"Xin chào Đường tiểu thư, tên em là Tiếu Vũ Tình, ngài gọi em A Tiếu là được."
"Xin chào, chị A Tiếu." Đường Nhược Dao bắt tay với cô gái trẻ đối diện, đối phương và Quan Hạm tầm tuổi nhau, Đường Nhược Dao châm chước thêm từ 'chị' vào.
A Tiếu nói: "Xin ngài ngàn vạn lần đừng gọi chị, nếu Quan tổng quản biết sẽ lột da em."
Đuôi lông mày của Đường Nhược Dao nhẹ chọn, tự động lĩnh hội "Quan tổng quản" trong miệng cô là chỉ ai.
Tần Ý Nùng có sáu trợ lý, trong đó Quan Hạm là trợ lý bên người 24 giờ đợi lệnh, còn lại đều là làm việc trong lúc có thông cáo. A Tiếu chính là một vị trong số đó. A Tiếu trải qua một năm rèn luyện, đã không còn hấp tấp như trước kia, ít nhất trước mặt người ngoài rất có bộ dánh đứng đắn. Đường Nhược Dao hôm nay muốn đi trung tâm thương mại mua đồ, Tần Ý Nùng không có thể bồi nàng, nên cử A Tiếu tới.
Đường Nhược Dao có từ chối, lý do là nàng chính là bàn bạc việc nhỏ, không cần thiết mất công dùng trợ lý của cô, Tần Ý Nùng lấy một câu "Có phải em thấy ngại với chị hay không" chắn lại.
"Em không biết bọn họ mỗi ngày ở phòng làm việc làm những gì đâu, công việc đứng đắn đều là Quan Hạm làm, còn lấy tiền lương phong phú. Coi như em giúp chị dùng người."
Đường Nhược Dao đành phải đồng ý.
A Tiếu lái xe tới, kiêm chức tài xế, toàn bộ hành trình kính cẩn có lễ, mỗi câu đều là "Đường tiểu thư".
Đường tiểu thư ngồi ở ghế sau, ngón tay chạm lên lớp da dê mềm mại, nàng rũ mắt nhìn nhìn, đầu ngón tay mơn trớn lớp da dê bên ngoài túi, ánh mắt mềm ấm. Này là quà năm ngoái Tần Ý Nùng tặng nàng, tuy rằng quá quý, nhưng nàng hiện tại có thể quang minh chính đại mà lấy ra sử dụng.
Cùng lúc đó, A Tiếu cũng chú ý tới cái túi đấy.
Tròng mắt cô lăn long lóc vừa chuyển, liền nhớ lại là năm ngoái bọn họ ra ngoại quốc, Tần Ý Nùng tự mình chọn lấy. Quan Hạm đều không có đãi ngộ, tấm tắc, quả nhiên vợ bà chủ có khác.
Đường Nhược Dao xuất thân bình thường, xưa nay cũng không nghiên cứu hàng xa xỉ, những thứ này đối với nàng mà nói cơ bản hai mắt một bôi đen, tham dự hoạt động đều là nhãn hiệu phối hợp tốt cho nàng, nàng đi vào quầy chuyên doanh, đối mặt với tủ kính toàn là trang sức đẹp cùng nhân viên bán hàng nhiệt tình lễ phép, bước chân không rõ ràng chần chờ.
A Tiếu đứng ra, tự nhiên hào phóng nói: "Chúng tôi muốn chọn một kiểu vòng cổ, làm quà tặng, phụ nữ trẻ tuổi 30, là giảng viên đại học, đoan trang khéo léo một chút, giá cả không thành vấn đề."
Nhân viên bán hàng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Được, mời theo tôi."
Đường Nhược Dao nhìn mắt A Tiếu, môi mỏng hơi nhấp.
Không đợi nàng nói chuyện, A Tiếu cười nói: "Em là trợ lý, để em là tốt rồi, nếu không em phải làm cái gì ăn không biết? Nếu mà Quan tổng quản biết em làm không tốt, chị ấy sẽ lột da em."
Đường Nhược Dao hỏi: "Quan trợ lý thích lột da người khác sao?"
A Tiếu nói: "Đúng vậy, chị ấy rất nghiêm khắc với bọn em."
Đường Nhược Dao hỏi: "Vậy Tần...... Lão sư thì sao?"
A Tiếu tươi cười rõ ràng nhiều hơn chút, thấp giọng cùng nàng nói: "Tần lão sư lại cưng bọn em, Quan tổng quản mắng bọn em chị ấy đều giúp bọn em cầu tình."
Đường Nhược Dao không tự giác mà lộ ra nụ cười.
A Tiếu nói: "Bất quá......"
"Bất quá cái gì?"
"Tần lão sư lần này kêu em tới bồi ngài đi dạo phố, nếu mà em làm không xứng chức, chị ấy cũng muốn lột da em." Cô nhìn Đường Nhược Dao chớp mắt vài cái, nói: "Tần lão sư rất lo lắng ngài."
Đường Nhược Dao bị cô nói đến mặt đỏ, nhanh hơn bước chân, nói: "Chúng ta đi xem vòng cổ đi."
A Tiếu tốt xấu gì cũng là trợ lý của Tần Ý Nùng, thân là trợ lý ở phòng làm việc chỉ đứng sau Quan Hạm, đối với hàng xa xỉ thuộc như lòng bàn tay, Đường Nhược Dao có cô bồi, rất được việc.
Ngoài ra nàng còn trộm mà mua đôi hoa tai cho Tần Ý Nùng, bảo A Tiếu phải giữ bí mật.
Buổi chiều 5 giờ, A Tiếu đem nàng giao đến tay Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng nói: "Cuối tháng thưởng cho em một tháng lương."
A Tiếu mừng rỡ đến độ nhảy cao ba thước.
"Tần tỷ anh minh! Tần tỷ vĩ đại! Mặt trời mọc Đông Phương, duy......"
Tần Ý Nùng xua tay đánh gãy cô: "Về đi, bớt nịnh nọt."
"Được rồi."
Đường Nhược Dao xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Này vẫn là A Tiếu thành thục ổn trọng theo nàng nửa ngày kia sao? Chẳng lẽ trợ lý của Tần Ý Nùng đều là loại phân liệt phong cách như này? Nàng không khỏi hướng mắt nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Quan Hạm.
...... Hình ảnh quá mỹ nàng không dám tưởng tượng.
Quan Hạm đem trái cây cùng đồ bổ mua tới đặt ở cốp xe, ngồi vào ghế điều khiển, lái xe hướng về Tần trạch.
Tần Ý Nùng nắm đôi tay đang phát run của Đường Nhược Dao, nói: "Đừng khẩn trương."
Đường Nhược Dao rút tờ giấy từ họp khăn giấy, xoa xoa cái trán đang đổ mồ hôi.
Nàng nói: "Em không khẩn trương."
***
Tần Lộ Nùng nhận được tin nhắn của Tần Ý Nùng: 【 Đến tiểu khu 】
Cô giương giọng tiếp đón nói với Kỷ Thư Lan đang bận rộn ở phòng bếp: "Mẹ, sắp tới rồi."
Kỷ Thư Lan cởi xuống tạp dề đi ra, bà mặc sườn xám màu tím cọc tay, thập phần chính thức. Kỷ Thư Lan nhìn Tần Lộ Nùng, hơi hơi nhíu mày nói: "Con có nên đổi kiện quần áo khác hay không?"
Tần Lộ Nùng so ngày thường ở nhà có chú ý trang điểm một chút, áo sơmi tơ lụa cổ V màu đỏ sậm, quần ống rộng màu đen, vạt áo trước cho vào trong còn vạt áo sau thả bên ngoài, tùy tính lười nhác.
Tần Lộ Nùng nói: "Không cần, em dâu lần đầu tiên tới nhà chúng ta, làm trịnh trọng quá, ngược lại sẽ làm em ấy khẩn trương." Lấy tiểu hắc đồ ăn lưu lại ấn tượng cho nàng, Tần Lộ Nùng cảm thấy mình không mặc áo ngủ đã là không tồi.
"Hả?" Kỷ Thư Lan nhìn lại mình, nói: "Mẹ có nên đổi lại bình thường hay không?"
Tần Lộ Nùng bịa đặt lung tung nói: "Nhà chúng ta mẹ chính thức, con tùy ý, trung hoà lại, vừa lúc làm em ấy cảm giác được nhà chúng ta coi trọng em ấy, lại làm em ấy cảm thấy thả lỏng."
Kỷ Thư Lan: "......" Là như vậy sao?
Tần Lộ Nùng đem một chân đáp ở trên sô pha buông xuống, nói: "Mẹ, đi ra ngoài thôi, bọn họ đều sắp đến cổng nhà rồi."
Cô giúp Kỷ Thư Lan khoác áo choàng, kéo cánh tay bà đi đến cổng lớn.
Vào tiểu khu, Tần Ý Nùng hạ cửa sổ xe xuống hơn phân nửa, duỗi tay chỉ Đường Nhược Dao xem: "Chính là căn nhà kia."
Đường Nhược Dao vội nhìn theo, dùng khăn giấy không ngừng lau mồ hôi, mắt thấy cổng nhà khắc hoa càng ngày càng gần, chân Đường Nhược Dao càng ngày càng mềm, tim đập cũng càng lúc càng nhanh. Nàng nói: "Em, em muốn uống nước."
Tần Ý Nùng mở chai nước khoáng mới cho nàng, ôn ôn nhu nhu mà trấn an nàng: "Đừng sợ."
Đường Nhược Dao thừa dịp còn chưa có tiến vào cổng sân nhà, ngã vào trong lòng ngực Tần Ý Nùng, hấp thu năng lượng từ trên người cô.
Tần Ý Nùng nhẹ nhàng mà vỗ lưng nàng.
"Chị ở đây, không sợ."
Quan Hạm đem xe hơi màu đen xe hơi dừng ở trong sân nhà, tắt máy. Tần Lộ Nùng nhìn cửa sau xe chậm rãi mở ra, đem ngón cái cùng ngón trỏ làm thành hình tròn cho vào trong miệng, cô đứng vững nghiêng về sau, hơi cong đầu lưỡi, hết sức chăm chú, vận sức chờ phát động.
Tần Ý Nùng xuống dưới trước, quay đầu lại đỡ Đường Nhược Dao.
Hai chân Đường Nhược Dao mới vừa chạm đất, bên tai liền truyền đến thanh âm huýt sáo vang lên.
Đường Nhược Dao suýt nữa nhảy lấy đà tại chỗ: "!!!"
Tần Ý Nùng cũng hoảng sợ, phản xạ có điều kiện bảo vệ lấy Đường Nhược Dao, cảnh giác mà nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Tần Lộ Nùng buông tay, cười tủm tỉm: "Chào."
Tần Ý Nùng cho cô ánh mắt hung ác "Tạm thời em không so đo với chị".
Cô vỗ vỗ cánh tay Đường Nhược Dao, ở bên tai nàng nói: "Không có việc gì, chị của chị chỉ đùa thôi."
Đường Nhược Dao kinh hồn phủ định, lập tức càng lo lắng. Lần trước nàng lưu lại ấn tượng xấu với Tần Lộ Nùng như vậy, lần này tuyệt đối là chị ấy cố ý hù dọa mình.
Bản tay Tần Ý Nùng đi xuống, dắt lấy tay Đường Nhược Dao, cùng nhau đi về phía trước.
"Mẹ, đây là bạn gái của con, Đường Nhược Dao."
Kỷ Thư Lan tươi cười hiền lành: "Tiểu Đường."
Tần Ý Nùng lại hướng Đường Nhược Dao giới thiệu: "Dao Dao, đây là mẹ của chị."
Tần Lộ Nùng sau khi huýt sáo xong, toàn bộ hành trình không nói chuyện, nhưng cô đứng bên cạnh Kỷ Thư Lan, không nở một nụ cười nào, làm Đường Nhược Dao áp lực tăng gấp bội, miệng nàng không nghe đầu óc sai sử, đi theo lên tiếng gọi: "Mẹ."
Nói xong hận không thể cắn đầu lưỡi mình, vội vàng sửa đúng nói: "Dì."
Kỷ Thư Lan cười giải vây nói: "Kêu mẹ càng tốt."
Tần Ý Nùng trước tiên trừng mắt nhìn Tần Lộ Nùng liếc mắt một cái, lại dẫn Đường Nhược Dao nhìn về phía chị gái, nói: "Đây là chị gái của chị, Tần Lộ Nùng." Cô cố ý nhắc nhở nói: "Kêu chị là tốt rồi."
Tần Lộ Nùng nói: "Đừng, chị sợ xưng hô trùng phải lắm, kêu chị Lộ đi."
Đường Nhược Dao nỗ lực điều động cơ bắp trên mặt, bài ra một nụ cười ngoan ngoãn văn nhã: "Chị Lộ."
Tần Lộ Nùng e hèm.
Cô muốn tiếp tục chơi một lát, nhưng đôi mắt Tần Ý Nùng bao che cho con quá rõ ràng, đành phải tạm thời minh kim thu binh: "Đừng đứng ở bên ngoài, vào trong nhà lại nói."
Một hàng bốn người đi vào, dì Nguyệt ôm đứa trẻ ở phòng khách đi tới đi lui, có lẽ là có nhiều người, đứa trẻ khóc nháo lên, Tần Lộ Nùng đổi xong giày, nói: "Ôm bảo bảo lại đây."
Đường Nhược Dao biểu tình hơi kinh ngạc.
Tần Ý Nùng hướng nàng giải thích nói: "Đây là con gái của chị gái chị, Tần Gia Ninh."
Sắc mặt Đường Nhược Dao nổi lên ảo não, thấp giọng trách cứ nói: "Sao lúc trước chị không nói với em?"
Tần Ý Nùng không hiểu: "Hửm?"
Đường Nhược Dao nói: "Em......"
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Tần Lộ Nùng đã vang lên, cô dỗ dành đứa bé còn quấn tả, đi về phía Đường Nhược Dao: "Tới, gặp bạn gái của tiểu dì."
Tần Ý Nùng biết vấn đề từ nơi nào.
Bởi vì Tần Ý Nùng quên nói về nhóc con này, nên Đường Nhược Dao không mua lễ gặp mặt cho Ninh Ninh.
Tần Ý Nùng tới gần bên tai nàng nói: "Chị bảo Quan Hạm đi mua, ăn cơm lại đưa, vẫn kịp."
Quan Hạm mới vừa lấy đồ trong cốp xe ra, liền vội vàng lái xe đi ra ngoài.
Đường Nhược Dao nhìn bảo bảo hồng nhuận trắng tuyết trong tã lót, liếc mắt một cái liền thích, tâm ngứa nói: "Có thể cho em ôm một chút không?"
Tần Lộ Nùng giao lên tay nàng, cô thấy tư thế Đường Nhược Dao ôm bé con rất rành, tò mò hỏi câu.
Đường Nhược Dao nói: "Em có một em trai, khi còn nhỏ là em ẵm lớn."
Tần Lộ Nùng cười nói: "Trùng hợp, Đô Đô khi còn nhỏ cũng là chị ẵm lớn. Em ấy trước kia bướng bỉnh, thường xuyên không chịu ăn cơm, còn muốn chị ở phía sau bưng chén đuổi theo đút."
Đường Nhược Dao: "Đô Đô?"
Tần Lộ Nùng nói: "Nhũ danh của bạn gái em đó, em biết vì sao lại gọi tên này không?"
Đường Nhược Dao không tự biết mà nhích môi cười: "Vì sao ạh?"
Tần Lộ Nùng ha ha cười nói: "Em ấy trước đây lớn lên tròn đô đô, miệng cũng có chút chu chu, đầy mặt viết không cao hứng, nhưng êm ấy rất thích cười, vừa chọc liền cười, cười lên mặt càng tròn, không thấy mắt đâu. Chị cho em xem ảnh em ấy khi còn nhỏ?"
Đường Nhược Dao: "Được ạh."
Tần Ý Nùng: "......"
Tần Lộ Nùng trở về phòng lấy tới một quyển sách cũ đã ố vàng, lật tới những chỗ có Tần Ý Nùng, chỉ cho nàng từng tấm từng tấm. Cô phát hiện cùng Đường Nhược Dao một khối phun tào Tần Ý Nùng, càng thú vị hơn với chọc Đường Nhược Dao, quyết đoán mà lựa chọn chơi càng tốt.
Đường Nhược Dao: "Ha ha ha ha thật sự rất tròn."
"Đúng không? Khi còn nhỏ thích cười, lớn lên càng ngày càng hung." Tần Lộ Nùng bĩu môi.
Tần Ý Nùng: "Ủa alo, em nào có?"
Tần Lộ Nùng sách thanh: "Không đánh đã khai đi?"
Đường Nhược Dao rất có hứng thú mà nhìn hai chị em đấu võ mồm, Ninh Ninh trong lòng ngực đã không còn sợ người lạ, bé con cười khanh khách mà lay ngón trỏ của Đường Nhược Dao, đột nhiên mở ra cái miệng nhỏ mới vừa nhú hai cái răng sữa, nhẹ nhàng mà gọi: "Mẹ."
Mồm miệng không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe được.
Tần Lộ Nùng quay đầu lại nhìn Đường Nhược Dao, vẻ mặt khiếp sợ.
Hiện tại người trẻ tuổi chơi đến to gan như vậy sao?
Đường Nhược Dao theo bản năng nói: "Không phải em, là đứa bé." Nàng chỉ chỉ bé con đang được nàng ôm.
Tần Lộ Nùng mừng rỡ như điên, thò qua tới nhìn bé con nói: "Mẹ, lại kêu một tiếng, mẹ...... Mẹ......"
"......"
Ninh Ninh chỉ lo cười.
Tần Ý Nùng nói: "Có thể em nghe lầm hay không?"
Đường Nhược Dao xác định chính mình không nghe lầm, nhưng Tần Lộ Nùng cao hứng thành như vậy, lỡ như là bản thân nghe lầm thật, vậy thì sẽ thành chuyện không vui một hồi, nàng nói: "Có lẻ vậy."
Đầu ngón trỏ của Tần Lộ Nùng điểm điểm lên khuôn mặt hoạt nộn của Ninh Ninh.
"Mẹ của con lúc bằng con bây giờ đã biết gọi người, con còn chưa biết, có xấu hổ không hả?"
"......"
Tần Lộ Nùng nói: "Được rồi, sớm muộn gì cũng sẽ gọi."
Cô mới vừa rời đi, đang tính tiếp tục nói chuyện cùng Tần Ý Nùng, phía sau truyền đến âm thanh còn lớn hơn so với lúc nãy: "Mẹ."
Tần Lộ Nùng quay lại chọc bé con, đứa bé lại không gọi.
Đường Nhược Dao đưa tay sờ sờ chóp mũi người bạn nhỏ, người bạn nhỏ nhìn nàng với đôi mắt to đen lúng liếng, tràn đầy vui mừng: "Mẹ."
Đường Nhược Dao: "!!!"
Nàng run run rẩy rẩy mà nói: "Cô cô cô không phải, mẹ của con ở đằng kia."
Người bạn nhỏ gọi càng vui vẻ: "Mẹ, mẹ, mẹ."
Đường Nhược Dao sắp bị dọa khóc: "Con đừng gọi bậy a."
Tần Lộ Nùng biểu tình phức tạp.
Tần Ý Nùng tâm tình càng phức tạp.
Nếu không phải cô xác nhận trước đây cả hai chưa từng gặp nhau, cô đều phải cho rằng Tần Gia Ninh là con gái của Tần Lộ Nùng và Đường Nhược Dao.
Tần Lộ Nùng trộm tới gần Tần Ý Nùng: "Em xác định bệnh viện không có ôm sai sao?"
Tần Ý Nùng nói: "Chị nghĩ cái gì vậy? Nếu thật là con của em ấy thì em không phải bị tái rồi sao?"
Tần Lộ Nùng nhướng mày, vỗ vỗ tay.
Đường Nhược Dao vội nhanh đem khoai lang nóng phỏng tay trong lòng ngực trả lại.
Tần Ý Nùng cũng vỗ vỗ tay, Đường Nhược Dao nhào vào trong lòng ngực cô.
"Em, em cũng không biết sao lại thế này." Đường Nhược Dao nhìn cô bảo đảm: "Em hôm nay tuyệt đối là lần đầu tiên thấy đứa bé."
"Chị biết." Tần Ý Nùng nói: "Chị ấy không dạy tốt con mình, không liên quan đến em."
Tần Lộ Nùng bắt đầu cùng Ninh thà chết không nói.
"Gọi mẹ."
"......"
"Mẹ."
"......"
"Mẹ."
"......"
Tần Lộ Nùng hướng Đường Nhược Dao ngoéo một cái tay: "Tiểu Đường, em lại đây."
Tần Ý Nùng bồi Đường Nhược Dao đi qua, làm Đường Nhược Dao lung lay một vòng ở trước mặt tiểu gia hỏa.
Ninh Ninh đôi mắt long lanh: "Mẹ."
Đường Nhược Dao thiếu chút nữahôn mê tại chỗ.
Tần Lộ Nùng nhấp môi, uyển uyển nhu nhu mà cười nói: "Tiểu Đường, hay là em làm mẹ nuôi của bé con đi."
Đường Nhược Dao: "Hả?"
Tần Ý Nùng: "Không được! Em ấy là mẹ nuôi, em là tiểu dì, hai bọn em đây là thân phận gì? Em còn phải cưới em ấy vào cửa."
Đường Nhược Dao chưa kịp chuẩn bị vì câu cưới này mà mặt nàng liền đỏ lên, Tần Lộ Nùng liền nói: "Chị nhận em ấy làm em gái, em gả vào Tần gia bọn chị, không phải là người một nhà sao?"
Tần Ý Nùng phải bị logic của cô chỉnh điên rồi, rít gào nói: "Cái gì gả vào Tần gia! Em vốn dĩ họ Tần!"
Tần Lộ Nùng xua tay: "Ayza, không cần để ý loại chi tiết này."
Tần Ý Nùng tiếp tục rít gào: "Không phải chi tiết của chị đương nhiên chị không thèm để ý!"
Đường Nhược Dao cách Tần Ý Nùng gần nhất, bị hai giọng nói chấn đến nhắm mắt, nhịn không được nghiêng đầu, để lỗ tai của mình hơi rời đi những âm thanh kia một chút.
Tần Ý Nùng chú ý tới động tác của nàng, sống hủy đi Tần Lộ Nùng tâm đều có, cô vất vả tạo dựng hình tượng, liền như vậy bị hủy trong một sớm!
Tần Lộ Nùng lộ ra nụ cười khi thực hiện được trò đùa dai.
Tần Ý Nùng tạm thời đem khẩu khí này nuốt xuống, lôi kéo Đường Nhược Dao đi lên lầu. Cửa phòng vừa đóng, Tần Ý Nùng liền đem cằm đáp ở bả vai Đường Nhược Dao, thở dài nói: "Chị và chị gái ở bên nhau có chút không bình thường, chị ngày thường không phải như thế."
"Vậy chị ngày thường có thể như vậy không?"
"Cái gì?"
Đường Nhược Dao ôm lưng cô, cười nói: "Em cảm thấy thực đáng yêu."
"Nơi nào đáng yêu?"
"Nơi nào cũng đáng yêu." Đường Nhược Dao nói: "Em cho rằng chị là kiểu đại tỷ tỷ ôn nhu thành thục, không nghĩ tới ở trước mặt chị gái, cũng là một đứa trẻ."
"Cái này...... Nhân chi thường tình đi."
Đường Nhược Dao nghiêng đầu, ở bên tai cô thấp thấp nói: "Em cũng rất muốn làm tỷ tỷ của chị."
Tần Ý Nùng cười ra tiếng.
Cô đứng thẳng, nói: "Hai chúng ta đây không phải là loạn luân sao?"
"Lại không có quan hệ huyết thống, là sắm vai nhân vật, chị biết không?"
"Diễn kịch?"
"Không khác lắm."
"Ồh."
Đường Nhược Dao chờ mong mà não bổ hình ảnh Tần Ý Nùng gọi nàng là tỷ tỷ, Tần Ý Nùng nghiêng nghiêng đầu, hiển nhiên là cũng giả thiết một phen, nói: "Quái quái, về sau rồi nói sau."
Đường Nhược Dao có mất mát nói: "Được rồi."
Tần Ý Nùng điểm điểm lên trán nàng, buồn cười nói: "Cái đầu dưa này của em, mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì?"
Đường Nhược Dao thầm nghĩ: Em nghĩ cái gì nói ra sợ hù chết chị.
Nếu nàng thật sự nói ra, "Chết" chính là ai còn chưa biết đâu.
Dưới lầu có Tần Lộ Nùng đại đại ma vương xem náo nhiệt không chê đang ở, Tần Ý Nùng đơn giản mang theo Đường Nhược Dao lưu lại ở trên lầu, cho nàng tham quan phòng chiếu phim cùng thư phòng, Đường Nhược Dao thích rạp chiếu phim gia đình kia, đi ra rồi nhưng vẫn luôn lưu luyến mà quay lại xem.
Tần Ý Nùng rèn sắt khi còn nóng nói: "Em muốn xem điện ảnh có thể đến đây mọi lúc."
Đường Nhược Dao chần chờ: "Kia nhiều không tốt."
"Không có gì không tốt, mẹ và chị của chị đều rất hoan nghênh em. Em đừng nhìn chị gái của chị thoạt nhìn gian xảo, kỳ thật tâm nhãn rất tốt."
"...... Dạ."
Tần Ý Nùng nhìn thấy tâm nàng vẫn tồn sợ hãi, không miễn cưỡng nàng, cùng lắm thì cô đón nàng về đây ăn cơm nhiều hơn, trước lạ sau quen, về sau sớm hay muộn cũng là người một nhà.
Tần Ý Nùng nhận điện thoại của Quan Hạm, ra cửa một chuyến, vài phút sau lén lút mà trở về, đem một thứ bỏ vào trong đống quà tặng mà Đường Nhược Dao chuẩn bị kia.
Cô trộm lên lầu báo tin với Đường Nhược Dao: "Quan Hạm mua một đôi vòng tay bạc cùng một bộ khóa trường mệnh, chị đặt ở trong túi vòng cổ mà em mua tặng chị của chị, đến lúc đó em cùng đưa cho hai mẹ con chị ấy là được."
Đường Nhược Dao gật đầu tỏ vẻ chính mình nhớ kỹ.
Tần Lộ Nùng đem Ninh Ninh đặt ở trên thảm phòng khách, tiểu gia hỏa mặt hướng nhìn cô bò đến bay nhanh, Tần Lộ Nùng ngồi tại chỗ, nghĩ trăm lần cũng không ra, đến tột cùng là vì cái gì? Cô cực cực khổ khổ nuôi lớn con gái, vậy mà lại gọi người khác là mẹ, còn là người mới vừa gặp mặt lần đầu.
Nếu gọi Tần Ý Nùng là mẹ, nói không chừng cô còn có thể dễ dàng tiếp thu.
Ninh Ninh bò tới rồi, cao hứng đến ôm lấy một bên tay đang rũ xuống của Tần Lộ Nùng.
Tần Lộ Nùng ánh mắt híp lại, duỗi cánh tay rút về, làm đứa trẻ ngã chổng vó ra.
Ninh Ninh chớp hai mắt to: "???"
Tần Gia Ninh có điểm đáng yêu, bé con sẽ từ nằm bò lật đến nằm ngửa, lật thật sự thuần thục, nhưng sẽ không lật trở lại, cho nên một khi chổng vó, cũng chỉ có thể đợi người lật mình lại.
Tần Lộ Nùng cười ngâm ngâm nói: "Gọi một tiếng mẹ, mẹ liền lật con lại."
Ninh Ninh hai chân vừa giẫm, hai mắt nhắm lại, an tĩnh bình thản mà nằm xuống ngủ.
Tần Lộ Nùng: "......"
Đứa trẻ này ai sinh, khẳng định là ôm nhầm rồi!
Dì Nguyệt ôm bé con vào phòng đặt vào trong nôi, khuôn mặt Ninh Ninh hồng hào trắng mịn, đã ngủ sâu.
Dì Phương ở bên trấn an nói: "Thật ra đứa bé gọi như vậy cũng không hiểu gì đâu, phải qua hai tháng mới có thể đem xưng hô với người khác rõ ràng. Có lẽ là thấy Đường tiểu thư là người sống, cho nên liền kêu lung tung."
Tần Lộ Nùng nuốt nước miếng, rộng lượng nói: "Con biết, đều là người trong nhà, con không để ở trong lòng."
Dì Phương nói: "Vậy là tốt rồi. Đồ ăn xong rồi, dì đi kêu nhị tiểu thư bọn họ ăn cơm đây."
Dì Phương lên lầu gõ gõ cửa phòng ngủ chính, bên trong truyền đến một tiếng trả lời trầm thấp: "Xuống liền."
Vài phút sau, hai người mới xuống dưới.
Tần Lộ Nùng mắt nhìn son môi sát đến sạch sẽ của hai, cùng với sắc mặt hồng nhuận hơn rất nhiều so với lúc nãy của Đường Nhược Dao, nhìn về phía Tần Ý Nùng thì mặt mày lưu chuyển ra xuân tình, liền minh bạch cả hai người bọn họ ở bên nhau đã xảy ra cái gì.
Người trẻ tuổi mới vừa ở bên nhau, tóm được cơ hội liền thân thiết, nhân chi thường tình.
Trước tiên khưi chai rượu vang đỏ, tay trái Tần Lộ Nùng đè nặng lên cổ tay áo phải, tay phải rót rượu cho mọi người, Tần Ý Nùng vội đứng dậy nói: "Để em đi."
Tần Lộ Nùng nhìn cô một cái.
Tần Ý Nùng ngồi trở lại.
Tần Lộ Nùng là đại diện chủ nhà, cô dẫn đầu nâng chén nói: "Chị kính Đường tiểu thư một ly, cám ơn em chiếu cố em gái của chị."
"Không dám nhận, là chiếu cố cho nhau." Đường Nhược Dao khiêm cung nói.
Hai cái cái ly ở không trung chạm chạm, Tần Lộ Nùng nhẹ mà nhấp một ngụm, khẽ cười nói: "Nhà của bọn chị không có quy củ gì, không cần câu nệ, nếu em không được tự nhiên, quay đầu lại Tần Ý Nùng sẽ hướng chị khóc mất thôi."
Tần Ý Nùng: "......" Một ngày không tổn hại mình chị ấy sẽ chết sao.
Tần Lộ Nùng cười nói: "Không nói, ăn cơm đi."
Tần Ý Nùng chuyên tâm dùng công phu đũa vì Đường Nhược Dao gắp thức ăn, Tần Lộ Nùng khụ một tiếng, Tần Ý Nùng ý tứ mà gắp cho cô cá viên, sau đó lại quay lại giọng nói mềm mại mà hỏi Đường Nhược Dao muốn ăn cái gì.
Đường Nhược Dao như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chân ở phía dưới bàn chạm chạm chân Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng đành phải từ bỏ.
Sau khi ăn xong, Tần Lộ Nùng cắt trái cây đem đến bàn trà, ngồi ở góc trên cùng một sô pha với Đường Nhược Dao, hai tay tùy ý giao nắm, khuỷu tay chống ở đầu gối, bắt đầu giai đoạn đề ra nghi vấn "Từ đâu tới đây? Đi nơi nào? Trong nhà có mấy người? Mỗi người có mấy mẫu đất? Trong đất có mấy con trâu?", cô hỏi: "Tiểu Đường là người ở nơi nào?"
"Thành phố Z tỉnh J ạh."
"Nhà của bọn chị là thành phố A, liền ở bên cạnh thành phố Z, tính ra vẫn là đồng hương." Tần Lộ Nùng vỗ tay cười to nói, làm ra một bộ dáng rất có duyên phận.
"Dạ...... Đúng vậy."
Tần Ý Nùng dùng nĩa chích lấy một miếng táo, Đường Nhược Dao nhận lấy, theo bản năng nói: "Cám ơn."
Nàng khẩn trương đến tim đập đến cổ họng.
"Ba mẹ em công tác ở đâu?"
"Ba em lúc trước gặp tai nạn xe cộ, vẫn luôn nằm ở bệnh viện chưa tỉnh, mẹ em đã qua đời sau khi đẻ em được một thời gian ngắn."
"Xin lỗi."
"Không sao ạh." Đường Nhược Dao cười cười, dưới mặt mày trưởng thành sắc bén nhu hòa, lộ ra vài phần đoan trang thanh tú.
Bộ dáng nàng cười rộ lên càng làm cho Tần Lộ Nùng quen mắt, nơi sâu thẳm trong ký ức quay cuồng, có đoạn ngắn nào đó miêu tả sinh động.
"Em...... Họ Đường?" Chính Tần Lộ Nùng cũng không biết vì sao lại hỏi câu này, lúc cô làm thí nghiệm, thường xuyên sẽ gặp được vấn đề khó, khi không có manh mối cô liền quay lại lúc ban đầu một lần nữa để nghiền ngẫm.
Đường Nhược Dao cũng không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy, chỉ biết đúng sự thật mà nói: "Đúng vậy ạh."
"Em họ Đường...... Đường Nhược Dao...... Đường......" Tần Lộ Nùng lẩm bẩm niệm, xoa huyệt Thái Dương, mi mắt nhíu lại.
Tần Ý Nùng nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ?"
Tần Lộ Nùng giơ tay, ý bảo cô không cần nói chuyện.
Tần Lộ Nùng cau mày, hỏi: "Ba em tên gọi là gì?"
Đường Nhược Dao nói: "Đường Hàm Chương, ba em tên là Đường Hàm Chương, Hàm trong bao hàm, Chương trong văn chương."
Ánh mắt Tần Lộ Nùng chợt sáng ngời.
Tần Ý Nùng cùng Đường Nhược Dao không hiểu ra sao. Đặc biệt là Đường Nhược Dao, nàng nói: "Chị biết ba của em sao?"
Đề phòng quanh thân Tần Lộ Nùng như có như không tan đi, nhìn ánh mắt của cô trở nên cực kỳ mềm mại, cô buồn cười nói: "Chị không chỉ biết ba của em, chị còn biết mẹ của em."
Đường Nhược Dao: "Hả?"
Tần Lộ Nùng nói: "Mẹ của em có phải tên là Trác Bội Vân không?"
Đường Nhược Dao kỳ quái nói: "Chị làm sao lại biết?"
Tần Ý Nùng mới vừa mới chích lấy miếng táo, nghe xong cả táo và nĩa đều rơi xuống dưới.
Bả vai Đường Nhược Dao bị một đôi tay vặn qua, Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, một thốc hỏa ở tim đập nhảy, hô hấp hấp tấp nói: "Mẹ em là Trác Bội Vân?"
Đường Nhược Dao gật đầu, nàng nhíu mày nói: "Như thế nào mọi người đều biết mẹ em?" Còn nàng một người chưa thấy qua.
Tần Ý Nùng nâng lên gương mặt Đường Nhược Dao, trái phải qua lại mà đánh giá, đan xen kinh hỉ. Cái lông mày này, đôi mắt này, cái mũi cùng đôi môi này, đều cực kỳ giống Trác Bội Vân. Cô như thế nào liền không nhận ra tới? Cô lúc trước như thế nào liền không nhận ra tới?
Đường Nhược Dao sắp bị cô làm cho hỏng rồi, mồm miệng không rõ mà nói ra một câu: "Cho nên có người có thể giải đáp cho em một chút không?"
Tần Lộ Nùng nhún vai: "Chị cùng dì Trác không quá thân, em hỏi Đô Đô đi."
Đường Nhược Dao chớp chớp mắt.
Tần Ý Nùng buông mặt nàng ra, mặt mày hớn hở nói: "Là như này, hai nhà chúng ta trước kia là hàng xóm, sau đó mẹ em qua đời, ba em liền mang theo em rời đi rồi, chị còn thương tâm rất lâu."
Đường Nhược Dao trước mắt sáng ngời, nói: "Như vậy chúng ta đây xem như là thanh mai trúc mã sao?"
"Đương nhiên." Tần Lộ Nùng chen vào nói, vui sướng khi người gặp họa nói: "Khi còn nhỏ em ấy còn thay tã cho em đó."
Đường Nhược Dao: "......"
Tần Ý Nùng thái dương giật giật: "Chị có thể không cần gây mất hứng như vậy hay không?"
Tần Lộ Nùng nói: "Chị nói chính là lời nói thật, hơn nữa em không cảm thấy thực lãng mạn sao? Nuôi vợ khi còn oa oa lớn lên."
Tần Ý Nùng bật thốt lên nói: "Lãng mạn cái ——" cô vội vàng nuốt lại, thiếu chút nữa nghẹn ra nội thương.
Đường Nhược Dao lặng lẽ ở trong lòng vì cô mà bổ sung từ "Thí" vào.
Giao tình trẻ con có thể tối nay lại nói, nàng sợ nói thêm gì nữa Tần Ý Nùng phải bị Tần Lộ Nùng kia làm cho há mồm tức chết, vừa lúc dì Nguyệt ôm Ninh Ninh đã tỉnh dậy đi ra, Đường Nhược Dao nhân cơ hội đem lễ vật lấy lại đây.
Tần Lộ Nùng vòng cổ, Kỷ Thư Lan vòng ngọc, quà của Tần Ý Nùng giấu đi để tặng riêng.
Cuối cùng là vòng tay bạc và khóa trường mệnh tặng Ninh Ninh, vòng tay bạc đã có một đôi, chỉ đem khóa trường mệnh đeo lên trên cổ, màu bạc lưu quang, khuôn mặt càng thêm tinh xảo trong sáng. Tần Ý Nùng hôm nay còn chưa có chơi đùa Ninh Ninh, ôm vào trong lòng ngực mình dỗ dành.
Ngón tay Tần Ý Nùng bị bàn tay ấm áp của tiểu gia hỏa bắt lấy, đôi mắt to như nho đen chuyên chú mà nhìn tiểu dì, không chớp mắt.
"Mẹ." Cái miệng nhỏ của bé con chu lên, đột nhiên nãi thanh nãi khí hô lên (tiếng ngây ngô của trẻ con).
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Lộ Nùng: ??? Cá khóc thủy biết, ta khóc ai biết?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro