Chương 14: Thì ra tôi cũng thích em

Đường Nhược Dao lại mồm miệng không rõ mà nói: "Em uống say, không biết mình đang ở đâu, không tìm thấy...... đường."

Quan Hạm: "!!!"

___________________________________

Cúp điện thoại.

Bả vai Đường Nhược Dao dựa vào hành lang dài của khách sạn, thần thái tươi tỉnh, trên khuôn mặt thanh lãnh có chút đỏ, nhưng khi nàng nâng mắt lên, con ngươi kia trong trẻo kiên định như cũ.

Nàng xoay người đi đến toilet rửa mặt, vỗ vỗ nước trên mặt, rồi quay lại buổi tiệc.

Quan Hạm gọi điện thoại cho Tần Ý Nùng.

Bàn tay Tần Ý Nùng đang nhẹ nhàng vỗ lên tã lót của đứa trẻ dừng lại, cầm lấy di động, đi ra ngoài cửa.

"Làm sao vậy?"

"Hôm nay Đường tiểu thư đóng máy."

Tần Ý Nùng nhịn xuống rung động thình lình xảy ra của trái tim, bình đạm trả lời: "Thay tôi đưa cho em ấy một phần quà đóng máy."

"Không phải, Tần tỷ." Quan Hạm ấp a ấp úng nói, "Đường tiểu thư, cô ấy......"

Cô ấy hiếm khi do dự, chẳng lẽ Đường Nhược Dao đã xảy ra chuyện?

Tần Ý Nùng nhíu mày đè áp cơn gió lạnh, nói: "Em ấy làm sao?"

Quan Hạm nói: "Cô ấy nói uống say, không tìm thấy đường, không biết mình đang ở đâu."

Tần Ý Nùng: .........

Quan Hạm: "Tần tỷ?"

Tần Ý Nùng nhắm mắt, hỏi: "Tiệc đóng máy tổ chức ở đâu?"

Tần Lộ Nùng mở đôi mắt mơ màng sắp ngủ, mơ hồ thấy Tần Ý Nùng mặc áo khoác vào rồi ra cửa, hơi chống thân mình ngồi dậy, hỏi: "Em muốn đi ra ngoài sao?"

Tần Ý Nùng tránh đi ánh mắt của cô, nói: "Có chút việc."

Lòng bàn tay cô mềm nhẹ sờ sờ khuôn mặt đứa bé.
Đã không còn xấu giống con khỉ, lộ ra làn da trắng hồng, lông mi thật dài, nhìn rất giống mẹ.

Tần Lộ Nùng e hèm.

Tần Ý Nùng vội vàng rời đi.

Cô đi không bao lâu, đứa bé tỉnh. Trẻ con biểu đạt nhu cầu chỉ có một việc, đó chính là khóc. Tần Lộ Nùng thân thể ốm yếu, không nuôi con bằng sữa mẹ được, đứa bé ăn sữa bột từ khi sinh ra.

Kỷ Thư Lan và dì Nguyệt ở bên ngoài, nghe được tiếng khóc của trẻ con liền đi vào, thuần thục cho đứa bé uống sữa bột, em bé ngậm núm vú cao su của bình sữa, ngừng tiếng khóc, Kỷ Thư Lan dùng khăn giấy loại mềm mại lau đi nước mắt trên mặt đứa trẻ.

Tần Lộ Nùng nhìn đến xuất thần, đột nhiên nói: "Mẹ, có phải con thật vô dụng không?"

Kỷ Thư Lan quay đầu nhìn cô, cười nói: "Sao lại nói vậy?" Bà cho rằng Tần Lộ Nùng đang nói chuyện trước kia, liền trấn an cô nói: "Đều đã qua, sau này chúng ta sẽ trôi qua thật tốt."

Tần Lộ Nùng dán mặt lên gối đầu, uể oải ỉu xìu nhìn dì Nguyệt chăm sóc đứa bé, ánh mắt dần vô hồn.

***

Lãnh Kiệt nhận cuộc gọi, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Cô đã đến rồi?" Đứng hình vài giây, ông nói: "Tôi đi đón cô."

Những người khác ngồi cùng bàn thấy thế thì tò mò cười hỏi: "Ai tới vậy? Còn muốn đạo diễn Lãnh của chúng ra tự mình đi đón tiếp?"

Lãnh Kiệt nhướng mày nói: "Người tới mọi người sẽ biết."

Tay Đường Nhược Dao đặt ở đầu gối nắm chặt thành quyền.

Tần Ý Nùng đến làm bầu không khí buổi tiệc đóng máy đẩy lên cao trào.

Ánh mắt Tần Ý Nùng băn khoăn, gặp được Đường Nhược Dao ở trên bàn, một bụng nỗi lòng trở ngược vào trong, dừng lại một giây sau đó thu hồi tầm mắt như không có gì.

Gầy.

Đóng phim rất vất vả nhỉ.

Tần Ý Nùng cầm lên ly rượu Quan Hạm đưa, nâng chén nói: "Tôi lại đây xem náo nhiệt, mời mọi người."

Mọi người sôi nổi nể tình mà cùng uống.

Tần Ý Nùng là nhà đầu tư cho phim, nhưng không nhiều, cơ bản là nằm ở tên tuổi, lúc đó là nể mặt mũi Lãnh Kiệt, hiện giờ đến đây lại có lí do chính đáng.

Đường Nhược Dao chờ đến khi ít người, bưng ly rượu tới, ánh mắt nhìn thẳng người phụ nữ, thanh âm réo rắt nói: "Em kính Tần tổng một ly."

Tần Ý Nùng cười như không cười nhìn nàng.
Đóng phim không chỉ giảm béo, còn tăng thêm can đảm.

Tần Ý Nùng câu môi nói: "Nếu tôi không uống thì sao?"

Đường Nhược Dao ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tần Ý Nùng: .........

Đường Nhược Dao một lần nữa để bản thân bất kính, một chút quẫn bách cũng không thấy, tự nhiên hào phóng tiếp tục nói: "Em kính Tần tổng một ly."
Tần tổng nâng lên ly rượu, cùng nàng chạm ly.

Đường Nhược Dao lại lần nữa uống một hơi cạn sạch, cầm lấy ly rượu còn nhìn cô cười.

Tần Ý Nùng: ......... Cô tin Quan Hạm nói nàng thật sự say.

Tần Ý Nùng nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa em về chung xe với tôi."

Đường Nhược Dao gật gật đầu.

"Không được phép uống nữa, có nghe hay không?"
"Nghe được."

"Đây là mấy?" Tần Ý Nùng đưa ra hai ngón tay.

Đường Nhược Dao cười ra tiếng: "Hai."

Ánh mắt Tần Ý Nùng cưng chiều, vỗ vỗ đầu nàng, Đường Nhược Dao giang hai tay liền muốn ôm lấy cô, doạ Tần Ý Nùng một cú sốc, vội vàng lui về sau.

Lần này tránh đi, nhưng ở trên xe về nhà lại không tránh.

Tần Ý Nùng bị Đường Nhược Dao ôm vừa vặn.

Trên người cô gái trẻ có mùi rượu nhàn nhạt, nhưng cũng không khó ngửi, cùng mùi thơm thoang thoảng của cơ thể nàng, không thuận theo không buông tha bay vào lỗ mũi Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng quân tử mà ngồi, tuỳ ý cả người cô gái trẻ chen vào trong lòng ngực cô.

Quan Hạm yên lặng nhìn từ kính chiếu hậu, tự động hình dung ra một bông hoa trên tay. Bứt một cánh hoa, là yêu, lại bứt một cánh hoa, không yêu. Nói chuyện, không nói.

Xe ngừng ở dưới lầu, Quan Hạm xuống xe, từ ghế phụ vòng đến cửa xe sau. Người say rượu vô cùng nặng, Tần Ý Nùng nửa đỡ nửa ôm Đường Nhược Dao xuống xe, biểu tình có chút cố hết sức, Quan Hạm tự nhiên mà đưa tay muốn đỡ, Tần Ý Nùng ôm eo cô gái trẻ tránh sang một bên, ánh mắt hiện lên cảnh giác.

......... tay Quan Hạm rơi vào khoảng không.

Không nghĩ tới Tần tỷ là người như vậy.

Quan Hạm thức thời thu tay lại, đi lên trước dẫn đường.

Tần Ý Nùng đỡ Đường Nhược Dao tới sô pha ngồi xuống, Quan Hạm nói: "Tần tỷ, em về nha?"

Tần Ý Nùng xua tay.

Quan Hạm đi tới sảnh cửa, đem hai đôi giày trên thảm đặt lại ngay ngắn, sau đó mở cửa rời khỏi đây.

Trên bàn trà pha lê có nước sôi để nguội, bất chấp nước lạnh, Tần Ý Nùng rót một ly nước ừng ực ừng ực uống hết, giảm bớt yết hầu khát khô. Cô quay đầu lại nhìn Đường Nhược Dao say khướt ngã trên sô pha, ở trong phòng khách trống trải thanh âm có vài phần khàn khàn: "Em muốn uống nước không?"

Đường Nhược Dao há miệng nặng nhọc thở, sắc môi ửng đỏ, môi khô ráo.

Yết hầu Tần Ý Nùng động đậy, mắt chuyển động, lấy một cái ly khác, mới vừa cầm lên bình nước, trái tim cô nhảy dựng, ma xui quỷ khiến mà đem cái ly đặt lại, bình nước nhắm ngay cái ly cô vừa mới uống.

Nước sôi để nguội rót vào ly, Tần Ý Nùng xoay người nâng Đường Nhược Dao dậy, nhìn cánh môi nàng chậm rãi chạm vào dấu môi hồng cô lưu lại trên ly.

Đường Nhược Dao uống được nửa ly nước thì lắc đầu.

Trong bụng nàng tất cả đều là rượu, thật sự uống không nỗi nữa.

Tần Ý Nùng đem nửa ly còn lại uống hết.

Đường Nhược Dao không hề nằm, mà là ngồi, bả vai Tần Ý Nùng cách bả vai nàng không đến một nắm tay. Bả vai Tần Ý Nùng nặng xuống, đầu Đường Nhược Dao lại gần đặt lên, hai tay nàng nắm chặt lấy vải nơi đầu gối, mắt nhìn thẳng, vẫn không nhúc nhích.

"Tỷ tỷ......" Đường Nhược Dao lẩm bẩm hàm hồ đọc từng chữ.

Cằm nàng gối lên bả vai Tần Ý Nùng, cho nên lúc nói chuyện thổi khí ngay lỗ tai Tần Ý Nùng. Nàng đã uống rất nhiều rượu, thở ra hơi thở nóng bỏng. Tần Ý Nùng không được tự nhiên nghiêng nghiêng đầu.

"Tần Ý Nùng." Lần này thanh âm rõ ràng hơn một chút, mềm mại mà quyến rũ.

Cả người Tần Ý Nùng run lên.

Thanh âm này và cảnh hoang đường trong mơ của cô giống hệt nhau. Hai người gắt gao cùng vấn vít, Đường Nhược Dao nằm bên tai cô, từng tiếng từng tiếng gọi tên cô, càng thêm ý loạn tình mê.

Hô hấp của Tần Ý Nùng không tự giác mà tăng lên.
"Tỷ tỷ...... Tần Ý Nùng......"

Có lẽ Đường Nhược Dao say không ít, lung tung luân phiên gọi, hai tay cũng được một tấc lại muốn tiến một thước mà ôm vòng lấy eo người phụ nữ.

Môi nàng như có như không dán lên vành tai Tần Ý Nùng, mỗi lần khẽ chạm đều làm cho hô hấp của Tần Ý Nùng cứng lại, siết chặt đốt ngón tay.

Lý trí nói cho Tần Ý Nùng nên mau chóng cách xa ra, nhưng thoải mái và thoã mãn trên tình cảm làm cô đóng đinh tại chỗ, để Đương Nhược Dao làm xằng làm bậy.

Đường Nhược Dao có vài phần men say, chính bản thân nàng đều mơ hồ. Nàng có thần trí, biết bản thân đang làm một chuyện vô cùng lớn mật, nhưng lại phóng túng hành vi của bản thân.

Hai người, một người mặc kệ, một người không màng.

Đường Nhược Dao thoáng lui lại một chút, thấy hàng mi dài của Tần Ý Nùng liễm khởi, đã khép lại hai mắt.

Tầm mắt nàng đi xuống, dừng trên đôi môi căng tràn hồng hào của người phụ nữ, nàng đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm mềm mịn của Tần Ý Nùng, xúc cảm tốt đến độ làm nàng luyến tiếc không muốn buông tay.

Đường Nhược Dao nhắm hai mắt, chậm rãi tới gần, khoé môi cong lên, khẽ hôn lên gương mặt người phụ nữ.

Tần Ý Nùng đột nhiên trợn mắt.

Ngay sau đó cằm Đường Nhược Dao bị nắm lấy, sức lực của người phụ nữ lớn hơn so với nàng rất nhiều, cô yên lặng nhìn Đường Nhược Dao, cặp mắt đen kia cuồn cuộn cảm xúc làm Đường Nhược Dao kinh hãi.

Nàng dường như lập tức tỉnh rượu.

Tần Ý Nùng rũ mắt nhìn môi nàng, chỉ cần cô nhích tới trước một chút, cúi đầu, là có thể hoàn toàn chạm lên đôi môi mềm mại kia, nếm mật ngọt nhất trên đời, hương rượu thuần khiết nhất.

Chỉ cần cô tới gần...... người này chính là của cô.

Ngũ quan của người phụ nữ từng chút từng chút phóng đại trước mặt, Đường Nhược Dao dự cảm được gì đó, thuận theo nhắm mắt lại chờ mong.

Tần Ý Nùng cũng có một chút thích mình nhỉ, nàng không tin bản thân cảm nhận được đều là giả.

Lực đạo nắm lấy cằm đột nhiên buông ra, Đường Nhược Dao kinh ngạc ngước mắt, chỉ nhìn thấy bóng dáng chạy trối chết của người phụ nữ.

"Em uống say rồi, tôi đi nấu trả giải rượu cho em."
Đường Nhược Dao nằm lại trên sô pha, nhìn trần nhà chuyển động như vằn nước.

Đầu đau quá.

Tần Ý Nùng bật bếp, nấu trà giải rượu.

Tay cô chống lên mặt đá cẩm thạch, nhìn nhiệt khí bốc hơi đến xuất thần.

Sự tình sao lại biến thành như vậy?

Người mình thích hôn trộm mình, mình thiếu chút nữa không nhịn được mà hôn lại.

Tần Ý Nùng: !!!

Người mình thích?

Đường Nhược Dao khi nào thành người mình thích?
Chẳng qua là nhìn thấy em ấy sẽ vui vẻ, không thấy được sẽ nhớ em ấy, thấy em ấy nhíu mày sẽ đau lòng, lúc em ấy tới gần tim sẽ đập nhanh, nghe em ấy nói lạc đường đầu tiên sẽ tìm đến, sẽ mơ thấy làm một ít sự tình bị cấm trên Tấn Giang cùng em ấy.

Đây là thích sao?

Tần Ý Nùng nặng nề thở ra một hơi.

Cô mở nắp nồi, đem trà giải rượu màu vàng nghệ múc ra chén, đi ra khỏi phòng bếp.

Đường Nhược Dao nửa mộng nửa tỉnh, một tay kéo cổ áo, mơ hồ không rõ mà hừ hừ.

Tần Ý Nùng đem chén đặt trên bàn trà, đỡ nàng dựa vào lòng ngực mình, kiên nhẫn đút cho nàng từng muỗng từng muỗng.

Mùi vị trà giải rượu không dễ uống, Đường Nhược Dao say rượu không nghe lời, lẩm bẩm lầm bầm phun ra ngoài, Tần Ý Nùng ôn nhu dỗ dành nàng: "Ngoan, uống xong liền hết đau đầu."

Đường Nhược Dao lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Một loại thoã mãn khác thường lan tràn trong nội tâm Tần Ý Nùng, nảy sinh ra ngọt ngào, khoé mắt đuôi mày không tự giác mà hiện lên ý cười.

Đây là thích sao?

Cô đỡ Đường Nhược Dao về phòng ngủ chính nằm lên giường, làm ấm khăn lông, lau mặt và cổ cho nàng, để cho nàng có thể ngủ thoải mái hơn. Cô ngồi trên đầu giường chống cằm nhìn nàng, một lần ngồi là đến nửa đêm, đêm không chợp mắt.

Thì ra tôi cũng thích em.

Tần Ý Nùng thở dài, tắt đi bóng đèn cuối cùng trong phòng ngủ, yên lặng rời đi không một tiếng động.

Thích và ở bên nhau là hai việc khác nhau, hôm nay thích, không đại biểu ngày mai cũng thích. Mọi vật trên đời không cố định, mây tía dễ tan lưu ly dễ vỡ.

Người thiếu niên yêu say đắm vốn dĩ không đáng tin, huống chi phát sinh tình cảm căn cứ vào loại quan hệ kia của cả hai.

Có lẽ ngày mai, ngay kia, gió thổi qua liền tan.

***

"Ây." Đường Nhược Dao tỉnh lại, ấn huyệt thái dương, đầu đau muốn nứt.

Ánh mặt trời bên ngoài đã lên cao, nhưng trong phòng vẫn một mảnh tối tăm, Đường Nhược Dao nhìn xung quanh cái phòng vừa xa lạ lại quen thuộc này, chậm rãi nhớ lại sự tình phát sinh tối hôm qua.

Mình nói dối lừa Tần Ý Nùng để được gặp mặt chị ấy, sau đó về nhà cùng Tần Ý Nùng, mượn rượu giả điên trộm hôn chị ấy, rồi sao nữa nhỉ?

Đường Nhược Dao đấm đánh đầu mình.

Thời điểm mấu chốt lại không nhớ.

Đúng rồi, Tần Ý Nùng đâu?

Dựa theo trước đây, hẳn là chị ấy còn ở trong phòng.

Đường Nhược Dao từ trên giường nhảy xuống, dép cũng không mang liền chạy ra ngoài.

"Tỷ tỷ!"

Trong phòng quanh quẩn âm thanh của nàng.

Đường Nhược Dao đi gõ cửa phòng ngủ phụ, không nghe được trả lời, vặn nắm cửa ra, bên trong không có một bóng người.

"Trợ lý Quan, tối hôm qua là Tần tổng đưa em về sao?" Nàng gọi điện thoại hỏi Quan Hạm.

Quan Hạm - máy truyền lời hình người đờ đẫn trả lời: "Đúng."

Đường Nhược Dao: "Chị ấy đi khi nào vậy ạh?"

Quan Hạm nói: "Tôi không biết."

Chuyện yêu đương của hai người có thể đừng luôn hỏi tôi có được hay không?

Đường Nhược Dao: "Chị ấy có đang ở bên cạnh chị không?"

Quan Hạm: "Không có."

Đường Nhược Dao: "Làm phiền chị rồi."

Quan Hạm khách sáo nói: "Không làm phiền."

Đường Nhược Dao cúp máy, mím môi, mất mát mà ngồi dưới sàn nhà.

Lại không thấy.

Rốt cuộc chị ấy có một chút nào thích mình không?

Nếu không có tình, vì sao khi nghe được mình say rượu lại không màng tất cả mà xuất hiện ở bữa tiệc đóng máy, trước đó cũng không nghe thấy tin tức chị ấy muốn tham dự, còn thường xuyên dùng loại ánh mắt nhìn người trong lòng để nhìn mình.

Tần Ý Nùng là người từng trãi nhiều, còn Đường Nhược Dao là một trang giấy trắng cái gì cũng chưa, nhưng nàng có một trái tim chân thành chất phát.

Mỗi lần mình lấy cớ ra khỏi thư phòng trộm nhìn chị ấy, tại sao Tần Ý Nùng lại thừa dịp khi đó mà nhìn mình, chuyên chú, nghiêm túc, ôn nhu, tràn ngập trong mắt là tình ý lưu luyến.

Nếu có tình, vì sao chị ấy lại hết lần này đến lần khác tránh né mình?

***

Tần Ý Nùng đem núm vú cao su lấy ra khỏi miệng đứa trẻ, ăn không no em bé oa oa khóc nỉ non.

Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn, vội vàng nhét lại vào miệng đứa trẻ. Em bé đầy mặt nước mắt, đôi mắt to long lanh nhìn dì, xoạch xoạch mà hút bình sữa bột.

Cô trộm liếc nhìn Tần Lộ Nùng một cái, Tần Lộ Nùng không phát hiện cô làm chuyện ngu xuẩn, liền thở ra một hơi.

Trẻ con ăn xong liền ngủ, Tần Ý Nùng nhìn chân dung đang ngủ đầy vui vẻ của em bé, bỗng nhiên sinh ra vài phần hâm mộ.

Ăn ngủ, ngủ ăn, còn sướng hơn cả heo, còn không cần phải lo lắng giống heo lớn lên bị ăn luôn, nhiều hạnh phúc.

Cô muốn đặt đứa trẻ bên cạnh Tần Lộ Nùng, Tần Lộ Nùng lắc đầu, hấc cằm ra ý bên cạnh giường nhỏ, nói: "Để đứa bé ngủ bên trong đi, chị nhớ tới muốn đi lại một chút."

Trong lúc ở cữ cần nằm nhiều trên giường nghỉ ngơi, nhưng cũng có thể đi lại thời gian thích hợp, kết hợp lại, trợ giúp thân thể khôi phục. Thân thể Tần Lộ Nùng suy yếu, mỗi lần rời giường đều không quá nửa tiếng.

Tần Ý Nùng đỡ cô đi tới phòng khách.

Đi được vài vòng, Tần Lộ Nùng nói: "Trong nhà quá buồn, chị muốn đi ra ngoài."

Tần Ý Nùng lấy xe lăn đến, đầy cô ra ngoài tản bộ.
Xe lăn ngừng ở trong sân, Tần Lộ Nùng ngưỡng mặt phơi nắng, làn da trắng đến gần như trong suốt.

Tần Ý Nùng giống như đứa trẻ mê muội, ngồi xổm bên người chị gái, hai tay chống cằm, đôi mắt liên tục chớp chớp mà nhìn chị mình.

Tần Lộ Nùng mở mắt ra, liền nhìn thấy người nào đó đang ngồi xổm bên cạnh, cô giơ tay vỗ vỗ đầu Tần Ý Nùng, kì quái nói: "Làm người không làm, vì sao phải làm cẩu?"

Tần Ý Nùng: "Phi."

Miệng chó phun không ra ngà voi.

Tần Lộ Nùng cong đôi mắt cười rộ lên, chỉ là không cười ha ha như trước kia, cũng không lộ ra nếp nhăn khi cười, cô nói: "Đều đã lên chức dì rồi, không nên thô lỗ như vậy."

Tần Ý Nùng trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Chị đã lên chức mẹ rồi, cũng không thấy chị văn nhã chút nào."

Tần Lộ Nùng: "Trước đây chị chính là rất văn nhã, ai thấy không khen chị?"

Tần Ý Nùng phi thanh, khinh thường nói: "Chị cũng nói là trước đây, chị nhìn xem chị hiện tại gầy đến da bọc xương." Cô nói lại nắm lên cánh tay Tần Lộ Nùng: "Mau ăn nhiều một chút đi, em nhìn đều khiếp đến hoảng."

Tần Lộ Nùng rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Em cũng cảm thấy như vậy sao?"

Tần Ý Nùng không nghe rõ: "Cái gì?"

Tần Lộ Nùng nhoẻn miệng cười, nói: "Không có gì, lại đẩy chị đi vài vòng đi."

Sau đó Tần Lộ Nungg không nói lời nào, Tần Ý Nùng cũng không nói lời nào. Cô đẩy xe lăn một vòng rồi lại một vòng, không thể tránh né mà nổi lên thất thần. Không biết Đường Nhược Dao sau khi tỉnh dậy có tìm mình không, nếu thích mà không được đáp lại, sẽ thương tâm không?

Mình muốn tiếp tục làm bộ không biết tâm ý của em ấy, hay là nên thẳng thắn nói chuyện cùng em ấy đây? Nếu nói thì nói gì đây? Lần đầu tiên Tần Ý Nùng gặp được vấn đề khó giải quyết như vậy.
Quan Hạm báo cáo lại, quả nhiên Đường Nhược Dao tìm cô.

Tần Ý Nùng càng thêm không biết như thế nào cho phải.

Cô ở nhà ngây người vài ngày, đắm chìm ở tâm sự của mình, thường xuyên thất thần, lúc nói chuyện luôn chậm nửa nhịp. Tần Lộ Nùng khẽ hít vào một hơi, giơ tay ra sau, ấn lên tay cô đang đẩy xe lăn, biểu tình buồn bực: "Không muốn tản bộ cùng chị thì không cần theo."

Ngữ khí của cô không giống nói giỡn, trái tim Tần Ý Nùng không hiểu sao lộp bộp một chút, vội nói: "Em không có không muốn."

"Có phải em thấy bộ dáng hiện tại này của chị, còn không bằng chết ở bên ngoài, chưa từng trở về?" Tần Lộ Nùng cúi đầu, một con mắt bị tóc mái rũ xuống che khuất, biểu tình lúc sáng lúc tối.

Tần Ý Nùng hoảng sợ nói: "Không phải! Sao chị lại nghĩ như vậy?"

Đúng vậy, sao chị lại nghĩ như vậy?

Tần Lộ Nùng môi rất nhỏ mà run rẩy lên.

"Tỷ tỷ." Tần Ý Nùng vòng đến trước người chị gái rồi ngồi xổm xuống, trong ánh mắt đã có nước mắt, "Chị đừng làm em sợ."

Tần Lộ Nùng xả ra một nụ cười, giơ tay xoa xoa đầu nữ nhân, nói: "Chị chỉ là thuận miệng nói, ai kêu em luôn không để ý tới chị."

Tần Ý Nùng ủy khuất nói: "Em nào có không để ý tới chị."

Kể cả thật sự không để ý tới chị, cũng đừng nói những lời như vậy hù doạ em.

Tần Lộ Nùng chậm rãi khôi phục lại nét mặt, cô giơ giơ lên đuôi lông mày, là bộ dáng tươi tắn Tần Ý Nùng quen thuộc nhất, nói: "Vừa rồi chị nói gì với em, em có nghe được không?"

Tần Ý Nùng cắn môi dưới.

Tần Lộ Nùng duỗi tay véo má cô, nói: "Còn không thành thật nói ra?"

Phòng tuyến trong lòng Tần Ý Nùng xuất hiện dao động.

Cô cùng chị gái có cái gì không thể nói? Chị ấy thông minh như vậy, có lẽ có thể cho mình chủ ý. Không, tình cảm của chị ấy là một bút hồ đồ sổ nợ rối mù, mình hỏi chị ấy còn không bằng hỏi chim bay ngang trời.

Nhưng mà nói ra, sẽ dễ chịu hơn chút nhỉ?

Cô thở sâu, nâng lên mi mắt, lắp bắp nói: "Em...... em có...... em có......"

Tần Lộ Nùng bật cười: "Em cũng có?"

Tần Ý Nùng: .........

Cô liền biết người phụ nữ này sẽ không có cái gì đứng đắn tốt đẹp.

Tần Lộ Nùng chuyện vừa chuyển, ngữ khí nhu hòa nói: "Em có người thích, phải không?"

Tần Ý Nùng bật thốt lên nói: "Làm sao chị biết?"

Tần Lộ Nùng nhướng mày, một tay chống cằm, đương nhiên nói: "Chị cái gì không biết? Chị còn biết mông bên trái của em có nốt ruồi."

Tần Ý Nùng trừng mắt nói: "Đều đã làm mẹ rồi, không thể văn nhã một chút sao?"

Tần Lộ Nùng nhàn nhàn nói: "Khi em còn nhỏ tỷ tỷ tắm cho, không thấy nói muốn văn nhã."

Tần Ý Nùng mặt đỏ lên: "Chị chị chị......"

Tần Lộ Nùng mày mắt cong cong.

Hai vị lão nhân nhà họ Tần ở xa xa nhìn hai tỷ muội đấu võ mồm, nhìn nhau cười.

Kỷ Thư Lan vui mừng nói: "Tâm tình Lộ Nùng lần này không tốt, chỉ có nhìn thấy em gái thì con bé mới có thể thiệt tình cười một cái."

Dì Phương nói: "Nhị tiểu thư cũng như vậy."

Kỷ Thư Lan cười cười, tiếp tục tưới nước cho hoa.

Bên này Tần Lộ Nùng trước tiên kết thúc đả kích Tần Ý Nùng mà đi vào chính đề.

"Em mỗi ngày mất hồn mất vía, không phải có người trong lòng, còn có thể là vì cái gì?" Tần Lộ Nùng cười nói.

Tần Ý Nùng có vài phần giật mình, lại cảm thấy thẹn thùng, cô sờ sờ mặt chính mình, nói: "Rõ ràng như vậy sao?"

Tần Lộ Nùng gật đầu.

Tần Ý Nùng lầm bầm lầu bầu câu: "Thì ra mình đã thích em ấy đến như vậy."

Tần Lộ Nùng: "Cậu ta trông như thế nào? Có ảnh chụp sao?"

Tần Ý Nùng mặt lộ vẻ chần chờ.

Tần Lộ Nùng: "Làm sao vậy? Muốn bảo mật không cho chị xem?"

Tần Ý Nùng lắc đầu.

Đều đã thế kỷ 21, cờ cầu vồng đều xuất hiện trên phố, Tần Lộ Nùng lại ở Mỹ du học công tác nhiều năm, thấy nhiều không trách. Tần Ý Nùng khẽ cắn môi, thẳng thắn nói: "Không phải nam."

Tần Lộ Nùng lộ ra thần sắc hiểu rõ, nói: "Người biến tính àh?"

Tần Ý Nùng: ......

Chờ chị ấy khoẻ lại, mình nhất định phải bóp chết chị ấy.

Đôi mắt Tần Lộ Nùng cong thành trăng non, ôn nhu nói: "Nhất định là một cô gái xinh đẹp."

Tần Ý Nùng lại lần nữa bật thốt lên nói: "Làm sao chị biết em ấy xinh đẹp?"

Tần Lộ Nùng nói: "Đoán, có đoán sai cũng đâu mất tiền. Vậy em ấy có xinh đẹp hay không?"

Tần Ý Nùng rũ rũ mắt, nhỏ giọng trả lời cô: "Xinh đẹp."

Tần Lộ Nùng duỗi tay: "Ảnh chụp."

Tần Ý Nùng ngượng ngùng xoắn xít, lại ôm hai phần vui mừng không rõ, từ album di động chọn ra tấm ảnh đẹp nhất của Đường Nhược Dao, lại dùng tay áo lau lau màn hình di động, đưa qua, thấp thỏm chờ đợi.

Không biết tỷ tỷ có thể thích em ấy hay không.

Tần Lộ Nùng nhìn ảnh, cả kinh nói: "Nhỏ như vậy?"

Tần Ý Nùng vội làm sáng tỏ nói: "Thành niên."

Tần Lộ Nùng nheo lại đôi mắt: "Học sinh?"

Tần Ý Nùng chột dạ nói: "Sinh viên năm hai."

Cô cho rằng Tần Lộ Nùng muốn nói cô trâu già gặm cỏ non, không nghĩ tới Tần Lộ Nùng phân tích nói: "Em ấy nhỏ như vậy, khẳng định chưa thấy qua việc đời, điều kiện của em tốt như vậy, em dụng tâm theo đuổi, hẳn là không có vấn đề gì. Bất quá ngươi đem hảo hảo một cái tiểu hài tử quải thượng tặc thuyền, về sau không cần làm thực xin lỗi nhân gia sự."

"......" Tần Ý Nùng nói, "Không phải."

"Cái gì không phải?"

"Không phải vấn đề theo đuổi hay không theo đuổi."
Tần Ý Nùng nhắm mắt, như là nói đến chuyện vạn phần thống khổ, tiếng nói gian nói mà nói: "Em ấy thích em."

"Em thích em ấy, em ấy thích em......" Tần Lộ Nùng bị biểu tình của cô làm cho mơ hồ, lặp lại vài lần, mới tin tưởng bản thân không có nghĩ sai, ngạc nhiên nói: "Này không phải yêu thích lẫn nhau sao? Em đang sợ cái gì?"

Tần Ý Nùng thật sâu mà nhìn cô một cái.

Tần Lộ Nùng bỗng nhiên đã hiểu, nội tâm chua xót khó tả.

Em đang sợ cái gì?

Sợ sẽ trở thành giống như chị sao.

Tần Lộ Nùng gắt gao mà cắn môi dưới, lã chã rơi lệ.

Cô không chỉ có huỷ hoại chính mình, mà phá huỷ cả tình yêu của muội muội, người mà cô quý trọng nhất.

Cô là một kẻ thất bại.

Thanh âm của Tần Ý Nùng truyền đến: "Thật ra em không cần loại tình cảm dư thừa này, em cũng không phải chỉ một mình, có chị, còn có bảo bảo, vậy đủ rồi."

"Không đủ!" Tần Lộ Nùng bỗng nhiên quay qua, nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, khuôn mặt trước nay đều ôn hoà đoan trang lại có chút vặn vẹo.

"Không đủ!" Cô phẫn nộ mà nói, dùng sức chụp đánh tay vịn xe lăn: "Em phải có! Người khác có em đều phải có!"

"Tỷ tỷ......" Đôi tay Tần Ý Nùng đặt lên bả vai cô, nhìn đôi mắt cô nói: "Chị bình tĩnh một chút."
Tần Lộ Nùng chậm rãi bình phục, bình tĩnh đã có chút đờ đẫn.

"Chị muốn trở về." Cô cúi đầu nói.

Tần Ý Nùng đẩy cô về, nhìn cô ngủ. Đi vào giấc ngủ mất rất nhiều thời gian, ngủ mơ cũng là bất an mà nhíu mày.

Tần Ý Nùng hối hận, cô không nên đem chuyện Đường Nhược Dao nói cho chị gái biết.

Hôm sau Tần Lộ Nùng lại ở trong sân giải sầu.

"Chuyện ngày hôm qua, chị có mấy câu muốn nói với em."

"Hửm?" Tần Ý Nùng đẩy xe lăn chậm rãi đi tới: "Chị nói đi, em nghe."

"Chị đã tạo ảnh hưởng rất xấu cho em, nhưng em không phải chị, em ấy cũng không phải là người kia, nhân sinh ngăn ngủi mấy chục năm, gặp được người cùng thích mình không dễ dàng, chị hu vọng em có thể thử một lần." Tần Lộ Nùng cảm nhận được gió phất trên mặt, nói: "Chị có từng nói với em hay không......"

"Từng nói cái gì?"

Tần Lộ Nùng ngẩng đầu, nhìn xanh lam cao xa giữa không trung, bình tĩnh nói: "Chị không hối hận."

Chẳng sợ từ đám mây ngã xuống bụi bậm, vì yêu mà đảo loạn tất cả, rơi vào thê thảm như hiện giờ, đủ loại xảy ra ấy, cô đều chưa từng hối hận.

Tần Ý Nùng cũng ngửa đầu, nhìn về phía chân trời, nói: "Em đã biết."

Tần Ý Nùng thu hồi tầm mắt, nói: "Đêm nay em không về."

Tần Lộ Nùng vỗ vỗ tay cô: "Cố lên."

Tần Ý Nùng khẽ cười.

Màn đêm buông xuống, Đường Nhược Dao ở nhà nấu cho mình một chén mì, một ít rau xanh thêm một cái trứng gà, chợt nghe khoá cửa vang nhỏ, người mà nhiều ngày nàng không thấy - Tần Ý Nùng mở cửa đi vào.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu tỷ tỷ không chết thì thật tốt, bổn văn của tác giả đến tột cùng là cái chủng loại ma quỷ gì đây???

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro