Chương 35: Chị sẽ không rời bỏ em
Tần Ý Nùng nhìn một vòng chung quanh sảnh cửa, ánh mắt xa xôi.
...... Sau này có thể ở chỗ này "làm" thử xem.
________________________________________
Tần Lộ Nùng nhìn em gái cùng em dâu vào nhà, Tần Ý Nùng chụp xuống đỡ cánh tay Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao lo lắng mà liếc nhìn cô một cái, đem tay thu lại.
Tần Lộ Nùng ánh mắt ý vị thâm trường.
Tần Ý Nùng đón nhận tầm mắt của cô, cuối cùng đã hiểu buổi tối hai ngày trước chị gái nói đi đường đỡ eo là ý gì, đáng tiếc Đường Nhược Dao quá không biết cố gắng, không có cho cô cơ hội này. Tần Ý Nùng sinh long hoạt hổ (khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực như rồng như hổ) mà bước đi qua, Tần Lộ Nùng nhăn nhăn mày.
Tinh thần em ấy sao lại tốt như vậy?
Ninh Ninb mặc áo lót quần nhỏ ở trên sô pha giọng nói ngây ngô non nớt hô: "Tiểu dì."
Tần Ý Nùng ôm chầm lấy tiểu gia hỏa thơm một cái lên mặt bé con, giới thiệu Đường Nhược Dao phía sau với bé con: "Đây là tiểu dì phụ, lúc còn nhỏ con đã gặp qua."
Tần Lộ Nùng đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô chọc cười: "Ha ha ha ha ha."
Ninh Ninh 9 tháng tuổi đối mặt Đường Nhược Dao đã gặp qua khi 6 tháng tuổi, có chút sợ người lạ, bé con né tránh phía sau, từ trong lòng ngực Tần Ý Nùng nhìn ra, rụt rè nói: "Tiểu dì phụ."
Đường Nhược Dao nói: "Ngoan."
Tần Ý Nùng hỏi: "Con có muốn ôm một chút không?"
Đường Nhược Dao nhìn Tần Gia Ninh chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, săn sóc nói: "Chờ em cùng bé con thân quen hơn một chút đi."
Tần Ý Nùng một phen đoạt lấy trống bỏi trong tay Tần Lộ Nùng, đưa tới trên tay Đường Nhược Dao, nói: "Vậy em chơi cùng bé con đi."
Đường Nhược Dao e hèm, xoay chuyển trống bỏi với Ninh Ninh, dùi trống chạm vào da trống, phát ra tiếng vang thịch thịch thịch.
Ninh Ninh: "......" Tiểu dì phụ này có bộ dáng không quá thông minh.
Đường Nhược Dao: "......" Nàng xấu hổ mà nhìn về phía Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng nhìn về phía Tần Lộ Nùng.
Tần Lộ Nùng ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ mà dạy dỗ Ninh Ninh: "Dì chơi cùng con, con phải có lễ phép."
Ninh Ninh nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu.
Tần Lộ Nùng hai tay ấn ở bên môi, đẩy khóe môi của mình hướng lên trên, kiên nhẫn nói: "Smile, cười."
Ninh Ninh hướng Đường Nhược Dao lộ ra tươi cười.
Đường Nhược Dao dắt dắt khóe môi, dạng khởi ý cười.
Ninh Ninh chỉ là sợ sinh, một khi chín về sau, là đứa trẻ rất dễ hống, bé con kế thừa chỉ số thông minh của mẹ đẻ, thiên tư thông minh, nghe Tần Lộ Nùng nói đã bắt đầu dùng thẻ học để dạy bé con nhận thức.
Sau khi cơm nước xong, Đường Nhược Dao cùng bé con chơi một lát, sau đó bé con được đưa đi ngủ trưa, nàng cũng cùng Tần Ý Nùng lên lầu ngủ trưa.
Tần Ý Nùng từ tủ quần áo lấy đồ ngủ cho nàng, thấy Đường Nhược Dao đứng ở tại chỗ xuất thần.
Cô dương tay vẫy vẫy trước mặt Đường Nhược Dao.
"Nghĩ gì vậy?"
Đường Nhược Dao tầm mắt dần dần ngắm nhìn, dừng ở trên gương mặt thành thục phong tình của Tần Ý Nùng, thời khắc nào đó, gương mặt kia chậm rãi thu nhỏ lại, biến thành cô gái nhỏ phấn điêu ngọc trác (đứa trẻ da thịt mềm mại trắng nõn).
Đường Nhược Dao biểu tình có chút hoảng hốt nói: "Ninh Ninh lớn lên rất giống chị gái của chị."
Tần Ý Nùng không chút nghĩ ngợi nói: "Mẹ đẻ mà."
"Kia nếu là chị thân sinh thì sao nhỉ?" Đường Nhược Dao lẩm bẩm mà nói.
"Cái gì?" Tần Ý Nùng không nghe rõ.
"Không có gì." Đường Nhược Dao hoàn hồn, liếm liếm môi, nhận lấy áo ngủ trong tay cô, nói gần nói xa nói: "Em đi phòng vệ sinh thay quần áo."
Tần Ý Nùng nhìn bóng dáng nàng, khó hiểu mà khẽ nhíu mày.
Hai người đổi xong áo ngủ tơ lụa, sóng vai nằm ở trên giường.
Tần Ý Nùng hỏi người yêu trẻ tuổi: "Buổi chiều em có việc không?"
Đường Nhược Dao không rõ nguyên do, nói: "Không có a, ngày mai mới đi trường học." Nàng trong ổ chăn dắt lấy tay Tần Ý Nùng, mười ngón tay đan vào nhau, chuyên tâm mà nhắm mắt lại, ấp ủ buồn ngủ.
Lòng bàn tay của Tần Ý Nùng mơn trớn mu bàn tay bóng loáng của nàng, đốt ngón tay chạm chạm, dừng ở ngón tay mang theo vết chai mỏng của nàng, móng tay được chăm sóc đến mượt mà trơn nhẵn. Nữ nhân nghiêng đầu ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Em rửa tay chưa?"
Đường Nhược Dao: "Sau khi cơm nước xong đã rửa sạch."
Tần Ý Nùng thấp giọng: "Đi rửa thêm một lần nữa, rửa sạch sẽ một chút."
Đường Nhược Dao: "Hả?"
Ở phương diện nào đó xác thật nàng không quá linh quang, nhưng thắng đang nghe lời nói, Tần Ý Nùng nói cái gì nàng liền làm cái đó. Nàng chống lại cơn buồn ngủ, bò dậy, đi tới bồn rửa tay rửa tay, lấy sữa rửa tay xoa ra bọt biển, tỉ mỉ trong ngoài mà rửa sạch một lần.
Đường Nhược Dao kiểm tra rồi khoá cửa cùng bức màn, một lần nữa nằm trở lại.
Sau giờ ngọ trong phòng quanh quẩn thanh âm người mặt đỏ tai hồng.
Đường Nhược Dao đi rửa tay.
Tần Ý Nùng mệt mỏi mắt khép hờ, tóc dài hỗn độn mà tán ở trên gối đầu, ở trong lòng âm thầm chấm điểm cho Đường Nhược Dao từ mức đạt tiêu chuẩn cũ tăng lên trên một chút.
Có lẽ là mệt mỏi, cô thực mau đã ngủ. Đường Nhược Dao không cần phải nói, dính vào gối đầu liền ngủ rồi.
Một giấc ngủ đến bốn giờ chiều, mùa hè đã trôi qua, ánh nắng trong sân đã không còn quá chói mắt, Tần Ý Nùng nắm tay Đường Nhược Dao dẫn đến hoa viên tản bộ, trong hoa viên có một xích đu.
Đường Nhược Dao bảo Tần Ý Nùng ngồi lên, nàng ở phía sau nhẹ nhàng mà đẩy từng cái từng cái.
Mỗi một lần đẩy cao, hai chân Tần Ý Nùng liền phối hợp mà hướng lên trên rung động, gió thổi phất mặt cô, lông mi cong cong, cười đến có chút tính trẻ con.
Đường Nhược Dao không nói chuyện, chỉ là vẫn luôn đẩy, đẩy, chăm chú nhìn bóng dáng của cô.
Nàng nghĩ, cho dù trong nháy mắt này già đi, nàng cũng là nguyện ý.
Tám mươi tuổi, một trăm tuổi, nàng đều muốn cùng Tần Ý Nùng ở bên nhau.
Tần Ý Nùng quay đầu lại, Đường Nhược Dao vội vàng lau đi nước mắt trên mặt.
Tần Ý Nùng điểm chân làm xích đu dừng lại, ngạc nhiên nói: "Sao em lại khóc?"
Đường Nhược Dao không biết, chỉ là trong nháy mắt kia nói không nên lời bi thương nảy lên trong lòng, nàng lắc đầu, nước mắt lại chảy càng mãnh liệt.
Tần Ý Nùng không mang khăn giấy theo, tiểu tâm mà dùng tay áo cho lau nước mắt trên gương mặt nàng.
Đường Nhược Dao hít hít cái mũi, nói: "Có thể là sợ mất đi chị."
Tần Ý Nùng đem nàng ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng mà vỗ lưng nàng, nhận lời nói: "Chị sẽ không rời em đi."
Đường Nhược Dao vòng lấy eo người phụ nữ.
Nàng lót cằm lên vai Tần Ý Nùng, ngẩng mặt lướt qua tường viện cao cao nhìn ra bên ngoài xem, dây thường xuân xanh biếc, không gian diện tích rộng lớn trầm tĩnh, ánh mặt trời sáng lạn sáng ngời, thế giới trước mắt này lại cho nàng một loại cảm giác mãnh liệt không chân thật.
Gió thu ấm áp, thổi lên góc áo của cả hai, người yêu ôm nhau dưới ánh mặt trời viền vàng mông lung. Tần Ý Nùng bỗng nhiên cảm thấy lạnh, cô ôm ấp thật chặt, cuồn cuộn không ngừng mà hấp thu nhiệt độ cơ thể trên người Đường Nhược Dao.
"Mặc kệ phát sinh cái gì, chị cũng sẽ không rời bỏ em." Cô lặp lại một lần, như là nói với chính mình.
***
"Thật sự không cần chị đưa em đến trường học sao?" Đây là lần thứ ba Tần Ý Nùng hỏi Đường Nhược Dao trong buổi sáng nay.
Đường Nhược Dao: "Thật sự không cần, chị không cần đến công ty sao?"
Tần Ý Nùng: "Tối nay đi không quan hệ." Cô dắt lấy tay phải của Đường Nhược Dao đang thả lỏng bên người, nói: "Để chị đưa em đi."
Tần Lộ Nùng đi qua bên người cô, nặng nề mà khụ một tiếng.
Đường Nhược Dao lập tức ngượng ngùng lên, nhỏ giọng dỗi nói: "Đều tại chị."
Tần Ý Nùng: "Không cần lo chị ấy, chị ấy ghen ghét chúng ta."
Tần Lộ Nùng trở tay ném gối ôm về phía cô.
Tần Ý Nùng mắt dài tận sau lưng, một cái nhanh nhẹn mà thấp người ngồi xổm xuống, gối ôm vừa lúc nện ở trên người Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao nhắm mắt, ôm chỗ gối đập trúng.
Tần Ý Nùng: "...... Này thật là âm hiểm."
Tần Lộ Nùng không kiên nhẫn nói: "Đi mau, đừng ô nhiễm đôi mắt của con gái tui."
Tần Ý Nùng cười hì hì hướng cô làm cái mặt quỷ.
Cuối cùng vẫn là Tần Ý Nùng đưa Đường Nhược Dao đến trường học, trên đường Đường Nhược Dao nói: "Chị dừng lại ở cách trường hai cái đèn giao thông, em xuống ở đó."
Tần Ý Nùng: "Tại sao?"
Nếu là bạn gái nữ, thái độ của Đường Nhược Dao đối với cô là thẳng thắn thành khẩn tương đãi, nàng nói: "Lúc trước em lên xe chị, bị bạn học thấy được, trường học liền có một ít lời đồn."
"Tại sao trước không nói?" Tần Ý Nùng nói: "Chị mua cho em chiếc oto thay đi bộ?"
Đường Nhược Dao lắc đầu.
"Ngày thường lúc em cần lái xe không nhiều lắm." Nàng nói: "Thật ra em không để bụng những người đó nói bậy, em chỉ là cảm thấy em của hiện tại còn chưa đủ tư cách đứng ở bên cạnh chị."
Tần Ý Nùng sắc mặt có điểm khó coi.
Đường Nhược Dao nói: "Em biết chị khẳng định sẽ sinh khí."
Tần Ý Nùng tức giận: "Sinh khí em còn nói."
"Đúng vậy."
Đường Nhược Dao ngay thẳng đến mức làm Tần Ý Nùng không biết nói cái gì mới tốt, cô nặng nề mà thở hắt ra, nói: "Nói đi."
Đường Nhược Dao nói: "Hai chúng ta bắt đầu là với một hồi hiểu lầm, cho dù sau đó đã nói rõ, cũng không thể phủ nhận nó là tất cả bắt đầu. Từ trước em cho rằng em là tình nhân của chị, cho nên chỉ cần suy xét bổn phận chim hoàng yến. Hiện tại đã không giống, em cần thiết suy xét cho tương lai của chúng ta."
Tần Ý Nùng dựa vào ghế xe, đôi tay ôm cánh tay, một bộ dáng "Ngược lại chị muốn nhìn xem em suy xét ra thứ gì".
Đường Nhược Dao nói: "Em không muốn vẫn luôn sinh hoạt ở dưới sự giúp đỡ của chị, không muốn tương lai có một ngày công khai, người khác hỏi em là ai, em dựa vào cái gì để Tần Ý Nùng thích, cùng cô ấy bạch đầu giai lão."
Tần Ý Nùng cười lạnh: "Người làm chị thích nhiều đi, chị thích ai không cần lý do, càng không cần công đạo với bất luận kẻ nào."
Đường Nhược Dao không cao ngạo không nóng nảy, ôn nhu êm tai nói: "Em biết, nhưng chỉ có duy nhất em là người yêu của chị. Chị thích em, không phải muốn em làm thú bông biết nghe lời đó chứ."
"Em hiện tại chẳng lẽ cảm thấy em nghe lời sao? Nghe lời em liền sẽ không ở chỗ này cùng chị tranh luận!"
"Em không có tranh luận, em là đang thảo luận vấn đề với chị, nếu chị cho rằng là tranh luận, vậy chứng tỏ chị coi chính mình cao hơn em, nhưng đoạn quan hệ này, chúng ta là bình đẳng, bình đẳng mới có thể lâu dài."
"......"
Người phụ nữ nghiến răng.
Đường Nhược Dao chủ động thò qua tới hôn cô một cái.
Tần Ý Nùng cánh môi tê dại, híp mắt nói: "Đừng tưởng rằng em hôn chị là có thể xóa bỏ toàn bộ."
Đường Nhược Dao câu lấy cô, lại lần nữa cúi người phủ lên môi cô, đem nụ hôn này gia tăng, Tần Ý Nùng đỡ lấy cái gáy nàng, biến bị động thành chủ động. Cô tồn tâm (có ý, rắp tâm) muốn lăn lộn Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao nào có sức chống đỡ, chỉ chốc lát sau mặt liền đỏ lên, thở hồng hộc, cả người ở trong lòng ngực cô mềm thành một vũng nước.
Tần Ý Nùng uy hiếp nói: "Còn cãi chị không?"
Đường Nhược Dao đứt quãng nói: "Không cãi...... là...... thảo luận bình thường...... Ôh...... ưm......"
Tần Ý Nùng lại hôn nàng.
Thẳng đến khi Đường Nhược Dao nói không nên lời.
Bất bình đẳng bắt đầu đều không phải là không có cấp đoạn cảm tình này mang đến mầm mối tồi tệ, ở chung lâu dài, Tần Ý Nùng đã quen Đường Nhược Dao ngoan ngoãn dịu hiền, bảo vẫy đuôi liền vẫy đuôi, lần này đột nhiên phản nghịch, làm điên đảo nhận thức của Tần Ý Nùng đối với nàng, đặc biệt là nàng khiêu chiến với quy tắc tự hình thành từ năm nay qua tháng nọ của Tần Ý Nùng. Cô lớn tuổi hơn so với Đường Nhược Dao, không thể tránh né việc lớn tuổi giả ngạo mạn.
Sinh hoạt đời sống riêng của cô dựa vào cái gì phải công đạo với người ngoài? Dựa vào cái gì phải vì đánh giá của người khác ảnh hưởng đến mình? Mà Đường Nhược Dao sớm hay muộn sẽ minh bạch đạo lý này, hiện tại đều là tự hỏi vô vị.
Giờ phút này Tần Ý Nùng đã quên, lúc trước cô kêu An Linh làm sáng tỏ vì cô cũng là không muốn thừa nhận ánh mắt khác thường của Tần Lộ Nùng cùng Đường Nhược Dao.
Người là động vật có tính xã hội cao, không ai có thể thoát ly quan hệ xã hội mà tồn tại. Các nàng có lẽ không để bụng bộ dáng của chính mình trong miệng thiên hạ, nhưng các nàng không thể không để bụng lẫn nhau sẽ bởi vì chính mình thừa nhận cái dạng ngôn luận gì.
Cuối cùng Tần Ý Nùng vẫn là đem Đường Nhược Dao trước tiên thả xuống dưới.
Hai người có chút cứng đờ.
Đường Nhược Dao đứng ở đường cái, hướng cô phất phất tay: "Em đến trường học."
Tần Ý Nùng hạ xuống một nửa cửa sổ xe nhìn mắt nàng, mang lên kính râm.
Đường Nhược Dao đứng tại chỗ nhìn theo xe hơi màu đen, cúi đầu lấy ra di động đánh chữ: 【 Có lẽ chị cảm thấy suy nghĩ của em không đủ thành thục, nhưng chị không phải đều là từ ấu trĩ trở nên thành thục sao? 】
Tần Ý Nùng nhìn di động, tin nhắn của Đường Nhược Dao một cái lại một cái nhảy ra.
【 Chị thích em không cần lý do, nhưng em yêu cầu, em muốn trở nên càng ưu tú, ở trong lòng em có thể xứng đôi thích chị 】
【 Em không có muốn cùng chị cãi nhau, không cần sinh khí 】
【 nếu chị còn tức giận vì lời nói, thứ sáu này về nhà, tùy tiện chị phạt em như thế nào đều được 】
Tần Ý Nùng đánh chữ: 【 Em sẽ không sợ em thay đổi sau này chị không thích em nữa sao? 】 dòng chữ này dừng lại trên khung soạn tin một hồi lâu, Tần Ý Nùng một chữ một chữ mà xóa đi, nói: 【 Được 】
***
Tần Lộ Nùng tan tầm về nhà, ở sảnh cửa đổi giày. Liền thấy muội muội nhà mìn nằm đơ trên sô pha, Ninh Ninh đứng trên sàn nhà, hai tay chơi mặt cô, nghe tiếng quay đầu lại, giòn thanh nói: "Mẹ."
Tần Lộ Nùng đi tới, một đầu gối ngồi xổm xuống, hai mẹ con hành lễ hôn mặt.
Tần Ý Nùng nửa chết nửa sống mà xốc xốc mí mắt: "Tỷ."
Tần Lộ Nùng vui sướng khi người gặp họa mà "Ồh" thanh: "Đây là làm sao vậy?"
Tần Ý Nùng hữu khí vô lực nói: "Thỏ con nhà em tạo phản."
Tần Lộ Nùng ngắm ngắm eo cô: "Sáng nay không phải em đưa em ấy đi học sao?"
"Chính là tạo phản lúc ấy."
Tần Lộ Nùng ý vị thâm trường mà "Ồh" một tiếng, cảm khái nói: "Không hổ là người trẻ tuổi."
Tần Ý Nùng càu nhàu nói: "Em thật sự không biết hiện tại người trẻ tuổi suy nghĩ cái gì, thích liền thích, vì cái gì một hai phải nghĩ cái gì xứng với không xứng, em còn cảm thấy em cải trắng bọn không xứng với em ấy đâu."
Tần Lộ Nùng quay đầu: "Hả hả hả?" Như thế nào cùng tưởng tượng của cô không giống nhau.
Tần Ý Nùng đem chuyện sáng nay với Đường Nhược Dao nói cho cô.
Tần Lộ dày đặc giải tình huống cụ thể, nói: "Như vậy cho thấy em ấy là nghiêm túc suy xét muốn cùng em bên nhau cả đời, em không cao hứng, còn ở đây khóc tang, đang ở trong phúc không biết phúc."
"Vậy chị cảm thấy suy nghĩ của em ấy là đúng sao?"
Tần Lộ Nùng lấy dao gọt hoa quả từ ngăn kéo ra.
Tần Ý Nùng: "Uây, liền tính chị không tán đồng em cũng không đến mức thọc người đó chứ?"
"Tự mình đa tình, em không xứng để chị dùng đao." Tần Lộ Nùng lấy quả táo, ánh mắt đem ý đồ hướng về Ninh Ninh, cô đem trái cây cắt thành từng miếng, lại đem một miếng trong đó cắt thành những miếng nhỏ hơn, cho Ninh Ninh ăn, cô cũng ăn một miếng, Tần Ý Nùng được cấp cho cùi táo.
Tần Ý Nùng mở miệng ra, tinh tế gặm thịt xung quanh cùi táo, nói: "Chị nhưng thật ra nói chuyện a."
Tần Lộ Nùng đưa cô bốn chữ: "Đổi vị tự hỏi." Cô nói: "Nếu em là em ấy, em sẽ nghĩ như thế nào?"
Tần Ý Nùng lâm vào trầm tư.
Tần Lộ Nùng đối với trình độ luyến ái của em gái không ôm hy vọng, một bên đem Ninh Ninh ôm vào trong ngực chơi, một bên nói: "Em thích em ấy vì cái gì?"
"Chị như thế nào cũng hỏi cái vấn đề này?"
"Nói như vậy em ấy cũng hỏi qua, em trả lời như thế nào?"
"Em nói bởi vì em ấy thực đáng yêu, giống chó con."
"......"
"Biểu tình này của chị là?"
"Không muốn cùng em nói chuyện, nhưng bởi vì cái người ngu xuẩn này là em gái chị, lại không thể không cùng em nói chuyện tâm tình phức tạp."
"Nói điểm em có thể nghe hiểu."
"Em nói em ấy là chó con, vậy có thể có một ngày em gặp được một em cún càng xinh đẹp càng thông minh càng trẻ tuổi hay không, liền không chỉ thích chó con này nữa?"
"Em chỉ là đánh cái cách khác." Tần Ý Nùng nhíu mày nói: "Lại không có nói em ấy thật sự là cún. Lại nói, em cũng không phải chưa thấy qua người trẻ tuổi xinh đẹp hơn em ấy, em nếu là thấy một người liền yêu một người, còn đến được em ấy?"
"Nhưng cún không phải nghĩ như vậy."
"...... Em có thể không cún tới cún đi hay không?"
Tần Lộ Nùng liếc mắt cô một cái: "Em bắt đầu trước, Đường Nhược Dao này chỉ cún, không phải, người này, em có biết em ấy đang ở vào cái tuổi nào hay không?"
"Sinh viên?"
Tần Lộ Nùng nghiêm mặt nói: "Hai mươi tuổi, đang là sinh viên, là một người bồng bột nhất, dã tâm nhất, cũng là tuổi tác vô lực nhất, không phân biệt nam nữ. Bởi vì em ấy trừ bỏ một trái tim chân thành, cái gì cũng không cho em được. Tuy rằng chị luôn tổn hại em, nhưng không phủ nhận em xác thật nhân mô cẩu dạng (bên ngoài lịch sự nghiêm túc bên trong tính tình phẩm chất thấp kém =))), sự nghiệp thành công, mị lực vô cùng. Em ấy gặp được em khi mười chín tuổi, liền giống như đứa trẻ nhặt được trân châu ở bờ biển, đột nhiên bầu trời ánh trăng rơi xuống ở trong lòng ngực em ấy."
Tần Ý Nùng như suy tư gì.
Tần Lộ Nùng tận dụng mọi thứ mà phóng trào phúng, nói: "Huống chi cái ánh trăng kia vẫn là cái ngu xuẩn."
Tần Ý Nùng: "......"
Tần Lộ Nùng một tay nhéo cằm, nói: "Tóm lại, em ấy hẳn là áp lực rất lớn, sợ không kịp trưởng thành, sợ em đợi không được em ấy lớn lên, một ngày kia liền sẽ vứt bỏ em ấy. Thanh xuân là quý giá nhất cũng là thứ rẻ nhất, không có người vĩnh viễn hai mươi tuổi, nhưng vĩnh viễn có người hai mươi tuổi, em ấy trừ bỏ thanh xuân, hai bàn tay trắng. Hạn sử dụng của tình yêu sẽ không giống như sản phẩm mà ghi sẵn ra, có lẽ ngày mai, có lẽ hôm nay, nó liền quá thời hạn."
"Là...... sao?" Tần Ý Nùng giống như loáng thoáng cảm giác được sợ hãi của Đường Nhược Dao.
Sáng hôm nay khi cô tỉnh dậy, Đường Nhược Dao không có chơi lưu manh, cũng không có ngủ đến giống heo con, mà là trợn tròn mắt nhìn cô. Tần Ý Nùng mơ mơ màng màng hỏi nàng dậy khi nào, Đường Nhược Dao nói mới vừa dậy, sau đó ôn nhu hôn lên trán cô. Nhưng ánh mắt nàng thanh tỉnh, thanh âm rõ ràng, nghe tới như là tỉnh thật lâu rồi.
Còn có nước mặt mãnh liệt vào buổi chiều ngày hôm qua khi ở xích đu trong hoa viên.
—— có thể là sợ mất đi chị.
Tần Lộ Nùng bấm tay búng búng đầu dưa Tần Ý Nùng, nói: "Luyến ái nào có đơn giản như vậy, mỗi ngày tình chàng ý thiếp liền xong việc, tưởng bở."
Tần Ý Nùng thở dài: "Đã biết, em đây nên làm như thế nào?"
"Chị lại không phải bạn gái em, em đi mà hỏi em ấy." Tần Lộ Nùng nói: "Bất quá em ấy có một chút tốt, có cái suy nghĩ gì đều nguyện ý nói cùng em. Chị nói với em, nữ nhân là loại sinh vật cực kỳ phiền toái, gặp được cái loại thiên hồi bách chuyển (trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả), nói và nghĩ một trời một vực, em liền đoán cũng chưa chắc đoán được."
Tần Ý Nùng nhìn cô, thần sắc cổ quái: "Chị nghe tới bộ dáng rất có cảm xúc?"
Tần Lộ Nùng mất tự nhiên mà xoay hạ tròng mắt, nói: "Chị cũng là nữ nhân, chị đương nhiên biết."
Tần Ý Nùng "Ồh" một tiếng.
Cô phút chốc cười rộ lên, tò mò hỏi: "Nữ nhân như chị, nói đến luyến ái là bộ dáng gì?"
Tần Lộ Nùng cười như không cười: "Em muốn biết?"
Tần Ý Nùng thành khẩn gật gật đầu.
Tần Lộ Nùng nghĩ nghĩ, nói: "Em biết nước Đức sinh sản ra một loại đặc sản không?"
Tần Ý Nùng chớp đôi mắt: "Là cái gì?"
Tần Lộ Nùng cười tủm tỉm mà nói: "Khoa chỉnh hình."
Tần Ý Nùng nói: "Nghe không hiểu."
Tần Lộ Nùng nâng nâng cằm, nói: "Chính mình Google, khoa chỉnh hình nước Đức."
Tần Lộ Nùng đi lấy sữa bột cho Ninh Ninh, tìm tòi xong Tần Ý Nùng hướng về phía bóng dáng cô rít gào: "Tần Lộ Nùng! Chị lại chiếm tiện nghi em!"
Tần Lộ Nùng xa xa mà giương giọng đáp cô: "Chị còn chướng mắt em đây!"
Ninh Ninh nhìn xem mẹ mình, lại nhìn xem tiểu dì, không biết đã xảy ra cái gì, cổ động mà phát ra tiếng cười khanh khách.
Tần Ý Nùng trừng bé con: "Lại cười, liền đem con ăn luôn."
Tiểu dì ngày thường quá ôn hòa không biết giận, cưng chiều đệ nhất danh, Ninh Ninh căn bản không sợ cô, cười đến càng lớn.
Tần Ý Nùng đem tiểu tể tử bắt lại, hung hăng mà hôn một cái, quyền đương trừng phạt bé con.
(Có thông tin lan truyền rằng: một cặp anh em ruột bởi vì quan hệ bất chính với nhau, bị cha bắt quả tang mà người anh bị đánh gãy chân, sau đó đã đến Đức để điều trị và chấn thương ở chân được chữa khỏi. Về sau, “khoa chỉnh hình của nước Đức” được dùng để ám chỉ mối quan hệ loạn luân giữa anh em ruột, cũng được dùng để chế giễu một số người anh trai có khuynh hướng cuồng em gái.
Khoa chỉnh hình nước Đức = incest = loạn luân)
***
Buổi sáng chỉ có hai tiết, Đường Nhược Dao tan học đi học phụ đạo thêm. Đi tới thư viện, những người bạn ký túc xá đang giữ chỗ cho nàng, thấy nàng tiến vào liền dơ cao tay, dùng sức huy huy hai cái.
Đường Nhược Dao phóng nhẹ bước chân đi tới, đem cặp sách cùng ly nước nhẹ nhàng đặt lên bàn, từ trong túi lấy ra sách cùng notebook, mỗi lần xem xong một phần liền nghiêm túc mà làm bút ký.
Văn Thù Nhàn lặng lẽ dỗi dỗi cánh tay Thôi Giai Nhân, ý bảo cô xem di động đang để tĩnh âm đặt ở một góc.
Thôi Giai Nhân cầm lấy di động mở khóa.
Văn Thù Nhàn: 【 Cậu có cảm thấy Đường Đường hôm nay đặc biệt an tĩnh không? 】
Thôi Giai Nhân: 【 Có thể là đóng phim mệt mỏi đi 】
Văn Thù Nhàn: 【 Dựa theo trực giác của tôi, khẳng định không phải như vậy, học kỳ 1 cậu ấy cũng đóng phim a, cũng không giống như bây giờ, thoạt nhìn nghiêm túc, kỳ thật một cổ hơi thở nóng nảy 】
Thôi Giai Nhân nhíu mày: 【 Nóng nảy sao? 】
Văn Thù Nhàn: 【 Phù, cậu xem cây bút kia đều sắp bị cậu ấy bóp gãy 】
Thôi Giai Nhân: 【 Ồh ồh, tôi chú ý thấy rồi 】
Có bao nhiêu chuyện một người học trò có thể làm? Chăm chỉ học tập, nâng cao thành tích. Thành tích của Đường Nhược Dao muốn đến trần nhà rồi, nhắc lại cũng liền như vậy. Đóng phim? Chỗ Nguyễn Cầm xác thật có rất nhiều kịch bản tìm nàng, nhưng nàng không thể lẫn lộn đầu đuôi, vứt bỏ việc học đi tiếp diễn. Quảng cáo đại ngôn? Trước khi chưa hồng chất lượng đều bất quá như vậy.
Nàng lời thề son sắt mà nói muốn trở nên càng ưu tú, giống như ngoại trừ công phu trên giường, không có gì có thể chân chính tăng mạnh trong ngắn hạn. Từ từ, mình suy nghĩ cái gì vậy? Đường Nhược Dao lại muốn tát mình một cái. Nhưng Tần Ý Nùng nói không được cô ấy cho phép, nàng không thể đánh chính mình, nàng lui mà cầu tiếp theo, dùng sức mà cắn miệng, răng tiêm rơi vào đi.
Văn Thù Nhàn ngồi đối diện nàng ném bút xuống, tự nhéo đầu tóc mình, cắn môi nhìn nàng.
Như thế nào cảm giác Đường Đường muốn điên rồi?
Đường Nhược Dao cúi đầu, đem cái trán đặt ở trên sách, nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh.
Không thể hoài nghi.
Đường Nhược Dao hít vào lại thở bật ra, thở bật ra lại hít vào, ngẩng đầu một lần nữa đọc sách.
Chữ viết trên Notebook như nước chảy mây trôi, Đường Nhược Dao nhìn từng hàng văn tự chảy xuôi ra dưới ngòi bút của mình, tuấn dật phong lưu, cảnh đẹp ý vui. Này tính cái ưu điểm nho nhỏ được không?
Khai giảng năm ba, lại thêm một năm chính là năm tư, theo sát mà đến chính là tốt nghiệp. Các bạn học đại đa số dần mất đi ngây ngô, tốt nghiệp mang đến áp lực bao phủ lên mỗi người, có người bị vận mệnh chiếu cố, có cơ hội diễn kịch, có người liên tiếp chạy thử vai, có người bế quan dụng công, vì tương lai nhiều thêm một phân lợi thế. Hoắc Ngữ Kha dọn ra ngoài, liền khóa học đều không thế nào đến lớp, nghe nói lại tiếp một bộ phim mới.
Hành lang náo nhiệt trước kia yên lặng rất nhiều.
Phòng 405 toàn viên đến đông đủ, nhưng ai bận việc nấy, không có người phát ra âm thanh, an tĩnh phi thường.
Đường Nhược Dao vai lưng thẳng tắp, mở ra notebook, ánh mắt kiên định, ở trên trang Word mới gõ xuống một hàng tự, tiêu đề thêm thô, hồi xe, kiện nhập tiếp theo hành.
Nàng biểu tình chuyên chú, một hơi viết tới rồi 10 giờ đêm.
11 giờ tắt đèn, hiện tại bắt đầu xếp hàng rửa mặt, Văn Thù Nhàn ngồi ở trên giường hỏi: "Ai tắm trước?"
Đường Nhược Dao khép lại notebook: "Tôi trước."
Nàng tắm xong, rửa mặt xong, tổng cộng hết mười phút, ôm laptop bò lên trên giường, đem máy tính đặt ở trên đùi, tiếp tục đánh chữ.
10 giờ 55, Phó Du Quân nói: "Tôi tắt đèn?"
Văn Thù Nhàn cùng Thôi Giai Nhân đều nằm xong, nói: "Tắt đi."
"Đường Đường?"
Đường Nhược Dao không ngừng gõ, nói: "Tắt đi, tôi không cần đèn." Nàng sợ ánh sáng ảnh hưởng bạn cùng phòng ngủ, đem mành kéo lại.
Phó Du Quân từ dưới hướng lên trên nhìn nàng vài giây, tắt đèn.
Laptop của Đường Nhược Dao là mua khi tốt nghiệp cấp ba, lúc mua hơn hai ngàn, hiện tại cũng coi như cái đồ cổ, lượng pin không còn khỏe, dùng hơn một giờ liền bắt đầu nhảy nhắc nhở, tiếp nguồn điện ký túc xá sẽ đứt cầu dao, Đường Nhược Dao đem văn bản lưu lại, xuống tầng cất máy tính, chợp mắt ngủ.
Ngày hôm sau lại là như thế.
Ngày thứ ba nàng bắt đầu đem nội dung file word chép lại vào một cái laptop mới tinh, thứ năm sau khi tắt đèn, nàng mở đèn bàn, ngồi ở bàn học, dựa bàn viết.
Ngày mai là thứ sáu, tối thứ sáu nàng sẽ thấy lại tiểu khu Nguyệt Sơn, cho nên nàng muốn trước đó phải chuần bị mọi thứ thật tốt.
Phó Du Quân nửa đêm thức dậy một lần, bên ngoài mành giường có ánh sáng mơ hồ, cô đẩy bức màn nhìn ra bên ngoài.
Thân ảnh Đường Nhược Dao bao phủ bởi áng sáng mờ nhạt của đèn bàn, dáng ngồi trước khi cô ngủ và lúc này vẫn giống nhau như đúc. Nàng cũng không ngẩng đầu lên, đang xem di động, bút máy đặt trên vở tiếp tục viết.
Cô không nhìn thấy biểu tình của Đường Nhược Dao, nhưng cô có thể cảm nhận nàng ngẫu nhiên một tay chống cằm, khi nhìn văn tự dưới ngòi bút, là hạnh phúc.
Phó Du Quân lặng lẽ đem mành khép lại, không có phát ra bất cứ tiếng vang nào.
Sáng sớm hôm sau, Phó Du Quân dậy sớm nửa giờ so với ngày thường, nhìn đến Đường Nhược Dao ở trước bàn duỗi người, trên bàn sạch sẽ. Phó Du Quân hướng nàng cười cười, nói: "Cậu cũng dậy sớm như vậy?"
Đường Nhược Dao nói: "Đúng vậy."
Phó Du Quân hỏi: "Còn ngủ nữa không?"
Đường Nhược Dao nói: "Không ngủ."
Phó Du Quân nói: "Hôm nay tôi muốn sớm một chút đi phòng học tự học, để lại lời nhắn cho Tiểu Văn các cậu ấy câu nói, chúng ta đi trước?"
Đường Nhược Dao gật đầu: "Được."
Khi các nàng đến phòng học, cách thời gian vào học còn 50 phút. Đường Nhược Dao thức cả đêm, nhịn không được bò trên bàn, Phó Du Quân móc ra gối ôm nhỏ từ cặp sách đã được chuẩn bị tốt trước đó, đệ đệ, nói: "Tôi vốn dĩ muốn đi thư viện dùng, cho cậu mượn trước."
"Cám ơn." Đường Nhược Dao không mở ra được mắt, mơ mơ màng màng mà gối đã ngủ.
Phó Du Quân nhìn nàng trong chốc lát, lắc đầu cười cười, cúi đầu tự học.
Đường Nhược Dao vội tới ngủ một giấc, tinh thần khá hơn nhiều, nàng lại lần nữa hướng Phó Du Quân nói cám ơn. Chuyện tới hiện giờ, nàng nếu còn không biết Phó Du Quân là cố ý hẹn nàng đi sớm để cho nàng bổ sung giấc, liền quá ngu ngốc.
Thứ sáu cuối cùng một đường khóa đã kết thúc, Đường Nhược Dao ở dưới ký túc xá chia tay với bạn cùng phòng, đi về hướng cổng trường. Tần Ý Nùng buổi tối có cái thông cáo, khuya mới về đến nhà, dặn dò nàng ăn trước.
Đường Nhược Dao mua bánh tart ở gần trường học, đứng ở ven đường ăn, sau đó đi trạm tàu điện ngầm. Về nhà, tắm rửa, ngồi ở sô pha vừa đọc sách vừa chờ Tần Ý Nùng trở về.
Thời điểm cửa phòng vang lên, nàng đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy. Liền chính nàng đều rất kỳ quái, nàng từ trước đến nay ngủ đến chết trầm, thế nhưng cũng có một ngày sẽ bởi vì âm thanh mở cửa mà bừng tỉnh.
Tần Ý Nùng cũng bị nàng làm hoảng sợ.
Trên người cô còn ăn mặc lễ phục dạ hội, thay đổi dép lê đi tới, ôn nhu nói: "Mệt sao?"
"Dạ." Đường Nhược Dao nghe thấy nhàn nhạt mùi rượu, hỏi: "Chị uống rượu?"
"Uống lên một chút." Tần Ý Nùng ngồi xuống bên cạnh nàng, tự nhiên mà ôm nàng vào trong lòng ngực. Đường Nhược Dao tránh đi tay cô, nói: "Chờ một chút, em có cái này phải cho chị."
"Cái gì?"
Đường Nhược Dao đem túi của mình lấy tới, từ bên trong rút ra một cuốn notebook mới tinh.
Nàng nghiêm túc nói: "Lần trước chị hỏi em thích chị cái gì, em đem câu trả lời viết cho chị."
Tần Ý Nùng tiếp nhận lấy notebook mở ra, bên trong là chữ viết thanh tú tinh tế xinh đẹp của cô gái trẻ, dày đặc mà viết thành một cuốn sách. Bắt đầu từ khi các nàng gặp mặt lần đầu tiên, mỗi một lần ở chung, mỗi một lần đối diện.
Tần Ý Nùng mở ra trang lót, chỗ trống kia viết ——《 Lý do em thích chị 》.
Tần Ý Nùng vỗ về phong bìa notebook, nhìn về phía ánh mắt thấp thỏm của cô gái trẻ.
Đường Nhược Dao viết một quyển thư tình cho cô.
Đây là một phong thư tình đặc biệt nhất mà cô nhận được trong 27 năm qua, cũng là tâm ý nặng trĩu nhất.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đường · luận văn · học bá online, mặc kệ là chi nhánh mấy, đả động Tần tỷ tỷ đều là tiểu Đường một mảnh chân thành thiệt tình bãi liêu
Ta tại đây nói thẳng, ta muốn cùng Dao nhãi con yêu đương!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro