Chương 26

☆, Về Thần Quân Đại Nhân

Tiểu Yêu nhìn Chu Nhiễm Phi ngược sáng đứng ở trước cửa, giống như theo ánh sáng đi ra, đột nhiên nhớ tới vị thân nương chưa từng gặp mặt kia. Nàng muốn biết thân nương của nàng rốt cuộc là người như thế nào, dáng vẻ trông thế nào, còn cha của nàng đâu rồi?

"Có thể nói cho ta biết nhiều hơn một chút. . . về nương của ta ?"

Tiểu Yêu nói, hiển nhiên nàng vẫn có chút khẩn cấp, khẩn cấp muốn biết, thân nhân thật sự của mình, rốt cuộc là một Thần Quân như thế nào.

Chu Nhiễm Phi quay đầu lại, trong mắt đẹp mang theo tia sáng triền miên, nhưng bi thương.

"Nương thân của ngươi a. . ."

Dừng một chút, nụ cười trên khóe môi kia khiến xung quanh trong nháy mắt thất sắc, dường như biến thành hai màu đen trắng, chỉ còn đôi môi đỏ sẫm của nàng, ôn nhu, bi thương . . .

"Nói như thế nào đây, một nữ tử khinh cuồng."

Tích. . . Sự khinh cuồng của ngươi nhất định để cho ta tư niệm đời đời kiếp kiếp. . .

"Nàng tùy tâm sở dục, muốn đi liền đi, muốn dừng liền dừng, làm ra quyết định cũng sẽ không hối hận mặc dù biết là sai cũng sẽ kiên trì làm tiếp, là một nữ tử vừa khinh cuồng vừa ngang ngạnh."

Tiểu Yêu nghe, hai mắt chợt hiện lên tia kính ngưỡng. Mẫu thân hẳn là một nữ tử vui vẻ đi. . .

"Dung mạo của nàng ra sao?"

Có lẽ một ngày, ta sẽ tìm một họa sĩ hỗ trợ, vẽ ra bộ dáng của nàng, ít nhất ta có thể có một bức tranh thuộc về thân nhân của mình.

"Nàng và ngươi rất giống nhau, lông mi cong lá liễu, mắt ngọc mày ngài, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hồng nhạt, ngũ quan tinh xảo, chỉ là, bên phải đầu lông mày của nàng có nốt ruồi đỏ, hơn nữa hình dáng nàng mang theo mấy phần anh khí, đam mê bạch y, cười lên có chút tà mị, điểm khí chất này cùng ngươi không giống."

Chu Nhiễm Phi nói, như trân bảo trong nhà tan vỡ, nói xong còn dẫn theo một ít ý cười, ánh mắt trở nên xa xăm.

Tiểu Yêu bắt đầu tự tưởng tượng ra đủ bộ dạng của Tích, nàng hi vọng đem bộ dáng mình tưởng tượng ra vĩnh viễn khắc vào trong huyết nhục chính mình, xem như là phương pháp nhớ về thân nương của nàng.

"Vậy. . . Cha ta đâu rồi?"

Bốn chữ, nhất thời khiến đôi mắt đẹp của Chu Nhiễm Phi trở nên ảm đạm, khóe miệng đột nhiên cười khổ, có vài phần thê lương.

"Bổn tọa. . . Không biết."

Đúng vậy a, nàng không biết người mà Tích yêu là ai, nàng không biết cha Tiểu Yêu là ai, nàng chỉ biết là thời điểm mình biết Tích có thai, đã là lúc nàng tại chiến trường bị thương nặng.

Đôi mắt đẹp của Tiểu Yêu cũng dần ảm đạm, lúc Thần Quân Đại Nhân nắm thật chặt tay nàng, ánh mắt của nàng mới khôi phục hào quang.

"Ngươi nghỉ ngơi đi."

Cũng không nói thêm điều gì nữa, Chu Nhiễm Phi cứ như vậy ngược sáng rời đi.

"Tiểu Yêu, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."

Thần Quân Đại Nhân nhìn ra được Tiểu Yêu cảm xúc cũng không tốt, kéo tay Tiểu Yêu, đi đến cửa ra Y Tiên Lư. Độ ấm trong tay khiến Tiểu Yêu không muốn xa rời, không thể không đi cùng người trước mặt.

Tiến vào Bách Thảo Cốc, khắp nơi điểu ngữ hoa hương, trong Bách Thảo Cốc thừa thãi thảo dược, thỉnh thoảng sẽ có mùi hương của thảo dược truyền đến, giẫm lên cỏ xanh, tuỳ ý để lá cây tàn úa rơi trên vạt áo. Sự yên tĩnh trong chốc lát này, ai cũng không muốn đánh vỡ.

điểu ngữ hoa hương: chim hót êm tai, hoa nở thơm ngát.

"Ngươi biết không?"

Thần Quân Đại Nhân lên tiếng, nói bốn chữ, liền ngừng lại, quay đầu nhìn Tiểu Yêu kia ánh mắt trong veo.

"Ngươi ít nhất có thể biết nương của mình là ai, mà ta cũng không biết thân nhân của ta là ai. Từ khi bắt đầu có ý thức, ta đã liền ở trong băng thiên tuyết địa, một thân một mình."

Thần Quân Đại Nhân nhìn ánh mắt Tiểu Yêu, có chút ưu thương. Mà Tiểu Yêu dường như hơi xúc động, cảm thấy đau lòng, nắm thật chặt tay Thần Quân Đại Nhân.

"Thần Quân Đại Nhân. . ."

Nàng không biết làm thế nào để an ủi người khác, vạn câu dừng lại nơi cổ họng, lại chỉ phun ra bốn chữ ' Thần Quân Đại Nhân ', nhưng lại không khó nghe ra sự đau lòng trong giọng nói, sự ôn nhu vô ý của Tiểu Yêu ngốc manh kia. Thần Quân Đại Nhân hiểu thấu cảm xúc của Tiểu Yêu, lộ ra một nụ cười khiến người khác an tâm.

Thần Quân Đại Nhân kéo Tiểu Yêu đến dưới một cây đại thụ ngồi xuống, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây rơi lên người các nàng, thời gian thật tĩnh lặng. . .

"Muốn nghe một chút chuyện xưa của ta không?"

Thần Quân Đại Nhân quay đầu nhìn Tiểu Yêu, ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng, vẻ đẹp của nàng thật tươi đẹp.

"Được. . ."

Đầu Tiểu Yêu tựa trên vai Thần Quân Đại Nhân, tham luyến lãnh hương cùng nhiệt độ trên người nàng.

"Ta. . . Là một con Băng Long. . ."

Giọng nói của Thần Quân Đại Nhân có chút xa xăm, thời gian dường như bị giọng nói của nàng kéo về quá khứ. . .

------------------------------------ nhớ lại phân cách tuyến ------------------------------------------

Nhân giới, Bất Quy Tuyết Sơn, hàng năm tuyết đọng, yêu nghiệt xuất hiện lan tràn, không người nào dám tới gần. Nhưng yêu ở đây cũng an phận, cũng không rời núi đả thương người, chỉ thỉnh thoảng có người lạc đường xui xẻo đi vào, bị làm cho sợ đến ngây ngốc mà chạy đi.

Bất Quy Tuyết Sơn, Bất Quy không về, thật ra thì cũng không khủng bố như vậy, cũng không phải là đi liền không trở về, mà chỉ là rất nhiều người sau khi tiến vào cũng sẽ sợ đến đần độn. Mọi người cảm thấy bên trong nhất định là có yêu quái, nơi có yêu quái đối với bọn họ mà nói chính là một nơi cực kì khủng bố, cho nên đặt cho tòa Tuyết Sơn này một cái tên, gọi là Bất Quy Tuyết Sơn.

Sinh thái ở Bất Quy Tuyết Sơn từ trước đến giờ vốn thăng bằng, giữa yêu và yêu coi như hòa hợp, nhưng một con rồng ngang trời xuất thế làm rối loạn sinh thái Bất Quy Tuyết Sơn. Khuất phục khí thế cùng thực lực của thượng cổ Long Tộc kia, từ đó yêu trong Bất Quy Tuyết Sơn tôn Băng Long kia là vua, mà Bất Quy Tuyết Sơn cũng thành nhà của tiểu Băng long ngây thơ mới vừa ngang trời xuất thế kia.

Tu luyện bốn trăm năm, tiểu Băng Long hóa thành người. Mi mục như vẽ, đôi mắt đẹp sóng mắt lưu chuyển, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hồng nhạt, tóc đen dài đến eo tùy ý rơi trên vai, da trắng nõn nà, nước da trắng hơn tuyết. So sánh với băng thiên tuyết địa này không thua kém chút nào, vẻ đẹp của nàng. . . giống như người trong tranh, xuất trần thoát tục. Cho dù là góc áo của nàng cũng không thuộc về nhân gian, dung mạo của nàng đẹp tuyệt trần, khi ấy vẻ ngây thơ giữa trán, sự ngây ngô trên khoé môi, là phong cảnh đẹp nhất trên Bất Quy Tuyết Sơn.

Có lẽ ý thức được trách nhiệm bẩm sinh, nàng gánh vác trách nhiệm chiếu cố toàn bộ yêu tộc trong Bất Quy Tuyết Sơn, cùng với yêu tộc khác chung sống cực kỳ hòa hợp, tất cả mọi người đều rất thích con Băng Long này.

Có ngày, một Thần Quân đến Bất Quy Tuyết Sơn, hắn tự xưng là Nam Cực Thần Quân, bề ngoài thoạt nhìn là một lão đầu sáu mươi tuổi, nhưng tiên phong đạo cốt cùng đại khí phát ra từ hai đầu lông mày, không thể không khiến người tôn kính. Nam Cực Thần Quân cho là Băng Long tư chất thượng giai, hơn nữa là thượng Cổ Long tộc, liền thu nàng làm đồ đệ, mà những yêu tộc khác trong Bất Quy Tuyết Sơn hắn cũng từng cái thu nhập vào cửa. Theo lời hắn mà nói: chúng sanh đều ngang hàng, bổn tọa sẽ cho các ngươi nhận được cơ hội thành tiên thành thần. Nam Cực Thần Quân ban cho Băng Long một cái tên: Luyến Thư, thư, ung dung bình tĩnh. Nam Cực Thần Quân đối với Luyến Thư dạy chính là, gặp gỡ chuyện gì cũng nên bình tĩnh, chỉ cần ung dung, cũng sẽ không mất đi lý trí, cũng sẽ không làm ra chuyện sai lầm.

Cứ như vậy, Luyến Thư tiến vào trong tu hành dài đằng đẵng. Có lẽ một ngàn năm, có lẽ hai ngàn năm, nàng nhớ không rõ, chỉ nhớ rõ trong đoạn năm tháng dài đằng đẵng kia, sư đệ muội trong tuyết sơn đã giúp đỡ nàng vượt qua. Có lẽ do nguyên nhân huyết thống hoặc là thiên tư, lúc ấy chỉ có Luyến Thư tu thành tiên thân, mà sư đệ muội môn của nàng như cũ vẫn còn yêu thân, chưa tu thành tiên. Ngay lúc đó nàng rất thích cười, luôn là cười đến thật sáng lạn, bởi vì nàng sống ở trong một đại gia đình, được mọi người thích, nàng cũng thích mọi người. Sư đệ muội môn đều thích vây quanh nàng, thích lệ thuộc vào nàng, nhưng cảnh đẹp luôn tồn tại một cách ngắn ngủi.

Khi đó Luyến Thư đã tu thành tiên thân, cũng đã đến cảnh giới sắp tu thành thần, tu vi khá cao, Nam Cực Thần Quân mang theo nàng đi Đông Hải ngạn chinh phạt yêu ma hạ phàm làm loạn. Lần đầu tiên rời đi Bất Quy Tuyết Sơn, cũng chính là lúc bắt đầu bi thống của Luyến Thư. Rời đi không quá nửa tháng, Đông Hải ngạn còn chưa tới, lại thấy Nam Cực Thần Quân vẻ mặt không yên, bấm ngón tay tính toán, sắc mặt lại thêm đại biến. Nam Cực Thần Quân bảo Luyến Thư mau sớm chạy về Bất Quy Tuyết Sơn, lúc ấy chỉ nói một câu: Bất Quy Tuyết Sơn gặp nạn.

Nhưng thật sự đã muộn. Lúc Luyến Thư trở lại, vốn là trắng xoá, biến thành máu tươi đầm đìa. Tuyết trắng phủ đầy đất bị nhuộm một màu đỏ tươi, như bỉ ngạn hoa đang nở bên hoàng tuyền lộ, bừa bãi nở rộ trên mặt tuyết, phá lệ chói mắt, khắp nơi đều có thi thể. . . thi thể của sư đệ muội nàng, Tuyết Lang, Tuyết Hồ. . . Tiểu Tuyết Yêu. . . Các nàng chẳng bao giờ hại con người, nhưng vì sao. . . Trừ thi thể của bọn họ ra, quanh thân còn có vô số thi thể của nhân loại, bọn họ đều mặc bạch y, mà trên ngực trái đều có ba chữ ' Huyền Kiếm môn'.

Đó là lần đầu tiên Luyến Thư rơi lệ, lần đầu tiên cảm thấy tức giận từ đáy lòng gầm thét, một loại bi thống, một loại không cách nào vãn hồi. Nàng ôm thân thể đã lạnh đi của bọn họ, khóc cả đêm. Nàng tự trách, nàng trách mình đã không ở bên khi các nàng cần mình nhất. Nhớ lại từng nụ cười, từng tiếng ' sư tỷ ', nhất cử nhất động của bọn họ, thời gian đẹp đẽ cùng bọn họ trải qua, trong một đêm hóa thành ma quỷ đoạt mệnh, quá xúc động mà phẫn nộ. Khi đó, cũng là lần đầu tiên kiếm của Luyến Thư nhuộm máu người. . .

Một con Băng Long khổng lồ hạ xuống Huyền Kiếm môn, trên người Băng Long đều là vảy trắng, một số gần như trong suốt, ánh mắt xanh biển kia căm tức nhìn mọi người, chóp mũi phun ra băng long hơi thở mang theo tử vong. . . Giết!

Nàng giết thật là nhiều người, nàng hóa thành hình người, trong tay cầm long cốt kiếm, tận lực huy vũ, dùng máu tươi soạn ra khúc nhạc tử vong, cúng tế sư đệ muội chết đi của nàng . . . Nàng không ngừng được, thấy vẻ mặt sợ hãi của người trong Huyền Kiếm môn, sẽ nhớ tới lúc sư đệ của nàng muội cửa bị giết mà không giúp, cho nên nàng không ngừng được, cũng không muốn ngừng!

Người trong Huyền Kiếm môn, một ngàn bốn trăm năm mươi chín nhân mạng đều chết dưới lưỡi kiếm của Luyến Thư, nhân mạng thứ một ngàn bốn trăm sáu mươi đang bị Luyến Thư cầm kiếm chỉ vào. Trong đôi đồng tử lam sắc băng lãnh lộ ra sát ý tràn đầy, bất kể tiểu cô nương trước mắt đang run rẩy, bất kể thân thể đơn bạc của nàng điềm đạm đáng yêu cỡ nào, bây giờ nàng chỉ muốn giết! Ngay một khắc này, khi nàng sắp đọa thành ma, sư phụ của nàng gọi to khiến nàng hoàn hồn.

"Nghiệt súc!"

Là bi thương căm phẫn, là đau lòng, chỉ thấy Nam Cực Thần Quân từ trên trời giáng xuống, nhìn Luyến Thư toàn thân nhuộm đầy máu, nhìn thi hài khắp nơi, trong lòng tràn đầy bi thống.

Luyến Thư nhìn sư phụ mình, lần đầu tiên thấy sư phụ tức giận, cuối cùng trở nên bình tĩnh một chút.

Một cái bạt tai nóng rực đánh lên mặt Luyến Thư, đau rát. Nhưng vẻ mặt Luyến Thư vẫn như cũ không thay đổi, khóe miệng còn cười lạnh, có thể thấy được tâm cũng không hối cải.

"Đồ nhi không hề sai."

Không hề sai. . . Ta không hề sai, sai chính là những thứ người phàm tàn nhẫn này.

"Ngươi có biết ngươi tạo ra bao nhiêu sát nghiệt!"

Nam Cực Thần Quân giận đến mức mặt đỏ rần, hai tay hơi run. Môn đồ mà hắn đắc ý nhất, hôm nay cũng đã tạo sát nghiệt nặng như vậy!

"Ta chỉ biết, bọn họ đã tàn sát Bất Quy Tuyết Sơn."

Trong mắt Luyến Thư tràn đầy quật cường cùng oán hận, bọn họ giết sư đệ muội, bọn họ nên dùng mạng trả lại!

"Cừu hận là vòng luân hồi, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại, ngươi còn nhớ được."

Nam Cực Thần Quân hận không thể đem người trước mắt ra sức đánh một trận, làm cho nàng tỉnh táo lại.

Nhớ được. . . Nhớ được thì sao! Bọn họ đáng chết!

"Chẳng lẽ muốn đồ nhi cái gì cũng không làm sao!"

Long cốt kiếm trong tay Luyến Thư đã nhấc lên, mũi kiếm chỉ vào Nam Cực Thần Quân, cả người lại có một cỗ hắc khí vờn quanh. . .

"Sinh tử là trường kiếp, cũng là một quá trình, chuyển vần. Bọn họ đã tạo sát nghiệt bọn họ tất nhiên sẽ gặp phải trời phạt, nhưng ngươi không thể nghịch thiên mà làm, tạo sát nghiệt vô ích!"

Cổ hủ. . . A. . . Khóe miệng Luyến Thư hiện ra nụ cười, ta hiện tại không phải là đang thay trời hành đạo sao? . . .

Sắc trời chợt biến, lôi điện bất chợt đánh đến, chỉ thấy bốn đoàn tia sáng trong nháy mắt rơi xuống, bao vây Luyến Thư. Gông xiềng từ bốn phương tám hướng bay tới trói Luyến Thư lại, khiến Luyến Thư không thể động đậy.

"Tiên quân Luyến Thư, nghiệp chướng nặng nề, hôm nay mang về Tiên giới chờ xử lý!"

Hạ phàm chính là Tiên giới chấp hình tôn giả, gông xiềng trong tay các nàng là vi thiên toả, nếu bị trói lại, nhất định vô lực phản kháng.

Không chờ Nam Cực Thần Quân phản đối, chấp hình tôn giả đã đem Luyến Thư rời đi. . .

Luyến Thư không có ý hối cải, nhưng Tiên giới cũng không có pháp bảo nào có thể ngăn được Long Tộc, cho nên cầu trợ Thần giới. Mà sau khi Thần giới cân nhắc quyết định xong, Luyến Thư bị đánh vào nơi Long Tộc thống hận nhất, cũng là nơi có thể tạo thành thương tổn lớn nhất cho Long Tộc -- Đồ Long lao.

Tiến vào Đồ Long lao, chân thân sẽ phải lộ ra nguyên hình. Bên trong tràn ngập chú ngữ pháp thuật nhằm vào Long Tộc, có cơ quan pháp bảo đối với Long Tộc thương tổn thật lớn. Luyến Thư hóa thành chân thân, bị toả long đinh đính vào trên vách tường tràn ngập chú ngữ, nhiệt độ nóng rực như lửa làm bị thương thân thể dán tường của Luyến Thư. Nhiều lần liên tiếp có pháp bảo xuyên qua phá vỡ thân thể Luyến Thư, một lần lại một lần, dày vò cả ngày lẫn đêm nhận lấy thống khổ. Trong Đồ Long lao có một Huyết Trì, sẽ chiếu ra chuyện bình sinh thống khổ nhất, chịu tinh thần hành hạ. Cứ như vậy Luyến Thư ở nơi còn đáng sợ hơn Trấn Yêu Lao mà vượt qua năm tháng dài đằng đẵng, thậm chí có mấy lần Luyến Thư nghĩ đến từ bỏ phản kháng, buông tha cho ý niệm sinh tồn cứ như vậy chết đi. Nhưng cừu hận trong lòng lại khiến cho nàng một lần lại một lần kiên trì mà sống.

Rốt cục có một ngày, đại môn của Đồ Long lao bị mở ra, người tới, là Nam Cực Thần Quân. Hắn giải trừ Đồ Long đinh, Luyến Thư thân rồng khổng lồ liền rơi xuống, trọng thương quanh năm suốt tháng khiến nàng không thể động đậy, ý thức lại càng mơ hồ. Nam Cực Thần Quân làm phép đem Luyến Thư hóa thành hình người, ôm nàng ra khỏi Đồ Long lao.

Lúc Luyến Thư ý thức thanh tỉnh lại, nàng đã ở trong Y Tiên Lư, thân thể còn rất yếu ớt, nàng biết mình ở ranh giới Địa ngục đi một hồi, nàng biết là Nam Cực Thần Quân cứu mình. Nàng tỉnh lại chính là muốn tìm Nam Cực Thần Quân, nhưng Bách Thảo Thượng Tiên chỉ đưa cho Luyến Thư một phong thư, cũng chính phong thư này, đã thay đổi Luyến Thư:

Đồ đệ Luyến Thư của ta, ngươi là đồ nhi mà bổn tọa đắc ý nhất, cũng là đồ nhi mà bổn tọa thích nhất, ngươi đi lên con đường cừu hận là chuyện mà bổn tọa ngàn không muốn, vạn không muốn nhìn thấy. Chuyện của Bất Quy Tuyết Sơn, vi sư cũng bội phần bi thống, nhưng bi thống hơn chính là, đồ đệ của ta, ngươi đi lên con đường cừu hận. Bất Quy Tuyết Sơn là một trận số kiếp, chuyển vần, những người trong Huyền Kiếm môn gây chuyện kia sẽ phải chịu trời phạt tương ứng. Sát nghiệt của ngươi không phải là thay trời hành đạo, ngươi lạm sát người vô tội, giết trẻ em Huyền Kiếm môn, phụ nữ và trẻ em cùng người vô tội, đây là nghịch thiên mà làm. Trong thế gian chỉ có hai chữ nhìn thấu, ngươi nhìn không thấu, bởi vì ngươi có chấp niệm, để xuống chấp niệm ngươi có thể ở góc độ khác biệt thấy thế giới khác biệt. Luyến Thư, thư, ung dung bình tĩnh, ung dung liền không mất đi lý trí, cũng sẽ không làm chuyện sai lầm, nhớ lấy lời vi sư dạy bảo. Viên chu sa trên trán ngươi, là sự cảnh báo vi sư đưa cho ngươi, nếu ngươi còn có sát ý, chu sa kia sẽ nhắc nhở ngươi những lời vi sư đã nói. Cuối cùng, nếu ngươi không bỏ xuống được đoạn cừu hận kia, như vậy liền để vi sư tới cắt đứt đi! Đồ nhi của ta bảo trọng.

Một giọt nước mắt trong suốt, làm ướt lá thư. . . Sờ lên viên chu sa trên trán. . . Đồ nhi. . . sai lầm rồi. . .

"Thượng giới truyền đến tin tức. Nam Cực Thần Quân vì chuộc tội cho đồ đệ Luyến Thư, đi lên thí thần đài."

Giọng nói của Bách Thảo Thượng Tiên truyền đến, như một tuyên bố bi thương sâu sắc. . . Từ đó thế gian không còn Nam Cực Thần Quân nữa.

Sau sự kiện kia, Luyến Thư thay đổi, trở nên xa cách, trở nên lạnh lùng, trở nên hờ hững, đối với rất nhiều chuyện đều trở nên không quan tâm, nàng bắt đầu học tập nhìn thấu theo lời Nam Cực Thần Quân. . .

Hai năm sau, nàng tu thành thần, thành Thần Quân một phương. . . Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ hãi.

----------------------------------- Nhớ lại phân cách tuyến ------------------------------------

"Ta. . . thật sự là một con quái vật tội ác tày trời ."

Thần Quân Đại Nhân nói xong, chỉ cảm thấy đầu vai một mảnh nóng ướt, không ngờ Tiểu Yêu kia lại lệ rơi đầy mặt. . .

"Tiểu Yêu ngươi làm sao vậy?"

Thấy Tiểu Yêu khóc, Thần Quân Đại Nhân hơi đau lòng, lấy tay lau đi lệ nơi khóe mắt Tiểu Yêu.

"Thần Quân Đại Nhân, những gì ngươi từng trải qua ta không cách nào tham gia, để cho ta nắm tay cùng ngươi trên con đường tương lai, xoa dịu đau thương của ngươi, được không?"

Tiểu Yêu nhìn vào mắt Thần Quân Đại Nhân, nói thật thận trọng.

Lời ngươi nói như một làn thanh phong, lòng của ta như một đầm nước tĩnh lặng, nổi lên từng trận rung động.

Thần Quân Đại Nhân đến gần Tiểu Yêu, đôi môi băng lãnh kia hôn lên môi Tiểu Yêu, nhẹ nhàng mút. Tiểu Yêu nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự ôn nhu của Thần Quân Đại Nhân. Không có dục vọng, không có tà niệm, thời gian thật tĩnh lặng. . .

Bất kể ngươi từng bị thương tổn sâu đậm đến mức nào, cuối cùng sẽ có một người xuất hiện, khiến ngươi tha thứ cho tất cả những khó khăn mà trước đây cuộc sống gây ra, xoa dịu tất cả thống khổ của ngươi, cầm tay ngươi, cùng ngươi cười nhìn mây tan mây cuộn, hoa nở hoa tàn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả quân cùng bạn xấu ôn tập suốt đêm, buổi sáng hơn sáu giờ mới ngủ, khoảng hơn một giờ đã thức dậy, ăn xong bữa sáng phải đi thi. Trở lại tắm rửa nằm ở trên giường ngủ giống như chết, lúc...tỉnh lại giật mình đã rạng sáng 12 giờ! Bất đắc dĩ, lập tức bắt đầu gõ chữ thêm văn, suy nghĩ cũng có chút đần độn. . . Đây là không cẩn thận dừng thêm hai ngày a! Tác giả quân cũng là say ~

Đại Hồ Ly: chương này không có phần diễn của ta, cầu giải thích.

Tác giả quân: ngươi đã đoạt đủ đất diễn rồi, không nên quấy rầy thế giới hai người của nhân vật chính.

Đột nhiên một trận gió lạnh thổi đến. . .

Tác giả quân: còn chờ cái gì! Chạy mau a! !

Chỉ thấy tác giả quân cùng Đại Hồ Ly hai người tiên phong tìm đường chết liều mạng chạy trốn, dép rơi xuống cũng không cần. . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#edit