Chương 36
"Bách Nhiễm tự thấy dáng vẻ mình lúc này chắc chắn không được tao nhã cho lắm."
Bách Nhiễm tự thấy dáng vẻ mình lúc này chắc chắn không được tao nhã cho lắm. Khi nàng phát hiện mình ngây ngốc nhìn tay người ta hồi lâu, rồi lại dời mắt lên, lại ngây ngốc nhìn dung mạo người ta thêm hồi lâu, đã không biết qua bao lâu rồi, còn gì xấu hổ hơn thế này không? Bách Nhiễm vội thu hồi ánh mắt, hai tay nhận lấy tách trà, khách khí nói: "Đa tạ Điện hạ."
Tương Thành Trưởng Công chúa vẫn giữ nụ cười ấm áp, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm thanh khiết, dường như thật sự rất vui vẻ. Bách Nhiễm cúi đầu tự nhiên nhấp một ngụm trà.
Tiểu Hoàng đế thấy tỷ tỷ đến, vội đứng dậy nhường chỗ ngồi, hắn đã nghe người ta nói về chuyện hôn sự, tuy rằng cụ thể phải làm gì thì không hiểu, nhưng những chuyện nông cạn như tỷ tỷ sau này sẽ là người của Bách Nhiễm, hắn vẫn hiểu được. Đương nhiên, cụ thể biến thành người của Bách Nhiễm bằng cách nào thì vẫn còn mơ hồ, nhưng cũng không cản trở việc hắn tự mình suy đoán ra từ sự mập mờ ẩn ý trong giọng điệu và thần thái của người khác khi nói về chuyện này.
Bách Nhiễm trấn định uống xong một tách trà, đang định cáo từ, liền thấy tiểu Hoàng đế đảo mắt qua lại giữa Bách Nhiễm và Tương Thành vài lần, mím môi, giả bộ thâm sâu khó đoán nói: "Đừng phụ lòng cảnh xuân, Bách Tướng cùng A tỷ đến Thượng Lâm Uyển đi dạo đi."
Bách Nhiễm: "..."
Xuân quang tuy đẹp, nhưng cũng không phải là vật gì hiếm lạ, ai mà chưa từng đi dạo trong ngày xuân? Bách Nhiễm lại rất chuyên chú nhìn xung quanh, hôm nay là ngày mộc hưu, nàng vào cung không mặc bộ triều phục dày nặng trang nghiêm của Tể tướng, mà mặc một chiếc áo bào rộng màu đỏ sẫm đã cũ, thắt ngọc bội bên hông, trên tóc chỉ cài một cây trâm ngọc đơn giản, trang phục này không hề hoa lệ, mà toát lên vẻ giáo dưỡng sâu dày của Bách thị mấy trăm năm.
Tương Thành thấy nàng nhìn đông ngó tây, cứ không nhìn nàng, cũng không biết nàng làm sao, nên cũng không mở miệng, đợi một lát, mới nghe Bách Nhiễm nói: "Ta nghe nói, trong cung có lời đồn, muốn gả nữ nhi Mạch thị cho Bệ hạ làm Hoàng hậu?"
Tương Thành không lập tức trả lời, mà nhìn Bách Nhiễm rất lâu, sau đó mới cất giọng vững vàng nói: "Đúng vậy, ta đến là muốn nói chuyện này cho ngươi biết." Lúc còn có thể thay đổi thì nói cho Bách Nhiễm, để tránh hai người vì chuyện này mà sinh hiềm khích, Bách Nhiễm không cần nghĩ nhiều cũng có thể hiểu được ý đồ của Tương Thành. Mạch thị có một người làm Quốc mẫu, sẽ càng thêm tôn quý, đến lúc đó có lẽ có thể ngang hàng với Bách thị cũng không chừng.
Bách Nhiễm lại không để ý Mạch thị và Bách thị đối đầu, bọn họ muốn đồng thuận, trước khi Hoàng đế tự mình chấp chính, hai bên dù có đấu đá cũng phải đặt lợi ích của Hoàng đế lên hàng đầu, còn sau khi Hoàng đế tự mình chấp chính, ít nhất cũng phải tám năm nữa, đến lúc đó tình hình thế nào, còn rất khó nói. Bách Nhiễm nghĩ đến đây, khóe mắt liền lộ ra một tia hàn quang, dung mạo diễm lệ của nàng vì tia hàn quang này mà có vẻ lạnh lùng, Tương Thành nói xong liền luôn chú ý thần sắc của Bách Nhiễm, thấy vậy, ánh mắt không khỏi ảm đạm, nói: "Đây là ta đề xuất với Mẫu hậu, Mạch thị gả con gái cho Thế tử Triệu vương, cũng chính là vị trí Hoàng hậu sau này, Triệu vương có thể kế vị hay không thì chưa nói, Thế tử lại có không ít huynh đệ, thời gian vẫn còn dài, cuối cùng là tình hình thế nào còn chưa biết. Hiện tại đưa vị trí Hoàng hậu cho bọn họ, bọn họ sẽ không khỏi động tâm."
Bách Nhiễm gật đầu, nói: "Cũng chỉ là một nữ nhi, Mạch thị vẫn bồi thường được." Nàng nói xong thấy Tương Thành dường như có chút căng thẳng, nghĩ thầm nàng ấy là đang không muốn nàng sinh nghi ngờ, cố ý đến giải thích, mình cũng nên có chút biểu hiện, liền nói: "Ngươi luôn phải vì Bệ hạ mà suy nghĩ."
Nàng nói lời này là muốn an ủi Tương Thành, không ngờ vừa nói ra, người nghe nghe vào tai lại không phải ý này, Tương Thành khẽ cụp mắt, nhàn nhạt nói: "Ta là phải vì Bệ hạ mà suy nghĩ, nhưng cũng sẽ không làm tổn hại đến Bách thị."
Bách Nhiễm không nói gì, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút không vui, dời mắt nhìn sang nơi khác, lợi hay hại cho Bách thị thì có hề gì? Nàng chính là mối họa ngầm lớn nhất của Bách thị, nhưng chỉ cần nàng còn sống một ngày, ai cũng không động được đến địa vị của Bách thị.
Tương Thành thấy nàng như vậy, không khỏi có chút khổ sở, nghĩ nghĩ, vẫn nói ra: "Ngươi đừng nghi ngờ ta, có chuyện gì, ta cũng sẽ không dối gạt ngươi, ngươi cũng đừng đa tâm."
Muốn nói Bách Nhiễm là có tâm tư gì, Tương Thành thật sự nhìn không ra, có lúc nàng dường như là có tâm, nhưng có lúc xem ra lại hận không thể rời nàng thật xa, không dính líu gì mới tốt, mặc kệ là hữu tâm hay vô ý, mối hôn sự này là Tiên đế định, hoàn toàn không thể sửa đổi, nếu có thể, Tương Thành cũng không muốn dùng thủ đoạn gần như cưỡng ép này để biến mình thành thê tử của nàng ấy.
Nghe nàng thẳng thắn thành khẩn như vậy, Bách Nhiễm cũng cảm thấy áy náy vì những lời vừa rồi của mình, cũng không biết làm sao, mỗi lần đối diện với vị Điện hạ này, nàng luôn không thể hành xử theo lẽ thường, tim cũng lúc nhanh lúc chậm, kỳ quái chết đi được: "Chuyện này là ngươi đề xuất, e rằng Triệu Vương sẽ không bỏ qua, ngươi cẩn thận một chút." Các nàng là đồng minh, nàng quan tâm Tương Thành cũng là việc nên làm.
Với tính tình hẹp hòi có thù tất báo lại tàn bạo độc ác của Triệu vương, Tương Thành đưa ra chủ ý này, chặt đứt một cánh tay đắc lực của hắn, sao hắn có thể nuốt trôi kết quả này? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Bách Nhiễm phân tích qua tính cách của Triệu Vương, cho dù bây giờ không thể lập tức báo thù, hắn cũng sẽ làm ra chút chuyện khiến người ta không dễ chịu.
Tương Thành nhàn nhạt gật đầu: "Ta tự biết." Giọng điệu thản nhiên, không hề che giấu sự chán ghét dành cho Triệu Vương, nhưng trên mặt lại mang ý cười, dường như lời của Bách Nhiễm khiến nàng rất vui vẻ.
"Vậy thì tốt, nếu cần giúp đỡ, không cần khách khí." Bách Nhiễm đỏ mặt, thậm chí không dám nhìn nàng, lấy tinh thần nói: "Không còn chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước, A nương ta ở phủ không có việc gì làm, ngươi có thể đến thăm nương nhiều hơn."
Nàng sốt ruột muốn chết, nếu còn ở lại, không biết trái tim nàng sẽ nhảy ra những nhịp đập bất thường nào nữa, mau chóng rời đi thôi.
Nàng chạy rất nhanh, đến cổng cung, Bằng Lan vẫn còn thở dốc: "Quân Hầu, ngài vội gì vậy?"
Bách Nhiễm dừng bước, liếc nhìn hắn một cái, thở dài: "Ngươi tạm thời sẽ không hiểu đâu, đợi mấy ngày nữa, ta tìm cho ngươi một nương tử, ngươi sẽ hiểu thôi." Trên mặt còn lộ ra vẻ thâm sâu khó lường, nàng nghĩ rồi, phỏng chừng mọi người khi gặp vị hôn thê đều nên như thế này, huống chi nàng còn có lỗi với nàng ấy, lại càng không nỡ thấy nàng ấy ảm đạm, thấy nàng ấy ủ rũ, trong hôn nhân, nàng sẽ có lỗi với nàng ấy, vậy thì chỉ còn cách bù đắp ở những chỗ khác, thế là tự nhiên thiếu nợ nàng ấy, đột nhiên lại thiếu nợ người ta, trong lòng liền không cân bằng, một khi không cân bằng, tim liền đập không bình thường, đại khái là như vậy.
Bằng Lan khó hiểu nói: "Quân Hầu, nương ta đã hỏi cưới nương tử cho ta rồi."
Bách Nhiễm ồ một tiếng, cái tên này nghĩ thông rồi, rất vui vẻ nói: "Vậy ngươi về nhà đi, ta cho ngươi nghỉ, về cưới nương tử."
Bằng Lan càng khó hiểu, gãi đầu nói: "Chưa đến ngày mà."
Bách Nhiễm không để ý đến hắn nữa, gọi một thuộc hạ đến, phân phó: "Cẩn thận để ý hành tung của Triệu Vương."
Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Kinh thành ngư long hỗn tạp, đủ loại người đều có, Bách Nhiễm dựa vào những người này, lại thông qua Kinh Triệu Doãn, lập thành một mạng lưới tình báo, thăm dò tin tức sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Hành động của Cố Thái Hậu và Trưởng Công chúa Tương Thành rất nhanh, trước sau nhiều lần triệu kiến gia chủ Mạch thị, phu nhân Mạch Nghị, phu nhân Hàn Quốc và các phu nhân của mấy nhà khác vào cung, hai bên liền đạt được thỏa thuận trong bí mật, Bách Nhiễm và Tạ Hồi ra sức tranh luận, Mạch thị cũng tích cực phối hợp, trên triều lấy tốc độ sét đánh định đoạt chuyện hôn sự. Khi Triệu Vương muốn phản kháng thì đã không còn kịp, cắn răng chịu một mất mát lớn.
Buổi tối Trần Tiễn Chi chặn đường trước nha thự, kéo Bách Nhiễm đến giáo phường uống rượu, uống rượu thì cứ uống rượu thôi, còn cứ phải có hoa nương hầu rượu, Bách Nhiễm nhìn vị hoa nương dung mạo xinh đẹp e sợ ngồi bên cạnh cười lấy lòng nàng, còn không ngừng mời rượu, Bách Nhiễm không khỏi nổi hết cả da gà, ghét nhất loại người tự cho mình thông minh, chẳng lẽ nàng ta không nhìn ra chút nào là nàng vốn không muốn uống nhiều sao? Bách Nhiễm lạnh lùng liếc nhìn hoa nương kia một cái, hoa nương run rẩy cả người, tay chân cũng trở nên quy củ hơn.
Trần Tiễn Chi ôm hoa nương, cười như không cười nói: "Cố Thái Hậu và Tương Thành Điện hạ đều không đơn giản đâu, nghe nói tấu chương sau khi Bệ Hạ đăng cơ cũng nhiều lần có bút tích của Trưởng Công Chúa điện hạ."
Mạch thị và Triệu Vương liên thủ bao nhiêu năm rồi? Vậy mà thật sự có thể bị thuyết phục. Gần đây Mạch thị để xóa bỏ quá khứ trước kia, đang rất cố gắng biểu lộ sự trung thành.
"Cưới thê cưới hiền, có gì không tốt?" Bách Nhiễm rất không để ý nói.
"Tùy ngươi thôi. Nhưng nhắc nhở ngươi một câu," Trần Tiễn Chi nói, "Hôm qua có người thấy Triệu Vương ra khỏi thành rồi, ngươi có biết hắn đi làm gì không?"
Triệu Vương sẽ không dễ dàng ra khỏi thành, hắn sợ bị người ám sát, ra khỏi thành, nơi bị mai phục và người cũng sẽ nhiều hơn. Bách Nhiễm đã sớm biết chuyện này: "Đi đoán mệnh."
"Đoán mệnh?" Trần Tiễn Chi suýt chút nữa đã bị sặc, "Hắn còn tin mệnh?"
"Đương nhiên là hắn tin rồi, nếu không sao còn liều mạng như vậy mà cho rằng mình có thể thành công?"
"Vậy hắn được phán những lời gì?"
Khóe mắt Bách Nhiễm có chút bất đắc dĩ: "Miệng Viên thiên sư kín như bưng."
"Còn có cái miệng ngươi cạy không ra?" Trần Tiện Chi khinh bỉ nói.
"Viên thiên sư cao phong lượng tiết, đang ở bên ngoài, thế nào cũng không chịu nói." Bách Nhiễm lộ ra vẻ thất bại chán nản. Trần Tiễn Chi còn muốn an ủi nàng, Triệu Vương có thể tùy ý để nàng mang người đi, e rằng không phải là chuyện gì quan trọng, liền nghe Bách Nhiễm lại nói: "Nhưng không sao, ta đã bắt lão nhốt lại rồi, còn có cả thê nhi lão nữa, cả nhà đoàn viên."
Trần Tiễn Chi toát mồ hôi, có chút không muốn để ý đến nàng nữa, ôm hoa nương vào lòng, sờ tới sờ lui. Bách Nhiễm cảm thấy cảnh tượng như vậy rất chướng mắt, dứt khoát cúi đầu làm như không thấy.
Nhà Trần Tiễn Chi đang bàn hôn sự cho hắn, nói cô nương kia hắn không thích, thế là dọn đến giáo phường ở, để biểu thị sự phản kháng, ước chừng cuối cùng là sẽ thất bại thôi.
Bách Nhiễm lại uống một ly, liền muốn rời đi, Trần Tiễn Chi vội giữ tay áo nàng lại nói: "Vội gì chứ? Ngày mai là mộc hưu, ngươi ở đây với ta một đêm, chúng ta ngủ chung một giường, đốt đèn nói chuyện đêm khuya."
Bách Nhiễm lắc đầu, rất ngoan ngoãn nói: "Như vậy nương ta sẽ trách phạt ta."
Trần Tiễn Chi tức giận: "...Ngươi đi đi."
Bách Nhiễm đứng lên, mỉm cười nhìn hắn, đưa tay nâng cằm hắn lên: "Tứ lang thật là động lòng người, mặt mày giận dữ cũng vô cùng xinh đẹp."
Nói xong còn rất tiêu sái rời đi, để lại Trần Tiễn Chi một thân ngổn ngang trong gió.
Qua mấy ngày nữa, kinh thành bắt đầu lưu truyền một câu đoán mệnh của Viên thiên sư -- Thiệu Lịch năm thứ sáu, nữ nhân nắm quyền!
Dân chúng đều nói Trưởng Công chúa Tương Thành can thiệp triều chính, có toan tính không nhỏ.
Loại lời tiên đoán này luôn có thể lưu truyền rộng rãi, trong khoảng thời gian ngắn, không chỉ trong dân gian, đến trong cung cũng có người ngôn luận sôi nổi.
----------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro