Chương 18 【 Chi Nhánh Hai】 Chờ em tan học

Thật lâu sau, cô bưng ly rượu trên quầy bar lên, đi trở về phòng, phòng ngủ không bật đèn, ánh đèn hành lang ở phía sau nàng kéo ra bóng dáng thật dài, nữ nhân chậm rãi biến mất ở trong bóng tối.

Cô sẽ cả đời yêu nàng, từ lúc sống đến lúc chết, chẳng sợ nàng không bao giờ biết được.

___________________________________

Tí tách ——

Tí tách ——

Tí tách ——

Máu, bồn tắm toàn là máu.

Tóc dài lộn xộn trên mặt nước, cô duỗi tay vén lên những sợi tóc như rêu đó......

Trái tim Tần Ý Nùng như là bị một bàn tay to bóp chặt, thở không nổi, biểu tình thống khổ.

Cô đột nhiên mở mắt, ngồi ngay ngắn, há mồm to mà hô hấp.

Lọt vào trong tầm mắt là phòng bệnh trắng như tuyết, mùi nước sát trùng chui vào cái mũi của cô, ngón tay bởi vì giữ một cái tư thế bất động trong thời gian dài mà trở nên có chút cứng đờ nhức mỏi, giống như trong tay nắm thứ gì.

Tần Ý Nùng trì độn mà cúi đầu xuống nhìn xem, là một cái tay dài thon gầy, trên cổ tay ấy quấn thật dày băng vải màu trắng.

Không phải mộng.

Nhưng lại là mộng.

Tần Ý Nùng đem cái tay tái nhợt gầy yếu kia dán lên trên mặt mình, hơi lạnh từ lòng bàn tay truyền tới.

Nhiệt, mềm mại.

Không phải lạnh băng cứng đờ như trong mộng.

Tần Ý Nùng gắt gao mà dán tay người phụ nữ, lã chã rơi lệ.

Cứu về rồi.

Cứu về rồi......

Binh hoang mã loạn lúc trước dần dần hiện lên ở trong đầu, bác sĩ nói Tần Lộ Nùng mất máu quá nhiều làm cho cơn sốc, vốn cơ thể yếu, nếu lúc ấy chậm trễ một chút nữa, liền hoàn toàn không thể cứu được.

May mắn cô trở về nhà sớm một khắc.

Một khắc kia, cô đoạt lại mệnh Tần Lộ Nùng từ tay Diêm Vương.

Nếu tỷ tỷ đã chết...... Nếu tỷ tỷ đã chết......

Tần Ý Nùng chống tay cô thất thanh khóc rống.

Đầu ngón tay dán ở cái trán giật giật, tiếp theo vén lên tóc mái của cô, nhẹ nhàng mà xoa xoa đầu Tần Ý Nùng.

Thanh âm suy yếu của người phụ nữ truyền đếntừ đỉnh đầu: "Em như thế nào...... Lại đang khóc......"

Tần Ý Nùng nâng lên mặt đầy nước mắt, phẫn nộ tột đỉnh nói: "Em vì sao khóc, chị không biết sao? Chị lá gan phì, còn dám chơi tự sát, có bản lĩnh chị giết em đi, tự mình giết mình có cái gì hảo hán?"

Khuôn mặt tái nhợt của Tần Lộ Nùng hiện lên một tia ý cười, như đang thở dài nói: "Êm đẹp...... Chị giết em làm gì......" Dừng một chút, cô cười nói, "Vốn dĩ chị không phải là hảo hán, chị chỉ là...... Tiểu nữ tử a."

Bởi vì bệnh thể gầy yếu, ngữ tốc nói chuyện của cô rất chậm, nhưng dù chậm, cũng xác xác thật thật mà tồn tại, đôi mắt mở sáng ngời, đang nói chuyện nó cùng cô.

Tần Ý Nùng ô oa một tiếng lại lần nữa khóc lớn lên.

Cô khóc đến thập phần hung tàn, hoàn toàn không màng hình tượng, giống như đứa trẻ đứng ở đầu đường khóc lớn lên vì không được người lớn mua cho đồ chơi.

"Chị cái tên hỗn đản (đồ khốn, đồ thối tha) này! Oa oa oa......"

"Chờ chị khỏe lại chị xem em như thế nào bóp chết chị, ô oa oa oa......"

Vừa khóc vừa mắng, vừa khóc vừa mắng.

Tần Lộ Nùng nghe cô khóc mắng, tươi cười càng lúc càng lớn, khóe mắt lại đi theo lăn xuống nước mắt.

Cô nâng cánh tay lên, đem Tần Ý Nùng triều phía chính mình ôm ôm, nói giọng khàn khàn: "Thực xin lỗi." Cô cảm thụ được sự run rẩy dưới tay, tiếng nói càng thêm khàn khàn lại nói thêm một lần, "Thực xin lỗi."

Cửa vang lên tiếng bước chân, Tần Ý Nùng lung tung lau mặt, chỉnh đốn hình dung, Tần Lộ Nùng nhìn không cấm lại là cười.

Bác sĩ vào được, làm kiểm tra cho cô, cho Tần Ý Nùng uống viên thuốc an thần.

"Không có đáng ngại, hảo hảo tĩnh dưỡng."

Trong nhà có cái em bé muốn chiếu cố, Kỷ Thư Lan cùng dì Phương đều ở nhà, sau khi nghe được tin tức thì để dì Phương ở nhà, Kỷ Thư Lan đuổi lại đây.

Nhìn thấy nữ nhi may mắn nhặt được mệnh từ quỷ môn quan trở về thì lại một trận khóc rống, Tần Lộ Nùng cùng Kỷ Thư Lan nói với nhau một lát, toát ra mệt mỏi.

Tần Ý Nùng nói: "Mẹ, mẹ trước để chị nghỉ ngơi."

Kỷ Thư Lan tiếp nhận khăn giấy Tần Ý Nùng đưa qua, xoa xoa nước mắt, nói: "Đúng vậy, con mau nghỉ ngơi đi." Bà hướng bên Tần Ý Nùng nói: "Đô Đô, đến lượt mẹ tới, con đều trông lâu như vậy rồi."

Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường bệnh, nói: "Con không mệt."

Kỷ Thư Lan đành phải từ bỏ.

Tần Lộ Nùng tỉnh tỉnh ngủ ngủ, thời gian ngủ nhiều, thời gian tỉnh ít, Tần Ý Nùng cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà ở phòng bệnh chiếu cố, không có bước ra khỏi một bước.

***

Khúc đàn violon du dương dễ nghe, Đường Nhược Dao lại không có tâm tư thưởng thức.

Từ bắt đầu khẩn trương hưng phấn đến bây giờ uể oải mất mát, nàng ấn màn hình di động nhìn nhìn thời gian, 11 giờ đúng.

Nàng cùng Tần Ý Nùng hẹn chính là 8 giờ tối.

Người phục vụ ăn mặc áo choàng quần tây đi tới, chu đáo rót nước mới cho nàng, lại yên lặng tránh đi.

Trường hợp một người một mình chờ đợi này bọn họ thấy nhiều.

Thực khách của nhà hàng càng ngày càng ít, khúc đàn violon cùng dương cầm đều ngừng, bóng đêm ngoài cửa sổ đã chuyển đậm, Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm cửa ra vào của nhà hàng, đôi tay đặt ở đầu gối một cách quy củ đang nắm chặt.

"Vị khách nữ này, thật xin lỗi, chúng tôi phải đóng cửa." Người phục vụ hơi hơi khom người, nho nhã lễ độ nói.

Đóng cửa sao?

Đáy mắt Đường Nhược Dao hiện lên một tia ảm sắc, nàng cầm lấy túi trên ghế rồi đứng lên, lễ phép nói: "Tôi đây liền đi."

Người phục vụ hai tay đem một cái hộp bánh kem được đóng gói tốt đẩy đến trước mặt nàng, lộ ra mỉm cười ấm áp, nói: "Đây là nhà hàng chúng tôi gửi tặng ngài món quà nhỏ, hy vọng có thể làm tâm tình của ngài tốt một chút."

Đường Nhược Dao đáp lại tươi cười: "Cám ơn."

Nàng cầm theo bánh kem nhỏ ra cửa, đứng ở cách cửa nhà hàng không xa nhìn công nhân quét tước xong vệ sinh, một trản một trản đèn tắt, cuối cùng đóng lại cửa chính, cái mũi bỗng dưng đau xót. Nàng vội cúi đầu đá đá cục đá trên mặt đất không hề tồn tại, gục đầu xuống chậm rãi đi về.

Về đến nhà đã rạng sáng 3 giờ.

Đường Nhược Dao một người vào cửa, đem bánh kem bỏ vào tủ lạnh, rửa mặt sau đó ôm đầu gối ngồi ở đầu giường suy nghĩ sự tình.

Chị ấy vì cái gì không tới? Là quên mất sao? Hay là có việc trì hoãn?

Hoặc là...... Là cố ý lỡ hẹn sao?

Đã trễ thế này Đường Nhược Dao không thể gọi điện thoại hỏi Quan Hạm, cũng chỉ có thể tự mình miên man suy nghĩ.

Nàng nhớ lại sự kiện kia bị chính mình cố tình quên đi, sinh hoạt cá nhân của Tần Ý Nùng hỗn loạn, có thể bao dưỡng mình, cũng có thể bao dưỡng những người khác, nói không chừng hiện tại liền ở trên giường một tình nhân khác, sẽ sờ đầu đối phương, sẽ dùng loại ngữ khí trêu chọc ấy kêu đối phương muội muội, hoặc là đệ đệ, chị ấy nam nữ không kỵ sao.

Chị ấy đối với mình bất quá là gặp dịp thì chơi, thoạt nhìn lại như thế nào thích mình, cũng là chị ấy ân sủng một trong số đó.

Đường Nhược Dao cắn môi, trong ánh mắt hiện lên một tia nan kham (khó lòng chịu đựng nổi).

Chính mình khi nào hạ tiện (thấp kém) đến mức muốn trở thành một trong số những người đó?

Nói không chừng chị ấy chính là muốn chính mình nhận rõ hiện thực, không cần sinh ra vọng tưởng, mới cố ý không tới. Kia vì cái gì ngay từ đầu không cự tuyệt, là muốn cho mình nhớ rõ hơn sao?

Nếu là như thế này, thì mục đích của chị ấy đã đạt được.

Đường Nhược Dao nằm thẳng xuống dưới, đem chăn kéo cao, che lại đầu mình.

Ngày hôm sau là chủ nhật.

Đường Nhược Dao phá lệ ngủ cái lười giác, sau khi tỉnh dậy thói quen kiểm tra đại sảnh, có hay không nhiều ra một đôi giày nữ nhân, lại đẩy ra cửa phòng ngủ phụ, có hay không đột nhiên nhiều ra một người. Sau khi làm xong hai việc này, Đường Nhược Dao lại giơ tay hung hăng mà nhéo một cái lên mặt mình.

Không được nhớ, kêu ngươi không được nhớ nữa!

Còn mỗi ngày nhớ thương người ta ngủ ngươi, cũng không sợ chị ấy nhiễm bệnh!

Đường Nhược Dao nhắm mắt mặc niệm ba lần "Chị ấy có bệnh", việc đầu trước tiên sau khi mở mắt là lại đi quan sát kĩ cửa chính.

Đường Nhược Dao: "......"

Xem ra tròng mắt cũng không nghe lời, bất lực đến hoảng.

Cơm trưa ăn bánh kem nhà hàng đưa, vị chocolate, đưa vào miệng đầu lưỡi có chút sáp, Đường Nhược Dao an tĩnh mà ăn xong, đem đóng gói hộp ném vào thùng rác, đi thư phòng học tập.

Chờ đến 12 giờ, Tần Ý Nùng cũng không có tới.

Đường Nhược Dao nằm nghiêng ngủ.

Một ngày hai ngày ba ngày qua đi, nàng nhịn không được gửi tin nhắn cho Quan Hạm, hỏi một câu về việc lỡ hẹn, cho dù chết nàng cũng muốn làm một con quỷ minh bạch!

***

Cơ thể Tần Lộ Nùng tốt lên một chút, phía sau cô lót hai cái gối đầu, Tần Ý Nùng trong tay bưng một chén canh cá nấu thành màu trắng ngà, múc một thìa đầy, đưa đến bên miệng Tần Lộ Nùng.

Quan Hạm gõ cửa tiến vào, đi đến bên tai Tần Ý Nùng nói nhỏ.

Tần Lộ Nùng thấy Tần Ý Nùng xuất hiện thần sắc ảo não, không khỏi lộ ra một tia tò mò.

Tần Ý Nùng nói: "Em gọi lại cho em ấy, nói tôi đột nhiên có chút việc, không phải cố ý."

Quan Hạm nhận lệnh.

Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, sửa miệng nói: "Thôi, tối nay tôi tự mình xin lỗi em ấy."

Quan Hạm như cũ không có biểu tình: "Vâng."

Tần Ý Nùng phất phất tay.

Quan Hạm đi ra ngoài.

Tần Lộ Nùng dùng cái tay không bị thương tự múc canh uống, hỏi: "Có phải chị làm chậm trễ việc của em hay không?"

Tần Ý Nùng nói: "Không có."

Tần Lộ Nùng nói: "Em đi xử lý đi, chị nơi này không......"

Tần Ý Nùng trừng mắt nhìn cô.

Tần Lộ Nùng yên lặng mà ngậm miệng.

Một giấc ngủ dậy, muội muội biến thành dạ xoa la sát, động bất động liền trừng nàng, một tấc cũng không rời. Cố tình Tần Lộ Nùng đuối lý, chỉ có thể tuỳ cô.

Chạng vạng dì Phương lại đây đưa cơm chiều, Tần Ý Nùng để dì Phương ở phòng bệnh, chính mình bước nhanh đi ra ngoài.

Quan Hạm không đợi cô nói chuyện, nhanh chóng giao lại đây di động, rời xa khỏi mười bước.

Đường Nhược Dao cùng bạn cùng phòng ở canteen xếp hàng lấy cơm, đám người ồn ào, cãi cọ ầm ĩ. Đường Nhược Dao một tay bưng khay, trước người là người, phía sau cũng là người, không chú ý di động trong túi quần jean chấn động.

Tần Ý Nùng chờ đến khi cuộc gọi tự động cắt đứt, giọng nữ nhắc nhở: "Thực xin lỗi, cuộc gọi của bạn hiện tại không có người nhận......"

Đường Nhược Dao lấy xong đồ ăn, từ trong đám người thoát ra, trước tiên chiếm vị trí tốt ngồi xuống.

Ong —— ong ——

Đường Nhược Dao mới vừa dùng cái muỗng uống lên một miếng canh miễn phí, cúi đầu lấy ra di động.
Điện báo biểu hiện thình lình lập loè hai cái chữ to: Quan Hạm.

Đường Nhược Dao nhìn nhìn ba vị bạn cùng phòng bên cạnh, cùng Quan Hạm nói chuyện hẳn là sẽ không lộ là người nào, ấn nghe.

Tần Ý Nùng: "Là chị."

Đường Nhược Dao vừa muốn nói lời chào, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị nước bọt của chính mình làm sặc đến.

"Khụ khụ khụ......"

Tần Ý Nùng buồn bực mà nghĩ: Tôi có đáng sợ như vậy sao?

"Khụ khụ khụ......" Đường Nhược Dao ho khan, "Xin lỗi......"

Tần Ý Nùng đánh gãy nàng: "Nên nói thực xin lỗi chính là chị, thứ bảy tuần trước chị lâm thời có việc gấp, cho nên thất hẹn, thực xin lỗi." Thanh âm người phụ nữ nhất quán thấp giọng ôn nhu, so lúc trước còn nhiều hơn một phân nghiêm túc.

Đường Nhược Dao: "Không, không quan hệ. Kia......" Nàng đánh bạo hỏi câu: "Hiện tại sự tình của chị xử lý xong rồi sao?"

Tần Ý Nùng thở dài, nói: "Vẫn chưa, chờ kết thúc chị mời em ăn cơm."

Cô không phải cố ý thất hẹn! Hơn nữa chủ động hẹn mình ăn cơm!

Trong lòng Đường Nhược Dao nổ tung pháo hoa, bên má hơi dạng ra má lúm đồng tiền.

"Được." Nàng rũ mắt, nhẹ nhàng mà đáp.

Tần Ý Nùng nghe thanh âm bên nàng ồn ào, không hiểu sao mà không muốn trực tiệp cúp điện thoại, không lời nói tìm lời nói hỏi: "Em đang làm gì?"

Đường Nhược Dao nhấp môi, chiếc đũa chọc chọc cơm, không tự giác lộ bộ dáng tiểu nữ nhi, nhỏ giọng nói: "Đang...... Ăn cơm ạh."

"Thực ồn." Tần Ý Nùng cười nói, "Chị nghe không rõ em nói chuyện."

Đường Nhược Dao đứng dậy tránh ra, đi tới chỗ yên tĩnh.

"Bây giờ thế nào?"

"Có tiếng vang." Tần Ý Nùng nghe được tiếng bước chân nàng đi lại, vội nói, "Không cần lại đi, như vậy là được rồi."

"Vâng."

"Cái kia......" Người ta cố ý đi đến chỗ trống vắng để cùng mình nói chuyện, Tần Ý Nùng bỗng nhiên có chút xấu hổ, nói, "Kỳ thật chị không có việc gì."

"Ta cũng không có việc gì."

Hai cái không có việc gì, không cùng một cái ý tứ. Tần Ý Nùng nói không có việc gì là sự tình muốn nói đã gọi điện thoại nói xong, Đường Nhược Dao không có việc gì là em có thời gian, chị có thể chậm rãi nói.

Vậy...... Nói đi.

Tần Ý Nùng thanh thanh giọng nói, nói: "Ăn cái gì?"

Đường Nhược Dao: "Cà tím khoai tây cùng xương sườn. Còn chị?"

Tần Ý Nùng: "Trái cây, chờ lát nữa đi ăn."

......

Văn Thù Nhàn từng đũa từng đũa cơm đưa vào trong miệng, nhìn toà đối diện, nói: "Đường Đường khi nào trở về?"

Thôi Giai Nhân nói: "Không biết. '

Phó Du Quân thong thả ung dung mà ăn lẩu.

Văn Thù Nhàn dứt khoát buông đũa, bát quái hề hề nói: "Các cậu không cảm thấy cậu ấy gần đây lạ lạ sao? Vừa rồi cậu ấy cười cái kia các cậu nhìn thấy không? Khẳng định là đối tượng."

Thôi Giai Nhân nhỏ giọng nói: "Tôi cũng cảm thấy."

Văn Thù Nhàn hăng hái: "Đúng không?"

Hai người đầu chụm một khối lẩm nhẩm lầm nhầm, ríu rít.

Phó Du Quân khụ thanh.

Thân ảnh Đường Nhược Dao xuất hiện ở trong tầm mắt ba người.

Văn Thôi hai người lập tức im tiếng, cúi đầu lùa cơm.

Phó Du Quân đem lẩu niêu sinh khương lấy ra tới, đặt ở trên mặt bàn lót khăn giấy.

Đường Nhược Dao ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, đem đồ ăn có chút lạnh đưa vào trong miệng. Từ trước đến nay ngũ quan thanh lãnh bởi vì hàm chứa ý cười nhẹ, đường cong mềm mại đến không thể tưởng tượng.

Ba người bạn cùng phòng lẫn nhau coi liếc mắt một cái, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

***

"Đi làm cái gì đấy?" Tần Lộ Nùng nhìn Tần Ý Nùng đầy mặt sáng lạn tươi cười từ ngoài cửa tiến vào,, biết rõ cố tình hỏi.

Đầu lưỡi Tần Ý Nùng ở hàm trên đỡ đỡ, đem ý cười áp xuống, nghiêm trang mà nói: "Xử lý chút công việc."

"Công việc a." Tần Lộ Nùng kéo dài ngữ điệu.

Tần Ý Nùng trừng mắt: "Chị có ý kiến?"

Tần Lộ Nùng bất đắc dĩ cười nói: "Đừng trừng mắt nhìn, mỗi ngày trừng, đôi mắt quá lớn tỉ lệ khó coi."

Tần Ý Nùng hung ba ba nói: "Em muốn vậy, chị quản được sao?"

Tần Lộ Nùng mỗi ngày ăn dược từ cô, thói quen, không tức giận, ngược lại cười lên tiếng.

"Em cùng em ấy nói chuyện cũng là như thế này sao?" Tần Lộ Nùng hỏi.

"Đương nhiên không." Tần Ý Nùng ánh mắt nhu hòa, khóe miệng không tự giác hiện lên một tia ý cười.

Tần Lộ Nùng chưa kịp hỏi câu tiếp theo, Tần Ý Nùng đã đỉnh lại đây: "Chị cho rằng ai đều giống chị không bớt lo sao?"

Tần Lộ Nùng quả thực muốn cười đến đứt khí.

Em gái của cô như thế nào có ý tứ như vậy đây? Nữ hài kia quá có phúc phần.

Tần Ý Nùng lười phản ứng đến cô.

Tần Lộ Nùng cười mệt rồi, nằm xuống tới nghỉ ngơi.

Hộ sĩ lại đây đổi thuốc cho cô, lúc cởi bỏ băng vải ở tay, Tần Ý Nùng đừng khai mắt.

Một tuần sau Tần Lộ Nùng xuất viện, sau khi về nhà Tần Ý Nùng đổi cho cô cái phòng, phòng lúc trước khóa lại. Tần Lộ Nùng đương nhiên không dị nghị, dám có Tần Ý Nùng liền dám khóc cho cô xem.

Tần Ý Nùng ôm lấy hài tử từ dì Nguyệt, nhìn Tần Lộ Nùng.

Tần Lộ Nùng nói: "Chị ôm một chút."

Bảo bảo như cũ khóc lớn, Tần Lộ Nùng ôm đi vài vòng, không có hiệu quả gì. Tần Ý Nùng lấy tới cái trống bỏi, lắc qua lại, thịch thịch thịch, tiểu gia hỏa thò tay tới, dừng lại tiếng khóc nỉ non.

Tần Lộ Nùng ôm tới tay toan, đem hài tử giao cho người khác.

Tần Ý Nùng hỏi cô: "Đáng yêu không?"

Tần Lộ Nùng chưa nói gì khác, chỉ nhướng mày nói: "Hài tử của chị."

Tần Ý Nùng lại nghe được lời nói quen thuộc kiêu ngạo từ cô.

Hài tử của chị, đương nhiên đáng yêu.

Tần Lộ Nùng hướng cô giang hai tay, Tần Ý Nùng biệt nữu hai hạ, nữ nhân đem cô ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Tỷ tỷ yêu em nhất." Cho nên cũng thương em sâu nhất, về sau sẽ không vậy nữa.

Nước mắt Tần Ý Nùng làm ướt đầu vai nữ nhân.

Đêm đó, Tần Lộ Nùng ngủ ở phòng mới, Tần Ý Nùng ôm gối đầu xuất hiện ở cửa, không nói một lời đi đến mép giường.

Tần Lộ Nùng nằm dịch đến một bên, để lại hơn phân nửa cái giường ngủ cho cô.

Tần Ý Nùng không biết từ đâu biến ra một sợi dây thừng, trầm mặc không nói một đầu dây ở trên cổ tay Tần Lộ Nùng, một đầu khác ở trên cổ tay mình.

Tần Lộ Nùng cả kinh nói: "...... Đây không phải có chút khoa trương sao?"

Tần Ý Nùng xốc xốc mí mắt, bình đạm đến cực điểm mà nhìn cô một cái.

Tần Lộ Nùng: "Không khoa trương, vừa lúc. Trói chặt chút, trói đến lại khẩn một ít."

Tần Ý Nùng muốn cười, khóe miệng một hé liền bị cô đè ép đi xuống, xụ mặt.

Hai chị em sóng vai nằm ở trên giường.

Tần Ý Nùng giận dỗi không hé răng, Tần Lộ Nùng đành phải chủ động khơi mào câu chuyện: "Em có còn nhớ khi còn nhỏ hay không, hai chúng ta ngủ chung một cái giường, rõ ràng em một đứa trẻ nho nhỏ, lại luôn là đem chị đẩy đến trong một góc."

"Em có sao?" Tần Ý Nùng cứng rắn mà nói.

"Có, chị ngủ dựa tường phía trong, em ngủ bên ngoài, mỗi ngày buổi sáng thức dậy chị đều là dán giường ngủ, chị còn nói với em là chị đang luyện công phu thằn lằn du tường, em tin."

Tần Ý Nùng nghĩ thầm: Em khi còn nhỏ có ngốc như vậy sao? Ừm, xác thật có.

Tần Lộ Nùng một tay gối lên sau đầu, tiếp tục cười nói: "Em nói em cũng muốn luyện, chị nào dám để em luyện, đến lúc đó em lại đem chị ép đến rớt trên mặt đất đi. Hiện tại tư thế ngủ của em thế nào?"

"Nằm xuống cái dạng gì, thức dậy liền cái dạng đó."

"Vậy em lợi hại hơn so với chị."

Hai chị em câu được câu không mà nói chuyện, Tần Ý Nùng ở bệnh viện vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt, trên dưới mí mắt đánh nhau, thực nhanh đã buồn ngủ.

Tần Lộ Nùng duỗi tay đi tắt đèn, một cánh tay khác không cẩn thận kéo sợi dây, trái tim Tần Ý Nùng chợt nhảy dựng, mở choàng mắt, thấy được động tác của chị gái sau đó mới chậm rãi lại lần nữa khép mắt lại.

Tần Lộ Nùng nằm nghiêng, một bàn tay đặt ở trên người Tần Ý Nùng, nhẹ nhàng mà vỗ, giống như khi còn nhỏ hống cô ngủ.

Tần Ý Nùng sớm đã không cần người hống, có động tĩnh ngược lại sẽ ngủ không được, nhưng cô nhắm mắt lại không có ngăn cản, cái tay kia động tác càng ngày càng chậm, dừng lại bất động, bên tai truyền đến đều đều lâu dài tiếng hít thở.

Tần Ý Nùng thả lỏng mà ngủ.

Cô ngủ không đến một tiếng đồng hồ, đột nhiên tỉnh táo lại, xem xét mạch đập cùng hô hấp của Tần Lộ Nùng, lại lần nữa khép lại hai mắt.

Đứt quãng mà ngủ một đêm, trời rốt cuộc sáng.

Tần Ý Nùng cởi bỏ dây thừng trên cổ tay.

Tần Lộ Nùng xoa cánh tay bị trói cả đêm, nói giỡn: "Muội muội, em sẽ không yêu chị đó chứ?"

Tần Ý Nùng: "Phi."

Tần Lộ Nùng cười ha ha.

Tinh thần trạng thái của cô xác thật tốt lên rất nhiều, nhưng Tần Ý Nùng không yên tâm, đẩy tất cả công việc ở nhà nhìn chằm chằm cô, tắm rửa một cái xong đều phải tới cửa thủ, cách vài phút kêu tên, Tần Lộ Nùng đã bất đắc dĩ lại đau lòng.

Hướng bác sĩ tâm lý xác nhận xong, Tần Lộ Nùng ngừng thuốc.

Tần Ý Nùng lại ở nhà ngây người một tháng, bảo bảo hoàn toàn phản chiến, cái gì bà ngoại dì Nguyệt dì nhỏ, đều so ra kém mẹ. Tần Lộ Nùng trên mặt tươi cười càng ngày càng nhiều, Tần Ý Nùng tạm thời yên tâm.

Tần Ý Nùng thay đổi quần áo ra cửa.

Tần Lộ Nùng cầm bình sữa thuần thục mà cho tiểu gia hỏa uống sữa bột, nhìn cô ở đại sảnh đổi giày: "Đi làm gì đấy?"

Tần Ý Nùng cười cười, nói: "Đi kiếm tiền sữa bột."

Tần Lộ Nùng: "Đi đi."

Tần Ý Nùng giơ giơ lên di động: "Nhớ rõ mỗi giờ gửi  tin nhắn cho em."

Tần Lộ Nùng: "Đã biết."

Tần Ý Nùng về công ty trước, xử lý công việc chồng chất, lúc sau để An Linh chuyển thông cáo cho cô, tạm thời không nhận điện ảnh, ít nhất phải đợi Tần Lộ Nùng hoàn toàn tốt lên, cô mới có thể an tâm tiến đoàn phim.

Buổi chiều tạm thời không có việc gì, Tần Ý Nùng muốn lại căn phòng ở Nguyệt Sơn nhìn xem, nhưng ngẫm lại hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải thứ năm, Đường Nhược Dao khẳng định không ở, liền không có hứng thú thiếu để tới.

Cô hiếm khi không biết đi chỗ nào như lúc này, thời điểm làm gì đó, thời gian thanh nhàn đọc sách là có thể đọc một ngày, hiện tại lại nhấc không nổi kính tới.

Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nói: "Đi Học Viện Hài Kịch Thủ Đô."

Quan Hạm yên lặng mà ở trong lòng khép lại cằm.

Tài xế đánh xe qua đi.

Lấy độ nổi tiếng của Tần Ý Nùng, đương nhiên không thể công nhiên xuất hiện ở vườn trường, cô để tài xế đem xe ngừng ở gần cổng chính trường học, dùng di động của Quan Hạm gọi điện thoại cho Đường Nhược Dao.

"Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau......"

Chợt nhảy ra một cái tin nhắn.

Tôi đang đi học, có việc gì sao?

Không có việc gì 】 Tần Ý Nùng trả lời nàng.

Đường Nhược Dao thiếu chút nữa nhảy dựng lên ở trên lớp học.

Không có việc gì?

Không có việc gì!

Này như thế nào sẽ là miệng lưỡi của Quan Hạm, khẳng định là Tần Ý Nùng đang nói chuyện cùng mình!

Mình nên trả lời như thế nào đây?

Đường Nhược Dao rốt cuộc đã hiểu Văn Thù Nhàn vì cái gì thích gặm móng tay, nàng hiện tại cũng muốn gặm móng tay, a a a a trả lời như thế nào đây?

Buổi tối có khóa sao? 】 Tần Ý Nùng lại gửi tới thêm một câu.

Đường Nhược Dao muốn đâm tường, khóc không ra nước mắt.

Nàng có môn học tự chọn.

【 Có 】

Tần Ý Nùng nhìn tin nhắn ở màn hình mà bĩu môi.

Cái trường học rách nát.

【 Mấy giờ tan học? 】 Tần Ý Nùng cong cong môi, lại lần nữa hỏi. Cô chính mình đều cảm thấy thực không thể tưởng tượng, nhưng tưởng liền suy nghĩ, hỏi liền hỏi, cô hôm nay nhất định phải nhìn thấy được nàng.

Đường Nhược Dao nhanh chóng đánh chữ: 【 5 giờ 15 phút 】

【 Môn học tự chọn lúc mấy giờ? 】

【 6 giờ rưỡi 】

Tần Ý Nùng ngón trỏ gõ đầu gối, nói: 【 Hảo đi 】

Đường Nhược Dao lòng nóng như lửa đốt.

Cái gì liền "Hảo đi", như thế nào liền "Hảo đi"? Có phải hay không tính toán cùng mình gặp mặt đây?

Cùng lắm thì buổi tối trốn học, nàng cắn chặt răng, vừa muốn đem những lời này gửi đi, tin nhắn của Tần Ý Nùng lại đến: 【 Sau khi tan học, ra phía bên phải cổng trường, bảng số xe XXXXXX, chị ở trên xe chờ em 】

Đường Nhược Dao liền ấn xoá hết văn tự đã đánh xong, nói: 【 Được ạh 】

Đường Nhược Dao ngồi ở bàn đầu, thấy được rất rõ, giảng lão sư trên bục khụ thanh, Đường Nhược Dao đem điện thoại thả lại trong ngăn kéo, trước khi ngẩng đầu nhìn lên trên nàng nhìn thấy tin nhắn sau cùng của Tần Ý Nùng gửi tới: 【 Ngoan ngoãn đi học 】

Đường Nhược Dao ngồi nghiêm chỉnh, tập trung lực chú ý nghiêm túc nghe giảng.

Lúc này mới ba giờ.

Tần Ý Nùng ngồi ở trong xe đọc sách, bất tri bất giác thời gian trôi qua đi, mặt trời chiều ngã về tây, chân trời nổi lên tảng lớn rặng mây đỏ loá mắt, Tần Ý Nùng từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài xem, tốp năm tốp ba tuổi trẻ học sinh đi ra, mỗi người thanh xuân dào dạt.

Tần Ý Nùng nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, bốn giờ 50 phút.

"Quan Hạm."

Tần Ý Nùng nói: "Em đi mua......"

Quan Hạm ánh mắt hơi kinh ngạc, ứng thanh vâng, sau đó đem cửa xe đẩy ra một khe hở đủ một người lọt qua, xuống xe.

"Tôi có chút việc liền không thể cùng các cậu đi canteen ăn cơm, buổi tối tôi sẽ trở về đi học, tạm biệt." Đường Nhược Dao một hơi nói xong, nắm lên ba lô, trong chớp mắt biến mất ở trước mắt mọi người, quát lên một trận gió.

Văn Thù Nhàn vô cùng đau đớn: "Hình tượng nữ thần Đường Đường a!"

"Thực xin lỗi nhường một chút." Đồng học ở cửa đi chỉ nghe được một câu, sau đó một bàn tay đem các cô nhẹ nhàng đẩy ra, Đường Nhược Dao bước nhanh đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng đối phương vội vàng mà đi, đồng học ngây người.

"Đó là Đường Nhược Dao àh?"

"Thiên chân vạn xác (hoàn toàn chính xác)."

"Rất ít thấy cậu ấy gấp vội như vậy." Các bạn học vừa đi vừa nhàn thoại trò chuyện.

"Không phải vội vàng đi gặp bạn trai đó chứ?" Có người cười nói.

Hoắc Ngữ Kha híp híp mắt, hướng người chị em bên cạnh hạ giọng nói: "Dương Thư, cậu cùng qua đi nhìn xem."

Người chị em tên Dương Thư này thần sắc chần chờ.

Cô tốt xấu gì cũng là sinh viên hệ biểu diễn, mọi người đều là bạn học, làm loại chuyện theo dõi này cũng quá......

Hoắc Ngữ Kha âm thanh lạnh lùng nói: "Cậu không đi thì có người khác đi."

Một người chị em khác tên Mao Toại tự đề cử mình.

Hoắc Ngữ Kha ăn thịt, có thể cho các cô uống một chén canh thịt. Nghe nói là chị em cùng cô chơi đến tốt nhất đều diễn thượng diễn.

Dương Thư vội nói: "Tôi đi." Thân mình cô linh hoạt, vài bước liền chạy xa.

Đường Nhược Dao đi xuống lầu, dứt khoát chạy lên, tóc dài đen như mực của thiếu nữ ở không trung vẽ ra một đạo đường cong, góc váy tung bay dưới ánh hoàng hôn, tinh tinh điểm điểm nhảy nhót dào dạt ở trong không khí, cơ hồ muốn hóa thành thực.

Người đi đường hai bên sôi nổi ghé mắt, châu đầu ghé tai.

Ai a đây là?

Ai, này không phải Đường Nhược Dao sao?

Có người biết nàng móc di động ra chụp ảnh, người bên cạnh không quen biết nàng cũng lấy điện thoại ra chụp. Bên cạnh đường có học sinh hệ nhiếp ảnh, ánh mắt sáng lên, lập tức đem máy ảnh chuyển qua.

Đường Nhược Dao người cao chân dài, Dương Thư ở phía sau đuổi theo thở hồng hộc.

Này cũng...... Chạy trốn quá nhanh, chẳng lẽ bạn trai cô ấy là Ngô Ngạn Tổ sao?

Đường Nhược Dao chạy ra cổng trường, chạy xa những ánh mắt ngắm nhìn ở trên người nàng, nàng tim đập đánh trống reo hò như sấm, đứng ở đầu đường chung quanh trái phải, trong lòng mặc niệm biển số xe Tần Ý Nùng nói cho nàng, đi tìm từng chiếc từng chiếc xe.

Ánh mắt nàng dừng hình ảnh, phát ra ánh sáng.

Tìm được rồi!

Đường Nhược Dao gõ cửa xe sau, cùm cụp một tiếng rất nhỏ âm thanh mở khóa.

Đường Nhược Dao kéo ra cửa xe, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà ngồi xuống.

Ánh sáng tối tăm sau xe, Tần Ý Nùng dung tư tự mang thanh huy, chính cười ngâm ngâm mà nhìn nàng, hướng nàng giang hai tay.

Đường Nhược Dao vui mừng mà nhào vào trong lòng ngực cô.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Đường lão sư não động giảng bài đường nhập học lạp: Oa! Quanh thân nhiều người như vậy, trong xe chấn lên khẳng định thực kích thích!

Chi nhánh nhị ngọt không nào? Chẳng lẽ không đáng có được so chi nhánh một nhiều nhắn lại sao?

【 điên cuồng chớp mắt ám chỉ 】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro