CHƯƠNG 25: OAN GIA NGÕ HẸP

"Ta đưa ngươi đi" Diệp Thời Tầm trước người khác một bước nắm cổ tay Cố Tô An đỡ lấy nàng, Cố Tô An vừa định nói 'không có việc gì' lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Diệp Thời Tầm, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Diệp Thời Tầm trừ bỏ lo lắng cho Cố Tô An ra, thì càng không yên lòng Cố Tô An một mình chạy loạn trong khách sạn của Tô Vận.

Nhưng là việc Diệp Thời Tầm lo lắng lại trở thành sự thật, vừa mới bồi Cố Tô An từ toilet đi ra liền đụng phải Tô Vận.

"Hai vị mỹ nhân có thể đến khách sạn này của ta, thật là vinh hạnh cho ta. Có hứng thú theo cùng ta uống vài chén hay không?" Ngôn ngữ, giọng điệu Tô Vận có chút ngả ngớn, nhưng cũng coi như là lễ phép, không có động thủ động cước như đối với Cố Tô An lần trước.

Một khắc khi Cố Tô An nhìn thấy Tô Vận không hiểu sao lại bắt đầu khẩn trương, nàng theo bản năng nắm tay Diệp Thời Tầm, đối với Cố Tô An chủ động làm cho Diệp Thời Tầm thập phần vui vẻ.

"Tô tiểu thư, hôm nay đoàn phim ăn liên hoan, chúng ta đã có hẹn trước rồi, thật xin lỗi." Diệp Thời Tầm trên mặt mỉm cười, ngữ khí ôn hòa làm cho người nghe cảm thấy thoải mái.

Tô Vận lui qua một bên: "Mời."

Diệp Thời Tầm gắt gao che chắn Cố Tô An, sợ giây tiếp theo người bên cạnh sẽ rời xa cô.

Mỗi lần khi đối mặt với Tô Vận, đâu chỉ một mình Cố Tô An khẩn trương, mà Diệp Thời Tầm sợ hãi so với Cố Tô An còn nhiều hơn, nhưng cô sẽ không dễ dàng biểu lộ ra, bởi vì cái loại sợ hãi này là từ kiếp trước mang đến, một khi lộ ra dù chỉ một chút thì cô sẽ thua thiệt triệt để.

Hai quân đối chiến, còn chưa chiến đấu một phen liền rời đi, này chẳng phải là chuyện cười trên chiến trường.

Diệp Thời Tầm thấy Cố Tô An bên cạnh sắc mặt không tốt lắm, gửi cho Sở Tích một cái tin nhắn liền đối với Cố Tô An nói: "Vừa ở trên bàn rượu có chút hỗn độn, ta cũng chưa ăn cái gì, ngươi có thể theo cùng ta đi ra ngoài ăn một chút chứ?"

Bản thân Cố Tô An cũng rất đói bụng, vì thể liền lập tức gật đầu đồng ý.

Tại bên đường tìm một quán cơm nổi tiếng một chút, hai người tùy ý gọi một vài món, tuy rằng trình bày so với khách sạn vừa rồi kém hơn một chút, nhưng là ăn ở đây lại được thả lỏng, thoải mái không cần cố kỵ cái gì.

Diệp Thời Tầm ăn cơm rất nhanh, sau khi cô ăn no liền ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn Cố Tô An. Cố Tô An bị cô nhìn có chút ngượng ngùng, đang chuẩn bị buông đũa xuống ngừng ăn, Diệp Thời Tầm đột nhiên hướng nhân viên phục vụ gọi: "Mang thêm một chén canh đến."

Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm còn muốn ăn canh, nàng liền tiếp tục ăn. Chờ hai người sau khi ăn no mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

"Buổi sáng hôm nay lúc quay phim nhìn ngươi có chút giống như không được tốt lắm, đang gặp chuyện gì sao?" Vấn đề này đã ở trong lòng Diệp Thời Tầm rất lâu, sợ tùy tiện hỏi ra sẽ làm Cố Tô An xấu hổ.

Cố Tô An ủ rũ thở dài nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ta nắm không tốt được tình cảm của nhân vật, vai diễn của ta là một thiếu nữ sống trong thù hận mong muốn báo thù cùng cảm giác mang ơn. Người như thế nội tâm cực kỳ phức tạp, đối mặt với người mà bản thân căm ghét mỗi thời mỗi khắc đều không giống nhau. Rõ ràng là một cảnh rất vui vẻ lại muốn ta phải diễn ra cảm giác áp lực đau khổ, rõ ràng là rất bi thương khổ sở lại phải diễn không khóc lại miễn cưỡng mà vui cười. Đây được xem là bộ phim đầu tiên mà ta chân chính được diễn, áp lực rất lớn. Ta sợ diễn không tốt phá hủy cả bộ phim."

Diệp Thời Tầm trầm mặc, kiếp trước Cố Tô An diễn một lần là nổi tiếng. Bởi vì vai diễn phức tạp của nữ chính rất thành công, diễn xuất cùng nhan sắc nhận được rất nhiều tán hưởng, nhanh chóng nổi tiếng khắp toàn bộ giới giải trí.

"Hơn nữa cũng như ta là xuất thân chính quy, Chu Thi Hàm giữa chừng thay đổi hành động của nàng có thể được đạo diễn tán thành, mà ta lại không được. Vu Phong tiền bối có ánh mắt độc đáo của mình thì có thể giải thích, hắn biết nên như thế nào và diễn như thế nào cho tốt, chỉ có ta không có biết bất kì cái gì." Cố Tô An càng nói càng khổ sở, kéo cánh tay Diệp Thời Tầm qua, tựa vào trên vai cô im lặng không lên tiếng.

Diệp Thời Tầm cau mày, không có đạo lý kiếp trước Cố Tô An có thể diễn được kiếp này lại không được. Nhưng rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Hai người một đường im lặng đi đến trường quay, Sở Tích cùng Chu Thi Hàm đang ở cùng một chỗ trao đổi kịch bản chuẩn bị quay phim. Nhìn thấy Cố Tô An đến, Sở Tích lập tức nói: "Mau thay trang phục, chúng ta chuẩn bị qua phân đoạn hồi ức kia của nữ chính."

Có lẽ bình thường Sở Tích đối với Cố Tô An sẽ có thành kiến, nhưng một khi bắt đầu vào quay phim bất luận diễn viên nào trong mắt nàng đều là bình đẳng, nàng chỉ nhìn hành động.

Diệp Thời Tầm cũng chính là hiểu rõ điểm này, mới có thể không khúc mắc gì mà kết giao bằng hữu với Sở Tích giao bộ phim này cho nàng.

"Đi thôi, ta tin tưởng ngươi có thể." Diệp Thời Tầm nói cũng không có ý muốn trấn an Cố Tô An, dù sao Cố Tô An đối với mình cũng không có bao nhiêu tin tưởng.

Nhìn Diệp Thời Tầm mỉm lên nụ cười vô lực, Cố Tô An nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi."

Mỗi lần mình gặp phải thời điểm khó khăn, đều có người này bên cạnh, hiện tại lại ở chính thời điểm nàng bất lực nhất cho mình an ủi, nói không cảm động đó là giả.

Diệp Thời Tầm không nói gì chỉ nhẹ nhàng cười cười.

Buồi chiều quay phim không có phân cảnh của Vu Phong, Diệp Thời Tầm thảnh thơi đứng ở một bên lẳng lặng nhìn. Trong đầu lại không ngừng tự hỏi Cố Tô An vì cái gì là không thể nắm chắc được cảm xúc của nhân vật.

Buổi chiều quay phim không có tiến triển nhiều, trong đó đại bộ phận nguyên nhân còn là vì Cố Tô An nắm không được cảm xúc quái dị kia của nữ chính.

Không chỉ là Sở Tích cùng Cố Tô An phiền nhiễu, Diệp Thời Tầm cũng bị cảm xúc tối tăm bao phủ. Nhân viên công tác đứng một bên nhỏ giọng thảo luận: "Bộ phim này yêu cầu đối với diễn xuất quá lớn, ba cái diễn viên chính thì đã hai người đều là người mới, các nàng chưa thấy qua cái gì là thân thiết, nhân giặc làm cha, cùng với tình tiết báo thù, các nàng làm thế nào có thể khống chế được? Cũng không biết là đạo diễn như thế nào? Bộ phim này coi như là bị hủy nha, đáng tiếc đây là cái kịch bản tâm đắc viết trước khi chết của lão biên kịch kia..."

Diệp Thời Tầm nghe các nàng đánh giá thấp Cố Tô An, nhất thời cố áp chế lửa giận trong lòng, nhưng còn chưa bùng nổ lại đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì.

Bộ phim này chủ yếu là nói về một nữ đồng sau khi mất đi ký ức bị lừa bán, đem bọn buôn người xem như cha mẹ, thân tỷ tỷ vì trả thù đem bọn buôn người giết chết, nàng bị tỷ tỷ thu dưỡng, cuối cùng lại vì muốn báo thù cho 'Cha mẹ', rốt cuộc ở ngày sinh nhật mười tám tuổi, thời điểm tỷ tỷ mang theo vật chứng chuẩn bị đi tự thú, nàng đem đao đâm xuyên vào trái tim tỷ tỷ.

Cảm tình của bộ phim đại bộ phận càng là khảo nghiệm năng lực diễn xuất của diễn viên, bởi vì nam chính là lãnh đạo của tỷ tỷ, một thương nhân đầy tâm cơ, thích đùa bỡn nhân tính cùng tiền tài, nữ chính chỉ muốn lợi dụng hắn để thực hiện kế hoạch báo thù của mình, cuối cùng lại đem chính mình đem vào trong kế hoạch.

Diệp Thời Tầm chân mày nhíu chặt rốt cuộc thư hoãn, kiếp trước Cố Tô An tuy rằng tuổi không lớn trải nghiệm cũng rất ít, nhưng sau khi bị Tô Vận bao dưỡng, tin tưởng các cảm xúc của nàng có thể bị khống chế rất tốt.

Nàng muốn đối với Tô Vận cười để đòi lợi ích, mà nội tâm lại thống hận Tô Vận đối với nàng làm ra hết thảy. Càng là đau khổ khi tỷ tỷ qua đời, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ cảm xúc phù hợp với nội dung bộ phim nàng đều đã nắm giữ và khống chế, quả thực chính là chân thực diễn xuất.

Tâm Diệp Thời Tầm vừa mởi thả lỏng lại nổi lên, nói như vậy kiếp trước tuy rằng là Tô Vận hủy Cố Tô An, nhưng cũng coi như là Tô Vận giúp Cố Tô An đạt được thành tựu. Bằng không một người có tài không có chỗ dựa thì cho dù giỏi như thế nào cũng sẽ không có được địa vị cao như vậy.

"Đã sai đã sai! Cảm xúc không đúng, diễn lại." Sở Tích phiền nản quả thực muốn giơ chân.

Cố Tô An cúi đầu hơi mím môi, nàng thật sự không thể nào tưởng tượng không ra một người như thế nào cười đi đòi hỏi từ một người mà chính mình chán ghét, lại như thế nào đem trái tim tràn đầy vết thương ngụy trang như không có gì.

Buồi chiều mọi người rốt cuộc chán nản kết thúc quay, tâm tình Sở Tích rất không tốt, giống như toàn bộ thế giới thiếu tiền nàng vài triệu bạc. Cố Tô An cảm người ủ rũ, lúc Chu Thi Hàm đã thay đổi quần áo từ phòng trang điểm đi ra, nhìn thấy Diệp Thời Tầm còn đứng ở đó có chút ngoài ý muốn.

"Sao người còn chưa đi?" Chu Thi Hàm chỉ là theo thói quen hỏi Diệp Thời Tầm một câu, Diệp Thời Tầm khẽ cười nói: "Có một số việc muốn cùng đạo diễn nói. Ngươi đi về trước đi."

Chu Thi Hàm theo bản năng quay đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Sở Tích, nàng không tự giác rụt cổ đối Diệp Thời Tầm nói: "Ngươi xác định hiện tại muốn cùng nàng nói chuyện?"

"Đúng vậy." Diệp Thời Tầm nhẹ gật đầu, Chu Thi Hàm thấy cô kiên trì cũng liền từ bỏ.

Chu Thi Hàm có từng hoài nghi qua Cố Tô An là có quan hệ hộ với nhà đầu tư, nhưng không có hoài nghi là Diệp Thời Tầm, dù sao theo nàng thấy thì Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An ở giữa không có quan hệ quá lớn.

Chờ người của đoàn phim đi gần hết, Diệp Thời Tầm tìm đến Sở Tích.

Sở Tích lạnh mặt lạnh lùng nói: "Diệp tiểu thư, ngươi nói qua ngươi tin tưởng nàng. Còn là lời thề sắt son cam đoan nàng là một diễn viên giỏi, hiện tại ngay cả một kẻ chạy chân so với nàng diễn đều tốt hơn, bộ phim này muốn quay như thế nào?"
"Sở đạo diễn, ta vì chuyện nào mới tới tìm ngươi. Ta nghĩ ngươi trước đem những cảnh diễn có liên quan đến nàng tạm dừng lại, ta muốn mang nàng rời đi nữa tháng, nữa tháng sau ta khẳng định mang một Cố Tô An khác hoàn toàn cho ngươi. Nếu nữa tháng sau Cố Tô An diễn xuất vẫn không có gì tiến triển, ta nguyện ý lại cho ngươi thêm hai triệu chi phí, hơn nữa sẽ không hề nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong đoàn phim." Diệp Thời Tầm tuy rằng đã thành công đạt được thành tựu, nhưng chi phí này coi như là đã dốc hết toàn bộ của cô.

Ánh mắt Sở Tích đổi đổi, đối với tiền nàng không coi trọng, nàng muốn nhất chính là bộ phim có thể thành công mang lại tiếng vang.

"Ta cho ngươi thời gian hai mươi ngày, sau hai mươi ngày nếu nàng còn giống như hiện tại, ta tình nguyện không quay bộ phim này cũng không thể phá hủy kịch bản mà lão tiên sinh trước khi lâm chung làm."

Sở Tích cho rằng thế gian này không thiếu đạo diễn giỏi, nhưng kịch bản kia của lão tiên sinh tuyệt đối không thể hủy ở trên tay nàng. Những đạo diễn giỏi khác có thể hay không đem bộ phim kia làm ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Diệp Thời Tầm sắc mặt nghiêm túc nói: "Yên tâm, ta dám cam đoan không có bất luận kẻ nào so với Cố Tô An càng thích hơp nhân vật này hơn. Nhân vật này tuyệt đối là vì nàng đo ni đóng giày, chỉ là nàng bây giời còn có chút chưa đem cảm xúc nhân vật nắm chắc thôi."

"Ha ha, nói thì dễ nghe, chúng ta đợi hai mươi ngày sau mà xem kết quả di." Sở Tích thật sâu liếc Diệp Thời Tầm một cái rồi rời đi.

Diệp Thời Tầm thấy Sở Tích đáp ứng điều kiện của mình, khóe miệng không khỏi câu lên ý cười.

Xa xa thấy Cố Tô An hướng bên này đi tới, Diệp Thời Tầm lập tức chạy tới.

"Có mệt hay không?" Diệp Thời Tầm đem nước ấm đã sớm chuẩn bị trước đưa cho Cố Tô An: "Đây, uống nước đi. Một hồi ta đưa ngươi đi khách sạn, ta vừa rồi đã nói cùng Sở Tích, ngày mai ngươi không cần đến. Ta mang ngươi đi...." Diệp Thời Tầm nói chưa xong, lại nhìn đến Cố Tô An sắc mặt thay đổi.

Cố Tô An tay tiếp nhận nước dừng lại, nhìn Diệp Thời Tầm trong mắt toát ra cảm xúc phức tạp. Có chút khó có thể tin cùng khổ sở, thậm chí nhìn Diệp Thời Tầm lúc này cực kỳ xa lạ.

Diệp Thời Tầm ở trong mắt Cố Tô An nhìn thấy cảm xúc đó, trái tim không khỏi đau thắt lại. Ngươi như thế nào có thể dùng ánh mắt như nhìn cừu địch kia nhìn ta?

Vỗ ót một cái đột nhiên nghĩ đến điều chính mình vừa nói biểu đạt có vấn đề. Chính mình thân là nhà đầu tư, có quyền quyết định rất lớn đối với lưu giữ diễn viên, mới vừa nói mấy câu kia không phải là có ý nói là cho Cố Tô An rời đi không diễn nữa sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tô An: Bảo bối, ta mua cho ngươi hai món quà, không biết ngươi thích cái nào hơn?

Diệp Thời Tầm kích động từ công ty chạy về: Mua cho ta cái gì?

Cố Tô An mỉm cười: Bàn giặt đồ còn có bàn phím, bảo bối chọn một cái đi!

Diệp Thời Tầm: .....công ty kêu ta trở về họp!

Đôi lời editor: Chương này dài quá nên giờ mới xong, với lại tuần này mình thi nữa nên lên chương hơi chậm, mấy hôm nay bị mấy cái Luật dập muốn sấp mặt, rối loạn đầu óc luôn. Mọi người bình chon hay cmt gì đi, động viên tinh thần để mình có thể ra chương mới nhanh hơn, chứ dạo này hết Luật doanh nghiệp, tới luật phá sản, rồi hình sự, dân sự mà muốn điên đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro