Chương 19: Cảm thấy thẹn phổ lôi
Ánh sáng tối tăm sau xe, Tần Ý Nùng dung tư tự mang thanh huy, chính cười ngâm ngâm mà nhìn nàng, hướng nàng giang hai tay.
Đường Nhược Dao vui mừng mà nhào vào trong lòng ngực cô.
___________________________________
Tần Ý Nùng không trải qua đại não tự hỏi mà mở ra ôm ấp, Đường Nhược Dao cũng không trải qua đại não tự hỏi mà giống như nhũ yến đầu lâm trực tiếp nhào vào lòng đối phương.
Chờ hai người gắt gao ôm ở một chỗ, mặt dán mặt, lỗ tai dựa sát nhau, mới đồng thời phát giác một tia không đúng.
Cả hai có phải biểu hiện hơi quá tự nhiên hay không?
Đường Nhược Dao từng gặp bạn trai Thôi Giai Nhân tới thăm cậu ấy, Thôi Giai Nhân lúc ấy mừng rỡ như điên, đều không nhớ bên cạnh còn có bạn cùng phòng, liền như vậy chạy vội qua đi, nhào vào trong lòng ngực bạn trai.
Hai người bọn họ là nam nữ bằng hữu, cho nên mình và Tần Ý Nùng là cái gì?
Đường Nhược Dao cắn cắn môi, khóe mắt đuôi lông mày nhiễm tinh tinh điểm điểm ngượng ngùng.
Tần Ý Nùng buông nàng ra, một chút dư vị cảm xúc mới vừa rồi, cùng với tư vị hương thơm mềm mại và cơ thể ấm áp của cô gái trẻ dung ở trong lòng ngực cô, hắng giọng, giấu đầu lòi đuôi mà nói sang chuyện khác: "Em...... Mấy giờ lại đi học?"
Đường Nhược Dao đôi mắt tinh lượng, không chớp mắt mà nhìn cô: "6 giờ rưỡi."
Tần Ý Nùng ồh một tiếng.
Một bàn tay của Đường Nhược Dao chống lên thành da thật của ghế dựa, hơi hơi hướng về trước, hỏi: "Chúng ta đi đâu ạh?"
Tần Ý Nùng nghi hoặc mà nhướng mày, nói: "Chỗ nào cũng không đi."
Đường Nhược Dao ánh mắt cổ quái: "Liền ở chỗ này?"
Tần Ý Nùng gật đầu: "Liền ở chỗ này."
Đường Nhược Dao rũ mắt, dấu đi một tia khiếp sợ hiện lên.
Cho nên trì hoãn "làm" trong xe lâu như vậy, rốt cuộc muốn ở hôm nay trình diễn sao? Nàng từ cửa sổ xe nhìn nhìn ra bên ngoài, hiện tại đúng là thời gian cơm tối, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, bất quá dựa vào lý luận tri thức của Đường Nhược Dao, tựa hồ là người càng nhiều càng kích thích.
Đường Nhược Dao có chút thẹn thùng, nàng hơi cắn môi dưới, thanh nếu muỗi nột hỏi: "Chị xác định bên ngoài nhìn không thấy bên trong sao?"
Tần Ý Nùng tập trung tinh thần mà nghe nàng nói chuyện, này đây thanh âm tuy nhỏ, như cũ cô vẫn nghe đio, cô nói: "Xác định." Nếu có thể nhìn đến bên trong, cô còn dám ngồi chiếc xe này ra ngoài sao?
Đường Nhược Dao muỗi hừ hừ mà nói: "Kia, vậy là tốt rồi."
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Tần Ý Nùng một cái, nhanh chóng nhút nhát lại, hướng bên người cô ngồi ngồi, nhắm hai mắt lại.
Đến đây đi.
Tận tình mà chà đạp em đi!
Gương mặt trắng nõn của Đường Nhược Dao trướng đến đỏ bừng.
Không biết là hưng phấn hay là khẩn trương.
Bên tai bỗng dưng truyền đến tiếng vang gõ cửa.
Đường Nhược Dao nguyên bản tần suất tim đập đã cao hơn bình thường lúc này đây thiếu chút nữa đã ngừng đập.
Có người kiểm tra sao? Cảnh sát? Trật tự? An kiểm? Phi phi phi, cái gì lung tung rối loạn, càng nghĩ càng thái quá.
Màn hình di động của Tần Ý Nùng sáng lên, cô cúi đầu mở khóa bằng mắt, mang lên kính râm, đối Đường Nhược Dao nói: "Mở cửa bên phía em ra, nhận món đồ, cửa đừng mở quá lớn."
Đường Nhược Dao vội nói vâng, đem cửa xe đẩy ra một khe hở.
Một cái tay thon dài từ khe hở tiến vào, còn xách theo một cái túi "Thực", Đường Nhược Dao nhận lấy, cái tay kia liền rút đi, thuận tiện từ bên ngoài đóng cửa lại.
Tần Ý Nùng tháo kính râm xuống.
Đường Nhược Dao: "Đây là......"
Tần Ý Nùng giơ đôi lông mày đẹp lên, cười nói: "Mở ra nhìn xem."
Đường Nhược Dao: "!!!"
Không phải là tiểu đạo cụ đó chứ?!
Nàng nàng nàng nàng còn không có chuẩn bị tốt lần đầu tiên liền gặp phải như vậy cao đoạn số.
6 giờ rưỡi nàng phải đi học, từ lúc chạy tới đến bây giờ ít nhất đã hơn mười phút, cho nên không có bao nhiêu thời gian.
Đường Nhược Dao động tác nhanh chóng mở ra l túi giấy xoa hoa, vừa mở vừa nói: "Chúng ta đây liền tranh thủ......" "Thời gian" hai chữ còn chưa có nói ra, Đường Nhược Dao ngạc nhiên nói, "Nóng?"
Tần Ý Nùng cười nói: "Chẳng lẽ em thích ăn rau trộn? Chị bảo Quan Hạm lại đi mua."
"Đồ ăn?" Đường Nhược Dao cả người đều không ổn, tay nàng hướng vào bên trong túi, lấy ra một cái hộp đồ ăn tinh xảo đẹp mắt.
Đường Nhược Dao: "......"
Đồ ăn a. Nàng ở trong lòng nói nữa một lần, có chút thất vọng.
Tần Ý đậm nhạt đạm mỉm cười, ôn nhu nói: "Thời gian không đủ dẫn em đi ra ngoài ăn, cho nên chỉ có thể ủy khuất em." Nàng độ sáng đèn trong xe lên, ánh đèn màu ấm chiếu xuống dưới, đồ ăn phong phú càng thêm có vẻ đẹp mắt ngon miệng.
Đường Nhược Dao không nói chuyện.
Nàng đặt hộp đồ ăn lên đầu gối, sắc mặt vi bạch, mím môi, thấp thấp nói: "Lần trước chị nói mời em ăn cơm......"
Chính là như vậy sao?
Chị ấy mua đồ ăn tiện lợi cho mình cho có lệ thôi sao?
Lần trước?
Tần Ý Nùng nhớ lại, bật cười nói: "Sao có thể? Chị là người keo kiệt như vậy sao?"
Đường Nhược Dao trong mắt bay nhanh mà bốc cháy lên một mạt lượng, ngẩng đầu nhìn cô, lấy hết can đảm hỏi: "Ý chị chính là chị còn sẽ mời em ăn cơm phải không?"
Tần Ý Nùng cười nói: "Em liền muốn ăn cơm như vậy?"
Đường Nhược Dao: "Vâng." Là muốn cùng chị cùng nhau ăn cơm.
Tình ý nơi đáy mắt của cô gái trẻ không thể che dấu, cơ hồ muốn thiêu cháy cô, Tần Ý Nùng chỉ đành tạm thời tránh đi mũi nhọn, nhẹ giọng thúc giục nói: "Mau ăn, trong chốc lát đồ ăn đều lạnh."
Đường Nhược Dao theo tiếng, cúi đầu mở nắp hộp ra, Tần Ý Nùng tự nhiên mà đưa tay nhận lấy, đặt ở một bên, ôn nhu nói: "Ăn đi."
Đường Nhược Dao nhìn cô một cái.
Tưởng tượng đến cô cũng sẽ đối người khác làm loại sự tình này, Đường Nhược Dao ghen tuông thẳng phiếm đến yết hầu.
Tần Ý Nùng nhạy bén mà nhận thấy cảm xúc xuống thấp của nàng, nhưng nàng điều chỉnh thật sự mau, Tần Ý Nùng liền không mở miệng.
Đường Nhược Dao dùng đôi đũa kẹp lên một miếng cà tím, bàn tay nâng đưa đến bên môi Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng xua tay: "Chị không ăn, em ăn đi."
Đường Nhược Dao nhìn cô.
Tần Ý Nùng: "......" Cô thế nhưng không hiểu sao mà nhìn ra một tia uỷ khuất từ trong ánh mắt của nàng.
Tần Ý Nùng mềm lòng đến rối tinh rối mù, thỏa hiệp nói: "Chỉ ăn một miếng này thôi."
Đường Nhược Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Ý Nùng mở miệng cắn lấy.
Đường Nhược Dao giữ chắc đôi đũa, có thể cảm nhận được đầu lưỡi người phụ nữ cuốn qua đầu đũa, nhẹ nhàng mà cắn miếng cà tím đi.
Đường Nhược Dao thu hồi đôi đũa, không có kẹp cơm, mà bỏ vào miệng mình, vài giây sau, nhìn đôi mắt người phụ nữ, yết hầu làm động tác nuốt một cái.
Hai mắt Tần Ý Nùng hơi hơi mở to, đốt ngón tay đặt tại bên người không tự chủ được mà cuộn lại cuộn.
Muốn mệnh.
Thế nhưng bị cô gái nhỏ liêu tới rồi.
Tần Ý Nùng lần thứ ba thúc giục nàng: "Lại không ăn bị muộn rồi."
Cô rút ra sau lưng ghế dựa phía trước một quyển tạp chí, quạt gió cho mình.
Này trong xe như thế nào nóng như vậy? Đều nóng đến mặt cô phát sốt.
Đường Nhược Dao an tĩnh mà dùng cơm, thông qua kính chiếu hậu phía trước nhìn đường cong sườn mặt của Tần Ý Nùng, lông mi chậm rãi giãn ra.
***
Đường Nhược Dao đến phòng học vào lúc 6 giờ 25, Văn Thù Nhàn ngồi ở bàn đầu vẫy tay với nàng: "Nơi này."
Đường Nhược Dao đi qua ngồi xuống, Văn Thù Nhàn lấy ly nước trên bàn ra, hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Đường Nhược Dao hàm hồ nói: "Có người bạn tìm tôi."
Văn Thù Nhàn he he cười hai tiếng, ngược lại cũng không truy vấn thêm. Đường Nhược Dao che che dấu dấu hiển nhiên là không muốn nói, nàng đều có lý do của nàng, mối quan hệ giữa người với nhau là cần phải có giới hạn, đạo lý này Văn Thù Nhàn hiểu rất rõ . Nàng vui vẻ liền tốt rồi.
Gò má Đường Nhược Dao hơi nóng, chuyên chú mà nhìn trên bục giảng không có người.
Văn Thù Nhàn từ trong túi đem notebook lấy ra tới, ngồi nghiêm chỉnh, cũng làm tư thái nghe giảng.
Hoắc Ngữ Kha cùng một người chị em nghênh ngang mà tiến vào, lúc đi qua bàn đầu, Hoắc Ngữ Kha nhìn Đường Nhược Dao lộ ra nụ cười không có ý tốt, Văn Thù Nhàn chờ cô ta đi xa, đem tay áo vén lên cho Đường Nhược Dao xem cánh tay cô nổi đầy da gà, nói: "Người này như thế nào lại cười ghê tởm đến như vậy, gương mặt bạch hạt kia của cậu ta."
Đường Nhược Dao đạm nói: "Đừng để ý cậu ta."
Văn Thù Nhàn buông tay áo, hầm hừ mà nói: "Tôi vốn dĩ liền không muốn để ý cậu ta, không chịu nổi cậu ta luôn lắc lư ở trước mặt chúng ta."
Đường Nhược Dao: "Lão sư tới." Nàng đem bút máy đặt ở bên cạnh notebook.
Văn Thù Nhàn ngậm miệng.
Buổi tối chọn môn học là giảng bài, không ngừng có các nàng ban học sinh, Hoắc Ngữ Kha ngồi ở giữa, di động đặt ở ngăn kéo, cúi đầu không ngừng mà gõ gì đó, khóe môi kéo cao lên.
Lúc này xem cô che giấu như thế nào!
Sau khi tan học Văn Thù Nhàn câu lấy cánh tay Đường Nhược Dao đi về ký túc xá, lúc lâu sau, gặp được bạn học xuống dưới lấy nước ấm, Văn Thù Nhàn cười khanh khách cùng bạn học nói lời chào, bạn học cũng chào lại, tầm mắt dừng ở trên người Đường Nhược Dao, ánh mắt có chút thâm ý.
Phòng ký túc xá của các nàng ở lầu bốn, Văn Thù Nhàn một bên bò lên thang lầu một bên nói giỡn: "Cậu nói xem cũng là người như nhau, khác biệt sao lại lớn như vậy? Rõ ràng là tôi cùng cậu ấy say hi, kết quả cậu ấy chỉ nhìn cậu."
Đường Nhược Dao cười cười.
Tới rồi lầu bốn, cảm giác càng rõ ràng.
Người tới người qua đều nhìn xem Đường Nhược Dao, trong ánh mắt rõ ràng cất giấu cái gì nhưng không nói, có bạn học bưng chậu rửa mặt đi ra, nhìn thấy Đường Nhược Dao thế nhưng trực tiếp quay đầu đi trở về. Văn Thù Nhàn tim to, nhưng không đại biểu cô ngốc, này tuyệt đối không phải là ánh mắt được hoan nghênh.
Đi đến cửa phòng 432, cửa phòng Hoắc Ngữ Kha mở ra, vài giọng nữ đang nói chuyện với nhau.
"Vận khí tốt? Lừa ai chứ, dựa vào vận khí là có thể bắt được nữ chính của đạo diễn Lãnh sao? Mỗi ngày quảng cáo rùm beng mình là cao lãnh chi hoa, hiện tại bị vả mặt đi, còn không biết sau lưng là lão nam nhân nào đâu."
"Tôi đã sớm nhìn ra Đường Nhược Dao là lục trà kỹ nữ (trà xanh, bán thân), nam nữ đều bị cô ta lừa đến xoay quanh."
"Cũng không phải sao? Nhờ Ngữ Kha của chúng ta thấy được khuôn mặt thật của cô ta, nếu không mọi người đều chẳng hay biết gì."
"Ngữ Kha thật lợi hại."
Hoắc Ngữ Kha hưởng thụ nhóm chị em của mình thổi phồng, thích ý mà nheo mắt lại. Bao nhiêu phần là thật lòng bao nhiêu phần là giả ý cô biết rõ, nhưng ai không thích nghe lời hay đâu? Huống chi lần này nói sự thật.
Bùm một tiếng vang lớn.
Người bên trong đồng thời nhìn về phía cửa.
Văn Thù Nhàn rút chân từ trên cánh cửa về, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy người bên trong, sắc mặt âm trầm: "Một đám mới ăn phân từ hầm cầu ra tới, miệng xú (thối) như vậy?"
Một người chị em đứng trước mặt Hoắc Ngữ Kha mắng: "Văn Thù Nhàn, cô có bệnh sao?!"
Văn Thù Nhàn trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Các cô mới có bệnh đó, bệnh đau mắt, bệnh chó dại, giống như chó điên, cả ngày trừ bỏ khua môi múa mép còn biết làm gì? Có cái tâm tư này đặt lên việc học tập, nói không chừng sớm được diễn."
Nếu là trước đây thì Văn Thù Nhàn không có được kiên cường như vậy, nhưng hiện tại cô đã ký với điện ảnh Hoàn Vũ, kịch bản cũng đã nhận được, là nữ chính, là số một số hai trong lớp.
Nhóm chị em ngạnh cổ liền muốn phản bác, một bàn tay của Hoắc Ngữ Kha ấn ở trên bả vai cô, ý bảo cô lui ra sau đi.
Hoắc Ngữ Kha cười nhạo một tiếng, nói: "Văn Thù Nhàn, tôi kiến nghị cô lần sau làm người dùng đầu trước, trước tiên nên biết rõ người cô che chở rốt cuộc là cái dạng gì, đừng một khang thiệt tình uy cẩu."
Văn Thù Nhàn quát: "Quan cô đánh rắm!"
Hiếm thấy Hoắc Ngữ Kha không có tức giận, cô buông tay, nói: "Tùy cô, tương lai hối hận đừng trách tôi không nhắc nhở cô."
"Cô tính cọng hành nào? Lão nương cần cô nhắc nhở? Có loại quang minh chính đại tới một mình đấu." Văn Thù Nhàn phun bọt lên mặt sàn, "Phi!"
Cô lôi kéo Đường Nhược Dao đi rồi.
Hoắc Ngữ Kha cười ra tiếng, xoay người nói: "Tới tới tới, chúng ta tiếp tục nói."
Văn, Đường hai người đi đến cửa phòng, cửa tự mở ra từ bên trong.
Thôi Giai Nhân thở sâu, kéo cánh tay Đường Nhược Dao, đem hai người kéo vào, Văn Thù Nhàn tính tình nóng nảy, lập tức hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải họ Hoắc kia lại làm ra chuyện gì hay không?"
Phó Du Quân ngồi ở ghế dựa, một bàn tay xoay bút, trước mặt màn hình máy tính đang sáng, giao diện dừng lại ở diễn đàn trường học, cô nói: "Các cậu lại đây nhìn xem."
Văn Thù Nhàn vọt qua đầu tiên, đem bài viết chính đọc nhanh như gió vèo một cái đã xong rồi, "Mẹ kiếp": "Cái ý gì đây chứ, bịa đặt dở tệ như vậy."
Phó Du Quân: "Chưa hết, còn nữa."
Cô kéo xuống, là một tấm ảnh chụp, rất rõ ràng, ảnh chụp Đường Nhược Dao lên một chiếc siêu xe.
Văn Thù Nhàn gãi gãi tóc, nói: "Cho nên sao?"
Phó Du Quân nhún vai: "Liền nói Đường Đường bị bao dưỡng."
Văn Thù Nhàn bĩu môi: "Những người này chính là ghen ghét." Nàng hỏi Phó Du Quân, "Làm sao bây giờ? Không thể để những người đó nói hươu nói vượn đi?"
Phó Du Quân cũng là lần đầu tiên gặp phải loại sự tình như này, cô đem bút ở đầu ngón tay xoay thành một vòng, trầm ngâm nói: "Để tôi ngẫm lại."
Văn Thù Nhàn: "Khẳng định là Hoắc Ngữ Kha làm, nếu không chúng ta cũng cho cô ta ra ánh sáng!"
Phó Du Quân liếc mắt cô, đạm nói: "Cô ta bị bao dưỡng còn có người không biết sao? Cô ta chính là lợn chết không sợ nước sôi, làm sao có thể so Đường Đường với súc sinh ?"
Văn Thù Nhàn: "Ha ha ha ha ha." Cô vỗ vỗ bả vai Phó Du Quân, tỏ vẻ vô cùng thưởng thức phong cách mắng chửi người này của cô.
Không đúng, hai cô ở đây bàn luận đã nửa ngày, đương sự như thế nào một chút phản ứng đều không có?
Văn Thù Nhàn quay đầu nhìn về phía Đường Nhược Dao, thấy Đường Nhược Dao buông đôi mắt xuống, sắc mặt có hơi kém, vội ra tiếng an ủi nói: "Không có việc gì, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, nếu thật sự không được tôi tìm người dùng bao tải đem Hoắc Ngữ Kha trùm lại, đánh cô ta một trận xả giận."
Đường Nhược Dao nâng mi mắt lên, lấy hết can đảm nhìn ba người bạn cùng phòng: "Các cậu không hỏi tôi vì sao lại lên chiếc xe kia sao?"
Văn Thù Nhàn sờ sờ cái ót: "A? Không phải đi gặp bạn sao?"
Thôi Giai Nhân tiếp lời: "Không được có bạn có tiền sao?"
Phó Du Quân điểm bút: "Không cần thiết, cậu muốn nói tự nhiên sẽ nói."
"Kia...... Chuyện này để cho nó trôi qua đi." Đường Nhược Dao nói: "Tôi không muốn lâm vào loại cãi cọ vô vị này, thời gian lâu rồi các cậu ấy tự nhiên sẽ quên."
Văn Thù Nhàn: "Chúng ta chính trực không sợ bóng gió, ý là nói như vậy sao?"
Đường Nhược Dao kéo kéo khóe môi, miễn cưỡng cười cười.
Thôi Giai Nhân: "Kia cũng không thể không làm gì cả, tôi lên làm sáng tỏ vài câu."
Phó Du Quân nhìn Đường Nhược Dao vài giây, bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, cười nhạt nói: "Kỳ thật nữ nghệ sĩ đều sẽ gặp phải loại sự tình này, chúng ta coi như diễn tập trước, Đường Đường của chúng ta là phải làm đại minh tinh."
Mấy người lại "Cẩu phú quý, chớ tương quên" mà hi hi ha ha làm ầm ĩ lên, lúc sau lên đèn đánh đêm trên diễn đàn.
Sinh viên học viện hài kịch thủ đô cũng không phải não tàn, một tấm ảnh chụp siêu xe liền tin vào tin đồn "Bao dưỡng", nhưng mỹ nhân, đặc biệt là tin tức bên lề về mỹ nhân, từ xưa đến nay luôn là đề tài chính khi trà dư tửu hậu. Mọi người không quan tâm đến chân tướng, chỉ để ý nhiệt độ đề tài.
Tần Ý Nùng không biết lòng tham nhất thời của mình mang đến phiền toái cho Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao cũng sẽ không đem chuyện này nói với cô.
Là sự thật, không phải sao?
@ Hằng ngày của tôi và tiểu thư Q:
【 Nếu tôi cùng chị ấy không phải bắt đầu như thế...... Trên đời không có nếu 】
Lại gặp nhau là sau cuối tuần ở căn nhà tại Nguyệt Sơn.
Đường Nhược Dao mở cửa đi vào, Tần Ý Nùng không có nằm ở sô pha dài, mà là đứng phía trước cửa sổ gọi điện thoại. Cô quay đầu lại nhìn nhìn Đường Nhược Dao một cái, sau đó lại tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Buổi tối không cho thức khuya, ngoan ngoãn ngủ, có nghe hay không?"
Ngữ khí nói chuyện của cô cũng không phải nhất quán ôn nhu, chính là Đường Nhược Dao đọc được từ khóe mắt đuôi lông mày của cô sự vui sướng và hạnh phúc từ đáy lòng, thậm chí còn săn sóc người ta còn động lòng người hơn so với khi đối với nàng.
Tần Lộ Nùng thở dài nói: "Em là bà mẹ già sao? Một ngày muốn dặn dò chị bao nhiêu lần?"
Tần Ý Nùng hừ hừ nói: "Làm sao? Chê em lải nhải?"
Tần Lộ Nùng nào dám, vội nói: "Không có, chị thích còn không kịp."
Tần Ý Nùng đại phát từ bi nói: "Em đây cũng miễn cưỡng thích một chút chị đã khỏe."
Tần Lộ Nùng ở bên kia điện thoại cười ha ha.
Đường Nhược Dao đứng ở cửa, ánh mắt ảm đạm.
Miễn cưỡng cũng thích một chút chị đã khỏe.
Thích một chút chin đã khỏe.
Thích chị.
Ồh.
Đường Nhược Dao trầm mặc đi ngang qua phòng khách, lập tức vào thư phòng.
Cửa thư phòng phát ra thanh âm truyền tới đối diện, Tần Lộ Nùng kinh ngạc nói: "Bên cạnh em có người àh?"
Tần Ý Nùng ngượng ngùng nói: "Khụ."
Tần Lộ Nùng và cô ra cùng một bụng mẹ, không cần nhiều giải thích, liền nói ngay: "Có phải là......"
Tần Ý Nùng thẹn quá thành giận mà đánh gãy cô: "Chị mau ngủ, phiền muốn chết."
"......" Tần Lộ Nùng bật cười nói, "Chị còn chưa nói gì."
"Đừng nói nữa, lòng em hiểu rõ."
"Thật sự? Đến lúc đó đừng tới tìm chị khóc."
"Chị cho em là chị sao? Đi mau đi mau." Vành tai Tần Ý Nùng nóng lên mà cúp điện thoại.
Nàng đi đến cửa thư phòng, ngón tay vài lần nâng lên lại rơi xuống, cửa phòng bỗng nhiên mở ra ở trước mặt, Đường Nhược Dao cùng cô bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên một trận tức giận, cửa phòng lại lần nữa đóng lại.
Chóp mũi của Tần Ý Nùng suýt nữa dính phải tai ương.
Cô mở to hai mắt, khó có thể tin mà đứng ở cửa, Đường Nhược Dao vậy mà lại dám đóng lại cửa phòng, em ấy thật cũng dám!
Đường Nhược Dao bên trong phòng cũng không dám tin tưởng mà cúi đầu nhìn đôi tay mình.
Nàng không chỉ có nhốt Tần Ý Nùng ở ngoài cửa, hơn nữa dùng sức đóng sập cửa ở trước mặt cô.
Chính mình là ăn gan hùm mật gấu sao? Hả?
Đồ ăn ở canteen đêm nay cũng không phải món này, cả tim gà tim vịt đều không có.
Đường Nhược Dao điều chỉnh cảm xúc, lại lần nữa mở cửa ra.
Quả nhiên, không thấy Tần Ý Nùng.
Cả phòng khách cũng đều không thấy tăm hơi của cô.
Đường Nhược Dao đi gõ cửa phòng của cô, Tần Ý Nùng mở cửa, lạnh lùng mà nhìn nàng: "Có việc?"
Sinh khí. Đường Nhược Dao nghĩ.
Thái độ nàng thành khẩn mà nói: "Em là tới xin lỗi, vừa rồi tâm tình không tốt."
Tần Ý Nùng tự xưng mình không phải là người không biết nói đạo lý, thần sắc hơi ngưng, ôn hòa hỏi: "Vì cái gì tâm tình không tốt?"
Đường Nhược Dao thầm nghĩ: Còn không phải bởi vì chị sao.
"Không có gì." Nàng nói.
Tần Ý Nùng trầm mặt xuống: "Vậy thì không có gì."
Nghênh diện một trận gió đánh tới, Đường Nhược Dao theo bản năng nhắm mắt lại, cửa phòng trước mặt bị đóng lại.
Đường Nhược Dao: "......"
Quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh, lão sư đánh méo miệng ngươi. Quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh, uống lên nước lạnh biến thành ma quỷ.
Đường Nhược Dao lẩm bẩm lầm bầm mà nhắc mãi, xoay người tránh ra, phía sau truyền đến tiếng vang mở cửa, nàng vội vàng ngậm miệng quay đầu lại, nhìn về phía đối phương.
"Chị tức giận rồi." Tần Ý Nùng xụ mặt nói.
Đường Nhược Dao thử thăm dò nói: "Vậy em dỗ dỗ chị?"
Khoé mắt Tần Ý Nùng nhanh chóng cong lên một chút, bỗng nhiên lướt qua, mau đến mức Đường Nhược Dao như gặp ảo giác, sau đó, cô vẫn là gương mặt hơi giận kia.
"Dỗ như thế nào?" Tần Ý Nùng dùng ngữ điệu không hề phập phồng của Quan Hạm để nói.
Đường Nhược Dao giang hai cánh tay, tiến lên một bước, ôm lấy cô.
Ở góc độ Đường Nhược Dao nhìn không tới, Tần Ý Nùng nhấp miệng cười nở hoa.
"Như vậy được không?" Đường Nhược Dao hỏi.
Tần Ý Nùng giấu đi tươi cười, mạc thanh nói: "Chẳng ra gì."
"Kia......" Đường Nhược Dao đem đầu nâng lên tới, nhìn gương mặt tinh tế đến dường như không thấy được lỗ chân lông của người phụ nữ, nhẹ nhàng mà nghiêng nghiêng đầu, đem đôi môi mềm mại đặt lên......
Trái tim Tần Ý Nùng nặng nề mà nhảy lên một chút, da đầu tê dại, ngón tay không chịu khống chế mà buộc chặt, cô trụ cái lưng thon gầy của Đường Nhược Dao.
Hô hấp của Đường Nhược Dao ấm áp, sau khi rơi ra vẫn như cũ một chút một chút mà vương trên mặt Tần Ý Nùng.
Nàng cảm giác mới vừa rồi hôn môi quá nữ nhân gương mặt môi kia khối đều là ma, thanh âm thấp thấp: "Như vậy được không?"
Ngón tay Tần Ý Nùng càng thêm dùng sức.
Người này, người này. Học được ở đâu?!
Đường Nhược Dao không thấy đau, chỉ nghĩ đối phương ôm nàng càng chặt càng tốt. Nàng cũng thuận thế gắt gao mà ôm chặt đối phương, khép lại lông mi hơi ướt. Nàng nhận thua, chẳng sợ dù chỉ là một trong số đó, nàng cũng không có cách nào chạy ra.
Nàng thích cô, so nàng tưởng tượng còn muốn nhiều hơn.
"Tỷ tỷ." Đường Nhược Dao bỗng nhiên tiếng nói khàn khàn gọi cô.
"Hửm?" Tần Ý Nùng không ý thức được thanh âm của mình ở ban đêm trầm thấp giống nàng.
Đường Nhược Dao lại lần nữa nghiêng đầu hôn tới, lần này là khóe môi Tần Ý Nùng.
Nàng động tác mới lạ mà vụng về, chỉ dừng ở khóe môi bồi hồi, nhưng giữa hơi thở u lãnh của người phụ nữ làm nàng hoa mắt say mê. Tần Ý Nùng buông ra ngón tay đang đặt trên lưng nàng ra, bấm tay thành quyền, gắt gao mà nắm lấy, ngực phập phồng, hô hấp chậm rãi nặng nề.
Bất tri bất giác Đường Nhược Dao đem Tần Ý Nùng đẩy tới bên khung cửa, nàng đã không thỏa mãn hương vị nơi khóe môi cô, muốn nếm đến càng nhiều, nàng nuốt nuốt nước miếng, đang muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, Tần Ý Nùng quay mặt đi.
Đường Nhược Dao rơi xuống vào trống rỗng, mở đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách tràn ngập hơi nước.
Tần Ý Nùng nói: "Không khác lắm."
Đường Nhược Dao mê mang mà nghĩ: Cái gì? Cái gì không khác lắm?
Tần Ý Nùng một tay đẩy bả vai nàng ra, nói: "Chị, tức giận tiêu không khác lắm." Cô nói, "Trở về đi."
"Chính là......" Đường Nhược Dao rũ mắt nhìn chằm chằm môi đỏ của người phụ nữ.
Khoé môi người phụ nữ ở dưới ánh đèn có một chút nước lấp lánh, là kiệt tác vừa rồi của nàng.
"Không có chính là."
Đường Nhược Dao một chân hướng trong cửa vượt, nóng lòng muốn thử, Tần Ý Nùng mặt trầm xuống, quát: "Trở về."
Đường Nhược Dao vội nói: "Em đi trở về, chị đừng nóng giận."
Nàng từng bước một lui ra sau, nhìn Tần Ý Nùng xoay người vào phòng, đóng cửa.
Tần Ý Nùng đem bản thân ném lên trên giường, quán thành một cái chữ to, bất động thật lâu.
Rõ ràng là cô chiếm cứ quyền chủ động, vì cái gì trái lại bị một cái đồ nhãi ranh làm đến đỏ mặt tim đập.
Bởi vì nàng tuổi trẻ, cho nên không có chỗ nào sợ hãi.
Cũng bởi vì tuổi trẻ, cho nên khó nắm lấy, tràn ngập biến số.
Tần Ý Nùng chỉ nghĩ nói một hồi luyến ái mà thôi, Đường Nhược Dao tuổi còn quá trẻ, tuổi trẻ đến nàng ở trên người nàng nhìn không thấy tương lai của cả hai.
Đầu óc bị nóng lên của Tần Ý Nùng chậm rãi bình tĩnh lại, đi phòng tắm tắm một thời gian thật lâu. Nghĩ Đường Nhược Dao đang ở cách vách, sau khi ra ngoài cô suýt nữa lại phải vào lại phòng tắm.
Thật sự tới tuổi rồi sao?
Tần Ý Nùng yên lặng mà nghĩ lại chính mình.
Đường Nhược Dao thì tại dư vị nụ hôn kia, dư vị vừa ăn mà cười, ở trên giường lăn qua lộn lại.
Nàng lăn mệt mỏi, chăn còn chưa đắp thì đã ngủ rồi.
Tần Ý Nùng tiến vào, nhìn thấy đồ nhãi ranh nằm trên giường thành hình chữ X, vạt áo ngủ bị vén cao lên, lộ ra một đoạn eo bụng, phập phập phồng phồng theo hô hấp của nàng, vừa có sức sống lại gợi cảm.
Tần Ý Nùng muốn kéo lại quần áo cho nàng, lại nhìn chằm chằm không rời được mắt khỏi vòng eo mềm dẻo kia.
Tần Ý Nùng cưỡng ép bản thân nhìn về phía nơi khác, đem một nửa tấm chăn bị rớt trên mặt sàn nhặt lên, đắp lên trên người Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao còn bắt lấy góc chăn, phát ra nói mớ hàm hồ.
Không bớt lo.
Tần Ý Nùng ngồi ở mép giường, cười thở dài.
"Tỷ tỷ......" Nàng bỗng nhiên hô một tiếng, hết sức vang dội ở trong không gian yên tĩnh.
Cả người Tần Ý Nùng một run run, sợ tới mức thiếu chút nữa kiếm chỗ trốn.
Cô đã làm động tác nửa ngồi xổm, lại đỡ mép giường đứng lên, trước kia cũng không chưa từng vào đây, như thế nào hiện tại lại bị dọa thành như vậy? Cô âm thầm xem thường chính mình một phen, đi xem Đường Nhược Dao nằm ở trên giường.
Đường Nhược Dao nhắm hai mắt, rõ ràng vẫn đang ngủ say.
Tần Ý Nùng vỗ vỗ ngực.
Đồ nhãi ranh!
"Tỷ tỷ......" Đường Nhược Dao tiếp tục nói mớ, chu miệng lên.
Tần Ý Nùng cười lên không tiếng động.
Này là sao? Hôn sao?
"Tỷ tỷ......" Quả nhiên nghe thấy cô gái trẻ nói, "Hôn."
Tần Ý Nùng rất có hứng thú mà thưởng thức biểu hiện nằm mơ của nàng.
"Hôn." Đường Nhược Dao lẩm bẩm, nghiêng người hôn lên mu bàn tay của bản thân đang đặt ở bên gối, lộ ra biểu tình thỏa mãn.
Tần Ý Nùng liền xem nàng ôm mu bàn tay của bản thân pi pi pi gặm đến một tay đầy nước miếng.
Tần Ý Nùng: "......"
Cô tấm tắc bảo lạ.
Mơ cái gì vậy? Hung tàn như vậy?
Chính mình lúc tối nếu để em ấy hôn, có phải hay không cũng bị em ấy làm cho một mặt đầy nước miếng?
Hai vai Tần Ý Nùng run rẩy, cười đến không xong, cô sợ lại tiếp tục cười sẽ làm Đường Nhược Dao thức giấc, dứt khoát đứng lên, dùng nắm tay che lại miệng mình.
Đường Nhược Dao liên tục gặm tay, biểu tình lại càng ngày càng quái dị, tựa như sung sướng lại giống như đau đớn. Tần Ý Nùng cẩn thận quan sát biểu tình, thế nhưng phát hiện nàng trong mộng cùng chính mình lúc ấy giống nhau.
Đường Nhược Dao buông lỏng tay ra, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm lấy ga trải giường, sau đó cái cổ thon dài ngưỡng ra một đường cong duyên dáng, hơi cắn môi dưới, thấp thấp mà hừ ra một tiếng.
Tần Ý Nùng: "!!!"
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dao Dao mười chín tuổi: Có cái gì thẹn hơn so với việc phát sóng trực tiếp mộng xuân của bản thân ở trước mặt người mình thích sao?
Muôn sông nghìn núi luôn là tình, lưu điều bình luận được chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro