Phiên ngoại - Hạ sơn như bích mộng xuân thiếu [Nhị]
Hạ Ưu Tuyền vừa mới cảm nhận được môi Vinh Cẩn Du chạm vào lại lập tức truyền đến một trận đau đớn, nàng quay mặt qua thấy Vinh Cẩn Du vừa mới ngẩng đầu, trên miệng nàng còn xuất hiện thêm một cây ngân châm.
Hạ Ưu Tuyền thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy loại tình huống xấu hổ này cuối cùng cũng đã kết thúc. Cái loại cảm giác khác thường không thể nói rõ trong cơ thể cũng dần dần biến mất.
Vinh Cẩn Du phun châm ra, nhẹ nhàng giúp nàng lau miệng vết thương, chuẩn bị giúp nàng bôi thuốc. Thế nhưng khi Vinh Cẩn Du xoay người đi đến trước bàn lấy thuốc, thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện một loài bò sát, Vinh Cẩn Du hoảng sợ hét to một tiếng: "A ~~~!"
Nàng theo phản ứng tự nhiên suýt chút nữa ném luôn bình thuốc xuống, vừa lùi ra phía sau vừa nhảy lên hét to. Hạ Ưu Tuyền không rõ chuyện gì, nghiêng mặt nhìn sang. Đúng lúc này, sư muội phái Nga Mi nhanh chóng đẩy cửa vọt vào.
Nàng vừa bước vào, vừa nhìn về phía Hạ Ưu Tuyền, vừa bên hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao vậy? Ngũ sư tỷ, tỷ . . . !"
Thế nhưng khi sư muội kia vừa nhìn thấy Hạ Ưu Tuyền thân trên không mặc gì, Vinh Cẩn Du vẫn còn ở trong phòng, nàng quơ tay đánh một quyền lên mặt Vinh Cẩn Du, cũng hoảng hốt la lên: "A ~~~ !"
Khi chúng sư tỷ muội theo sau nàng vọt vào đều thấy được một cảnh tượng quỷ dị như thế, Hạ Ưu Tuyền thân trên không mặc gì nằm trên giường, Vinh Cẩn Du ở bên cạnh bụm mặt, sợ hãi nhảy hét lên, Cửu sư muội đứng bên cạnh Vinh Cẩn Du cũng nắm tay sợ hãi hét lên.
Đại sư tỷ vẫn còn bình tĩnh, quát: "Im miệng, đừng la nữa."
Người nọ là Đại sư tỷ phái Nga Mi, tên là Hà Hinh.
Đợi sau khi hai người đều tỉnh táo lại, Hạ Ưu Tuyền cả người vô lực, sắc mặt đỏ bừng, giờ phút này thật sự như đã chết tâm.
Đại sư tỷ trừng mắt nhìn hai người, hỏi: "Sao lại thế này? Các ngươi la hét cái gì ?"
Cửu sư muội kia trừng mắt nhìn Vinh Cẩn Du vẫn còn hoảng sợ chưa hoàn hồn, tức giận nói: "Đại sư tỷ, nàng ấy phi lễ Ngũ sư tỷ."
Cửu sư muội kia sau khi tỉnh táo lại chuyện đầu tiên làm chính là cáo trạng. Nàng ở phái Nga Mi đứng hàng thứ chín, là sư muội nhỏ tuổi nhất, tên Lục Dĩnh.
Vinh Cẩn Du vừa nghe nàng nói như thế, nhất thời ủy khuất, nói: "Ta nào có? Sao ngươi lại đánh ta ?"
Lục Dĩnh vẫn trừng mắt liếc nhìn Vinh Cẩn Du, nói: "Vậy còn y phục của Ngũ sư tỷ thì sao ?"
Vinh Cẩn Du trừng mắt liếc nhìn ngược lại nàng, nói: "Ta đang trị thương cho nàng."
Muốn xử lý ta ngay bây giờ? Người này đúng là không biết phân biệt tốt xấu, oan uổng người tốt. Ai u, Đậu tỷ tỷ của ta ơi, ta thế nhưng còn oan hơn cả tỷ nữa đó.
Cửu sư muội kia vẫn không chịu buông tha, nói: "Vậy . . . vậy vừa rồi ngươi là cái quỷ gì ?" Hừ, còn muốn nói xạo, y phục trên người Ngũ sư tỷ ta chẳng lẽ do tự nàng cởi sao ?
Vinh Cẩn Du quay mặt đi, có chút ngượng ngùng, nói: "Ta nhìn thấy . . . một con gián."
Sợ con gián cùng các loại côn trùng bò sát, đây chính là thứ Vinh Cẩn Du ghét nhất. Ở hiện đại nàng thường xuyên vì vậy mà bị bạn bè khinh bỉ. Loại côn trùng này được xem là loài động vật nàng ghét nhất. Đương nhiên trong số đó còn bao gồm cả các loài động vật diện mạo xấu xí cùng kì lạ khác.
Quả nhiên, Cửu sư muội kia vẻ mặt khinh bỉ, nói: "Ngươi một đại nam nhân như vậy mà lại sợ con gián ?" Hừ, sắc lang tiểu bạch kiểm lại sợ cả côn trùng nhỏ ?
Vinh Cẩn Du tức giận, trừng mắt quát: "Ta sợ gián hay không có liên quan gì đến ngươi ?" Hừ, cái gì thế này? Vừa oan uổng ta lại còn muốn khinh bỉ ta sợ con gián ?
Đại sư tỷ lại bởi vì bị làm ngơ, cúi đầu phát hỏa, nói: "Được rồi, đều câm miệng hết đi." Đợi sau khi tất cả mọi người đều an tĩnh trở lại, nàng lại quay đầu hỏi Vinh Cẩn Du: "Vết thương của Ngũ sư muội ta thế nào ?"
Hiện tại mới nhớ tới chuyện hỏi thăm bệnh nhân, sớm quá nhỉ? Vinh Cẩn Du xoa mặt, có chút nghẹn khuất nhìn Hạ Ưu Tuyền, nói: "Đã không còn gì đáng lo ngại."
Lại nói xạo, trị thương? Trị thương mà lại không mặc y phục? Lục Dĩnh vừa nghe xong, lại nói: "Vậy ngươi sao còn không cho Ngũ sư tỷ ta mặc y phục? Ngươi chính là muốn khinh bạc Ngũ sư tỷ ta phải không ?"
"Ta vừa mới lấy châm ra, còn chưa kịp bôi thuốc nữa đấy." Vinh Cẩn Du vừa giải thích chân tướng vừa bĩu môi chỉ vào bình thuốc, nói: "Vừa hay các ngươi đã đến, thuốc ở kia, các ngươi bôi cho nàng đi." Hừ, oan uổng ta, đại gia ta không hầu hạ nữa, các ngươi tự mình làm đi.
Nàng vừa mới đi được hai bước, lại tựa như nhớ đến cái gì, dừng lại nói: "Nàng một lát sau có thể cử động, có thể xuống giường đi lại, nhưng không thể vận công, không thể cưỡi ngựa, không thể chạy, không thể làm lụng vất vả. Người còn lại, hai ngày sau mới có thể xuống giường."
Hừ, tức chết ta , là các ngươi tự mình nói bất kể hậu quả gì cũng phải cứu, bây giờ thì thế nào? Nếu trúng xuân dược, các ngươi còn không phải sẽ đem ta đi thiến luôn sao ?
Nói xong Vinh Cẩn Du liền xoay người đi ra ngoài, để lại các nàng không biết phải làm sao nhìn lẫn nhau. Đại sư tỷ liền kiểm tra bình thuốc, đến bôi cho Hạ Ưu Tuyền.
Căng thẳng cả ngày, tất cả mọi người đều không ăn sáng, ngọ thiện cũng chưa ăn, quay qua quay lại đã đến chạng vạng. Chúng sư tỷ muội phái Nga Mi đói không chịu được, liền tự mình vào bếp, nghiên cứu nửa ngày mới làm ra được mấy món cháy đen cùng nồi cơm chưa chín.
Sau khi Vinh Cẩn Du xử lý xong mọi chuyện, lúc đi ngang qua phòng khách thấy các nàng đều mặt mày sầu khổ ngồi bên bàn ăn, nàng nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, nói: "Các ngươi không muốn ăn thì cũng đừng lãng phí đồ ăn, ta xuống núi mua những thứ này cũng không dễ dàng đâu."
Thật sự là vậy, mỗi lần ta đều phải mạo hiểm lạc đường nguy hiểm, xuống núi vác nhiều đồ như vậy trở về là cỡ nào khó khăn trăm bề.
Cửu sư muội nghe hắn nói vậy liền bĩu môi: "Xuống núi mua những thứ này có gì mà mệt mỏi? Cơm cũng không phải ngươi nấu, nấu cơm mới là mệt."
Hừ, chúng ta nhiều người như vậy thật vất vả mới nấu được, tuy rằng có chút khó ăn, nhưng dù sao cũng bỏ công sức ra làm.
Ai u, Lục đại tiểu thư của ta ơi, đồ ăn chúng tỷ muội các ngươi nấu ra đâu chỉ là khó ăn một chút, chính là khó có thể nuốt trôi mới đúng.
Vinh Cẩn Du vừa nghe nàng nói như vậy, vẻ mặt hiểu rõ, nói: "À ~, thì ra là các ngươi không biết nấu cơm."
Thì ra là do nấu quá khó ăn cho nên không có người nào nguyện ý ăn. Xem ra ngoại trừ Hạ Ưu Tuyền hai người bệnh các nàng ra, tất cả những người còn lại đều tham gia nấu? Nếu không thì sao sắc mặt của từng người đều quỷ dị như thế kia ?
Cửu sư muội bị nàng nói trúng tim đen nhất thời tức giận, nói: "Không biết thì sao, chẳng lẽ ngươi biết? Vậy ngươi nấu đi." Hừ, tiểu bạch kiểm, cho dù ngươi biết nấu thì chắc chắn cũng chẳng ngon lành gì đâu.
Vinh Cẩn Du liếc nàng một cái, nói: "Muốn ta nấu? Cũng có thể ~, ngươi xin lỗi ta là được."
Hừ hừ, hồi chiều còn đấm ta một cái đến bây giờ trên mặt ta vẫn còn bầm tím, đúng là đắc tội ai cũng đừng đắc tội nữ nhân biết võ công.
Lục Dĩnh vừa nghe xong lập tức trở mặt, trừng mắt nhìn nàng, nói: "Tại sao ta phải xin lỗi ?"
Rõ ràng là ngươi không đúng, một đại nam nhân sao lại không dám thừa nhận chuyện mình đã làm? Lục Dĩnh thầm nghĩ, lại nhịn không được trừng mắt nhìn Vinh Cẩn Du.
Hừ, không dạy dỗ ngươi một trận thì không được có phải không? Vinh Cẩn Du ngồi bẹp xuống, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, nghiêm túc nói: "Hôm nay ngươi vô duyên vô cớ đánh ta."
"Ai nói vô duyên vô cớ, là ngươi phi lễ Ngũ sư tỷ ta trước." Cửu sư muội Lục Dĩnh tự cho những gì bản thân nhìn thấy được là đúng, đánh chết cũng không sửa miệng. Nhất quyết không nghe theo, không chịu thừa nhận sai lầm.
Vinh Cẩn Du tức giận, lớn tiếng nói: "Ta là trị thương cho nàng !"
Lục Dĩnh không phục, phản bác lại: "Ngươi rõ ràng chính là . . ."
Vừa rồi Hạ Ưu Tuyền nhìn thấy Vinh Cẩn Du tới đây, cố gắng nhịn không đỏ mặt, bây giờ lại kìm không được nữa, nàng cắt lời Cửu sư muội, nói: "Cửu sư muội, hôm nay Vinh Cẩn Du thật sự chỉ trị thương cho ta mà thôi."
Chuyện xảy ra hôm nay vì sao Cửu sư muội cứ cắn chết không tha vậy? Hay là chê ta không đủ ngượng ngùng quẫn bách có phải không ?
Hạ Ưu Tuyền nhịn không được ở trong lòng phát điên, chính nàng đã không dám tưởng tượng dáng vẻ bản thân ở trước mắt Vinh Cẩn Du hôm nay. Thế nhưng tình huống lúc đó lại không ngừng hiện lên trong đầu, rối rắm không thể quên được, ngược lại càng hiện rõ hơn. Thế cho nên, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất khiến cho nàng biết cảm giác ngại muốn chết là như thế nào. Nàng hiện tại thật sự là hận không thể làm thịt những tên đệ tử phái Không Động kia, danh tiết xem như đã mất hết.
"Ngũ sư tỷ, nàng . . . ." Lục Dĩnh vừa muốn phản bác, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt Hạ Ưu Tuyền cùng chúng tỷ muội, đành phải cúi đầu cau mày, hờn dỗi nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, nói: "Được rồi, được rồi, ngươi nếu có thể nấu ăn, ta liền xin lỗi ngươi, vậy được chưa ?"
Trong suy nghĩ của mỗi người, thật ra không giống như thế. Hạ Ưu Tuyền là cảm thấy Vinh Cẩn Du có chút oan uổng, dù sao cũng là vì cứu người mà thôi, bất đắc dĩ mới như thế. Nói cho cùng, Vinh Cẩn Du cùng chính mình giống nhau, đều là người bị hại. Về phần nguyên nhân chúng sư tỷ muội phái Nga Mi đều đồng lòng trừng mắt nhìn Lục Dĩnh thì đơn giản hơn, bởi vì hiện tại xem ra thật sự Vinh Cẩn Du biết nấu cơm, còn việc ăn ngon hay không phải thử mới biết được, nếu không thì hẳn cũng tốt hơn nhiều so với những món nuốt không trôi này.
"Được." Vinh Cẩn Du đáp ứng xong liền đi vào nhà bếp.
Vinh Cẩn Du mới vừa đi, Lục Dĩnh nhìn chúng sư tỷ, nói: "Sư tỷ, các tỷ nói xem Vinh Cẩn Du thật sự biết nấu cơm sao ?"
Tam sư tỷ Triệu Bình Yên nhún vai, nói: "Chúng ta sao biết được, cứ coi như vậy đi, là nàng tự mình nói mà."
Tam sư tỷ vừa dứt lời, Tứ sư tỷ Bạch Nhược Thủy lại gật đầu, nói: "Ừm, ừm, tục ngữ có câu: 'Không có mũi khoan kim cương thì đừng nhận việc đục đồ sứ'*, Vinh Cẩn Du hẳn là biết nấu cơm."
*Nghĩa là không có bản lĩnh thì đừng nhận việc khó.
Tứ sư tỷ vừa dứt lời, Lục Dĩnh lại đảo cặp mắt, lông mi run rẩy, nói: "Hừ, hắn tốt nhất đừng làm cho ta thất vọng, ta sẽ chết đói mất, ngay cả sức lực xuống núi mua đồ ăn cũng đều không còn."
Không bao lâu, lúc mọi người ở đây thương thảo xong dõi mắt chờ mong, Vinh Cẩn Du lại đi ra, quát: "Các ngươi muốn ăn cơm, còn không tự mình đến đây dọn lên, các ngươi thật sự nghĩ rằng đây là tiểu điếm còn ta là tiểu nhị sao ?"
Hừ, còn dám lên mặt, các ngươi đều cho rằng bản thân là chủ sao? Ta chính là có mệnh trời sinh cực khổ sao? Ta đây là có bao nhiêu oan ức ?
Các nàng trừng mắt nhìn lẫn nhau, lập tức buông đũa trên tay xuống phi thẳng vào nhà bếp, không còn hình tượng thiếu nữ rụt rè giả vờ khi nãy một chút nào.
Các nàng vừa ăn vừa nhịn không được khen ngợi trù nghệ Vinh Cẩn Du, ngay cả Lục Dĩnh cũng khen không ngớt lời, nói: "Ừm, không tệ, ăn cũng ngon lắm. Nhìn không ra được tiểu bạch kiểm nộn thịt như ngươi lại có tay nghề nấu nướng tốt như vậy."
Ừm, còn ngon hơn cả tiểu điếm trong thành, không thể tưởng được tiểu bạch kiểm này ngoại trừ y thuật còn có sở trường như vậy.
Vinh Cẩn Du bĩu môi, nói: "Ngươi nhớ một lát nữa xin lỗi ta." Vinh Cẩn Du lại một lần nữa nhắc nhở nàng, sợ một lát nữa nàng quên.
Lục Dĩnh liếc nàng, nói: "Hừ, ngươi là cái đồ lòng dạ hẹp hòi."
". . . ." Vinh Cẩn Du chỉ biết im lặng.
Lục Dĩnh lại liếc nhìn nàng, nói: "Quả nhiên, tiểu bạch kiểm đều là lòng dạ hẹp hòi."
". . . ." Vinh Cẩn Du tiếp tục chỉ biết im lặng.
Lục Dĩnh vừa gắp rau trong dĩa vào chén mình, lại không quên gắp vào chén của Hạ Ưu Tuyền bên cạnh, ngăn cản các loại đồ ăn, nói: "Ngũ sư tỷ, tỷ ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể. Lục sư tỷ vẫn chưa ăn được, tên kia nói Lục sư tỷ mấy ngày tới cũng chỉ có thể uống nước đường."
". . . ." Vinh Cẩn Du cạn lời, khóe miệng nhịn không được giật giật.
". . . ." Hạ Ưu Tuyền cũng cạn lời nhìn sư muội mình đang bận rộn cắm đầu cắm cổ gắp rau vào bát của bản thân và nàng.
Lục Dĩnh vừa nói xong, vừa quay đầu liền thấy các sư tỷ nàng đều đang nhanh chóng gắp đồ ăn, nàng lại sốt ruột hô lên: "Này sư tỷ ~, các tỷ chừa một chút cho ta với."
Vinh Cẩn Du nhìn dáng vẻ các nàng đang tranh giành đồ ăn, bất đắc dĩ lắc đầu, lại xoay người đi vào phòng bếp.
"Uống chút canh đi, là ta nấu riêng cho ngươi, thân thể đang hồi phục, không nên ăn nhiều đồ ăn, cho dù không có khẩu vị cũng phải uống một chút." Chỉ chốc lát, Vinh Cẩn Du liền bưng ra một cái chén nhỏ, đặt cạnh những món ăn cơ hồ không được động đũa trước mặt Hạ Ưu Tuyền.
Khụ, dù sao cũng đã nhìn sạch sẽ người ta, lại còn sờ soạng, tuy rằng do cứu người, nhưng là một hài tử tốt, Vinh Cẩn Du vẫn có chút chột dạ.
Bởi vì ảnh hưởng môi trường sống cùng quan hệ giữa người với người ở kiếp trước, Vinh Cẩn Du vốn liền đối xử với người khác có vẻ hiền lành, hiện tại trong lòng lại có chút áy náy. Đương nhiên không thể lấy cái nhìn về vấn đề giữ gìn danh tiết của nữ tử hiện đại để so với nữ tử cổ đại, cho nên chiếu cố Hạ Ưu Tuyền nhiều hơn chút. Huống hồ, nàng cũng muốn làm bằng hữu với Hạ Ưu Tuyền, bởi vì có loại hảo cảm nói không nên lời với nàng ấy, nhưng điều này lại khiến cho mọi người nổi lên hiểu lầm.
Hạ Ưu Tuyền thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một chén canh, lại kèm theo giọng nói trong trẻo trầm ấm, dịu dàng truyền đến. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười kia của Vinh Cẩn Du, ánh mắt tình chân ý thiết. Trong lòng nàng như có một dòng nước ấm chảy qua, nhẹ nhàng, ngứa ngáy, tràn đầy tư vị nói không nên lời, trong lòng cũng có chút ngượng ngùng lại có chút ngọt ngào. Nàng có chút khẩn trương gật đầu, cúi đầu uống canh, mới che giấu được nội tâm rung động cùng ngọt ngào vui sướng không hiểu được, dáng vẻ tiểu nữ nhi gia rụt rè cùng thẹn thùng cũng đều bị che giấu theo.
Nhìn biểu tình của người này cũng khá thú vị. Lục Dĩnh vừa thấy Vinh Cẩn Du như thế, lập tức hô lên: "Ai u, ngươi đối xử với Ngũ sư tỷ ta cũng tốt thật, thích rồi sao? Là thích rồi? Là thích rồi đúng không ?"
Sau khi nàng vừa hỏi như thế xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Vinh Cẩn Du, Hạ Ưu Tuyền lại hoảng sợ.
Vinh Cẩn Du nhìn vẻ mặt ửng đỏ của Hạ Ưu Tuyền, sợ nàng hiểu lầm, lại trừng mắt liếc nhìn Lục Dĩnh, nói: "Tiểu hài tử ngươi nói linh tinh cái gì vậy ?"
Lục Dĩnh trừng mắt liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái, hỏi ngược lại: "Vậy ý của ngươi là ngươi không thích Ngũ sư tỷ ta ?"
Vinh Cẩn Du sửng sốt, giải thích nói: "Không, ta cũng không nói thế." Ai u, nữ nhân này lưỡi sao lại dài như thế ?
Lục Dĩnh vẻ mặt cười gian, nói: "À ~, sư tỷ của ta xinh đẹp như vậy, ngươi cũng không tệ. Kỳ thật ngươi cùng Ngũ sư tỷ ta xem như trai tài gái sắc, cũng rất xứng đôi."
"Khụ, ngươi đừng ăn nói lung tung." Vinh Cẩn Du căng thẳng, mở to hai mắt, hung tợn trừng mắt nhìn Lục Dĩnh, hàm ý uy hiếp thật sự quá mức rõ ràng.
Lục Dĩnh ngược lại hoàn toàn không e sợ nàng, lập tức không cam lòng yếu thế trừng lại, nói: "Làm sao? Ngươi là cảm thấy Ngũ sư tỷ ta không xinh đẹp, không có dung mạo? Hay là không xứng với ngươi ?"
Vinh Cẩn Du nhìn vẻ mặt các nàng, giải thích nói: "Không có, không có, tuyệt đối không có." Người này còn không mau câm miệng, muốn đùa chết ta sao? Nàng vừa giải thích xong, lại lập tức quát: "Lục Dĩnh !"
Lục Dĩnh khẽ chu môi, vẻ mặt bất mãn, nói: "Như nào? Ngươi thấy ta phiền ?"
Lục Dĩnh không đợi Vinh Cẩn Du trả lời, nhìn Hạ Ưu Tuyền, lại chỉ vào các vị sư tỷ muội, lớn tiếng hừ nói: "Sư tỷ, tỷ xem xem, chỉ một mình tỷ có canh uống, đây là làm riêng, đãi ngộ này cũng thật tốt hơn quá rồi."
Hạ Ưu Tuyền không nói gì, sắc mặt ửng đỏ lên. Dù sao chuyện hôm này thật sự quá xấu hổ, các nàng lại đều cho rằng Vinh Cẩn Du là nam tử, phản ứng như thế là bình thường. Huống hồ, Cửu sư muội này của nàng vẫn luôn thích ăn hiếp người khác, hiện tại nhược điểm lớn như vậy của Vinh Cẩn Du lại nằm trên tay nàng, không khi dễ đủ thì sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vinh Cẩn Du không nhìn nàng, bĩu môi nói: "Trong nồi vẫn còn, các ngươi tứ chi lành lặn, tự mình đi múc đi."
Lục Dĩnh lúc này lại lôi kéo tay áo Hạ Ưu Tuyền, nũng nịu nói: "Sư tỷ ~~~, tỷ xem chúng ta muốn uống canh đều phải tự mình đi múc, không được giống như tỷ."
". . . ."
". . . ."
Vinh Cẩn Du cùng Hạ Ưu Tuyền lại cùng nhau không nói gì, hai đương sự nhất trí không nói gì mà chịu đựng loại chuyện xấu hổ không thể nói thành lời này.
Lục Dĩnh vẫn như cũ lôi kéo tay áo Hạ Ưu Tuyền, nghẹn ngào than thở khóc lóc, nói: "Sư tỷ ~~~, tỷ xem người này trong lòng có một người rồi thì chính là đối xử không giống nhau."
". . . ."
". . . ."
Lục Dĩnh vẫn lôi kéo tay áo Hạ Ưu Tuyền, nói: "Sư tỷ ~~~ !"
Vinh Cẩn Du cúi đầu đỡ trán, vô cùng bất đắc dĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta đi múc cho ngươi, cô nãi nãi !"
Vinh Cẩn Du bị nàng nói đến mức câm nín, loại chuyện này vốn chính là càng bôi càng đen, càng đen lại càng khó giải thích. Vinh Cẩn Du vẫn là lựa chọn dùng cách trực tiếp nhất để cho Lục Dĩnh ngậm miệng, chính là thỏa mãn yêu cầu của nàng.
Thời điểm Vinh Cẩn Du đứng dậy đi múc canh, Lục Dĩnh liền nhìn bóng lưng nàng, ôm cánh tay Hạ Ưu Tuyền, vẻ mặt đầy ý cười, cười đến cả người run rẩy.
Vinh Cẩn Du bưng canh ra, nói: "Đây, cho các ngươi." Mỗi người một chén, thật sự coi ta là tiểu nhị của tiểu điếm sao? Hay là loại tiểu nhị không cần trả thù lao, không cần tiền típ ?
"Đa tạ."
Các nàng nhận chén canh nói đa tạ, lại nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Vinh Cẩn Du cùng vẻ mặt ửng đỏ có chút khẩn trương bối rối của Hạ Ưu Tuyền, ái muội cười cười. Các nàng đương nhiên biết tính cách cùng tính tình sư tỷ sư muội của mình, nhưng đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy Hạ Ưu Tuyền như vậy. Lục Dĩnh lại càng trở nên lớn mật.
Vinh Cẩn Du nhìn Lục Dĩnh, nhắc nhở chuyện vừa rồi, vẻ mặt tươi cười chờ mong, nói: "Không cần khách khí, hiện tại đến lúc ngươi nói lời xin lỗi rồi."
Lục Dĩnh ngước lên nhìn thấy gương mặt mỉm cười có chút giả tạo này của nàng, nói: "Quỷ hẹp hòi, thật xin lỗi, được chưa ?"
Vinh Cẩn Du húp một ngụm canh, vừa lòng gật đầu, nói: "Ừm, cũng tạm được."
Lục Dĩnh không thấy Vinh Cẩn Du ăn cơm, chỉ thấy nàng húp canh, thắc mắc hỏi: "Này, ngươi không ăn cơm mà chỉ húp canh thôi sao ?"
Vinh Cẩn Du liếc nhìn các vị tỷ muội ăn cơm canh no đến căng bụng, lại liếc nhìn đống chén dĩa hỗn loạn trên bàn, vẻ mặt rối rắm, cạn lời nói: "Nhìn các ngươi ăn, ta cũng đã no rồi."
Vinh Cẩn Du nhịn không được ở trong lòng lắc đầu thở dài, nội tâm kêu thảm: 'Các ngươi ngay cả một cọng rau cũng không chừa cho ta thì ta ăn cái gì? Ăn cái gì !?'
Lục Dĩnh vừa ăn no lại bắt đầu buông lời sắc bén. Nàng nhìn Vinh Cẩn Du đang húp canh, lời nói ra khiến người sợ hãi không thôi: "Vinh Cẩn Du, ngươi có phải thích Ngũ sư tỷ ta không ?"
Vinh Cẩn Du sửng sốt, muỗng lạch cạch rơi vào bát, há miệng kinh ngạc, nói: "Cái gì !?"
Lục Dĩnh thấy Vinh Cẩn Du như thế, nghiêm túc vỗ vỗ bờ vai nàng, vẻ mặt cùng lời nói thấm thía lay động lòng người: "Ngươi xem, ngươi nhìn Ngũ sư tỷ ta, lại còn sờ soạng Ngũ sư tỷ ta, ngươi không phải hẳn nên chịu trách nhiệm đi chứ ?"
Ai u, bị ta nói trúng tim đen rồi đúng không, xem ra Vinh Cẩn Du thật sự thích Ngũ sư tỷ ta. Nghĩ cũng đúng, Ngũ sư tỷ ta lớn lên quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, người theo đuổi nàng có thể xếp hàng dài từ đỉnh núi Nga Mi đến tận đỉnh núi Thanh Thành, Vinh Cẩn Du vẫn chưa xứng đâu. Thật sự quá tiện nghi cho nàng, khi không cho nàng nhìn, lại còn sờ soạng, Ngũ sư tỷ ta chịu thiệt nhiều lắm đấy ?
". . . ." Vinh Cẩn Du sững sờ, thầm nghĩ: 'Tiểu hài tử này suy nghĩ cái gì vậy? Nàng muốn nói cái gì ?'
Vinh Cẩn Du có chút hoảng sợ, nhìn sắc mặt nghiêm túc của các vị sư tỷ muội phái Nga Mi, lại nhìn Hạ Ưu Tuyền khi không lại bị lôi vào, không biết rõ ràng tình huống, còn có chút ngẩn người.
Lục Dĩnh thấy Vinh Cẩn Du vẫn không phản ứng, vô cùng bất đắc dĩ thở dài, làm thanh cổ họng, ra vẻ hiểu rõ, nói: "Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm gì ngươi. Nếu chuyện đã xảy ra rồi, như vậy chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể xử lý hậu quả. Cho nên chúng ta đều cảm thấy, ngươi hẳn nên chịu trách nhiệm, cưới Ngũ sư tỷ ta."
Ừm, nếu như vậy sau này chúng ta vừa có đồ ăn ngon lại còn có thêm một tiểu nha hoàn để sai sử cùng đại phu miễn phí, không tồi, không tồi.
Lúc này Vinh Cẩn Du ở trong mắt chúng sư tỷ muội phái Nga Mi, ngoại trừ thân phận bên ngoài là sư muội phu, sư tỷ phu tương lai của các nàng, Vinh Cẩn Du còn có thân phận tiểu nha hoàn chuyên bị sai vặt.
Bất quá tính toán của chúng sư tỷ muội chung quy đã bị thất bại. Dù sao Hạ Ưu Tuyền cũng không nói chính mình thích Vinh Cẩn Du hay là muốn Vinh Cẩn Du phải chịu trách nhiệm gì cả. Các nàng căn bản chính là cao hứng tự biên tự diễn mà quên hỏi ý kiến đương sự một câu.
"Phụt . . ." Vinh Cẩn Du rốt cuộc nhịn không được, phun ngụm canh ra.
Hạ Ưu Tuyền nghe thấy chữ 'cưới', cuối cùng cũng từ vẻ mặt đỏ ửng ngơ ngác hồi thần lại, mặt nàng lập tức càng thêm đỏ, cau mày, cắn răng nhẹ giọng tức giận, nói: "Cửu sư muội !"
---------------Hết phiên ngoại---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ sơn như bích mộng xuân thiếu, khinh long chậm niệp mạt phục chọn ~~~.
Thắt lưng của ta giống như sắp gãy rồi, ta phiêu đi tìm đại phu trước đây ~~~.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro