Chương 84: Có đau không?
Bình thường thấy người khác bị thương ở miệng, phản ứng đầu tiên sẽ cho rằng là người đó tự cắn phải không? Một chuyện đơn giản như vậy, mà Lâm Diệc Ngôn lại dùng một ánh mắt đầy ẩn ý làm cho phức tạp lên.
Vết thương ở miệng cô ấy không liên quan gì đến mình, là do tối qua cô ấy kể chuyện buồn quá nhập tâm nên vô tình cắn phải thôi mà! Trình Nặc gào thét trong lòng, muốn giải thích, nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn lại.
Giải thích cái gì? Lâm Diệc Ngôn có nói là nàng cắn đâu?
Không có.
Lâm Diệc Ngôn chỉ nói hai chữ: "Cắn."
Nhưng chị trả lời thì trả lời cho đàng hoàng đi, cứ nhìn tôi làm gì!
Trình Nặc không biết Lâm Diệc Ngôn cố ý hay vô tình, nhưng nhìn phản ứng của Tô Uyển thì chắc chắn Tô Uyển đã hiểu lầm. Nàng sốt ruột trong lòng, lời phủ nhận suýt chút nữa đã thốt ra, may mà ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Tô Uyển khiến nàng bình tĩnh lại.
Nếu không sao, nàng càng vội vàng giải thích, ngược lại càng có vẻ như mình đang chột dạ muốn che giấu điều gì đó......
Trình Nặc khổ không nói nên lời nghẹn khuất đến không chịu được, chỉ có thể lại trừng mắt liếc Lâm Diệc Ngôn một cái.
Mắt nàng sắp trợn trừng ra ngoài, Lâm Diệc Ngôn lại không hề tự giác, ánh mắt long lanh, nhìn nàng càng thêm dịu dàng, khẽ cong môi cười nhạt với nàng.
...... Cười cái gì mà cười, tưởng mình cười đẹp lắm sao!
Được thôi, Trình Nặc thừa nhận cô cười quả thật rất đẹp, nhưng vẫn không kiềm chế được muốn tức giận!
Nhất định là vì mặc thêm chiếc áo khoác nỉ kia, Trình Nặc cảm thấy người nóng bừng lên, đặc biệt là mặt, nóng đến lợi hại nhất. Nàng không biết mặt mình có đỏ không, không chịu nổi ánh mắt của Lâm Diệc Ngôn, cứng đờ quay đầu đi, ngay sau đó chạm phải ánh mắt phức tạp của Tô Uyển, tim nàng đột nhiên nhảy dựng.
Tô Uyển nhìn đôi môi nhỏ nhắn của Trình Nặc, môi khẽ động.
Trình Nặc lập tức cảnh giác, mắt lóe lên, nhanh miệng nói trước khi Tô Uyển kịp hỏi: "Chị Tô, bên bộ phận phụ trách hình như cần người, em đi giúp trước đây."
"Trình Nặc ——" Tô Uyển gọi nàng.
Trình Nặc làm như không nghe thấy, cất bước chạy đi, chớp mắt một cái đã trà trộn vào đám người biến mất.
Tô Uyển nhìn Trình Nặc chạy trốn nhanh hơn thỏ, theo bản năng muốn đuổi theo, mũi chân vừa nhúc nhích, nhớ ra còn có người, lại cứng rắn dừng lại.
Khi xoay người, trên mặt Tô Uyển đã thay bằng nụ cười thuần thục. Cô nhìn vết thương cũ vết thương mới trên mặt Lâm Diệc Ngôn, giọng điệu như thể rất quan tâm nói: "Cô Lâm sao lại bất cẩn như vậy, lúc thì đụng trán, lát nữa lại cắn rách môi, một khuôn mặt xinh đẹp bị thành ra thế này, tôi nhìn mà còn thấy xót xa."
Lâm Diệc Ngôn thu hồi ánh mắt khỏi bóng dáng Trình Nặc đang bỏ chạy, nhìn về phía Tô Uyển khóe miệng mỉm cười nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười, đáy lòng cười lạnh một tiếng. Nếu muốn giả dối, vậy thì cùng nhau giả dối cho tốt. Lâm Diệc Ngôn cười nhưng không tươi nói: "Cho dù có mười vết thương, nhan sắc này của tôi vẫn dư sức đánh bại người khác. Cảm ơn cô Tô quan tâm."
Tô Uyển nhất thời nghẹn lời.
Tuy là tình địch, nhưng Tô Uyển không thể không thừa nhận Lâm Diệc Ngôn nói không sai, nhan sắc người này quá đỉnh, chưa trang điểm mà da đã trắng đến phát sáng, ngũ quan tinh xảo dưới ánh đèn càng thêm rõ nét, dù trên mặt có hai vết thương, nhưng khi nhìn cô ấy, ánh mắt đầu tiên vẫn sẽ chú ý đến ngũ quan tuyệt đẹp đó. Tì vết không che được vẻ đẹp ngọc ngà, lạnh lùng tuyệt trần.
Tô Uyển âm thầm may mắn mình đã trang điểm kỹ càng trước khi đến, bằng không với khuôn mặt tiều tụy sau một đêm thức trắng, chắc chắn sẽ bị Lâm Diệc Ngôn lấn át.
Quan tâm Lâm Diệc Ngôn? Không hề có.
Tô Uyển chỉ là khách sáo vài câu ngoài mặt, không ngờ Lâm Diệc Ngôn lại không hề khiêm tốn như vậy. Không chỉ không khiêm tốn, còn khiến người ta tức giận. Lo lắng xung quanh toàn là người, Tô Uyển vẫn phải giữ vẻ mặt bình thản, tươi cười không đổi nói: "Không có gì. Bất quá tôi thật sự rất tò mò, miệng cô Lâm......"
"Chị Tô!" Một nhân viên công tác đột nhiên chạy tới, nói với Tô Uyển: "Đạo diễn tìm chị, bảo chị qua đó một chuyến."
Tô Uyển nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì?"
Nhân viên công tác lắc đầu: "Tôi không biết."
Chắc chắn là về chuyện ghi hình.
Tô Uyển còn chưa hỏi rõ ràng miệng Lâm Diệc Ngôn rốt cuộc bị làm sao, có chút không cam lòng, nhưng lại không tiện trì hoãn công việc, ánh mắt lưu chuyển, nói với Lâm Diệc Ngôn: "Vậy cô Lâm tôi đi trước đây."
Lâm Diệc Ngôn gật đầu: "Cô Tô cứ tự nhiên."
Tô Uyển vừa đi, Lâm Diệc Ngôn liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Trình Nặc trong đám người, đáng tiếc người quá đông, lộn xộn, cô tìm nửa ngày vẫn không thấy.
Đi đâu rồi? Lâm Diệc Ngôn bực bội trong lòng.
Trình Nặc vừa rồi chỉ là viện cớ bộ phận sân khấu cần người giúp đỡ để trốn tránh, đợi nàng đến nơi hỏi thì người ta đã làm xong hết cả, căn bản không cần giúp. Nàng đi bộ khắp nơi, cố gắng tìm cho mình chút việc để làm, hỏi một vòng đều không có kết quả.
Mọi người quả thật rất bận, nhưng các bộ phận phân công rõ ràng, hơn nữa đều biết Trình Nặc là trợ lý của Tô Uyển, cũng không ai dám tùy tiện sai khiến nàng. Sau đó phó đạo diễn thấy nàng quá nhàn, bắt gặp nàng nói: "Tiểu Trình, nếu rảnh thì giúp tôi đi xem các khách quý chuẩn bị xong chưa. Cái con bé Tiểu Văn này thật là, lúc cần thì chẳng thấy đâu!"
Tiểu Văn ban đầu cũng là trợ lý của Tô Uyển, sau khi Trình Nặc đến, Tô Uyển liền điều cô ấy ra trường quay. Vì năng lực làm việc khá mạnh, đạo diễn đã giao toàn bộ nhiệm vụ liên hệ với khách quý ngôi sao đầy thử thách này cho Tiểu Văn phụ trách. Nửa tiếng trước phó đạo diễn bảo Tiểu Văn đi thông báo khách quý sắp ghi hình, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, thấy sắp đến giờ ghi hình, phó đạo diễn nóng ruột không chịu được, đành phải nhờ Trình Nặc.
Trình Nặc lúc này chỉ ước được rời khỏi đây, miệng đầy đáp ứng: "Vâng vâng, em đi thúc giục ngay."
"Ê khoan đã." Phó đạo diễn gọi nàng lại, cân nhắc nói: "Phòng nghỉ của Hứa Hiểu Nghiên ở ngay bên cạnh, em đi xem bên đó xong chưa. Cô ấy khó hầu hạ lắm đấy, em phải chú ý một chút."
Trình Nặc lập tức nhớ lại lần trước mình chạy đi mua cà phê cho Hứa Hiểu Nghiên mà đến một câu cảm ơn cũng không nhận được, cuối cùng còn bị ghét bỏ, nàng nhíu mày, rất nhanh lại thả lỏng, cười nói: "Em sẽ chú ý, cảm ơn đạo diễn nhắc nhở. Em đi đây."
"Đi đi đi."
Trình Nặc tìm được phòng nghỉ của Hứa Hiểu Nghiên, trước khi gõ cửa, nàng âm thầm cầu nguyện cái cô Hứa này ngàn vạn lần đừng gây khó dễ cho mình nữa, hít một hơi thật sâu, đưa tay lên.
"Cốc cốc cốc ——"
"Ai đấy?" Bên trong truyền ra một giọng nói có vẻ cáu kỉnh.
Tay Trình Nặc khựng lại, cẩn thận nói: "Xin lỗi làm phiền, chị Hiểu Nghiên, tôi là trợ lý của chị Tô, phó đạo diễn bảo tôi đến hỏi một chút, bên các chị xong chưa?"
Cửa phòng đột nhiên mở ra, trợ lý của Hứa Hiểu Nghiên bước ra. Không biết có phải bị Hứa Hiểu Nghiên mắng hay không, mặt trợ lý rất khó coi, nhìn thấy người gõ cửa là Trình Nặc, mắt cô ta sáng lên, quay đầu nói với Hứa Hiểu Nghiên: "Chị Hiểu Nghiên, là cái con bé chạy vặt mua cà phê cho chị lần trước đấy."
Trình Nặc định sửa lời cô ta rằng mình có tên có họ, không phải là cái con bé chạy vặt gì cả, vừa mở miệng, liền nghe thấy Hứa Hiểu Nghiên cười lạnh một tiếng, nói: "Cho nó vào."
Trợ lý nghiêng người nhường đường.
Trình Nặc không nhúc nhích, nàng biết Hứa Hiểu Nghiên lại muốn giở trò, đứng ở cửa, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chị Hiểu Nghiên, lát nữa tôi còn phải lên lầu xem các khách quý khác."
Hứa Hiểu Nghiên phóng một ánh mắt sắc bén sang, hiển nhiên là khó chịu vì Trình Nặc dám cãi lời mình.
Nếu không phải chuyên gia tạo hình đang giúp cô ta uốn tóc, Trình Nặc không chút nghi ngờ Hứa Hiểu Nghiên sẽ xông tới chỉ vào mũi mình mà chửi ầm lên. Dựa vào cái gì mà mọi chuyện đều phải theo ý cô ta? Cô ta đâu phải cấp trên của mình. Trình Nặc thầm rủa trong lòng.
Hứa Hiểu Nghiên gọi không được Trình Nặc, tức giận nghiến răng, nghĩ cách gây khó dễ cho nàng: "Vậy cô đi mua cho tôi ly cà phê đi, giống như lần trước."
Trình Nặc hết lời để nói, người này chẳng lẽ không hiểu tiếng người sao?
Không đợi nàng từ chối, nàng nghe thấy trợ lý của Hứa Hiểu Nghiên nói với giọng điệu âm dương quái khí: "Chị Hiểu Nghiên chỉ muốn uống một ly cà phê thôi mà, yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thể đáp ứng, người của đài các cô cũng quá ức hiếp người rồi đấy."
Trình Nặc thật sự muốn đáp trả một câu: Cô rảnh như vậy sao cô không tự đi mua?
Nghĩ đi nghĩ lại rồi lại nhịn xuống.
Trình Nặc thật sự không muốn đối phó với Hứa Hiểu Nghiên, quá lãng phí thời gian, nhưng người này sau lưng có kim chủ, một thực tập sinh nhỏ bé như nàng nào dám đắc tội, nàng nhẫn nại hết mức có thể nói: "Hay là như vậy đi cị Hiểu Nghiên, lát nữa em đi xem các nghệ sĩ khác trước, xong việc rồi em mua cho chị một ly cà phê được không ạ?"
Hứa Hiểu Nghiên lập tức bất mãn, giọng the thé lên: "Cô bảo tôi uống cái thứ cà phê hòa tan rác rưởi đó???"
"Nhưng các khách quý khác cũng uống mà." Trình Nặc chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Hơn nữa cà phê của đài chúng em dùng chính là loại mà chị Cố đại diện đấy ạ."
Hứa Hiểu Nghiên nhất thời nghẹn lời.
Chị Cố mà Trình Nặc nhắc đến là một trong những khách quý thường trú, mang danh hiệu Ảnh hậu đỉnh cao tung hoành giới giải trí mấy chục năm, dám làm dám nói, là người tính tình thẳng thắn. Cho dù Hứa Hiểu Nghiên có kim chủ chống lưng, nhưng đối với vị tiền bối thực lực và nhân khí đều mạnh hơn mình gấp trăm ngàn lần này, cũng chỉ có thể khách khách khí khí. Hứa Hiểu Nghiên vừa rồi lỡ lời nói cà phê của đài là rác rưởi, mà cà phê đó lại là do Cố Ảnh hậu đại diện, chẳng phải tương đương với mắng Cố Ảnh hậu sao?
Hứa Hiểu Nghiên sắc mặt biến đổi, cố nén sự bất mãn với Trình Nặc, không tình nguyện thỏa hiệp nói: "Vậy cô đi pha cho tôi một ly, thêm sữa không thêm đường, nhiệt độ nước 45 độ."
Trình Nặc nở nụ cười nghề nghiệp, nói: "Vâng, xin chờ một lát, tôi lát nữa sẽ mang đến cho chị."
Rời khỏi phòng nghỉ của Hứa Hiểu Nghiên, Trình Nặc không ngừng nghỉ chạy đến phòng nghỉ của các nghệ sĩ khác thúc giục tiến độ.
Các nghệ sĩ khác không có cái giá lớn như Hứa Hiểu Nghiên, mọi việc sau đó đều thuận lợi, Trình Nặc gọi điện thoại báo cáo tình hình cho phó đạo diễn, hơi thở còn chưa ổn định, liền đi vòng qua phòng trà.
Bên cạnh phòng trà là một phòng chứa đồ, bên trong chất đống một số dụng cụ vệ sinh, còn có những đạo cụ để không dùng đến. Trình Nặc đi ngang qua nghe thấy tiếng sột soạt, tưởng là dì lao công ở bên trong, không ngờ lại nghe thấy có người nhắc đến tên mình.
"Chị Tiểu Văn chị tốt thật, nếu không có chị, một mình em làm sao mà chuyển nổi cái máy móc nặng như vậy." Một cô gái nịnh nọt nói: "Cách vách là phòng trà, chị Tiểu Văn chị nghỉ ngơi một chút đi, em đi lấy bình nước cho chị."
"Không cần phiền phức, tôi tự đi lấy." Tiểu Văn xem xét kỹ cô thực tập sinh của tổ khác, nói: "Cô là cùng đợt với Trình Nặc vào đây phải không?"
"Trình Nặc? Ai ạ?" Cô gái vẻ mặt nghi hoặc.
"Cô không quen sao?"
"Không quen ạ."
"À, cô ấy cùng trường với cô, cũng cùng ngày đến thực tập, tôi còn tưởng rằng các cô quen nhau." Tiểu Văn cười nhạt một tiếng, nói: "Đều là người cùng trường ra, con bé đó kém xa cô."
Cô gái tuy không biết Trình Nặc là ai, nhưng thấy Tiểu Văn nhắc đến Trình Nặc với vẻ nghiến răng nghiến lợi, lập tức bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, không nhịn được tò mò hỏi: "Cô ấy là người thế nào ạ?"
Tiểu Văn vừa nhắc đến Trình Nặc là hận đến ngứa răng, không chút nể nang nói: "Tâm cơ sâu, giỏi nịnh hót lãnh đạo, thích giả vờ ngây thơ, nhưng một chút cũng không giống sinh viên mới tốt nghiệp."
Cô gái làm bộ dạng bị dọa sợ, che miệng lại, kinh ngạc nói: "Trời ơi, người này đáng sợ thật!"
Tiểu Văn hừ lạnh khinh thường: "Có gì mà sợ, tôi nói cho cô biết, gặp loại người này cô ngàn vạn lần đừng khách khí với nó, nên mắng thì cứ mắng, nên xé thì cứ xé."
"Vậy cô định xé thế nào?" Trình Nặc ánh mắt bình tĩnh nhìn Tiểu Văn, chậm rãi lên tiếng.
Vẻ âm trầm trên mặt Tiểu Văn còn chưa kịp thu lại, nghe tiếng nhìn sang, thấy Trình Nặc đứng ở cửa, biểu cảm lập tức đông cứng. Nhưng cũng chỉ một giây, Tiểu Văn lại bày ra vẻ mặt không sao cả, ngẩng cằm nhìn nàng: "Cô nghe lén chúng tôi nói chuyện."
Trình Nặc mặt không biểu cảm nói: "Cửa không đóng, tôi nghe quang minh chính đại."
Tiểu Văn nghẹn lại, khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh nói: "Nghe được thì sao, tôi dám nói không sợ cô nghe."
Cô gái tò mò đang nghe say sưa, ngửi thấy không khí không đúng, mơ hồ đoán được cô gái xinh đẹp ở cửa chính là Trình Nặc mà Tiểu Văn vừa nói xấu, cô ta sợ liên lụy, vội nói với Tiểu Văn: "Chị Tiểu Văn em đi trước đây, rảnh rồi em mời chị uống trà sữa."
Tiểu Văn liếc nhìn cô gái kia một cái.
Cô gái sợ bị cuốn vào cuộc chiến, vội vàng chuồn mất.
Trình Nặc không nói một lời đóng cửa lại.
Đôi mắt Tiểu Văn hơi nheo lại, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Trình Nặc: "Cô đóng cửa là có ý gì?"
Khóa cửa hơi rỉ sét, Trình Nặc vỗ vỗ tay phủi bụi, không chút để ý nói: "Cô không phải muốn xé sao? Hiện tại tôi đến rồi, xé đi."
"......" Tiểu Văn trước nay chưa thấy ai nói chuyện xé nhau mà bình tĩnh như đi ăn cơm ở nhà ăn vậy, suýt chút nữa khiến cô ta không biết nói gì, im lặng một lát, cứng rắn đáp trả: "Cô muốn thế nào?"
Trình Nặc rất ít khi xung đột với người khác, nhưng lần này thật sự không nhịn được, cô cũng không để ý đối phương là tiền bối, sa sầm mặt xuống giọng nghiêm khắc nói: "Cô hết lần này đến lần khác sau lưng nói xấu tôi bôi nhọ thanh danh của tôi, chẳng lẽ không nên xin lỗi tôi sao?"
"A ——" Tiểu Văn phảng phất nghe được chuyện gì buồn cười lắm, khoanh tay chế nhạo cười lớn, nói: "Lúc trước cô cướp suất đi dự tiệc tối Trung thu với chị Tô của tôi tôi còn chưa tính sổ với cô, cô còn mặt mũi bắt tôi xin lỗi cô?!"
Buổi tiệc tối Trung thu lần đó là Tô Uyển gọi Trình Nặc đi, Trình Nặc hoàn toàn không biết có chuyện gì mờ ám ở đây: "Tôi trước nay không nghĩ đến chuyện tranh giành suất với cô, lần đó tôi cũng không biết sao lại thế, là chị Tô bảo tôi đi cùng chị ấy, nếu tôi biết đó là suất của cô thì chắc chắn tôi sẽ không đi."
"Đừng có giở trò với tôi, loại người như cô tôi thấy nhiều rồi!" Tiểu Văn đinh ninh Trình Nặc là một con hồ ly tinh, mặc kệ nàng giải thích thế nào cũng không tin.
Trình Nặc thật sự không thích thái độ này của người này, có chút bực bội: "Tôi là người thế nào, cô nói rõ ràng cho tôi."
"Cướp suất của tôi mà cô còn hỏi cô là người thế nào? Còn cả quần áo của cô nữa, là của chị Tô đúng không, vừa nãy ở lều tôi tận mắt thấy chị Tô khoác lên cho cô." Tiểu Văn kéo kéo chiếc áo khoác nỉ trên người nàng, không hề che giấu sự khinh thường và chế giễu của mình, "Trình Nặc à Trình Nặc, thật không ngờ cô lại có thủ đoạn như vậy, chị Tô ngày thường nghiêm khắc như thế, đối với cô lại luôn đặc biệt chiếu cố, rốt cuộc là vì cái gì? Không phải vì cô giỏi nịnh hót, chẳng lẽ là vì cô là người nhà của chị Tô?"
Trình Nặc kinh ngạc, đột nhiên không biết nên phản bác thế nào. Nàng không thể nói với Tiểu Văn rằng sự đặc biệt của Tô Uyển đối với nàng có lẽ là vì thích mình......
Tiểu Văn coi như nàng ngầm thừa nhận, nụ cười lạnh trên mặt càng thêm không che giấu, cũng lười tranh cãi với nàng, vòng qua nàng đi ra ngoài.
Trình Nặc hoàn hồn, đưa tay ngăn Tiểu Văn lại: "Cô không được đi."
Tiểu Văn "xít" một tiếng, bị nàng hết lần này đến lần khác cản trở làm cho tức giận, dùng sức đẩy nàng.
Trình Nặc nhất thời không đề phòng, bị đẩy lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, gót chân không biết vướng phải thứ gì, không đứng vững ngã ngồi xuống đất.
Tiểu Văn không ngờ nàng sẽ ngã, đầu tiên là sững sờ, nhưng nhìn thấy Trình Nặc quỳ rạp trên đất chật vật, trong lòng lại cảm thấy hả hê, đưa tay định đỡ người rồi rụt lại, lạnh lùng buông một câu "Đây là cô tự tìm", ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.
Vừa đi đến cửa, đột nhiên "ầm" một tiếng lớn.
Cửa phòng chứa đồ đột nhiên bị người từ bên ngoài dùng sức mạnh đẩy ra, mũi Tiểu Văn suýt chút nữa bị đụng phải, cô ta nghiêng người tránh một chút, không cẩn thận hít phải mấy hạt bụi rơi xuống từ ván cửa rung động, sặc đến ho sù sụ, vừa ho vừa hùng hổ hỏi: "Ai đấy!"
Người bước vào không lên tiếng.
Trình Nặc cũng nghe thấy tiếng động ở cửa, còn chưa nhìn rõ là tình huống gì, hai cánh tay đã bị người nắm chặt.
Một lực mạnh mẽ kéo nàng lên, Trình Nặc không hề phòng bị, dưới chân lại dẫm phải vật gì đó, thân thể nghiêng ngả thuận thế ngã vào lòng người nọ.
Mùi hương hoa hồng thanh mát quen thuộc xộc vào mũi, Trình Nặc ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Diệc Ngôn ở ngay trước mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
Lâm Diệc Ngôn rũ mắt nhìn nàng, giọng vừa gấp gáp vừa đau lòng: "Đụng vào đâu rồi, có đau không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro