Chương 15: Em ngủ cùng chị

Màn đêm buông xuống, Đường Nhược Dao ở nhà nấu cho mình một chén mì, một ít rau xanh thêm một cái trứng gà, chợt nghe khoá cửa vang nhỏ, người mà nhiều ngày nàng không thấy - Tần Ý Nùng mở cửa đi vào.

___________________________________

Lúc đó Đường Nhược Dao mới vừa đem một cây rau xanh đưa vào trong miệng, ăn cũng không được, phun cũng không xong.

Miệng nàng ngậm nửa cọng rau xanh trông rất buồn cười, đôi mắt mở to như chuông đồng, gương mặt phình phình, dường như không thể tin được một màn trước mắt này. Tần Ý Nùng không nhịn được mỉm cười, cô đứng ở sảnh cửa, một tay chống lên tủ giày để đổi giày, nhàn thoại nói: "Đang ăn tối sao?"

Đường Nhược Dao còn thừa nửa cọng rau xanh kia gắp trở về trong chén, hành động này quá mức thất lễ, Đường Nhược Dao lại vội vàng dùng đũa vớt lên ăn.

"Đúng, đúng ạh." Đường Nhược Dao vừa vui mừng lại khẩn trương: "Chị ăn chưa?"

Tần Ý Nùng ở nhà đã ăn qua, thấy đôi mắt cô gái trẻ long lanh, chờ mong mà nhìn cô, lời nói đến bên miệng lại sửa thành: "Vẫn chưa."

Đường Nhược Dao buông chiếc đũa, đứng lên nói: "Em đi nấu cơm cho chị."

Tần Ý Nùng nâng lên một bàn tay.

Đường Nhược Dao nhìn thấy tư thế tay của cô, dừng lại bước chân.

"Em trước ăn đi." Tần Ý Nùng dùng ánh mắt ý bảo chén mì trên bàn của nàng.

Đường Nhược Dao trợn tròn mắt nói dối nói: "Em ăn no rồi."

"Còn thừa nhiều như vậy mà."

"Ban ngày em ăn rất nhiều đồ ăn vặt, buổi tối không cẩn thận nấu nhiều." Nói dối thăng cấp.

"Vừa đúng lúc." Dưới cái nhìn chăm chú của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống chỗ nàng, cúi đầu nhìn nhìn chén mì: "Tôi ăn cũng không nhiều lắm, như này là đủ rồi."

Đầu óc Đường Nhược Dao giống như đãng trí, rõ ràng mỗi từ đều là tiếng Trung quen thuộc, ghép lại nói cùng nhau lại không biết có ý tứ gì.

Tần Ý Nùng ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình tự nhiên mà nói: "Thay tôi lấy đôi đũa tới."

Đường Nhược Dao đến phòng bếp cầm đôi đũa sạch và một cái thìa ra.

Tần Ý Nùng cầm lên đũa trúc, gắp lên mấy cọng mì sợi, đặt lên thìa, thong thả ung dung mà đút vào trong miệng mình.

Oách——

Đường Nhược Dao áy náy nổ tung khói lửa màu trắng trong đầu, cả người đứng thẳng bất động tại chỗ, tế bào cả người đều bị đóng băng, như là giao thoa giữa đông xuân, sông ngòi đóng băng nhưng dòng nước bên trong chậm rãi chảy, gió xuân thổi lên sự sống hai bên bờ sông, đồng xuân sinh trưởng tốt lên vô biên.

Tần Ý Nùng từng miếng từng miếng mà ăn chén mì dư lại của Đường Nhược Dao, mỗi một lần môi đỏ của cô khép mở, Đường Nhược Dao liền ngăn không được toàn thân rùng mình, một trận chết đi sống lại.
Cơn lạnh từ lòng bàn chân nhảy thẳng lên đỉnh đầu.

Giống như Tần Ý Nùng nhấm nháp không phải mì, mà là...... Nàng.

Một tấc một sợi, một sợi một tấc.

Mặt Đường Nhược Dao đỏ lên, hô hấp dồn dập, lắp bắp: "Em, em đi thư phòng, ăn xong gọi em."

Nàng quay đầu liền muốn chạy.

Tần Ý Nùng cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Ngồi."

Lời nói phiêu nhẹ, lại có sức nặng ngàn quân.

Đường Nhược Dao chân đóng đinh tại chỗ.

Tần Ý Nùng nói: "Tôi có lời muốn nói với em."

Đường Nhược Dao ngồi xuống đối diện cô, đôi mắt nhìn trời nhìn đất, nhìn chung quanh, chính là không dám nhìn thẳng vào mặt Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng khóe miệng hiện lên một tia cười, ngược lại không so đo việc nhỏ không đáng kể này, một bên ăn mì một bên ngữ khí ôn hoà nói: "Buổi sáng đi vội vàng, vẫn chưa kịp hỏi em, ở đoàn phim thế nào?"

Đường Nhược Dao: "Rất tốt."

Tần Ý Nùng: "Cụ thể tốt như thế nào?"

Đường Nhược Dao rũ mắt nhìn mặt đất, nói: "Đạo diễn rất tốt, mọi người đều rất tốt, em ở đoàn phim học được rất nhiều." Nàng không nhiều lời vô lý, cũng không am hiểu nói chuyện.

Tần Ý Nùng đạm ừ một tiếng.

Đường Nhược Dao trộm liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng thu hồi, chợt loé lên vui sướng ẩn dưới hàng lông mi.

Tần Ý Nùng nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Lãnh Kiệt đã nói về em với tôi."

Đường Nhược Dao ngẩng đầu: "Hả?"

Tần Ý Nùng khẽ hừ một tiếng trong lòng, chính mình còn so ra kém ông lão trung niên Lãnh Kiệt kia sao?

Tần Ý Nùng âm thầm bĩu môi, nói: "Chưa nói cái gì."

Đường Nhược Dao: "...... Ồh."

Nàng không có trốn tránh nữa, mà là lập tức đón nhận ánh mắt Tần Ý Nùng, lại nhìn xem khuôn mặt nhu hoà của cô dưới ánh đèn trần thuỷ tinh.

Cảm xúc Tần Ý Nùng dâng lên một chút, nói: "Lãnh Kiệt khen em có thiên phú."

Đường Nhược Dao chớp mắt: "Cái này không phải tỷ tỷ đã nói rồi sao? Đều là nhờ ánh mắt tỷ tỷ tốt."

Tần Ý Nùng không kịp phòng ngừa đột nhiên bị nàng lấy lòng, nhịn không được cong mặt mày.

"Em rốt cuộc là đang khen tôi hay là khen chính mình?"

"Khen chị."

"Miệng lưỡi trơn tru." Người phụ nữ dỗi nói.

Đường Nhược Dao sống đến lớn như vậy, lần đầu tiên có người đem bốn chữ này liên hệ với nàng, đã mới lạ, lại còn có loại ngọt ngào khác thường khác.

Tần Ý Nùng buông chén đũa: "Tôi ăn xong rồi."

Đường Nhược Dao đứng dậy thu dọn.

Cái phòng bếp này đều là nàng dùng, quen cửa quen nẻo. Tần Ý Nùng nhìn bóng dáng bận rộn bên trong của nàng, do dự nên đi vào hay không, ở bên cửa chần chờ một lúc, ra tới phòng khách.

Không vội.

Cô chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra, phun ra khẩu khí: Từ từ tới, không vội.

Đường Nhược Dao đứng ở trước máy rửa chén, toàn bộ quá trình khoé môi đều giơ lên.

Người yêu thầm chính là như vậy, một chút vui sướng đều có thể phóng đại vô số lần. Huống chi Tần Ý Nùng cho nàng không chỉ là một chút vui sướng, chị ấy ăn mì của mình, đó không phải là gián tiếp hôn môi àh?

Nghĩ đến hôn môi, ký ức về buổi tối đóng máy nổi lên trong lòng Đường Nhược Dao, vành tai hơi hơi nóng lên.

Tần Ý Nùng nhớ rõ chuyện này không? Mình muốn hỏi chị ấy sao? Hỏi như thế nào? Hiện tại chị ấy vẫn quay về đây, có phải không ngại hay không? Là loại không ngại nào? Mình làm cái gì đều không ngại, hay là không ngại để bụng?

Lại nói, cả hai hiện tại rốt cuộc là quan hệ gì? Tần Ý Nùng vì sao trước sau vẫn không "ngủ" mình? Có phải chị ấy "không được" hay không?

Đường Nhược Dao bởi vì suy đoán lớn mật của bản thân, bị chính nước bọt của bản thân làm cho sặc, ho khan đến vang rung trời.

Nàng liên tiếp nuốt hai ngụm nước bọt, đè ép ho khan xuống.

Không thể miên man suy nghĩ.

Nàng nhẹ nhàng mà hô khẩu khí, đem phòng bếp thu dọn xong, đi ra.

Tần Ý Nùng ngồi ở sô pha đọc sách, không nhanh không chậm lật qua một tờ, hỏi: "Bị cảm?"

Đường Nhược Dao nói: "Không có, là bị sặc." Ánh mắt nàng nhìn xuống khớp xương rõ ràng trên ngón tay thon dài của Tần Ý Nùng.

Rốt cuộc được chưa a?

Tần Ý Nùng không chú ý động tác nhỏ của nàng, nói: "Ngày mai đi học không?"

"Có ạh." Đường Nhược Dao ngoan ngoãn mà hồi.

Tần Ý Nùng thở dài trong lòng, vẫn là cái học sinh.
Cả hai thật sự có thể chứ? Chính mình có phải hay không quá xúc động?

Đường Nhược Dao nhạy bén mà phát hiện nàng trả lời xong, Tần Ý Nùng cảm xúc có chút biến hóa, khẳng định không phải chiều hướng tốt.

"Tỷ tỷ ngày mai có việc tìm em? Em có thể xin nghỉ." Nàng phỏng đoán nói.

"Không phải." Tần Ý Nùng ngẩng đầu hướng nàng cười, "Tùy tiện hỏi thôi, không thể tùy tiện xin nghỉ, đi học vẫn là nên lấy việc học làm chính."

"Em biết ạh." Đường Nhược Dao cắn cắn môi, chủ động hỏi, "Tỷ tỷ ngày thường thích làm cái gì?"

"Tôi?" Tần Ý Nùng mặt lộ vẻ kinh ngạc, lặp lại một lần, "Hỏi tôi?"

"Chị." Đường Nhược Dao học cô, nghiêm túc nói: "Hỏi chị."

Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nói: "Ngủ." Đáng tiếc luôn là không ngủ được.

Đường Nhược Dao suýt nữa buột miệng thốt ra: Em ngủ cùng chị!

Nàng khẽ cắn cắn đầu lưỡi, đem từ ngữ lang sói nuốt trở vào, nói: "Còn gì không ạh?"

"Đọc sách."

"Còn nữa hay không?"

"Uống rượu."

Cái này Đường Nhược Dao có thể, ánh mắt nàng sáng lên, Tần Ý Nùng nhíu mày phủ nhận nói: "Không thích uống rượu." Đua rượu là xuất phát từ bất đắc dĩ, ở nhà uống rượu là vì có thể ngủ ngon hơn một chút.

Đường Nhược Dao: "......"

Nàng bất đắc dĩ thay đổi cách hỏi khác: "Vậy có chuyện gì chị muốn làm không?"

Tần Ý Nùng lắc đầu.

Cô nói không chút do dự làm Đường Nhược Dao đau xót trong lòng không rõ vì sao, nàng đánh bạo, đem tay đặt bên cạnh người Tần Ý Nùng trên sô pha, hơi hơi cúi người nhìn đôi mắt cô, ánh mắt sáng quắc: "Thứ bảy này, chị có thời gian không?"

Tần Ý Nùng đột nhiên khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng.

Em ấy em ấy em ấy em ấy em ấy...... Là muốn hẹn hò cùng mình sao?

***

"Sau đó thì sao? Em trả lời thế nào?" Ngày hôm sau "tay mơ luyến ái" tường thuật lại chuyện trải qua tối qua với chị gái, đến điểm mấu chốt thì dừng lại, Tần Lộ Nùng nhịn không được tò mò lên tiếng hỏi.

Tần Ý Nùng thanh âm thấp thấp: "Em nói em có thông cáo."

Tần Ý Nùng phản ứng nhanh nhẹn tránh thoát bàn tay Tần Lộ Nùng chụp tới, nói: "Em thật sự có thông cáo! Em không giống em ấy, chỉ cần chăm chỉ học tập đạt thành tích là tốt rồi, em rất bận."

"Vậy em còn về nhà mỗi ngày?" Tần Lộ Nùng liếc xéo cô.

"Không phải là em lo lắng cho chị sao?"

"Chị cũng không phải phế nhân!"

"Em cũng chưa nói chị là phế nhân mà." Tần Ý Nùng dần dần thành thói quen cô sẽ thình lình xảy ra bạo nộ và nói không lựa lời, ngữ khí ôn hoà trấn an nói: "Em là quan tâm chị mà, quan tâm cũng không cần em quan tâm sao?"

"Chị tình nguyện em không quan tâm chị." Tần Lộ Nùng hừ một tiếng, biểu tình lại có điều hòa hoãn.

"Em không."

"Dù sao mọi người đều cảm thấy chị......" Tần Lộ Nùng tự nhủ nói.

"Chị đang nói cái gì?"

"Không có gì." Tần Lộ Nùng chỉ vào hoa viên phía trước, nói: "Chị muốn đến bên đó nhìn xem."

Tần Lộ Nùng nhìn trời một lúc, Tần Ý Nùng đưa cô trở về nghỉ ngơi.

Kỷ Thư Lan ôm trẻ con trong lòng ngực, đi qua lại ở phòng khách, bảo bảo ít khi không ngủ, mở to đôi mắt đen nhánh chuyển động, tay nhỏ trong áo bông huy huy ở không trung.

"Mẹ và dì nhỏ đã trở lại." Kỷ Thư Lan ngẩng đầu thấy hai người cùng nhau tiến vào, ôm đứa trẻ tới, Tần Ý Nùng đứng, lập tức đưa tay đến tầm tay của bảo bảo, bảo bảo tự phát mà cầm ngón út của cô, nâng môi cười.

Bé con còn chưa phát ra được tiếng cười chân chính, nhưng giờ phút này bé con cười đến nheo lại đôi mắt, mở ra cái miệng chưa mọc răng, dáng điệu thoe ngây đáng yêu.

Kỷ Thư Lan kinh hỉ nói: "Lại cười lại cười, mỗi lần vừa thấy con liền cười."

Tần Ý Nùng rất có vài phần tự đắc nói: "Tất nhiên, con mỗi ngày đều đút sữa cho bảo bảo."

Kỷ Thư Lan nói: "Mẹ cũng đút cho bảo bảo, tại sao lại không thấy bảo bảo cười với mẹ."

Tần Ý Nùng cười nói: "Mẹ, con trời sinh xinh đẹp, mẹ sao......"

Kỷ Thư Lan cũng cười: "Con liền tổn hại mẹ đi, nhưng chị con lớn lên đẹp hơn con."

Lời này Tần Ý Nùng không dị nghị, cô cũng cảm thấy tỷ tỷ đẹp hơn so với cô.

Tần Lộ Nùng đúng lúc lên tiếng nói: "Cho con xem."
Ai cũng chưa phát hiện, thanh âm của cô có chút khàn khàn khác thường.

Kỷ Thư Lan đem đứa trẻ ôm thấp chút, đưa đến trong lòng ngực Tần Lộ Nùng, Tần Lộ Nùng tiểu tâm cẩn thận mà ôm ổn, có lẽ là bởi vì khẩn trương, có lẽ là bởi vì gì khác, lộ ra một nụ cười có chút cứng đờ lại ôn nhu, dịu dàng nói: "Bảo bảo."

Mặt đứa trẻ, trời tháng sáu. Chỉ thấy mới vừa rồi còn tươi cười không thấy mắt, oa một tiếng khóc nỉ non lên.

Đứa nhỏ này cười rộ lên không có âm thanh, khóc lên kinh thiên động địa, tê tâm liệt phế, mọi người ở đây nghe được tâm đều phải nát.

Nụ cười của Tần Lộ Nùng đình trệ ở trên mặt.
Cả con của mình cũng......

Tần Lộ Nùng liên tiếp điều chỉnh rất nhiều lần biểu tình, đều không thể bày ra nụ cười, cô dứt khoát cúi đầu, làm tóc mái che khuất hai mắt của mình, nói: "Ai có thể dỗ được bảo bảo?"

Tần Ý Nùng nói: "Để em."

Đứa trẻ trong lòng ngực Tần Lộ Nùng bị ôm đi, cô hít một hơi thật sâu, chính mình đẩy xe lăn đi phía trước, thanh âm tận lực bình thản nói: "Chị về phòng trước."

Kỷ Thư Lan cất bước đuổi kịp: "Mẹ đưa con đi."

Tần Lộ Nùng: "Không cần."

"Vẫn là để mẹ......"

"Con nói không cần, mẹ không nghe được sao?!" Đột nhiên cất cao âm thanh sắc nhọn làm bảo bảo vừa mới ngưng tiếng khóc lại lần nữa khóc lớn lên, Tần Ý Nùng luống cuống tay chân mà hống, Kỷ Thư Lan nhìn xem đứa trẻ, nhìn xem Tần Lộ Nùng, Tần Lộ Nùng thừa dịp lúc bà do dự, một mình trở về phòng.

Cửa phòng "rầm" đóng lại.

Ngoài phòng, Tần Ý Nùng ôm bảo bảo ở phòng khách lặp đi lặp lại mà đi, bé con một lần nữa lộ ra gương mặt tươi cười, Tần Ý Nùng cũng ra một thân mồ hôi.

Cô đem bảo bảo giao cho dì Nguyệt đang bên cạnh, sắc mặt từng chút từng chút trầm xuống.

"Mẹ."

Kỷ Thư Lan còn đang bất an nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt kia, nghe tiếng động quay đầu: "Làm sao vậy?"

Tần Ý Nùng nói: "Mẹ đi cùng con."

Hai người tới thư phòng trên lầu.

"Mẹ có phát hiện tỷ tỷ gần đây rất lạ không"

"Phát hiện phát hiện." Kỷ Thư Lan là người không chủ ý, lúc có Tần Lộ Nùng thì nghe Tần Lộ Nùng, không có Tần Lộ Nùng thì bà liền nghe Tần Ý Nùng, vừa nghe Tần Ý Nùng nói bà liền xoắn chặt ngón tay, nói: "Thường xuyên tức giận, ngẫu nhiên còn sẽ khóc, con bé trước kia không phải như thế."

"Còn có mất ngủ?"

"Đúng vậy đúng vậy, con bé dường như có chút kháng cự bảo bảo."

Hai người mẹ một câu con một lời đem biểu hiện khác thường của Tần Lộ Nùng nói ra.

"Mẹ." Tần Ý Nùng nhìn Kỷ Thư Lan nói, "Chúng ta dẫn chị ấy đi bác sĩ đi."

Kỷ Thư Lan đại kinh thất sắc: "Con là nói chị con sinh bệnh?"

Tần Ý Nùng gật đầu: "Đúng vậy, con nghi ngờ chị ấy trầm cảm."

Thời trẻ khi Tần Ý Nùng debut, bởi vì những việc phát sinh cùng từng có khuynh hướng trầm cảm, kịp thời tìm bác sĩ tâm lý thư giải, đến bây giờ vẫn còn đang tiến hành điều tiết định kì, đối triệu chứng bệnh trầm cảm cũng không xa lạ.

Kỷ Thư Lan sắc mặt trắng bệch, nói: "Nghiêm trọng sao?"

Tần Ý Nùng nói: "Không đâu, kiên trì điều tiết hẳn là không có việc gì." Cô đều có thể vượt qua, không đạo lý nào chị gái của cô lại không.

Kỷ Thư Lan nhẹ nhàng thở ra, cắn môi nói: "Vậy là tốt rồi. Khi nào dẫn con bé đi?"

Tần Ý Nùng trầm giọng nói: "Càng nhanh càng tốt."

"Đi bác sĩ?" Tần Lộ Nùng ngồi ở trên giường, mang theo một chút khó hiểu, khẽ mỉm cười nói, "Vì cái gì muốn đi bác sĩ? Con rất khỏe mạnh mà." Cô nhìn về phía Kỷ Thư Lan, "Mẹ, con không bình thường sao?"

Kỷ Thư Lan nhìn xem cô con gái lớn, lại nhìn nhìn cô con gái nhỏ, thần sắc chần chờ.

Phải tin tưởng ai?

"Ai nói với mẹ con không bình thường?" Tần Lộ Nùng lại hỏi.

Kỷ Thư Lan: "Em gái con."

"Muội muội, em cảm thấy chị không bình thường?" Tần Lộ Nùng cười ngâm ngâm như cũ, khóe môi cười hình cung bất cần đời.

Đây là Tần Lộ Nùng cường đại mà cô quen thuộc.
Tần Ý Nùng hạ hoảng hốt xuống, lấy lại bình tĩnh, kiên định nói: "Đúng vậy, chị không được khoẻ, cũng không bình thường."

Tần Lộ Nùng ồh một tiếng, ánh mắt của cô giống như đứa trẻ chưa hiểu chuyện gì.

"Cho nên?" Cô hỏi, trong ánh mắt hiện lên một tia châm chọc, mau đến khó có thể nhìn thấy.

"Cho nên em muốn dẫn chị đi gặp bác sĩ, bất quá chị yên tâm, này chỉ là tạm thời, chờ thêm trong khoảng thời gian này, chị liền sẽ ổn."

"Nói đến cùng em vẫn là cảm thấy chị có bệnh?"
"Có bệnh" trong lời nói của cô đương nhiên không chỉ ý trên chữ, mà là nghĩa rộng vũ nhục mắng chửi mặt người.

Tần Ý Nùng nhíu mày.

"Em không phải có ý này ."

"Em chính là có ý này! Bộ dáng hiện tại này của chị, không phải có bệnh thì là gì? Đúng, chị chính là có bệnh, nên dứt khoát chết đi, xong hết mọi chuyện!"

Kỷ Thư Lan sợ tới mức hồn phi phách tán, suýt nữa hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất. Giờ này khắc này, bà hoàn toàn tin Tần Ý Nùng nói, cần thiết gặp bác sĩ, lập tức gặp bác sĩ!

Bà đối Tần Lộ Nùng nói: "Chúng ta ngày mai liền đi gặp bác sĩ."

Tần Lộ Nùng vành mắt đỏ bừng, buồn bã nói: "Mẹ, mẹ cũng không tin con?"

Kỷ Thư Lan tâm như đao cắt, nói năng lộn xộn: "Mẹ, mẹ không phải không tin con, mẹ chỉ là......"

Một tiếng giòn vang, đồng hồ báo thức tan nát bên chân Kỷ Thư Lan, biểu tình của bà hoảng sợ mà lui về sau hai bước.

Tần Lộ Nùng ngồi, hai mắt đờ đẫn, tay vẫn còn đang giữ tư thế ném mạnh đồ vật.

"Đi ra ngoài." Cô nói.

Kỷ Thư Lan tiến lên một bước, Tần Ý Nùng kéo tay bà đi ra ngoài.

Kỷ Thư Lan xoay chuyển giống kiến bò trên chảo nóng, lại xem Tần Ý Nùng đứng ở phía trước cửa sổ vẫn không nhúc nhích, nhịn không được hỏi: "Tỷ tỷ con như vậy, con mặc kệ sao?"

"Hiện tại cảm xúc của chị ấy đang cao, nói chuyện chị ấy nghe không vào, con đợi lát nữa lại nói."

"Được, được." Kỷ Thư Lan bắt lấy tay cô, "Con làm ơn."

"Chị ấy là chị gái của con." Thật lâu sau, Tần Ý Nùng nhìn bà nói.

Lúc chạng vạng, Tần Ý Nùng lại một lần vào phòng Tần Lộ Nùng.

Không lâu liền ra ngoài.

Kỷ Thư Lan canh giữ ở cửa, hạ giọng: "Thế nào?"

Tần Ý Nùng lộ ra một nụ cười, ngữ khí nhẹ nhàng.

"Chị ấy đồng ý gặp bác sĩ."

Cô liền biết, Tần Lộ Nùng không phải là người tự sa ngã, đón chờ mặt tăm tối. Chuyện qua đi, chị ấy nhất định sẽ tích cực tự cứu. Mới vừa rồi vừa vào cửa, Tần Lộ Nùng liền chủ động cùng mình nói, muốn đi gặp bác sĩ, còn hướng chính mình xin lỗi.

Hai chị em hòa hảo trở lại.

"Vậy là tốt rồi." Kỷ Thư Lan cũng khẽ cười lên: "Mẹ đi làm mấy món ăn ngon."

"Mẹ, con muốn ăn......"

Kỷ Thư Lan đưa lưng về phía cô, đánh gãy cô nói: "Dưa chuột xào, mẹ biết."

Tần Ý Nùng cười cười, thay đổi tuyến đường đi chọc bảo bảo chơi, bé con lại ngủ, Tần Ý Nùng đành phải trở về.

Rảnh rồi liền không xong, tròn đầu hiện ra một thân ảnh người bạn nhỏ khác. Người bạn nhỏ này không giống người bạn nhỏ trong nhà, là người làm cô canh cánh trong lòng, người trong lòng thương nhớ đêm ngày.

Cảm tình của người thật kỳ lạ, cô thế nhưng sẽ thích một cô gái nhỏ tuổi hơn cô nhiều như vậy, thậm chí thành tích rất tốt đối hiểu biết giới hạn của cô, biểu diễn thiên phú cao, ngoan ngoãn nghe lời, liền ở chung đều giới hạn ở trong căn nhà nhỏ trong một khu nhà.

Như vậy không thể hiểu được thích.

Thích như vậy không thể hiểu được.

Tần Ý Nùng xoa xoa gương mặt không tự giác cười đến cứng đờ của mình, tư duy phát tán: Không biết em ấy muốn hẹn mình thứ bảy đi làm cái gì nhỉ?

***

Đường Nhược Dao ôm sách vở đi ở vườn trường, áo lông màu trắng gạo, váy nữa người, giày boot thấp da dê, tóc dài bay trong gió, tua khăn quàng cổ tự nhiên rủ xuống trước người, phiêu dật linh động lại không mất đi ưu nhã đoan trang.

Nàng mắt nhìn thẳng, người chung quanh lại sôi nổi ghé mắt, đặc biệt là các nam sinh.

"A" một tiếng hô đau, một cái nam sinh xoa ót của mình do đâm phải cột điện, dẫn tới cười vang, quẫn bách mà cúi đầu bước nhanh tránh ra.

Phía sau khe khẽ nói nhỏ truyền vào lỗ tai.

"Đó là ai?"

"Đường Nhược Dao hệ biểu diễn, vậy mà cậu lại không biết?"

"Có nghe qua, cũng xem qua ảnh chụp, người thật so với ảnh chụp sao lại đẹp nhiều như vậy?

"Minh tinh đều là người thật đẹp hơn trong ống kính."

"Không phải, lần trước tôi thấy cậu ấy cũng không đẹp như hiện tại, giống như thay da đổi thịt."

"Có phải vì đi ra ngoài đóng phim hay không? Tôi nghe nói cậu ấy nhận phim điện ảnh mới của đạo diễn Lãnh Kiệt."

"Có khả năng."

Văn Thù Nhàn khẽ đụng bả vai Đường Nhược Dao, cơ thể Đường Nhược Dao không ảnh hưởng chút nào, nâng tay câu lấy tai cô, nhìn qua, ôn hoà hỏi: "Làm sao vậy?"

Văn Thù Nhàn đối với hai vị bạn cùng phòng còn lại đại kinh tiểu quái nói: "Đúng không?"

Phó Du Quân cùng Thôi Giai Nhân song song gật đầu.

Đường Nhược Dao đầy đầu mờ mịt: "Là cái gì?"

Thôi Giai Nhân nói: "Tiểu Văn nói sau khi cậu từ đoàn phim trở về, liền trở nên đẹp lên rất nhiều."

Đường Nhược Dao cười nói: "Trước kia tôi khó coi sao?"

Thôi Giai Nhân nói: "Đẹp, nhưng cảm giác không giống nhau, hiện tại đẹp càng......" Cô nghĩ không ra từ để hình dung, Văn Thù Nhàn nghiêng nghiêng đầu, chen vào nói nói, "Càng có vị nữ nhân."

Thôi Giai Nhân tay phải một quyền đánh vào tay trái lòng bàn tay, nói: "Chính xác!"

Đường Nhược Dao: "......"

Từ trước đến nay công chính Phó Du Quân cũng nói: "Ừm."

Đường Nhược Dao nâng lên tay áo ngửi ngửi.

Là bởi vì dùng nước hoa Tần Ý Nùng đưa sao?
Cho nên lúc trước chị ấy cảm thấy mình không có vị nữ nhân, mới chậm chạp không "ngủ" mình sao?

Văn Thù Nhàn cười ha ha: "Cậu ngửi cái gì hả? Nữ nhân vị không phải là một loại hương vị, là một loại cảm giác, giống như hormone, cậu hiểu không?"

Đường Nhược Dao thật không hiểu.

Nàng ở phòng ký túc xá soi tới soi lui toàn thân trước gương, vẫn không phát hiện bản thân có cái gì khác trước. Phó Du Quân gọi tên nàng, nói với nàng là đã gửi ảnh chụp vào di động.

Ảnh chụp là đại một phách, Đường Nhược Dao xem xong sau đó nói một câu: "Hiện tại di động mỹ nhan trình độ càng ngày càng cao."

Phó Du Quân ha ha cười.

Hai người còn lại cũng tiến vào nói chếm chọc cười, quang minh chính đại chụp từng người, ảnh chụp lén đều gửi vào trong nhóm chat, không gửi còn tốt, một gửi Văn Thù Nhàn liền phát hiện đều là ảnh dìm mình.

Văn Thù Nhàn: "......" Này đạp mã là cái gì nhân gian khó khăn?

Đường Nhược Dao bò lên trên giường, kéo mành lại, điên cuồng vui vẻ.

Nàng có vị nữ nhân sao?

Nàng có vị nữ nhân!

Ha ha ha!

Nàng rốt cuộc có thể cùng Tần Ý Nùng như vậy như vậy sao?

Đường Nhược Dao nằm ở trên giường, tận lực quay cuồng nhỏ nhất có thể, nhưng động tĩnh kẽo kẹt của ván gỗ vẫn làm kinh động bạn cùng phòng, Văn Thù Nhàn từ kịch bản ngẩng đầu: "Hả? Phòng mình có chuột sao?"

Đường Nhược Dao lập tức không nhúc nhích, lấy ra di động bên dưới gối đầu, mở Weibo lên, đi dạo một vòng topic về Tần Ý Nùng, thu được một đống lớn ảnh đẹp, vẫn như cũ khó nén kích động.

Nàng đăng kí một cái tài khoản Weibo, xoay chuyển tròng mắt, mặt mày nhiễm ý cười, nhập nick name: Hằng ngày của tôi và tiểu thư Q.

Đăng bài đầu tiên lên Weibo.

@ Hằng ngày của tôi và tiểu thư Q:

【 Cùng tiểu thư Q tách ra ngày đầu tiên, nhớ chị ấy 】

Bài đăng thứ hai lên Weibo, soạn:

【 Hôm nay bạn cùng phòng nói tôi có nữ nhân vị, nhưng tôi không nghĩ sẽ nói cho các cậu ấy, tiểu thư Q là người phụ nữ tôi thấy có vị nữ nhân nhất. Không biết lúc chị ấy "ngủ" tôi có thể càng có vị nữ nhân hay không? 】

Đường Nhược Dao giơ tay che lại mặt.

Thật là...... Không biết xấu hổ.

Nhưng nàng thật sự rất muốn biết, Đường Nhược Dao lại cắn hổ khẩu, cười đến không kềm chế được, toàn bộ giường đều chấn động.

Sợ ma quỷ bậc nhất quốc gia gọi tên Văn Thù Nhàn giật mình một cái, thịch thịch thịch bước nhanh từ thang lầu xuống dưới: "Động đất?"

Phó Du Quân xoay chuyển bút trong tay, nâng nâng cằm hướng về phía giường Đường Nhược Dao, Văn Thù Nhàn ngẩng đầu, mặt đẹp trắng bạch, kinh hoảng thất sắc nói: "Không xong! Đường Đường phát điên rồi!"

Phó Du Quân: "???"

Phó Du Quân: "Cậu chờ......"

Văn Thù Nhàn đã một chân đạp lên bậc thang lên giường Đường Nhược Dao, xoẹt xoẹt mở mành, Đường Nhược Dao đang cười thành khoai tay và Văn Thù Nhàn bốn mắt nhìn nhau, Văn Thù Nhàn sửng sốt.

"Thực xin lỗi đã quấy rầy." Cô biểu tình hoảng hốt mà nói, kéo lại cái màn giường.

Cô giống như du hôn bay về lại giường mình, tiếp tục đọc kịch bản.

Qua một lát, cô hỏi Phó Du Quân phía dưới: "Lão phó, vừa rồi tôi có xuống dưới sao?"

Phó Du Quân: "Không có."

Văn Thù Nhàn nhẹ nhàng thở ra, lầm bầm lầu bầu: "Tôi liền nói sao, Đường Đường không phải là dáng vẻ kia, làm tôi sợ muốn chết."

Đường Nhược Dao bị phát hiện một lần, tạm thời thu liễm, đã phát bài đăng thứ ba lên Weibo.

@ Hằng ngày của tôi và tiểu thư Q:

【 Thế giới mỹ diệu như thế, tôi lại dâm đãng như vậy, cả ngày "ngủ" với "ngủ", như vậy không tốt, không ổn 】

Nàng làm việc cẩn thận, ba bài Weibo đều là chỉ chính mình có thể thấy được.

Đường Nhược Dao nằm một lát, xoa xoa mặt chính mình, bình phục đến không khác lắm, xuống dưới đọc sách.

Phó Du Quân cười nhạt hướng nàng gật gật đầu.

***

Biệt thự nhà họ Tần.

Tần Ý Nùng cầm theo túi thuốc, đặt ở bàn trà trong phòng khách. Kỷ Thư Lan từ phòng bếp ló đầu ra, xoa xoa tay lên tạp dề liền bước nhanh ra tới: "Bác sĩ nói như thế nào? Không phải nói không nghiêm trọng sao? Như thế nào còn lấy thuốc?"

Tần Ý Nùng đáp: "Chính là trầm cảm sau sinh, chiếu cố thật tốt một đoạn thời gian, không có việc gì."

"Uống thuốc sẽ nhanh tốt hơn một chút." Tần Lộ Nùng nói.

Kỷ Thư Lan thấy cô chủ động cùng mình đáp lời, mặt mày giãn ra, nói: "Mẹ tin tưởng con, rất nhanh sẽ khoẻ lên."

Tần Lộ Nùng cười.

Tần Ý Nùng nói: "Tỷ tỷ đói bụng."

Kỷ Thư Lan nói: "Mẹ lập tức đi nấu cơm." Bà vô cùng cao hứng mà đi rồi.

Nhìn Kỷ Thư Lan trở lại phòng bếp, Tần Lộ Nùng thở dài, nói: "Là chị liên luỵ mọi người."

Tần Ý Nùng nói: "Chị không cần có loại suy nghĩ này."

Tần Lộ Nùng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, chị không thể nghĩ như vậy. Chúng ta là người thân." Cô lặp lại một lần, "Chúng ta là người thân, ai cũng không thiếu được ai."

Tần Ý Nùng: "Dạ."

Tần Lộ Nùng cùng bác sĩ hàn huyên cái gì Tần Ý Nùng không biết, nhưng bác sĩ nói tốt nhất phối hợp thuốc trị liệu, cho nên tình trạng của Tần Lộ Nùng so cô dự đoán còn muốn nghiêm trọng hơn một chút.

Cho dù như thế nào, Tần Ý Nùng đều tin tưởng chị mình, chị ấy là chị gái của mình, mặc kệ chị ấy từng là thiên chi kiêu tử (đứa con trời ban, thiên tài), hay hiện giờ là người thường, Tần Ý Nùng chưa từng có hoài nghi về chị gái.

Ngày lành của người một nhà các cô, chỉ vừa mới bắt đầu.

Cô vòng đến trước mặt Tần Lộ Nùng ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối chị gái, ngửa đầu nói: "Chờ thân thể của chị tốt rồi, em dẫn em ấy tới gặp chị."

Tần Lộ Nùng nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, nói: "Được."

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tình tiết các nhánh văn:

Nhánh một: Dựa theo tình tiết chính văn, tỷ tỷ tự sát qua đời, Tần tỷ từ bỏ Dao Dao, trở thành cái xác không hồn, ba năm sau lại lần nữa mở ra tình yêu.

Nhánh hai: Mở ra thế giới song song, tỷ tỷ không có qua đời, Tần tỷ cùng Dao Dao trước tiên luyến ái, phát triển vì hoàn toàn mới nhẹ nhàng bánh ngọt nhỏ chuyện xưa.

Mời mọi người lựa chọn chi nhánh, cũng trình bày lý do.

Ta liếc mắt một cái bình luận, nhìn xem dựa theo cái chi nhánh nào để viết, là phiên ngoại, nên là muốn thả mình bay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro