Chương 99: Hơi ghen một chút
Trình Nặc vừa mới gọi là "cô Lâm".
Xưng hô này có vấn đề gì sao?
Nhìn Lâm Diệc Ngôn gần đến mức hơi thở sắp phả vào mặt mình, Trình Nặc hoang mang chớp chớp mắt.
Phía sau Lâm Diệc Ngôn là một ô cửa sổ sát đất, ánh nắng đổ xuống người cô tạo thành một vầng sáng dịu nhẹ, đáy mắt lấp lánh những tia sáng vụn vặt. Cô chăm chú nhìn vào mắt Trình Nặc, tay nắm chặt tay Trình Nặc hơi dùng sức. Môi mỏng Lâm Diệc Ngôn mấp máy, dường như muốn giải đáp sự khó hiểu của Trình Nặc.
Ngồi sau bàn làm việc, Tô Uyển, người luôn để ý nhất cử nhất động của hai người, rất nhanh phát hiện ra điều bất thường.
Mặc dù giọng Lâm Diệc Ngôn rất nhỏ, Tô Uyển không nghe được một chữ nào. Mặc dù tầm nhìn của cô ấy bị lưng ghế sofa che khuất một phần nên không nhìn thấy hành động tay của họ, nhưng Tô Uyển vẫn nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó không ổn. Thấy khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn, Tô Uyển vội vàng đứng bật dậy. Động tác quá nhanh khiến ghế va vào sàn nhà, tạo ra tiếng cọ xát chói tai.
Trình Nặc nổi da gà tức thì, đột nhiên nhớ ra trong phòng còn có người thứ ba. Nàng vội vàng rụt tay về.
Cú rụt tay không vững khiến ly cà phê đổ ra, nước nóng dính đầy mu bàn tay Trình Nặc. Nàng khẽ hít một hơi.
Lâm Diệc Ngôn cau mày, nhanh chóng hỏi: "Bị bỏng sao?"
Cà phê pha nóng không thể nào không bỏng. Khoảnh khắc nước đổ xuống, mu bàn tay Trình Nặc nóng rát, nhưng vẫn trong giới hạn chịu đựng được. Nàng nhịn xuống không kêu thành tiếng. Khi Lâm Diệc Ngôn vươn tay ra dường như muốn kiểm tra tình hình tay nàng, Trình Nặc liếc thấy Tô Uyển vòng qua bàn làm việc đi về phía này, nhanh nhẹn tránh đi cú chạm của Lâm Diệc Ngôn.
"Có chuyện gì vậy, Trình Nặc?" Tô Uyển sải bước đã đến bên cạnh.
Trình Nặc nhìn Lâm Diệc Ngôn với vẻ mặt đầy lo lắng, rồi nhìn ly cà phê đổ một nửa trong tay, mím môi, lí nhí như phạm lỗi: "Thực xin lỗi, là em không cẩn thận, làm đổ cà phê của cô Lâm."
"Không trách em, là chị không cầm chắc." Lâm Diệc Ngôn nhanh chóng thêm vào phía sau, không biết là bất mãn vì Trình Nặc tự ôm hết trách nhiệm, hay vì cách xưng hô xa lạ kia mà khẽ nhíu mày.
Tô Uyển lúc này mới nhìn thấy tay Trình Nặc một mảng hỗn độn.
Mu bàn tay Trình Nặc trắng nõn, cà phê màu nâu đổ lên trông thật chướng mắt. Một giọt chất lỏng đặc sánh chảy dọc theo làn da mịn màng của nàng. Lo lắng cà phê sẽ nhỏ xuống thảm, nàng vội dùng tay kia đỡ lấy, kết quả cả hai tay đều bị bẩn.
Tô Uyển vội vàng vươn tay định lấy hộp khăn giấy trên bàn trà, không ngờ có người hành động nhanh hơn một bước.
Tô Uyển khựng lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Lâm Diệc Ngôn đang cầm hộp khăn giấy vừa giật lấy từ tay mình, biểu cảm tức thì ngưng lại.
Lâm Diệc Ngôn như thể không nhìn thấy Tô Uyển vậy, rút ra một tờ khăn giấy, trước khi Trình Nặc kịp phản ứng đã lấy ly cà phê trong tay nàng. Cô tự nhiên nắm lấy cổ tay Trình Nặc, không coi ai ra gì mà giúp Trình Nặc lau chùi.
Trình Nặc giật mình, nàng không thể tự nhiên bình tĩnh như Lâm Diệc Ngôn được. Khi Lâm Diệc Ngôn mở lòng bàn tay nàng ra, chuẩn bị lau từng ngón tay, Trình Nặc vội đè tay Lâm Diệc Ngôn lại, giật lấy khăn giấy từ tay cô. Nàng lùi lại một bước, đồng thời liếc nhìn Tô Uyển bên cạnh. Không kịp nhìn rõ vẻ mặt Tô Uyển thế nào, nàng rũ mắt nói: "Không cần phiền cô Lâm, tôi tự lau được ạ."
Lâm Diệc Ngôn lại nhíu mày, nhưng quả thật không tiếp tục làm những hành động dễ gây hiểu lầm nữa. Cô rụt tay về, như thể vừa mới phát hiện ra một "bóng đèn" bên cạnh, ánh mắt lướt nhẹ qua khuôn mặt Tô Uyển.
Ánh mắt hai người chạm nhau, nội tâm Tô Uyển xao động. May mắn thay, nhiều năm làm việc đã rèn luyện cho cô khả năng quản lý biểu cảm điêu luyện. Cô cố gắng giữ vẻ bình thản bên ngoài, khẽ nâng cằm, ra vẻ thản nhiên nhìn lại.
Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn chỉ lướt qua nhẹ nhàng, sự chú ý lại quay về phía Trình Nặc.
Trình Nặc lau vội vàng tay, thoáng thấy chất lỏng tràn ra trên bàn trà, vội vàng ngồi xổm xuống lau khô. Khi đứng thẳng người lên, nàng mới nhận ra mình đang bị kẹp giữa Lâm Diệc Ngôn và Tô Uyển......
Hai người biểu cảm cao thâm khó đoán nhìn nàng, không khí có một sự quỷ dị khó tả.
Da đầu Trình Nặc tê dại, không biết nên đặt mắt vào đâu, nàng bối rối xoa xoa tay, rồi lại cúi lưng, cầm lấy ly cà phê đổ một nửa. Chịu đựng áp lực vô hình từ hai phía, nàng nói: "Ly này không uống được nữa rồi, em đi pha ly khác."
Không đợi ai lên tiếng trước, Trình Nặc chen qua khe hở, kéo cửa nhanh như chớp chạy mất.
Cửa tự động đóng lại, "tách" một tiếng nhỏ, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Cả văn phòng rộng lớn tức thì tĩnh lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Lâm Diệc Ngôn và Tô Uyển đồng loạt nhìn về phía cửa, nhưng "mục tiêu" đã chạy trốn nhanh đến mức không thấy bóng dáng.
Sự im lặng quỷ dị kéo dài gần nửa phút. Tô Uyển là người hành động trước, ánh mắt thu lại, nhìn về phía Lâm Diệc Ngôn đang đứng đối diện, cách cô một bàn trà. Trong mắt cô dâng lên những con sóng cảm xúc.
Giờ phút này, người đứng trước mặt Tô Uyển không còn là đối tác làm việc của cô, mà là tình địch của cô.
Trong đầu không thể tránh khỏi hiện lên cảnh tượng đêm qua, tưởng tượng Lâm Diệc Ngôn công khai mang Trình Nặc đi ngay trước mặt mình. Lòng Tô Uyển như bị thứ gì đó đè nặng, vừa chua xót vừa khó chịu vô cùng.
Cô thầm nhủ với bản thân tuyệt đối không thể mất đi phong độ trước. Hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm thái, cô bưng ly cà phê còn nguyên trên bàn, hai tay đưa qua: "Cô Lâm, xin mời."
Lâm Diệc Ngôn từ từ nghiêng người, thờ ơ liếc nhìn ly cà phê trong tay Tô Uyển. Ánh mắt cô di chuyển lên trên, dừng lại hai giây trên khuôn mặt trang điểm hoàn hảo của đối phương, rồi mới vươn tay nhận lấy: "Cảm ơn."
"Không có gì." Khóe miệng Tô Uyển cong lên nụ cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt. Cô thấy Lâm Diệc Ngôn nhận cà phê mà không uống ngay, giữa hai lông mày khẽ động, trên mặt nặn ra nụ cười chuyên nghiệp và khéo léo, hỏi: "Cô Lâm, trước đây chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao, tôi sẽ cho người gửi thỏa thuận đến quý công ty. Sao cô lại tự mình đến đây? Là không yên tâm về tôi sao?"
Ngón tay Lâm Diệc Ngôn gõ gõ lên ly cà phê, đối diện với đôi mắt chứa đựng ý nghĩa sâu xa của Tô Uyển, cô thản nhiên nói: "Cô Tô nói đùa. Cô làm việc sấm rền gió cuốn như vậy, sao tôi lại không yên tâm được chứ. Chỉ là hôm nay muốn đưa Nặc Nặc đi làm, nhớ ra còn có một bản thỏa thuận chưa ký nên tiện đường lên đây luôn, đỡ phải gửi qua gửi lại phiền phức."
Tô Uyển vốn định chơi trò "giả vờ thân thiện" với Lâm Diệc Ngôn, nhưng khi nghe cô nói đưa Trình Nặc đi làm, nụ cười hoàn hảo trên mặt cô ấy lập tức sụp đổ.
Khi gặp Trình Nặc ở hành lang là khoảng 8 giờ, Tiểu Văn chỉ vài phút sau mới chạy đến báo cho Tô Uyển biết Lâm Diệc Ngôn đã đến. Tô Uyển cứ nghĩ đây chỉ là trùng hợp, không ngờ Trình Nặc và Lâm Diệc Ngôn lại đến cùng nhau.
Và ngay lúc đó, Trình Nặc còn giả vờ như hoàn toàn không thân thiết với Lâm Diệc Ngôn, cứ một tiếng "cô Lâm" lại khách sáo xa lạ đến vậy.
Tô Uyển không hề nghi ngờ Lâm Diệc Ngôn cố ý nói dối để khiến mình ghen tị, bởi vì cô ấy cảm thấy Lâm Diệc Ngôn không phải người như vậy.
Biểu cảm của Lâm Diệc Ngôn cũng không giống như đang khoe khoang điều gì, nhưng chính cái vẻ ung dung tự tại ấy lại là điều khiến người ta tức giận nhất. Tô Uyển có cảm giác như đấm vào bông, bất lực vô cùng. Cô thừa nhận mình đã bị chọc tức, khả năng quản lý biểu cảm hoàn toàn mất kiểm soát. Cô há miệng nhìn Lâm Diệc Ngôn như người câm, không thốt ra được một lời nào.
Lâm Diệc Ngôn vẫn bình thản như núi, rũ mắt nhìn ly cà phê nóng hổi trong tay. Cô thực ra không muốn uống, nhưng nghĩ đến là Trình Nặc tự tay pha, lại không muốn lãng phí. Cô cầm ly lên, nhấp một ngụm tao nhã.
Hương vị cà phê rất bình thường, vừa uống vào đã biết là cà phê hòa tan pha vội, chát mà không thơm. Lâm Diệc Ngôn cũng không chê, qua làn sương mờ nhạt, cô thoáng thấy sắc mặt Tô Uyển xấu đi trông thấy. Cô khẽ nhếch lông mày, giơ ly cà phê trong tay lên với Tô Uyển, nói: "Cà phê không tệ."
Khóe miệng Tô Uyển cứng đờ co giật, nụ cười không còn tươi tắn nữa: "Cô Lâm thích là tốt rồi."
...
Trình Nặc muốn ngâm mình trong phòng trà và không bao giờ bước ra nữa.
Nàng cố tình đi chậm, không muốn sớm quay lại văn phòng để đối mặt với bầu không khí ngột ngạt ấy. Nhưng đúng lúc này phòng trà lại rất đông đúc, luôn có người ra vào. Trong lúc đó, nàng gặp vài đồng nghiệp cùng nhóm, nàng thấy thật ngượng ngùng, sợ người khác hiểu lầm mình đang trốn ở đây lười biếng. Cuối cùng, nàng cũng không dám nán lại quá lâu.
Khi bưng cà phê trở về, lòng Trình Nặc luôn thấp thỏm không yên. Nàng đã bỏ lại hai người kia rồi chạy đi, liệu Lâm Diệc Ngôn và Tô Uyển có đánh nhau trong đó không?
Nếu thật sự đánh nhau, nàng nên giúp ai đây?
Nghĩ đến việc phải can ngăn, bước chân Trình Nặc nhanh hơn một chút.
Nhưng rất nhanh nàng liền phủ nhận ý nghĩ đó.
Nàng chưa từng thấy Lâm Diệc Ngôn tức giận. Bất kể đối mặt với tình huống nào, Lâm Diệc Ngôn dường như vĩnh viễn đều giữ vẻ điềm tĩnh. Trình Nặc thực sự không thể tưởng tượng nổi Lâm Diệc Ngôn sẽ đánh nhau hay cãi vã trông như thế nào, sẽ giật tóc một cách thanh lịch chăng?
Còn về Tô Uyển...... Tuy Tô Uyển thường xuyên mắng người, nhưng cũng chỉ là trong công việc mới nghiêm khắc như vậy. Một người chú trọng thể diện như cô, chắc hẳn cũng không thể động thủ với người khác.
Thế nhưng, dù họ không đánh nhau, không khí trong văn phòng chắc hẳn cũng căng như dây đàn, tựa chốn Tu La?
Trình Nặc thấp thỏm đẩy cửa bước vào, ngạc nhiên phát hiện bên trong lại hòa thuận đến lạ.
Trong văn phòng không chỉ có Lâm Diệc Ngôn và Tô Uyển, Tiểu Văn cũng có mặt.
Tiểu Văn đưa hai bản thỏa thuận riêng cho Lâm Diệc Ngôn và Tô Uyển xem.
Lâm Diệc Ngôn và Tô Uyển mỗi người ngồi một bên sofa, lật xem bản thỏa thuận trong tay, hòa nhã thảo luận gì đó. Nghe thấy tiếng cửa mở, họ đồng loạt nhìn về phía Trình Nặc.
"......"
Trình Nặc đột nhiên có cảm giác như bị hai con sói đồng thời theo dõi, sống lưng lập tức thẳng cứng.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hai ánh mắt đó rất nhanh đã rời khỏi người nàng, sự chú ý lại quay về bản thỏa thuận trong tay, như không có chuyện gì mà tiếp tục thảo luận.
Cái này hình như không giống với những gì nàng tưởng tượng?
Cảnh tượng chốn Tu La như dự đoán hoàn toàn không tồn tại, không khí ngược lại rất hài hòa.
Nhận ra mình có lẽ đã lo lắng thái quá, Trình Nặc nhẹ nhàng thở phào, thẳng lưng hơn, bưng ly cà phê mới pha xong đi tới.
Sợ làm phiền hai người đang trò chuyện, Trình Nặc không lên tiếng, đặt cà phê ở bên phải tay Tô Uyển.
Ly sứ chạm vào mặt bàn kính phát ra tiếng kêu rất nhỏ. Lâm Diệc Ngôn vén mí mắt nhìn nàng, khóe miệng cong cong.
Tim Trình Nặc đập nhanh một nhịp, giả vờ không nhìn thấy, lặng lẽ lùi ra.
Nhớ tới công việc Tô Uyển giao cho mình vẫn chưa làm xong, Trình Nặc đi về phía bàn làm việc, mở máy tính.
"Leng keng ——" Điện thoại Tiểu Văn vang lên một tiếng ngắn ngủi.
Đó là một tin nhắn WeChat. Tiểu Văn xem xong nội dung, đi đến ghé vào tai Tô Uyển nói nhỏ: "Chị Tô, Châu Dã và nhóm của anh ấy sắp đến rồi, em đi xuống đón trước nhé?"
Tô Uyển suy nghĩ dừng lại một chút, cố ý hay vô tình liếc nhìn Trình Nặc đang ngồi trước bàn làm việc tập trung vào máy tính, rồi lại nhìn Lâm Diệc Ngôn đang chuyên chú đọc bản thỏa thuận đối diện mình, tâm tư vừa chuyển, nói: "Cô Lâm vẫn chưa ký tên. Nếu bản thỏa thuận có chỗ nào cần sửa đổi, vẫn phải do em làm. Việc đón khách cứ để Trình Nặc đi đi."
Đột nhiên bị gọi tên, Trình Nặc vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Đi đâu ạ?"
Tô Uyển đáp: "Châu Dã và những người khác đến rồi. Tiểu Văn giờ không đi được, em xuống đón họ một chút."
Châu Dã, cái tên này không hề xa lạ với Trình Nặc, một nam nghệ sĩ nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trong các chương trình tạp kỹ, tối qua nàng còn thấy Tô Uyển nói trong nhóm công việc về tin Châu Dã đến thay thế Thẩm Gia Văn quay chương trình.
Trình Nặc hiểu rõ, đặt công việc đang làm xuống và đứng dậy: "Vâng, em đi ngay."
Tô Uyển khẽ gật đầu, sau khi nhìn Trình Nặc rời khỏi văn phòng, cô nhìn về phía Lâm Diệc Ngôn đối diện, quả nhiên thấy Lâm Diệc Ngôn cũng đang nhìn mình.
Cô bất động thanh sắc mỉm cười với Lâm Diệc Ngôn.
Mặt Lâm Diệc Ngôn lại không có biểu cảm gì, cùng Tô Uyển nhìn nhau hai giây, rồi mặt không biểu cảm cúi đầu, chỉ vào một nội dung nào đó trong thỏa thuận, ngữ khí hơi lạnh: "Chỗ này, tôi nghĩ nên sửa lại một chút."
Tô Uyển thu lại một tia đắc ý trên mặt, xem nội dung mà cô chỉ ra: "Cô Lâm muốn sửa thế nào?"
Lâm Diệc Ngôn trình bày ý tưởng của mình.
Tô Uyển đồng ý với ý tưởng của cô, bảo Tiểu Văn cầm đi sửa.
Sau khi Tiểu Văn rời đi, trong phòng lại chỉ còn lại hai người họ.
Không thể cứ ngồi nhìn mãi, Tô Uyển kéo kéo ống quần hơi căng, tìm chuyện để bắt chuyện: "Gia Văn cậu ấy vẫn ổn chứ? Tôi thấy mấy hôm nay cậu ấy cứ ở trên hot search mãi, có vài bình luận còn rất cực đoan, mong cậu ấy đừng bị ảnh hưởng quá."
Bởi vì chuyện hai người fan cuồng theo dõi, Thẩm Gia Văn gần đây đang vướng vào tâm bão dư luận.
Sự việc đó thực ra không phải lỗi của Thẩm Gia Văn, cậu ấy được xem là người bị hại, chỉ là thành phần fan của Thẩm Gia Văn quá phức tạp, tin tức về việc fan cuồng bị thương nặng phải nhập viện, nguy kịch vừa được tung ra, những fan não tàn của cậu ấy liền như mất trí, tràn lan trên mạng công kích khắp nơi, thậm chí có fan cực đoan còn tìm ra thông tin cá nhân của hai người fan cuồng đó, định đến bệnh viện gây rối, làm cho tình hình trở nên hỗn loạn, thực sự làm mất thiện cảm với người qua đường.
Một fan não tàn có thể bằng mười antifan, ảnh hưởng tiếp theo của chuyện này khó có thể lường trước. Tô Uyển, với vai trò là nhà sản xuất, phải cân nhắc lợi hại. Để giữ vững danh tiếng và rating của chương trình, cô ấy chỉ có thể theo yêu cầu trong hợp đồng mà chấm dứt hợp tác với Thẩm Gia Văn.
Lâm Diệc Ngôn mấy ngày nay chính vì việc này mà đau đầu, cô hơi rũ mắt, ngón tay vô thức lật giở những trang giấy trong tay, giọng nói nhẹ đến mức không thể nghe ra cảm xúc: "Tôi tạm thời sẽ không sắp xếp lịch trình mới cho em ấy, trước tiên cứ để em ấy nghỉ ngơi một thời gian đã. Cảm ơn cô Tô đã quan tâm."
Tô Uyển liền lấy đề tài này hỏi thêm về tình hình của hai người fan cuồng.
Chỉ khi nói về những chuyện không liên quan đến Trình Nặc, họ mới thực sự bình tâm, nhưng những đề tài này cũng không kéo dài được bao lâu, sau khi nắm rõ tình hình, Tô Uyển liền không còn gì để nói. Mặc dù cô ấy cố tỏ ra nhiệt tình, nhưng cũng không thể chịu đựng thái độ lạnh nhạt của Lâm Diệc Ngôn mãi được.
Một tờ giấy thoát khỏi kẽ tay, lặng lẽ rơi xuống đất. Tô Uyển xoay người cúi xuống nhặt, phát hiện tờ giấy ấy lại bay đến dưới chân Lâm Diệc Ngôn. Cô ấy nghiêng người về phía trước, nhưng vẫn không với tới.
Lâm Diệc Ngôn nhận thấy điều đó, giúp cô ấy nhặt lên.
"Cảm ơn." Tô Uyển mỉm cười.
Hai người đột nhiên gần sát nhau, Lâm Diệc Ngôn hơi khó chịu, lùi về phía sau.
Tô Uyển giả vờ như không nhận ra đối phương đang cố ý giữ khoảng cách, cánh mũi khẽ khàng rung động, bất chợt thốt lên: "Cô Lâm hôm nay không dùng nước hoa sao?" Đứng gần như vậy, cô ấy chỉ cảm nhận được hơi thở thoang thoảng từ Lâm Diệc Ngôn, lạnh lẽo như tuyết giá, toát lên vẻ "người sống chớ gần". Rõ ràng đó không phải mùi nước hoa.
Câu hỏi này khiến người đối diện có chút khó hiểu, như thể đang tìm chuyện để nói, nên Lâm Diệc Ngôn không nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: "Sáng ra cửa vội, quên mất."
Tô Uyển ngồi thẳng lại, đặt giấy tờ ngay ngắn, mỉm cười rồi nói tiếp: "Mùi nước hoa cô Lâm dùng trước đây rất đặc biệt."
Nếu muốn bàn về nước hoa, thông thường câu tiếp theo sẽ hỏi nhãn hiệu gì, nhưng Tô Uyển lại không hỏi, mọi thứ cứ như một cuộc nói chuyện phiếm không mục đích.
Nói chuyện phiếm thì không cần thiết, huống hồ đối phương lại là tình địch của cô. Nhưng dựa trên phép lịch sự, Lâm Diệc Ngôn vẫn đáp lại một câu: "Nước hoa cô Tô đang dùng hiện tại cũng không tệ."
"Cô cũng thấy dễ ngửi sao?" Giọng Tô Uyển đột nhiên cao vút lên một tông, mang theo niềm vui sướng không kìm nén được.
Lâm Diệc Ngôn dường như nhận ra điều gì đó, ngước mắt nhìn cô ấy, rất qua loa mà "Ừm" một tiếng.
Tô Uyển có vẻ không hề bận tâm đến thái độ của cô, như vô tình vén nhẹ mái tóc buông lơi trên vai. Cử chỉ giơ tay nhấc chân ấy khiến mùi nước hoa dễ chịu theo hơi thở và luồng không khí mà lan tỏa.
Biểu cảm của Lâm Diệc Ngôn không hề thay đổi.
Tô Uyển không chớp mắt nhìn cô, khóe môi khẽ cong, nói: "Nước hoa này là quà sinh nhật Trình Nặc tặng tôi, tôi rất thích."
Vừa dứt lời, Tô Uyển đã thành công nhìn thấy sắc mặt đạm nhiên của Lâm Diệc Ngôn dần chùng xuống. Trong lòng cô ấy dâng lên cảm giác vui sướng như cuối cùng cũng "gỡ hòa" được một ván, cố ý lại vén tóc.
Lâm Diệc Ngôn đột nhiên thấy mùi nước hoa này thật nồng nặc, khó chịu, như thể toàn bộ không khí trong phòng đều bị ô nhiễm, trở nên ngột ngạt. Nhìn tình địch đang rạng rỡ trước mắt, cô không hỏi gì, chỉ mím chặt môi thành một đường thẳng.
Tiểu Văn quay lại không phát hiện bất kỳ điều bất thường nào, trực tiếp đưa bản thỏa thuận đã chỉnh sửa cho Lâm Diệc Ngôn.
Lâm Diệc Ngôn xem lại một lần nữa, xác nhận không có sai sót, lật đến trang cuối cùng của thỏa thuận, cầm bút ký tên.
Tô Uyển ký tên mình một cách dứt khoát sau Lâm Diệc Ngôn, đưa một bản thỏa thuận cho Lâm Diệc Ngôn, giọng điệu nghe có vẻ tiếc nuối nói: "Không biết lần sau hợp tác là khi nào, tôi tiễn cô Lâm đi nhé."
Khoảng cách từ văn phòng đến cửa thang máy chỉ vỏn vẹn gần mười mét, Lâm Diệc Ngôn không cho rằng cần thiết phải tiễn. Cô liếc nhìn Tiểu Văn đã đi ra, cảm thấy không cần thiết phải giả vờ nữa, trực tiếp chỉ ra: "Cô Tô thật sự muốn tiễn tôi, hay là sợ tôi đi tìm Nặc Nặc nên vội vã muốn tiễn tôi đi?"
Biểu cảm của Tô Uyển khựng lại, không phủ nhận cũng không thừa nhận, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Bây giờ là giờ làm việc, cô Lâm cứ đi quấy rầy nhân viên của tôi, điều này không hay lắm phải không?"
Mấy lần trước Lâm Diệc Ngôn lén lút đi tìm Trình Nặc, Tô Uyển không phải không biết, chỉ là cô ấy chưa một lần nào ngăn cản được. Cô ấy cố ý thể hiện thân phận cấp trên của mình, muốn dùng khí thế áp chế Lâm Diệc Ngôn, nhưng Lâm Diệc Ngôn lại không hề tiếp chiêu.
Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn nhìn cô ấy vẫn lạnh nhạt, nếu nhìn kỹ hơn, mới có thể phát hiện phía sau đó ẩn chứa một tia cảnh giác và phòng bị. Cô hoàn toàn không bận tâm Tô Uyển nói gì: "Cô Tô, tôi vẫn luôn cho rằng cô là một người dứt khoát."
"?" Tô Uyển lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn hơi trầm xuống, nói: "Nếu Nặc Nặc đã từ chối cô, cô cần gì phải làm điều thừa xen một chân vào giữa chúng tôi nữa?"
Sắc mặt Tô Uyển đột biến.
Lớp trang điểm tinh xảo cũng không che giấu được sự thay đổi cảm xúc. Tô Uyển cuối cùng cũng lộ ra vẻ lúng túng, bẽ bàng vì bị vạch trần và tức giận. Cô ấy vẫn phải bận tâm hình tượng, cực lực kiềm chế không cho giọng mình trở nên quá sắc nhọn, đáp trả: "Cái gì gọi là tôi xen vào? Cô Lâm nói chuyện không khỏi có chút quá khó nghe. Trình Nặc không phải cũng không đồng ý quay lại với cô sao? Nếu các cô còn chưa ở bên nhau, tại sao tôi không thể theo đuổi em ấy?"
Đáy mắt Lâm Diệc Ngôn lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tô Uyển không hề lùi bước, khoanh tay cười khẩy, như một lời khiêu khích, lại như một lời tuyên chiến: "Chỉ cần Trình Nặc chưa đồng ý với cô, tôi liền có cơ hội. Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu."
"......"
Về khí thế, Tô Uyển dường như đã thắng. Lâm Diệc Ngôn không buông lời hung ác, chỉ lạnh lùng nhìn cô ấy rất lâu, rồi vòng qua cô ấy bước ra ngoài.
Tô Uyển cũng không thực sự tiễn cô, chỉ đứng nhìn bóng dáng cao ráo của cô khuất xa dần, đôi tay nắm chặt đến trắng bệch.
Lâm Diệc Ngôn hầu như không mất chút công sức nào để tìm thấy Trình Nặc. Thật ra cũng chẳng khó tìm, vị khách quý mới đến thay thế vị trí của Thẩm Gia Văn, rất có thể sẽ dùng phòng nghỉ trước đây của Thẩm Gia Văn.
Trình Nặc vừa nói chuyện xong với Tiểu Văn, vừa bước ra khỏi phòng nghỉ thì trước mắt thoáng chốc mờ đi. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng đã bị Lâm Diệc Ngôn kéo đi một cách mạnh mẽ.
"...Chị kéo tôi đi đâu?" Trình Nặc lo sợ bị người khác nhìn thấy, vội nhìn quanh.
Lâm Diệc Ngôn không nói lời nào, kéo nàng đến một góc khuất không người rồi vẫn không buông tay, thuận thế nắm lấy bàn tay phải của nàng. Nhìn mu bàn tay trắng nõn của Trình Nặc, cô nhíu mày hỏi: "Đau không?"
Trình Nặc nghẹn lời. Người này vội vàng kéo nàng đến đây, chỉ để xem tay nàng sao?
Chỗ bị cà phê nóng đổ vào không hề có cảm giác gì. Trình Nặc không ngờ Lâm Diệc Ngôn lại vẫn còn nhớ chuyện này. Nhìn Lâm Diệc Ngôn cẩn thận nâng niu bàn tay phải của mình như thể đang đối xử với một món bảo bối dễ vỡ, đáy lòng nàng xẹt qua một cảm xúc vi diệu, bèn lắc đầu.
Lâm Diệc Ngôn lại nhìn kỹ tay nàng một lần nữa, như đang xác nhận lần cuối cùng. Mu bàn tay trắng nõn với những đường gân xanh hiện rõ, làn da mịn màng đến mức hầu như không nhìn thấy lỗ chân lông, không một chút dấu hiệu đỏ lên hay trầy xước.
Xem ra là không sao rồi.
Đầu Lâm Diệc Ngôn dần cúi thấp xuống, nhẹ nhàng thổi một hơi vào mu bàn tay Trình Nặc.
Mu bàn tay bị hơi thở ấm áp bao phủ, Trình Nặc giật mình, vội rụt tay về, trợn to mắt kinh ngạc nhìn cô: "Chị làm gì vậy?"
Lâm Diệc Ngôn ôn tồn nói: "Tay sao lại lạnh thế này?"
Khi xuống đón người, Trình Nặc đã đứng trong gió một lúc nên hai tay vẫn chưa ấm lại. Hơi thở của Lâm Diệc Ngôn thổi vào không mang lại tác dụng đáng kể, nhưng Trình Nặc vẫn cảm thấy vùng da ấy như muốn bỏng rát. Nàng kín đáo giấu tay vào túi áo, vẻ mặt không tự nhiên, yếu ớt liếc đối phương một cái, ấp úng hỏi: "Vừa nãy ở văn phòng, sao chị đột nhiên kéo tôi?"
Lúc đó Tô Uyển đang nhìn, Trình Nặc thật sự không nghĩ Lâm Diệc Ngôn lại táo bạo đến mức kéo mình, nếu không nàng đã không hoảng đến mức làm đổ cà phê. Đến tận bây giờ, Trình Nặc vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc cái cách xưng hô kia có vấn đề gì mà lại khiến Lâm Diệc Ngôn kích động như vậy.
Lâm Diệc Ngôn như đọc thấu suy nghĩ trong lòng nàng, ánh mắt hơi cụp xuống, nói: "Chị không thích em gọi chị là 'Cô Lâm', nghe rất xa lạ."
Trình Nặc sững sờ: "Không gọi cô Lâm, vậy gọi là gì?"
"Em có thể gọi tên chị," Lâm Diệc Ngôn dừng một chút, nói: "Tô Uyển đâu phải không biết quan hệ của chúng ta."
"... Chúng ta có quan hệ sao?" Mắt Trình Nặc hơi lóe lên.
Lâm Diệc Ngôn nhướng mày, thấp giọng: "Không phải là quan hệ giữa người theo đuổi và người bị theo đuổi sao?"
"............" Thế mà lại không thể phản bác.
Lâm Diệc Ngôn đặc biệt lên đây để ký thỏa thuận, nếu là vì công việc, Trình Nặc đương nhiên công tư phân minh mà gọi cô là cô Lâm, chỉ là một cách xưng hô bình thường thôi, không ngờ Lâm Diệc Ngôn lại bận tâm những chuyện này.
Vì đi giày cao gót, Lâm Diệc Ngôn cao hơn nàng một cái đầu. Cô hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt Trình Nặc, giọng nói dịu dàng xen lẫn một chút ra lệnh và cả cầu khẩn: "Sau này không được gọi như vậy nữa."
Trình Nặc bĩu môi, không đồng ý cũng không từ chối. Không gọi thì thôi, dù sao sau này Thẩm Gia Văn cũng không đến quay hình, công việc giữa các nàng tạm thời cũng không có giao thoa.
Tư thế đột nhiên gần gũi khiến không khí trở nên mờ ám hơn vài phần. Trình Nặc rõ ràng nhìn thấy bóng hình nhỏ bé của mình phản chiếu trong mắt cô, trong lòng vô cớ hoảng loạn. Nàng muốn lùi lại, nhưng phía sau lại là bức tường, đành phải dùng hai tay chống lên vai cô đẩy ra một chút, mắt nhìn đi nơi khác, tách đề tài một cách vụng về: "Thỏa thuận ký xong rồi, sao chị còn chưa đi?"
Trên đầu các nàng là một bóng đèn sợi đốt sáng trưng, ánh sáng trắng lạnh hoàn hảo giúp Trình Nặc che giấu gương mặt hơi ửng hồng. Lâm Diệc Ngôn nhìn mi mắt nàng run rẩy, im lặng một lát, nói: "Sinh nhật Tô Uyển hôm đó, có phải em đã tặng cô ấy nước hoa không?"
Trình Nặc nhìn lại, kinh ngạc hỏi: "Sao chị biết tôi tặng là nước hoa?"
"Tô Uyển nói cho chị biết."
Trình Nặc không rõ mình đi rồi bọn họ đã nói chuyện gì, chỉ là một lọ nước hoa thôi, nàng cũng không thấy có gì đáng nói, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."
Biểu cảm của Lâm Diệc Ngôn thay đổi nhỏ đến mức không thể nhận ra, giọng nói dịu lại: "Khi sinh nhật chị, quà em tặng chị cũng là nước hoa."
Trình Nặc nghĩ đến lọ nước hoa bị mình giấu đi, chưa kịp tự tay tặng, cứ ngỡ sẽ bị lãng quên vĩnh viễn, không ngờ cuối cùng vẫn bị Lâm Diệc Ngôn tìm thấy. Nàng có chút thất thần.
"Em còn nhớ lọ nước hoa đó viết gì không?" Lâm Diệc Ngôn lại tiến gần một bước, rũ mắt, nhẹ giọng hỏi nàng.
Trình Nặc ngơ ngẩn lắc đầu.
"My only," Lâm Diệc Ngôn nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói trong trẻo khi đọc tiếng Anh mang một vẻ đặc biệt, vừa sâu lắng vừa êm tai.
Trình Nặc bỗng sực nhớ trên thân lọ nước hoa hình như đúng là có hai từ tiếng Anh này. Tim nàng đột nhiên thắt lại một cái. Nàng có chút hoảng loạn tránh ánh mắt nóng bỏng của Lâm Diệc Ngôn, nói: "Tiếng Anh của tôi không tốt, nghe không hiểu."
Lâm Diệc Ngôn cứng đờ một chút, cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của nàng, lại hỏi: "Vì sao lại tặng Tô Uyển nước hoa?"
"Chị Tô tự mình nói muốn nước hoa, tôi liền mua tặng chị ấy."
"Cô ấy nói muốn, cho nên em liền tặng?"
"Chứ sao nữa?"
"Em có thể tặng cô ấy thứ khác."
"... Nhưng chị Tô nói muốn nước hoa mà, tôi đương nhiên muốn tặng đúng thứ chị ấy cần."
Trình Nặc cảm thấy bọn họ hình như đang nói những chuyện nhạt nhẽo chẳng có chút ý nghĩa nào.
"Tặng đúng thứ chị ấy cần." Lâm Diệc Ngôn nhai đi nhai lại bốn chữ này, khi mở miệng lại có chút nghiến răng nghiến lợi, "Em lại để ý ý kiến của cô ấy như vậy sao? Em rất để ý cô ấy sao?"
Sao lại thành nàng để ý Tô Uyển? Trình Nặc có chút ngây ngốc.
Ban đầu Trình Nặc không hề biết Tô Uyển sắp sinh nhật. Tô Uyển chỉ báo cho nàng trước một ngày, nên nàng không có đủ thời gian để suy nghĩ quà cáp, lại không rõ sở thích của Tô Uyển. Sợ mua quà Tô Uyển không thích, nàng dứt khoát hỏi thẳng Tô Uyển muốn gì.
Trong chi tiết đó, Trình Nặc chưa từng giải thích nhiều, chỉ cảm thấy Lâm Diệc Ngôn có chút khó hiểu. Chỉ là một lọ nước hoa, dường như chẳng liên quan gì đến nàng, tại sao lại đào sâu hỏi kỹ đến vậy?
Lâm Diệc Ngôn thấy nàng im lặng đã lâu, trong lòng không khỏi bất an, lại hỏi: "Bình nước hoa em tặng cô ấy trên đó viết gì?"
???
Trình Nặc làm sao nhớ nổi trên lọ nước hoa tặng Tô Uyển viết gì, tên nhãn hiệu sao? Não nàng còn chưa kịp tiếp nhận, lại bị Lâm Diệc Ngôn dồn dập hỏi những câu kỳ quặc.
"Có đắt không?"
"......"
"Em đã chọn bao lâu?"
"............"
Trình Nặc nhìn Lâm Diệc Ngôn cứ dây dưa không rời, đôi mắt hơi nheo lại, lạnh lùng nói: "Lâm Diệc Ngôn, chị có phải cố tình gây sự không?"
Lâm Diệc Ngôn khẽ mở rồi lại khép miệng, không tiếp tục hỏi những câu hỏi kỳ lạ đó nữa.
Trình Nặc phồng má trừng cô.
"......"
Sau vài giây giằng co, Lâm Diệc Ngôn chậm rãi thở dài. Ánh mắt cô nhìn Trình Nặc thật sâu, giọng nói đầy vẻ thất bại và cô đơn: "Không phải gây sự, chị chỉ là... hơi ghen một chút."
———
Editor: Xin lỗi mọi người, bận quá giờ mới có thời gian edit :(((
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro