè.
Kết quả? Đại Ma Vương vẫn là Đại Ma Vương. Mùa hè năm ấy, tất cả các chiến đội đều bị đánh cho "tỉnh mộng".
Tuyết Khanh Tú khi ấy còn tự tin nói với Tịch Triều Nghênh rằng mình cũng có thể giành cúp quán quân, cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi rút lui với đôi mắt đỏ hoe.
Người thách thức, một lần nữa, bị dạy cho một bài học.
Trong giải Thế giới chén, GYR vẫn quét sạch toàn bộ liên minh. Ngay cả những đội tuyển nước ngoài khó khăn lắm mới lọt được vào vòng KIC, cũng bị GYR lần lượt đánh bại. Phù Tang cũng đã giành được chiếc cúp vô địch thế giới đầu tiên trong sự nghiệp thi đấu của mình.
Bước sang mùa xuân năm nay, toàn liên minh gần như đã chấp nhận một sự thật:
Thời đại tranh giành ngôi vô địch đã kết thúc.
Giờ đây, điều mà các đội tuyển hướng tới chỉ là... vị trí thứ hai.
Tin tốt là NTO đã làm được điều đó trong mùa xuân năm nay, đánh bại tất cả đội ngoài trừ GYR và giành vị trí á quân.
Tin xấu là… họ phải đối đầu với GYR sau đó.
---
"Hãy cùng chúc mừng chiến đội Mộng Đô GYR đã giành chức vô địch mùa xuân năm 2082!"
Tối hôm đó, trong tiệc mừng chiến thắng, Tuyết Khanh Tú giơ ly lên, cười khổ:
"Chúc mừng, sáu quán quân liên tiếp."
"Cảm ơn."
Bạc Triều Từ và Tống Giáng Lăng nhìn nhau mỉm cười, hiểu ý không cần nói thành lời.
Các nàng đã nắm tay nhau đi đến hôm nay, lần lượt giành lấy từng chiếc cúp. Và trong tương lai, vẫn sẽ tiếp tục viết nên vinh quang.
Tuyết Khanh Tú uống cạn ly nước, chống tay lên cằm, tò mò nhìn Bạc Triều Từ và Tống Giáng Lăng, nhỏ giọng hỏi:
"Ôi, rốt cuộc các ngươi định bao giờ xuất ngũ vậy?"
Nàng cũng đã nghĩ kỹ rồi — nếu muốn giành cúp, thì phải chờ đến khi hai người này giải nghệ. Ít nhất, Phù Tang nghỉ trước cũng được.
"Ngươi đoán xem?"
Bạc Triều Từ chớp mắt cười cười, trêu chọc:
"Ngươi hỏi cái này, không sợ Tiểu Nghênh đánh ngươi à?"
Tuyết Khanh Tú: "..."
Nàng ngoan ngoãn im lặng.
---
Một thời gian sau, Weibo chính thức của GYR đăng thông báo: Phong Mang và Thanh Tước tuyên bố xuất ngũ, nhường lại vai trò đường đối kháng và đường phát triển cho hai tuyển thủ thế hệ mới — Quan Ngọc và Vũ Diệu.
Các chiến đội khác lập tức phấn khởi hẳn lên.
"Tốt quá! Đội hình năm người bây giờ thiếu mất hai, lần này có cơ hội giành quán quân rồi!"
"... Hãy cùng chúc mừng chiến đội Mộng Đô GYR!"
Nhưng Quan Ngọc và Vũ Diệu chỉ mới vào thi đấu không bao lâu, đã nhanh chóng đuổi kịp Văn Tân Nhụy và Ngôn Họa, trở thành những người đồng đội đáng gờm.
Khi GYR lại một lần nữa thay người, các chiến đội khác lại dấy lên hy vọng…
… rồi lại bị dập tắt.
---
Bình luận trên mạng tràn ngập:
【 Phù Tang và Hàng Lâm là cặp cây xanh mãi không ngã, miễn là còn họ, vị trí quán quân mãi mãi không ai giành nổi! 】
【 Không hổ là "thê thê" hợp lực, sự ăn ý và phối hợp này, toàn bộ liên minh không đội nào sánh kịp! 】
【 Có một cặp dã phụ (người đi rừng và hỗ trợ) như vậy thì đồng đội có chơi như đầu heo cũng có thể thắng! Huống chi còn có Dật Thái — người trung đơn ăn ý nhất với các nàng ở phía sau hậu thuẫn nữa chứ? 】
【 Còn ai nhớ ngày hai nàng công khai tình cảm không? Thật sự là toàn mạng nổ tung! Hôm đó còn có vài tiếng nghi ngờ, nhưng bây giờ nhìn vào thành tích chói lọi của các nàng, ta chỉ muốn nói: chúc phúc! Khóa kín! Khóa kín thêm một trăm năm nữa cũng được luôn! 】
【 Đừng nhắc tới ngày công khai đó nữa... Ngươi nói ra là ta lại nhớ đến tên hề Phong Mang rồi kìa, không xong rồi, ta bắt đầu cười rồi đây này. 】
【 Phong Mang: Ai cho ngươi nói chuyện hả! 】
---
Tác giả có lời muốn nói:
Quan tuyên đến rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro