Chương 43
Khi Triệu Tinh Hòa và Tư Dư trở lại phòng học, về cơ bản là hơn nửa số học sinh bị mắc kẹt tại chỗ ngồi vì trời mưa lớn.
Vị trí của Tư Châm Nguyệt đang trống. Tư Dư đỡ Triệu Tinh Hòa ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Không về nhà sao?"
Sau cơn mưa, trời nhanh chóng trở lạnh. Triệu Tinh Hòa bị gió thổi đến mức sắc mặt bắt đầu tái nhợt, phải vào phòng học một lúc mới đỡ hơn. Tư Dư lấy chiếc áo đồng phục vẫn để trong tủ ra khoác thêm cho Triệu Tinh Hòa.
Không thể lay chuyển được nàng.
Ban đầu cô định đưa Triệu Tinh Hòa về trước, nhưng Triệu Tinh Hòa vừa làm nũng là lòng cô mềm nhũn, cũng chẳng biết nói cái gì nữa.
Về phòng học thì về phòng học, cùng lắm thì bảo Tư Châm Nguyệt mang máy sấy đến.
Triệu Tinh Hòa chỉ muốn mình làm một người lớn tốt.
Hơn nữa, lúc nãy mới dầm mưa, chưa bị gió lùa, cảm giác còn ổn, nào ngờ lát sau lại càng lúc càng lạnh. Nhưng lời đã nói ra rồi, không thể nuốt lời được.
Nàng còn nghe thấy Tư Dư gọi điện thoại bảo Tư Châm Nguyệt mang máy sấy đến, không thể phụ lòng tốt này.
Nhóc con hành động rất nhanh, chưa đầy mười lăm phút đã mang theo đồ ăn và đồ vật quay lại.
Chung Kỳ Ngọc đi theo sau Tư Châm Nguyệt, thấy Triệu Tinh Hòa mặc rất nhiều, vội vàng cầm thuốc cảm cúm đến: "Có phải bị cảm rồi không? Vừa nãy lúc tớ đến thì gặp bạn học Tư Dư cầm dù đi tìm cậu, cho nên tớ liền đi..."
Triệu Tinh Hòa xua xua tay: "Không cảm mạo, đâu có yếu ớt đến thế."
Tư Dư lặng lẽ cầm máy sấy đến sấy tóc cho Triệu Tinh Hòa.
Cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, mới phát hiện trên đầu cô toàn là hơi ẩm, là do lúc trước đã bị ướt nhưng vẫn không nói ra.
Tư Châm Nguyệt nhìn chằm chằm Tư Dư sấy tóc cho Triệu Tinh Hòa, đột ngột nói một câu: "Đây là hiện trường song tiêu kích cỡ lớn của người lớn." (Hình mẫu tình cảm của người lớn)
Chỉ có Chung Kỳ Ngọc đáp lại cô: "Làm sao vậy?"
"Trước kia lúc tôi ở nhà, mẹ tôi bảo muốn bồi dưỡng ý thức độc lập cho tôi, nên việc sấy tóc tôi luôn tự làm." Tư Châm Nguyệt sờ mái tóc thẳng, suôn mượt hiện tại của mình, giọng điệu bất đắc dĩ, "Bây giờ cậu nhìn xem thái độ của mẹ lớn với mẹ nhỏ tôi mà xem, đem cái loại cưng chiều dành cho tôi ngày xưa dồn hết sang cho mẹ nhỏ tôi rồi."
Chung Kỳ Ngọc cười: "Tốt mà, tình cảm của hai người họ rất tốt."
Tư Châm Nguyệt hừ một tiếng.
Chung Kỳ Ngọc: "Cậu còn biết ghen với người lớn nhà mình nữa cơ đấy."
"Tôi mới không có!" Tư Châm Nguyệt lập tức phản bác, chết không chịu thừa nhận, "Kể cả là cậu ấy muốn chăm sóc tôi như thế, tôi cũng không vui đâu, được không? Đâu phải con nít ba tuổi, sao ngay cả sấy tóc cũng phải người khác làm."
"Họ không phải người khác, là người nhà cậu." Giọng Chung Kỳ Ngọc lộ vẻ ngưỡng mộ, "Trước mặt họ, cậu sẽ mãi mãi là trẻ con."
Tư Châm Nguyệt nhận ra một chút chua xót trong lời nói của nàng, biết có lẽ đã khiến Chung Kỳ Ngọc nghĩ đến chuyện không vui, nên rất thức thời không tiếp tục chủ đề này nữa.
Làm khô hơi ẩm trên người Triệu Tinh Hòa xong, Tư Dư đột nhiên vẫy tay gọi Tư Châm Nguyệt: "Lại đây."
Tư Châm Nguyệt luống cuống: "Ơ?"
Trong ánh mắt còn ánh lên niềm vui sướng không thể che giấu, cố gắng kiềm chế khóe miệng đang điên cuồng muốn nhếch lên của mình.
Cái vẻ nhỏ nhen này.
"Con cũng vừa đi mưa về, tóc hơi ướt, lại đây mẹ sấy cho một chút." Tư Dư nhìn cô, đã chuẩn bị sẵn sàng.
Triệu Tinh Hòa cười đến cong cả mắt như trăng khuyết.
Vừa nãy cô đã sớm cảm nhận được ánh mắt của nhóc con này, lúc này mới ngầm nhắc nhở Tư Dư, có phải cũng nên chia một chút sự chú ý sang cho Tư Châm Nguyệt không.
Tư Dư vốn dĩ đã định làm như vậy.
Những lời Tư Châm Nguyệt nói với cô trước đây khiến cô hiểu rằng trong quá trình trưởng thành của cô nhóc, sự đồng hành và quan tâm mà cô dành cho con có thể quá ít ỏi.
Đây là điều cần phải sửa đổi.
Cô cũng là lần đầu làm người lớn, có rất nhiều điều cần phải mày mò học hỏi.
Chỉ cần đứa nhỏ chịu giao tiếp với mình, mọi chuyện đều có thể giải quyết ổn thỏa. Điều đáng sợ là cả người lớn và đứa nhỏ đều ương ngạnh, ngại ngùng, không chịu nói chuyện với nhau.
Tư Châm Nguyệt dù rất vui nhưng người vẫn cứng đờ: "Con có che dù, không có bị ướt."
Triệu Tinh Hòa lườm cô nàng một cái: "Nói nhảm gì, lại đây."
Tư Châm Nguyệt tung tăng đi tới.
Lúc Tư Dư sấy tóc cho mình, cô lộ vẻ mặt hưởng thụ, giống hệt một chú mèo nhỏ đang được vuốt ve.
"Tiểu Chung, trà gừng mà Tư Châm Nguyệt mang đến, cậu lấy một nửa qua uống đi, để giải cảm lạnh đấy." Triệu Tinh Hòa cũng không quên để Chung Kỳ Ngọc cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, "Cái này chuẩn bị cho cậu đấy."
Chung Kỳ Ngọc ngọt ngào cảm ơn.
Tư Châm Nguyệt cảm thấy động tác của Tư Dư khi sấy tóc và chạm lên người mình không được thuần thục, nhưng lúc nãy thấy cô ấy làm cho Triệu Tinh Hòa thì lại rất thành thạo.
Cô có thể cảm nhận được Tư Dư đã rất cố gắng, khi rẽ tóc cho mình rất cẩn thận, sợ làm mình đau.
"Được rồi, được rồi!" Tư Châm Nguyệt ngượng nghịu quay đầu, đứng thẳng lên, nói một cách cứng nhắc, "Đâu phải búp bê Tây Dương gì, cậu dùng sức mạnh hơn một chút cũng không sao đâu."
Tư Châm Nguyệt vẫn rất hưởng thụ.
"Lần sau sẽ chú ý." Tư Dư hiểu ngụ ý của cô, khóe môi nhếch lên, "Không có người lớn nào lại thô bạo với con cái của mình cả, lại không phải đang đánh con."
Triệu Tinh Hòa cảm thấy tâm trạng Tư Dư bây giờ trở nên rất tốt, thậm chí còn biết đùa giỡn với nhóc con.
Đến lúc tự học buổi tối kết thúc, sắp tan học, Triệu Tinh Hòa bắt đầu hắt hơi sổ mũi.
Khăn giấy trên bàn dùng hết tờ này đến tờ khác, mũi cũng bị lau đỏ lên.
Chuông tan học vừa vang lên, Tư Dư liền dẫn Triệu Tinh Hòa đi: "Chị đã gọi Triệu Tứ đến đón rồi, về nhà sớm một chút."
Triệu Tinh Hòa biết mình chắc chắn là bị nhiễm lạnh, đầu lúc này trở nên choáng váng, sau khi đáp lời vừa đứng dậy đã được Tư Dư đỡ lấy.
"Đi được mà." Triệu Tinh Hòa liếc nhìn ra ngoài, trời vẫn đang mưa. Hơi ẩm bên ngoài lớn, Tư Dư dùng chiếc áo đồng phục rộng thùng thình bọc kín mít nàng, chỉ lộ ra đôi chân có vẻ đặc biệt thon gầy.
Cơn bệnh này đến đột ngột, Triệu Tinh Hòa cũng không ngờ mình lại khó chịu đến vậy.
Tư Dư vội vàng đưa nàng về nhà, sau khi chào Tư Châm Nguyệt xong thì đeo cặp sách của Triệu Tinh Hòa lên rồi rời đi. Đến trong xe, cô bảo Triệu Tứ đo nhiệt độ cơ thể, may là không sốt.
Tư Dư vốn định nhanh chóng đưa Triệu Tinh Hòa đến bệnh viện khám, nhưng Triệu Tinh Hòa yếu ớt nói: "Không sốt, không muốn đi."
Triệu Tinh Hòa trước giờ luôn không thích đến bệnh viện, hiện tại không sốt thì nàng cảm thấy dựa vào khả năng miễn dịch của mình có thể vượt qua cơn cảm lạnh nhỏ này.
Nàng thậm chí không muốn uống thuốc vì thấy đắng.
Tư Dư nhíu mày, Triệu Tinh Hòa liền chui vào lòng cô: "Em có thể uống nhiều nước ấm."
Tư Dư dở khóc dở cười: "Chị có nói là bảo em uống nhiều nước ấm đâu."
Mạnh Nam ngồi bên cạnh Triệu Tinh Hòa, cầm nhiệt kế: "Tiểu Ngôi Sao không muốn đi bệnh viện, tối nay tôi có thể trông chừng cô ấy, sẽ thật sự giám sát nhiệt độ cơ thể, có bất kỳ điều gì bất thường sẽ gửi đến cho cô."
Triệu Tinh Hòa cảm thấy cổ họng mình đau, hơi thở ra từ mũi đều nóng hầm hập, nàng chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Hoàn toàn không ý thức được rằng mình hiện tại đang coi Tư Dư như một chiếc gối tựa, nàng lẩm bẩm: "Muốn về nhà ngủ."
"Nghỉ ngơi trong lòng chị một lát trước đi." Tư Dư điều chỉnh lại tư thế ngồi, để Triệu Tinh Hòa có thể ngủ thoải mái hơn, "Sắp về đến nhà rồi."
Triệu Tinh Hòa dựa vào Tư Dư và ngủ thiếp đi. Khi nàng cảm thấy có động tĩnh lần nữa, chỉ thấy mình như được bế lên giường.
Tư Dư đang ngồi ngay mép giường chuyên chú nhìn nàng.
"...Về đến nhà rồi?" Triệu Tinh Hòa cảm thấy tứ chi mệt mỏi rã rời, cơn buồn ngủ cứ làm mí mắt nàng không ngừng đánh nhau, nhưng vẫn cố chống đỡ nói, "Chị mau về nghỉ ngơi đi, em không sao."
Thấy Triệu Tinh Hòa như vậy, Tư Dư căn bản không thể yên tâm rời đi. Cô biết Triệu Tinh Hòa sắp ngủ rồi, cúi người vuốt trán Triệu Tinh Hòa, nhẹ nhàng nói: "Tối nay chị chăm sóc em, chị sẽ ngủ ở phòng ngủ phụ, được không?"
Chưa đợi được câu trả lời, Triệu Tinh Hòa đã nhắm mắt lại và ngủ say.
Tư Dư nghe thấy hơi thở Triệu Tinh Hòa đã đều đặn mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vừa đến phòng ngủ phụ, Mạnh Nam lặng lẽ đi đến.
"Tại sao không trực tiếp ngồi ở mép giường Tiểu Ngôi Sao?" Mãnh Nam cảm thấy vô cùng khó hiểu, "Dữ liệu cho thấy nhịp tim của cô rất nhanh, cô đang nghĩ gì?
Tư Dư mặt không đổi sắc: Em ấy không đồng ý cho tôi ngồi."
"Đi xem phim truyền hình với tôi đi." Mạnh Nam ngỏ lời mời với cô, "Tiểu chủ nhân đã ngủ say, mọi thứ bình thường. Tôi sẽ theo dõi sát sao, cô không cần lo lắng."
Tư Dư ngồi tĩnh lặng trên giường, tiện tay lấy một cuốn sách bên cạnh ra đọc, "Tôi không có thời gian."
"Không, là cô không muốn." Mạnh Nam buộc tội, "Chủ nhân thường xuyên xem phim truyền hình với tôi! Tiểu chủ nhân trước kia còn xem hoạt hình với tôi nữa cơ."
Tư Dư ừ một tiếng, tiện miệng hỏi: "Toàn xem mấy cái gì vậy."
Mãnh Nam nói: "Vũ điệu Ma Tiên, Tiền truyện của Ultraman Tiga, Gặp gỡ em ở ngã rẽ, Trên đầu tôi có ánh sáng màu xanh lá."
Tư Dư: "......"
Mạnh Nam nhận thấy Tư Dư không muốn phản ứng mình, lặng lẽ đi ra ngoài.
Sau mười phút, hắn lại đi vào, đứng ở mép giường Tư Dư.
Tư Dư nói: "Không xem kịch, không xem hoạt hình, cậu có thể đi ra ngoài."
"Tiểu Ngôi Sao tỉnh rồi, đang tìm cô." Mãnh Nam buồn bã nói, "Nhiệt độ cơ thể có chút tăng lên, sốt nhẹ, thuốc tôi đã chuẩn bị xong. Nếu muốn nhanh hơn, tôi cũng có thể tiêm một mũi hạ sốt."
Quản gia gia đình còn đảm nhiệm chức năng chữa bệnh đơn giản, giống như bác sĩ riêng của gia đình.
Tư Dư lập tức bật dậy khỏi giường đi về phía phòng Triệu Tinh Hòa, hoàn toàn khác với lúc trước.
Bước vào phòng Triệu Tinh Hòa, đèn không bật quá sáng, sợ chói mắt nàng.
Người trên giường vẫn còn mơ màng, thấy có người đến, nàng đưa tay về phía trước, giọng nói rất yếu ớt: "Tư Dư?"
Tư Dư vừa bước tới, liền tự nhiên nắm lấy tay Triệu Tinh Hòa, tay kia sờ trán nàng.
Quả thật đã nóng hơn trước rất nhiều, bị sốt rồi.
Tư Dư đau lòng muốn chết, muốn ôm Triệu Tinh Hòa đi bệnh viện, "Cảm thấy thế nào?"
"Không đi bệnh viện." Triệu Tinh Hòa mềm nhũn trượt vào lòng Tư Dư, đầu không muốn rời khỏi cổ Tư Dư, "Muốn ôm."
Triệu Tinh Hòa lúc ốm trở nên giống một con vật nhỏ dính người, Tư Dư hoàn toàn không có khả năng chống cự. Cô ngoan ngoãn ôm Triệu Tinh Hòa vào lòng, mặc cho nàng cứ chui tới chui lui.
Mạnh Nam thì thầm phía sau: "Không đi bệnh viện thì có thể tiêm, có tác dụng nhanh hơn."
"Không cần!" Triệu Tinh Hòa dùng chút sức lực cuối cùng ôm chặt eo Tư Dư, "Càng không cần tiêm, không thích đâu."
"Vậy thì uống thuốc." Tư Dư bưng chiếc cốc bên cạnh lên, thuốc còn ấm, uống khi nóng mới có thể phát huy dược hiệu tốt.
Triệu Tinh Hòa vặn vẹo: "Đắng lắm."
Tư Dư đưa cốc thuốc lên miệng, kiên nhẫn dỗ dành: "Thuốc đắng dã tật, ngoan nào."
Triệu Tinh Hòa dứt khoát nhắm mắt lại, hàng mi dài cong cong khẽ run rẩy, tự mình thể hiện sự không muốn của bản thân. Tư Dư đành phải kéo nàng ra khỏi lòng mình, để lộ khuôn mặt trắng nõn.
Bóng râm của hàng mi giống như chiếc quạt nhỏ, vài sợi tóc bị cọ đến bên môi do cử động vừa rồi, thu hút sự chú ý.
Ban đầu Tư Dư chỉ muốn vén sợi tóc phiền phức kia về vị trí cũ.
Sau đó cô không biết ý tưởng kia làm sao xuất hiện trong đầu mình, rõ ràng cơ thể đã rất trung thực thực hiện ý nghĩ đó. Cô uống thuốc, rồi áp môi mình lên môi Triệu Tinh Hòa.
Triệu Tinh Hòa bị nụ hôn bất ngờ làm cho trở tay không kịp, môi hơi hé mở, vừa vặn nuốt trọn thuốc vào.
Không hề khó khăn.
Tư Dư cảm thấy giờ phút này mình thật không phải là người quân tử, lợi dụng lúc nàng bị bệnh mà...
Cô khẽ hỏi: "Đắng không?"
"Ngọt lắm." Má Triệu Tinh Hòa ửng hồng không biết là do sốt hay do thẹn thùng, nàng đột nhiên cảm thấy sức lực trên người mình quay trở lại, vòng tay ôm lấy cổ Tư Dư, liếm khóe miệng, "Còn muốn thêm vài ngụm nữa."
Tư Dư: "Triệu Tứ, đi ra nhớ đóng cửa lại."
Mãnh Nam: "!"
------
Tác giả có lời muốn nói:
Tư đại lão: Đôi khi không cần quá chính trực, làm cầm thú cũng không tồi.
Bạn học Tiểu Triệu: Đỏ mặt.
Mạnh Nam:TAT tôi còn ở đây mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro