Chương 29: Em đã nhận được

Đôi mắt Đường Nhược Dao tựa một hoằng thu thủy, có ánh sáng chuyển động.

Tần Ý Nùng không đành lòng thấy đôi mắt kia xuất hiện một chút điểm thần sắc thất vọng nào, ma xui quỷ khiến mà lên tiếng: "Được."

Đường Nhược Dao khắc chế đuôi lông mày muốn nhảy lên vì vui mừng, thấp mềm nói: "Ngủ phòng em hay phòng chị?"

Tần Ý Nùng nói: "Phòng em đi, lớn."

Đường Nhược Dao khẽ nhón mũi chân, nói: "Vậy...... em ở trong phòng chờ chị." Nói xong cơ thể của nàng ngã về trước, hôn hôn gương mặt Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng cương cứng tại chỗ ba giây đồng hồ: "Được."

Đường Nhược Dao lui về vị trí cũ, thanh tuyến giơ lên: "Em về phòng trước đây."

Cửa phòng trước mắt đóng lại sau vài câu nói ngắn ngủn với nhau, Tần Ý Nùng đứng trước cửa ước chừng vài phút, mới chậm rãi máy móc mà hoạt động bước chân quay về phòng mình.

Cô vừa rồi...... rốt cuộc...... đáp ứng rồi...... Đường Nhược Dao...... Cái gì?

Cùng nhau ngủ?!

Hiện tại giả bộ bất tỉnh còn kịp không? Hoặc là đem Đường Nhược Dao đánh ngất?

Đường Nhược Dao ở trong phòng nhảy một điệu Tango, sau đó lại chân trần nhảy nhảy một điệu clacket —— nàng không học qua Tango cùng clacket, nhìn nhảy có vẻ giống, chỉ là đánh bậy đánh bạ.

Tiêu hao một phen tinh lực dư thừa, Đường Nhược Dao mới vào phòng tắm tắm rửa.

Nàng trong ngoài tắm thật sự cẩn thận, đặc biệt là tay, dùng sữa rửa tay qua lại lau vài lần, khe hở ngón tay cũng không buông tha. Tuy rằng nàng không tính toán muốn phát sinh chuyện gì, nhưng vạn nhất thì sao?

Đem vũ khí chuẩn bị tốt, lo trước khỏi hoạ.

Lúc sau nàng tựa như phi tử cổ đại phụng dưỡng hoàng đế, đem cơ thể làm cho hương hương mềm mại, nằm vào trong chăn, khóe môi giơ lên, chờ Hoàng Thượng giá lâm.

Hoàng Thượng hối đến ruột đều lên tiếng.

Tần Ý Nùng một bên xem thời gian, một bên ở trong phòng lau dọn, tủ đầu giường có điểm dơ, giẻ lau nhúng nước rồi lau chùi, cạnh cạnh góc góc đều lau qua, sáng đến độ có thể soi bóng người, phát hiện sàn nhà cũng quá sạch sẽ, dì làm vệ sinh kia có phải lười biếng hay không? Dứt khoát lau sàn.

Tần Ý Nùng trước nay chưa từng cảm thấy phòng ngủ phụ lại nhỏ như vậy, ngoài trừ hôm nay, nếu phòng cô ở là phòng của Đường Nhược Dao, thì có thể  kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa rồi.

Cuối cùng Tần Ý Nùng thay hết túi rác, mới không còn gì khác đành cầm áo ngủ vào phòng tắm.

Nàng đứng ở trước cửa phòng của Đường Nhược Dao, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mà chia nhỏ thở ra vài lần, nắm then cửa, đẩy cửa ra dường như không có phát ra thanh âm gì.

Từ lúc mở ra một cái khe cửa, cô nhìn thấy một người nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích.

Ngủ rồi?

Tần Ý Nùng đi vào tới, phát hiện Đường Nhược Dao xác thật đã khép lại hai mắt như cô đang mong đợi, trái tim Tần Ý Nùng còn chưa tới kịp về lại chỗ cũ, Đường Nhược Dao liền nhíu nhíu mày, dường như đang giãy giụa, chậm rãi mở mắt, nàng giơ tay xoa xoa, còn buồn ngủ nói: "Chị đã đến rồi, em đều sắp ngủ rồi."

Tần Ý Nùng khóe môi kéo kéo, miễn cưỡng cười vui nói: "Mệt nhọc liền ngủ trước đi, không cần chờ chị."

"Như vậy sao được?" Đường Nhược Dao lẩm bẩm nói, đầu óc vẫn là bị cơn buồn ngủ lôi cuốn, mơ mơ hồ hồ, nàng dứt khoát hai tay dùng sức chụp lên mặt, mặt đều bị chụp đỏ, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo.

Nàng ngồi nửa người trên dậy, cười nói: "Được rồi."

Tần Ý Nùng tràn ngập cảm giác tội lỗi đối với cự tuyệt cùng chung chăn gối của bản thân, đặc biệt là khi nhìn thấy Đường Nhược Dao dù buồn ngủ cũng cố nén lại để chờ cô lại đây. Sức ngủ của Đường Nhược Dao cỡ nào cô rất rõ, lôi đả bất động.

Tần Ý Nùng không lại cố ý cọ xát thân mật, nhấc lên một góc chăn, Đường Nhược Dao chỉ cảm thấy chóp mũi phất qua một trận làn gió thơm, góc chăn rơi xuống, Tần Ý Nùng đã ngồi ở bên người nàng.

Đường Nhược Dao hướng cô cười một cái.

Hoàng Thượng đã giá lâm, Đường phi nương nương ngược lại không biết nên như thế nào cho phải.

Tần Ý Nùng mở ra một cánh tay, Đường Nhược Dao giống như mèo ngửi được mùi cá, tự phát mà dựa vào khuỷu tay cô.

Chị ấy ôm ấp thật mềm, tắm xong so với khi chưa tắm rửa càng mềm, còn thơm thơm, tim Đường Nhược Dao đập thình thịch thình thịch, lúc này nên nói cái gì đây?

Tần Ý Nùng buổi chiều ngủ đủ rồi, hiện giờ không có buồn ngủ, hỏi: "Ngày mai có thông cáo không?"

"Có, một cái thương trường sân ga."

"Đến mấy giờ?"

"Buổi chiều 6 giờ liền kết thúc."

"Chị tới đón em đi ăn cơm tối?"

"Được."

Tần Ý Nùng thực hưởng thụ giây phút này, người trong lòng ngực từ cơ thân đến trái tim đều thuộc về cô, mặc kệ ở bên ngoài nàng là ai, về đến nhà chỉ là nàng một người. Ngón tay cô khơi lấy một sợi tóc trước người Đường Nhược Dao, cuốn vòng ở đầu ngón tay trắng sáng, lại đưa lên chóp mũi nhẹ ngửi, biểu tình si mê.

Đường Nhược Dao nhìn, tổng cảm thấy một màn này làm trái tim nàng động đậy không nói nên lời.

Cho nàng cảm giác được quý trọng hơn cả khi Tần Ý Nùng hôn nàng.

Nàng hỏi ra vấn đề mà mọi cô gái khi yêu đều sẽ hỏi: "Tỷ tỷ, chị thích em điểm gì?"

Tần Ý Nùng mở ra hai mắt mê ly, khẽ cười nói: "Cảm thấy em thực đáng yêu."

Đường Nhược Dao lầm bầm lầu bầu nói gì đó.

"Em nói cái gì?" Tần Ý Nùng hàm hồ mà nói, chóp mũi từ tóc dài của nàng chuyển qua cổ, như cũ là tinh tế mà ngửi ngửi, Đường Nhược Dao bị cô ngửi đến có chút phát ngứa, rụt rụt bả vai, nói: "Em là nói, chị giống như đang khen một con mèo con."

"Không phải." Tần Ý Nùng sửa đúng nàng: "Là chó con."

"Sao lại là chó con?"

"Ngày đó nem ở KTV gần trường học uống say, lúc về mượn rượu làm càn."

"...... Em mượn rượu làm càn sao?" Đường Nhược Dao đột nhiên quay đầu nhìn cô, đôi mắt mở to tròn.

"Rải, chị sẽ dạy cho em." Tần Ý Nùng nghiêm trang mà nói, cô cũng không ngẩng đầu, mà vẫn tư thế vừa rồi, ở bên tai nàng kéo dài hai tiếng "Ô ô".

Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao khác nhau, thanh tuyến thiên nhu, phóng mềm thanh âm càng là lộ ra một tia mị ý.

Đường Nhược Dao ngăn không được huyết khí dâng lên, tìm được tay Tần Ý Nùng, tiến vào khe hở ngón tay cô, mười ngón đan chặt.

Người trẻ tuổi hô hấp có chút không ổn, loạn đến mức không còn đều nhịp, chỉ là ngại và da mặt mỏng, không có chủ động xuất kích. Đêm khuya tĩnh lặng, cô nữ quả nữ, liệt hỏa củi đốt, Tần Ý Nùng biết một khi cô thuận theo xúc động người trẻ tuổi, sự tình liền sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cho nên cô án binh bất động, chờ nữ hài xao động chậm rãi bình phục.

Đường Nhược Dao thủ sẵn nàng đốt ngón tay tùng tùng, Tần Ý Nùng tiếp tục đề tài lúc nãy, thần sắc như thường nói: "Có giống chó con không?"

Đường Nhược Dao thất thần: "Giống."

Tần Ý Nùng ô hai tiếng nàng cũng có thể hiểu sai, trong đầu nàng sao luôn tưởng tượng chút sự việc không đúng đắn! Với đức hạnh như thế này sao có thể làm người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa?!

Tần Ý Nùng nói: "Em còn làm nũng với chị, chị không đáp ứng em liền kêu giống chó con, còn vẫy đuôi."

"Vẫy đuôi như thế nào cơ?" Đường Nhược Dao ha ha cười nói.

"Chính là......" Tần Ý Nùng nhớ tới cảnh tượng nàng chui vào trong lòng ngực mình, dừng một chút, sửa lời nói: "Chó con vẫy đuôi như thế nào thì em vẫy giống như vậy."

Đường Nhược Dao mặt đỏ nói: "Ngày thường em rất đứng đắn."

"Ở trước mặt chị em không cần đứng đắn."

"Dạ." Đường Nhược Dao ngáp một cái, nàng và Tần Ý Nùng lúc này đều đang ngồi, tầm mắt vừa trợt, rơi xuống hai đường cong no đủ trắng như tuyết, nàng sửng sốt một giây, vội vàng dời mắt, lại nhịn không được phiêu mắt trộm ngắm.

Bạn gái của mình, xem hai mắt hẳn là cũng......

Tần Ý Nùng tự nhiên mà lôi kéo dây đai váy ngủ về phía trước, nói: "Mệt mỏi liền ngủ đi."

Đường Nhược Dao có tật giật mình, nhanh chóng chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt cổ quái: "Chị bồi em ngủ sao?"

"Đương nhiên."

Tần Ý Nùng tắt ánh đèn bàn cuối cùng bên phía mình, nằm thẳng bên cạnh Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao thò qua tới dán lấy cô, một cái cánh tay thật cẩn thận mà vòng lấy vòng eo nữ nhân.

Tần Ý Nùng hôn hôn môi nàng, dẫn đầu nhắm mắt lại, nói: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Toàn bộ hô hấp của Đường Nhược Dao đều là mùi thơm cơ thể của người phụ nữ, nàng phân không rõ chính mình là say hay vây, thực mau liền đã ngủ say.

Tần Ý Nùng nghe hô hấp bên tai càng ngày càng sâu, thẳng đến khi lâm vào giấc ngủ sâu. Tần Ý Nùng ở trong bóng tối tiếp tục nằm một lát, nhẹ nhàng mà lấy cánh tay Đường Nhược Dao đang đáp ở trên người mình ra, sờ soạng xuống giường.

Đèn phòng khách sáng lên lại tắt, phòng ngủ phụ lại sáng lên, vài phút sau cũng tắt.

Tất cả quay về tịch đêm.

......

Khi Đường Nhược Dao tỉnh lại đang gối lên khuỷu tay Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng mặt hướng nàng, dung nhan bình thản, mũi thẳng tắp, chóp mũi tiểu xảo tú khí, môi anh đào màu hồng nhạt hơi hơi giương lên, lộ ra vài phần ngây thơ chân thật, làm thoạt nhìn cô nhỏ hơn vài tuổi so với tuổi thật.

Nói là sinh viên vừa ra trường cũng không quá.

Đường Nhược Dao cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà ngậm cánh môi hơi mỏng của người phụ nữ.

Không dám hôn sâu, chỉ nhẹ nhàng hôn hôn.

Đường Nhược Dao buông môi người phụ nữ ra, trái tim xưa nay chưa từng mềm mại, nàng vẫn đang tư thế nằm nghiêng, vẫn luôn vẫn luôn nhìn dung nhan điềm tĩnh của nữ nhân.

Vài phút sau, Tần Ý Nùng "tỉnh" dậy.
Cô ngủ đến gương mặt đỏ lên, mắt buồn ngủ mông lung, Đường Nhược Dao sờ sờ mặt cô, ôn nhu nói: "Đánh thức chị sao?"

"Không có." Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, đem mặt vùi vào cổ nàng giống như sợ ánh sáng, thanh âm mơ hồ nói: "Mấy giờ rồi?"

Đường Nhược Dao đặt cằm lên đỉnh đầu của Tần Ý Nùng, cảm giác đối phương ỷ lại dựa vào nàng làm cả người nàng có cảm giác phiêu phiêu dục tiên, nàng nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường.

"7 giờ."

Đầu tóc bù xù, Tần Ý Nùng giãy giụa rời giường: "Chị đi làm bữa sáng cho em."

"Em đi làm." Đường Nhược Dao ôm cô không cho động: "Chị ngủ tiếp một lát."

Tần Ý Nùng buồn ngủ hôn mê, một lần nữa vùi vào gối đầu.

Đường Nhược Dao khom lưng hôn hôn lên trán nữ nhân, đắp chăn cho cô, tay chân nhẹ nhàng mà đi ra ngoài, đóng cửa.

Tần Ý Nùng mở to mắt nhìn về phía cửa phòng, thật lâu không cử động.

***

Đường Nhược Dao có thông cáo vào buổi chiều, buổi sáng phải đi khách sạn trang điểm, giữa trưa không ở nhà ăn. Tần Ý Nùng đưa nàng tới khách sạn, đi vòng trở về Tần trạch.

Mới vừa vào cửa, bé con trên sàn phòng khách liền hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô. Tần Ý Nùng một bên đổi giày, một bên cười nói: "Đã bò đến nhanh như vậy."

Đại Ninh Ninh nửa tuổi còn đeo khăn thấm nước miếng, tứ chi chạm đất, Tần Lộ Nùng đứng trên thảm ở một chỗ khác, hướng bé con giang hai tay, làm ra tư thế muốn ôm. Ninh Ninh dùng cả tay chân, bò đến như bay, cười khanh khách.

Tần Lộ Nùng nghe tiếng ngẩng đầu nói: "Giống em."

Tần Ý Nùng mỉm cười.

Cái này xác thật giống cô, cô khi còn nhỏ rất chắc nịch, chắc nịch rất tốt, nếu là giống Tần Lộ Nùng, ba ngày hai đầu tiến bệnh viện, người một nhà đều phải lo lắng đề phòng.

Dì Phương rót cho Tần Ý Nùng ly nước, đặt ở trên bàn trà. Tần Ý Nùng bưng lên tới quơ quơ, uống một ngụm.

Tần Lộ Nùng bế bé con lên, hôn một cái vang dội lên má đứa bé, nói: "Cùng người bạn nhỏ nùng tình mật ý xong rồi?"

Tần Ý Nùng lắc lắc chân dài, nói: "Em ấy buổi chiều có thông cáo." Cô nhìn bé con tâm ngứa, nói: "Cho em chơi một lúc."

"Sao em không tự mình sinh một cái? Mỗi ngày muốn chơi của chị." Tần Lộ Nùng nói như vậy, nhưng vẫn là đem Ninh Ninh phóng tới trong lòng ngực cô.

Tiểu gia hỏa mỗi ngày mỗi thay đổi, làn da càng ngày càng trắng, càng ngày càng hoạt, mắt to hàng mi dài, hoàn mỹ di truyền gien của mẹ. Tần Ý Nùng đưa tay đùa với tiểu gia hỏa, cười nói: "Dao Dao vẫn là đứa trẻ, nói cái này quá sớm."

"Dao Dao." Tần Lộ Nùng sách thanh.

Tần Ý Nùng hướng cô thè lưỡi.

Tần Lộ Nùng nói: "Vậy em tính toán sau này làm sao bây giờ?"

"Cái gì làm sao bây giờ?"

"Khi nào gặp gia trưởng?"

"Không phải chị đã gặp qua sao?"

"Em xác định muốn đem lần trước liệt vào đã gặp gia trưởng sao?" Tần Lộ Nùng nhấn mạnh hai chữ "lần trước".

Tần Ý Nùng ngón tay một đốn, Ninh Ninh thuận lợi mà bắt được, hai tay ôm chặt lấy, hướng vào miệng mình.

Tần Ý Nùng nói: "Em suy nghĩ, có phải muốn chính thức một chút hay không?"

"Cái gì gọi là chính thức?" Tần Lộ Nùng khoanh chân mà ngồi.

"Nhìn xem nhà em ấy có những trưởng bối nào, sau đó hai bên gia trưởng thấy gặp nhau, ngồi xuống ăn bữa cơm."

"......" Tần Lộ Nùng dùng một loại ánh mắt nhìn cô tựa như thiểu năng trí tuệ, nói: "Muội muội, em nói cái này là quy trình bàn chuyện cưới hỏi rồi, nói chuyện yêu đương không cần thiết làm cho nghiêm túc như vậy."

"Sớm hay muộn muốn kết hôn."

"......"

"Chị đây là cái biểu tình gì?"

"Không có gì." Tần Lộ Nùng lắc đầu, bật cười nói: "Không nghĩ tới em tâm nhãn như vậy thật." Cô lẩm bẩm: "Vốn đang muốn làm khó em ấy một chút, nhưng một khi đã như vậy, vậy quên đi."

Câu nói kế tiếp Tần Ý Nùng không nghe được, hỏi ngược lại: "Như vậy không tốt sao?"

"Không có, khá tốt." Tần Lộ Nùng không  muốn đả kích khát khao của cô. Một người có thể cùng nhận định người đầu tiên đi qua cả đời, là chuyện rất khó, nhưng cũng là kỳ vọng đẹp nhất. Chuyện tương lai để tương lai rồi nói sau, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chính mình tốt xấu là người từng trải, còn có thể khuyên em ấy.

Tần Ý Nùng nghiêng nghiêng đầu, trầm ngâm nói: "Hơn nữa em tổng cảm thấy đã từng gặp em ấy đâu đó rồi, giống như mệnh trung chú định, chị nói xem bọn em có phải đã biết nhau từ kiếp trước hay không?"

Tần Lộ Nùng: "...... Chị cũng cảm thấy em ấy thật quen mắt."

Tần Ý Nùng trừng cô: "Đừng nháo."

Tần Lộ Nùng trừng lại, nói: "Chị không nháo, chị thật sự cảm thấy em ấy quen mắt." Ai muốn cùng em đoạt một viên đồ ăn tiểu hắc chứ.

Tần Ý Nùng cùng cô mắt to trừng mắt nhỏ một lát, lại chậm rãi bình thường lại, híp mắt nói: "Thật sự?"

"Chị lừa em làm gì?"

"Vậy chị gặp qua ở đâu?"

"Nếu chị có thể nhớ ra, đã sớm nói."

Tần Lộ Nùng đem hài tử ôm lấy, Tần Ý Nùng lấy khăn giấy từ hộp giấy ra, xoa xoa nước miếng của bé con dính trên tay mình, cô nghĩ: Tần Lộ Nùng hơn mười tuổi liền xuất ngoại, hiện tại đã 30, mười mấy năm trước Đường Nhược Dao mới chỉ là đứa trẻ, không có khả năng gặp qua nhau.

Được rồi, mặc kệ có gặp qua hay không, cùng là bạn gái của mình.

Tần Lộ Nùng nhìn về phía ban công nâng nâng cằm, hạ giọng nói: "Em vẫn là ngẫm lại nói với mẹ như thế nào đi."

Tần Ý Nùng nói: "Mẹ phản đối cũng vô dụng."

Tần Lộ Nùng nói: "Chị biết, nhưng nếu mẹ không đồng ý, bạn gái em tới làm khách sẽ không xấu hổ sao?"

Tần Ý Nùng nhìn cô: "Mẹ nghe lời chị nói nhất, em mặc kệ, chị phải giúp em."

Tần Lộ Nùng nhướng mày: "Rải cái kiều cấp tỷ tỷ nghe."

Tần Ý Nùng tứ chi chấm đất, ngồi xổm trên sô pha, làm giọng cún kêu: "Ôu ôu ôu......"

Tần Lộ Nùng vẻ mặt kinh hách, đem đôi mắt bảo bảo che lại: "Em đang làm cái gì?"

Tần Ý Nùng hết sức vui vẻ: "Làm nũng a."

Tần Lộ Nùng: "Em có phải có tật xấu hay không?"

Tần Ý Nùng cười ha ha.

Tần Lộ Nùng trong ngày liền giải quyết Kỷ Thư Lan, cụ thể không thêm nhiều lời, Tần Ý Nùng ngủ trưa xuống lầu, Kỷ Thư Lan liền hỏi Tần Ý Nùng khi nào có thể mang bạn gái về ăn cơm.

Tần Ý Nùng đưa ngón tay cái với Tần Lộ Nùng ở sau lưng.

Cô nói: "Điện ảnh mới của em ấy sắp tiến tổ, con sợ ảnh hưởng đến tâm thái quay chụp của em ấy, chờ đóng máy đi."
Hơn nữa mới vừa ở cùng nhau liền gặp gia trưởng, cô sợ dọa đến đối phương.

"Bao lâu đóng máy?"

"Ba tháng?"

"Ba tháng......" Kỷ Thư Lan suy tư, nói: "Mẹ trước lên cái thực đơn." Bà ở tủ TV cầm giấy cùng notebook.

Tần Ý Nùng dở khóc dở cười: "Có phải quá sớm hay không?"

"Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm." Kỷ Thư Lan mở notebook ra, ở trước bàn ăn viết viết.

Tần Ý Nùng đi ra, cô cảm giác chính mình tựa như đơn giản làm giấc mộng .

Buổi tối đi đón Đường Nhược Dao ăn cơm, Đường Nhược Dao mặc lễ phục tham dự hoạt động, trang điểm nhẹ, chỉ đeo khuyên tai dài màu vàng, ngũ quan thanh lãnh tinh xảo, Tần Ý Nùng chọn xong đồ ăn, ngồi ở bàn đối diện một tay chống cằm nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thấy nàng cũng không phải còn rất nhỏ.

Đặc biệt là lúc nàng cúi đầu ăn canh, một bàn tay đè lên tóc dài, phòng ngừa tóc rơi che tầm mắt, động tác văn nhã ưu nhã.

Tần Ý Nùng không thêm che dấu mà nhìn chăm chú làm vành tai Đường Nhược Dao nóng lên, nàng nâng lên lông mi, mềm nhẹ mang một chút kiều ý nói: "Sao chị nhìn em hoài vậy?"

Tần Ý Nùng không chút nghĩ ngợi, há mồm trêu đùa: "Đường lão sư tú sắc khả xan (dung mạo xinh đẹp tuyệt trần)."

Đường Nhược Dao trái tim truyền đến rung động xa lạ mà lại quen thuộc, nàng nhỏ giọng sửa đúng nói: "Em còn chưa phải lão sư."

Tần Ý Nùng nói: "Vậy tiểu Đường lão sư?"

Đường Nhược Dao lẩm bẩm lầm bầm mà nói: "Ta còn nhỏ đâu."

Tần Ý Nùng ha ha cười.

Cô dùng cắt bò bít tết trước mặt.

"Đúng rồi, mẹ chị muốn mời em đến nhà chị ăn cơm."

Tần Ý Nùng thình lình một câu, làm Đường Nhược Dao thiếu chút nữa đem canh trong miệng phun ra. Tần Ý Nùng đem khăn giấy trước đó đã chuẩn bị tốt đưa qua, Đường Nhược Dao che lại miệng, nửa giận nửa không liếc cô một cái.

"Có đáp ứng hay không a? Cấp cái tin chính xác bái." Tần Ý Nùng dùng loại ngữ khí tiểu lưu manh hừ hừ nói.

Đường Nhược Dao không nói lời nào, ánh mắt đã xấu hổ.

Nào có người hỏi như vậy? Chính mình đáp ứng quá nhanh vẻ không không đủ rụt rè hay không?

Tần Ý Nùng đem bò bít tết đã cắt xong đổi với đĩa bò của Đường Nhược Dao, năn nỉ nói: "Chị cắt bò bít tết cho em, em liền đáp ứng đi, được không?"

Đường Nhược Dao dựa theo bậc thang đi xuống, chậm rãi nói: "Được." Nàng hỏi: "Khi nào? Đêm mai em rảnh."

Tần Ý Nùng há to miệng.

Đường Nhược Dao: "Làm sao vậy?"

Tần Ý Nùng giơ tay đem cằm khép lại, nhịn cười nói: "Không có gì, đêm mai liền đêm mai đi, chị bảo mẹ chị chuẩn bị một chút."

Đường Nhược Dao ăn một lát bò bít tết mới ý thức được ý cười trên mặt Tần Ý Nùng là bởi vì cái gì.

Nàng sắp đem mặt vùi vào mâm, đỏ thành một con tôm.

Trở lại căn hộ ở Vọng Nguyệt sơn.

Tần Ý Nùng làm trò gọi điện thoại cho Kỷ Thư Lan trước mặt nàng: "Mẹ, đêm mai con cùng bạn gái sẽ về nhà ăn cơm, mẹ nhìn xem làm mấy món ăn ngon, lấy vang đỏ từ quầy rượu ra, trước tiên tỉnh hảo, sẽ không nói làm tỷ tỷ tới."

Kỷ Thư Lan ở bên kia giật mình nói: "Không phải nói điện ảnh đóng máy mới đến sao?"

Tần Ý Nùng liếc mắt nhìn Đường Nhược Dao ngồi ở sô pha một cái, biểu tình sống không còn gì luyến tiếc, đi hai bước rời khỏi giữa phòng khách, đề cao thanh âm nói: "Đúng vậy, vốn kế hoạch là sau khi đóng máy sẽ đến, nhưng con chờ không kịp."

Đường Nhược Dao: "......"

Để nàng chết đi, đây là người nào nháy mắt sinh mười đại xấu hổ.

Tần Ý Nùng: "Đúng vậy, con gấp không chờ nổi muốn mang em ấy về gặp mọi người. Không có việc khác, chỉ việc này thôu, mọi người đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp."

Tần Ý Nùng tắt máy, cười ngâm ngâm mà ngồi lại.

Đường Nhược Dao trốn sang bên cạnh, Tần Ý Nùng tiến một chút nàng liền lui một chút, cuối cùng không chỗ thối lui, Đường Nhược Dao che mặt lại, ung thanh nói: "Chị không cần nói chuyện với em." Nàng đều mất hết mặt mũi rồi!

Tần Ý Nùng kéo tay nàng xuống, Đường Nhược Dao mặt đỏ thành đít khỉ.

Tần Ý Nùng muốn cười, nhưng tiếp tục cười khả năng làm Đường Nhược Dao muốn quẫn bách xấu hổ hơn nữa, gian nan mà đem ý cười nhịn xuống, nói: "Vốn dĩ hôm nay chị liền muốn dẫn em về nhà."

Đường Nhược Dao xấu hổ và giận dữ muốn chết, nói: "Chị gạt người."

"Không có lừa em. Là mẹ chị nói bà ấy cần phải chuẩn bị thật tốt, nên cần mấy ngày, nhưng không phải em còn phải đóng phim điện ảnh sao, nên chị mới nói hẹn sau khi em đóng máy." Ánh mắt Tần Ý Nùng chân thành.

"Thật sự?" Đường Nhược Dao hồ nghi nói.

"Thật sự." Tần Ý Nùng nghiêm túc gật đầu.

Kỹ thuật diễn của cô muốn gạt một Đường Nhược Dao là dư dả, Đường Nhược Dao quả nhiên từ trạng thái quẫn bách thoát ra, bắt đầu rối rắm về việc ngày mai gặp gia trưởng: "Mẹ và chị gái của chị thích cái gì?"

Tần Ý Nùng sờ sờ mặt nàng, cười nói: "Mua giỏ trái cây đến là được, hàng ngon giá rẻ."

"Như vậy sao được? Ngày mai em đi trung tâm thương mại, mua vòng cổ cho chị gái của chị, mua vòng tay cho mẹ chị, lại mua ít trái cây cùng đồ bổ, chị cảm thấy thế nào?"

"Đều được, em tới là tốt rồi, bọn họ không chọn."

"Còn có, ba chị thì sao? Ba chị thích cái gì? Thuốc lá hay rượu sao?"

Tần Ý Nùng thần sắc lạnh xuống.

Đường Nhược Dao trong đầu suy tư có nhãn hiệu thuốc lá và rượu nào tương đối tốt, nàng nâng lên mí mắt mới phát hiện Tần Ý Nùng biểu tình không thích hợp, nàng kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Tần Ý Nùng hạ xuống ý lạnh nơi đáy mắt, đạm nói: "Mẹ chị đã ly hôn với người đàn ông kia, em coi như ông ấy đã chết, không có người này."

Đường Nhược Dao: "Thực xin lỗi."

Tần Ý Nùng xoa xoa đầu tóc nàng ,ôn nhu nói: "Không phải tại em, là do trước đó chị không nói với em."

Đường Nhược Dao nhìn cô hai giây, đổi đề tài nói: "Em đây liền đi quầy trang sức mua vòng cổ cùng vòng tay?"

Tần Ý Nùng ôn nhu ứng: "Được."

Tần Ý Nùng không có hứng thú trong lời nói, Đường Nhược Dao phát hiện ra, nàng đưa Tần Ý Nùng về phòng ngủ phụ tắm rửa, bản thân lại trở về phòng ngủ chính, ban đêm hai người như cũ nằm ở chung trên giường.

Não bộ Đường Nhược Dao hoạt động, nhưng phương diện này dục niệm chưa khai phá, so với thân thể nhất thời vui thích, nàng càng thích cùng Tần Ý Nùng an tĩnh rúc vào cùng nhau, đặc biệt là trong tình huống đối phương tâm tình không tốt như bây giờ.

Đương nhiên, ở sau khi nàng hưởng qua tư vị, còn có phải cái ý tưởng này hay không cũng không biết.

"Khi em chưa được một tuổi thì mẹ em qua đời, một mình ba nuôi dưỡng em, vào lúc em học tiểu học, ông ấy cưới mẹ kế Giang Tuyết Trân. Ông ấy vốn là muốn cho Giang Tuyết Trân chiếu cố em, nhưng Giang Tuyết Trân ham ăn biếng làm, từ sau khi bà ấy vào cửa, cuộc sống của em càng khổ sở hơn so với trước kia, phải nấu cơm cho cả nhà, có đôi khi quần áo của bà ấy cũng bắt em giặt. Sau đó em trai em ra đời, Giang Tuyết Trân có con trai, càng thêm không thích nhìn thấy em.

"Em muốn theo học ở trường nghệ thuật, tốn tiền hơn so với những trường khác, cho dù nghỉ đông và nghỉ hè em làm thêm kiếm tiền để chi trả tiền học phí, bà ấy vẫn cảm thấy tiền của ba em đều tiêu trên người em, bạc đãi hai mẹ con bà ấy, ngầm nhằm vào em mọi nơi, ba không có ở nhà bà liền một bên ôm con trai một bên mắng em, nói em là con trước của chồng, bà ấy sao lại xui xẻo gả vào nhà này như vậy, còn khóc lóc kể lể, sữa bột cho em trai em đều mua không nổi......"

Tần Ý Nùng ngay từ đầu không biết Đường Nhược Dao vì cái gì muốn nói những chuyện này, là hướng cô tố khổ, nhưng ngữ khí nàng bình đạm, nói chuyện có trật tự, hoàn toàn không giống như là tâm tồn oán hận.

Càng nghe, Tần Ý Nùng dần dần rõ ràng ý của nàng, đáy mắt nóng lên.

Đường Nhược Dao là đang an ủi cô.

Dùng bất hạnh thời thơ ấu của bản thân để an ủi bất hạnh đồng dạng.

Trước kia có câu nói, phương pháp hiệu quả nhất để an ủi một người, chính là nói một sự tình thảm hại hơn. Tần Ý Nùng không có cách nào so sánh Đường Nhược Dao và bản thân ai thảm hại hơn, rốt cuộc cô còn có chị gái, nhưng cô xác thật bị phương pháp vụng về như vậy an ủi tới rồi.

Lại lớn lên trải qua cũng có nói xong, hơn nữa Đường Nhược Dao đối với chuyện trước kia có chút nhớ không rõ, cho nên nàng nói đến việc vào đại học, liền không nói thêm gì nữa. Nàng vắt hết óc mà đào sâu vào ký ức, bên tai lại truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếp theo đầu nàng cũng bị một bàn tay hơi lạnh xoa xoa.

Tần Ý Nùng nói: "Ba chị say rượu, còn bạo lực gia đình."

Đường Nhược Dao oa thanh, ôm quyền nghịch ngợm nói: "Là tại hạ thua."

Nàng luôn có một loại năng lực đem không khí trầm trọng làm cho nhẹ nhàng trong một giây đồng hồ.

Tần Ý Nùng không nhìn cười được, miệng lưỡi tùy tính nói: "Ba chị tên Tần Hồng Tiệm, phương hồng tiệm hồng tiệm, thời tuổi trẻ ông ấy dựa vào trương tiểu bạch kiểm mang mẹ chị cùng ông ta bon ba, dựa vào tiền của mẹ chị mở một cái công ty, sau đó công ty kinh doanh không tốt nên phá sản, ông ta không tiếp tục làm việc nữa, mỗi ngày ở nhà uống rượu, uống xong rượu liền đánh người."

"Đồ tra nhân, em xem thường loại người này nhất."

"Chị cũng vậy."

"Đánh chị sao?"

"Có, nhưng tương đối ít, nhiều nhất vẫn là đánh mẹ chị."

"Cho nên mẹ chị cùng ông ta ly hôn?"

"Không có, chị hơn hai mươi tuổi bà ấy mới ly hôn."

"Vì cái gì?"

Tần Ý Nùng nhún vai: "Bà ấy luôn cảm thấy Tần Hồng Tiệm sẽ hồi tâm chuyển ý."

"Vậy ngươi mẹ cũng đủ kia gì, nếu bà ấy ly hôn sớm một chút, chị liền có thể bớt đi mấy năm chịu tra tấn, nhưng đúng là có những người phụ nữ như vậy, mới có một cái lại một cái luôn hại gia đình......" Đường Nhược Dao lanh mồm lanh miệng, ý thức được người nàng đang mắng người là mẹ vợ ngày mai mình sẽ gặp, lập tức ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi."

"Không có việc gì, chị cũng không thiếu mắng bà ấy trong lòng."

"Ha ha ha ha."

Tần Ý Nùng khóe môi gợi lên một mạt cười, thừa nước đục thả câu nói: "Em biết bà ấy ly hôn với Tần Hồng Tiệm ly hôn như thế nào không?"

Đôi mắt Đường Nhược Dao lấp lánh tỏa sáng, cổ động hỏi: "Ly hôn như thế nào?"

Tần Ý Nùng chỉ chỉ chính mình, ánh mắt có điểm đắc ý.

Đường Nhược Dao vỗ tay: "Chị thật là lợi hại a."

Tần Ý Nùng: "...... Chị còn chưa nói gì mà."

Đường Nhược Dao: "Vậy chị nói đi."

Tần Ý Nùng đem việc mình thiết kế cho Tần Hồng Tiệm và Kỷ Thư Lan ly hôn như thế nào nói ra, Đường Nhược Dao lại lần nữa vỗ tay, bàn tay đều vỗ đến đỏ. Tần Ý Nùng mím môi, ra vẻ rụt rè nói: "Em có phải cảm thấy chị rất có tâm kế hay không?"

Đường Nhược Dao dùng sức lắc đầu: "Sẽ không, em cảm thấy chị thông minh vô cùng, em là cái kia cái gì luyến."

"Đồng tính luyến ái?"

"Không ngừng," Đường Nhược Dao nghĩ tới, nói: "Em còn là trí tính luyến, chính là thích người có chỉ số thông minh cao!"

Chỉ số thông minh cao?

Tần Ý Nùng đột nhiên cảm giác nguy cơ tràn đầy mà nghĩ: Ngày mai mình có nên đem Tần Lộ Nùng đi ra ngoài hay không?

Câu nói tiếp thep của Đường Nhược Dao đánh mất lo lắng của cô.

"Em chỉ thích chỉ số thông minh cao của chị, những người khác cho dù chỉ số thông minh 300 em cũng không thích."

"Chỉ số thông minh của chị không cao, trước kia đã kiểm tra qua, trình độ người thường." Tần Ý Nùng căn cứ thái độ nghiêm cẩn làm sáng tỏ.

"Em mặc kệ, chị chính là thông minh!"

Tần Ý Nùng bị Đường Nhược Dao càn quấy dỗ đến mặt mày hớn hở.

Ở vào ban đêm này, cô biết được người yêu và người thân là không giống nhau, những sự tình trầm trọng đó cô chưa từng ở trước mặt Tần Lộ Nùng nói qua, thế nhưng lại thổ lộ với người yêu bé nhỏ của mình, hơn nữa cô chưa bao giờ nghĩ tới phương thức nhẹ nhàng như vậy.

Đường Nhược Dao cùng cô cho nhau cả đêm chửi rủa Tần Hồng Tiệm, thỉnh thoảng phun tào hai câu với Kỷ Thư Lan. Dưới ánh trăng đêm khuya xuất hiện khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn biến thành một tờ giấy, một chọc liền phá.

Tra nam, bại hoại, rác rưởi.

Đường Nhược Dao nói: "Em nói với chị, loại người này chính là bắt nạt kẻ yếu, chị hiện tại hoàn toàn không cần sợ ông ta, nếu ông ta tới tìm chị, em giúp chị xử lý, chị cho em hai vệ sĩ, nếu như có đánh nhau, có cái bảo đảm."

Tần Ý Nùng: "Ha ha ha ha ha."

Cô cười đến giường đều rung lên.

"Có vui để cười như vậy sao?" Đường Nhược Dao cũng cười, đầu ngón tay chọc bả vai Tần Ý Nùng, không biết còn tưởng rằng cô là chê cười, "Chị không tin em?"

Tần Ý Nùng xoa xoa khóe mắt cười ra tới nước mắt: "Chị tin."

Cô vươn một bàn tay, lòng bàn tay xuống phía dưới, ý bảo Đường Nhược Dao cũng vươn tới, lòng bàn tay hướng về phía trước. Cô đem tay mình phóng tới lòng bàn tay của Đường Nhược Dao, nghiêm túc nói: "Chị đem chính mình giao cho em."

Đường Nhược Dao cũng cầm lại tay cô, biểu tình túc mục đến như là đang tiến hành nghi thức kết hôn.

"Em đã nhận được."

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Hồng Tiệm còn không có thượng tuyến liền chịu khổ rớt tuyến!

So với chính văn Tu La hình thức, chi nhánh hai là cái hình thức đơn giản tay mới gì? Cảm giác thực lực của Đường-Nhược-1 không có được hoàn toàn phát huy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro