CHƯƠNG 15: KHÚC MẮC

Diệp Thời Tầm vốn không phải là người cuồng công tác, bây giờ lại ở cách vách Cố Tô An. Cô càng không muốn ở lại công ty, sớm đã đi mua đồ ăn trở về nhà.

Một bên ở phòng bếp loay hoay dầu muối tương giấm chua, một bên thì chú ý động tĩnh bên ngoài. Mắt thấy trời đã tối đen, mà cách vách còn chưa nghe tiếng mở cửa, Diệp Thời Tầm cầm điện thoại trên tay nghĩ muốn gọi Cố Tô An hỏi một chút. Nhưng sau đó lại do dự, Diệp Thời Tầm đem màn hình tắt đi. Cô không tìm ra được lý do để gọi điện thoại.

Diệp tổng trên thương trường nói chuyện phong vân, giờ phút này lúng túng tựa như con mèo sợ hãi chủ nhân không được cho ăn cá nhỏ. Lẳng lặng đứng tựa vào trên khung cửa, nếu không phải mơ hồ có khí chất cao quý, người bên ngoài thấy sợ sẽ cho rằng đây nữ nhân đáng thương đang đợi người đàn ông phụ bạc trở về.

Thời điểm Cố Tô An trở về, tiến đến liền thấy Diệp Thời Tầm đứng ở cửa, cầm di động trong tay như đang chơi trò chơi, đi đến gần thì thấy màn hình di động một màu đen.

"A Tầm?" Cố Tô An nhẹ giọng gọi cô, Diệp Thời Tầm khẩn trương đem di động cất đi, giả bộ dáng vẻ bình thường: "Ân, ngươi trở về rôi."

Cố Tô An gật gật đầu, trong lúc đó hai người cũng không có chuyện gì để nói. Diệp Thời Tầm đứng ở đó, muốn gọi Cố Tô An ăn cơm chung cùng cô, lại nhất thời không mở miệng được.

"Hôm nay trời lạnh vậy, sao ngươi lại đứng ở cửa?" Cố Tô An thân thể hàn, hơi lạnh một chút nàng đều có thể cảm giác được, giờ phút này thấy dáng vẻ co quắp bất an của Diệp Thời Tầm, nghĩ lầm cô cũng đang rất lạnh.

Diệp Thời Tầm lắc đầu, đem thân thể tựa ở cửa đứng thẳng cười nói: "Ta vừa mới hẹn bạn đến ăn cơm, không nghĩ tới nàng lại cho ta leo cây. Cái kia, ngươi ăn cơm chiều chưa?"

Cố Tô An lắc đầu: "Còn chưa ăn, bất quá vừa rồi trên đường có ăn một chút đồ ăn vật. Hiện tại cũng không đói."

"Đồ ăn vặt cũng không thể xem như thay cơm được, vừa lúc là nấu là phần hai người, một mình ta cũng ăn không hết. Muốn hay không, ngươi phụ ta ăn phần kia đi?" Diệp Thời Tầm trong lòng khẩn trương, nhưng trên mặt lại bình tĩnh tự nhiên. Giờ phút này như nói một chuyện bình thường không quan trọng, nhưng nội tâm đã sớm tựa như con thỏ nhỏ chạy loạn.

Đối đãi với bạn bè, đồng nghiệp, hoặc là đối đãi cừu nhân, Diệp Thời Tầm đều có thể thong dong đối mặt. Duy nhất lại không thể bình tĩnh đối với Cố Tô An, không nói đến cùng Cố Tô An có tình cảm và ký ức ở kiếp trước, chỉ riêng việc sự hiểu biết cùng yêu thương của cô đối với Cố Tô An cũng đủ làm cho cô không thể thả lỏng được.

Cô sợ nhất cử nhất cử nhất động của mình sẽ làm Cố Tô An sợ, hoặc là đem Cố Tô An đẩy ra khỏi bên cạnh cô. Chỉ có thể thật cẩn thận, chậm rãi đem chính mình từ từ dung nhập vào cuộc sống sinh hoạt của Cố Tô An. Cô không muốn Cố Tô An đem mình đối đãi, chỉ vỏn vẹn là người từng giúp đỡ nàng.

Cố Tô An chính mình sẽ không nấu cơm, thậm chí có thể nói nàng là sát thủ phòng bếp. Cho nên nàng cho dù trở về chưa ăn bữa tối, cũng sẽ tùy tiện tìm cái gì đó chấp nhận được ăn một chút. Trước mắt Diệp Thời Tầm nấu dư một phần, thì nàng liền không khách khí đến ăn chực. Sẽ không ăn chực nhà hàng xóm nếu không phải là người hàng xóm có quan hệ tốt.

"Được, vậy làm phiền ngươi rồi." Cố Tô An đứng ở trước mặt Diệp Thời Tầm, đôi mắt mang ý cười chậm rãi phóng đại.

Diệp Thời Tầm ngây ngô cười, mở cửa ra nói: "Không phiền, tất nhiên là không phiền, có ngươi tới ta thật cao hứng. Ta từ nhỏ chính là cô nhi, rất ít cùng người khác cùng nhau ăn cơm chung. Có người có thể ăn với ta, ta thật sự rất vui." Hơn nữa người kia là ngươi.

Thời điểm ăn cơm, Cố Tô An chú ý nhìn một cái, thật đúng là phần đồ ăn dành cho hai người. Chẳng qua đồ ăn này kia còn đều là món chính mình thích, sau hồi lâu đói bụng Cố Tô An lại ăn nhiều một chút, sau khi ăn một chén còn bị Diệp Thời Tầm múc cho một chén canh.

"Không nghĩ tới tay nghề nấu ăn của ngươi lại giỏi như vậy." Cố Tô An tán thưởng.

Diệp Thời Tầm trong lòng vui sướng, ý cười trên mặt cũng nhiều một chút: "Đó là đương nhiên, ta đã từng đi học qua. Khi đó ngươi..."

Diệp Thời Tầm lúc trước vì Cố Tô An mới đi học nấu ăn, hiện tại suýt chút nữa lỡ miệng nói ra. Lập tức sửa lời nói: "Khi đó ngươi phỏng chừng còn không biết phân biệt được giấm dầu muối đâu."

"Ta hiện tại cũng không biết." Cố Tô An khó có được bật cười, còn học theo trêu ghẹo Diệp Thời Tầm.

Hai người lại cùng nhau trò chuyện một chút, sau đó mỗi người trở về rửa mặt nghỉ ngơi, Cố Tô An càng tham luyến nơi này. Có một người ôn nhu làm bạn, không cần nói cái gì quá quan trọng, tùy tiện tìm một vài chủ để bình thường cùng nhau trò chuyện vài câu, nội tâm cô độc sẽ được giảm bớt đi.

Mà Diệp Thời Tầm cũng không muốn để Cố Tô An rời đi, nhưng hiện tại lại không phải thời điểm để mở miệng lưu người ở lại. Diệp Thời Tầm kiếp trước là khủng đồng nữ, thời điểm nàng đem Cố Tô An nghèo túng nhặt về, đối phương ban đầu là thẳng tắp. Cho dù là suốt bảy năm bị Tô Vận khi nhục, nàng vẫn thẳng tắp như trước.

Cho nên vốn dĩ là người cong, gặp gỡ người có thể làm cho ngươi cong, chỉ là chuyện sớm muộn.

Cho nên hiện tại Diệp Thời Tầm ngay cả thổ lộ cũng không dám, lại càng không dám lộ ra mình có ý nghĩ người yêu với nàng.

"Ngươi gần đây có nhận phim sao?" Diệp Thời Tầm thuận miệng hỏi một câu, Cố Tô An lại mệt mỏi lắc đầu: "Không có."

Rồi lại giống như nghĩ đến cái gì, tinh thần phấn chấn nói: "Ta cùng tiền bối đi đoàn phim học tập. Ngươi biết Lâm Thiển không? Công ty an bài ta cùng nàng học tập."

"Lâm Thiển? Người cùng Qúy Ngữ không hợp có mâu thuẫn, Lâm Thiển?" Diệp Thời Tầm đang rửa bát ngừng tay lại một chút, một giây tiếp theo không thể nghi ngờ là xiết chặt cái đĩa trong tay, hận không thể đem cái đĩa kia bóp nát.

Cố Tô An nhìn bóng lưng Diệp Thời Tầm, nên không thể phát hiện cảm xúc của cô biến hóa. Mà trả lời câu hỏi của Diệp Thời Tầm: "Đúng vậy. Ngươi cũng biết các nàng, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không chú ý đến giới giải trí."

Diệp Thời Tầm xác thực không thể nào chú ý giới giải trí, kiếp trước gặp được Cố Tô An là thời điểm nàng đã bị hủy dung. Sợ Cố Tô An tâm lý khó chịu, cho nên Diệp Thời Tầm chưa bao giờ xem phim truyền hình hay điển ảnh. Nhưng đối với Lâm Thiển người này cô lại biết rất rõ.

Kiếp trước kết cục của Lâm Thiển so với Cố Tô An cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Người ngoài cảm giác Lâm Thiển cùng Qúy Ngữ có mâu thuẫn, xích mích đến không thể nào hòa giải, gặp mặt liền xâu xé nhau, đó là bởi vì các nàng trong đó có mâu thuẫn xung đột. Mà mâu thuẫn xung đột không phải từ chỗ đứng trong giới giải trí, mà nguyên bản là hai người họ yêu nhau, cuối cùng không thể cùng nhau đi đến cùng. Qúy Ngữ vốn là con gái của kẻ có tiền nào đó, sau khi nổi tiếng bị người trong nhà tìm trở về, bắt đầu sinh hoạt cuộc sống của tiểu thư nhà giàu. Nhưng hết thảy lại làm Lâm Thiển hiểu lầm, trong đoạn thời gian đó Lâm Thiển lại cùng vài người mới qua lại, Qúy Ngữ đa nghi, hai người trong lúc đó quan hệ tan vỡ. Cuối cùng Lâm Thiển chết, ngoại giới không nghe bất cứ tin tức giải thích nào, chỉ là tuyên bố rằng nàng đã chết.

Nguyên bản Diệp Thời Tầm cho dù biết hai người, cũng chỉ là một chút tin tức mà quần chúng bình thường biết tới. Nhưng là sau khi Cố Tô An chết đi, Qúy Ngữ tìm đến Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm mới biết được các nàng có chung một kẻ thù. Chính là ma quỷ nơi địa ngục, các nàng dốc hết toàn bộ vẫn không làm gì được, Tô Vận. Diệp Thời Tầm không biết kết cục của Qúy Ngữ sau này, chỉ hy vọng nàng đừng chết quá thảm.

Diệp Thời Tầm nghĩ nếu là có khả năng, nàng sẽ giúp đỡ các cô. Ít nhất kiếp trước Qúy Ngữ đã giúp đỡ nàng rất nhiều ân huệ.

Cố Tô An lại cùng Diệp Thời Tầm nói rất nhiều chuyện về giới giải trí, Diệp Thời Tầm không hiểu này đó, nhưng cô thích ngồi nghe Cố Tô An cùng cô nói chuyện phiếm. Cho dù là đề tài vô cùng vô vị, cô cũng thích lẳng lặng nghe.

Bất quá luôn là nghe, mà không thể bồi nàng trò chuyện. Diệp Thời Tầm có chút ảo não, cô nghĩ hẳn là nên chú ý một chút tin tức giới giải trí gần đây. Dù sao Cố Tô An cũng ở trong đó.

Nhìn xuống thời gian, thấy đã hơn tám giờ tối, Cố Tô An đứng dậy đối với Diệp Thời Tầm cảm ơn nói: "Hôm nay cảm ơn đồ ăn của ngươi, chờ hôm nào đó khi ta nấu cơm mà không thiêu hủy phòng bếp, ta sẽ mời ngươi một bữa."

"Được a, ta sẽ chờ đồ ăn Cố tiểu thư tự tay làm." Diệp Thời Tầm đã rữa xong chén bát, hiện tại tiễn Cố Tô An ra tới cửa.

Hai người nói tiếng ngủ ngon, Diệp Thời Tầm nhìn cửa cách vách đã đóng lại mới xoay người trở về phòng.

"Từ từ sẽ đến. Ít nhất đời này nàng cùng Tô Vận không có khúc mắc."

đôi lời editor: có lẽ mình sẽ đăng 2 chương 1 tuần, sẽ đều đặn mỗi tuần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro