Chương 26: Nói định rồi
Phó Du Quân trước mắt say xe, đỡ sô pha, trấn định nói: "Em là bạn cùng phòng của Đường Nhược Dao, xin hỏi là bạn gái Đường Đường sao?"
Tần Ý Nùng lặng im một lúc.
"Là tôi."
Phó Du Quân khóe môi hơi câu lên, nói: "Cậu ấy uống say, có tiện đến đón cậu ấy một chút không?"
___________________________________
Phó Du Quân cúp máy.
Văn Thù Nhàn cùng Thôi Giai Nhân nhìn qua, ríu rít mà đặt câu hỏi:
"Là thật hay giả?"
"Tần Ý Nùng nghe máy hả?"
"Khi nào chị ấy tới đây?"
Phó Du Quân nhìn hai người thần sắc khẩn trương, cầm điện thoại di động một lần nữa nhét trở lại trong tay Đường Nhược Dao, bình đạm cười nói: "Sự thật."
Văn Thù Nhàn a một tiếng, ngã nằm ra sô pha, một bộ dáng "Tôi không có", hai mắt đăm đăm mà nhìn trần nhà, không thể định thần lại được.
Hai tay Thôi Giai Nhân vô thức mà nắm chặt lại, đầu ngón tay đều mau ninh thành bánh quai chèo.
"Đợi lát nữa chị ấy tới đây đón người sao?" Thôi Giai Nhân hỏi. Kia không phải có thể nhìn thấy Tần ảnh hậu phiên bản đời thật sao?
Phó Du Quân nhún vai: "Trong điện thoại chị ấy nói như vậy."
Thôi Giai Nhân dọn hai cái đùi của Văn Thù Nhàn khỏi sô pha, chính mình cũng an tường mà nằm xuống, cô nhắm mắt lại, nói: "Giúp tôi đem quan tài lại đây một chút."
Phó Du Quân cười nhẹ ra tiếng.
Đường Nhược Dao không tiếp tục khóc, nghiêng đầu ngủ rồi, Phó Du Quân nâng cái ót nàng lên, lót cái gối sau đầu nàng.
Cô tự chọn cho mình bài Dương Thiên Hoa 《 Nơi Chốn Hôn 》, một mình cầm micro ca hát.
***
Tần Ý Nùng bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi ngang qua bàn làm việc của Quan Hạm, gõ xuống bàn làm việc bằng gỗ trầm, Quan Hạm ngẩng đầu, Tần Ý Nùng đã đi xa.
Nàng đem laptop khép lại, nhét vào trong túi, bước nhanh đuổi theo.
Thân là một người trợ lý đủ tư cách, động tác chính là nhanh chóng như vậy.
"Tần tỷ."
"Đi đại học."
Quan Hạm dùng chìa khóa mở khoá xe hơi màu đen đang đậu ở hầm gara, mở ra cửa xe đưa Tần Ý Nùng ngồi vào sau xe, lại khom lưng vào ghế điều khiển, thuần thục mà khởi động xe, chuyển hướng, vững vàng lái ra khỏi gara.
Tần Ý Nùng nâng tay nhéo nhéo ấn đường, nhắm mắt dưỡng thần.
Màn hình di động của Đường Nhược Dao sáng lên, Phó Du Quân cầm lên nhìn, màn hình hiển thị: Quan Hạm.
Đây là ai?
Phó Du Quân giơ tay ý bảo Văn Thù Nhàn tắt âm thanh âm nhạc, sau đó nhận cuộc gọi, trầm ổn nói: "Xin chào."
"Cô là vị nào?"
Bên loa truyền đến thanh âm lạnh băng thấu xương, không cần nhìn đến biểu tình của đối phương, não Phó Du Quân đã hình dung ra đối phương với khuôn mặt bất thiện, nhưng đối phương không ở trước mặt mình, cho dù là cái người vạm vỡ cũng đánh được cô.
Cho nên Phó Du Quân tự tại nói: "Cô gọi đến, nên cô tự giới thiệu."
Quan Hạm bắt lấy di động một lần nữa nhìn nhìn, xác định không gọi sai, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi tìm Đường Nhược Dao."
"Ồh, tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy."
"Tôi tới đón cô ấy."
"Cô là Tần...... là ai?"
"Trợ lý."
Quan Hạm đi nhanh xuyên qua hành lang lầu sáu của KTV Minh Nguyệt, gót giày trên mặt đất đánh ra tiếng vang thanh thúy, xác nhận nói: "Là phòng 6755 sao?"
"Đúng vậy."
"Tôi tới rồi."
Thịch thịch thịch.
Phó Du Quân giơ di động, mở cửa.
Ánh đèn năm màu lưu chuyển ở hành lang, chiếu lên người cô gái trẻ tuổi đứng ở cửa, Phó Du Quân chỉ cảm thấy ánh sánh phía sau bỗng nhiên ảm đạm, chỉ có một tấc vuông nơi Quan Hạm đứng là ánh sáng tụ lại.
Cô thậm chí không có thấy rõ bộ dáng của đối phương, liền cảm giác toàn bộ thế giới sáng ngời, núi hoang nở hoa.
"Chào cô." Quan Hạm lạnh nhạt lại không mất lễ phép mà ra tiếng: "Tôi tìm Đường tiểu thư."
Giống như qua vài giây ngắn ngủi, lại tựa hồ dài như cả đời.
Phó Du Quân lông mi nhẹ nhàng mà chớp giật mình, nghiêng người nhường đường: "Mời vào."
Quan Hạm gật đầu, đi ngang qua nàng đi vào.
Nháy mắt gặp thoáng qua, Phó Du Quân ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ấy, thấy gương mặt tinh tế như sứ của cô ấy, mặc một bộ tây trang màu trắng, bởi vì đang là mùa hè, mở ra hai nút cổ áo, lộ ra cái cổ rất trắng, rất đẹp.
Cô ấy thực tuổi trẻ, so bọn họ lớn hơn không bao nhiêu, ước chừng chỉ có 23 24 tuổi, khí chất lại rất trầm tĩnh, cô ấy cong lưng, đi xem Đường Nhược Dao, quần tây bao lấy cái mông đẫy đà. Tròn......
Khụ.
Phó Du Quân quân tử mà dời mắt.
"Đường tiểu thư." Quan Hạm nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai Đường Nhược Dao: "Đường tiểu thư?"
Phó Du Quân đem tầm mắt dừng ở cái ót Quan Hạm, tiến lên ôn thanh nói: "Cậu ấy sau khi uống rượu say giống như lợn chết, không thể kêu tỉnh, nếu chị không ngại, tôi giúp chị cùng nhau đỡ cậu ấy đi ra ngoài."
Văn Thù Nhàn nghe thấy, trong lòng hiện lên một tia khác thường, Đường Đường là bạn cùng phòng của bọn cô, lại không phải gả chồng, muốn nói không ngại cũng nên là bọn cô nói chứ.
Quan Hạm đưa lưng về phía Đường Nhược Dao, một đầu gối ngồi xổm xuống, nói: "Làm phiền các cô đem cô ấy đỡ đến trên lưng tôi."
Ba người còn lại hợp lực đem Đường Nhược Dao đỡ tới trên lưng Quan Hạm, hai tay Quan Hạm câu lấy đầu gối Đường Nhược Dao, lại nói: "Các cô hỗ trợ ấn lưng cô ấy, đừng để cô ấy ngã ra sau."
Chuyện này một người là có thể làm, Phó Du Quân xung phong nhận việc.
Quan Hạm cánh tay dùng lực, vững vàng mà đem Đường Nhược Dao lên lưng.
Phó Du Quân: "Nếu chị cảm thấy mệt thì nói, hai chúng ta có thể thay đổi."
Quan Hạm bình tĩnh mà nhìn cô một cái.
Phó Du Quân lộ ra một nụ cười khẩn trương.
"Không cần." Quan Hạm dùng thanh âm không có một chút phập phồng nào nói.
Người say rượu nặng hơn bình thường, Phó Du Quân cẩn thận quan sát đến biểu tình của đối phương, phát hiện cô ngoài trừ hô hấp hơi trầm một chút, nửa điểm cũng không thấy phải cố hết sức.
Quan trợ lý sức lực rất lớn.
Quan trợ lý ngày thường thường xuyên rèn luyện sao?
Quan trợ lý chị tên đầy đủ gọi là gì? Không phải đã biết sao? Kêu Quan Hạm.
Tôi họ Phó, không phải hạnh phúc phúc, từ đâu ra bệnh tâm thần!
Phó Du Quân trong đầu suy nghĩ vô số câu lời chào hỏi dạo đầu, một câu so một câu lại càng ngu xuẩn, từ trước đến nay linh hoạt ba tấc không loạn miệng lưỡi cứng đờ vô cùng, cô không rõ ràng mà mím môi, trong ánh mắt toát ra một tia uể oải.
Bất tri bất giác ra khỏi KTV.
Quan Hạm nâng nâng cằm, chỉ cái phương hướng: "Bên kia."
Đã hoàng hôn.
Con đường phía sau đại học người đến người đi, như nước chảy, Phó Du Quân để Văn Thù Nhàn hỗ trợ đỡ Đường Nhược Dao, còn mình đến bên người Quan Hạm, mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, thay cô ấy chống đỡ khả năng va chạm đến người cô.
Một chiếc xe hơi màu đen lẳng lặng mà ngừng ở kia.
Văn Thù Nhàn nhìn chiếc siêu xe kia, không tự chủ được sản sinh một cái giả thiết lớn mật. Cô nửa che miệng lại, nhỏ giọng hỏi Quan Hạm: "Tần...... chị ấy ở bên trong sao?"
Quan Hạm tích tự như kim (kiệm lời như vàng): "Ừm."
Văn Thù Nhàn đảo trừu khẩu khí lạnh.
Phó Du Quân: "......"
Lời này là cô muốn hỏi, như thế nào đã bị Văn Thù Nhàn đoạt trước!
Văn Thù Nhàn lại hỏi: "Chị ấy xuất hiện ở chỗ này có thể rất nguy hiểm hay không?"
Quan Hạm nói: "Có chút, cho nên trong chốc lát làm phiền các cô hỗ trợ, che chắn cửa phụ phía sau xe."
Văn Thù Nhàn: "Kia cần thiết."
Phó Du Quân một búng máu ngạnh đến yết hầu.
Hai mươi từ!
Quan Hạm gõ gõ cửa sổ xe, vài giây sau, xe mở khoá, Văn Thôi hai người lập tức tay cầm tay hóa thân tường người, bao quanh ngoài cửa xe, đồng thời từ lúc mở cửa xe không quên thò một cái đầu vào, chờ mong mà muốn thấy chân dung Tần ảnh hậu.
"Tần tỷ."
Quan Hạm đem Đường Nhược Dao buông xuống, lại nửa đỡ nửa ôm mà đem nàng đỡ vào ghế sau. Văn Thù Nhàn đánh bạo đem đầu hướng vào bên trong xem xét, đối thượng một khuôn mặt mang kính râm, môi đỏ da trắng, tóc quăn dài lười biếng.
Văn Thù Nhàn nhịn xuống kích động dường như muốn ngất xỉu đi, nói: "Chào chị."
Tần Ý Nùng hạ kính râm xuống, khóe môi cong lên một cái: "Chào em, Văn Thù Nhàn?"
Văn Thù Nhàn che ngực: "Ngài nhận ra em?"
"Nghe...... Dao Dao nói qua."
"Bọn dm hôm nay mới nghe cậu ấy nói đến chị!" Văn Thù Nhàn lên án mà nói xong một câu này, mới phát giác chính mình to gan lớn mật, cô thấp thỏm mà nhìn Tần Ý Nùng, nói: "Em không lựa lời, thực xin lỗi."
"Không sao." Tần Ý Nùng khẽ mỉm cười, nói: "Đa tạ các em chăm sóc em ấy, có rảnh mời các em ăn cơm."
"Vâng ạh." Văn Thù Nhàn dù tâm khô khan, cũng nghe ra đây là cô hạ lệnh đuổi khách, này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện phiếm, lập tức thức thời mà lui ra phía sau, Quan Hạm đem cửa sau xe đóng lại, vòng đến ghế điều khiển, đem xe lái đi rồi.
Văn Thù Nhàn đứng tại chỗ giao lưu chuyện vô cùng kinh ngạc mới vừa rồi cùng Thôi Giai Nhân.
"Mặt rất nhỏ! Làn da rất trắng!"
"Màu môi rất đẹp, quên hỏi màu nào, chờ Đường Đường tỉnh tôi hỏi cậu ấy một chút, bảo cậu ấy chụp tự chụp một bức ảnh cho tôi, ka ka ka."
"Ngực hình như rất to, nhưng tôi không dám nhìn kỹ ha ha ha."
"Nói chuyện ngữ khí cũng rất ôn nhu, không có làm giá, Đường Đường thật là kiếm được! Hận, tôi như thế nào liền vận khí không tốt như vậy!"
Thôi Giai Nhân cùng cô khí thế ngất trời mà thảo luận.
Chỉ có Phó Du Quân không nói một lời, nhìn phương xa thất thần.
Văn Thù Nhàn kêu cô vài lần cũng không phản ứng, cuối cùng rống lớn một tiếng vào lỗ tai cô, Phó Du Quân chậm nửa nhịp mà quay đầu, nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?"
Văn Thù Nhàn: "Về ký túc xá sao?"
Phó Du Quân: "Về."
Các cô đi qua đường cái, mấy mét nơi xa kia chính là cửa phía nam trường học, Phó Du Quân cuối cùng quay đầu lại nhìn, đồng tử màu nâu nhạt hiện lên hình ảnh một chiếc xe.
***
Đường Nhược Dao ngủ say gối lên trên đùi Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cúi đầu vén lên tóc mái che khuất mặt nàng, ngón tay lại không có rời đi, mà là dọc theo cái trán trơn bóng đầy đặn của nàng, từ mũi một đường trượt xuống, tới rồi môi đỏ hơi mỏng.
Độ ấm hơi thở cao hơn nhiệt độ bình thường một chút một chút mà phả lên trên tay cô.
Tần Ý Nùng bấm tay hướng lên trên, oán hận mà nắm cái mũi nàng.
Tuổi không lớn, bản lĩnh không nhỏ, còn học được mượn rượu tiêu sầu?
Đường Nhược Dao thực mau hô hấp không thuận, vốn dĩ gương mặt bị ửng đỏ vì rượu lại càng đỏ, nàng hé miệng hô hấp, giống như cá mắc cạn. Tần Ý Nùng buông lỏng tay ra, làn không khí mới mạnh mẽ tràn vào xoang mũi, Đường Nhược Dao biểu tình thoải mái hơn nhiều, khóe môi hơi hơi cong lên, lộ ra vài phần nhã nhặn lịch sự tươi đẹp.
Tần Ý Nùng vừa yêu vừa ghét, qua lại nhéo làn da mặt tốt mịn của nàng.
Đường Nhược Dao ngủ, một chút phản ứng cũng không có, tùy ý cô làm xằng làm bậy.
Tần Ý Nùng bỗng nhiên bật cười.
Cô nâng cái ót của Đường Nhược Dao lên, cúi đầu hôn lên môi nàng, hôn hai cái, Đường Nhược Dao liền bản năng đáp lại cô, vừa hôn vừa lẩm bẩm lầm bầm, Tần Ý Nùng tạm thời tách ra, lỗ tai tiến đến bên môi nàng.
"Tỷ tỷ...... Tần Ý Nùng......"
Xúc cảm mềm mại từ trên môi rời xa, Đường Nhược Dao tự phát mà ngưỡng mặt tìm kiếm đôi môi kia.
Sau tai nóng lên, cùng với mềm mại ẩm ướt.
Tần Ý Nùng một cái giật mình, vội đem nàng ấn xuống dưới, tiếp tục hôn môi.
Đường Nhược Dao uống rượu, càng hôn càng nhiệt, đôi tay ôm Tần Ý Nùng bắt đầu kiều thanh hừ hừ.
Quan Hạm ngồi thẳng thân mình, hai mắt nhìn phía trước, mắt điếc tai ngơ.
Tần Ý Nùng đem đôi tay Đường Nhược Dao không ngừng cọ trên người cô đè chặt lại, làm nàng không thể động đậy, phân phó Quan Hạm nói: "Tăng khí lạnh lên một chút."
"Vâng."
Độ ấm trong xe giảm xuống, Đường Nhược Dao cũng không lộn xộn, ngoan ngoãn mà gối ngủ.
Tần Ý Nùng nhẹ nhàng thở ra.
Xe dừng ở tiểu khu Nguyệt Sơn, hai tay Tần Ý Nùng dùng sức xoa bóp mặt Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao ngủ say giống như heo cuối cùng cũng tỉnh, mơ mơ màng màng mà nhìn cô.
"Có thể đi không?" Tần Ý Nùng lạnh mặt hỏi nàng.
Đường Nhược Dao ước chừng sửng sốt mười giây đồng hồ không nói gì, nàng xoa xoa huyệt thái dương, khàn khàn nói: "Có thể."
Tần Ý Nùng ra ngoài trước, ở phía sau cửa xe chờ nàng.
Đường Nhược Dao tay chống ở ghế dựa, lung lay mà bước ra tới, một chân không ổn, ngã vào cái ôm mềm mại của Tần Ý Nùng. Nàng thuận thế liền câu lấy cổ đối phương, mặt chôn ở cổ cô, mềm mại mà cọ.
Tần Ý Nùng: "......"
Làm gì cũng không được, làm nũng là giỏi nhất.
Một cánh tay Tần Ý Nùng vòng eo nàng, bên môi giấu đi ý cười, ra vẻ lãnh đạm nói: "Lên lầu."
Đường Nhược Dao ngoan ngoãn nói: "Được."
"Chưa tỉnh rượu?"
"Không phải." Đường Nhược Dao nói, "Đầu em rất choáng."
"Đừng hoảng." Tần Ý Nùng giơ tay đỡ cái ót của nàng: "Càng hoảng càng choáng, không biết sao?"
"Biết."
"Ngoan." Tần Ý Nùng ôn nhu sờ sờ nữ hài tóc dài.
Quan Hạm ấn thang máy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Này cũng kêu sinh khí?
Dọc theo hành lang, Đường Nhược Dao rải một đường kiều. Tần Ý Nùng buồn cười, nhìn sắc mặt Quan Hạm lại càng ngày càng đen, Quan Hạm vì phòng ngừa chính mình bị giết người diệt khẩu, đem hai người đưa vào cửa, liền sảnh cửa cũng chưa bước vào, cất bước liền đi rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Tần Ý Nùng đem giày dẫm rớt, để chân trần đi vào, đem Đường Nhược Dao an trí ở sô pha, ngồi xổm xuống bỏ đi giày và vớ của nàng, lại dùng cây lau nhà lau sạch sẽ nơi bị nàng dẫm dơ, cuối cùng ngồi ở sô pha đơn nghỉ tạm, ba phút sau, đi phòng bếp nấu trà giải rượu.
Đường Nhược Dao chóng mặt nhức đầu, dạ dày sông cuộn biển gầm, một cảm giác ghê tởm trào lên.
Tần Ý Nùng dư quang chỉ thấy một đạo thân ảnh bay nhanh xẹt qua, cô đóng nhà bếp, đuổi theo.
Đường Nhược Dao vọt vào buồng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thúc nôn tháo.
Tần Ý Nùng ngồi xổm xuống ở bên người nàng, nhẹ nhàng vuốt ngực thay nàng.
Không biết Đường Nhược Dao là đã tỉnh hay còn say, khóe mắt hiện ra nước mắt, tay đẩy cô ra, nói: "Chị không cần...... Xem em......"
Tần Ý Nùng hỏi: "Vì cái gì?"
Đường Nhược Dao che mặt lại, ô ô khóc ròng nói: "Xấu."
"......"
Vài giây sau, Tần Ý Nùng cười ha ha.
Nước mắt Đường Nhược Dao từ khe hở ngón tay chảy ra, vừa khóc vừa nói: "Thật sự xấu, chị không cần lại xem em. Em biểu hiện quá kém, nào có người sẽ muốn em người như vậy làm bạn gái?"
Tần Ý Nùng nhướng mày, nói: "Em nói đúng."
Đường Nhược Dao khóc đến càng hung tàn, ô ô oa oa.
"Chụ như thế nào không theo kịch bản?"
"Kịch bản gì?"
"Nói chị muốn em."
"Em trước chọc chị sinh khí, hiện tại lại say thành như vậy," Tần Ý Nùng dù bận vẫn ung dung mà cười nói: "Em như thế nào không biết xấu hổ?"
"Em là ngại ngùng," Đường Nhược Dao ngồi dưới đất, cũng không phun ra, vô lại nói: "Chị liền không thể dỗ dành em sao?"
Tần Ý Nùng cảm thấy nàng đáng yêu muốn chết, khắc chế xúc động xoa đầu nàng, bình tĩnh mà chọc nàng: "Dỗ như thế nào?"
Đường Nhược Dao chu miệng.
Tần Ý Nùng phát ra ghét bỏ một tiếng: "Xuy."
Đường Nhược Dao nhớ tới cái gì đó, liền lăn long lóc bò dậy, đôi tay chống ở bồn rửa tay, bắt đầu đánh răng súc miệng, trong ngoài mà rửa sạch sẽ, liền mặt cũng rửa sạch một lần, làn da tràn đầy collagen càng rõ ràng, tinh khiết vô cùng.
Tần Ý Nùng nuốt nuốt nước miếng.
Đường Nhược Dao chạy lại, bốn chân chống đất giống như tiểu cẩu, ngồi xổm trước mặt cô, nhắm mắt dẩu miệng.
Tần Ý Nùng cố ý hỏi: "Làm gì?"
Đường Nhược Dao chu môi càng cao: "Hôn."
Tần Ý Nùng: "Vì cái gì muốn hôn?"
Đường Nhược Dao: "Em muốn."
Tần Ý Nùng tâm nói: Em xinh đẹp, em muốn chị phải hôn sao?
Cô liền không hôn.
Đường · tiểu cẩu · Nhược Dao: "Oa oa oa chị mới vừa nói muốn dỗ em."
Tần Ý Nùng: "......"
Hôn, được rồi.
Cái đồ nhãi ranh, ăn vạ người là bản lĩnh nhất.
Tần Ý Nùng một tay nâng gương mặt nàng lên, ôn nhu mà hôn lấy nàng. Cô mới vừa quét qua, hương khí bạc hà rất tươi mát, mùi hương ấy làm năm ngón tay Tần Ý Nùng thăm tiến vào sợi tóc Đường Nhược Dao, đem nàng hướng vào người mình.
Đường Nhược Dao ngưỡng cằm, ánh mắt mê ly, Tần Ý Nùng đỡ lấy cái ót của nàng, hoàn toàn chế trụ nàng.
Trước khi "lau súng cướp cò" đuổi tới, Tần Ý Nùng buông nàng ra, tiếng nói hơi khàn nói: "Tốt lên chưa?"
Đường Nhược Dao thực tủy biết vị, yết hầu hoạt động, đem một tia tư vị cuối cùng của Tần Ý Nùng nuốt xuống, nói: "Không có."
Hai người tiếp tục hôn một hồi lâu mới tách ra, Đường Nhược Dao nhắm mắt dựa vào trong lòng ngực Tần Ý Nùng, ngực kịch liệt phập phồng, đầu ngón tay trắng thon của Tần Ý Nùng vỗ về cánh môi ướt đẫm của nàng: "Thích chị hôn em sao?"
Đường Nhược Dao gật đầu.
"Thích."
"Vì cái gì?"
"Em thích chin."
"Lặp lại lần nữa."
"Em thích chị."
"Nếu tương lai có một ngày, em không thích chị, làm sao bây giờ?"
"Sẽ không."
"Chị là nói vạn nhất."
Đường Nhược Dao vốn dĩ đầu óc mơ hồ bởi vì thời gian dài thiếu Oxy càng choáng váng, nàng miễn cưỡng mở to mắt, nói: "Vậy tùy ý chị xử trí."
"Giết em cũng đúng sao?" Tay Tần Ý Nùng chậm rãi đặt lên cái cổ mảnh khảnh của Đường Nhược Dao, ánh mắt u hối.
"Đúng." Đường Nhược Dao cười, nói: "Nhưng giết người là phạm pháp, phải...... ngồi tù."
"Chị đem em nhốt lại, được không?" Tần Ý Nùng dán lên lỗ tai nàng, thanh âm trầm thấp mê người, như là vu nữ cất giấu quả táo độc.
"Được, nhưng chị phải nhớ kỹ mỗi ngày tới...... Xem em." Nàng như cũ đang cười, không cảm thấy có điều gì kì lạ.
Đường Nhược Dao quá mệt mỏi, nói xong câu đó liền đã ngủ.
Tần Ý Nùng chăm chú nhìn nàng thật lâu, cúi đầu hôn hôn lên khóe môi đang mỉm cười của cô gái trẻ, nhẹ giọng nói: "Nói định rồi."
Mặc kệ khi em tỉnh lại không còn nhớ rõ lời nói cuối, chúng ta đã đạt thành ước định, đời này đều đừng nghĩ tránh thoát.
***
Đường Nhược Dao một giấc này ngủ đến cực kỳ kiên định, nàng nhắm hai mắt, duỗi cái eo lười, chậm rãi mở to mắt, ánh vào mi mắt chính là màu sắc giấy dán tường trần nhà.
Huyệt thái dương ẩn ẩn đau, Đường Nhược Dao choáng váng vài phút, hồi tưởng một chút ký ức của mình.
Nàng hướng Tần Ý Nùng thổ lộ thất bại, mất ngủ cả một đêm, lúc sau trở về trường học, ăn cơm sau đó liền đi hát Karaoke, uống rất nhiều rượu...... Sau đó rời rạc, trợn mắt liền về tới trong nhà.
Nơi này chỉ có nàng cùng Tần Ý Nùng biết, cho nên mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, đều là Tần Ý Nùng đưa nàng trở về.
Đường Nhược Dao tâm hoa nộ phóng, chân trần xuống giường, trước tiên ở phòng khách tìm một vòng, lại đi gõ cửa phòng Tần Ý Nùng. Nàng kiểm tra sảnh cửa, dép lê trong nhà đoan đoan chính chính mà đặt ở trước thảm.
Chị ấy đã ra ngoài.
Trong đầu nhiệt huyết làm lạnh xuống dưới, Đường Nhược Dao ngồi trên mặt đất một lát, một lần nữa trở về phòng, mở di động ra, đôi mắt chợt sáng ngời.
Tần Ý Nùng: 【 Co cái thông cáo, ngày mai trở về, ngoan ngoãn ở nhà chờ chị 】
Tần Ý Nùng: 【 Cháo nấu xong, ở trong phòng bếp, nhớ rõ ăn 】
Đường Nhược Dao ôm chăn ở trên giường đánh vài cái lăn, mặc kệ chính mình vui sướng nhảy lên khóe mắt đuôi lông mày.
Đường Nhược Dao trả lời: 【 Em đã tỉnh, ngày hôm qua là chị đưa em về sao? 】
Tần Ý Nùng: 【 ha hả, tỉnh đến đủ sớm 】
Đường Nhược Dao run bần bật: 【 Chị có phải có ý kiến đối với em hay không? 】
Tần Ý Nùng: 【? 】
Đường Nhược Dao: 【 Làm gì muốn ha hả em? 】 nàng gửi xong mới phản ứng lại đây, vội vàng tiếp thêm một câu, 【 Có phải chị cười em hay không? 】
Tần Ý Nùng cao quý lãnh diễm hai chữ toát ra tới.
【 Bằng không? 】
Đường Nhược Dao cắn môi cười: 【 Không có gì, lần sau có thể dùng ha ha ha 】
Tần Ý Nùng ngồi ở phòng VIP sân bay chờ máy bay, bên môi tràn ra một tiếng cười, dùng tay che lại, đánh chữ nói: 【 Em nghĩ không sai, chị chính là ở trào phúng em 】
Đường Nhược Dao: 【 Oa oa oa 】
Ký ức đêm qua ập vào trong lòng, Tần Ý Nùng dư vị một lát, liếm liếm môi khát khô, nói: 【 Chuyện tối hôm qua em còn nhớ rõ nhiều ít? 】
Đường Nhược Dao lời nói thật nói: 【 Một chút đều không nhớ rõ 】
Tần Ý Nùng: 【 Đầu óc cá vàng còn tốt hơn em 】
Rõ ràng bị dỗi, Đường Nhược Dao lại không khỏi vui nở hoa, nàng nói: 【 Chị sẽ hôn cá vàng sao? 】
Đường Nhược Dao sau khi tỉnh dậy soi gương, phát hiện trên môi có tàn lưu son môi, đậm nhạt không đồng nhất, màu sắc thuần khiết, khẳng định là người nào đó "làm chuyện xấu" với nàng.
Tần Ý Nùng: 【 Trở về hôn cho em xem 】
【 không được! 】 Đường Nhược Dao khó được khí phách một hồi.
【 Ừm, nghe em 】 Tần Ý Nùng trả lời rất nhanh.
Đường Nhược Dao hoàn toàn không được, ném xuống di động ở giữa phòng hô hô ha hắc đánh một bộ quyền Đường thị bọ ngựa —— chiêu thức chỉ do cá nhân Đường Nhược Dao sáng chế, không hề có logic, như có tương đồng, đánh bậy đánh bạ.
Nàng nắm lên di động, vừa định trả lời cô, thấy tin nhắn tiếp theo của Tần Ý Nùng.
【 Đến giờ checkin, trước không nói 】
Đường Nhược Dao đem lời nói muốn nói nuốt trở vào, đánh chữ nói: 【 lên đường bình an 】
Tần Ý Nùng: 【[ hình ảnh ]】
Mấy cái phi cơ chỉnh tề dừng lại ở đường băng sân bay, lướt qua chiều cao giao nhau vật kiến trúc, phương xa không trung trong suốt, giống một mặt gương.
Đây là đôi mắt Tần Ý Nùng nhìn thấy, Đường Nhược Dao cảm giác có nào đó khác tình cảm kích động ở trong tim khác bình thường, nảy sinh ra ý ngọt, nàng kéo bức màn ra, cũng chụp một bức ảnh cho cô
【 Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp 】
Vài phút sau, Tần Ý Nùng trả lời nàng.
【 Chị biết 】
Cánh khởi động, bay lên đến tầng bình lưu, bay lượn ở đám mây trắng.
Tần Ý Nùng đem tấm che cửa sổ kéo xuống, trên người đắp tấm chăn mỏng, cô đeo bịt mắt bằng hơi nước, điều chỉnh một tư thế sân bay, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng có hương vị ánh mặt trời.
***
Đường Nhược Dao cùng Tần Ý Nùng nói chuyện xong, mới xử lý tin tức khác.
Nhóm chat phòng 405 hiếm thấy an tĩnh như gà, chỉ có Phó Du Quân gửi nàng một cái trò chuyện riêng: 【 Tỉnh rồi nhắn tin tôi 】
Đường Nhược Dao: 【 Đã tỉnh 】
Tiếp theo di động Đường Nhược Dao liền liên tục chấn lên, đều là trong nhóm chat.
Đường Nhược Dao thiếu chút nữa cho rằng di động bị động kinh.
Thiếu nữ xinh đẹp vô địch vũ trụ: 【 Rốt cuộc cũng tỉnh! Thành thật khai báo! Cậu cùng Tần ảnh hậu là quan hệ gì @ Dao Dao 】
Copy dán, liên tiếp đã gửi mười tin nhắn.
Thôi Giai Nhân tán thành: 【 Đúng vậy @ Dao a Dao 】
Phó Du Quân: 【 Tôi cũng vậy @ Dao a Dao 】
Đường Nhược Dao nhất thời đầu đau muốn nứt ra, chậm rãi đánh chữ nói: 【 Đầu tiên, các cậu cho tôi nói một chút, ngày hôm qua tôi uống rượu sau đó đã xảy ra chuyện gì? 】
Ba hàng dấu ba chấm.
Văn Thù Nhàn gửi voice: "Chính là cậu uống rượu sau đó vẫn luôn khóc, nói bạn gái đến tay lại bay, khóc đến tê tâm liệt phế, chính là bộ dáng nếu không có được đối tượng lập tức sẽ chết."
Đường Nhược Dao: "...... Được rồi, các cậu còn ở trường học sao? Tôi trở về một chuyến."
Văn Thù Nhàn hoảng sợ nói: "Cậu sẽ không lại uống rượu đi?"
Đường Nhược Dao hắc tuyến nói: "Sẽ không."
Văn Thù Nhàn: "Vậy cậu đến đây đi, chúng ta chiều nay đi, giữa trưa đi nhà ăn lầu ba đặt cái phòng."
Đường Nhược Dao vọt tắm rửa, xa xỉ mà đặt xe taxi, mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) mà chạy về trường học.
Cửa phòng 405 đóng chặt.
Văn Thù Nhàn sinh động như thật biểu diễn Đường Nhược Dao tối hôm qua khóc lóc, gân xanh nơi thái dương của Đường Nhược Dao giật lại giật, rồi lại không thể đánh gãy cậu ta, bởi vì hai người còn lại tỏ vẻ cậu ấy diễn đến không chút nào khoa trương.
Phó Du Quân búng tay một cái, Văn Thù Nhàn một giây im tiếng, đoan trang mỉm cười.
Phó Du Quân nói: "Sau đó cậu cứ ngồi ở kia phát ngốc, thất hồn lạc phách, tôi liền dùng di động của cậu gọi điện thoại cho Tần ảnh hậu."
Đường Nhược Dao một đêm không về, các cô đã hưng phấn mà thảo luận cả một đêm, hiện tại hạ bút thành văn.
Phó Du Quân đóng vai Phó Du Quân, Thôi Giai Nhân đóng vai Tần Ý Nùng.
Phó Du Quân quay số điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi chuyển được.
Thôi Giai Nhân giọng nói bình đạm, nói: "Alo."
Phó Du Quân nói: "Tôi là bạn cùng phòng của Đường Nhược Dao, xin hỏi là bạn gái Đường Đường sao?"
Đường Nhược Dao hai mắt hơi hơi trợn to, đại khí cũng không dám ra một ngụm.
Thôi Giai Nhân tĩnh một lát, nói: "Là tôi."
Đường Nhược Dao: "!!!"
Văn Thù Nhàn xông về phía trước một bước, đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng, giúp nàng ngồi xuống ghế dựa, Đường Nhược Dao nâng lên một bàn tay, nói: "Lặp lại."
Phó Du Quân: "Xin hỏi là bạn gái Đường Đường sao?"
Thôi Giai Nhân: "Là ta."
Đường Nhược Dao bị hạnh phúc hướng đến đầu óc choáng váng, khóe môi liệt đến sau tai cũng không hề hay biết: "Chị ấy thật sự nói như vậy?"
Văn Thù Nhàn vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.
Phó Du Quân nói: "Thiên chân vạn xác (đúng trăm phần trăm), đáng tiếc cậu đã đổi di động mới, không có chức năng ghi âm, nếu không tôi liền cho cậu nghe lại."
Đường Nhược Dao cũng cảm thấy tiếc hận, nhưng lời nói của Phó Du Quân nàng là trăm phần trăm tin tưởng.
Phó Du Quân nói: "Sau đó tôi khiến cho chị ấy tới đón cậu, lên lầu chính trợ lý Quan Hạm của chị ấy."
Đường Nhược Dao cười nói: "Đúng vậy, Quan Hạm là trợ lý bên người chị ấy, ngày thường không rời chị ấy nữa bước."
Phó Du Quân ánh mắt lóe lóe, nói: "Chị ấy thoạt nhìn thực trẻ tuổi."
Đường Nhược Dao thuận miệng nói: "Hình như lớn hơn bọn mình ba bốn tuổi , hai năm trước bắt đầu đi theo tỷ...... Tần Ý Nùng, rất có năng lực."
"Nhìn ra được." Phó Du Quân đáy mắt hiện lên một tia ý cười, nói: "Một mình chị ấy cõng cậu xuống lầu, mặt không đỏ hơi không suyễn, sức lực đặc biệt lớn, đều không giống nữ sinh bình thường."
Đường Nhược Dao cảm thấy dùng "Nữ sinh" hình dung Quan Hạm có một chút không khoẻ, nhưng này không quan trọng, nàng nói: "Nếu Quan Hạm tới, kia Tần Ý Nùng có phải hay không cũng tới?"
Phó Du Quân mím môi.
Văn Thù Nhàn nhấc tay, lại có chuyện nói: "Tới, chị ấy ở trong xe chờ cậu, tôi còn nói chuyện cùng chị ấy." Văn Thù Nhàn đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt buồn non tươi cười nói: "Chị ấy gọi cậu là Dao Dao, tôi lúc ấy liền nghe nổi da gà toàn thân, thật đáng khen."
Đường Nhược Dao kiệt lực đè nén xuống khoé môi đang điên cuồng giơ lên, đôi tay ôm lưng ghế, eo thẳng thắn, thản nhiên nói: "Đúng vậy, ngày thường chị ấy liền gọi tôi như vậy."
Văn Thù Nhàn: "......"
Đường Đường của bọn cô như thế nào nói đến chuyện luyến ái một chút da mặt đều không cần?
Đường Nhược Dao đôi mắt lượng lượng: "Còn nữa không?"
Văn Thù Nhàn nghĩ nghĩ, kích động nói: "Có, chị ấy nhận ra tôi! Nói cậu cùng chị ấy đã nói qua, tôi có tài đức gì, thế nhưng vào được mắt Tần đại ảnh hậu, ha ha ha ha phần mộ tổ tiên mạo khói nhẹ."
Thì ra những lời nàng nói, tất cả đều để ở trong lòng Tần Ý Nùng.
Hắc hắc, ha ha.
Đường Nhược Dao ở ghế dựa vặn đến giống như con rắn.
Văn Thù Nhàn lặng lẽ giơ lên di động, chụp cho nàng một tấm ảnh kỷ niệm đáng trân quý.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bức ảnh này sau đó không lâu sẽ gửi đến di động Tần ảnh hậu ﹁_﹁
Nằm nhược muốn: ?????
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro