Chương 67: Lạnh lùng trừng mắt
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn, thân hình yểu điệu, dùng đôi mắt to tròn màu xanh lam tựa như rất ngây thơ thật thà, không chớp mắt trừng mắt nhìn Vinh Cẩn Du, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ, vàng óng ánh, xinh đẹp đến mức ngạo mạn.
Làn da nàng trắng như tuyết phủ, hồng hào trắng trẻo. Cái loại trắng này tựa như tuyết, mịn màng như lụa, trong suốt như bạch, mỏng như tờ giấy, thanh khiết như ngọc, băng cơ ngọc cốt, khiến cho người bởi vì vậy nên không dám chạm đến, sợ sẽ làm hỏng vẻ xinh đẹp trắng trẻo như búp bể này, làn da nàng mịn màng như nước, dường như chỉ cần chạm vào một cái là đã để lại dấu tay.
Nữ tử này chính là muội muội ruột của A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ, Tiểu Công chúa Lan Lăng A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ. Phía sau nàng còn có một thị nữ thoạt nhìn tuổi tác tương đương nàng. Thị nữ kia trong lòng còn ôm một chú mèo Ba Tư bộ bộ lông trắng tinh, đôi mắt màu xanh lục, trông rất cao quý.
Vinh Cẩn Du cũng quay đầu lại, đánh giá tiểu cô nương có làn da trắng như sữa, giọng nói trong trẻo như chim dạ oanh kia. Thấy nàng hơi chu môi trừng mắt nhìn mình, một lúc sau, Vinh Cẩn Du cười nói: "Như thế nào? Tiểu Công chúa là không phục sao ?"
Mũi cao mắt sâu giống như người Tây Âu, tiểu cô nương này đường nét khuôn mặt mềm mại hơn nhưng vẫn có nét bằng phẳng giống như khuôn mặt của người Mông Cổ. Nàng có đôi mày thanh tú hiếm thấy ở người Châu Âu, hốc mắt cũng không sâu nhiều như người Tây Âu. Nàng cùng ca ca nàng đều có chút biến dị gen, nét đẹp không bình thường.
Sao giọng nói của người này lại có chút quen tai thế, hình như đã từng nghe qua ở nơi nào rồi. A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ thầm nghĩ, vẫn bĩu môi, hừ lạnh nói: "Cũng không sợ gió to thổi đứt đầu lưỡi ngươi à."
Vinh Cẩn Du ra vẻ kinh ngạc, nói: "Gió to? Chẳng lẽ chính điện hoàng cung Lan Lăng các ngươi bị hở ?" Nàng vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải, ngẩng lên nhìn rồi lại cúi xuống xem xét, nói: "Thoạt nhìn xây cũng rất chắc, hẳn là sẽ không bị hở đâu."
Ai u, tiểu cô nương này vẫn giống như buổi tối ngày hôm đó, đáng yêu, kiêu ngạo, lại còn có chút bá đạo, mới đùa một chút càng trở nên ngạo kiều, đáng yêu.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ nghe thấy nàng miệt thị hoàng cung Lan Lăng, tức giận: "Ngươi !" Rồi lại dậm chân, hừ nói: "Nguyên lai đường đường là Đại Tướng quân Minh Quốc cũng chỉ giỏi võ mồm cực nhanh, khi dễ nữ tử nhỏ yếu."
Ngữ khí cùng cách nói chuyện cũng rất quen thuộc, kỳ quái, rõ ràng người nọ ta cũng chưa từng gặp qua, vậy tại sao lại cảm thấy có chút quen thuộc ?
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ vừa đối thoại với Vinh Cẩn Du, vừa ở trong đầu cẩn thận tìm tòi giọng nói cùng ngữ khí có chút quen thuộc kia, nhưng cũng không thể nhớ ra giọng nói này đã từng nghe thấy ở đâu.
Vinh Cẩn Du cũng đứng lên, ôm cánh tay học nàng dậm chân, hừ nói: "Nguyên lai đường đường là Tam Công chúa Lan Lăng cũng chỉ biết nói khuyết điểm của người khác để khoe khoang uy phong của chính mình." Nữ tử nhỏ yếu? Vậy mà thời điểm ngươi cắn ta cũng rất tâm ngoan 'khẩu' lạt, không chút do dự đấy, ở trước mặt ngươi, người nhỏ yếu kia nên là ta mới đúng.
Vinh Cẩn Du thấy nàng mím môi tức giận, cảm thấy như vậy trông thật đáng yêu. Cái vẻ quật cường này của tiểu cô nương nhưng thật ra có chút giống Cố Tư Mẫn, chẳng qua là Cố Tư Mẫn suy nghĩ trưởng thành hơn nàng, sẽ không dễ dàng thể hiện ra nét tiểu nữ nhi gia thẹn thùng cùng làm nũng. Nàng tất nhiên có sự kiêu ngạo cùng tôn quý bất khả xâm phạm của mình.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ thấy Vinh Cẩn Du bắt chước nàng, tức giận nói: "Hừ, ta nói khuyết điểm ngươi là sự thật, ta nào có khoe khoang uy phong của mình ?"
Ngươi còn bắt chước ta, nào có đại nam nhân gì, nhìn kỹ thì cũng chỉ là một tiểu bạch kiểm, so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn, quả thật chính là một tên vô lại, lưu manh, ẻo lả.
Vinh Cẩn Du nhún vai, bĩu môi, dùng giọng giọng mũi thật nũng nịu hừ một tiếng, nói: "Ngươi chẳng là không có sao? Ngươi nói ta chỉ giỏi võ mồm cực nhanh, lúc ngươi đang nói ta, chẳng lẽ ngươi không phải cũng đang võ mồm cực nhanh sao ?"
Vinh Cẩn Du lại học nàng hừ một cái, hai người bọn họ vẫn cứ đối thoại qua lại như vậy, ngược lại khiến cho những quần chúng đang giả vờ ngồi vây xem hít một ngụm khí lạnh.
Cố Tư Mẫn từ khi A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ vừa mới tiến vào cũng đã nhìn chằm chằm nàng, nhưng thấy nàng chỉ là tiểu hài tử tâm tính trẻ con cũng không tính làm gì, chẳng qua là một vết cắn kia vẫn làm cho lòng nàng có chút không thoải mái. Hiện tại Vinh Cẩn Du lại chơi xấu nhái lại nàng, Cố Tư Mẫn trong lòng cũng mãnh liệt hiện lên một tia không muốn. Dù sao thời điểm Vinh Cẩn Du đáng yêu nhất, vô lại nhất đều sẽ chỉ ở trước mặt nàng bại lộ ra mà thôi, bây giờ nàng lại nguyện ý cùng nữ tử khác đùa cợt như thế.
"Ngươi !" A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ muốn phản bác nhưng lại tìm không thấy lý do phản bác Vinh Cẩn Du, sau khi thở hắt bình tĩnh lại, nàng mới tựa như khiêu khích trừng mắt nhìn Vinh Cẩn Du, nói: "Được, chúng ta đây lấy thực lực so tài một phen, thế nào ?"
Vinh Cẩn Du giả vờ ra vẻ do dự, nhíu mày nhìn nàng, nói: "Thực lực ?" Thực lực? Đây rõ ràng chẳng phải là khi dễ người khác sao, chúng ta tổng cộng chỉ có vài người như vậy, so tài cái gì chứ !
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ thấy Vinh Cẩn Du có chút do dự, biểu tình cũng có chút lo lắng, cho rằng nàng đang hoảng sợ, trong lòng đắc ý, cười nói: "hế nào? Sợ hãi? Không dám? Ngươi liền thừa nhận đi, Minh Quốc các ngươi chính là không bằng Lan Lăng chúng ta."
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ lời này vừa nói ra, lại làm cho mọi người hít thật sâu một ngụm khí lạnh. Vinh Cẩn Du này nói như thế nào cũng là Đại Tướng quân Minh Quốc, làm sao có thể là hạng người nông cạn vô năng cơ chứ, cho dù Lan Lăng hiện tại có thể giam lỏng nàng, cũng không đại biểu quân đội Minh Quốc thật sự có thể bị Lan Lăng ngăn chặn. Mặt mũi này cho dù lót bên trong áo hay chăn cũng đều muốn cho, muốn diễn trò làm bộ, bây giờ còn không phải lúc có thể kiêu ngạo ương ngạnh, tùy ý làm bậy.
Lan Lăng Vương A Tây Lặc · Mục Lạp Đế Lực từ nãy đến giờ vẫn dửng dưng không xen vào, lúc này mới cau mày, nhịn không được lên tiếng có chút tức giận, nói: "Cổ Lệ."
Thế nhưng một tiếng tức giận này của hắn ở trong mắt mọi người làm sao gọi là tức giận, đây chính là đau lòng cưng chiều.
A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ thế nhưng không có lên tiếng, cũng không có ngăn cản, bọn họ là muốn nhìn xem kế tiếp rốt cuộc sẽ như thế nào. Vừa rồi Vinh Cẩn Du nhái động tác A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ đùa cợt, cho rằng người này cũng là tính tình trẻ con chưa lớn nên mới trêu đùa Cổ Lệ, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì. A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề lại hiểu biết phẩm đức làm người của Vinh Cẩn Du, biết nàng sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ mà tức giận, cho nên cũng không có ngăn cản Cổ Lệ hồ nháo. Nàng ở trong lòng cũng cảm thấy không khí thoải mái một chút như vậy tất nhiên sẽ không phải là chuyện gì xấu.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ có chút ủy khuất nhìn Phụ Vương mình, lại quay đầu nhìn Vinh Cẩn Du, thời điểm nàng xoay mặt nhìn về phía Vinh Cẩn Du, đã hoàn toàn không còn biểu tình ủy khuất như nhìn Phụ Vương của mình vừa rồi, mà là vẻ mặt đắc ý.
Vinh Cẩn Du thấy nàng đáng yêu như thế, liền muốn trêu chọc, cười nói: "Được, so thì so, ngươi muốn so cái gì? So thế nào ?"
Lan Lăng vương cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ đều không có ngăn cản, chẳng lẽ bọn họ cũng muốn thử thực lực của Minh Quốc chúng ta, hay là thể hiện thực lực Lan Lăng bọn họ? Vậy cũng chẳng biết thời biết thế, như vậy cũng tốt, để cho bọn họ ở trong lòng chuẩn bị trước, chờ đến lúc nói chuyện chính sự tất nhiên sẽ càng có lợi, tốn không ít võ mồm.
Điểm ấy Vinh Cẩn Du ngược lại đoán không sai biệt lắm, Lan Lăng Vương quả thật là có chút muốn thể hiện ưu thế của Lan Lăng bọn họ, muốn áp chế khí diễm của Minh Quốc.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ nhìn ra ngoài điện, lại nhìn Vinh Cẩn Du, nói: "Đương nhiên là luận võ nghệ."
Vinh Cẩn Du khoanh trước hai tay ngực, nhịn không được cười nói: "Gớm, còn tưởng rằng ngươi có cái gì không giống người thường, dắt một vòng tròn lớn như vậy ai dè lại chạy về vạch xuất phát."
Hừ, Minh Quốc các ngươi đều là bao cỏ, người người đều thể gầy nhỏ, nào có dũng mãnh như Lan Lăng chúng ta, đợi lát nữa sẽ cho các ngươi đẹp mặt. A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ tựa như có chút không kiên nhẫn, lại khinh thường dùng lời khích tướng, nói: "Hừ, hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi cứ nói là ngươi không dám so với chúng ta là được rồi."
Vinh Cẩn Du học biểu tình khinh thường của A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ, nói: "Được, ngươi dám nói ta liền dám phụng bồi tới cùng. Nói đi, so thế nào ?"
Lại là luận võ, mọi người cổ đại đều thích luận võ hay là bởi vì đều chỉ biết võ công thế? Bất quá không thành vấn đề, người phủ Công chúa cùng phủ Vinh Vương có người nào là phế vật? Hôm nay đến đây ngoại trừ Dương Kỳ Nhạc biết chút võ, vậy kẻ phế vật chỉ có một mình Lâm Ức Kiệt, không đúng, còn có người hầu của phế vật.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ nhìn những người phía sau Vinh Cẩn Du, nói: "Bên cạnh ngươi có nhiều thị vệ như vậy, xem ra thân thủ cũng không kém đâu nhỉ? Chúng ta phân công mười người cá nhân ra tỷ thí, rớt xuống lôi đài thì tính là thua, có thể dùng bất kì vũ khí cùng võ công, nhưng mà một chọi một không được có người nào khác nhúng tay hỗ trợ, nếu không cũng coi như thua."
Hừ, ta cũng không tin hơn mười người bên cạnh ngươi hôm nay cũng đều là cao thủ trong cao thủ, cao thủ Lan Lăng chúng ta tuyệt đối không thua kém so với các ngươi.
Vinh Cẩn Du nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ gật đầu, nói: "Được, nhưng mà ta có một điều kiện."
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ có chút giật mình, nói: "Cái gì? Ngươi còn có điều kiện ?" Ngươi sao lại nhiều chuyện như vậy chứ? Đúng là 'nữ nhân' phiền phức. Nàng tự mình thấp giọng mắng Vinh Cẩn Du một câu, lại hỏi: "Điều kiện gì ?"
Lúc này Vinh Cẩn Du ở trong mắt Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ cũng đã giống như một nữ nhân. Lớn lên khuôn mặt xinh đẹp, thích khi dễ chính mình, thích học theo lời của chính mình đùa cợt, lại còn đáng ghét, nàng liền vụng trộm gọi Vinh Cẩn Du là nữ nhân phiền phức.
Vinh Cẩn Du thu hồi biểu tình đùa cợt, nghiêm mặt nói: "Chúng ta nếu như thắng các ngươi thì sao ?"
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ không cho rằng Lan Lăng sẽ thất bại, càng không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, không hề nghĩ ngợi trả lời: "Xời ~, thắng thì thắng thôi, có gì đặc biệt hơn người ?" Nàng trừng mắt liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái, lại hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào ?"
Hừ, các ngươi thắng thì có gì đặc biệt hơn người, Lan Lăng chúng ta mới là người thắng.
Vinh Cẩn Du liếm liếm môi, chớp mắt, nói: "Nếu chúng ta thua thì cũng giống như các ngươi, chỉ cần là thứ chúng ta có, ngươi có thể tùy ý chọn lấy. Nếu các ngươi thua thì cũng sẽ như vậy, thế nào ?"
Cái gì mà hữu nghị đứng trước, tỷ thí đứng sau? Toàn là nói nhảm mà thôi, muốn tỷ thí với chúng ta thì cũng phải trả cái giá xứng đáng, bằng không nào có chuyện tốt đẹp như vậy ?
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ nhìn thấy Vinh Cẩn Du dáng vẻ có chút khôn khéo, nghĩ một chút, nói: "Không được, nêu như ngươi mở miệng muốn Lan Lăng ta thì làm sao bây giờ ?" Hừ, đừng tưởng ta ngốc đến mức bị ngươi lợi dụng, đem bản thân bán đi lại còn giúp ngươi kiếm tiền.
Vinh Cẩn Du có chút cạn lời, ai thán nói: ". . . Tiểu cô nương à ~, ta đã nói là 'các ngươi', ngươi cảm thấy Lan Lăng này của Phụ Vương ngươi cũng là của ngươi luôn sao ?"
Ai, hài tử hỗn huyết đáng thương không chịu được, không biết Hạ Ưu Tuyền dạy bọn họ thế nào, chẳng lẽ chỉ dạy cách nói chuyện chứ không có dạy cách tư duy ?
"Được, một lời đã định." Hừ, nhiều người ở đây như vậy, ngươi muốn cũng không dám đổi ý, dù sao hiện tại đang ở Lan Lăng chúng ta, ta cũng không sợ ngươi sẽ làm ra chuyện gì. A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ nghe Vinh Cẩn Du nói như thế, lập tức một lời đáp ứng, lại phân phó: "Người đâu, lập tức đi chuẩn bị."
A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề nhìn nhóm người Vinh Cẩn Du, nói: "Nhân tiện buổi trưa, không bằng các vị trước hết thưởng thức món ngon ẩm thực Lan Lăng, dùng xong ngọ thiện rồi hãy tỷ thí."
Vinh Cẩn Du quay đầu nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, gật đầu cười trở lại, nói: "Được."
Vừa trở lại chỗ ngồi, Cố Tư Mẫn liền tò mò đánh giá Vinh Cẩn Du, nói: "Cẩn Du muốn làm cái gì vậy ?"
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ kia có cái gì có thể hấp dẫn nàng? Bất quá trận tỷ thí này cũng có thể để cho Lan Lăng nhìn thấy uy phong của Đại Minh.
Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn không có thương lượng, không có nói chuyện với nhau, đều tự tính kế, ý tưởng cùng mục đích ngược lại không khác nhau là mấy, cũng xem như không mưu mà hợp.
Vinh Cẩn Du liếc mắt đưa tình, nhìn Cố Tư Mẫn cười nói: "Ta muốn thắng để tặng cho nàng một thứ."
"Sao ?" Đưa cho mình? Cố Tư Mẫn ánh mắt mang theo nghi vấn, bất quá lần này nàng ngược lại thản nhiên nhìn sang chú mèo mà A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ đang ôm kia.
Vinh Cẩn Du tự mình cầm lấy bầu rượu, rót đầy chén rượu của Cố Tư Mẫn, thuận thế hơi nghiêng người gần sát Cố Tư Mẫn, ở bên tai nàng nhẹ giọng, nói: "Một hồi nàng sẽ biết, coi như là một lễ vật từ Tây Vực."
Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn thì thầm, một động tác rất nhỏ như vậy đều bị A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ xem ở trong mắt.
A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thấy nàng đối đãi với công tử bạch y bên cạnh như thế, cảm thấy có chút hoài nghi, nàng nhìn nhìn kỹ Cố Tư Mẫn hồi lâu, nhưng không có nhìn ra được cái gì. Bất quá, nàng không có trước tiên hoài nghi Vinh Cẩn Du có đoạn tụ hay không, mà là ở trong lòng nổi lên hoài nghi thân phận Cố Tư Mẫn.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ thấy hai người bọn họ thân mật khắn khít như thế, ngược lại khóe môi giương lên cười mị hoặc, vẻ mặt sáng tỏ. Hắn ngược lại cho rằng Vinh Cẩn Du cùng thiếu niên này quan hệ thật sự không bình thường, cảm thấy Vinh Cẩn Du cũng đoạn tụ.
---------------Hết chương 67---------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro