Chương 81: Trình Nặc cuối cùng cũng chịu trò chuyện bình thường với cô
Trình Nặc vào phòng vệ sinh mới phát hiện tình huống càng thêm tệ hại, quả thực không dám nhìn......
Nàng dứt khoát tắm rửa sạch sẽ, thanh thản thoải mái bước ra, thấy Trần Nhiễm đã mua cơm về từ lâu, đang ôm hộp cơm vừa ăn vừa xem chương trình tạp kỹ.
"Này, bún bò của cậu, mau ăn đi kẻo nguội." Trần Nhiễm chỉ chỉ hộp đóng gói bên cạnh nói với nàng.
Trình Nặc đã ngửi thấy mùi thơm, gỡ dây buộc tóc để mái tóc hơi ẩm xõa xuống, cười nói: "Cảm ơn Nhiễm Nhiễm. Thơm quá à, lát nữa tớ gửi tiền cho cậu."
Trần Nhiễm xua xua tay ý bảo không cần vội.
Tắm xong cũng rất đói bụng, Trình Nặc kéo ghế bên cạnh Trần Nhiễm ngồi xuống, mở hộp đóng gói uống trước một ngụm canh nóng.
"Đúng rồi." Trần Nhiễm đột nhiên nhớ ra gì đó, đồ ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống, nghiêng đầu nhìn qua, có chút hàm hồ nói: "Vừa nãy điện thoại cậu kêu, tớ liếc qua hình như là chị Tô gửi WeChat cho cậu."
Tô Uyển? Động tác Trình Nặc khựng lại, buông đôi đũa dùng một lần còn chưa mở ra, lấy chiếc điện thoại đang sạc trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, màn hình sáng lên lập tức hiện ra hai chữ "Chị Tô".
Trình Nặc xoa xoa hơi nước thừa trên tay, cầm điện thoại mở khóa, xem tin nhắn.
【Chị Tô: Đến chưa?】
Lúc tan làm Tô Uyển còn dặn nàng về ký túc xá nhớ báo một tiếng, Trình Nặc hoàn toàn quên mất......
Đột nhiên có chút ngượng ngùng.
【Trình Nặc: Đến rồi ạ, em với Nhiễm Nhiễm đang chuẩn bị ăn tối đây.】
【Trình Nặc: Chị Tô ăn chưa ạ?】
【Chị Tô: Chị vẫn chưa đói, em ăn trước đi.】
【Chị Tô: Bụng còn khó chịu không?】
【Trình Nặc: Đỡ nhiều rồi ạ, cảm ơn chị Tô quan tâm!】
【Chị Tô: Vậy thì tốt. Chị đi làm việc đây, rảnh rồi nói chuyện sau.】
【Trình Nặc: Vâng ạ! Chị bận thì cứ làm việc đi, không làm trễ thời gian của chị nữa.】
Trình Nặc tắt cửa sổ trò chuyện.
Bên tai vang lên giọng nói của Trần Nhiễm: "Chị Tô thật là dịu dàng chu đáo ha, bản thân còn chưa ăn cơm mà đã lo lắng cho bụng cậu như vậy rồi, í, sau này ai làm bạn gái chị Tô chắc chắn sẽ hạnh phúc chết mất."
Trình Nặc úp điện thoại xuống bàn, quay đầu, dùng ánh mắt dò xét đánh giá Trần Nhiễm từ trên xuống dưới, nghi ngờ nói: "Nhiễm Nhiễm, cậu không phải cũng cong rồi đấy chứ?"
"Phụt ——" Trần Nhiễm phun ra một ngụm canh, cầm khăn giấy lau lung tung, giọng gần như hét lên: "Ai cong, tớ gái thẳng như thép được chưa!"
Trình Nặc vẻ mặt hoài nghi: "Nếu cậu không cong, sao ngày nào cũng khen chị Tô tốt thế này tốt thế kia, không biết còn tưởng cậu thích chị Tô đấy."
Trần Nhiễm vừa nghe liền nóng nảy: "Tớ khen chị Tô chẳng phải là vì cậu sao, tớ cố ý nói cho cậu nghe đấy được hông, tớ mới không có cong, cậu đừng có nói bậy!"
"Ồ, hóa ra là cố ý nói cho tớ nghe." Trình Nặc làm bộ hiểu ra, đột nhiên một tay bóp chặt cổ cô bạn, ra vẻ hung ác nói: "Thành thật khai báo, có phải cậu đã sau lưng tớ nhận không ít lợi lộc của chị Tô không?"
"Khụ ——" Trình Nặc kỳ thực cũng chưa dùng sức, Trần Nhiễm lại bị nàng một câu nói toạc ra làm cho chột dạ, ánh mắt loạn xạ, ấp úng nói: "Cũng...... Cũng không có nhiều lắm, chỉ là mấy cái lì xì nhỏ, còn có ảnh có chữ ký của chồng tớ nữa."
Trình Nặc vốn dĩ chỉ là nghi ngờ, không ngờ tùy tiện dò hỏi một chút Trần Nhiễm liền thành thật khai báo, hai mắt trừng lớn, lên án cô bạn nói: "Vì mấy cái lì xì mà cậu bán đứng tớ???"
"Không đúng không đúng, cậu nghe tớ giải thích trước đã!" Trần Nhiễm vội vàng xin tha, gỡ tay nàng ra, lùi về sau, nhỏ giọng biện giải: "Cũng không thể gọi là bán đứng, chỉ là chị Tô thường xuyên hỏi thăm tớ về chuyện của cậu, tớ cũng không tiện giả vờ không biết gì đúng không. Bất quá tớ đều chọn những chuyện có thể nói mà thôi, những chuyện riêng tư còn có những chuyện cậu dặn không được nói tớ đều không nói...... Thật đấy! Tớ dùng rating phim mới của chồng tớ thề, tớ tuyệt đối không nói bậy, không tin cậu có thể xem lịch sử trò chuyện của tớ với chị Tô."
Để làm sáng tỏ bản thân, Trần Nhiễm vội vàng nhét điện thoại vào tay nàng, còn nói mật mã cho nàng.
Trình Nặc nhìn nhìn chiếc điện thoại, trả lại nguyên vẹn cho Trần Nhiễm, bật cười nói: "Được rồi, tớ tin cậu."
Trần Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy việc mình sau lưng truyền tin tức như vậy rất không tốt, ôm cánh tay nàng lấy lòng nói: "Nặc Nặc, cậu là bạn thân nhất của tớ, bạn gái tốt nhất của tớ, tớ không có khả năng hại cậu. Tớ thật sự cảm thấy chị Tô là người không tệ, nên mới muốn...... Ai da, thôi, sau này chị ấy hỏi gì tớ cũng không nói nữa."
Trần Nhiễm đoạn giữa lấp lửng chưa nói hết, nhưng Trình Nặc biết cô bạn muốn biểu đạt điều gì. Trần Nhiễm vẫn luôn muốn tác hợp nàng với Tô Uyển, nhưng Trình Nặc thật sự không có chút ý tứ nào về phương diện đó với Tô Uyển.
Đến nỗi ý của Tô Uyển đối với nàng......
Tô Uyển còn có ý gì với nàng sao???
Sau lần Tô Uyển bày tỏ tâm ý rồi bị nàng từ chối, Tô Uyển đối với nàng liền không có bất kỳ lời nói và hành động mập mờ nào nữa, khi đi làm họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, ngầm là bạn bè, mọi thứ trông hết sức bình thường, Trình Nặc vốn cho rằng Tô Uyển đã không còn ý niệm đó với nàng, nhưng Trần Nhiễm nói Tô Uyển thường xuyên hỏi thăm tin tức của nàng, trong lòng nàng lại không chắc chắn.
Nàng không nhịn được hỏi Trần Nhiễm: "Chị Tô thường hỏi thăm cậu những gì về tớ?"
"Kỳ thật cũng không có gì đâu." Trần Nhiễm lúc này lại thản nhiên, "Thường thì chị ấy không liên lạc được với cậu mới tìm tớ, tiện thể sẽ hỏi một chút cậu thích ăn gì, thích màu gì, thích hoa gì, có thích minh tinh nào không, thích xem phim gì...... Lặt vặt vậy thôi. Chắc là muốn tiến thêm một bước tìm hiểu cậu thôi."
Trình Nặc nghe xong im lặng.
Tô Uyển cư nhiên thật sự vẫn còn có ý với nàng......
Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có dấu hiệu, ví dụ như sáng nay, rõ ràng không mưa, Tô Uyển lại tự mình chạy đến đón nàng đi làm; rõ ràng tổ bận rộn như vậy, Tô Uyển lại cố tình để một mình nàng tan làm trước......
Tô Uyển đối với nàng hình như là vô tình, mỗi lần đều có thể tìm được đủ loại lý do thỏa đáng khiến nàng không thể từ chối, thế cho nên làm nàng thả lỏng cảnh giác, xem nhẹ ý nghĩa thực sự đằng sau những việc Tô Uyển làm.
Trình Nặc đến bây giờ vẫn không nghĩ ra Tô Uyển làm sao lại thích nàng, trừ bỏ bề ngoài, nàng dường như cũng không có gì đáng giá để Tô Uyển thích cả? Rốt cuộc Tô Uyển ưu tú như vậy, mà mình bất quá chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp tiền đồ xa vời.
Nàng trong lòng nghĩ thế nào liền nói ra như thế, một tay chống cằm, vẻ mặt ủ rũ chau mày.
Trần Nhiễm ở bên cạnh nghe được lên tiếng cười nhạo, xoa bóp mặt nàng, nói: "Cậu chính là có một khuôn mặt khiến người ta yêu thích như vậy đấy, nhìn làn da non này, véo một cái cũng ra nước, còn có đôi mắt này, long lanh lại thanh thuần lại vô tội, còn có cái miệng nhỏ này, hồng hồng làm người ta vừa nhìn đã muốn hôn. Cũng may tớ không phải les, bằng không chắc chắn cũng bị cậu mê đến không muốn rời."
"Gì chứ." Trình Nặc bị cô bạn chọc cười.
"Vốn dĩ là vậy mà." Trần Nhiễm nói: "Chị Tô rất ưu tú không sai, nhưng cậu cũng không kém mà. Cậu chính là hoa khôi của khoa mình, thành tích lại tốt, người theo đuổi cậu nhiều như vậy, cậu không biết tớ ngưỡng mộ cậu bao nhiêu đâu."
Trình Nặc được khen đến mức ngượng ngùng, cũng đưa tay xoa bóp khuôn mặt bầu bĩnh của cô bạn, nói: "Không cần ngưỡng mộ tớ, cậu đáng yêu như vậy mà."
Trần Nhiễm bĩu môi, hừ nói: "Tớ đáng yêu như vậy mà cậu cũng không để ý đến tớ."
Trình Nặc dở khóc dở cười: "Nếu cậu là les tớ nhất định theo đuổi cậu."
Trần Nhiễm "Xì" một tiếng, véo nhẹ má nàng, lẩm bẩm nói: "Tớ còn lạ gì cậu, cậu chỉ thích những người lớn tuổi thôi."
Nụ cười Trình Nặc cứng đờ, buông tay Trần Nhiễm ra, cúi đầu nhìn bát bún bò thơm ngào ngạt, đột nhiên không muốn ăn nữa.
Cũng không biết sáng mai Tô Uyển còn đến nữa không.
Nếu Tô Uyển lại tìm đủ loại lý do đến đón nàng, vậy nàng nên lên xe hay không lên xe đây?
Nàng đương nhiên không hy vọng Tô Uyển đến, nhưng Tô Uyển chưa nói gì, nàng cũng không thể nhắn tin bảo Tô Uyển ngày mai đừng đến, như vậy quá tự mình đa tình.
Trình Nặc nghĩ đến đau đầu, bụng cũng khó chịu theo, nàng tùy tiện gắp mấy miếng bún bò rồi không muốn ăn nữa.
Đóng gói phần bún bò ăn không hết, Trình Nặc đi ra ban công, khi ném đồ vào thùng rác bị trượt tay, một chiếc đũa bị bắn ra ngoài, suýt chút nữa bay ra khỏi khe hở lan can.
Nàng vội chạy tới nhặt, lúc đứng dậy, ánh mắt vô tình liếc xuống, sau đó đã bị một thứ gì đó khóa chặt.
...... Lâm Diệc Ngôn thế nhưng vẫn chưa đi?
Dưới tán cây lộc vừng nghiêng nghiêng trước cửa ký túc xá, chiếc Bentley màu trắng im lặng ẩn mình trong ánh sáng mờ ảo. Trong xe không bật đèn, đen kịt một mảnh, nếu không phải thân xe bóng loáng như mới, phản chiếu ánh sáng trắng dưới đèn đường, Trình Nặc căn bản không chú ý đến có một chiếc xe dừng ở đó.
Nàng bỗng chốc quay đầu, theo bản năng nhìn vào trong.
Chỉ thấy Trần Nhiễm đang gặm đùi gà ngon lành, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại hoàn toàn không quan tâm đến động tĩnh bên ngoài, xem đến vui vẻ còn vỗ mạnh tay xuống bàn cười ha ha không chút hình tượng.
Nghĩ đến Trần Nhiễm hẳn là không phát hiện xe của Lâm Diệc Ngôn, bằng không không thể bình tĩnh gặm đùi gà như vậy.
Trình Nặc thu hồi ánh mắt, lại nhìn xuống chiếc xe ẩn nấp khá kỹ dưới lầu, đáy lòng ngạc nhiên.
Nàng cho rằng Lâm Diệc Ngôn đưa mình đến rồi sẽ đi, không ngờ lâu như vậy xe vẫn còn ở đó......
Trong xe có người sao?
Như thể nghe được tiếng lòng nàng, chiếc xe đen kịt đột nhiên lóe lên, đèn xe chợt bật sáng, chiếu rõ người ẩn mình bên trong.
Lâm Diệc Ngôn ngồi ngay ngắn ở ghế lái, hơi ngửa đầu, cách mấy mét lặng lẽ nhìn chăm chú Trình Nặc trên ban công.
Ánh mắt cô sâu thẳm, dưới ánh đèn tối tăm giống như đại dương mênh mông không thấy đáy, vừa đen vừa sáng, phảng phất có thể hút người vào, chấp nhất mà thâm tình.
Cách xa như vậy kỳ thật căn bản không nhìn rõ, nhưng khi bốn mắt chạm nhau, Trình Nặc đột nhiên có cảm giác bị ánh mắt kia làm cho hoảng hốt, tim đột nhiên đập dồn dập một nhịp khác thường, khiến nàng vội vàng cúi đầu.
"Ợ ——"
Một tiếng ợ no kéo sự chú ý của Trình Nặc đi.
Nàng nhìn thấy Trần Nhiễm xoa bụng, dừng video, vừa ợ vừa nói: "No chết tớ, ợ ——"
Thấy Trần Nhiễm cầm bát đũa đứng lên, lòng Trình Nặc đột nhiên rối loạn, đại não đột nhiên không hoạt động, trong tình thế cấp bách hướng xuống lầu hô: "Tắt đèn!"
"...... Gì cơ?" Trần Nhiễm còn tưởng Trình Nặc đang nói với mình, chống bụng từng bước một đi tới.
Trình Nặc hoảng loạn nhanh chóng liếc nhìn chiếc Bentley màu trắng kia, phát hiện Lâm Diệc Ngôn cư nhiên thật sự nghe theo lời nàng mà tắt đèn......
Trần Nhiễm đi tới.
Trình Nặc vội quay lưng lại dùng thân mình che chắn tầm mắt của Trần Nhiễm, nhận lấy hộp đựng đồ ăn trong tay Trần Nhiễm, cười nhiệt tình nói: "Tớ giúp cậu vứt cho."
Trần Nhiễm nhìn nàng ném đồ vào thùng rác, vỗ vỗ bụng phồng lên, nói: "Vừa nãy cậu nói cái gì đèn, đèn làm sao vậy?"
Thừa dịp Trần Nhiễm ngẩng đầu nhìn bóng đèn phía trên, Trình Nặc vội vàng nói: "Cậu không thấy cái đèn này mờ quá sao? Buổi tối phơi quần áo nhìn không rõ gì cả."
Trần Nhiễm không nghi ngờ gì, gật đầu phụ họa: "Ừ rất tối, tớ đã định thay nó từ lâu rồi."
"Nhưng chúng ta không đủ cao." Trình Nặc ra vẻ thật thà phân tích, điều chỉnh cơ thể mình cố gắng che chắn Trần Nhiễm.
Trần Nhiễm rướn cổ cũng không chú ý đến động tác nhỏ của nàng, nhìn lên bóng đèn, cuối cùng lắc đầu nói: "Chắc dì cũng không cho đổi đâu. Thôi vậy, tạm dùng đỡ đi."
"Ừ." Trình Nặc cười hì hì lại đây khoác tay cô bạn, "Cậu xem xong chương trình chưa?"
"Còn một nửa." Trần Nhiễm nói.
"Vậy xem cùng nhau đi, tớ cũng muốn xem." Trình Nặc đẩy Trần Nhiễm vào trong, đi được nửa đường còn không quên quay đầu nhìn lại phía sau.
Trong xe đen kịt, đến bóng ma cũng không thấy.
Thật tốt, thật nghe lời.
Trình Nặc nửa ép buộc kéo Trần Nhiễm trở lại chỗ ngồi cũ, hai người ngồi xuống cùng nhau xem video.
Trần Nhiễm vừa thấy video liền quên hết mọi thứ, xem đến ngon lành. Trình Nặc rõ ràng thất thần, mắt nhìn màn hình, trong lòng lại nghĩ đến Lâm Diệc Ngôn dưới lầu.
Thừa lúc Trần Nhiễm không chú ý, Trình Nặc lén lấy điện thoại, mở icon tin nhắn, từ một đống tin rác tìm được một dãy số lạ, mở ra.
Cửa sổ chỉ có một tin nhắn, là sáu giờ chiều Lâm Diệc Ngôn gửi đến: 【Mấy giờ tan làm?】
Trình Nặc xác nhận dãy số không sai, mím môi, liếc nhìn Trần Nhiễm trước, mới cúi đầu ngón tay nhanh chóng gõ chữ.
【Trình Nặc: Chị đi nhanh đi, đừng để Nhiễm Nhiễm phát hiện.】
Nàng rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời.
【Số lạ: Em lo Trần Nhiễm chạy xuống mắng chị à?】
Lòng Trình Nặc thịch một tiếng, thầm nghĩ người này sao lại biết đọc tâm......
Trần Nhiễm đến giờ vẫn nghĩ nàng đi taxi về, nếu biết tài xế là Lâm Diệc Ngôn, biết Lâm Diệc Ngôn hiện tại đang ở dưới lầu, chạy xuống mắng người không phải không có khả năng......
Trình Nặc quả thật có lo lắng về phương diện này, nhưng lời này từ miệng Lâm Diệc Ngôn nói ra, sao lại cảm giác như biến vị?
Trọng điểm là lo lắng cho cô sao? Mới không phải! Là không muốn chuyện ầm ĩ lên!
Trình Nặc trong lòng tìm được lời giải thích hợp lý cho tin nhắn kia, nhẹ thở ra, ổn định tâm trạng, trực tiếp bỏ qua tin nhắn của Lâm Diệc Ngôn, tiếp tục gõ chữ.
【Trình Nặc: Chị đi đi.】
Lần này Lâm Diệc Ngôn không trả lời ngay, như đang suy nghĩ. Khoảng một phút sau Trình Nặc mới nhận được tin nhắn mới.
Hơn nữa tin nhắn không phải một mà là hai tin.
【Số lạ: Được, chị nghe em.】
【Số lạ: Chị đi đây, ngày mai gặp.】
Giao diện tin nhắn Trình Nặc vẫn chưa tắt, tin nhắn gửi đi thành công sẽ có tiếng "ting" nhắc nhở, nhưng vì Trần Nhiễm xem video quá nhập tâm, hoàn toàn không chú ý đến Trình Nặc đang nhắn tin với người khác.
Trình Nặc vẫn có chút chột dạ, vì sao chột dạ nàng cũng không nói rõ được, lặng lẽ tắt cửa sổ tin nhắn, liếc nhìn Trần Nhiễm đang một mình cười ngây ngô với video, thầm nghĩ: Thật sự đi rồi sao?
Ở trong này cũng không nhìn thấy, Trình Nặc vẫn không yên tâm, nói với Trần Nhiễm muốn đi rửa tay, cầm điện thoại nhanh chân đi ra ban công, nhìn xuống một chút, chiếc Bentley màu trắng kia quả nhiên không thấy.
Nhìn khoảng trống dưới tán cây lộc vừng, lòng Trình Nặc đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ khó tả, không kịp suy nghĩ rõ ràng, bỗng nghe thấy điện thoại vang lên một tiếng.
Lại là số lạ......
Người này không lái xe sao còn dùng điện thoại?
Trình Nặc mở tin nhắn mới.
【Số lạ: Ngày mai còn cần tài xế không? Có thể hẹn trước.】
Trình Nặc nghĩ đến cảnh ngượng ngùng nghẹt thở của họ trên xe, còn có cảnh tượng xấu hổ đẫm máu khi xuống xe, ảo não cắn cắn môi.
Ngón tay mạnh mẽ ấn vài cái trên màn hình, gửi tin nhắn cuối cùng đi, Trình Nặc rời khỏi cửa sổ, đứng ngoài ban công hóng gió lạnh một lát, đợi tâm trạng hơi bình tĩnh lại mới đi vào.
Nàng dường như không có chuyện gì xảy ra trở lại chỗ ngồi, cùng Trần Nhiễm tiếp tục xem chương trình tạp kỹ.
"Ha ha ha cười chết tớ, cậu rửa tay sao mà lâu thế hả, đoạn này buồn cười quá, cậu mà không đến là bỏ lỡ đấy." Trần Nhiễm dựa vào vai nàng cười đến chảy cả nước mắt.
Trình Nặc nhìn hai gã đàn ông vạm vỡ trên màn hình ôm nhau giằng co, không cảm thấy có gì buồn cười. Nàng không có hứng thú, đẩy Trần Nhiễm ra, nói: "Cậu xem đi, tớ lên nằm một lát."
......
Ban đêm khuôn viên trường rất náo nhiệt, đèn đường rực rỡ, bóng cây lay động, có những cặp tình nhân không sợ lạnh ngồi trên ghế đá bên hồ ôm hôn, thân mật khăng khít, khiến người khác ghen tị.
"Leng keng ——"
Lâm Diệc Ngôn đỗ xe bên đường, ánh mắt thu lại từ cặp tình nhân kia, mở tin nhắn mới, xem xong nội dung, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
【Nặc Nặc: Không cần! Không hẹn!】
Câu trả lời nằm trong dự đoán.
Mặc dù bị từ chối, Lâm Diệc Ngôn không hề thất vọng, ngược lại còn có một niềm vui khó tả.
Rốt cuộc đây là lần đầu tiên Trình Nặc chủ động liên hệ cô kể từ khi họ chia tay lâu như vậy.
Trình Nặc cuối cùng cũng chịu giao tiếp bình thường với cô.
Lại còn chưa chặn số điện thoại của cô.
Thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro