Chương 93: Trong lòng em vẫn còn có chị

Túi ở phía trước bị Trình Nặc mở bung ra, nàng vội mở miệng túi kiểm tra thuốc bên trong, vẫn còn tốt, trừ mấy viên bị Lâm Diệc Ngôn ném vào thùng rác, số còn lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Trình Nặc vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, tay nóng rực của Lâm Diệc Ngôn đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, nàng theo bản năng kinh hô, ngước mắt, đối diện với đôi mắt nóng bỏng như lửa của Lâm Diệc Ngôn, lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì.

Sao nàng lại có thể thừa nhận mình để ý Lâm Diệc Ngôn chứ!

Trình Nặc cảm thấy vẫn có thể cứu vãn, đại não nhanh chóng vận chuyển, nàng chặn lời Lâm Diệc Ngôn sắp nói mà bổ sung: "Là cô Triệu Việt nói với tôi chị bị bệnh, cô ấy nói, chị vì hôm qua đi đưa đồ cho tôi, bị mưa ướt nên mới bệnh, tôi không muốn chịu tiếng xấu, mới qua xem sao...... Hôm qua tôi nhận đồ của chị, chị lại không chịu nhận tiền của tôi, tôi chỉ là không muốn nợ chị ân tình. Tôi đương nhiên để ý bệnh của chị, chị mau khỏe lên, như vậy tôi sẽ không nợ chị gì nữa...... Ý tôi vừa rồi chỉ là như vậy, chị...... Chị đừng nghĩ nhiều."

Đây đều là lý do Trình Nặc nghĩ ra trên đường đến, nàng cứ tự thuyết phục mình như vậy, nhưng khi nói ra trước mặt Lâm Diệc Ngôn lại lắp bắp, thậm chí có chút lộn xộn. Nàng không biết Lâm Diệc Ngôn có nghe hiểu không, bối rối gỡ tay Lâm Diệc Ngôn ra.

Lòng bàn tay Lâm Diệc Ngôn trống rỗng, nghe xong lời giải thích của nàng, khóe môi vừa định nở nụ cười lập tức đông cứng lại: "Chỉ là như vậy thôi sao?"

Trình Nặc hoảng loạn tránh ánh mắt cô, cắn môi gật đầu: "Ừ."

Đáy mắt Lâm Diệc Ngôn tối sầm lại, biểu cảm thoáng chốc trống rỗng, như thể khó có thể chấp nhận sự thật phũ phàng này, cô chậm nửa nhịp ôm ngực, kịch liệt ho khan.

Trình Nặc thấy cô ho rất dữ, muốn tiến lên giúp cô xoa lưng, lại lo lắng hiểu lầm càng thêm chồng chất, tay đưa ra một nửa rồi rụt về, cứng đờ đứng đó, chờ cô tự bình tĩnh lại.

Lâm Diệc Ngôn ho đến đỏ cả mặt mới dừng lại, suy yếu ngã người về phía sofa, ngửa đầu, cổ thon gợi cảm cong ra một đường yếu ớt, há miệng thở dốc nhìn trần nhà.

Trình Nặc nhìn ra cô rất khó chịu, trong lòng cũng có chút không thoải mái, ngón tay mân mê túi thuốc, khiến túi nilon kêu sột soạt.

Lâm Diệc Ngôn cố sức nhắm mắt, yết hầu lên xuống vài cái, đôi môi đỏ thắm khẽ hé mở, dùng giọng nói khàn khàn hơn thường ngày nói: "Hóa ra là chị tự mình đa tình, chị còn tưởng rằng......"

Tưởng rằng cái gì? Trình Nặc không hỏi, không dám hỏi, nhìn Lâm Diệc Ngôn cô đơn như vậy, nàng đột nhiên có chút luống cuống, còn có một chút cảm xúc khó tả giống như khổ sở.

Là khổ sở sao?

Vì sao lại khổ sở chứ?

Không đợi Trình Nặc làm rõ mấy vấn đề này, bỗng dưng lại nghe thấy Lâm Diệc Ngôn thở một tiếng thật dài, từ từ nói: "Thôi vậy."

Trình Nặc nhìn cô khó khăn động đậy thân thể, chậm rãi ngồi thẳng dậy, sắc mặt lại trở về vẻ trắng bệch ốm yếu, trong lòng có chút hụt hẫng.

Cảm giác này, thật giống như nàng đang bắt nạt một người bệnh......

Lâm Diệc Ngôn một tay ấn ngực, đôi mắt mất đi ánh sáng lặng lẽ nhìn Trình Nặc.

Trình Nặc có chút không chịu nổi, rũ hàng mi xuống, vờ như xem túi thuốc trong tay.

Lâm Diệc Ngôn nhìn nàng chừng năm giây, khóe môi hơi nhếch lên một độ cong đẹp đẽ, nhẹ giọng: "Mặc kệ có phải tự mình đa tình hay không, em có thể đến thăm chị, chị đã rất vui rồi."

"......" Trình Nặc trong lòng càng thêm khó chịu.

Tự an ủi cũng tốt, cho nhau một bậc thang cũng được, Trình Nặc đều không muốn tranh luận những vấn đề không rõ ràng đó với cô khi cô đang bệnh, người bệnh là quan trọng nhất, bây giờ quan trọng nhất là làm Lâm Diệc Ngôn ngoan ngoãn uống thuốc.

Không dám đối diện với Lâm Diệc Ngôn, ánh mắt Trình Nặc mơ hồ, nhìn bát cháo thịt bò trên bàn trà, dùng tay chạm vào bát sứ, cảm thấy không còn nóng lắm, đẩy đến trước mặt Lâm Diệc Ngôn, nói: "Chị mau ăn đi."

Lâm Diệc Ngôn nhìn bát cháo, rồi nhìn về phía sườn mặt nàng bị tóc che khuất, như đang do dự, lại như đang suy nghĩ điều gì.

Trình Nặc thấy cô lâu không động, trong lòng nghĩ liệu cô lại muốn nói mình không có sức cầm bát hay không, có phải muốn tiến thêm một bước để mình đút cho cô ăn......

Thật sự muốn đút sao?

Trình Nặc còn đang rối rắm, liền thấy Lâm Diệc Ngôn chậm rãi dịch lại đây.

Lâm Diệc Ngôn trời sinh da trắng lạnh, vì bệnh nên trông gầy yếu đi chút, mạch máu trên mu bàn tay có thể thấy rõ, năm ngón tay thon dài nắm lấy chiếc muỗng kim loại bạc, có vẻ đẹp ốm yếu yếu ớt. Cô múc một muỗng cháo nóng đưa vào miệng. Vì không có sức lực, cô không bưng bát, mỗi khi ăn một ngụm, thân thể đều phải nghiêng về phía trước, ăn rất chậm, cũng rất mệt mỏi.

Trình Nặc có chút không đành lòng, buông túi trong tay xuống, hai tay nâng bát cháo đưa đến trước mặt cô.

Lâm Diệc Ngôn bất ngờ nhìn nàng một cái.

Trình Nặc chạm phải ánh mắt cô, đôi mắt chớp động, thừa lời giải thích: "Tôi giúp chị cầm."

Lâm Diệc Ngôn lại nhìn nàng thật sâu, không nói gì, liền theo tay nàng múc một muỗng cháo, lúc ăn đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, như thể vị đắng trong miệng có thể tan đi phần nào.

Ý định ban đầu của Trình Nặc là hy vọng như vậy Lâm Diệc Ngôn có thể ăn nhanh hơn, không ngờ Lâm Diệc Ngôn lại ăn càng chậm, một ngụm cháo đưa vào miệng, phải ngậm rất lâu mới nuốt xuống. Theo tốc độ này, Trình Nặc cảm thấy nửa tiếng cũng uống không xong, hỏi cô: "Còn nóng lắm sao?"

Mí mắt Lâm Diệc Ngôn giật giật, nuốt cháo đã nhừ trong miệng xuống, lắc đầu: "Không nóng."

Vậy chị còn không ăn nhanh lên......

Khóe môi Lâm Diệc Ngôn khẽ nhếch, rõ ràng là cười, lại lộ ra vài phần cô đơn khó tả: "Chị chỉ muốn ăn chậm một chút, như vậy có thể giữ em ở lại lâu hơn một chút."

"......" Trình Nặc muốn thúc giục cô nhanh lên nhưng lời cứ nghẹn lại trong cổ họng.

Trình Nặc quả thực nghĩ như vậy, chờ Lâm Diệc Ngôn uống cháo xong, uống thuốc xong, nàng có thể yên tâm rời đi. Nhưng khi Lâm Diệc Ngôn dùng vẻ mặt cười còn khó coi hơn khóc nói ra những lời hèn mọn như vậy, nàng lại có chút không đành lòng.

Điều này không khỏi khiến Trình Nặc nhớ đến lần mình bị sốt, Lâm Diệc Ngôn đưa nàng đến bệnh viện. Lúc đó họ còn chưa ở bên nhau, Lâm Diệc Ngôn muốn đưa nàng về nhà dưỡng bệnh, Trình Nặc từ chối, tuy rằng Lâm Diệc Ngôn đưa nàng về ký túc xá rồi đi, nhưng vẫn cách mấy tiếng lại nhắn tin hỏi han tình hình.

Ai bị bệnh mà không cần có người bên cạnh chăm sóc chứ? Huống chi Lâm Diệc Ngôn hiện tại còn đang sốt cao.

Hơi ấm từ bát sứ truyền dọc lòng bàn tay lan đến mặt, Trình Nặc có chút không tự nhiên quay mặt đi, giọng có vẻ cứng nhắc: "Cô Triệu Việt biết chị bị bệnh, chắc cô ấy sẽ đến thăm chị thôi? Tôi có thể đợi cô ấy tan học về rồi đi, chị mau ăn đi, ăn xong còn phải uống thuốc."

Vừa nói, Trình Nặc vừa liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tủ TV, trong lòng tính toán thời gian tan học của Triệu Việt, còn một tiết nữa, tan học rồi lái xe về, chắc khoảng một tiếng nữa là đến?

Nàng cho rằng mình làm rất kín đáo, kỳ thực những động tác nhỏ đó đều lọt vào mắt Lâm Diệc Ngôn. Một tiếng đối với Lâm Diệc Ngôn vẫn là quá ngắn, nhưng cô không tìm được lý do để giữ Trình Nặc lại, điều duy nhất cô có thể làm là trân trọng từng phút từng giây ở bên Trình Nặc.

Nhận được sự đồng ý của Trình Nặc, Lâm Diệc Ngôn cũng không cần cố tình làm chậm tốc độ nữa, hơn nữa cứ để Trình Nặc bưng bát cũng rất mệt, cô một hơi hết ngụm này đến ngụm khác, nhanh chóng uống hết cháo.

Trình Nặc nhìn đáy bát đã sạch bóng, hỏi: "Còn muốn nữa không?"

Lâm Diệc Ngôn liếm khóe miệng, vẻ mặt thỏa mãn nói: "No rồi."

No rồi thì tốt.

Trình Nặc đặt bát không xuống, đứng dậy đi rót nước ấm, rồi quay trở lại, lấy thuốc từ túi ra, theo hướng dẫn bẻ từng viên cho cô.

Lâm Diệc Ngôn thấy vẻ khẩn trương của nàng, đoán nàng lo lắng mình lại ném thuốc, bất đắc dĩ cười, cười chính mình quá ngây thơ quá hèn mọn, chỉ có thể thông qua cách này, lợi dụng lòng tốt và sự đồng tình của Trình Nặc mới có thể giữ người ở lại.

Có phải đồng tình hay không thì có sao? Quan trọng là Trình Nặc giờ phút này đang ở bên cạnh cô. Sốt cao không thiêu rụi hết lý trí của Lâm Diệc Ngôn, cô không thể lãng phí lòng tốt của Trình Nặc nữa, cầm lấy viên thuốc, ngoan ngoãn uống với nước ấm.

Ăn cháo no rồi, nước cũng uống không được mấy ngụm, Trình Nặc vươn tay lấy cốc nước, không cẩn thận chạm vào tay Lâm Diệc Ngôn, vẫn bị nóng một chút. Một bát cháo nóng cũng không làm Lâm Diệc Ngôn hồi phục được bao nhiêu tinh thần, cô trông vẫn rất ốm yếu, Trình Nặc cũng không để ý nhiều, buông cốc xuống vội đỡ cô nằm xuống.

Lâm Diệc Ngôn hiện tại quả thực có thể dùng hình dung "liễu yếu đào tơ", không hề có sức phản kháng bị Trình Nặc ấn xuống sofa, cô khẽ thở dài, nằm ngửa nhìn Trình Nặc, nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Trình Nặc lấy chăn đắp lên người cô, nhíu mày nói: "Chị bây giờ cần nghỉ ngơi."

"Chị không buồn ngủ." Lâm Diệc Ngôn ngón tay thon dài nắm chặt mép chăn, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.

Tim Trình Nặc run rẩy, nhẹ nhàng buông tay, quay mặt đi, giọng có chút cứng nhắc: "Nói gì?"

"Tùy em, nói gì cũng được." Lâm Diệc Ngôn ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú Trình Nặc, căn phòng này quá rộng lớn trống trải, cơ thể ốm yếu cũng trống rỗng, cô chỉ muốn nghe giọng nói của Trình Nặc.

Trình Nặc không biết nói gì với cô, chủ đề chung giữa họ dường như chỉ có liên quan đến chương trình, nhưng vì chuyện riêng tư, Thẩm Gia Văn đã nghỉ ghi hình. Vậy họ còn có thể nói gì nữa? Trình Nặc vắt óc suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi cô: "Hôm qua, chị bị mưa ướt trên đường về sao?"

Triệu Việt nói với nàng rằng Lâm Diệc Ngôn gặp mưa ở trường, Trình Nặc tỏ vẻ nghi ngờ, nàng cảm thấy Lâm Diệc Ngôn chắc sẽ không ngốc đến vậy chứ?

Không ngờ Lâm Diệc Ngôn lại cho nàng câu trả lời khẳng định: "Ừ."

Trình Nặc chớp chớp mắt, kinh ngạc: "Sao chị không gọi xe?"

"Bởi vì......" Lâm Diệc Ngôn dừng một chút, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: "Hôm qua rất vui, quên mất."

Chuyện gì có thể vui đến mức quên cả tránh mưa? Trình Nặc vẻ mặt khó hiểu.

Lâm Diệc Ngôn nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng: "Em chịu thêm chị vào WeChat, chị vui muốn chết, không bị ướt mưa một chút, chị sẽ nghĩ mình đang nằm mơ."

Trình Nặc há miệng, thế nhưng không nói nên lời.

Dù nàng có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ Lâm Diệc Ngôn bị ướt mưa là vì một cái WeChat!

Chỉ vì một cái WeChat mà vui đến quên hết tất cả khiến mình bị sốt cao??? Người này sợ không phải là đồ ngốc đấy chứ!

Trình Nặc kinh ngạc nhìn Lâm Diệc Ngôn đang nằm trên sofa ngây ngô cười với mình: "Chị thật là......"

"Cốc cốc cốc ——"

Lời chưa dứt đã bị tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang, Trình Nặc kịp thời im lặng, lập tức nhìn về phía cửa chính.

—— "Diệc Ngôn cậu tỉnh chưa? Ra mở cửa cho tớ."

Là Triệu Việt! Trình Nặc hít một hơi, nghi ngờ nhìn đồng hồ điện tử.

Không sai mà, vẫn còn một tiết nữa, sao Triệu Việt lại về sớm như vậy?!

Trình Nặc lập tức luống cuống, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lâm Diệc Ngôn.

Lâm Diệc Ngôn nhíu mày, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết chuyện gì, ôm ngực khẽ ho một tiếng, nói: "Em ra mở cửa giúp chị đi, cậu ấy không biết mật khẩu."

Trình Nặc không có tâm trí nghĩ Triệu Việt và Lâm Diệc Ngôn quan hệ tốt như vậy sao lại không biết mật khẩu, việc Triệu Việt đột ngột trở về khiến nàng trở tay không kịp, nàng theo lời đứng dậy muốn đi mở cửa giúp Triệu Việt, đi được nửa đường lại quay trở lại, hạ giọng nói với Lâm Diệc Ngôn: "Không được, không thể để cô Triệu biết tôi đã đến."

Lâm Diệc Ngôn ngơ ngác, ngay sau đó hiểu ý nàng: "Em muốn trốn đi?"

Trình Nặc gật đầu như bổ củi, cảnh giác nhìn về phía cửa chính.

Cùng lúc đó, điện thoại của Lâm Diệc Ngôn đặt trên bàn trà vang lên.

Không hề nghi ngờ, là Triệu Việt gõ cửa nửa ngày không thấy trả lời gọi lại.

Thấy rõ tên Triệu Việt trên màn hình điện thoại, mí mắt Trình Nặc giật giật, bật dậy như con ruồi không đầu chuẩn bị lao vào phòng vệ sinh trốn.

Lâm Diệc Ngôn giữ chặt nàng: "Cậu ấy mà muốn rửa tay, vào trong chẳng phải sẽ thấy em sao?"

Trình Nặc vội dừng bước, cảm thấy Lâm Diệc Ngôn nói có lý.

Phòng vệ sinh không thể giấu người, cùng lý do đó, phòng bếp cũng không an toàn, vạn nhất Triệu Việt đói bụng muốn vào trong tìm đồ ăn thì sao?

Tiếng chuông điện thoại vẫn reo, cách ván cửa có thể nghe thấy tiếng Triệu Việt đi tới đi lui, Trình Nặc gấp đến độ xoay vòng tại chỗ, đầu óc choáng váng, Lâm Diệc Ngôn chỉ cho nàng một hướng: "Đi phòng chị đi, cậu ấy chắc sẽ không vào đâu."

Trình Nặc bừng tỉnh hiểu ra, đổi hướng chân thẳng đến phòng ngủ chính, vừa chạy vừa ra hiệu bằng miệng với Lâm Diệc Ngôn: "Đừng nói cho cô ấy!"

Lâm Diệc Ngôn dung túng cười cười, làm dấu OK với nàng, nhìn Trình Nặc vào đóng cửa cẩn thận, mới chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy điện thoại, vẻ mặt thu lại, không biểu cảm nói với Triệu Việt đầu dây bên kia: "Mật khẩu là 520906, tự vào đi."

Phòng ngủ chính tối đen như mực, Trình Nặc vào rồi mới phát hiện Lâm Diệc Ngôn không kéo rèm cửa, tấm rèm dày nặng che hết ánh sáng bên ngoài, nàng áp sát ván cửa không dám lộn xộn, nghe thấy Lâm Diệc Ngôn nói mật khẩu cho Triệu Việt, nghe thấy tiếng khóa "tích" một tiếng, Triệu Việt đi vào.

Nàng cảm thấy mình giống như kẻ trộm, tim đập nhanh hơn.

Triệu Việt lo lắng bệnh tình của Lâm Diệc Ngôn, dép lê cũng chưa kịp đổi đã vào, thấy Lâm Diệc Ngôn thở yếu ớt nằm trên sofa, nhanh chóng đến gần, cúi người nhìn Lâm Diệc Ngôn: "Cậu sao rồi, uống thuốc chưa?"

Lâm Diệc Ngôn bị hơi lạnh do cô ấy mang vào làm ho một tiếng, che miệng nói: "Uống rồi."

Ánh mắt Triệu Việt thoáng dao động, mới chú ý đến bát không và túi thuốc trên bàn trà, cầm túi lên nhìn, vui mừng nói: "Không tệ, còn biết tự đi mua thuốc uống. Lúc tớ gọi điện thoại cậu còn cố chấp nói không cần uống, hại tớ lo lắng chết, khóa học còn chưa dạy xong đã vội về."

Lâm Diệc Ngôn giả vờ lơ đãng liếc mắt về phía phòng ngủ chính, nói: "Khóa học chưa dạy xong đã chạy, cô giáo như cậu cũng quá vô trách nhiệm."

Triệu Việt vuốt tóc, không để ý nói: "Môn tự chọn không giống môn chuyên ngành, không nghiêm khắc như vậy, tớ tìm cho bọn họ một bộ phim về tâm lý học để họ tự xem, lại tìm một giáo viên khác giúp tớ trực. Chẳng phải vì lo lắng cho cái con cún độc thân như cậu sao, nếu có người chăm sóc cậu, tớ cần gì phải vội về?"

Lâm Diệc Ngôn chậm rãi thở ra, trong lòng một trận cảm động: "Cảm ơn."

"Khách sáo với tớ làm gì." Triệu Việt không mấy để ý xua tay, thấy chăn cô đắp không kín, cúi người giúp cô đắp lại.

Kéo chăn ra phát hiện bị thứ gì đó cuốn lấy, Triệu Việt thuận tay sờ xuống, sờ thấy một sợi xích kim loại, dùng sức kéo một cái, kéo ra một chiếc túi vỏ sò màu trắng gạo.

Sắc mặt Lâm Diệc Ngôn thay đổi, theo bản năng vươn tay muốn giật lại. Nhưng vì còn đang sốt, phản ứng của cô chậm hơn ngày thường rất nhiều, túi vỏ sò rơi vào tay Triệu Việt.

Triệu Việt lật qua lật lại nhìn vài lần, vẻ mặt nghi ngờ: "Cái này hình như không phải túi của cậu thì phải?"

Trốn trong phòng nghe lén, tim Trình Nặc đập thình thịch.

Túi xách! Nàng quên mang vào!

Trình Nặc trong lòng một trận sốt ruột, tay vịn tường loạn xạ tìm chỗ bám, không ngờ lại chạm vào công tắc đèn trên tường, theo tiếng "bang" vang lên, đèn phòng ngủ chợt sáng.

Biết rõ người bên ngoài không nhìn thấy, nhưng Trình Nặc vẫn bị hành động của mình làm cho hoảng sợ, tim lập tức nhảy lên cổ họng.

Tai Triệu Việt nhanh nhạy bắt được động tĩnh, nhìn về phía phòng ngủ chính phát ra âm thanh, thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa, mơ hồ như có bóng người lay động, đôi mắt híp lại.

Nhìn chiếc túi vỏ sò đáng yêu có chút quen mắt trong tay, lại nhìn về phía Lâm Diệc Ngôn đang chống tay muốn ngồi dậy có vẻ hơi khẩn trương, Triệu Việt hồ nghi nói: "Trong phòng cậu giấu người?"

Trình Nặc nín thở, cắn chặt răng không dám phát ra âm thanh.

Lâm Diệc Ngôn sẽ vạch trần nàng sao?

"Không có ai." Trong lúc lo lắng đề phòng, nàng nghe thấy Lâm Diệc Ngôn chắc nịch nói.

Triệu Việt nửa tin nửa ngờ: "Không có ai, vậy đèn sao tự nhiên sáng?" Đồng thời ám chỉ chiếc túi vỏ sò trong tay.

Lâm Diệc Ngôn giả vờ không hiểu ám chỉ của Triệu Việt, bình tĩnh đổi tư thế nằm ngay ngắn, giọng điệu bình thản nói: "Có lẽ là chuột đấy."

Triệu Việt: "......"

Trình Nặc: "......"

Lý do này vừa nghe đã quá đáng, Triệu Việt càng thêm tò mò về người trong phòng ngủ, phòng của Lâm Diệc Ngôn không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, giấu người kỹ như vậy, chẳng lẽ là......

Triệu Việt lại cẩn thận nhìn chiếc túi vỏ sò trong tay, bừng tỉnh ngộ.

Khó trách thấy quen mắt, đây chẳng phải là chiếc túi Trình Nặc mang khi đi đưa bài tập cho Trần Nhiễm sao!

Người trong phòng ngủ là Trình Nặc, vậy thì không có gì lạ.

Vừa rồi Triệu Việt còn kinh ngạc, Lâm Diệc Ngôn người cố chấp như vậy, nói không uống thuốc chắc chắn sẽ không, sao có thể tự chạy đi mua thuốc?

Triệu Việt rất nhanh đoán được thuốc là Trình Nặc mua, tuy rằng cô không hiểu vì sao Trình Nặc đến rồi còn muốn trốn, không hiểu Lâm Diệc Ngôn muốn giúp Trình Nặc giấu giếm, nhưng thấy hai người che che giấu giấu không muốn mình biết, cô cũng không định vạch trần, đặt túi xuống, lại giúp Lâm Diệc Ngôn đắp chăn cẩn thận, hài hước nói: "Nếu nhà cậu có chuột, vậy có muốn tớ đi đem Vượng Tài đến không?"

Lâm Diệc Ngôn biết Triệu Việt đã nhìn thấu tất cả, nhưng cô đã hứa với Trình Nặc không nói, chỉ có thể phối hợp Triệu Việt diễn kịch: "Đem lại đây đi, bây giờ luôn."

Triệu Việt vỗ vỗ vai cô, lại liếc mắt về phía phòng ngủ chính, cười đầy ẩn ý nói: "Được thôi, tớ đi ôm về cho cậu."

Triệu Việt cầm túi xách của mình xoay người rời đi, đi đến chỗ huyền quan, thấy đôi giày Tiểu Bạch Cầu của Trình Nặc, dùng chân khẽ đá nhẹ, trêu chọc nói: "Chân con chuột này cũng xinh xắn ghê ha."

Những lời này chỉ có Lâm Diệc Ngôn nghe thấy, Trình Nặc trong phòng không nghe được. Lâm Diệc Ngôn cảnh cáo trừng mắt nhìn Triệu Việt một cái, ra hiệu bảo cô ấy đừng nói lung tung.

Triệu Việt cười nhạt, mắt xoay chuyển, nói: "Tớ đột nhiên nhớ ra một chuyện......"

Lâm Diệc Ngôn: "Chuyện gì?"

Triệu Việt nhanh chóng quay trở lại, ghé sát tai cô nói nhỏ mấy câu.

Bên ngoài đột nhiên im lặng.

Trình Nặc lòng nóng như lửa đốt, không biết Triệu Việt cuối cùng đã nói gì với Lâm Diệc Ngôn, khoảng một phút sau, chỉ nghe thấy tiếng "phanh", tựa hồ là Triệu Việt đóng cửa chạy đi. Nàng vẫn không dám động, cho đến khi Lâm Diệc Ngôn đi tới giúp nàng mở cửa.

Trình Nặc cẩn thận thò đầu ra: "Cô Triệu Việt đi rồi sao?"

"Đi rồi." Lâm Diệc Ngôn dựa vào cạnh cửa, rũ mắt nhìn nàng.

"À." Trình Nặc ngượng ngùng sờ sờ mũi, vén mí mắt nhìn Lâm Diệc Ngôn.

Lâm Diệc Ngôn rất gầy, nhưng không phải kiểu người da bọc xương, không biết có phải do bệnh hay không, chiếc áo ngủ rộng thùng thình càng làm thân hình cô thêm mảnh mai, mặt tái nhợt, đứng cũng không thẳng lắm, một tay vịn tường, như thể sắp ngã đến nơi.

Trình Nặc theo bản năng vươn tay đỡ cô, nói: "Chị nói với tôi một tiếng là được rồi, không cần tự mình ra đây."

Lâm Diệc Ngôn nắm chặt tay nàng, đôi mắt lộ ra vẻ đau thương, khẽ nói: "Có phải em cũng muốn đi rồi không?"

Triệu Việt đã về, Trình Nặc đương nhiên phải đi, nàng gật đầu: "Cô Triệu còn quay lại không?"

Lâm Diệc Ngôn buồn bã "ừ" một tiếng, nói: "Cậu ấy về lấy Vượng Tài."

"Vượng Tài?"

"Con mèo cậu ấy nuôi."

"......" Một con mèo ngoan ngoãn sao lại đặt tên cún thế.

Trình Nặc chưa gặp mèo của Triệu Việt, hôm nay nghĩ chắc cũng không có cơ hội, nàng phải tranh thủ lúc Triệu Việt chưa về mà rời đi. Nàng nhìn tay mình bị Lâm Diệc Ngôn nắm chặt, khó chịu động đậy cổ tay, nhỏ giọng nói: "Cô Triệu sẽ chăm sóc chị tốt thôi, muộn tôi tớ phải về trường."

Thời gian còn chưa đến 9 giờ, căn bản không tính muộn, Lâm Diệc Ngôn biết đây là cái cớ của nàng, nhưng cũng không có lý do gì để ngăn cản, không nỡ nhìn nàng rất lâu, cuối cùng chỉ có thể buông tay.

Trình Nặc cúi đầu đi ngang qua cô, đi vào phòng khách lấy túi xách, nhớ lại những lời Triệu Việt nói, luôn cảm thấy Triệu Việt hình như đã phát hiện ra điều gì.

Nơi này thật sự không thể ở lại thêm nữa.

Trình Nặc thở hắt ra, vác túi lên vai.

"Ngày đó ở bệnh viện," Lâm Diệc Ngôn lặng lẽ không một tiếng động đi đến sau lưng nàng, đột ngột thốt ra một câu như vậy, "vì sao lại rút nhiều máu như vậy?"

Động tác chỉnh lại dây đeo túi của Trình Nặc khựng lại, không hiểu Lâm Diệc Ngôn sao đột nhiên nhắc đến chuyện này, ánh mắt nàng lóe lên, định thần nói: "Bác sĩ nói cô gái đó cần truyền máu gấp, vừa vặn nhóm máu của tôi phù hợp."

Lâm Diệc Ngôn vòng ra trước mặt nàng, đôi mắt sâu thẳm, nhìn thẳng vào nàng: "Là vì cô gái đó, hay là vì chị?"

"Đương nhiên...... là vì cô gái đó." Trình Nặc lắp bắp.

"Thật sao?" Lâm Diệc Ngôn nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Ngày đó chị thấy rất kỳ lạ, trước kia em luôn tránh chị còn không kịp, vì sao ở bệnh viện lại chủ động nhiệt tình như vậy, không sờ chân chị thì cũng muốn sờ người chị. Sau này nhớ ra cô gái trong phòng phẫu thuật cùng họ Lâm với chị, chị mới dần dần hiểu ra...... Có phải em cho rằng người trong phòng phẫu thuật là chị, cho nên lúc vừa tỉnh lại đã sờ soạng khắp người chị, muốn kiểm tra xem chị có bị thương không?"

Nhớ lại chuyện hiểu lầm ngày đó, mặt Trình Nặc đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng phủ nhận: "Tôi không phải, tôi không có......"

"Em lại nói dối." Giọng Lâm Diệc Ngôn hơi khàn cắt ngang lời nàng, khóe miệng cụp xuống, trông có chút ủy khuất, "Nặc Nặc, sao em nhẫn tâm lừa dối một người bệnh."

"......"

"Lúc Triệu Việt đi, cậu ấy nói với chị mấy câu."

"...... Nói gì?" Trình Nặc không theo kịp ý nghĩ của cô.

"Triệu Việt học tâm lý học, cậu ấy nói với chị, mỗi lần em chột dạ đều sẽ thường xuyên chớp mắt." Vì bệnh, Lâm Diệc Ngôn mỗi một chữ đều nói rất chậm, ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn chằm chằm Trình Nặc, nhìn ánh mắt dao động của Trình Nặc, không hề dừng lại nói: "Lúc giằng co lấy thuốc em rõ ràng nói để ý chị, sau lại nói không phải, lúc đó em cũng không dám nhìn chị, mắt chớp rất nhanh. Vừa rồi, cũng vậy."

Trình Nặc trong lòng kinh hãi, theo bản năng nhắm mắt lại.

Đây có chút mùi vị giấu đầu lòi đuôi, nàng nhắm mắt chưa đến một giây đã nhận ra không đúng, vội vàng mở ra.

Lâm Diệc Ngôn nhìn vẻ mặt cố gắng che giấu của nàng, không nhịn được cười khẽ.

Trình Nặc đột nhiên có chút bực bội, ảo não cắn cắn môi, muốn lùi lại phía sau, cẳng chân lại đụng vào sofa, "ầm" một tiếng, mông vững chắc ngồi xuống sofa.

Lâm Diệc Ngôn từng bước tiến lại gần, hai chân tách ra chắn ngang bên cạnh Trình Nặc, cứng rắn ép nàng lùi trở lại.

"Nặc Nặc," rõ ràng đang bệnh, Lâm Diệc Ngôn lại cho người ta một cảm giác áp bức mạnh mẽ, cô nhìn Trình Nặc từ trên xuống dưới, chậm rãi mà chắc chắn nói: "Tình trạng của em căn bản không thích hợp rút máu, em không quen biết cô gái đó, không có lý do gì vì cô ta mà liều mạng như vậy."

Trình Nặc bị cô vây trong không gian nhỏ hẹp này, muốn đẩy cô ra, nhưng lại lo lắng cô là người bệnh không thể ra tay, lông mi nhanh chóng run lên một chút, lại sợ Lâm Diệc Ngôn cảm thấy nàng chột dạ, cố gắng khắc chế không chớp mắt, cổ cứng đờ, giọng cứng nhắc nói: "Vậy tôi cũng không có lý do gì vì chị mà liều mạng, chúng ta đã sớm chia tay rồi."

Hai chữ "chia tay" vừa thốt ra, Lâm Diệc Ngôn cảm giác tim mình bị thứ gì đó đâm mạnh một nhát.

Trình Nặc thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Cô không tin.

Nhìn chóp mũi Trình Nặc đột nhiên dựng thẳng lên, Lâm Diệc Ngôn hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy nếu chị thật sự bị thương thì sao? Nếu người trong phòng phẫu thuật là chị, người bị mảnh vỡ thủy tinh đâm thủng nội tạng chảy nhiều máu là chị, người bị dập nát chân gãy xương là chị, em sẽ nghĩa vô phản cố mà truyền máu cho chị không?"

Mặt Trình Nặc thoáng chốc trắng bệch, khẽ mím môi, muốn biện minh nhưng không nói nên lời.

Lâm Diệc Ngôn nhìn nàng im lặng, trong lòng nặng trĩu, tự giễu cười nói: "Thật ra chị còn rất hy vọng đó là chị, nếu lúc đó chị bị thương nặng, em......"

Sắc mặt Trình Nặc đột nhiên biến đổi, không hiểu sao hét lớn với cô: "Đừng nói nữa!"

Lâm Diệc Ngôn lại càng muốn nói: "Nếu người bị thương nặng là chị, nếu chị không cứu được nữa, Nặc Nặc, em sẽ đau khổ không?"

Đồng tử Trình Nặc co rút lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, hai tay che tai: "Chị đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!"

Lâm Diệc Ngôn ngẩn người, nhìn thấy thân thể Trình Nặc cuộn tròn lại, vai khẽ run rẩy không dễ nhận ra, ngay sau đó cả người cũng run nhẹ, lúc này mới hoàn hồn, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy nàng.

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa a a a a!" Trình Nặc vùi đầu vào ngực cô kêu lớn đầy đau khổ.

Sao lại thế này? Lâm Diệc Ngôn bị hành động khác thường của Trình Nặc dọa sợ, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, khẽ khàng dỗ dành: "Ngoan nào, chị không nói nữa."

Trình Nặc nhắm chặt hai mắt, đôi môi đầy đặn mấp máy, như đang lẩm bẩm điều gì, nhưng giọng quá nhỏ, Lâm Diệc Ngôn ghé tai vào miệng nàng, cố gắng lắm cũng không nghe rõ nàng đang nói gì.

Phản ứng này của Trình Nặc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lâm Diệc Ngôn, cô nghĩ mình ép hỏi quá gay gắt nên Trình Nặc mới phản ứng dữ dội như vậy, nhưng khi cô ôm Trình Nặc, Trình Nặc lại không giống những lần trước đẩy cô ra, mà run rẩy co rúm trong lòng ngực cô, giống như một chú nai con bị kinh hãi, nóng nảy bất an, cần được trấn an khẩn cấp.

Trình Nặc đang sợ hãi điều gì?

"Nặc Nặc, em sao vậy?" Lâm Diệc Ngôn môi mỏng chạm vào tai lạnh lẽo của nàng hỏi.

Trình Nặc lại như không nghe thấy, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, rất lâu sau mới bình thường trở lại, một lần nữa mở to mắt.

Lâm Diệc Ngôn mặc phong phanh, hơi nóng từ cơ thể cô xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến, nóng đến vai Trình Nặc rụt lại. Nàng nhìn Lâm Diệc Ngôn ở khoảng cách rất gần, đang ôm chặt mình, vẻ mặt ốm yếu, trong mắt tràn đầy lo lắng, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.

Nàng đã thất thố.

Vừa rồi nàng hình như phát điên.

Lý trí trở lại, Trình Nặc kinh ngạc nhận ra tư thế của họ không đúng, muốn rời khỏi vòng tay Lâm Diệc Ngôn, giãy giụa một chút, Lâm Diệc Ngôn lại ôm nàng chặt hơn nữa.

Cánh tay Lâm Diệc Ngôn ôm nàng mạnh như vậy, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: "Nặc Nặc, nói cho chị biết, em sao vậy?"

Đón nhận ánh mắt tràn đầy lo lắng của Lâm Diệc Ngôn, thân thể căng thẳng của Trình Nặc lập tức mềm nhũn xuống, bàn tay nhỏ bé trắng bệch nắm chặt vạt áo ngủ mỏng manh của Lâm Diệc Ngôn, như tìm được chỗ dựa, khẽ thở hắt ra, lẩm bẩm thành tiếng: "Tôi cho rằng chị đã chết."

"Cái, cái gì?" Lâm Diệc Ngôn đợi nửa ngày nghe được một câu tựa như lời nguyền rủa như vậy, nghi ngờ mình có nghe nhầm không.

Lúc này sắc mặt Trình Nặc so với Lâm Diệc Ngôn đang sốt cao cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nàng mím chặt môi, cánh môi hơi mấp máy, run giọng nói: "Đêm qua, tôi mơ thấy chị."

"Mơ thấy chị cái gì?"

"Mơ thấy chị đã chết."

"......" Lâm Diệc Ngôn thế nhưng không biết nên đáp lời thế nào.

Trình Nặc nhìn vào một điểm hư vô, tự nói với mình: "Tôi mơ thấy hiện trường tai nạn xe cộ, xe chị bị đâm biến dạng, chị bị kẹt trong xe, trên người toàn là vết thương, chảy rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều máu, máu lạnh, thân thể cũng lạnh, không còn hô hấp nữa......"

Có lẽ là bị kinh hãi ở bệnh viện, đêm qua Trình Nặc gặp ác mộng, nàng mơ thấy Lâm Diệc Ngôn ch·ết trong tai nạn xe cộ, đổ mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy, mở to mắt đến bình minh.

Trừ khoảng thời gian đen tối khi chia tay, Trình Nặc rất ít khi mơ thấy Lâm Diệc Ngôn, nhưng hai lần ác mộng gần đây đều liên quan đến Lâm Diệc Ngôn. Lần trước là vì Lâm Diệc Ngôn kể cho nàng nghe chuyện của Thẩm Thư Di, đêm đó nàng đã mơ thấy Thẩm Thư Di ngã xuống trước mặt mình, tuy rằng trong mơ Thẩm Thư Di cũng chảy rất nhiều máu, tuy rằng nàng cũng bị dọa tỉnh, nhưng lần này không giống.

Hoàn toàn không giống.

Bởi vì nàng phát hiện khi tỉnh dậy gối đã ướt, mắt cũng ướt.

Nàng biết đó chỉ là một cơn ác mộng, sự thật ngược lại, cơ thể Lâm Diệc Ngôn không hề bị bất kỳ tổn thương nào do tai nạn xe cộ. Nhưng vừa rồi, khi Lâm Diệc Ngôn đưa ra những giả thiết đó, nói đến "không cứu được nữa", hình ảnh trong mơ lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng, nàng hoảng sợ tột độ, nhất thời không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, mới mất kiểm soát cảm xúc như vậy......

Lâm Diệc Ngôn thoáng chốc hiểu ra, rũ mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Trình Nặc, khẽ nói: "Em không cho chị nói, là sợ những điều chị nói sẽ trở thành sự thật sao?"

Trình Nặc ngơ ngác nhìn cô, một lúc lâu sau mới mạnh mẽ gật đầu.

Đôi mắt ảm đạm của Lâm Diệc Ngôn đột nhiên lóe lên ánh sáng, ánh mắt từ nông chuyển sâu, cằm cọ nhẹ vào mái tóc mềm mại của Trình Nặc, giọng nói cố gắng kìm nén niềm vui: "Vậy nên, em vẫn còn lo lắng cho chị, đúng không?"

Trình Nặc nhắm mắt, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Còn phủ nhận cái gì nữa chứ? Mặc kệ nàng giảo biện thế nào, lảng tránh ra sao, phủ nhận thế nào, hành động "phát điên" vừa rồi của nàng đã bại lộ tất cả.

Nàng để ý Lâm Diệc Ngôn, lo lắng cho Lâm Diệc Ngôn, đây là sự thật không thể chối cãi.

Nàng cũng không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng đã từng bị tổn thương đến thế, vậy mà vẫn hết thuốc chữa mà lại một lần nữa động lòng với Lâm Diệc Ngôn.

Công viên hoang vắng đó, Lâm Diệc Ngôn dùng một tia sáng phá tan bức tường thành kiên cố trong lòng nàng, từ khoảnh khắc đó, nàng đã biết mình lại sắp lún sâu.

Nghe được Lâm Diệc Ngôn uống say không ai quản, nàng liền đi, căn bản không phải vì còn nợ ân tình gì, tìm một đống lý do có vẻ hợp lý, chỉ là để che giấu sự lo lắng trong lòng.

Lâm Diệc Ngôn uống say nàng lo lắng, trán bị va đập nàng lo lắng, gặp tai nạn xe cộ nàng lo lắng, bị bệnh nàng vẫn lo lắng.

Nàng tìm cho mình đủ loại lý do, mục đích chỉ có một, là che giấu việc mình đã động lòng.

Nàng không muốn thừa nhận mình vẫn còn để ý Lâm Diệc Ngôn, giống như thừa nhận là mình thua cuộc vậy.

Nàng cũng không muốn để Lâm Diệc Ngôn nhìn thấy sự yếu đuối và dao động trong đáy mắt mình, rũ hàng mi xuống, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.

Lâm Diệc Ngôn nhìn hàng mi run rẩy của nàng, đôi môi vì cắn chặt mà trắng bệch, lòng đau như cắt: "Nặc Nặc, có phải em vẫn không chịu tin chị, nghi ngờ tình cảm của chị dành cho em không?"

Trình Nặc tiếp tục im lặng, rất lâu sau, nàng khẽ lắc đầu.

Không phải không tin, mà là bàng hoàng, là không xác định, cho nên không dám bước thêm một bước nữa.

Khi nàng phát hiện mình vẫn không thể buông bỏ Lâm Diệc Ngôn, phát hiện mọi cảm xúc của mình đều bị Lâm Diệc Ngôn chi phối, phát hiện những ngày này trong lòng mình nghĩ đến toàn là Lâm Diệc Ngôn, nàng bắt đầu cảm thấy bất an. Cảm giác trong lòng tràn ngập hình bóng một người, đối với Trình Nặc ngây thơ đơn thuần trước đây là hạnh phúc, hiện tại lại trở thành một gánh nặng vô hình.

Một lần rồi hai lần đều thua trên người một người, nàng không biết đây rốt cuộc có phải là một chuyện xấu hay không.

Hơi nóng từ cơ thể Lâm Diệc Ngôn phả vào da thịt nàng, nóng đến tim Trình Nặc đập nhanh hơn, nàng chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn Lâm Diệc Ngôn.

Lâm Diệc Ngôn nắm lấy ngón tay nàng, đặt lên môi trao một nụ hôn nóng bỏng, nhìn vào mắt nàng, gằn từng chữ một: "Nặc Nặc, cho chị thêm một cơ hội nữa đi, chị muốn một lần nữa theo đuổi em."

Ánh mắt Trình Nặc dao động, há miệng muốn nói: "Tôi......"

"Suỵt ——" Lâm Diệc Ngôn một ngón tay đặt lên môi nàng, ánh mắt trìu mến, giọng nói dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người khác: "Em không cần trả lời, mặc kệ em có nguyện ý hay không, lần này, chị tuyệt đối sẽ không từ bỏ."

"......"

"Bởi vì, trong lòng em vẫn còn có chị."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro