LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 13
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Đường Dư kéo đồng đội bên cạnh lại, tìm một tòa nhà cao hai tầng đối diện siêu thị, leo lên ban công.
Chỗ này vẫn xem như nơi giao nhau giữa thành thị và ngoại ô nên quy mô siêu thị không lớn. Hiện tại, vị trí của các cô không xa siêu thị lắm, chỉ cách một con đường hai làn xe chạy.
Đứng chỗ cao thì nhìn được xa, ba người ló đầu ra từ ban công, chỉ thoáng chốc đã hiểu rõ tình thế trước mắt.
Một nhóm người bị kẹt trong siêu thị, qua cửa kính có thể thấy bên trong cũng có xác sống. Hiện tại, bọn họ tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Có vẻ là người mới.” Kim Diệp kết luận. “Xác sống không biết đóng cửa, cửa hẳn là bọn họ tự đóng lại. Nhốt bản thân trong không gian kín, rõ ràng là chịu chết. Những người này, quá nửa là người chơi mới vào game.”
Giọng Kim Diệp chợt trầm xuống. Trong siêu thị, một người đàn ông đột nhiên vẫy hai tay thật mạnh về phía này.
Đường Dư ngồi thụp xuống: “Hắn thấy tụi mình, là đang cầu cứu tụi mình đấy hả?”
“Hình như là vậy.”
“Nhưng tụi mình là xác sống mà.” Đường Dư hơi buồn cười. Chắc mấy người bên đó nghĩ các cô là con người.
“Không phải xác sống tôi cũng không xuống.” Kim Diệp biểu hiện hết sức máu lạnh. “Bà xem đám xác sống bên dưới kìa, không giống với những xác sống chúng ta đã gặp trước đó. Chúng ta ít người như thế, đi là chịu chết.”
Nghe Kim Diệp nói thế, Đường Dư cũng phát hiện những xác sống đang bu quanh cửa siêu thị không phải kiểu ồn ào xô đẩy. Tuy cũng chen chúc một chỗ nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện chúng nó rất lịch sự, hoặc nên nói là rất có trật tự. Giữa những xác sống còn giữ lại một khoảng cách, không giống xác sống những chỗ khác, khuỷu tay hận không thể thọt vào miệng đồng loại, tay chân múa may, lung tung lộn xộn.
Đúng là những xác sống tốt biết tôn trọng không gian riêng.
Chút khác biệt ấy khiến Đường Dư kinh ngạc quá đỗi: “Chúng nó cũng có ý thức á?” Cô xuýt xoa một tiếng, rồi lại phủ định suy nghĩ ấy.
Chúng không biết sử dụng công cụ đập vỡ cửa kính, cũng chẳng hề giao tiếp với nhau. Tuy đúng là có trật tự thật nhưng cũng chỉ biết gõ cửa và gầm rú trong vô thức.
Điều đó hoàn toàn khác với bọn Đường Dư.
Đường Dư nhớ lúc trước Giản Ngũ có nói xác sống chúa biến dị có thể khống chế đồng loại chiến đấu. Chẳng lẽ những xác sống này đều bị khống chế?
Nếu thế thì trông cũng chẳng mấy lợi hại thôi, đầu óc vẫn cứ ngu đần.
Đang nghĩ ngợi thì trên đường cái trống trải chợt vang một tràng tiếng súng.
Ba người trên ban công vội rụt vào phòng, chỉ lộ ra ba cái đầu nhìn về phía nọ.
Một chiếc xe tải lớn chạy đến gần, người trên xe đang nã đạn về phía siêu thị. Các xác sống bao vây quanh siêu thị nghe tiếng súng, lập tức thay đổi mục tiêu, ồ ạt vọt hướng xe tải.
Người trên xe nhảy xuống chẳng hề hoang mang. Đường Dư đếm sơ, không ngờ có đến hơn hai mươi người, hơn nữa còn toàn là nam giới khỏe mạnh, cường tráng.
Mấy người nọ dường như có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, vũ khí trong tay họ cũng bài bản, thậm chí còn có người ném lựu đạn. Chỉ qua mười phút thôi mà năm mươi xác sống tay không tấc sắt đã bị giải quyết.
Bấy giờ, mấy người bị nhốt trong siêu thị mới đập vỡ cửa kính, ào ra như thấy được cứu tinh. Bọn họ khóc kêu “Cảm ơn mọi người đã ra tay cứu giúp.”
Tự dưng Đường Dư lại nghĩ phe nên được cứu là đồng loại xác sống của tôi mới phải. Quá thảm, không dùng vũ khí mà cũng chẳng biết suy nghĩ, chỉ có thể bị đánh.
Đường Dư thấy rõ, nhóm ma mới này có năm người, ba nam hai nữ. Người vừa nói cảm ơn là một cậu chàng để bím tóc.
“Người mới?” Người đàn ông cầm súng đứng bên xe tải cười quan sát năm người, ánh mắt không mấy gì thân thiện.
Tên tóc bím cũng đã nhận ra điều đó, nhưng hắn lại mặc kệ mà đáp: “Là người mới.”
Gã cầm súng nói: “Nếu vậy, không bằng gia nhập bọn tôi? Bọn tôi là lính chiến đấu của doanh trại Hổ Báo. Đi theo tụi này, bảo đảm mọi người sẽ không bị hù đến tè ra quần như lần này.” Nói đoạn, hắn cười ha hả, rồi vỗ vỗ hình xăm hổ báo trên vai.
Thật bất lịch sự, Đường Dư thầm mỉa. Doanh trại Hổ Báo này vừa thấy đã biết không phải chỗ tốt đẹp gì.
Rõ ràng, những người được cứu cũng nhận ra điểm đó.
Nhưng tên tóc bím vẫn tự quyết định nhận lời: “Vâng, anh chịu thu nhận bọn em đúng là trời độ.”
Đám bạn bè nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, đặc biệt là một cô gái tóc dài trong bọn. Như lường trước được sẽ có nguy hiểm, cô ta kiên quyết nói: “Tôi không đi đâu. Tôi một mình lăn lộn cũng được…”
Nhưng còn chưa nói dứt câu thì gã xăm mình đã bất ngờ nã một phát súng, xử luôn cô gái nọ.
Không chỉ những người bên cạnh mà ngay cả bọn Đường Dư cũng sợ hết hồn.
“Không ổn, đi mau.” Đường Dư hạ giọng: “Cả hai đám người này đều không phải thứ gì tốt. Gã thắt bím đã thấy chúng ta, nói không chừng sẽ khai ra.”
Ba người khom lưng đi xuống lầu, định leo cửa sổ đào tẩu sang hướng khác. Cảnh tượng vừa rồi khiến Đường Dư nhận thức được rằng một số người chơi trong trò này đã điên cuồng rồi. Tuy cứu người nhưng cũng chưa hẳn đã tốt.
Trải qua một phen giết gà dọa khỉ, đám gã tóc bím chắc mười mươi là sẽ gia nhập cái doanh trại Hổ Báo kia rồi, họ muốn từ chối cũng chẳng có gan đó. Chỉ tội cho ba đồng đội còn sống, đúng là bị tên tóc bím báo hại rơi vào ổ sói. Người yếu thế ở trong doanh trại bạo quyền thế kia ắt hẳn sẽ không có được ngày lành.
Đường Dư suy đoán đám người này đại khái cũng đến đây vì xác sống chúa, hẳn là sẽ ở lại thành phố Y vài hôm.
Cô thầm tính toán trong lòng, phải tìm một cơ hội chuyển hóa cô gái kia thành xác sống rồi thu nạp. Vậy cũng xem như cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, có điều cách làm hơi quái.
Chỉ là, Đường Dư đoán được lòng người hiểm ác, lại không ngờ tên tóc bím lại bán các cô nhanh đến thế. Cô mới vừa nhảy khỏi cửa sổ đã nghe thấy cửa trước bị người ta một cước đá văng. Mấy gã đô con cầm súng vọt vào, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Li là người cuối cùng còn đang leo cửa sổ.
Tiểu Li rất nhanh trí. Cô biết giờ muốn chạy cũng khó, thế là toét miệng cười, nói: “Anh, đừng giết tụi em, tụi em đi ngang qua thôi.”
Đường Dư và Kim Diệp cũng phải dừng bước, đưa lưng về phía đám người, kéo thấp vành nón.
Gã xăm mình bước tới, thấy Tiểu Li thì sửng sốt, hỏi: “Gái không hả?”
Xưng hô bất lịch sự ấy khiến Đường Dư nổi đóa trong lòng. Nếu không phải đối phương có hỏa lực quá mạnh thì cô thật sự muốn vọt vào xé nát miệng anh Hổ ra.
“Anh Hổ, toàn nữ thôi, có thể là người chơi của tiểu đội nào đó.” Đàn em của gã trả lời.
Anh Hổ đẩy đàn em ra, cười nói: “Nếu vậy thì, mấy em, có muốn gia nhập trận doanh của anh không? Điểm của mấy em chắc không cao lắm nhỉ? Anh bảo vệ các cưng.”
“Không làm phiền đâu, haha.” Tiểu Li mặt thì cười nhưng trong lòng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đối phương.
“Không phiền, cống hiến sức lực cho người đẹp thì sao lại phiền chứ.”
Lần này không chỉ Đường Dư mà Kim Diệp cũng muốn vọt vào xé miệng anh Hổ.
Anh Hổ tiến sát lại gần, tò mò hỏi: “Sao bạn cưng không lộ mặt vậy?”
“Xấu quá, không dám đưa mặt ra cho người ta thấy.” Tiểu Li nói mà mặt chẳng mảy may biến sắc.
Xét theo phương diện nào đó thì Tiểu Li nói cũng không sai.
Anh Hổ lại nửa tin nửa ngờ: “Cũng không thấy lên tiếng?”
“Hai đứa bị câm.” Tiểu Li nói tiếp.
“Mắt chọn đồng đội của cưng chả ra gì nhỉ.” Anh Hổ hết sức khinh thường. Có lẽ thực lực quá mạnh nên đối với những người nhỏ yếu, hắn cảm thấy mình rất thượng đẳng, cũng lười đi xác nhận xem lời Tiểu Li nói là thật hay giả.
Ngược lại, đàn em của hắn lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Dư và Kim Diệp khá cảnh giác.
Anh Hổ vung tay lên: “Đừng từ chối, theo anh lên xe đi. Anh dẫn mấy cưng đi giết xác sống chúa. Mấy điểm lẻ tẻ rơi rụng cho mấy cưng hết.”
Tiểu Li hơi do dự. Cô quay đầu nhìn Kim Diệp và Đường Dư. Đường Dư khẽ gật đầu, ý bảo cô cứ nhận lời trước đã.
Nếu trận doanh của đối phương không ai lên tiếng dị nghị nghĩa là đội này không có dị nhân khứu giác nhanh nhạy. Đường Dư quyết định đâm lao thì phải theo lao, đóng vai con người một lúc.
Vì thế, tiểu đội ba người trời xui đất khiến thế nào mà lại lên xe giặc.
Các cô được xếp chỗ trong một góc xe tải. Từ đầu tới cuối, Đường Dư và Kim Diệp đều cụp nón, cổ áo gió cũng kéo cao, che khuất cằm, chỉ để lộ đôi mắt quan sát tình hình chung quanh.
Chiếc xe tải này không có mui, lan can bảo hộ bên sườn cũng rất thấp, chỉ có vài thanh sắt đề phòng xác sống nhào lên.
Càng vào trung tâm thành phố lại gặp càng nhiều xác sống. Vì hiện đang là giữa trưa nên đại đa số xác sống trông có vẻ lười nhác. Xa xa, xác sống tụm thành bầy đứng trong bóng râm, lắc lư loạng choạng. Qua lan can, Đường Dư thấy cảnh tượng ấy thì không khỏi rùng mình.
Những xác sống đó hệt như đồng cỏ dập dìu khi có gió thổi qua, đong đưa theo quy luật, thi thoảng lại dịch chuyển vị trí một chút, đều tăm tắp như phương trận của quân đội.
Thật quái dị.
Xác sống tới gần bám sau đuôi xe tải bị mấy gã khác một phát súng đánh gục. Nhưng xác sống trong thành phố có vẻ khác với ở ngoại ô. Thể lực của chúng dường như cao hơn một bậc, cứ đeo dính đằng sau xe tải. Thậm chí có con nhanh nhẹn hơn một chút còn trèo thẳng lên thanh sắt hai bên.
Góc chỗ Đường Dư rất gần thanh sắt. Cô và Kim Diệp không thể không ra tay đánh lui xác sống.
Tên đàn em từ đầu vẫn để ý các cô thấy thế mới thu lại ánh mắt tìm tòi. Việc Đường Dư ra tay, khéo sao lại xóa tan sự nghi ngờ của hắn.
Ít nhất các cô cũng có ra tay hỗ trợ, hơn nữa thân thủ còn không kém. Đội người mới của gã tóc bím kia chỉ biết rúc người trong góc, chẳng dám nhúc nhích.
Đường Dư lại kéo thấp vành nón. Lúc này, xe tải đột nhiên đánh lái sang bên.
Anh Hổ ngồi ghế phụ la lớn: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi chỉnh đốn trước đã, tối lại đi tiếp.”
Xe quẹo lái khỏi phố xá sầm uất, dừng tại một trạm xăng dầu cũ nát. Cả đoàn xuống xe, cầm súng thuần thục giải quyết mấy xác sống lảng vảng.
Đường Dư ngẩng đầu nhìn sắc trời. Mặt trời ban trưa cực kì chói mắt, đúng là lúc xác sống chậm chạp, yếu ớt nhất. Thế nhưng anh Hổ đột nhiên dừng lại, cố ý muốn chờ tối mới hành động. Chuyện này thật khó giải thích.
Có lẽ, vốn dĩ hắn không hề sợ xác sống, mà là muốn săn xác sống.
Đường Dư nhớ đến dị năng thiên phú mà Kim Diệp từng nói qua. Anh Hổ hành động liều lĩnh như thế, nhất định là có năng lực phòng thân.
Hơn nữa đám vũ khí vừa nhìn đã biết cấp bậc không hề thấp kia cũng rất đáng chú ý.
Đường Dư và Kim Diệp liếc nhau, định tới đâu hay tới đó. Huống hồ, đi theo anh Hổ cũng tiện tìm xác sống chúa, nói không chừng còn có thể kiếm được một ít vũ khí thuận tay.
Trạm xăng dầu có một cửa hàng tiện lợi cũ nát, chẳng qua đồ đạc bên trong đã bị cướp sạch từ lâu. Lúc này, tất cả mọi người đang chen chúc trong cửa hàng, ngoài đó ra còn có một căn phòng nghỉ cho nhân viên.
Anh Hổ cười nói: “Chỗ này để lại cho các quý cô nhé.” Rồi hắn giơ tay làm thế mời.
Theo quan niệm của hắn, bố thí chút đỉnh lợi ích là có thể khiến mấy cô gái mang ơn đội nghĩa. Huống hồ, trong lòng hắn có ý định gì, ở đây ai cũng biết tường tận.
Đường Dư đảo mắt nhìn mọi người rồi nhấc chân đi vào phòng trước tiên. Kim Diệp và Tiểu Li cũng theo sau. Chỉ có cô gái người mới kia vẫn cảnh giác đứng đó.
Tiểu Li kéo cô ta một cái, dẫn đối phương vào trong.
Anh Hổ hết sức hài lòng với sự thức thời của Đường Dư.
Đường Dư cũng hết sức hài lòng với sự sắp xếp của anh Hổ. Vừa hay cô cũng đang cần một không gian riêng để thương lượng chút chuyện với Kim Diệp.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro