Chương 48

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Liễu Tâm Tuyền vội ôm chặt Yến Phiêu Linh vào ngực, rồi lùi về một bên. Trái tim nàng đập liên hồi, không phải vì lo cho mình, mà là nỗi lo lắng lờ mờ cho an nguy của Tây Lâu nơi ấy có Hàn Minh và binh lính áo đen dày đặc, với kiếm pháp đã luyện đến độ nhập thánh, chỉ một trận giao đấu nhỏ cũng đủ biến thành thảm cuộc.

Yến Phiêu Linh dựa hẳn vào lòng Liễu Tâm Tuyền, cảm nhận hơi ấm vỗ về, lòng tạm an. Chợt từ xa vang lên tiếng hô hoảng sợ của Đông Phong: "Yến cô nương, cẩn thận!"

Một bóng đen khổng lồ lao xuống từ trên cao, choàng vải đen phủ kín gần hết gương mặt, chỉ hở đôi mắt sáng lạnh như băng. Áo choàng rộng vờn theo khí tức cuồn cuộn, hắn xoay người chớp nhoáng rồi giơ ngón giữa chộp thẳng vào vai Yến Phiêu Linh, bốc cô lên, phóng mình biến mất vào đêm.

"Phiêu Linh!"

Liễu Tâm Tuyền gào lên, cước bộ bắn ra như tên, tay xoay kiếm chớp nhoáng, ánh kiếm rực sáng cả khoảng không. Dù thân pháp nàng tuyệt luân, vẫn không kịp rượt theo bóng áo đen.

Một cơn phẫn nộ bừng bừng khiến nàng thúc nội lực lên đến cực hạn, bước chân đặt xuống đất nhẹ như gió thổi những kẻ áo đen đã tận dụng khoảnh khắc che khuất, khuất dạng biến mất.

"Tam tỷ!"

Đông Phong cùng Giang Tây Lâu lao đến bên nàng. Nhìn Liễu Tâm Tuyền gục xuống, Giang Tây Lâu cũng xót xa ngậm ngùi. Đông Phong quỳ xuống, ôm nàng vào lòng, lần đầu thấy Khổng đại nhân bất lực đến vậy, gương mặt trắng bệch, đôi mắt hoang hoải không ngừng dõi theo hướng bóng áo đen biến mất.

Giang Tây Lâu nhẹ chạm tay lên gò má Liễu Tâm Tuyền, giọng dịu dàng mà thấm thía: "Tâm Tuyền, dù thế nào cũng đừng bỏ xuống. Yến cô nương nhất định sẽ trở về với ngươi."

Nàng nhắm chặt mắt, đầu gối khuỵu xuống, tay kiếm đâm sâu xuống đất đầy u ám. Trong lòng chỉ còn lại khoảng không lạnh giá.

Đông Phong thì thầm vào tai: "Tam tỷ ơi, ngươi phải vững vàng. Cứ đợi tin tức từ hoàng cung, chúng ta sẽ tìm cách cứu Phiêu Linh cô nương."

Giang Tây Lâu gật đầu, sắc mặt càng thêm nghiêm túc: "Ta đoán được kẻ bắt Yến cô nương hẳn là cao thủ, khinh công thượng thừa mới dám giữa ban ngày giật đi. Nhưng trước mặt bao người, sức người có hạn, chúng ta cần một kế hoạch."

Liễu Tâm Tuyền ngẩng lên, mắt vẫn còn ngấn lệ nhưng trong lòng dấy lên quyết tâm:"Kẻ nào đã bắt nàng, ta phải đem nàng trở về an toàn."

Ba người âm thầm nghiêng bàn bạc, rồi hướng về phía Hàn Minh cùng người áo đen trước mặt. Giang Tây Lâu bước tới, mặt lạnh như băng, hỏi: "Ngươi có đúng lời đã hứa không? Hãy đến triều kiến hoàng đế, để trình bày toàn bộ sự tình."

Hàn Minh mỉm cười nhạt, vỗ tay khẽ vang giữa sân: "Không ngờ Yến Phiêu Linh lại nặng tình với Liễu đại nhân tới vậy. May mắn là thích khách chỉ định tạm bắt cô nương, không hề thô bạo.
Hoàng thượng rất quý Liễu đại nhân, truyền lệnh xuống phải cho Liễu đại nhân hồi cung."

Liễu Tâm Tuyền nghe thế không cần lời lẽ nào thêm, chỉ gật đầu lãnh đạm. Cận Thương Hải mặc áo đen bước ra, vẻ uy nghiêm: "Ta giữ lại Liễu đại nhân. Còn Yến Phiêu Linh, nếu muốn an toàn trở về, phải chấp thuận mệnh lệnh của ta. Không thì, dù nàng có là cận vệ Hoàng thượng, ta cũng sai người xử lý."

Yến Phiêu Linh lí nhí đáp: "Vương gia nếu đã quyết, chúng tôi không thể kháng lệnh. Nhưng ta chỉ muốn biết bước kế tiếp của Vương gia là gì?"

Cận Thương Hải ánh mắt lạnh lẽo, tựa sóng u minh nói: "Hoàng đế triệu ta về thu thập bản đồ Thiên Hư bí quyết, 'Thiên Hư Kiếm' và 'Thiên Hư Áo'. Nên nhờ cô nương và Liễu đại nhân hợp tác. Sau khi thành công, ta sẽ bảo đảm hai người trở về an toàn."

Yến Phiêu Linh khẽ nhắm mắt suy tư, trao ánh nhìn sang Liễu Tâm Tuyền. Cô nhẹ giọng: "Triều đình chuyện lớn, ta tin Vương gia có thể kiểm soát. Nhưng võ lâm minh chủ bên kia..."

Cận Thương Hải cười khẽ: "Cho dù Minh chủ kia có lớn đến đâu, cũng không phải đối thủ của 'Thiên Hư Bí Đồ'. Ta chỉ cần bản đồ ấy."

Yến Phiêu Linh gật đầu: "Vương gia đã hạ quyết tâm, ta sẽ cùng ngài hợp tác."

Trong lòng cô vẫn băn khoăn không biết liên thủ với Hoàng đế rồi, thái độ của Tâm Tuyền sẽ như thế nào? Liệu nàng có giữ trọn tình yêu, đưa nàng trở về chốn tự do hay không?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

"Hì hì, chuyện còn rối bời lắm. Có nên thêm phần hồi hộp ở chương sau không nhỉ? Đại gia lưu ngôn, chắc phải chăm chút thêm mấy phân cảnh gay cấn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro