Chương 22
☆, Lấy thuốc
"Lần sau nếu lại để cho chính mình thân hãm hiểm cảnh, bổn tọa tuyệt không tha cho ngươi."
Nàng sợ cái cảm giác mất đi. . . Mà Tiểu Yêu trong lòng. . . ấm áp. . .
Tiểu Yêu ngẩng đầu, khuôn mặt Thần Quân đại nhân gần trong gang tấc, lãnh hương kia như ôm nàng vào lòng, trong mắt cũng chỉ còn lại Thần Quân đại nhân. Khi ánh mắt chạm nhau, bầu không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội, dần dần nóng lên.
"Thần Quân!"
Lúc này Hoàng Húc cuống quít đẩy cửa vào. Thấy tình cảnh trước mắt, hắn dường như cảm giác được mình quấy rầy điều gì, nhất thời tiến không được lui không xong, có chút xấu hổ.
Thần Quân đại nhân dời đi tầm mắt. Bầu không khí vốn mập mờ bị quét sạch, ánh mắt khôi phục băng lãnh, giống như ái muội ban nãy không hề tồn tại.
"Chuyện gì?"
Thần Quân đại nhân xoay người, nhìn Hoàng Húc liều lĩnh xông vào, ánh mắt mơ hồ chứa bất mãn, giống như không hề thích người khác quấy rối giờ khắc này. Nhưng mà Hoàng Húc là một người có chừng mực, nếu không phải có việc gấp, hắn tất nhiên không liều lĩnh như vậy, vì vậy Thần Quân đại nhân cũng không nổi giận.
Mà Tiểu Yêu thì sững sờ đứng tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ, giống như chuẩn bị làm chuyện gì xấu bị người bắt gặp, sắc mặt có chút ửng đỏ.
"Ách. . . đại sư tỷ té xỉu."
Mặc dù hơi thất lễ, thế nhưng chuyện quá khẩn cấp, hắn không thể chậm Chương dù chỉ nửa khắc.
Chân mày Thần Quân đại nhân nhíu lại, tay áo nhẹ phất, rời khỏi phòng, mang theo lãnh hương khiến kẻ khác mê luyến. Tiểu Yêu lập tức đuổi theo, thấy Nghê Hồng, Nghê Thường và Vong Chi vẫn ngồi trong đại sảnh khách sạn bình dân, dường như đang chuyện trò về vấn đề nghiêm túc. Mà Đại Hồ Ly lại núp trong phòng, đoán chừng là sợ Thần Quân đại nhân tính sổ.
Đi vào căn phòng của Thần Quân đại nhân, cũng chính là căn phòng mà hiện tại Thượng Quan Thần Hi đang ở, chỉ thấy Thượng Quan Thần Hi ngất trên giường, sắc mặt trắng bệch, lông mày khẽ nhăn, đôi môi khẽ mở, vẻ mặt đau đớn. Thần Quân đại nhân hướng cánh tay nhỏ nhắn sờ lên trán Thượng Quan Thần Hi, cảm giác nóng rực truyền đến từ giữa trán khiến chân mày Thần Quân đại nhân bỗng nhiên nhíu chặt, thở dài.
" Còn cố chấp như vậy."
Hoàng Húc không hiểu vì sao. Đại sư tỷ vừa rồi còn rất tốt, mình đi ra ngoài một chuyến rồi trở về, nàng liền biến thành bộ dạng như thế này.'
"Xin hỏi Thần Quân, đại sư tỷ làm sao vậy?"
Thần Quân đại nhân trầm mặc một lúc rồi đáp: "Bất Chương nguy cơ tẩu hỏa nhập ma mà mạnh mẽ thôi động linh lực tiến hành tu luyện. Không cẩn thận khí huyết công tâm, dẫn đến sốt cao, xử lý không tốt liền tẩu hỏa nhập ma."
Bây giờ không tẩu hỏa nhập ma đã là vạn hạnh trong bất hạnh. Nếu Chương niệm của nàng vẫn sâu như cũ, không chỉ không tu thành tiên được, còn có khả năng rơi vào ma đạo, tóm lại đúng là bổn tọa tạo nghiệt.
Vẻ mặt Hoàng Húc trong nháy mắt ngưng trọng. Tuy hắn biết trong lòng Thượng Quan Thần Hi cố chấp niệm, nhưng không biết rằng lại sâu như vậy, thậm chí không luyến tiếc sinh mệnh của bản thân.
Thần Quân đại nhân không hề nói thêm điều gì với Hoàng Húc, một đạo ninh thần chú đánh vào ấn đường Thượng Quan Thần Hi. Chỉ thấy vẻ mặt Thượng Quan Thần Hi lập tức dịu xuống. Nếu không chữa trị kinh mạch bị tổn thương, sợ rằng nàng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Thần Quân đại nhân xoay người, thanh âm lạnh như băng truyền đến.
"Tiểu Yêu, đi thôi."
"Đi đâu?"
Thần Quân đại nhân đã lấy ra thanh hắc sắc trường kiếm, quay đầu nhìn lại, hướng về phía Tiểu Yêu nói: "Y tiên lư."
Tiểu Yêu nhảy lên trên hắc sắc trường kiếm, rất tự nhiên nắm lấy tay áo Thần Quân đại nhân.
Một trận thanh âm nhẹ vô cùng nhưng lạnh như băng truyền đến.
"Lần sau bổn tọa dạy ngươi hảo hảo ngự kiếm."
Một kim đan trung kỳ Tiểu Yêu ngay cả ngự kiếm cũng làm không xong, như vậy còn ra bộ dáng gì.
Tiểu Yêu còn chưa kịp phản ứng, hắc kiếm đã bay vút lên trời cao. Về phần tại sao phải dẫn theo Tiểu Yêu, đây còn không phải là sợ Đại Hồ Ly lại mang Tiểu Yêu làm ra chuyện ngu xuẩn gì ư. . . Thần Quân đại nhân cũng là sợ lực phá hoại của Đại Hồ Ly.
Đại Hồ Ly lặng lẽ nhìn thoáng qua Thần Quân đại nhân và Tiểu Yêu ngự kiếm mà đi, trong lòng thầm nghĩ. . .
Ta có nên chuẩn bị sẵn pháp bảo phòng ngự gì hay không. . . Lần này nhất định phải lót sẵn ít đồ ở trên mông. . .
"Xích Dạ Thần Quân, làm phiền ngươi xuống đây một chút."
Thanh âm kỳ ảo của Vong Chi truyền đến, Đại Hồ Ly nhìn xuống dưới, một nhà ba người đang ngồi ở phòng khách trong khách sạn bình dân, bức tranh gia đình thật hài hòa biết bao. . . . Thực sự là nhất ba vị bình, nhất ba lại khởi (một cơn sóng chưa yên, cơn sóng khác lại ập tới).
-------------------------------- hoa lệ phân cách tuyến ---------------------------------
Thần Quân đại nhân lần này ngự kiếm hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều, so với trước kia thì tốc độ này nhanh hơn gấp đôi. Xem ra Thượng Quan Thần Hi đối với Thần Quân đại nhân mà nói, chắc chắn là có tầm quan trọng nhất định, nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Yêu ứa lên chua xót.
"Thần Quân đại nhân. . . Thượng Quan kia. . . trước đây cùng ngươi. . ."
Tiểu Yêu hỏi đến cẩn thận dè dặt, ngay cả bàn tay bắt được tay áo Thần Quân đại nhân cũng chặt thêm vài phần. Bởi vì mỗi lần nhắc tới Thượng Quan Thần Hi, đôi mắt Thần Quân đại nhân đều lộ ra vài phần thống khổ cùng bất đắc dĩ, đoạn ký ức kia đối với Thần Quân đại nhân mà nói nhất định là không vui.
"Ngươi muốn biết?"
Tuy rằng giọng nói của Thần Quân đại nhân bình thản, nhưng không khó nghe ra sự dò xét bên trong.
Tiểu Yêu ' Ân' một tiếng giọng mũi truyền ra, lập tức lắc đầu.
"Thần Quân đại nhân không muốn nói. . . cũng không. . ."
Lời còn chưa nói hết đã bị cắt đứt.
"Nếu ngươi muốn biết, bổn tọa sẽ tìm một thời cơ thích hợp nói cho ngươi nghe."
Không biết tại sao, chẳng qua là cảm thấy, nếu như tiểu yêu ngốc nghếch này nói muốn biết, chính mình sẽ nói cho nàng biết. . . Nói cho nàng biết, quá khứ mà mình không dám nhìn lại, cũng không muốn giấu diếm.
Tiểu Yêu trong lòng ấm áp ấm áp, nếu như Thần Quân đại nhân nguyện ý cùng mình chia sẻ quá khứ của nàng, vậy có phải nàng đối với mình cũng có vài phần tín nhiệm hay không?
Qua một khắc, Thần Quân đại nhân dựa vào ngự kiếm thuật cao siêu cùng tốc độ cực nhanh, rất nhanh liền tới y tiên lư. Nhưng mà, mùi thuốc nồng nặc truyền đến từ y tiên lư ngay lập tức hấp dẫn lực chú ý của một thần một yêu.
'Bùm!' một tiếng vang thật lớn từ phòng luyện đan của Bách Thảo Thượng Tiên truyền đến, sau đó liền thấy phòng luyện đan toát ra khói đen. Bách Thảo Thượng Tiên tướng mạo vốn thanh tú lúc này lại mang theo vài phần chật vật cùng dơ bẩn lộn xộn, lảo đảo đẩy cửa chạy ra.
"A~~~~~ lại thất bại ~~~ "
Bách Thảo Thượng Tiên quay đầu lại, nhìn phòng luyện đan toát ra khói đen, vẻ thất bại hiện rõ trên gương mặt thanh tú.
"Y tiên gia gia!"
Tiểu Yêu thấy y tiên gia gia, vẫn có vài phần cảm giác thân thiết. Tốt xấu gì cũng chung sống vài ngày, tuy rằng hắn mang phân và nước tiểu xoa lên tay mình. . .
Xưng hô đáng ghét kia tại sao lại xuất hiện! ? Bách Thảo Thượng Tiên xoay người, nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc mặc tử y đang đón gió mà đứng, và bên cạnh là khuôn mặt cực kì vui vẻ của Tiểu Yêu. . .
"Tiểu tiên tham kiến Luyến Thư Thần Quân."
Bách Thảo Thượng Tiên lập tức thu hồi vẻ mặt thất bại của bản thân, nghiêm mặt hướng Luyến Thư Chương tay hành lễ.
"Tục lễ như vậy sau này liền miễn đi."
Thần Quân đại nhân chuyển bước, làn váy theo bước chân nhẹ nhàng lay động, giống như một loại giai điệu tao nhã, tôn lên tư thái đẹp mắt của nàng.
"Hôm nay, bổn tọa lại muốn mạo muội hướng thượng tiên lấy thuốc."
Thanh âm lạnh như băng của Thần Quân đại nhân truyền ra, trong giọng nói mang theo vài phần áy náy, lặp đi lặp lại nhiều lần quấy rối Bách Thảo Thượng Tiên như vậy, chắc hẳn cũng quấy rầy người khác thanh tu.
"Luyến Thư Thần Quân khách khí, muốn cái gì cứ việc hướng tiểu tiên lấy là được."
Một chút thuốc tính cái gì, bất tử thiết kia với hắn mà nói có thể nói là ân huệ cực lớn a, bởi vậy mà bản thân có thể luyện ra không ít linh đan tiên dược thượng phẩm, chất lượng so với đan dược trước đây tốt hơn nhiều.
"Kinh dịch đan."
Ba chữ từ trong phiến môi đỏ mọng của Thần Quân đại nhân nhẹ nhàng phun ra. Bách Thảo Thượng Tiên tựa như sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ. Kinh dịch đan, loại thuốc này mặc dù rất hữu hiệu đối với trọng tố kinh mạch, chữa trị kinh mạch và cường hóa linh căn , thế nhưng dược hiệu của nó cũng có chỗ bá đạo. Nếu người sử dụng tu vi không đủ để tiếp nhận dược hiệu bá đạo, có thể sẽ tạo thành cục diện kinh mạch đứt đoạn.
"Lúc sử dụng kinh dịch đan, xin Luyến Thư Thần Quân hãy cẩn thận trông coi người uống thuốc. Nếu như tu vi không có khả năng tiếp nhận dược hiệu bá đạo thì xin Thần Quân vì người kia cố thủ Nguyên Thần, để tránh dẫn đến tình huống kinh mạch đứt đoạn."
Nói xong, Bách Thảo Thượng Tiên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược đen bóng phát sáng, đưa cho Thần Quân đại nhân.
"Bổn tọa hiểu."
Tiếp nhận viên đan dược đen bóng kia, Thần Quân đại nhân thở dài.
"Bổn tọa lại thiếu ngươi một lần."
Bách Thảo Thượng Tiên lắc đầu, cười cười, vẻ mặt nghiêm chỉnh, cùng vẻ chật vật và bẩn loạn trên người hắn đối lập một cách rõ ràng, đúng là có vài phần khôi hài.
"Thần Quân cũng không nợ tiểu tiên, bất tử thiết kia đã bù đắp tất cả."
Bất tử thiết, đơn giản là luyện đan kỳ khí. Đối với một thầy thuốc và luyện đan sư mà nói, điều này còn trân quý hơn so với bất kỳ vật nào khác.
Thần Quân đại nhân không nói thêm gì nữa, chuẩn bị ngự kiếm ly khai, đã thấy Tiểu Yêu đi về phía Bách Thảo Thượng Tiên.
"Y tiên gia gia, ngươi còn nhiều phục linh đan không a?"
Bách Thảo Thượng Tiên tự tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Yêu, Tiểu Yêu này lại đang suy nghĩ cái gì đây. . .
"Để làm chi vậy tiểu ngốc yêu."
Tiểu Yêu nhìn Thần Quân đại nhân, sau đó hướng về phía Bách Thảo Thượng Tiên ghé tai nói thầm: "Thần Quân đại nhân gần đây nghỉ ngơi cũng không được tốt, ta nghĩ. . ."
Tiểu Yêu ngốc nghếch này. . . Lấy tu vi của Thần Quân đại nhân, nếu như muốn nghe ngươi và Bách Thảo Thượng Tiên thì thầm nói nhỏ thì có gì khó khăn đây. . .
Bách Thảo Thượng Tiên ý vị thâm trường nhìn Tiểu Yêu và Thần Quân đại nhân, chỉ thấy Thần Quân đại nhân thần sắc hơi mất tự nhiên, lần đầu tiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Bách Thảo Thượng Tiên đưa cho Tiểu Yêu một lọ phục linh đan, vỗ vỗ đầu Tiểu Yêu, cười cười.
"Tiểu Yêu trưởng thành không ít, đều biết chiếu cố người khác."
Sau khi tiếp nhận đan dược, Tiểu Yêu trong lòng có hơi bài xích hành động vỗ đầu của Bách Thảo Thượng Tiên. . . Y tiên gia gia, ngươi còn chưa kịp rửa tay đây. . .
"Thời gian không còn sớm, đi thôi."
Thanh âm của Thần Quân đại nhân truyền đến, Tiểu Yêu cáo biệt y tiên gia gia xong liền lập tức đuổi theo.
"Tiểu Yêu ngốc. . ."
Thanh âm nhẹ vô cùng, thế nhưng không băng lãnh như ngày thường, ba chữ này nhu hòa hơn rất nhiều. Bàn tay Tiểu Yêu đang nắm lấy tay áo Thần Quân đại nhân khẩn trương vài phần, khóe môi tràn đầy ý cười thỏa mãn.
------------------------------------ hoa lệ phân cách tuyến ------------------------------------
"Không thể đợi ở nhân giới quá lâu, ta phải trở lại minh giới, giúp ta chiếu cố Bạch Hồ Nhất Tộc cho tốt."
Vong Chi chăm chú nhìn chằm chằm Đại Hồ Ly, vị này Thần Quân mà không giống Thần Quân.
Nghê Hồng nắm tay Vong Chi thật chặt, ánh mắt lộ ra lưu luyến sâu đậm không rời. Vong Chi lại mỉm cười thư thái, cũng không như trước đây dối lòng chống cự. Hôm nay nàng đã quyết định cho dù như thế nào, cũng sẽ che chở Bạch Hồ Nhất Tộc, cho dù phải trả giá đại giới. Nghê Hồng nữ nhân ngốc này, đã vì nàng làm rất nhiều việc.
Đại Hồ Ly đứng trước bàn (bởi vì cái mông đau nhức, không thể ngồi), thu liễm biểu tình bất cần đời, nghiêm mặt gật đầu.
"Ta đáp ứng ngươi."
Vong Chi đứng lên, trước khi lam y thân ảnh rời khỏi khách sạn bình dân, còn thật sâu nhìn Nghê Hồng và Nghê Thường một cái, lại nhìn Đại Hồ Ly, lấy truyền âm thuật âm thầm cùng Đại Hồ Ly đối thoại.
"Đối xử với Nghê Thường cho tốt."
Đại Hồ Ly sửng sốt một chút, khóe môi nổi lên nụ cười ôn nhu, lấy truyền âm thuật đáp lại Vong Chi.
"Điều đó là đương nhiên, mạnh bà đại nhân."
Nghê Hồng nhìn lam y thân ảnh tiêu thất trong đám người, trong lòng có cảm giác mất mát, thế nhưng năm trăm năm đổi lấy sự đáp lại chân thành tha thiết như vậy, cũng liền đáng giá hết thảy.
"Thường nhi, ngươi dự định cùng mẫu thân quay về Bạch Hồ Cư hay là. . ."
Nghê Thường nhìn Đại Hồ Ly, sắc mặt có chút khó xử. . .
"Mẫu thân, ta nghĩ. . ."
Nghê Hồng dường như nhìn thấu tâm sự trong lòng Nghê Thường, cười khẽ một cái.
"Xích Dạ Thần Quân, tiểu nữ liền nhờ ngươi chiếu cố."
Đại Hồ Ly khóe môi nổi lên nụ cười, đi đến sau lưng Nghê Thường.
"Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt."
Nghê Hồng một bộ dáng vẻ 'Ta đây an tâm', sau đó liền muốn rời khỏi, ai ~ con gái lớn không dùng được a ~
"Mẫu thân. . ."
Nghê Thường nhìn mẫu thân đang muốn rời đi. Trước lúc Vong Chi xuất hiện, nàng cũng không biết mẫu thân của nàng nhìn có vẻ như không coi trọng điều gì, lại có ái tình khắc cốt ghi tâm như thế, hơn nữa vì yêu còn cực nhọc khổ sở mà ẩn nhẫn chờ đợi suốt năm trăm năm.
"Hảo hảo theo Xích Dạ Thần Quân, nhớ kỹ tu hành không thể chậm trễ."
Nói xong, lục sắc thân ảnh cũng chìm vào trong đám người.
"Đến đây đi tiểu Nghê Thường, ta sẽ dẫn ngươi du sơn ngoạn thủy, đương nhiên cũng sẽ chỉ đạo ngươi tu hành!"
Đại Hồ Ly lộ ra một nụ cười nhu hòa (tác giả vẫn cảm giác ngươi không có ý tốt. ), Nghê Thường cũng cười, tuy rằng lúc này tâm tình có hơi phức tạp, nhưng luôn có một người như vậy, có thể khiến ngươi an tâm.
"Đại Hồ Ly, chúng ta đã về rồi!"
Tiểu Yêu nghênh ngang trở về, đi theo phía sau là Thần Quân đại nhân tư thái xinh đẹp ưu nhã. Một khắc kia lúc Đại Hồ Ly thấy Thần Quân đại nhân, tâm tình vốn vui vẻ đột nhiên khẩn trương, cái mông nổi lên một trận đau đớn. Lúc này hết lần này tới lần khác Thần Quân đại nhân lại ném cho nàng một ánh mắt đầy thâm ý, khiến Đại Hồ Ly không khỏi rùng mình một cái.
---------------------------------- hoa lệ phân cách tuyến -----------------------------------
Sau khi Thượng Quan Thần Hi ăn vào kinh dịch đan, Thần Quân đại nhân khiến mọi người lui ra, bản thân ở lại giữ gian phòng, vì Thượng Quan Thần Hi hộ pháp.
Lấy tu vi của Thượng Quan Thần Hi, muốn tiếp nhận dược hiệu bá đạo của kinh dịch đan cũng không khó. Chỉ là Chương niệm trong lòng nàng rất dễ khiến linh lực hỗn loạn, phải cẩn thận vì nàng hộ pháp.
Trong quá trình dược lực thẩm thấu, Thượng Quan Thần Hi đúng là xuất hiện tình huống linh lực hỗn loạn. Thế nhưng Thần Quân đại nhân giúp nàng chỉnh đốn linh lực lưu động, dược lực cũng thành công thẩm thấu vào cơ thể Thượng Quan Thần Hi. Không đến nửa canh giờ, Thượng Quan Thần Hi tỉnh lại, thấy trước mặt là Thần Quân đại nhân, dường như cũng không còn cực đoan như trước đây.
"Vì sao không để mặc ta chết đi?"
Thượng Quan Thần Hi suy yếu cười cười, nụ cười tự giễu.
"Món nợ nên đòi, ngươi còn chưa kịp đòi, bổn tọa sẽ không để cho ngươi chết."
Thần Quân đại nhân thần sắc thản nhiên, trong giọng nói cũng không để lộ ra quá nhiều tâm tình.
"Hừ. . . Đúng vậy, ta còn muốn hướng ngươi đòi nợ. . . Ngươi cái này quái vật diệt ta sư môn, giết ta người nhà..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả lại thêm văn, chương rốt cuộc quá độ, tác giả quân sẽ tận lực đẩy nhanh tiến độ truyện. Bởi tác giả vẫn còn cuộc thi, sẽ tận lực tìm thời gian gõ chữ thêm văn, thế nhưng tiến độ sẽ rất thong thả ~ rất thong thả ~ nhưng mà tuyệt đối sẽ không đào hố, thỉnh các vị khán quan đừng ném gạch ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro