Chương 23: Dưỡng thành tiểu 1 (Nuôi dưỡng thành tiểu công)
Tần Ý Nùng điểm rượu vang đỏ, vốn là di tình chi dùng, ai biết Đường Nhược Dao một ly tiếp một ly mà uống, Tần Ý Nùng bỗng nhiên có một loại dự cảm không ổn.
Loại dự cảm này đã thành thật sau khi về nhà.
Đường Nhược Dao đem cô vòng giữ lại ở sảnh, cúi đầu hôn lên.
___________________________________
Tiểu cô nương động tác lỗ mãng lại không mất ôn nhu.
Sảnh cửa không gian chật chội, Tần Ý Nùng bị nàng vòng ở tủ giày cùng hai cánh tay, thân hình không khỏi lùn vài phần, Đường Nhược Dao mang theo vài phần dũng khí trên cao nhìn xuống, cúi đầu phủ lên môi cô.
Cảm giác đầu tiên là thực ấm áp, như một ngọn lửa giữa trời đông giá rét, từ trên môi vẫn luôn đốt tới đáy lòng.
Tần Ý Nùng tửu lượng rất tốt, giữa trưa chỉ là lướt qua một chút cồn, giờ phút này lại có chút men say không thể nói thành lời.
Cô thả lỏng thân thể, không có phản kháng.
Tiểu cô nương mềm mại mà hôn môi cô, có thể nhìn ra được rất cố gắng, vẫn cứ không được, giống cún con mới chào đời, vụng về đến đáng yêu.
Khoé môi Tần Ý Nùng cong ra hình cung nụ cười, nhắm hai mắt lại.
Lòng bàn tay Đường Nhược Dao chống ở tủ giày toát ra mồ hôi, sống lưng cũng vô cùng cứng đờ, nàng trộm mở hai mắt, thấy Tần Ý Nùng biểu tình hưởng thụ, khẩn trương trong lòng thoáng ổn định lại một ít.
Mình là người thông minh như vậy, còn không phải là hôn môi sao, có cái gì mà sợ?
...... Nhưng nàng thật sự quá sợ.
Không biết qua bao lâu, nàng buông Tần Ý Nùng ra, hự hự thở dốc, một khuôn mặt đỏ ửng, giống quả mật đào nấu chín.
Tần Ý Nùng chậm nửa nhịp mà mở mắt ra.
Hửm? Này liền kết thúc?
Năng lực học tập của học bá không được rồi.
Tần Ý Nùng ở trong lòng oạch một tiếng.
Đường Nhược Dao hai tay chéo ở bên nhau, cắn môi dưới nhìn Tần Ý Nùng: "Chị......" Trái tim nàng thùng thùng nhảy đến giống trống trận cổ đại khi tướng sĩ xuất chinh, màng tai đánh trống reo hò, Đường Nhược Dao không thể không dùng sức nuốt xuống một ngụm nước miếng, mới có thể nghe được thanh âm thấp thỏm của bản thân.
"Chị có hài lòng không ạh?"
Tần Ý Nùng tĩnh ước chừng có năm giây, gắt gao mà nhịn xuống xúc động cười ra tiếng, thanh âm của cô nghe không ra gợn sóng gì, hỏi: "Chị không hài lòng, em làm như thế nào?"
Đường Nhược Dao lấy hết can đảm ngẩng đầu, màu hổ phách xinh đẹp trong ánh mắt còn mờ mịt một tầng hơi nước mê ly, sảnh cửa không bật đèn, cặp mắt kia liền có vẻ phá lệ sáng ngời, sáng như sao trời.
"Vậy đến khi chị vừa lòng mới thôi."
Tiểu động vật lại trổi dậy.
Trên môi ẩm ướt, Tần Ý Nùng lẳng lặng mà cảm thụ được.
Học bá không hổ là học bá, lần thứ hai so lần đầu tiến bộ rất nhiều.
Lý thuyết đến thực hành, tuyệt biết việc này muốn tự mình thực hành.
Tần Ý Nùng quyết định xuất từ phát thực tiễn, làm nàng càng mau mà tiến bộ.
Cằm truyền đến cảm giác áp bách rất nhỏ, nhưng không làm người khác cảm thấy không thoải mái, ngón tay lạnh lẽo của người phụ nữ mang đến xúc cảm lạnh hoạt, Đường Nhược Dao hơi hơi sửng sốt, cằm bị người phụ nữ nắm lấy.
Tần Ý Nùng đứng thẳng, cao hơn hai cm so với nàng.
Vào lúc người phụ nữ hôn tới, Đường Nhược Dao bản năng hừ nhẹ một tiếng, bắt được vạt áo người phụ nữ.
Sau đó toàn bộ đầu óc Đường Nhược Dao đều thành hồ dán.
Bộ dáng nàng giống như rất quen thuộc —— em muốn cùng chị học học —— ôh, thật ngọt thật mềm thật thoải mái, học cái gì cơ? —— a a a không được, tôi muốn chết —— thật sự đã chết, cứu mạng!
Tần Ý Nùng không nhịn được mà bật cười, tạm thời rời khỏi môi nàng một lát.
"Hô hấp." Cô nói.
Đúng đúng đúng, hô hấp.
Đường Nhược Dao hít một hơi thật sâu, phổi bộ áp lực như đang muốn nổ mạnh mới giảm bớt.
Thật mất mặt, nàng muốn che mặt.
Không đợi nàng giơ tay, Tần Ý Nùng đã hôn lại đây lần thứ hai.
Nàng một tay nâng mặt Đường Nhược Dao lên, hôn đến cực kỳ ôn nhu triền miên, tay Đường Nhược Dao buông vạt áo cô ra, đổi tư thế ôm lấy cô, như là ở mùa đông ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái đến độ mỗi một lỗ chân lông đều mở ra, liền da đầu đều hơi hơi tê dại.
Năm ngón tay của Tần Ý Nùng thăm tiến vào những sợi tóc của nàng, Đường Nhược Dao nhịn không được khẽ run run một chút.
Tần Ý Nùng đem nàng từ sảnh cửa đưa tới sô pha, để nàng ngồi trên đùi mình, tiếp tục hôn nàng.
Nụ hôn này rốt cuộc triền miên bao lâu, Đường Nhược Dao không biết, chỉ hy vọng cô vĩnh viễn đừng có ngừng lại.
Cuối cùng Tần Ý Nùng như chuồn chuồn lướt nước mà hôn một cái lên môi Đường Nhược Dao, hai tay buộc chặt, đem mặt chôn ở trên vai nàng, thấp thấp mà thở phì phò, bình phục tim đập hỗn loạn.
Đường Nhược Dao chợt vừa tiếp xúc với không khí mới mẻ tràn đầy, nhịn không được khụ lên.
Giọng nói thật khàn.
Tần Ý Nùng ôm nàng xuống dưới, đứng dậy đi phòng bếp rót nước.
Đường Nhược Dao ôm ôm gối, chỉ mang vớ chân dẫm lên trên sô pha, chỉ để lộ ra một đôi mắt sau gối ôm, nhìn bóng dáng cao gầy mềm mại xinh đẹp của người phụ nữ.
"Uống nước." Tần Ý Nùng đưa ly qua.
Đường Nhược Dao đôi tay tiếp nhận, nắm ở lòng bàn tay, một bên uống nước một bên trộm mà đánh giá cô.
Làn da Tần Ý Nùng trắng nõn, sau khi động tình khuôn mặt càng thêm kiều diễm xinh đẹp, mặt mày lưu chuyển gian phong tình tẫn hiện.
Trái tim Đường Nhược Dao lại bắt đầu đập một cách không nghe lời, nỗ lực mà uống nước.
Tần Ý Nùng quơ quơ ly nước trong tay, lười biếng cười, ánh mắt bỡn cợt nói: "Học được chưa?"
Đường Nhược Dao lỗ tai sung huyết, lắp bắp mà nói: "Được, biết một chút."
Tần Ý Nùng nói: "Tiếp tục nỗ lực."
Đường Nhược Dao đầu cơ hồ vùi vào trong đất, âm thanh lí nhí như tiếng muỗi vo ve: "Em sẽ."
"Em......" Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm đôi tai trắng nõn trở nên ửng đỏ của nàng, thanh âm không khỏi thấp thấp: "Là nụ hôn đầu tiên của em sao?"
Đường Nhược Dao sắc mặt bạo đỏ.
Nào có người trắng ra như vậy trắng chứ?
Đường Nhược Dao căn bản không dám ngẩng đầu nhìn cô, đốt ngón tay nắm ly nước thật chặt, gật gật đầu.
Tần Ý Nùng sung suongs mà cong cong khóe môi.
Một tay cô đáp ở trên lưng sô pha, lười nhác mà dựa vào, cười nói: "Vậy em biểu hiện khá tốt."
Đường Nhược Dao lại gật gật đầu.
"Em sẽ nỗ lực."
"Chị dạy cho em."
Đến nỗi có thể giáo hội đồ đệ hay không, đói chết sư phó, hiện tại Tần Ý Nùng hiển nhiên không có suy xét qua.
Trước mặt nữ hài tử cuối đầu xuống, Tần Ý Nùng nhìn cánh môi bé nhỏ của nàng bị hôn đến sưng đỏ, yết hầu hoạt động, nội tâm ngo ngoe rục rịch. Cô hất hất đầu, đem ý niệm cầm thú ném rớt, hắng hắng giọng, vẻ mặt chính trực mà đề nghị nói: "Em muốn nghỉ trưa một chút không? Giữa trưa uống nhiều rượu như vậy."
Đường Nhược Dao ngước mắt liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng mà gật đầu.
Tần Ý Nùng đứng dậy trước, nói: "Chị đi cùng em."
Đường Nhược Dao sửng sốt.
Tần Ý Nùng cười nói: "Đưa em về phòng."
Đường Nhược Dao đi tới cửa, nhìn bóng dáng đi theo phía sau kia, vẫn có chút thất thần.
Từ trước đến nay chị ấy đều không tiễn mình về phòng, là có biến hóa gì sao? Quả nhiên vẫn là chị ấy muốn mình chủ động. Đường Nhược Dao lại lần nữa mở rộng tư duy nghĩ nghĩ, có lẽ chị ấy đang dưỡng mình thành tiểu 1 (tiểu công).
Có sẵn nào có thân thủ dạy dỗ ra tới có ý tứ, trên thế giới kẻ có tiền yêu thích thiên kỳ bách quái.
"Hôn chúc ngủ ngon." Vào lúc Đường Nhược Dao chủ động nói ra những lời này, nàng không đoán sai đáy mắt Tần Ý Nùng chợt lóe lên kinh hỉ.
Đường Nhược Dao hiểu rõ địa tâm tưởng: Quả nhiên như thế.
Tần Ý Nùng nắm cánh tay Đường Nhược Dao đem nàng ôm vào trong lòng ngực, ngậm lấy đôi môi nhỏ hơi mỏng của cô gái trẻ, sau mấy phen thăm nếm vẫn chưa đã thèm thì cô buông nàng ra, hơi thở hổn hển.
"Ngủ ngon." Tần Ý Nùng cưỡng bách bản thân không đi xem bên trong giường lớn, không thể nóng vội.
"Ngủ ngon."
Đường Nhược Dao ở trước mặt cô đóng cửa lại.
Tần Ý Nùng xoay người quay về phòng mình, nhảy bước nhỏ.
Nụ hôn đầu tiên.
Ha. Ha ha. Ha ha ha.
@ Hằng ngày của tôi và Q tiểu thư:
【 Thì ra hôn môi là cái cảm giác này, vẫn muốn hôn 】
Đường Nhược Dao vào phòng tắm vọt tắm rửa, thay xong áo ngủ chui vào trong ổ chăn, lúc sáng trước khi ra ngoài nàng ôm ra ngoài phơi qua, có hương vị ánh mặt trời. Đường Nhược Dao duỗi tay ra hai bên, rộng mở đến có thể nằm thêm hai người. Nàng nhìn trần nhà chậm rãi chớp giật lông mi, không biết khi nào có thể ngủ cùng Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao thở dài, chợp mắt nặng nề ngủ đi.
Nàng không bật đồng hồ báo thức, tỉnh lại đã buông xuống lặn sắc. Từ trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đất rộng lớn mà trầm tĩnh, giống một bức tranh sơn dầu ôn nhu.
Đường Nhược Dao nằm thêm một lát, mới đứng dậy mở cửa phòng ra.
Phòng khách bị hoàng hôn nhuộm đẫm đến kim quang xán xán, lại không có vẻ chói mắt. Một mảnh kim quang bao phủ trước cửa sổ sát đất, người phụ nữ nằm ở sô pha dài, trên người đắp một cái thảm mỏng, hai tay mười ngón giao nhau, tùy ý mà đáp trước người, hai mắt khép hờ, ngực nhấp nhô đều đều, đều đều mà hô hấp.
Đường Nhược Dao ngồi trên sàn nhà, một tay chống cằm, an tĩnh mà nhìn cô, nửa tiếng động cũng chưa phát ra.
Tần Ý Nùng xác xác thật thật ngủ say.
Liền đến ánh mắt nhìn chăm chú đều không cảm giác được.
Đường Nhược Dao trộm chụp một bức ảnh của cô, phát hiện đối phương không tỉnh, nàng đánh bạo thò lại gần, đem camera điện thoại xoay màn hình trước, thật cẩn thận mà điều chỉnh góc độ, người phụ nữ đang nhắm mắt ngủ say trong màn hình bổng nhiên mở mắt.
Mức độ kinh hách này không thua gì xác chết vùng dậy.
Đường Nhược Dao tay run lên, di động rớt lên trên người Tần Ý Nùng, vừa lúc nện ở mu bàn tay của cô.
Di động của Đường Nhược Dao là đời cũ của mấy năm về trước, các dòng hiện tại thân máy đều mỏng, điện thoại của Đường Nhược Dao so với gạch cũng không thua kém bao nhiêu, Tần Ý Nùng thấp thấp mà trừu khẩu khí lạnh.
"Đúng đúng đúng không dậy nổi." .
Đường Nhược Dao luống cuống tay chân mà nhặt di động lên, di động cũng không cần, ném đến một bên, nâng lên cái tay kia của Tần Ý Nùng thổi thổi, gấp đến độ nước mắt đều sắp chảy ra: "Có đau không?"
Tần Ý Nùng vốn dĩ muốn chọc nàng chơi, sau khi thấy nàng ửng đỏ vành mắt, đem từ "Đau" nuốt trở vào, ôn hòa nói: "Không đau."
"Đều đỏ, như thế nào sẽ không đau?"
"Vậy em lại thổi thổi cho chị?" Tần Ý Nùng biểu tình nghiền ngẫm, dù đau vẫn ung dung nói.
Đường Nhược Dao bên tai lại đỏ, nâng tay cô, tiểu tâm ý mà thổi.
Tần Ý Nùng dùng cái tay nhàn rỗi còn lại chỉ chỉ di động trên mặt: "Em mới vừa chụp cái gì?"
"Không."
"Hả?"
Đường Nhược Dao gục đầu xuống, nhặt điện thoại di động lên đưa cho cô. Di động dùng mấy năm tốc độ đã chậm chạp, một hồi lâu mới mở được khóa màn hình vào album ảnh, Tần Ý Nùng nhìn ảnh mình trong album, ánh mắt nhìn không ra cảm xúc.
Đường Nhược Dao trong giọng nói lộ ra một chút cầu xin: "Có thể không xóa được không?"
Tần Ý Nùng không lên tiếng, từ tấm ảnh kia lướt lên.
Vẫn là chính mình.
Lại tiếp tục lướt lên, như cũ vẫn là mình.
Ảnh sân khấu điện ảnh, ảnh chụp hoạt động hiện trường, sân bay, nàng đơn giản phản hồi, điểm đến tổng hợp, lấy tiểu đồ xem, như vậy nhìn lại càng thêm vừa xem hiểu ngay, Đường Nhược Dao giống kẻ si mê, trộm mà lưu các loại ảnh chụp của cô.
Đường Nhược Dao không nhìn thấy được thao tác của cô, chỉ có thể thấy người phụ nữ hơi cong khóe môi.
Tần Ý Nùng vừa lòng, lướt trở lại bức ảnh lúc đầu kia, trả lại di động.
Đường Nhược Dao cúi đầu nhanh chóng nhìn xem, nhẹ nhàng thở ra, không xóa.
Tần Ý Nùng biểu tình sung sướng, tâm tình cô tốt liền muốn uy Đường Nhược Dao, cô vỗ vỗ tay ngồi dậy, hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Đường Nhược Dao ánh mắt đột biến, tuyệt vọng nói: "Tỷ tỷ, em vẫn đang giảm béo."
Tần Ý Nùng khẽ vuốt đầu nàng, cười tủm tỉm nói: "Chị làm ít, sẽ không béo."
Tần Ý Nùng thong thả ung dung đứng dậy, ánh mắt không dấu vết mà dừng lại ở di động kia một giây, đi phòng bếp.
Mới vừa cơm nước xong, cửa liền truyền đến âm thanh chuông cửa.
Đường Nhược Dao đang thu thập phòng bếp, nghe tiếng Tần Ý Nùng lướt qua đang muốn đi mở cửa, nàng bước nhanh chạy tới, mở cửa ra.
Quan Hạm đứng ở cửa, trong tay Quan Hạm xách theo một cái túi giấy màu trắng.
Đường Nhược Dao quay đầu lại nhìn nhìn Tần Ý Nùng, nhấp môi.
Đều đã trễ thế này, chị ấy còn phải đi về sao?
"Đường tiểu thư." Quan Hạm lễ phép chào hỏi, lại hướng nhìn sang: "Tần tỷ."
Đường Nhược Dao miễn cưỡng áp xuống mâu thuẫn của bản thân, nói: "Quan trợ lý, mời vào."
"Không cần vào." Tần Ý Nùng đi nhanh lại đây, đưa bình sữa bò Vượng Tử vào tay Quan Hạm, đồng thời đem túi giấy nhận lấy, nói, "Vất vả, uống ngụm sữa giải khát, trở về nghỉ ngơi đi."
Đường Nhược Dao: "???"
Quan Hạm theo tiếng: "Vâng."
Cửa chính đóng lại một cách không lưu tình chút nào.
Quan Hạm cúi đầu nhìn sữa bò Vượng Tử trong tay mình, vặn nắp ra, uống một ngụm, hướng cửa thang máy đi.
Đường Nhược Dao nhìn cửa chính đóng chặt đến xuất thần, phảng phất như Quan Hạm chưa từng tới.
Tần Ý Nùng ngồi ở sô pha, quay đầu lại nhìn xem thỏ con đang phát ngốc, gọi: "Đường Nhược Dao."
Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền không tự giác mà nhíu nhíu mày.
Cô hiếm khi kêu tên Đường Nhược Dao, chỉ có vài lần kêu tên đầy đủ, trước kia không cảm thấy có gì, hiện tại nào chỗ nào đều lộ ra một cổ mới lạ cùng biệt nữu (khó chịu).
Đường Nhược Dao đi tới, nhìn cô.
Tần Ý Nùng cằm chỉ chỉ túi giấy trên bàn trà, khóe môi hơi chọn: "Cho em."
Em?
Lực chú ý của Đường Nhược Dao dừng trên túi giấy màu trắng kia, trên túi giấy in hình logo quả táo màu bạc. Đường Nhược Dao đem đồ vật bên trong lấy ra, gỡ đóng gói ra, là một cái di động màu bạc, cùng cái của Tần Ý Nùng là một cặp.
Tần Ý Nùng ngón cái cọ cọ chóp mũi, nói: "Chị...... thấy di động kia cũ của em sắp hỏng rồi, cho nên mua cho em cái mới."
Đường Nhược Dao mím môi, ngẩng đầu hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Em nói cái gì?" Tần Ý Nùng sắc mặt trầm xuống.
"Bao nhiêu tiền?" Đường Nhược Dao lại hỏi một lần. Hành vi của Tần Ý Nùng không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở nàng, quan hệ của cả hai đơn thuần là quan hệ giao dịch. Là bởi vì phát hiện mình vọng tưởng với chị ấy, cho nên cố ý gõ hồi chuông cảnh báo cho mình sao?
"Không cần tiền." Tần Ý Nùng nhẫn nại tính tình nói.
Đường Nhược Dao cúi đầu tìm phiếu hóa đơn trong túi giấy, quả nhiên tìm được.
Nàng mở Wechat ra, nhập số tiền vào, không nói một lời liền chuyển khoản cho Tần Ý Nùng.
Vừa mới đạt được phương thức liên hệ, thế nhưng dùng trong trường hợp này, nội tâm Đường Nhược Dao tự giễu mà cười cười.
Di động Tần Ý Nùng di động phát ra âm thanh, cô mở ra nhìn thông báo chuyển khoản trên màn hình, nhất thời giận sôi máu. Tần đại ảnh hậu sớm đã quên cả hai là quan hệ "Bao dưỡng", chỉ biết Đường Nhược Dao không chịu nhận quà tặng, khách sáo với mình.
Cô cầm điện thoại di động liền cùng hóa đơn một lần nữa nhét trở lại túi giấy, lấy về phòng.
Ái muốn hay không.
Lại tặng quà cho em ấy thì mình chính là cẩu!
Đường Nhược Dao nhìn bóng dáng rời đi đầy kiên quyết của cô, trái tim chua xót đến khó có thể phục thêm. Lòng người không đủ rắn nuốt voi, thân này cũng đã bán rồi, hiện tại có cái gì thanh cao? Đương XX còn muốn lập đền thờ.
Đó là Tần Ý Nùng tặng cho nàng, vô luận xuất phát từ mục đích gì, đều là chị ấy tặng cho mình.
Đường Nhược Dao ở sô pha im lặng ngồi một lát, đứng dậy đi đến phòng Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao bấm tay gõ cửa, Tần Ý Nùng căn bản không phản ứng nàng.
Đường Nhược Dao ở cửa hát lên 《 Tinh trung báo quốc 》, trước đó không quên rót cho mình ly nước, vừa hát vừa đỡ khát, đứt quãng.
Tần Ý Nùng trong cửa: "......"
Cô đem di động đang cầm trong tay qua lại nhìn, ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng, ngữ khí không thân thiện trả lời: "Đừng hát nữa, khó nghe muốn chết."
Đường Nhược Dao ngậm miệng, lưng dựa tường ngồi ở cửa, đem mặt vùi thật sâu ờ đầu gối.
Đường Nhược Dao đắm chìm ở thế giới của mình quá mức chuyên chú, liền âm thanh cửa lặng lẽ mở ra cũng không nghe thấy, cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện một đôi dép lê, nàng ngẩng đầu, Tần Ý Nùng chặn ánh đèn, rơi xuống một cái bóng thật lớn, trên cao nhìn xuống mà đứng ở trước mặt nàng.
Gâuu.
Tần Ý Nùng nói ở trong lòng.
Cô ngồi xổm xuống, mở bàn tay ra, di động kia lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô.
"Muốn hay không?" Tần Ý Nùng nghiêm túc mà dò hỏi nàng.
Đường Nhược Dao vươn tay.
Vào lúc nàng cầm lấy di động, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay Tần Ý Nùng, mang đến điện giật run rẩy. Đôi chân chuồn chuồn uyển chuyển nhẹ nhàng dừng trên mặt nước, chỉ có mặt nước biết nó nổi lên bao lớn gợn sóng.
Hôm nay em ấy chọc mình sinh khí như vậy, hẳn là nên chịu trừng phạt.
Tần Ý Nùng tìm cái cớ thật tốt cho bản thân, một tay chống ở trên sàn nhà, cúi người hôn qua.
Đường Nhược Dao trong lòng cảm xúc cũng không chiếm được thư giải, nương cơ hội này, dùng sức mà đáp lại cô.
Nụ hôn kéo dài đến hơn mười phút, lúc tách ra hai người đều thở hồng hộc.
Đường Nhược Dao sắc mặt ửng hồng, lông mi buông xuống.
Ngón cái Tần Ý Nùng xoa xoa gương mặt hơi đỏ của nàng, ánh mắt triều mến yêu thương, thấp nhu đạo: "Không được cự tuyệt quà của chị, không được đề cập tiền."
Đường Nhược Dao gật đầu.
"Lại đây, cho chị ôm một chút." Tần Ý Nùng liền ngồi dưới đất, đem nàng xoa tiến trong lòng ngực.
Sườn mặt Đường Nhược Dao gối lên trước người nàng, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của đối phương, rõ ràng tần suất nhanh hơn so với bình thường.
"Tỷ tỷ."
Thanh âm rầu rĩ từ trong lòng ngực truyền đến, Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"
"Chị thích em không?" Đường Nhược Dao véo lòng bàn tay.
Tần Ý Nùng không đáp, năm ngón tay mềm nhẹ chải vuốt tóc dài của cô gái trẻ, hỏi ngược lại: "Em thì sao? Thích chị không?"
"Thích."
"Chị cũng vậy." Tần Ý Nùng thực nghiêm túc mà nói, vùi đầu ở đỉnh đầu cô gái trẻ rơi xuống một nụ hôn.
Vậy chị còn thích bao nhiêu người như vầy nữa? Em đứng thứ mấy ở trong lòng của chị?
Đường Nhược Dao chui vào trong lòng ngực cô, nhắm mắt lại.
Tần Ý Nùng chỉ Đường Nhược Dao kích hoạt di động mới, đăng ký apple ID, cùng với làm sao tải app, còn lại để nàng tự tự hiểu, người trẻ tuổi đầu óc lanh lợi, trong chốc lát Đường Nhược Dao liền đem di động sử dụng đến rành mạch.
Tần Ý Nùng ở sô pha dài đọc sách, di động của cô đặt ở trên bàn trà, Đường Nhược Dao đem di động của mình cùng cô đặt song song một chỗ.
Mở hé cửa sổ, gió đêm nhè nhẹ mà thổi vào trong, trang sách lật mở, sàn sạt rung động.
Thứ hai đi trường học, di động mới không khỏi bị nhóm bạn cùng phòng một phen truy vấn, Đường Nhược Dao mặt không đổi sắc, nói dùng thù lao đóng phim của bản thân để mua. Nàng có hơn một trăm vạn, mua cái di động mới là có thể.
Văn Thù Nhàn cùng Thôi Giai Nhân vẻ mặt thất vọng, Phó Du Quân chỉ cười không nói.
Hoắc Ngữ Kha phòng 432 ở bên châm chọc mỉa mai, ăn một trận mắng từ Văn Thù Nhàn. Sinh hoạt cũng không có sinh ra bất đồng rất lớn gì, trừ bỏ hoạt động nhiều nhất hằng ngày của Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao là hôn môi.
Tần Ý Nùng thực tủy biết vị, hóa thân thành cuồng ma hôn môi, ỷ vào bản thân hôn tốt, động bất động đem Đường Nhược Dao hôn đến thở không nổi, sắc mặt đỏ bừng. Đường Nhược Dao ôm tâm thái nghiêm túc học tập, ở trong cái hôn mưa rền gió dữ của Tần Ý Nùng, gian nan mà tiến bộ.
Đường Nhược Dao tới đợt thi cuối kỳ.
Không cần lên lớp, nàng đơn giản mỗi ngày ở trong phòng tại tiểu khu Vọng Nguyệt Sơn.
Tần Ý Nùng cũng rõ ràng gia tăng số lần ngủ lại.
Hai người giống như một cặp đôi đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, như hình với bóng, động bất động liền dính lại cùng nhau, chỉ có hai người không cảm thấy thế mà thôi.
***
Một ngày buổi sáng, Tần Lộ Nùng nhìn Tần Ý Nùng vừa vào cửa vừa ngáp, sách thanh.
Tần Ý Nùng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nhấc chân hướng trên lầu đi, nói: "Em cần ngủ một giấc ."
Tần Lộ Nùng: "Tối hôm qua em làm gì?"
"Không làm gì." Tần Ý Nùng ánh mắt né tránh.
Đường Nhược Dao hôm nay buổi sáng có kỳ thi, muốn dậy sớm ra cửa, Tần Ý Nùng sợ dậy trễ không thấy được nàng, cố ý hẹn báo thức lúc 5 giờ sáng, nhưng tận mãi 4 giờ sáng cô mới ngủ được.
Sáng sớm phía trên trọng chân nhẹ không nói, còn hôn môi làm đầu óc thiếu Oxy. Đường Nhược Dao tên nhãi ranh kia, thừa dịp tinh thần cô vô dụng, đảo khách thành chủ, thiếu chút nữa đem cô ấn ở sô pha "làm".
Không biết chỗ nào học được, giống như tiểu sói con, tóm được liền hát vang tiến mạnh, muốn đem cô hủy đi ăn vào bụng.
May mắn hôm nay nàng có cuộc thi.
Tần Ý Nùng nhớ tới đều có chút nghĩ mà sợ.
"Em trước ngủ một giấc, có việc gì tỉnh ngủ lại nói." Tần Ý Nùng sợ Tần Lộ Nùng lại truy vấn, bàn chân vội bước đi.
Tần Lộ Nùng vỗ bảo bảo trong lòng ngực, thấp giọng nói: "Rất nhanh con liền sẽ có tiểu dì phụ, vui vẻ không?"
Bảo bảo một bàn tay duỗi ở bên ngoài, Tần Lộ Nùng cầm cái tay nhỏ mềm mụp của bảo bảo, nhỏ giọng trả lời: "Vui vẻ."
Tần Lộ Nùng quay đầu lại nhìn trên lầu, cười cười.
Tần Ý Nùng một giấc ngủ đến giữa trưa ăn cơm, thần thanh khí sảng hạ lâu, ôm lấy hài tử trong tay Tần Lộ Nùng, Tần Lộ Nùng lắc lắc cánh tay nhức mỏi, ở một bên lạnh lạnh nói: "Hiện tại nhớ tới cháu gái, mỗi ngày ra bên ngoài chạy như thế nào không thấy em?"
Tần Ý Nùng chột dạ nói: "Em vội công việc."
"Vội vàng yêu đương a?" Tần Lộ Nùng không lưu tình chút nào mà chọc thủng cô.
Tần Ý Nùng cười gượng.
Kỷ Thư Lan đứng ở cửa phòng bếp ——
"Đô Đô yêu đương?"
Tần Ý Nùng quay đầu trừng mắt nhìn Tần Lộ Nùng liếc mắt một cái, Tần Lộ Nùng hướng Kỷ Thư Lan giải thích nói: "Không, có người theo đuổi em ấy."
"Ồh ồh." Kỷ Thư Lan cười nói: "Có rảnh để chị con giúp con nhìn xem, trấn cửa ải."
Tần Lộ Nùng lấy cây lông gà đương lệnh tiễn, mắt lé nói: "Có nghe được lời mẹ nói không?"
Tần Ý Nùng nói: "Nghe được."
Cô vốn dĩ liền muốn cho Tần Lộ Nùng xem, chỉ là lúc trước thân thể chị gái còn không được tốt.
Cơm nước xong, Tần Ý Nùng đưa qua một tờ giấy.
"Này là cái gì?" Tần Lộ Nùng mở tờ giấy ra, ngẩng đầu đọc ra từ tờ giấy trắng mực đen kia: "Kỳ thi năm nhất hệ biểu diễn?"
Tần Ý Nùng ngượng ngùng xoắn xít, nhỏ giọng nói: "Lúc trước không phải chị nói muốn đến trường học của em ấy nhìn xem sao?"
Tần Lộ Nùng biểu tình nghiền ngẫm: "Em muốn chị đến nhìn mặt nào? Muốn gặp mặt tâm sự cùng em ấy sao? Hay là đơn phương nhìn em ấy?"
Tần Ý Nùng cũng không biết, một chút kinh nghiệm cô đều không có, nói: "Chị xem làm đi, đừng...... đừng dọa em ấy."
Tần Lộ Nùng nhìn cô không nói lời nào.
Tần Ý Nùng: "Như... như thế nào?"
Tần Lộ Nùng trầm ngâm một lát, hỏi: "Nếu chị phản đối, em sẽ cùng em ấy ở bên nhau sao?"
Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, môi mỏng nhẹ nhấp, gật đầu.
Tần Lộ Nùng nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu cô.
Kỳ thật trong lòng cô đã sớm có định luận, chỉ là thiếu một chân vào cửa này của mình mà thôi. Thậm chí một chân này mình đá hay không đá đều không quan trọng, nhưng nếu em gái đã đem cầu phóng tới trước mặt mình rồi, không thể không đá.
Huống hồ......
Tần Lộ Nùng khóe môi hơi cong.
Cô là thật sự rất muốn trông thấy thủy linh cải thìa (cô gái xinh đẹp trong sáng) kia, đến tột cùng có ma lực gì, đem muội muội nhà mình mê đến thần hồn điên đảo.
Tần Lộ Nùng đem tờ giấy một lần nữa gấp lại, nói: "Ngày mai chị liền đi."
"Đừng."
"Như thế nào?"
"Chờ em ấy thi xong đã, đừng ảnh hưởng em ấy phát huy, đợt thi cuối cùng là buổi chiều."
Tần Lộ Nùng nghe sách thanh.
Tần Ý Nùng mắt điếc tai ngơ, ngón trỏ quát quát chóp mũi, nhịn xuống sáng lạn tươi cười quá mức, nhìn chị gái khoe khoang một phen: "Em ấy vẫn luôn đứng nhất."
Lời này quen tai.
Khi còn nhỏ Tần Ý Nùng cũng thường thường khoe ra với bạn cùng lứa tuổi: Cậu có chị gái không? Mình có! Chị gái của mình rất là lợi hại, lần thi này chị ấy lại đứng nhất.
Tần Lộ Nùng tâm tình phức tạp.
Tương lai chị chồng cùng em dâu quan hệ kham ưu.
Tần Ý Nùng đưa số điện thoại của Đường Nhược Dao cho Tần Lộ Nùng, để chị gái gửi tin nhắn cho Đường Nhược Dao trong lúc nàng tắt máy để thi, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến tâm tình nàng trong lúc thi, lại có thể kịp thời hẹn gặp nàng.
Tần Lộ Nùng không nghe, vừa lúc cô muốn đi giải sầu, liền đeo kính râm cùng mũ lưỡi trai, làm một cái ngụy trang đơn giản, một mình đi học viện hài kịch thủ đô trước.
Vườn trường ngày thi vắng vẻ hơn so với thường ngày, lui tới đều là mấy bé mèo tam thể. Có người nhìn cô, lộ ra ánh mắt đánh giá; cũng có người cùng cô gặp thoáng qua, bỗng nhiên quay đầu, nhíu mày.
Tần Lộ Nùng bị ngăn cản hai lần, cô tháo kính râm xuống, ôn hòa về phía học sinh: "Nhận sai người, tôi không phải Tần Ý Nùng."
Hai chị em ngũ quan xác thật có vài phần tương tự, nhưng không giống đến mức như song sinh, khí chất càng là sai lệch quá nhiều, bọn học sinh sôi nổi ngượng ngùng mà xin lỗi. Vườn trường dào dạt hơi thở thanh xuân làm cô không khỏi hưởng thụ trong đó, Tần Lộ Nùng chậm rãi từ từ mà đi tới rồi ký túc xá của Đường Nhược Dao.
Cô đứng dưới bóng cây già, cúi đầu gửi tin nhắn cho Đường Nhược Dao.
"Giờ thi đã hết."
Đường Nhược Dao khép bút lại, ngồi tại chỗ chờ lão sư thu bài thi. Nàng đã sớm làm xong rồi, thói quen cho phép nhất biến biến mà kiểm tra, ngồi cho đến khi kết thúc thời gian.
Đường Nhược Dao đem bút thu vào trong túi, cùng nhóm bạn cùng phòng vừa nói vừa cười quay về ký túc xá.
Di động nàng để trong túi, nửa đường mới nhớ ra mà khởi động máy, một cái tin nhắn làm cho nàng chấn ngốc.
Tin nhắn đến từ dãy số xa lạ: 【 Tôi là chị gái của Tần Ý Nùng, hiện tại tôi đang ở cửa ký túc xá của em 】
Chị gái?!
Thật sự là tỷ tỷ hay là tình tỷ tỷ?
Đường Nhược Dao đi về ký túc xá với tâm bất ồn, ánh mắt đầu tiên liền thấy bóng dáng một nữ nhân thon dài, chỉ nhìn một cách đơn giản kính râm che nửa khuôn mặt, Đường Nhược Dao liền nhận ra.
Này chỉ sợ là tỷ tỷ thật.
Đường Nhược Dao đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, nàng cưỡng bách chính mình trấn định tâm thần, đi đến chỗ bóng dáng kia.
Liền tính cho nàng một ngàn vạn, nàng cũng sẽ không rời bỏ Tần Ý Nùng!
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chị chồng cùng em dâu nhỏ gặp gỡ, hôm nay Năm-Nhược muốn tiểu thư diễn thêm với mình sao? Bỏ thêm
Tần dễ lộng 《 Dưỡng thành tiểu 1 kế hoạch 》 khởi động!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro