Chương 16: Tắm Rửa
Cô vòng đến trước mặt Tần Lộ Nùng ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối chị gái, ngửa đầu nói: "Chờ thân thể của chị tốt rồi, em dẫn em ấy tới gặp chị."
Tần Lộ Nùng nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, nói: "Được."
___________________________________
Tiểu gia hỏa mới vừa ăn no, dì Nguyệt đang định ẵm đứa trẻ đi ngủ, Tần Ý Nùng đi tới, làm dáng thủ thế với bà, thật cẩn thận mà ôm lấy đứa bé.
Tần Ý Nùng ôm đứa bé ngồi xổm trước mặt Tần Lộ Nùng, cho chị gái xem khuôn mặt trong sáng bóng loáng ửng hồng của em bé, cái miệng nhỏ hồng hồng hơi hơi nhấp, ngủ thật sự điềm tĩnh.
Tần Lộ Nùng nhìn đứa trẻ, trong ánh mắt chờ mong lại sợ hãi, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng mà sờ soạng một chút hài tử mềm mại phát đỉnh. Bé con chưa đến một tháng nơi nào cũng đều mềm mại nho nhỏ, trên người đều là một mùi thơm sữa.
Tần Lộ Nùng ôm lấy con, ôm lấy sinh mệnh cùng cô huyết mạch tương liên.
Cô nghe được bên tai phảng phất âm thanh khóc nỉ non, Tần Lộ Nùng kinh hoàng mà quay đầu đi, quát khẽ nói: "Ôm đứa bé đi đi!"
Tần Ý Nùng nhìn đứa bé an ổn ngủ trong lòng ngực chị gái, biểu tình phút chốc biến ảo, nhận lấy.
Tần Lộ Nùng ngón tay run rẩy chậm rãi bình phục lại.
Tần Ý Nùng hướng dì Nguyệt nâng nâng cằm ý bảo, dì Nguyệt ẵm theo đứa bé đi ra khỏi tầm mắt Tần Lộ Nùng.
Tần Ý Nùng cong lưng, đôi tay vòng lấy bả vai chị gái, nhẹ nhàng mà vỗ lưng chị mình.
Trạng huống của Tần Lộ Nùng có điểm không ổn, bởi vì chiếu cố không tốt con gái của mình, làm cô không có cách nào thành lập liên hệ bình thường, mà tiểu gia hoả này đối với cái ôm của mẹ lại thập phần xa lạ, Tần Lộ Nùng vừa ôm bé con liền khóc, càng khóc Tần Lộ Nùng càng không dám ôm, thậm chí xuất hiện ảo giác, lâm vào tiêu cực lặp đi lặp lại.
Không giống một đôi mẹ con, ngược lại như là kẻ thù giết cha.
Tiểu gia hỏa buổi tối cũng không ngủ cùng mẹ, tạm thời ngủ cùng bà ngoại, chờ Tần Lộ Nùng tốt lên, lại đưa trở về.
Tần Lộ Nùng giảm bớt tiếp xúc với con gái, cảm xúc ổn định hơn chút, chính là bất động xuất thần phát ngốc, thích ngồi một mình trong sân, nhìn trời nghĩ sự tình. Cô luôn luôn độc lập, Kỷ Thư Lan lại không hiểu loại bệnh tình này. Rất nhiều người thế hệ trước cho rằng bệnh trầm cảm là nhàn rỗi mà ra, miên man suy nghĩ, Kỷ Thư Lan so với những người đó tốt hơn chút, nhưng cũng giới hạn trong sự hạn hẹp như vậy, bà cho rằng tựa như cảm mạo phát sốt, uống thuốc một hai tuần, liền sẽ tốt lên.
Tần Ý Nùng dặn dò bà phải quan tâm chị gái, Kỷ Thư Lan không biết cụ thể phải quan tâm như thế nào, bà cảm thấy bà vẫn luôn rất quan tâm, chỉ có thể so trước kia càng quan tâm, vì thế cách một lúc lại ra tới nhìn xem con gái, hỏi han ân cần.
Tần Lộ Nùng bật cười, nói: "Con không có việc gì, mẹ đi chiếu cố bảo bảo đi."
Kỷ Thư Lan thở dài, mỗi bước đi đều không đành mà đi trở vào.
Tần Lộ Nùng mới vừa rồi còn nâng lên ý cười đột nhiên biến mất, đờ đẫn mà nhìn phương xa.
Tâm trí Tần Lộ Nùng hơn xa người thường, lúc ở nhà, trên danh nghĩa một nhà chi chủ Tần Hồng Tiệm ngày ngày mua say, cô tuổi còn nhỏ, Kỷ Thư Lan liền đem cô coi như người trưởng thành mà đối đãi, mọi việc đều thói quen trưng cầu ý kiến của cô, người trong nhà có chuyện phiền lòng cũng sẽ lựa chọn tâm sự với cô, cô trầm ổn, đáng tin cậy, giống như không gì làm không được.
Nhưng bọn họ đã quên, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng là một người trần, có buồn rầu, sẽ thương tâm khổ sở, sẽ sợ hãi, lúc cô mười lăm tuổi một mình một người bắc tiến học đại học không sợ hãi sao? Nơi cô học đều là học sinh đứng đầu các nơi trong nước thi vào, hào quang thiên tài của cô trong nháy mắt phảng phất ảm đạm thất sắc, cô không có bạn cùng lứa tuổi, những người bên cạnh luôn lớn hơn cô vài tuổi, từ tha hương đến nước ngoài, đọc sách công tác, không có than khổ một câu nào với người trong nhà.
Là cô không nghĩ đến sao? Là cô không thể. Cô là nữ nhi ưu tú Kỷ Thư Lan lấy làm tự hào, là tỷ tỷ mà Tần Ý Nùng tin cậy vô điều kiện, là linh hồn để gia đình này có thể đoàn tụ bên nhau.
Từng năm trôi qua, Tần Lộ Nùng dần dần quen sinh hoạt như vậy, cũng hưởng thụ cảm giác bị người nhà yêu cầu, cô vui vẻ chịu đựng. Cho đến khi chuyện ngoài ý muốn xảy đến, ảm đạm về quê, Tần Ý Nùng không muốn tiếp thu bản thân cô trở nên bình phàm, Tần Lộ Nùng khuyên em gái, mà không phải là khuyên chính mình.
Sở dĩ cô nổ lực từ nhỏ đến lớn như vậy, chính là không cam lòng với bình phàm.
Nào có thoải mái dễ dàng như vậy?
Có đôi khi cô nhìn chính mình trong gương, đều cảm thấy người xấu xí như vậy không nên là mình. Cô đem cảm xúc bản thân che dấu rất khá, vô luận là sắm vai thiên tài hay là phàm nhân, Tần Ý Nùng đều vô điều kiện tín nhiệm cô, cô nói cái gì đối phương liền tin cái đó.
Đứa trẻ ngốc.
Một hàng nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, Tần Lộ Nùng giơ tay lau đi.
Trầm cảm tăng thêm Tần Lộ Nùng phụ. Cảm xúc trên mặt, những áp lực đó vốn dĩ có thể được cô chậm rãi tiêu tan khúc mắc lại bộc phát ra, thời điểm mỗi đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng tối tăm mở ra vực sâu miệng khổng lồ, từng chút từng chút mà cắn nuốt lấy cô.
Kỷ Thư Lan cùng Tần Ý Nùng xuất phát từ việc tín nhiệm cô từ trước tới nay, đều ôm tâm thái lạc quan. Không có người biết nơi cánh tay mà cô mặc quần áo mùa đông thật dày, từng đạo từng đạo vết cắt.
***
Đường Nhược Dao đem một cuốn vở giao đến tay Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng mở ra nhìn nhìn bên trong, mặt lộ vẻ khen ngợi, nói: "Không tồi."
Đường Nhược Dao rụt rè mà cong môi cười.
Tần Ý Nùng nhìn nàng cười, cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: "Tới đây."
Đường Nhược Dao ngồi vào bên cạnh cô.
Bả vai cùng bả vai của hai người cách một chút khoảng cách, ai cũng không có chủ động tới gần. Trước kia khi còn ngây thơ mờ mịt, một người không kiêng nể gì mà đùa giỡn đủ kiểu, một người đánh bạo câu dẫn một cách vụng về, hiện nay sáng tỏ tâm ý của mình, ngược lại trở nên câu nệ.
Đôi mắt Tần Ý Nùng nhìn thẳng, không biết nói gì tìm lời mà nói: "Có cái kịch bản mới, em...... muốn diễn không?"
Đường Nhược Dao: "Thể loại gì ạh?"
Tần Ý Nùng: "Trong mail của tôi, lát nữa tôi chia sẻ qua cho em nhìn xem?"
"Được ạh." Đường Nhược Dao trả lời.
Em ấy nói "được", sau đó đâu? Chính mình muốn nói gì?
Tần đại ảnh hậu lâm vào tẻ ngắt xưa nay chưa từng có.
Đường Nhược Dao khơi mào câu chuyện, hỏi: "Chị đầu tư sao?"
Tần Ý Nùng nói: "Không có, tôi chỉ là biết có cái hạng mục này, nghỉ hè khởi động máy, em vừa vặn có thể đóng phim trong khoảng thời gian này, lại không làm chậm trễ việc học."
Đường Nhược Dao lại nói: "Vâng ạh."
Tần Ý Nùng quả thực muốn nắm lấy bả vai của nàng lay thật mạnh: Vâng vâng vâng, chỉ biết vâng, vâng cái đầu em.
Đường Nhược Dao nói xong liền hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình.
Có người nói chuyện phiếm như mình sao?
Vài giây lặng im.
"Chị......"
"Em......"
Hai người trăm miệng một lời, chuyển qua tới nhìn đối phương cười: "Em nói trước."
Đường Nhược Dao khẽ cười nói: "Vẫn là tỷ tỷ nói trước đi."
Tần Ý Nùng hắng hắng giọng, nói: "Tôi là muốn nói, lần trước em hỏi tôi thứ bảy có rảnh hay không, thứ bảy này tôi có rảnh."
Trong ánh mắt Đường Nhược Dao hiện lên một mạt kinh hỉ không dễ phát hiện, ra vẻ trấn định nói: "Em cũng là muốn nói chuyện này."
"Vậy em......" Tần Ý Nùng nhìn nàng, chậm rãi hỏi, "Muốn làm cái gì?"
Đường Nhược Dao bỗng nhiên toát ra một cái ý tưởng hoang đường.
Em muốn cùng chị ở nhà lăn giường.
Nàng vội ném đi ý niệm lung tung rối loạn, nói: "Chị có thể ra cửa sao?" Nàng không quên Tần Ý Nùng là một đại minh tinh.
"Không thể." Tần Ý Nùng thấy tiểu cô nương ánh mắt toát ra thất vọng, lập tức sửa lời nói: "Em nói trước là đi nơi nào, vẫn có nơi có thể đi."
Tình lữ hẹn hò, đơn giản chính là ăn cơm đi dạo phố xem điện ảnh.
Đường Nhược Dao, một cái nữ sinh mười chín năm qua chưa bao giờ trãi qua phương diện này, có thể nghĩ đến cũng chính là ba loại trên, sau đó hai cái bị đánh rớt, bởi vì thân phận của Tần Ý Nùng sẽ bị vay xem.
Đường Nhược Dao: "Em muốn mời chị đi ăn cơm tối."
Tần Ý Nùng nỗi lên ý xấu, cố ý chọc nàng nói: "Ở nhà ăn không được sao?"
Đường Nhược Dao lắc đầu, nhuyễn thanh nói: "Không được."
Lần trước nàng dùng loại ngữ điệu này nói chuyện, vẫn là ở hồi lâu trước kia. Tần Ý Nùng nhất thời tâm ngứa, giơ tay xoa xoa đầu thỏ con.
Thỏ con để tuỳ ý cô đem tóc dài của nàng xoa loạn, chờ cô buông tay, dùng ánh mắt ôn thuần như nau con nhìn cô: "Được không ạh?"
Tần Ý Nùng câu môi cười nói: "Được."
Đường Nhược Dao mừng rỡ như điên, trên mặt vẫn giữ nét đoan chính nói: "Em về phòng đọc sách đây."
Tần Ý Nùng mỉm cười: "Đi thôi."
Đường Nhược Dao đứng dậy, đưa lưng về phía cô đi về phòng ngủ chính, khoé môi tràn ra nụ cười toe toét.
Tần Ý Nùng đáp ứng đi ăn tối cùng mình!
Đường Nhược Dao đã nhận được thù lao đóng phim điện ảnh, khấu trừ khoản thuế còn có hơn một trăm vạn, đây là tiền chính nàng kiếm giành dụm được, không phải Tần Ý Nùng cho nàng. Lại nói, từ sau 50 vạn kia, hợp đồng nói mỗi tháng phải phát tiền lương cho nàng nhưng cũng không thấy có, là bởi vì Tần Ý Nùng chậm chạp không có ngủ với mình sao?
Đường Nhược Dao xẹt qua cái ý niệm này, liền vứt ra sau đầu, không cho càng tốt. Nàng muốn đường đường chính chính mà theo đuổi Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao mở ra laptop, bắt đầu tìm kiếm nhà hàng, xa hoa một chút, ít người, tốt nhất chung quanh có hồ, có cầu, có công viên, linh tinh..., ăn xong có thể cùng nhau tản bộ, không biết chị ấy có nguyện ý cùng mình tản bộ hay không, đến lúc đó lại nói.
Lần đầu tiên hẹn hò! Hắc! Ha!
Đường Nhược Dao chà xát tay.
Tần Ý Nùng theo lệ tiến vào kiểm tra phòng, hơi hơi sửng sốt.
Đường Nhược Dao ngồi ở đầu giường cũng sửng sốt, đã 12 giờ sao?
Tần Ý Nùng đứng ở cửa, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Như thế nào còn không ngủ?"
Đường Nhược Dao đem notebook màn hình đi xuống che che, nói: "Em...... Có chút việc, chưa làm xong."
"Vậy em làm đi." Tần Ý Nùng cười cười, duỗi tay liền muốn đóng lại cửa phòng.
"Chờ một chút." Đường Nhược Dao buột miệng thốt ra.
"Hả?" Tần Ý Nùng hơi hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi vấn.
"Ngủ ngon." Đường Nhược Dao nghiêm túc nhìn cô
nói.
"Ngủ ngon." Tần Ý Nùng cong lên đôi mắt, ôn nhu hồi nàng.
Đường Nhược Dao cắn cắn môi, như là hạ quyết tâm, bỗng nhiên xốc người xuống giường, đặng đặng đặng chân trần chạy tới, ôm chặt cô. Mùi hương của nữ hài quanh quẩn trước người, Tần Ý Nùng tâm thần rung động.
Hai tay Đường Nhược Dao vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ, gương mặt gối lên trên vai cô, Tần Ý Nùng chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng mà dừng ở sau lưng cô gái trẻ.
Bởi vì là chuẩn bị ngủ, hai người chỉ mặc áo đơn, nhiệt độ cơ thể của cả hai cách vải mỏng mãnh liệt không ngừng truyền lẫn nhau.
Gương mặt ấm áp của Đường Nhược Dao dán lên cổ lạnh lẽo của người phụ nữ, vừa chạm liền rời ra.
"Ngủ ngon tỷ tỷ." Nàng thu tay lại, lui về sau, nói.
"...... Ngủ ngon." Tần Ý Nùng chậm nửa nhịp mà trả lời.
Tần Ý Nùng đi ra ngoài, cùng tay cùng chân mà đi trở về phòng của mình.
Cô nằm ở trên giường trong phòng mình, nhớ lại cái ôm mới vừa rồi, có loại xúc động muốn thét chói tai, nhưng cô vẫn không có thét lên, chỉ là trở mình, đem mặt vùi vào gối đầu, những cái dào dạt đó, mênh mông, không thể tự kiềm chế vui sướng đều kêu chủ có gối đầu nghe qua.
***
Trường học Đường Nhược Dao buổi chiều thứ năm là ngày lễ.
Buổi tối thứ tư, Đường Nhược Dao xem xong một bộ điện ảnh, viết xong tổng kết tâm đắc, từ notebook ngẩng đầu, nhóm bạn cùng phòng đang chuẩn bị rửa mặt, tới tới lui lui qua lại.
Đường Nhược Dao điều chỉnh hô hấp, tùy ý miệng lưỡi hỏi: "Chiều mai tôi muốn đi dạo phố mua quần áo, các cậu có ai đi cùng tôi không?"
Văn Thù Nhàn đang đắp mặt nạ, chuyển khuôn mặt đen như mực qua, vội ra tiếng nói: "Tôi! Tôi đi!"
Văn Thù Nhàn lo lắng cho mình sau khi tốt nghiệp sẽ đổi nghề. Trong lúc Đường Nhược Dao đóng phim, cô đi thử vai một bộ phim truyền hình, ở hành lang gặp được một vị nữ sĩ mang mắt kính, vị nữ sĩ kia đang đợi người, thấy cô, cảm thấy hứng thú mà cùng cô nói chuyện với nhau vài câu. Văn Thù Nhàn là một người hoạt bát dễ gần, mặc kệ đối phương nam nữ già trẻ, chỉ cần trong lòng người khác không mang ác ý, cô đều có thể nói chuyện. Này vốn là một đoạn trò chuyện bé nhỏ không đáng kể đến, điều duy nhất Văn Thù Nhàn ấn tượng là, người mà vị nữ sĩ kia chờ là một minh tinh, cô ấy cũng đang đi thử vai, đương nhiên, không cùng một nhân vật với Văn Thù Nhàn. Không bao lâu sau, Văn Thù Nhàn nhận được một cuộc gọi xa lạ, đầy đầu là mờ mịt, đối phương nhắc cô hai lần cô mới nhớ ra, thì ra là vị nữ sĩ kia.
Trên trời rớt bánh có nhân.
Người đại diện của điện ảnh Hoàn Vũ muốn kí với cô.
Văn Thù Nhàn cúp điện thoại, gật đầu nói: "Khẳng định là kẻ lừa đảo."
Câu trước cô nói xong kẻ lừa đảo, sau lưng mở ra máy tính, lên mạng tra tên người đại diện, bách khoa không có, nhưng là tương quan văn chương có nhắc tới, mang ra quá hồng cực nhất thời nghệ sĩ.
Văn Thù Nhàn cắn móng tay trái: "...... Vạn nhất không phải kẻ lừa đảo thì sao?" Cô quay đầu hỏi bạn cùng phòng nói, "Tôi có cái gì đáng giá để người ta lừa sao?"
Thôi Giai Nhân nói: "Không có."
Phó Du Quân: "Cô ấy có hẹn cậu gặp mặt không, tôi đi cùng cậu."
Thôi Giai Nhân: "Tôi cũng đi cùng cậu."
Văn Thù Nhàn cảm động đến nước mắt lưng tròng: "Đại ân này, kiếp sau tôi làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành báo đáp."
Thôi Giai Nhân: "Bọn tôi là sợ không đi cùng cậu, cậu bị người ta lừa, đến lúc đó giận chó đánh mèo bọn tôi, đầu độc bọn tôi."
Phó Du Quân ôm quyền: "Cảm tạ không gϊếŧ chi ân."
Văn Thù Nhàn: "Hừ!"
Ba người đều đi, Phó Du Quân và Thôi Giai Nhân ngồi trên ghế dài ở cách vách âm thầm quan sát.
Người thật không phải kẻ lừa đảo. Nửa tháng sau, Văn Thù Nhàn thuận lợi ký hợp đồng với điện ảnh Hoàn Vũ, công ty sản xuất ngành điện ảnh lớn mạnh nhất nước, chợt thu được một bộ kịch bản thanh xuân vườn trường, tháng sau tiến tổ.
Hiện tại là có quản lý hẹn nghệ sĩ, người dựa y trang mã dựa an, Văn Thù Nhàn nhu cầu cấp bách trang bị cho bản thân đồ dùng võ trang, thuận tiện tức chết đôi mắt dài đến đỉnh đầu của Hoắc Ngữ Kha kia mỗi ngày.
Cho nên cô là người đầu tiên hưởng ứng tích cực.
Đường Nhược Dao nhẹ nhàng thở ra, như vậy liền sẽ không có người chú ý nàng vì cái gì đột nhiên muốn đi dạo phố.
Chỉ là ánh mắt Văn Thù Nhàn không tốt bằng Phó Du Quân, Đường Nhược Dao mím môi, đối với Phó Du Quân mới từ phòng tắm đi ra nói: "Tôi cùng Tiểu Văn tính toán ngày mai đi dạo trung tâm thương mại, cậu có cái gì muốn mua không? Cùng đi?"
Phó Du Quân dùng khăn lông xoa tóc, không nghi ngờ mà đáp ứng: "Được."
Thôi Giai Nhân muốn đi hẹn hò cùng bạn trai, cô ngượng ngùng mà nói: "Tôi không đi được, lần sau các cậu hẹn trước mấy ngày, tôi chắc chắn đi cùng các cậu."
Văn Thù Nhàn reo lên: "Trọng sắc khinh bạn!"
Đường Nhược Dao yên lặng xấu hổ bởi vì sắc mà kêu tất cả bạn bè đi ra ngoài cùng mình, dùng tay chặn mặt, làm bộ đang nghiêm túc học tập.
Khoá học buổi sáng thứ năm kết thúc, Đường Nhược Dao liền cùng hai vị bạn cùng phòng xuất phát, trước tiên đi ăn cơm, ăn cá nướng, Đường Nhược Dao muốn mời, Văn Thù Nhàn đề nghị chia đều, Đường Nhược Dao kiên trì, Văn Thù Nhàn không chịu, hai người ai cũng không cho.
Phó Du Quân ra tới hoà giải nói: "Đường Đường chính là cầm thù lao đóng phim, so với chúng ta có tiền nhiều."
Cô nhìn Đường Nhược Dao liếc mắt một cái.
Đường Nhược Dao có chút chột dạ, nói: "Đúng vậy."
Văn Thù Nhàn: "Tôi rất nhanh cũng lấy thù lao đóng phim."
Phó Du Quân: "Vậy chờ cậu lấy được rồi nói sau, không thể thiếu chuyện cậu mời một bữa tiệc lớn."
Văn Thù Nhàn lúc này mới từ bỏ.
Đường Nhược Dao đứng dậy đi tới trước quầy tính tiền.
Phó Du Quân nhìn bóng dáng nàng, khóe môi khơi mào một tia ý cười, chuyển khai mắt, nhìn người đi đường qua lại bên ngoài cửa kính.
Văn Thù Nhàn ríu rít, giống như Hoa Hồ Điệp, ở giá áo mặc xong quay lại, một kiện lại một kiện, cô dẫn theo làn váy dạo qua một vòng ở trước mặt Phó Du Quân, dò hỏi: "Cái này thế nào?"
Nhân viên bán hàng "lưỡi xán hoa sen", đem cô khen lên tận trời, Văn Thù Nhàn mặt mày hớn hở, ngay sau đó nhìn xem Phó Du Quân. Phó Du Quân xuất thân thư hương thế gia (dòng dõi có học vấn), không phải gia cảnh tốt nhất ký túc xá các cô, mà là y phẩm tốt nhất ký túc xá bọn cô.
Phó Du Quân đúng trọng tâm vấn đề bình nói: "Nhìn béo."
Văn Thù Nhàn che ngực.
Nhân viên bán hàng: "......"
Phó Du Quân nâng nâng cằm, cười nói: "Ngoan, đi thay đổi đi."
Văn Thù Nhàn suy sụp hạ mặt: "Được rồi."
Tầm mắt Phó Du Quân rơi xuống cánh cửa phòng thay đồ đóng chặt đã lâu, cửa phòng bổng nhiên mở ra một khe hở, đập vào mắt chính là đôi giày cao gót khoảng chừng năm centimet, lại nhìn lên trên, là cẳng chân trắng nõn cân xứng, làn váy như sa, giữa bước đi lại uyển chuyển nhẹ nhàng mà phất khởi rơi xuống.
Thiếu nữ một bộ váy dài màu trắng, mặt mày tinh xảo như họa, quanh co khúc khuỷu mà đi ra.
Hai tay Đường Nhược Dao nắm thành quyền rũ xuống bên người, khẩn trương đến không dám ngẩng đầu nhìn người.
Sao không có âm thanh gì?
Là...... Khó coi sao?
Giữa phòng an tĩnh một lát, Đường Nhược Dao nghe được thanh âm quen thuộc: "Ai nha, đây là tiên nữ tới từ nơi nào? Sao thấy quen mắt như vậy?"
Văn Thù Nhàn đến gần, hai tay nâng mặt Đường Nhược Dao lên, cười hì hì nói: "Tiên nữ cô đẹp thật đó."
Đường Nhược Dao xì cười.
Nhân viên tư vấn bán hàng cũng bị tiếng nói của Văn Thù Nhàn giúp hoàn hồn.
Nhân viên tư vấn bán hàng nuốt nuốt nước miếng, tâm nói ta ngoan ngoãn, mặc lên người còn xinh đẹp hơn cả người mẫu. Cô tiến lên nói: "Này......"
Một thanh âm khác đánh gãy cô: "Đẹp."
Phó Du Quân đi tới, cười nói: "Tôi nhìn đến ngây người."
Đường Nhược Dao thẹn thùng mà rũ tầm mắt xuống.
Qua một lát, nàng nâng mắt lên, hướng hai vị bạn cùng phòng xác nhận nói: "Thật sự đẹp sao?"
"Đẹp!" Hai người trăm miệng một lời.
Đường Nhược Dao nói: "Vậy cái này đi." Lại tiếp tục thử đồ thì nàng sẽ thẹn thùng đến chui xuống đất mất.
Đường Nhược Dao sau khi quay về trường học liền lập tức đem váy dài treo lên tủ quần áo, tiểu tâm duỗi thẳng một chút nếp gấp không đáng kể, còn mua cả giày mới, đặt ở hộp giày, xếp đến quy khuyên nhủ chính.
Nàng trộm đi ra ngoài gọi điện thoại, Quan Hạm lại nói Tần Ý Nùng không có bên cạnh, còn cường điệu một lần: "Là thật sự không ở đây, Tần tỷ gần đây buổi tối đều ở nhà."
Đường Nhược Dao hơi hơi thất vọng, lại ngăn không được ngọt một chút trong lòng.
Là Tần Ý Nùng cố ý dặn dò với Quan Hạm, sợ nàng hiểu lầm.
Các nàng nhận thức lâu như vậy, nàng đều không có phương thức liên lạc của Tần Ý Nùng. Đường Nhược Dao nắm tay lạu, buổi tối thứ bày hẹn hò, nàng phải tranh thủ có được số điện thoại của Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao: "Phiền toái chị chuyển lời cho chị ấy giúp em, nhà hàng em đã chọn xong, thời gian cùng địa chỉ một lát nữa em nhắn qua điện thoại chị."
Quan Hạm: "!!!"
Cơm nhà hàng?
Hai người kia đã bắt đầu bữa tối dưới ánh nến sao? Vì sao lại là Đường Nhược Dao hẹn mà không phải Tần tỷ? Chẳng lẽ Tần tỷ là......
Quan Hạm hất hất đầu, không dám nghĩ tiếp.
Giọng nói của cô thường thường mà trả lời: "Được, tôi sẽ chuyển đạt."
Đường Nhược Dao cắn cắn môi: "Còn có, chị nói với chị ấy, nếu có tiện nói, nhắn chị ấy ngày mai có rảnh gọi điện thoại lại cho em." Em có chút nhớ chị ấy.
Quan Hạm: "Biết, còn có chuyện gì khác không?"
Đường Nhược Dao vô ý thức mà chu lên miệng: "Không có."
Lại một ngày không được nghe âm thanh của Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao nhụt chí mà nghĩ, một lát sau lại cổ vũ chính mình, chỉ còn hai ngày là có thể gặp mặt!
Đường Nhược Dao phấn chấn tinh thần quay về phòng ký túc xá.
Hoắc Ngữ Kha ở trên đường chờ phóng trào phúng, vừa mới nói từ đầu tiên, Đường Nhược Dao nhanh chân hơn, như một trận gió chạy qua.
Hoắc Ngữ Kha cong cong môi.
Rốt cuộc biết sợ mình đi?
Hoắc Ngữ Kha đóng lại cửa phòng ngủ.
Đường Nhược Dao bò lên trên giường mới nhớ tới vừa rồi giống như nghe được có người cùng nàng nói chuyện, mặc kệ, nàng đăng nhập tài khoản Weibo của mình.
@ Hằng ngày của tôi và Q tiểu thư :
【 Lần đầu tiên hẹn hò cùng Q tiểu thư. Đếm ngược: Hai ngày! 】
***
"Phốc...... Khụ."
Tần Ý Nùng ngồi trong xe bảo mẫu, một bàn tay chống cái trán, lần thứ năm cười ra tiếng, kịp thời dùng ho khan che giấu đi. Nhưng tất cả đều không có giấu diếm được đôi mắt Quan Hạm, cô lấy tờ giấy A4 mới vừa được đóng dấu từ trong túi ra, nói: "Đây là lịch trình hoạt động buổi chiều."
Mấy thứ này cô thuộc làu, Tần Ý Nùng cầm lấy lật lật, ném qua một bên, nói: "Tối hôm qua em ấy gọi điện thoại cho em nói gì đó?"
Quan Hạm lần thứ tư thuật lại đúng sự thật.
Tần Ý Nùng hơi nhíu mày: "Em......"
Quan Hạm nâng lên mi mắt, trắng ra mà nói: "Tần tỷ, em nói chuyện chính là cái dạng này." Một chút cũng học không được Đường tiểu thư đáng yêu.
Tần Ý Nùng ha ha cười.
Coi nói: "Tôi nói cái gì sao?"
Quan Hạm nói: "Đôi mắt của chị nói."
Tần Ý Nùng ý đồ xụ mặt, lại cười ha ha.
Cô xua tay: "Được rồi, lần này tha cho em."
Quan Hạm nói: "Ngài vì sao không trực tiếp cho cô ấy số điện thoại?"
Tần Ý Nùng tươi cười hơi ngưng.
Đúng vậy, vì cái gì?
Tần Ý Nùng có hai số điện thoại, một số là dùng cho công việc , một cái là số cá nhân, số cá nhân có rất ít người biết. Cả hai số cô đều chưa cho Đường Nhược Dao, là sợ nàng tùy thời quấy rầy mình sao? Hay là sợ chính mình một khi kết nối phương thức liên hệ, liền sẽ nhịn không được đi xem, suy nghĩ, chờ đợi nghe được âm thanh của em ấy.
Đầu lưỡi Tần Ý Nùng chống lại hàm trên, biểu tình mạc biện mà nhìn Quan Hạm liếc mắt một cái: "Em nói nhiều quá."
Quan Hạm câm miệng, làm người câm lô hỏa thuần thanh (người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có để chỉnh lửa thành màu xanh. Tả những kẻ có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó.).
Tần ý dày đặc tân đem lịch trình hoạt động nhìn qua một lần, trở về công ty, cùng An Linh thương lượng trọng tâm tiếp theo phát triển phòng làm việc.
Buổi chiều đúng giờ đi địa điểm hoạt động.
"Tần tỷ?" Quan Hạm nhìn Tần Ý Nùng ấn tay ở ngực, nghi vấn lên tiếng, "Thân thể không thoải mái sao?"
"Không có." Tần Ý Nùng buông tay, chân mày hơi chau.
Chỉ là bỗng nhiên cô có chút tâm thần không yên, trái tim đập rất nhanh, dường như muốn phát sinh sự tình không tốt nào đó.
Đèn flash của truyền thông vang lên dày đặc.
Tần Ý Nùng váy đỏ phết đất, khóe môi treo nụ cười nhạt đầy vũ mị, chậm rãi mà đi ở trên thảm đỏ.
Cô đột nhiên dừng chân.
Truyền thông khẽ ra tiếng, châu đầu ghé tai.
"Sao lại không đi nữa?"
Tần Ý Nùng tinh thần hoảng hốt, thanh âm xung quanh rất gần lại rất xa, cực nhanh lại cực chậm.
Tí tách ——
Tí tách ——
Tí tách ——
"Tần ảnh hậu!"
Tần Ý Nùng ngước mắt, phát hiện bản mình vẫn đang trên thảm đỏ, cô thế mà lại ngây ngốc trên thảm đỏ, đây là chuyện trước đây tuyệt đối không xảy ra. Cô vội điều chỉnh cảm xúc, đem trái tim đang đập nhanh không rõ nguyên nhân đè xuống, hướng thẳng tắp về trước mà đi.
Người chủ trì nghênh đón cô lên đài, đem microphone đã chuẩn bị tốt đưa qua.
Tần Ý Nùng nhận trượt, cô cúi đầu ngơ ngác mà nhìn tay mình.
Microphone rơi ở trên mặt đất, phát ra thanh âm bén nhọn chói tai.
Tần Ý Nùng khom lưng nhặt lên microphone, nói: "Ngại quá."
Người chủ trì hoà giải bỏ qua.
Hoạt động tiến triển thuận lợi, ngoại trừ một lần Tần Ý Nùng không nghe rõ vấn đề người chủ trì nói, một lần quên mất trả lời, tất cả bình thường.
Sau khi cửa xe đóng lại, Quan Hạm hỏi: "Đi chỗ nào?"
Tần Ý Nùng gần đây đẩy rất nhiều thông cáo, buổi tối cơ bản có rảnh, hoặc là ở nhà, hoặc là đi Đường Nhược Dao nơi đó, Tần Ý Nùng không chút do dự nói: "Về nhà."
Tài xế đánh xe hướng biệt thự họ Tần chạy tới.
Tần Ý Nùng mở đôi mắt đang nhắm, đối tài xế nói: "Mau một chút."
Quan Hạm liếc mắt nhìn Tần Ý Nùng một cái, phát hiện cô giống như có điểm lo âu.
"Lại mau một chút."
"Mau!"
Tần Ý Nùng không đợi được mà thúc giục, xe hơi màu đen nhanh như điện chớp, ngừng ở cổng lớn biệt thự họ Tần.
Tần Ý Nùng không chờ xe dừng hẳn đã bước một chân ra ngoài, dẫn theo làn váy vọt vào cửa nhà.
Một trận âm thanh khóc nỉ non dẫn đầu xé rách màng tai cô.
Kỷ Thư Lan ôm bảo bảo đi tới đi lui ở phòng khách, trong miệng "Úc úc úc" mà dỗ, sắc mặt nôn nóng, vừa thấy Tần Ý Nùng tiến vào, liền giống như nhìn thấy cứu tinh, vội nói: "Con đã về, bảo bảo không biết vì sao, buổi chiều vẫn luôn khóc, dỗ như thế nào cũng không được, con đến nhìn xem."
Tần Ý Nùng giống như không nghe thấy lời bà nói, lập tức hỏi: "Tỷ tỷ đâu?"
Kỷ Thư Lan nói: "Ở trong phòng ngủ."
Tần Ý Nùng mí mắt bỗng chốc nhảy dựng: "Vẫn luôn không dậy?"
"Không có."
"Con nhìn xem bảo bảo là như thế nào......"
Tần Ý Nùng lướt qua một già một trẻ, đi nhanh hướng đến phòng ngủ của Tần Lộ Nùng, cô bấm tay gõ gõ môn: "Tỷ tỷ?" Lại đem lỗ tai đặt ở trên cửa nghe, "Tỷ, chị dậy chưa?"
Không có đáp lại.
Tần Ý Nùng vặn cửa phòng ngủ ra.
Bên trong không có một bóng người, gió ùa vào trở nên tĩnh mịch.
Tần Ý Nùng nhấc chân đi vào, vừa đi vừa nói: "Tỷ tỷ? Chị ở đâu?"
Đi vào sâu bên trong, quay đầu nhìn thấy lộ ra ánh đèn phòng vệ sinh qua lớp cửa kính.
"Chị đang tắm rửa sao?" Nhưng Tần Ý Nùng không nghe được tiếng nước, trả lời cô cũng chỉ có yên tĩnh không nói gì.
Tần Ý Nùng lại hô hai tiếng, nắm lấy nắm cửa kim loại lạnh băng của phòng vệ sinh.
"Em vào được không?"
Cô từng chút từng chút mà chậm rãi đẩy ra cánh cửa kia.
Một màn phát sinh trước mắt làm trái tim Tần Ý Nùng gần như ngừng đập.
Hai đầu gối cô mềm nhũn, bùm quỳ rạp xuống đất, tiếp theo sử dụng tứ chi mà bò tới, nhào vào bên cạnh bồn tắm, nước mắt tràn mi mà ra.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người không phải sợ, quyết định ấn chi nhánh hai rồi, tôi thật sự không đành lòng đem tỷ tỷ viết đã chết, cùng lắm không xem như thế giới song song, tôi cảm thấy còn man quan trọng, sẽ không quá dài, lúc sau sẽ tiếp thời gian chính văn kết thúc. Có còn muốn nhìn chi nhánh một, chi nhánh hai xong rồi có thể nhắn lại, nhiều người nói lại viết một tí xíu, bởi vì chính văn viết rất nhiều chi nhánh một, cho nên một hai chương cơ bản có thể xong việc, kỳ thật tôi cảm thấy các bạn xem xong sẽ không muốn nhìn một ha ha ha
Kế hoạch tiếp theo là:
- Phiên ngoại tỷ tỷ không chết + Tần Đường sau hôn nhân ngọt ngào hằng ngày ( thời gian chính văn, nhất định có )
- Phó Quan ( nhất định có )
- Nhậm Lâm ( khả năng không có )
- Tần Đường tú cầu chiêu thân ( hư cấu cổ đại, không nhất định có )
- Thê thê tổng nghệ đại loạn hầm ( Tần Đường, Phó Quan, Nhậm Lâm + tôi tính toán hàng không một đôi cp khác, cùng với cái này đại khái suất không có, nếu Nhậm Lâm không có liền nhất định không có ),
phiên ngoại viết đến nào tùy duyên ha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro