Chương 24: Làm bạn gái em được không?

Đường Nhược Dao đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, nàng cưỡng bách chính mình trấn định tâm thần, đi đến chỗ bóng dáng kia.

Liền tính cho nàng một ngàn vạn, nàng cũng sẽ không rời bỏ Tần Ý Nùng!

___________________________________

Tần Lộ Nùng đeo kính râm, trước mặt là sinh viên đang qua lại.

Bình quân nhan sắc ở trường đại học nghệ thuật sẽ cao hơn một chút so với các trường đại học khác, ngẫu nhiên có mấy sinh viên hệ biểu diễn đi ngang qua, nam vai rộng eo thon, nữ da trắng mạo mỹ, quần áo cũng đẹp không kém.

Tần Lộ Nùng ôm tâm thái ngắm hoa thưởng thức sinh viên đầy thanh xuân, một cái giương mắt, tầm mắt dừng lại, dừng hình ảnh ở một đạo thân ảnh phía trước.

Tần Lộ Nùng thấy được Đường Nhược Dao.

Cô nhìn đến Đường Nhược Dao không phải bởi vì đã nhìn thấy nàng qua ảnh chụp cùng video, mà là ở nơi nhiều người như vậy, ánh mắt đầu tiên cô liền chú ý tới nàng. Nàng mặc một cái váy màu trắng liền áo, mang giày xăng-̣đan, ưu nhã thong dong, khí chất thoát tục.

Làn da nàng trắng nõn đẹp như ngọc, loé sáng lung linh dưới hoàng hôn dần buông ở phía tây chân trời.

Một mình nàng liền có thể ch đi hết mọi hào quang của mọi người chung quanh.

Nàng hơi hơi nghiêng đầu, dươngg như đang nơi chuyện phiếm cùng bạn cùng phòng, khóe môi thanh thiển mà gợi lên, ánh mặt ảm đạm vì nụ cười của nàng mà chớp mắt một cái, càng làm cho gương mặt kia thêm sặc sỡ loá mắt.

Nàng cúi đầu nhìn di động, chớp mắt cả người cứng đờ, tựa hồ không đứng được phải đỡ cánh tay bạn cùng phòng.

Chỉ cần một cái tin nhắn, liền đêm nữ thần không dính khói lửa phàm tục kéo xuống phàm trần.

Tần Lộ Nùng cười khẽ ra tiếng.

Ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn xung quanh một lúc, cùng chạm ánh mắt với Tần Lộ Nùng đang đứng dưới táng cay, tiếp theo đáy mắt nàng hiện lên một tia kiên định, đi thẳng đến chỗ Tần Lộ Nùng.

"Chào chị." Nàng chủ động vươn tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Tần Lộ Nùng cùng nàng nắm tay: "Chào em, tiểu gia hỏa."

Ngữ khí trêu chọc, kính râm hạ cằm lộ ra đường cong mềm mại.

Đường Nhược Dao trong lòng đánh lên cổ, lặng lẽ đem lòng bàn tay rũ xuống đưa về phía sau, năm ngón tay mở ra, để gió thổi vào lòng bàn tay đang ra mồ hôi của mình.

Văn Thù Nhàn chờ mấy người bạn cùng phòng liền nhìn thấy nàng bước nhanh về phía một cái cây, nói chuyện cùng một người phụ nữ đeo khẩu trang cùng kính râm. Các cô cũng không quen biết Tần Ý Nùng, lại là sườn mặt, ánh mắt đầu tiên không thể nào phát hiện điểm tương tự giữa Tần Lộ Nùng cùng chị gái, chỉ là đã đi theo tới táng cây.

Văn Thù Nhàn: "Vị này chính là......"

Tần Lộ Nùng ngẩng đầu, nhìn qua: "Chào mọi người."

Văn Thù Nhàn lấy đà tại chỗ nhảy lên, ôm lấy thân cây: "Má ơi!"

Thôi Giai Nhân không rảnh kéo cánh tay loạn xoay của cô xuống, tròng mắt cơ hồ trừng bất động.

Phó Du Quân không tự chủ được mà lui về phía sau nửa bước, cũng yên lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, khó nén khiếp sợ.

Tần Lộ Nùng nhướng mày.

Thì ra muội muội của cô có sức ảnh hưởng khoa trương như vậy sao?

Tần Lộ Nùng tự giới thiệu nói: "Tôi là Sharon, bạn của Đường Nhược Dao."

Tần Ý Nùng điện ảnh đều là dùng nguyên âm, đối với rất nhiều người Trung Hoa mà nói, giọng nói của cô vô cùng có độ nhận diện, càng không cần phải nói sinh viên hệ biểu diễn ôm điện ảnh của Tần Ý Nùng để phân tích, Tần Lộ Nùng mở miệng, các cô liền biết nhận sai người.

Văn Thù Nhàn lầm bầm lầu bầu một câu: "Như thế nào còn lấy tên tiếng Anh?"

Phó Du Quân lấy lại tinh thần, nói: "Chào chị, chúng em là bạn cùng phòng của cậu ấy."

Tần Lộ Nùng khóe miệng ngậm cười: "Rất vui được gặp mọi người."

Phó Du Quân ánh mắt biến ảo, quy về trầm tĩnh, cô cười cười: "Bọn em cũng vậy. Chị là tới tìm Đường Đường sao?"

Tần Lộ Nùng: "Ừm há"

Phó Du Quân giữ chặt tay hai người bạn cùng phòng, nói: "Bọn em đây liền không quấy rầy hai người nữa."

Văn Thù Nhàn còn muốn nói gì đó, bị ánh mắt Phó Du Quân nhìn qua, ngoan ngoãn mà đi theo, sau đó còn quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Người không liên quan giải tán, Tần Lộ Nùng nho nhã lễ độ mà mời nói: "Có thể ăn một bữa cơm không?"

Đường Nhược Dao gật đầu.

"Đương nhiên."

***

Văn Thù Nhàn nghẹn một đường nói, đến ký túc xá rốt cuộc cũng có thể vừa phun ra.

"Không phải chứ, người này là ai? Như thế nào lớn lên giống người kia như vậy?" Văn Thù Nhàn ôm ngực, một bộ dáng bị kinh hách.

Thôi Giai Nhân nói: "Tần Ý Nùng debut nhiều năm như vậy, một đống người dán nhãn ' tiểu Tần Ý Nùng ' để lăng xê, tôi thấy những người đó không có ai giống như người này, thật là thế giới to lớn việc lạ gì cũng có."

Văn Thù Nhàn: "Mấu chốt vấn đề không phải là vì sao chị ấy lại tìm đến Đường Đường sao?"

Thôi Giai Nhân nhìn về phía Phó Du Quân: "Lão Phó, sao cậu không nói lời nào?"

Phó Du Quân thất thần: "Cái gì?"

Thôi Giai Nhân nói: "Vừa rồi sao cậu lại vội vã kéo bọn tôi đi như vậy? Có phải cậu biết cái gì hay không?"

Phó Du Quân lắc đầu.

Văn Thù Nhàn như sói đói chụp mồi, đi tới khoanh lại cổ Phó Du Quân, Phó Du Quân thân hình hơi cứng, chậm rãi thả lỏng lại, nghe được ngữ khí cưỡng bức của Văn Thù Nhàn ở bên tai mình: "Thẳng thắn từ khoan kháng cự từ nghiêm, cậu liền ỷ vào cậu thông minh, cái gì cũng đều gạt bọn tôi!"

Phó Du Quân bị cô ghì đến thở không nổi, gian nan ra tiếng nói: "Tôi thật sự không biết."

Văn Thù Nhàn nhìn Thôi Giai Nhân làm cái ánh mắt.

Hai bên tấn công, các loại tứ chi tiếp xúc, Phó Du Quân cả người đều không ổn, cô xin tha nói: "Tôi nói tôi nói." Mặt cô tiểu tâm mà tránh đi nơi mềm mại, cổ cứng đờ giống như khối đầu gỗ, nói: "Các cậu buông tôi ra trước đã."

"Nói trước rồi buông."

"......" Phó Du Quân nhận mệnh nói: "Tôi đoán người kia là bạn gái Đường Đường."

"Bạn gái?!" Văn Thôi hai người trăm miệng một lời.

Phó Du Quân mượn cơ hội chui ra khỏi vòng vây, nhảy ra xa vài bước chân, hai tay che ở trước người, rất giống phụ nữ nhà lành bị khi dễ.

Hai người kia đang bận khiếp sợ, cũng chưa chú ý đến.

Văn Thù Nhàn gãi gãi đầu, nói: "Làm sao mà cậu biết được?"

Phó Du Quân thần sắc đã trở lại như thường, sửa sửa cổ áo rối loạn, nói: "Là tôi đoán."

"Vậy làm sao cậu đoán được?"

"Liền...... Tùy tiện một đoán? Các cậu tùy tiện vừa nghe, đừng cho là sự thật."

Văn Thù Nhàn sao có thể không lo thật, cô ở trong phòng đi tới đi lui, trong chốc lát vỗ tay trong chốc lát đánh quyền: "Không nghĩ tới cậu ấy quen không phải bạn trai mà là bạn gái, quá không nghĩa khí, vẫn luôn không nói cho chúng ta biết."

"Vì cái gì bạn gái cậu ấy lại giống Tần Ý Nùng như vậy?" Cô lẩm bẩm lầm bầm, lầm bầm lầu bầu, đột nhiên bật thốt lên nói: "Chẳng lẽ là thế thân?!"

Bị vô số tiểu thuyết cẩu huyết độc hại đầu độc não Văn Thù Nhàn lập tức bổ một vỡ tuồng ngược thân ngược tâm ——《 Tình nhân thế thân của hoa hậu giảng đường 》!

"Trời ụ!" Cô trừng lớn đôi mắt.

Lần đầu tiên Phó Du Quân không có lộ ra tươi cười, mà là ánh mắt hơi hơi trầm xuống, kỳ thật khi nhìn thấy Tần Lộ Nùng kia một khắc, trong đầu cô cũng hiện lên ý nghĩ này.

Đường Nhược Dao thường xuyên ở ký túc xá xem điện ảnh của Tần Ý Nùng, Phó Du Quân cho rằng nàng chỉ là ôm thái độ thưởng thức, không nghĩ tới là tồn tâm tư như vậy. Không chiếm được chính chủ, liền tìm đến người cùng Tần Ý Nùng năm phần tương tự để thay thế.

***

Tình nhân thế thân của hoa hậu giảng đường, không phải, Tần Lộ Nùng giờ phút này cùng Đường Nhược Dao mặt đối mặt ngồi ở một tiệm cà phê.

Thìa sứ nhỏ sau khi quấy xong, thìa sứ dừng ở ly, phát ra rất nhỏ âm thanh va chạm, Đường Nhược Dao nhịn xuống một chút run run. Nàng ngồi nghiêm chỉnh, vai tuyến căng chặt, đôi tay quy củ đặt trên đầu gối.

Tần Lộ Nùng bưng cà phê lên nhấp một ngụm, thanh âm tản mạn nói: "Em và em gái của tôi biết nhau như thế nào?"

Tới rồi!

Đường Nhược Dao ôm lấy mười hai vạn phần cảnh giác, miệng lưỡi tôn kính nói: "Kì nghỉ hè năm ngoái, em làm thêm ở một nhà hội sở, có người động tay động chân với em, Tần...... Tổng giúp em."

"Nói như vậy là anh hùng cứu mỹ nhân?" Còn rất lãng mạn, Tần Lộ Nùng ở trong lòng sách thanh.

"Không có, là Tần tổng thiện tâm."

"Ngày thường em cũng gọi em ấy là Tần tổng? Khách sáo như vậy sao?"

Lắc đầu.

"Vậy gọi là gì?"

"...... Tỷ tỷ." Bên tai Đường Nhược Dao đỏ lên, thanh âm thấp đến cơ hồ không nghe thấy.

"Khụ." Tần Lộ Nùng thiếu chút nữa bị nước miếng của bản thân sặc đến, cô dùng khăn giấy thong thả ung dung mà lau lau khóe môi, hỏi: "Cả hai ở bên nhau khi nào?"

"Còn chưa có ở bên nhau."

"Vậy bọn em ở chung một chỗ?"

Đường Nhược Dao hơi hơi trợn to đôi mắt, này chị ấy cũng biết? Nghĩ lại mà nói, Tần Ý Nùng là người đa tình như vậy, chị ấy cùng người khác ở cùng một chỗ thực bình thường. Nhưng chuyện này có cái điểm đáng ngờ, nếu ở cùng nhau thực bình thường, Tần Lộ Nùng vì sao còn đơn độc tới tìm mình?

Đường Nhược Dao có một phân tâm tư, thử hỏi ngược lại: "Này rất kỳ quái sao?"

Tần Lộ Nùng hơi giật mình.

Cô nghĩ: Chẳng lẽ không kỳ quái sao?

Bản thân Tần Ý Nùng đều quên mình ở trong miệng truyền thông có vô số tình nhân, quên cùng Đường Nhược Dao làm sáng tỏ hiểu lầm này, huống chi là Tần Lộ Nùng vừa về nước không lâu. Tần Lộ Nùng không phòng bị liền bị cải thìa phản một quân, hơn nữa như thế nào nàng làm tướng quân cũng không biết.

Tần Lộ Nùng gặp bất ngờ hoạt thiết lư.

Nhưng dù sao cô cũng có kinh nghiệm hơn so với cải thìa ngây ngô kia, lập tức cao thâm khó đoán mà cười, nói: "Em nói đi?"

Đường Nhược Dao: "......"

Mình nếu có thể nói ra cái tí sửu dần mẹo thìn gì thì cần đến nỗi phải thử chị ấy sao?!

Đường Nhược Dao nhìn cô, ăn ngay nói thật: "Em không biết."

"Vì cái gì?"

"Em không biết chị ấy đối người khác có phải cũng như vậy hay không." Trong mắt nàng hiện lên một mạt tự giễu nhàn nhạt.

Người khác?

Tần Lộ Nùng yên lặng mà thu thập tin tức.

Đường Nhược Dao hỏi: "Chị vì sao lại đến tìm em? Là chỉ tìm một mình em, hay là cũng tìm người khác?"

Tần Lộ Nùng tốn một giây thời gian tự hỏi, nói: "Chỉ một mình em."

Đường Nhược Dao cười nhạt: "Vinh hạnh của em."

Cho nên trong những tình nhân của Tần Ý Nùng xem như nàng rất có địa vị đi, thế nhưng dẫn tới chị gái ruột ra mặt. Đường Nhược Dao bỗng nhiên toát ra một cái suy nghĩ không thực tế, có phải Tần Ý Nùng thật sự có tình cảm với nàng hay không, nhà chị ấy nhân lúc kịp thời ngăn tổn hại, cho nên muốn cắt đứt tình cảm của Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao nghĩ đến đây, vốn đang căng thẳng thần kinh ngược lại thả lỏng lại.

Mặc kệ chị ấy nói như thế nào, chính mình không đáp ứng là được.

Tần Lộ Nùng trầm ngâm một lát, nói: "Tôi cũng chỉ có một đứa em gái này."

Đường Nhược Dao thần sắc nhàn nhạt.

Cho nên bước tiếp theo chính là "Cho em một ngàn vạn, rời khỏi em gái của tôi" sao?

Tần Lộ Nùng một tay chống cằm, hơi có chút buồn rầu nói: "27 tuổi, liền yêu đương cũng chưa từng trải qua."

Đường Nhược Dao: "???"

Đường Nhược Dao: "!!!"

Đường Nhược Dao bưng cà phê lên uống một hớp lớn.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Chưa từng yêu đương không đại biểu không có tình nhân...... Đi đạp mã bình tĩnh, chị ấy thế nhưng chưa từng yêu?! Cho nên chính mình chín bỏ làm mười có thể tính là mối tình đầu của chị ấy sao? Khẳng định là vậy rồi! Nếu không Tần Lộ Nùng vì cái gì đơn độc tới tìm mình!

Ha, ha ha, ha ha ha.

Khóe miệng liệt cong, tươi cười sắp khống chế không được, Đường Nhược Dao tiếp tục uống cà phê.

Uống uống uống, nỗ lực mà uống.

Uống xong rồi.

Tần Lộ Nùng: "......"

Cải thìa này nhìn bộ dáng không quá thông minh.

Tần Lộ Nùng giơ tay búng tay một cái: "Waiter, thêm một ly Latte."

Đường Nhược Dao hai tay buông xuống, sắc mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói: "Ngại quá."

Ngón trỏ của Tần Lộ Nùng ở ô vuông khăn trải bàn gõ gõ, cô chậm rãi mở miệng, hỏi: "Em cũng chưa từng yêu sao?"

Đường Nhược Dao gật gật đầu.

Chân mày Tần Lộ Nùng nhẹ nhích.

Thật tốt, hai trang giấy trắng.

Tần Lộ Nùng biểu tình suy nghĩ, hoàng hôn ngoài cửa sổ thấu tiến vào làm khuôn mặt cô thêm một tầng ôn nhu, cô uyển thanh hỏi: "Vậy cả hai tính toán khi nào ở bên nhau?"

Đường Nhược Dao nhìn cô, trong ánh mắt toát ra khó có thể tin, nói: "Chị không phải tới......"

"Tới làm cái gì?"

Đường Nhược Dao thanh âm thấp thấp: "Không phải tới bổng đánh uyên ương (chia rẽ uyên ương) sao?"

Tần Lộ Nùng ha ha cười.

Không phải người một nhà không vào chung một cửa, nhưng cải thìa cùng em gái cô ngốc giống nhau.

Đường Nhược Dao bị cô cười đến trong lòng bất ổn, không thua gì nhảy Tango, nàng mím môi, khiêm cung nói: "Vậy thỉnh Tần...... tiểu thư nói rõ."

Tần Lộ Nùng liếc nàng, bỡn cợt cười nói: "Vì cái gì tôi muốn chia rẽ bọn em? Tính cách kia của em gái tôi, khó có được ý trung nhân, bỏ lỡ lần này, lần sau còn không biết ở nơi nào đâu."

"Cho nên ý của chị là......" Đường Nhược Dao không tự chủ được thả nhẹ hô hấp, thật cẩn thận nói: "Duy trì bọn em?"

Tần Lộ Nùng nói rõ: "Tôi không có, tôi trần thuật khách quan sự thật."

Nhưng cô chính là ý tứ này.

Tần Ý Nùng nhìn như tứ phía viên dung, kỳ thật có rất ít người thật sự có thể có cơ hội chân chính tiếp cận nội tâm cô, càng đừng nói yêu đương. Cô ở trong vòng nhiều năm, chẳng lẽ không có người tỏ vẻ rất hảo cảm với cô sao? Tần Ý Nùng từ trước đến nay tránh đi còn không kịp, liền cơ hội nảy sinh đều không cho phép xuất hiện. Không biết cải thìa là như thế nào cơ duyên xảo hợp cùng em gái cô ở cùng nhau, dù sao kết quả đã là như thế này, cớ sao mà không làm?

Cải thìa là mối tình đầu, việc này có tốt có xấu, chỗ tốt là một khang nhiệt tình, dũng hướng vô địch, người trẻ tuổi yêu, kia thật là có thể đem người thiêu cháy, thời thời khắc khắc có thể cảm giác được mãnh liệt tình yêu, không có người chống cự được; chỗ hỏng là tương lai nếu gặp phải vấn đề, người trẻ tuổi kinh nghiệm ít, xử lý khả năng không thoả đáng, cuối cùng đường ai nấy đi. Mọi việc đều có trái phải hai mặt, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.
Lấy Tần Lộ Nùng ánh mắt tới xem, này búp cải trắng sạch sẽ lại tinh khiết, yêu đương tuyệt đối không mệt.

Không phản đối chính là tán thành, Đường Nhược Dao mừng rỡ như điên.

"Tỷ tỷ." Nàng kinh hỉ mà nhìn Tần Lộ Nùng, không biết sao, bật thốt lên hô lên như vậy một câu.

Tần Lộ Nùng xì cười ra tiếng, nói: "Chà, có phải sửa miệng quá sớm hay không?"

Đường Nhược Dao cúi đầu, xấu hổ và giận dữ muốn chết: "Thực xin lỗi."

Tần Lộ Nùng xua tay: "Không có việc gì." Rất đáng yêu.

Cô hỏi: "Hai người bọn em liền tính toán cương trứ như vậy?"

Đường Nhược Dao biểu tình hơi thu lại, hai tay bê ly cà phê mới vừa gọi ra, nói: "Em cũng không biết, em cảm thấy chị ấy thích em."

Tần Lộ Nùng cười nói: "Có điểm tự tin, em ấy chính là thích em."

Đường Nhược Dao lại lần nữa ngượng ngùng mà nhấp môi cười, nói: "Em đã biết."

Tần Lộ Nùng tò mò hỏi: "Nếu cả hai lưỡng tình tương duyệt (yêu thích lẫn nhau), vì cái gì phung phí thời gian bên nhau?"

Nguyên nhân của Tần Ý Nùng thì cô biết, nhưng tâm lý của cải thìa cô không hiểu, người trẻ tuổi không phải có bốc đồng nhất sao? Nếu rõ ràng đối phương thích mình, còn có thể nhịn xuống không thổ lộ?

Nếu em ấy thổ lộ, Tần Ý Nùng cái người không tiền đồ kia còn có thể không đồng ý sao?

"Sợ em ấy cự tuyệt em?"

Đường Nhược Dao lắc đầu, chân mày nhíu lại: "Không phải."

Nàng hai mắt hơi rũ, đầu ngón tay trắng thon nhéo nhéo ly cà phê, thấp thấp nói: "Em chỉ người chị ấy thích nhất, không phải là duy nhất của chị ấy." Liền cái "Nhất" này, cũng là hôm nay mới xác nhận.

Tần Lộ Nùng nhíu mày: "...... Ý của em là, em ấy còn thích những người khác?"

Đường Nhược Dao kín đáo nói: "Khả năng không phải cùng một loại thích, nhưng xác thật chị ấy còn có người khác."

Tần Lộ Nùng thanh âm ôn hòa mà nói: "Hiểu biết của tôi về em ấy, em ấy không phải loại người này, em có từng chính mắt nhìn thấy, em ấy cùng người khác ở bên nhau?"

Đường Nhược Dao lắc đầu.

"Vậy chính miệng em ấy nói với em sao?"

Đường Nhược Dao nâng lên mi mắt, ở trước đôi mắt trầm tĩnh như nước của người phụ nữ, một cái khả năng tính miêu tả sinh động.

Tần Lộ Nùng nhìn nàng, chậm rãi nói: "Mắt đã không thấy, tai lại cũng không nghe, em vì cái gì chắc chắn em ấy có người khác?"

Tim đập nhanh hơn.

Ngón tay Đường Nhược Dao vô ý thức mà buộc chặt, lại thả lỏng, lại nắm chặt, cổ họng nàng phát khô, nói năng lộn xộn nói: "Chính là, chính là bên ngoài đều nói như vậy."

Tần Lộ Nùng nhìn nàng như cũ, trong ánh mắt lại nhiều thêm một tia cảm xúc thất vọng.

"Em hỏi qua em ấy sao?" Cô trầm giọng nói.

"Em......" Đường Nhược Dao suy sụp nói: "Không có."

"Cho nên chỉ bằng mấy cái tin vỉa hè em liền cho rằng em ấy là người ong bướm lả lơi sao?" Lời này nói đến có chút nặng, Tần Lộ Nùng từ trước đến nay ôn hòa, nhưng đề cập đến Tần Ý Nùng, cô cũng không phải không có bộc phát tính tình.

Đường Nhược Dao nghẹn lời: "Em......"

Tần Lộ Nùng cười nhạo: "Như vậy xem ra em cùng những người bên ngoài đó không có gì khác biệt."

Đường Nhược Dao thật sâu mà cúi đầu: "Thực xin lỗi."

"Người em nên nói thực xin lỗi không phải tôi, rốt cuộc, em ấy cũng không biết là em vẫn luôn nghĩ về em ấy như vậy." Tần Lộ Nùng nhắc tới, mặt trầm như nước, nói: "Xin lỗi không tiếp được."

Đường Nhược Dao một người ngồi ở ghế dựa màu trắng, tĩnh nhiên cúi đầu, thật lâu chưa cử động.

***

Tiến vào cửa sân, Tần Ý Nùng tựa như chó con chỉ chờ chủ nhân về nhà, từ trong phòng chạy ra.

Tần Lộ Nùng đứng yên, bấm tay dùng sức búng vào trán cô.

Tần Ý Nùng che lại cái trán: "Làm gì vậy? Em trêu chị chọc chị sao?"

Tần Lộ Nùng đi ngang qua cô, sải bước vào phòng.

Tần Ý Nùng theo ở phía sau.

"Có phải chị cãi nhau với e ấy hay không?"

"Không có."

"Vậy chị vì cái gì......"

"Rót nước tới, vô nghĩa nhiều như vậy."

Tần Ý Nùng ôh một tiếng, ngoan ngoãn đi phòng bếp rót nước.

Tần Lộ Nùng nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu, hỏi: "Hai người bọn em rốt cuộc biết nhau như thế nào?"

"Em ấy nói với chị như thế nào?"

"Nói em ấy làm kiêm chức ở hội sở, gặp phải người xấu, em anh hùng cứu mỹ nhân."

Tần Ý Nùng cười rộ lên, sờ sờ cằm, tâm tình pha sung sướng nói: "Em ấy thật sự như vậy nói sao?" Kia xem ra chính mình lưu lại ấn tượng đầu tiên cho em ây rất tốt nhỉ.

Tần Lộ Nùng càng nhìn em gái càng giận sôi máu.

Cái đồ trứng ngốc, cứu mỹ nhân thì thế nào? Người khác còn cảm thấy em là phong lưu lạm tình đó.

"Sự thật là như thế sao?"

"Đúng vậy." Tần Ý Nùng tâm sinh ngọt ngào.

"Vậy hai người bọn em là như thế nào phát triển đến bây giờ?"

"Lâu ngày sinh tình."

"Ngày?"

"Thời gian ý tứ, không phải động từ."

"Ồh."

"Biểu tình này của chị là sao?" Tần Ý Nùng trừng mắt.

"Biểu tình chính trực." Tần Lộ Nùng sợ tổn thương tâm Tần Ý Nùng, không đem hiểu lầm của Đường Nhược Dao nói cho em gái biết, mà Tần Ý Nùng cảm thấy "Bao dưỡng" tồn tại trên danh nghĩa, khó có thể mở miệng, thích hợp mà giấu đi một phân sự thật này.

Cuối cùng Tần Lộ Nùng ẩn ý nhắc nhở nói: "Hai người ở chung quan trọng nhất chính là thẳng thắn thành khẩn."

Tần Ý Nùng vội không ngừng gật đầu: "Em biết."

Tần Lộ Nùng vẻ mặt sốt ruột.

Em biết cái rắm!

Tần Lộ Nùng nói: "Chị đi xem bảo bảo."

Tần Ý Nùng: "Đi đi, bảo bảo mới vừa tỉnh, phỏng chừng còn muốn chơi một lát."

Tần Lộ Nùng lưu lại cái bóng dáng cho cô, Tần Ý Nùng mới đột nhiên nhớ lại tới, nói: "Tỷ, chị còn chưa nói chị có ấn tượng thế nào đâu về em ấy?"

***

Đường Nhược Dao ủ rũ cụp đuôi mà đi ở trên đường, đèn đường mờ nhạt, ở sau người thật dài bóng dáng.

Cùng chị chồng tương lai lần đầu gặp gỡ, thất bại thảm hại, Đường Nhược Dao biết bản thân lưu lại ấn tượng không tốt cho đối phương, lúc đầu nói chuyện với nhau còn rất tốt, nhìn ra được đối phương rất vừa lòng với mình, lúc sau lại đoạn chuyển biến bất ngờ.

—— Người em nên nói thực xin lỗi không phải tôi, rốt cuộc, em ấy cũng không biết là em vẫn luôn nghĩ về em ấy như vậy.

Chín ngôn khuyên tỉnh lạc đường sĩ, một ngữ bừng tỉnh người trong mộng. (Chín ngôn khuyên tỉnh người lạc lối, một ngữ làm thức tỉnh người trong mộng)

Đường Nhược Dao hận không thể ném cái miệng rộng ngu ngốc của mình đi. Tần Ý Nùng khi nào chính miệng nói qua chị ấy có tình nhân, nói là bao dưỡng, sau khi kí xong hợp đồng bản thân mình từng thực hiện nửa điểm nghĩa vụ của chim hoàng yến sao? Chị ấy đưa tiền cho mình thanh toán phí giải phẫu cho ba, dùng quan hệ cho ba thay đổi bệnh viện, còn dốc lòng chỉ dạy mình biểu diễn, đề cử mình đi thử vai, cho mình thanh vân thẳng thượng, kim chủ nhà ai giúp dỡ không cần báo đáp, chỉ lo đối tốt với mình.

Cả ngày liền chỉ biết khai não động khai não động, não động so hắc động còn lớn hơn, như vậy có thể khai não động học cái gì biểu diễn, như thế nào không đi học biên kịch đi? Liền loại này 18X não động, hệ biên kịch đều không thu nhận mình.

Phế vật, phế nhân, phế sài.

Miệng rộng dùng làm gì? Hỏi a, mày như thế nào liền không biết hỏi đây?

Nhân gia toàn tâm toàn ý đối đãi với mày, mày lại suy nghĩ hôm nay chị ấy lại sủng hạnh tình nhân nào? Lòng lang dạ sói! Không bằng heo chó!

Đường Nhược Dao vào ký túc xá, không nói một lời mà đứng ở cửa, áp suất thấp bao phũ quanh quẩn quanh người.

Ba người bạn ký túc xá đồng thời nhìn nàng, đột nhiên thấy nàng giơ tay cho miệng mình một cái tát.

Bang ——

Một tiếng vang dội.

Văn Thù Nhàn đại kinh thất sắc, từ thang lầu xuống dưới, dẫm không chắc, bùm đầu gối chạm đất.

Ba người còn lại nghe được đầu gối đều tê rần theo, không đành lòng mà đừng khai mắt.

Văn Thù Nhàn kêu thảm thiết một tiếng, ôm mình thanh một cái nhộng trên mặt đất, ôm đầu gối qua lại lăn lộn: "Đau đau đau đau đau ô ô ô ô ——"

Mọi người: "......"

Ba người đem Văn Thù Nhàn đưa đi bệnh viện, may mắn không bị thương đến xương cốt, tạp ra một mảnh ứ thanh, thoa thuốc, đỡ Văn Thù Nhàn khập khiễng lên xe, ngồi xe về ký túc xá.

Văn Thù Nhàn vỗ ngực nói: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi sắp tiến tổ, này nếu mà xấu, bộ diễn đầu tiên của tôi phải ngâm nước nóng, tôi nhiều oan ức mà."

Đường Nhược Dao luôn trầm mặc bỗng dưng ra tiếng nói: "Thực xin lỗi." Tiếng nói khàn khàn.

Đường Nhược Dao kia một cái tát không hề nương tay, dấu tay đỏ tươi rõ ràng có thể thấy được. Văn Thù Nhàn liên tưởng đến người tình nhân thế thân lúc chiều mang nàng đi, chính mình não bổ một phen ngược tâm kiều đoạn, lập tức liền trấn an nói: "Tôi đây không phải không có việc gì sao."

Đường Nhược Dao lặng im vài giây, nói: "Tôi chính là cái súc sinh!"

Văn Thù Nhàn nói lắp nói: "Đảo...... Đảo cũng không cần như thế."

Cô vội nhìn Phó Du Quân, Phó Du Quân đạm nói: "Là người là súc sinh, trở về lại nói."

Nếu Đường Nhược Dao thật sự đem người ta coi như thế thân, cho dù nàng là bạn cùng phòng của mình, cô cũng sẽ không đứng về phía nàng.

Đường Nhược Dao cúi đầu.

Xe mới vừa dừng lại, nàng liền nhận được điện thoại  của Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng ở bên điện thoại ngữ khí ôn nhu hỏi nàng: "Tỷ tỷ của chị buổi chiều đi tìm em, chị ấy có làm khó dễ em hay không?"

"Không có." Đường Nhược Dao hít hít cái mũi.

"Em khóc?"

Đường Nhược Dao đi tới tàng cây hẻo lánh.

Văn Thù Nhàn: "Ai?"

Phó Du Quân ngăn cô lại, nói: "Chúng ta trước lên lầu." Ánh mắt cô dừng ở bóng dáng Đường Nhược Dao, dừng hình ảnh hai giây, thu hồi, "Đi thôi."

Đường Nhược Dao cúi đầu, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

"Như thế nào không nói lời nào?" Tần Ý Nùng nôn nóng hỏi: "Em ở đâu?"

"Trường học." Giọng mũi càng nặng.

Bảo bảo nửa tuổi, Tần Lộ Nùng phóng bé con trên thẻm ở phòng khách bò, bên tai truyền đến tiếng bước chân thịch thịch thịch trầm trọng, Tần Ý Nùng bước nhanh từ lầu hai xuống tới, trong tay cầm một chuỗi chìa khóa xe.

"Em đi đâu?"

Tần Ý Nùng trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái: "Em trở về sẽ tính sổ cùng chị!"

Tần Lộ Nùng: "......"

Cửa lớn phanh đóng lại.

Tần Lộ Nùng táp hạ miệng, cầm trống bỏi trêu đùa tiểu hài tử trên mặt đất, Ninh Ninh đi về phía trống bỏi, cười khanh khách. Tần Lộ Nùng đem trống bỏi vứt trên mặt đất, cười lạnh: "Cưới vợ liền quên tỷ."

Tần Ý Nùng ra cửa có tài xế cùng Quan Hạm, rất ít khi tự lái xe, một đoạn đường lái đến cẩn thận, điện thoại còn không dám cúp, sợ tiểu bạch thỏ trốn đi một người khóc nhè.

"Chị rất nhanh liền đến." Cô ôn nhu trấn an Đường Nhược Dao: "Không phải sợ."

"Dạ."

Tần Ý Nùng không dám lái vào trường học, như cũ ngừng ở bên ngoài, báo bảng số xe.

Đường Nhược Dao mở cửa ngồi vào ghế phụ, bàn tay đặt sau lưng đưa tới, hướng Tần Ý Nùng tặng một nhành hoa hồng.

Tần Ý Nùng nhấp miệng, kiệt lực muốn đem ý cười giấu đi, vẫn là từ khóe mắt thượng cong độ cung để lộ ra sự vui mừng, cô nhẹ giọng hỏi: "Cho chị?"

"Dạ."

Tần Ý Nùng nhận lấy, cầm ở trong tay.

Mùi hương hoa hồng tràn ngập bên trong xe.

Cô khống chế không được, lộ ra một nụ cười gần như ngây thơ, nói: "Cám ơn."

Hoa hồng ban đêm không có kiều diễm tươi đẹp như sáng sớm, Tần Ý Nùng cũng không phải lần đầu tiên nhận được hoa hồng, có rất nhiều người, tặng cô rất nhiều những bó hoa tinh xảo xinh đẹp. Nhưng cô sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ dưới những ánh đèn rực rỡ mới vừa được bật trong màn đêm, người trong lòng cô tặng cho cô một đóa hoa hồng đỏ.

Đường Nhược Dao cầm lấy bàn tay đang cầm hoa hồng của cô.

Đốt ngón tay thon dài của Tần Ý Nùng không tự chủ được mà cuộn lại cuộn, thanh âm phóng nhẹ: "Làm sao vậy?"

Đường Nhược Dao nhìn cô mấy giây, thở ra khẩu khí, nói: "Không có gì, chúng ta trở về lại nói."

Tần Ý Nùng lạ lẫm khởi động xe, khai chuyển hướng đèn, đem xe nhập vào dòng xe cộ tuyến đường chính.

Đường Nhược Dao nhìn ra tới, hỏi cô: "Sao chị lại tự mình lái xe tới?"

Có lẽ là do nhận được hoa hồng, tình cảm Tần Ý Nùng giấu ở trong trái tim giống như hồng thủy vỡ đê, ở trong màn đêm này cô mặc kệ.

"Lo lắng cho em." Cô trả lời.

"Em không có việc gì, ở trường học sẽ không có việc gì."

"Nhìn thấy em mới yên tâm."

Đôi tay Tần Ý Nùng nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, sợ phân tâm, cho nên không nhìn thấy nàng, môi cô hơi nhấp, mỗi một câu trả lời đều thực nghiêm túc.

Đường Nhược Dao quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, một bàn tay chống môi, nếm được hương vị nước mắt.

Không có gì muốn hỏi.

Tâm ý của cô đã sớm rõ ràng, rành mạch mà phơi bày ở trước mặt nàng, là nàng bị che mắt, bị tin vỉa hè giả dối mê đôi mắt.

Hai người về tới phòng ở Vọng Nguyệt Sơn.

Tần Ý Nùng đi vào trước, lấy ra hai đôi dép lê, cô khom lưng đổi giày, sau khi đứng dậy Đường Nhược Dao vẫn như cũ duy trì tư thế đứng thẳng bất động .

Tần Ý Nùng ngẩng đầu.

Đường Nhược Dao đứng ở sảnh cửa, chuyên chú chăm chú nhìn cô, ánh mắt của nàng làm cô không khỏi hơi hơi run rẩy, ngực đi theo nóng lên, nào đó ấp ủ nóng bỏng nóng cháy tình cảm ở không gian nhỏ hẹp.

Đường Nhược Dao một trái một phải nắm lấy đôi tay cô, ngón cái qua lại vỗ về mu bàn tay người phụ nữ.

Nàng nhìn đôi mắt đen nhánh của người phụ nữ, Tần Ý Nùng cũng nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu.

Giờ khắc này Đường Nhược Dao giống như từ năm ngoái đến hiện tại cao cao vứt khởi trái tim đột nhiên rơi xuống đúng chỗ, an bình kiên định mà nói.

"Tần Ý Nùng, làm bạn gái em được không?"


___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Nhược 1 (công), ngươi như thế nào 1 (công) như vậy !

Hôm nay "a a a a a a a a" đi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro