Chương 83: Không phải tôi cắn mà!

Miệng nói không muốn, mắt Lâm Diệc Ngôn lại gắt gao nhìn chằm chằm bữa sáng trong tay Trình Nặc, môi mỏng mấp máy, vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là đè nén xuống câu hỏi chua chát trong lòng.

Vì sao phải tốt với Tô Uyển như vậy?

Lâm Diệc Ngôn lần đầu tiên ghen tị với Tô Uyển như vậy, ghen tị Trình Nặc dầm mưa mang bữa sáng cho Tô Uyển, còn ghen tị Trình Nặc đau lòng Tô Uyển vất vả.

Cô không khỏi nghĩ đến ngày đó ở cửa nhà vệ sinh, câu nói đầy khiêu khích của Tô Uyển: "Trợ lý cũng chỉ là tạm thời, chúng tôi ngày nào cũng sớm chiều ở chung, thời gian dài tình cảm tự nhiên cũng sâu đậm."

Lúc ấy Lâm Diệc Ngôn cảm thấy Tô Uyển có lẽ chỉ đang khoe khoang, hiện tại đáy lòng lại không chắc chắn.

Ngay khi lý trí của cô sắp bị thứ nước chua tràn lan bao phủ, cô nghe thấy Trình Nặc hỏi Tiểu Nhạc: "Chị Tiểu Nhạc, chị muốn không?"

Tiểu Nhạc xua tay: "Không cần không cần, lúc chúng tôi đến đã ăn sáng rồi. Ây Trình Nặc, em nói đây đều là mang cho chị Tô, lại còn nói chị Tô không phải là người ăn nhiều, vậy em mua nhiều như vậy làm gì, ăn không hết chẳng phải lãng phí sao?"

Trình Nặc ngón tay cọ cọ chóp mũi, có chút ngượng ngùng nói: "Em không biết chị Tô thích ăn gì, nên mua hết. Ăn không hết cũng không sao ạ, phần còn lại em có thể để dành ăn trưa."

"Ra là thế." Tiểu Nhạc nhỏ giọng nói: "Chị đã bảo rồi mà, người gầy như chị Tô sao có thể ăn nhiều như vậy."

Trình Nặc kéo kéo khóe miệng.

Có người đi về phía này, câu chuyện tạm thời dừng lại.

Trình Nặc nhận ra là hai chuyên gia trang điểm mà tổ chương trình đặc biệt bố trí cho Thẩm Gia Văn, nàng nhích sang một bên.

Đợi hai chuyên gia trang điểm và Tiểu Nhạc lần lượt vào phòng nghỉ, Trình Nặc phát hiện bên cạnh cửa vẫn còn người đứng im, ngước mắt nhìn, đột nhiên chạm phải đôi mắt lóe lên ánh sáng nhạt của Lâm Diệc Ngôn: "......"

Tiểu Nhạc đã vào rồi sao cô vẫn đứng ở cửa?

Trình Nặc nhớ tới vừa nãy cô ấy còn cúi gằm mặt, lúc này nhìn mình lại có vẻ rất vui vẻ? Cảm thấy kỳ lạ, theo bản năng hỏi ra tiếng: "......Chị cười gì vậy?"

Trình Nặc cư nhiên đến Tô Uyển thích ăn gì cũng không biết, chuyện này chẳng lẽ không đáng vui vẻ sao?

Những thứ chua chua trong lòng Lâm Diệc Ngôn nháy mắt trút hết, khóe môi cong lên thành một độ cong tuyệt đẹp, ánh mắt như nước chăm chú nhìn nàng, hạ giọng, không đáp mà hỏi lại: "Quần áo có mang theo không?"

Quần áo? Đại não Trình Nặc khựng lại một chút, phản ứng lại cô ấy hỏi chiếc áo khoác kia, vẻ mặt cứng đờ, ngượng ngùng giải thích: "Thật xin lỗi, tôi sau đó mới phát hiện chiếc áo của chị bị tôi vô ý làm bẩn...... Tối qua tôi thật ra đã giặt sạch phơi lên rồi, không ngờ tối qua trời mưa lại bị ướt hết, nên không mang đến...... Ngày mai được không? Ngày mai chắc là khô rồi."

"Ngày mai không có quay." Lâm Diệc Ngôn nhẹ giọng nhắc nhở.

Trình Nặc muộn màng nhớ ra, vẻ mặt xấu hổ: "Vậy tôi......"

"Lần sau đi." Lâm Diệc Ngôn dịu dàng cắt ngang lời nàng, hoàn toàn không có ý trách cứ nàng vì chuyện nhỏ này, ngược lại, còn mừng thầm vì có thêm một lý do chính đáng để tìm nàng.

Trình Nặc bị ý cười tràn ra trong đáy mắt cô làm cho bối rối, hơi lúng túng dời mắt đi, khẽ hắng giọng, nói: "Lần sau tôi nhất định nhớ."

"Chị Ngôn ——" Tiểu Nhạc ở bên trong gọi.

Mắt Trình Nặc chợt lóe, thuận thế nói: "Tôi phải đi đưa bữa sáng cho chị Tô." Không đợi Lâm Diệc Ngôn đáp lời, nàng xoay người đi.

Lâm Diệc Ngôn vẫn đứng ở cửa nhìn bóng dáng nàng biến mất, mới chậm rãi bước vào phòng nghỉ.

Văn phòng Tô Uyển ở cuối hành lang, Trình Nặc xách theo bữa sáng sải bước đi tới, giơ tay muốn gõ cửa, nghĩ nghĩ lại hạ xuống. Nàng thử vặn tay nắm cửa, rất nhẹ nhàng mở ra, rón rén bước vào.

Nàng cho rằng Tô Uyển đang ngủ, không ngờ bên trong sáng trưng, Tô Uyển đang ngồi ở bàn làm việc trước máy tính không biết nhìn cái gì.

Bước chân Trình Nặc dừng lại, thừa thãi gõ gõ cánh cửa đã mở.

Đôi mắt Tô Uyển từ màn hình máy tính chuyển sang người nàng, đôi mắt vì thức khuya mà đỏ hoe bỗng chốc sáng ngời, nở nụ cười, nói: "Nhanh vậy."

Trình Nặc bước vào, kinh ngạc nói: "Chị Tô, sao chị không nghỉ ngơi ạ?"

Tô Uyển ngáp một cái khi nàng nói, theo phản xạ có điều kiện cầm lấy cốc, lại uống phải cốc rỗng, buông cốc xuống, cười với nàng, rõ ràng rất mệt mỏi, lại ra vẻ thoải mái nói: "Vốn định ngủ, nghĩ đến lát nữa em mang đồ ăn ngon cho chị, lại ngủ không được."

"......" Trình Nặc không biết nên nói gì, liếc nhìn cốc cà phê đặt trong tầm tay cô ấy, thấy màu sắc còn sót lại ở đáy cốc, đoán rằng cốc cà phê này khá đậm, đôi mày đẹp của nàng nhíu lại, nói: "Uống cà phê khi bụng đói không tốt đâu ạ."

Tô Uyển không để bụng: "Một cốc thôi mà, không sao." Cô ấy khịt khịt mũi, nhìn về phía bữa sáng Trình Nặc xách trong tay, "Thơm quá. Nhưng mùi này hình như không phải bún bò, em mua gì vậy?"

Trình Nặc vội đặt bữa sáng lên bàn, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt cô ấy, nói: "Ngại quá chị Tô, hôm nay quán bún bò không mở cửa, em mua cho chị mấy món khác, chị xem có món nào chị thích ăn không."

Tô Uyển nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng bày năm sáu loại bữa sáng khác nhau lên bàn, không biết nên khóc hay cười nói: "Em ăn gì thì mua cho chị cái đó là được rồi, làm gì mua nhiều như vậy...... Em ăn chưa?"

Trình Nặc ngoan ngoãn đứng thẳng, nói: "Em ăn trên tàu điện ngầm rồi ạ. Chị mau ăn đi, kẻo lát nữa nguội."

"Chị chịu thua em rồi, lần sau không được như vậy nữa. Quần áo sao còn ướt thế, bên ngoài mưa to lắm hả?" Tô Uyển lúc này mới chú ý đến nửa bên vai Trình Nặc bị ướt.

Trình Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Lúc em đến không lớn lắm, giờ hình như lớn hơn rồi."

Tô Uyển liếc nhìn thời tiết ướt át bên ngoài, rồi chuyển sang nhìn bả vai ướt sũng của Trình Nặc, dừng một chút, nói: "Chị sai rồi, không nên để em ngày mưa gió còn mang đồ ăn cho chị."

"Không phải không phải." Trình Nặc ngượng ngùng nói: "Là tại em không cẩn thận, lần sau em sẽ chú ý."

"Không có lần sau." Tô Uyển khẽ thở dài.

Tối qua tăng ca đến khuya, Tô Uyển một thân mệt mỏi, nghe được giọng Trình Nặc trong điện thoại mới cảm thấy đỡ hơn chút. Cô vốn dĩ nghĩ rất đẹp, đợi Trình Nặc mang bữa sáng đến hai người cùng nhau ăn, ôn lại một lần cảnh tượng hai người cùng nhau ăn bún bò ở nhà ăn trường học trước đây. Không ngờ Trình Nặc đã tự ăn trước rồi.

Tô Uyển vòng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh nàng, đưa tay sờ sờ bả vai bên kia của nàng, có chút đau lòng nói: "Ướt hết rồi, cởi ra đi."

"Vâng." Trình Nặc cởi áo khoác.

Tô Uyển thấy bên trong nàng mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt, xù xù trông vừa đáng yêu vừa tinh nghịch. Màu hồng nhạt làm da mặt nàng thêm hồng hào, Tô Uyển rất muốn xoa bóp, nhưng lại nhịn xuống, ngắm nhìn, từ tận đáy lòng khen ngợi: "Bộ quần áo này hợp với màu da em, đẹp lắm."

Trình Nặc có chút không quen với ánh mắt này của Tô Uyển, không đáp lời, mất tự nhiên cúi đầu, kéo kéo vạt áo, nói: "Chị Tô mau ăn sáng đi ạ."

Nhìn thấy nàng né tránh, Tô Uyển mới ý thức được ánh mắt mình có chút quá đáng, cô thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng cười, nói: "Được, chị ăn."

"Vậy...... em làm gì ạ?" Trình Nặc hôm qua đã xử lý xong hết công việc, chỉ có thể chờ Tô Uyển sắp xếp lại.

Tô Uyển tùy tay cầm lấy một phần bữa sáng mở ra, cằm hất hất về phía một xấp văn kiện trên bàn, không cần nghĩ ngợi nói: "Hôm nay em cứ sắp xếp lại những cái này đi."

Trình Nặc cầm lấy lật xem, cảm thấy cũng không nhiều nội dung lắm, phỏng chừng một hai tiếng là có thể làm xong. Nàng mím môi, thử nói: "Chị Tô, hôm nay em có thể ra trường quay xem không ạ?"

Tô Uyển đang uống sữa đậu nành khựng lại một chút, ngước mắt nhìn nàng: "Em muốn ra trường quay?"

"Vâng." Trình Nặc gật đầu, ánh mắt nóng bỏng, "Em lâu lắm rồi không ra trường quay, muốn đi giúp đỡ."

Tô Uyển nhả ống hút ra, rũ mắt không nói.

Trước khi chân Trình Nặc bị thương, mỗi lần quay Trình Nặc đều sẽ ra trường quay trông coi, Tô Uyển thật ra không trông mong nàng có thể giúp được gì, chỉ là hy vọng nàng có thể nhìn nhiều học hỏi thêm chút. Hôm qua Tô Uyển cố ý không cho nàng ở l trường quay, thứ nhất là lo lắng cơ thể nàng không thoải mái, thứ hai là vì không muốn nàng và Lâm Diệc Ngôn có quá nhiều tiếp xúc.

Tô Uyển cho rằng Trình Nặc sẽ vô điều kiện nghe theo sự sắp xếp của mình, không ngờ chỉ một ngày Trình Nặc đã không nhịn được. Yêu cầu này một chút cũng không quá đáng, Tô Uyển lại chần chừ.

Trình Nặc thấy vẻ do dự của cô, vội nói thêm: "Hôm nay em khỏe hơn nhiều rồi, bụng không đau mà cũng có tinh thần."

Tô Uyển ngước mắt nhìn kỹ nàng.

Nếu mình thái độ cứng rắn, Trình Nặc cũng không dám nói gì, nhưng Trình Nặc ngửa đầu dùng đôi mắt trong veo lại chân thành nhìn mình, Tô Uyển lại có chút không đành lòng, đành phải gạt bỏ những tư tâm không ai hay biết kia, ra vẻ rộng lượng cười cười, nói: "Được rồi, hôm nay cho em ra trường quay."

Đôi mắt Trình Nặc cong thành hai vầng trăng non, thỏa mãn: "Cảm ơn chị Tô! Chị Tô em đi vội, chị dùng thong thả!"

Nhìn nàng ôm xấp văn kiện nhảy nhót chạy ra ngoài, chiếc đuôi ngựa hoạt bát tung bay trong không trung, vẻ vui sướng lộ rõ, nụ cười trên mặt Tô Uyển dần nhạt đi.

Vui vẻ như vậy, là vì có thể ra trường quay quan sát học tập, hay là vì đi gặp Lâm Diệc Ngôn?

Trình Nặc trở lại văn phòng thì Tô Uyển vừa ăn xong.

Tô Uyển chỉ vào mấy phần bữa sáng còn chưa động trên bàn, nói: "Chỗ này chị ăn không hết nữa."

Trình Nặc cười hì hì thu lại: "Vậy em để dành ăn trưa."

Tô Uyển không đồng tình nói: "Đều lạnh cả rồi."

"Không sao ạ." Trình Nặc nói: "Phòng trà có lò vi sóng, đến lúc đó em mang đi hâm nóng lại là được."

Tô Uyển không nói lại được nàng, đặc biệt hối hận hôm nay nổi hứng kêu nàng mang bữa sáng, làm nàng ăn thừa thì thôi, còn làm hại nàng bị mưa ướt.

Tô Uyển đại khái cũng đoán được, vì sao Trình Nặc không gọi điện thoại hoặc nhắn tin hỏi mình ngoài bún bò còn muốn ăn gì, đơn giản là sợ làm phiền cô nghỉ ngơi.

Tô Uyển nhìn những món bữa sáng nàng mua chỉ muốn bật cười, sao lại có người vừa lương thiện vừa ngốc nghếch đáng yêu như vậy?

Ngốc đến mức rất đáng yêu.

Ăn xong bữa sáng Trình Nặc khuyên cô nghỉ ngơi một lát, Tô Uyển cũng thật sự mệt mỏi, ngả thấp ghế xuống, nằm xuống, lặng lẽ nhìn Trình Nặc nghiêm túc sắp xếp văn kiện.

Vì lo lắng làm ồn cô, động tác của Trình Nặc đặc biệt cẩn thận.

Lương thiện, ngốc nghếch, lại còn biết quan tâm người khác.

Tô Uyển càng nhìn càng thích, quên cả buồn ngủ.

Trình Nặc vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Uyển mở to mắt nhìn mình, ngẩn ra một chút: "Chị Tô, em làm ồn chị ạ? Hay là em ra ngoài làm?"

Vẻ mặt Tô Uyển khựng lại, vội nhắm mắt: "Không có. Em cứ làm việc của em đi, đến giờ gọi chị."

"Dạ......"

Trình Nặc làm xong việc thì phát hiện áo khoác vẫn chưa khô, nàng đánh thức Tô Uyển, mặc áo len cùng Tô Uyển đi ra trường quay.

Vừa bước vào cổng, đột nhiên mũi ngứa ngáy: "Hắt xì ——"

Tiếng động lớn khiến những người khác nhao nhao nhìn sang.

Trình Nặc ngượng ngùng che mũi lại.

Lạnh quá.

Văn phòng Tô Uyển quá ấm, lúc đó Trình Nặc mặc áo len còn thấy nóng. Mà trường quay và văn phòng Tô Uyển hoàn toàn là hai thế giới, vì không gian trong lều quá lớn, tổ chương trình tiết kiệm tiền không bật điều hòa, nhiệt độ mười mấy độ đối với nàng vẫn là thấp, đặc biệt nàng còn đang trong kỳ kinh nguyệt, sức đề kháng vốn dĩ đã yếu.

Nàng không nhịn được run rẩy một chút.

Đột nhiên vai nặng trĩu, Trình Nặc nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tô Uyển cởi chiếc áo khoác nỉ khoác lên người nàng, tim trái đột nhiên nhảy lên, theo bản năng từ chối: "Chị Tô, em không sao."

Tô Uyển lại mặc kệ sự từ chối của nàng, động tác mạnh mẽ kéo tay nàng muốn giúp nàng mặc vào: "Chị mặc bên trong nhiều rồi."

Trình Nặc mạnh miệng: "Em không lạnh mà......"

Tô Uyển nhìn mũi nàng ửng đỏ, xụ mặt ra vẻ nghiêm túc nói: "Chị không muốn em bị cảm rồi lây bệnh cho chị."

Lại là cái lý do khiến người ta không tìm ra sơ hở này......

Trình Nặc không nhớ rõ Tô Uyển đã dùng chiêu này bao nhiêu lần, nghĩ đến Tô Uyển vẫn còn có ý đó với mình, trong lòng nàng lại thấy khó chịu.

Dù Tô Uyển không thích nàng, nàng cũng không thể mặc quần áo của Tô Uyển! Rốt cuộc Tô Uyển là sếp của nàng. Nhưng ngay lúc nàng ngẩn người, Tô Uyển đã nhanh tay giúp nàng mặc xong áo khoác.

Khi Tô Uyển tiến đến trước mặt định giúp nàng cài nút áo, Trình Nặc cuối cùng cũng hoàn hồn, lùi lại một bước ngăn cách tay Tô Uyển.

Tay Tô Uyển sờ soạng vào khoảng không, đáy mắt hiện lên một thoáng cảm xúc khác thường, bình tĩnh nhìn nàng, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Mặc vào, không được cởi."

"......"

Trình Nặc hiện tại cưỡi hổ khó xuống, nàng không muốn mặc quần áo của Tô Uyển, nhưng quần áo đã mặc vào người rồi, nàng còn cố tình cởi ra thì quá đáng. Hơn nữa xung quanh nhiều người nhìn như vậy, các nàng nhường tới nhường lui chỉ khiến người khác thêm nghi ngờ.

Áo khoác nỉ rất mềm và ấm, trên đó mang theo hơi thở thuộc về Tô Uyển, cơ thể Trình Nặc không run, trong lòng lại lo sợ, ánh mắt bất an nhìn quanh. Vốn chỉ muốn xem có ai chú ý đến họ không, ánh mắt quét đến cửa, đột nhiên dừng lại.

Buổi ghi hình còn chưa bắt đầu, sao Lâm Diệc Ngôn lại đến?!

Lâm Diệc Ngôn đến một mình.

Lúc đi vệ sinh ngang qua văn phòng Tô Uyển, phát hiện bên trong không có ai, Lâm Diệc Ngôn đoán họ có lẽ ở trường quay, bước vào lều, nhìn thấy chính là cảnh tượng này ——

Trình Nặc mặc một chiếc áo khoác nỉ không thuộc về phong cách cá nhân của nàng, Tô Uyển đứng trước mặt Trình Nặc, rũ mắt vẻ mặt quan tâm nhìn Trình Nặc.

Lâm Diệc Ngôn liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc áo khoác trên người Trình Nặc giống hệt chiếc áo hôm qua Tô Uyển mặc, lại nhìn trên người Tô Uyển không có áo khoác, còn có gì không rõ?

Tay Trình Nặc đặt trên nút áo trước ngực vô thức cuộn tròn lại một chút, ánh sáng ngoài cửa hơi tối, nhưng nàng vẫn thấy rõ đôi mắt thon dài của Lâm Diệc Ngôn nguy hiểm mà híp lại, phảng phất một tia hàn quang. Mặc dù ánh mắt kia dường như không nhắm thẳng vào nàng, nhưng không hiểu sao nàng đột nhiên vô cớ cảm thấy một chút chột dạ, vội quay người đi, nhẹ nhàng thở hắt ra.

Tô Uyển vừa đắc ý vì Trình Nặc không cởi áo khoác của mình ra, liền nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của nàng quay lưng đi, trong lòng bực bội, theo ánh mắt vừa rồi của nàng nhìn sang, chạm ngay ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Diệc Ngôn, trong lòng hiểu rõ.

Mặc dù ánh mắt Lâm Diệc Ngôn rất lạnh và có tính công kích, nhưng Tô Uyển không hề sợ hãi. Cô còn cười chào hỏi Lâm Diệc Ngôn đang chậm rãi bước vào: "Buổi ghi hình còn chưa bắt đầu, cô Lâm cô......"

Lời còn chưa dứt, chú ý đến vết thương trên môi Lâm Diệc Ngôn, vẻ mặt Tô Uyển lập tức trở nên khó nói, chuyển đề tài, nói: "Cô Lâm, miệng cô sao lại bị thương vậy?"

Trình Nặc nghe thấy từ "miệng bị thương" trong lòng thót một tiếng, xoay người lại, phát hiện Lâm Diệc Ngôn đã đi tới trước mặt họ.

Trình Nặc nhìn vết thương trên môi cô, lại nhìn miếng băng dán trên trán cô, tâm trạng rất phức tạp, cũng không rảnh lo lắng chuyện lương tâm cắn rứt hay không.

Nàng thật ra muốn nói với Lâm Diệc Ngôn rằng vết thương ở miệng cũng không lớn lắm, chị dùng son môi đậm màu che đi là được rồi...... Nàng không hiểu vì sao Lâm Diệc Ngôn vẫn không xử lý, là quên mất, hay là không thèm để ý?

Nhưng vì có Tô Uyển ở đây, môi nàng động đậy mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lâm Diệc Ngôn cảm nhận được ánh mắt Trình Nặc dừng trên người mình, ánh mắt lạnh lùng có thêm chút ấm áp, đôi mắt nhìn Trình Nặc, thái độ có thể nói là qua loa trả lời Tô Uyển: "Cắn."

Tô Uyển chú ý đến sự trao đổi ánh mắt giữa họ, trong lòng cảnh giác: "...... Ai cắn?"

Lâm Diệc Ngôn nhìn Trình Nặc im lặng không nói.

Vẻ mặt Tô Uyển kinh ngạc nhìn về phía Trình Nặc.

Trình Nặc cảm giác hai đôi mắt đồng loạt nhìn về phía mình, một ánh mắt đưa tình muốn nói lại thôi, một ánh mắt khó tin muốn nói lại thôi.

Không khí có vẻ không đúng......

Sắc mặt cô khẽ biến, hung hăng trừng mắt liếc Lâm Diệc Ngôn một cái.

Nhìn tôi làm gì, đâu phải tôi cắn!

———
Editor: Cái vỏ này cô Lâm đổ hay đấy =)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro