LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 27
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Cô ta nói dối! Đường Dư hiện hình, lên án với các đồng bọn: "Ban ngày cô ta mới bôi thuốc cho người ta trên quảng trường xong, thế không phải cứu người thì là gì?"
Ba người đồng loạt chuyển mắt sang quầy thuốc trong phòng nghiên cứu. Trong quầy có mấy loại thuốc được sắp xếp vô cùng ngay ngắn.
Chu Châu nhìn theo ánh mắt các cô, rồi cười gượng mấy tiếng.
"Tôi là nhà nghiên cứu. Tuy am hiểu về y học thật nhưng ngại quá, thật sự không cứu người."
Đúng lúc này, hai phe đang đánh nhau kịch liệt ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng hét thất thanh. Có người hô to "thầy Cố", ngay sau đó là tiếng cuồng nộ gào rống.
Mấy cô gái trong nhà dời mắt, chiến hỏa ngoài cửa lại thăng cấp.
Tiếp theo, bốn năm tiếng bước chân tất bật chạy hướng phòng nghiên cứu, có người kêu: "Giáo sư Chu! Giáo sư Chu! Mau cứu thầy Cố đi, thầy trúng đạn rồi!"
Tiếng bước chân ngày một sát gần, ba người bọn Đường Dư vội lách người ra đằng sau quầy thuốc, vũ khí cầm sẵn trong tay.
Phòng nghiên cứu không lớn, các cô không trốn được. Đường Dư có thể tàng hình nhưng Kim Diệp và Tiểu Li chắc chắn vẫn sẽ bại lộ.
Thế nhưng mấy người chạy vọt vào cũng không chú ý đến ba người bên quầy thuốc. Một nam thanh niên đỡ thầy Cố chạy đến trước mặt Chu Châu. Tay hắn đầy máu, đang đè chặt cổ thầy Cố lại. Những người còn lại đưa thầy Cố đến phòng nghiên cứu xong lại lập tức xoay người chạy trở về chiến trường bên ngoài.
Mà thầy Cố lúc này chỉ còn hít vào chứ không hề thở ra.
"Giáo sư Chu, cứu thầy ấy đi, thầy bị Bát gia bắn trúng cổ!" Nam thanh niên còn ở lại mặt hết sức nôn nóng, giọng cũng bắt đầu run rẩy.
Đường Dư khoanh tay nhìn chằm chằm Chu Châu. Cô muốn nhìn xem người này, rốt cuộc Chu Châu cứu hay là không.
Trước mắt bao người, Chu Châu thực hiện một động tác rất kì quái. Cô ta nhấc tay, tròng mắt đảo vòng, không nói gì.
Đường Dư chợt nhận ra Chu Châu đang xem giao diện trò chơi.
Đã là lúc nào rồi!
Nhưng chỉ vài giây sau, Chu Châu đã thả tay xuống, cười cực kì phúc hậu, vô hại: "Không cứu nha."
Không chỉ nam thanh niên mà ba người Đường Dư cũng hít một hơi khí lạnh. Hít hà, thật sự không cứu à.
Nam thanh niên có vẻ nổi điên, một tay hắn đỡ thầy Cố, một tay rút súng chỉa vào đầu Chu Châu: "Cứu thầy!"
"Không cứu." Chu Châu cười đẩy họng súng ra. "Cậu biết quy tắc mà, ép tôi là tôi sẽ hạ độc."
Nam thanh niên chợt sửng sốt, rồi thái độ xuống nước: "Giáo sư Chu, xin chị phát lòng từ bi cứu thầy ấy đi. Đối với chị thì đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi."
Chu Châu vẫn cười hết sức thân thiện: "Không phải ha. Đó không phải chuyện dễ như trở bàn tay đối với tôi. Anh ta bị bắn trúng động mạch chủ, cứu anh ta tôi sẽ phải hao phí rất nhiều sức lực."
Đường Dư không khỏi cảm thấy chua xót thay cho thầy Cố. Nói gì mà máu lạnh dữ vậy trời, khác nào đang nói anh cùng lắm chỉ mất một cái mạng thôi mà, còn tôi, thứ tôi phải hao tổn chính là sức lực đó!
Trong khi hai người đang nói chuyện thì thầy Cố đã ngước cổ, tắt thở.
Chết nhanh như vậy, hẳn là bị Chu Châu chọc tức, Đường Dư nghĩ thầm.
Nam thanh niên thấy thế thì ba máu sáu cơn, lập tức giơ súng lên toan bắn. Hắn từng chịu ơn thầy Cố, giờ chỉ muốn giết Chu Châu.
Chu Châu vội cúi người vọt sang bên, tức giận nói: "Thật vô lí. Người giết anh ta cũng đâu phải tôi, cậu đánh tôi làm gì."
Nam thanh niên lúc này đâu còn lí trí gì nữa, hắn nã mấy phát, đuổi theo Chu Châu mà bắn.
Bọn Đường Dư đứng một bên, lúc này lại thành người hóng chuyện.
Đường Dư phát hiện hành động chạy trốn của Chu Châu cực kì nhanh nhẹn, đã mấy lần tránh được đạn của thanh niên. Đó không phải trình độ mà người thường có thể làm được.
Nhưng cô ta chỉ một mực chạy trốn, không hề có ý định đánh trả.
Đường Dư thầm cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc Chu Châu có kiêng kị gì mà dù bị uy hiếp tính mạng cũng không muốn cứu người. Người như vậy thật quá kì quái.
Chạy suốt ba vòng quanh phòng nghiên cứu mà thanh niên vẫn chưa đuổi kịp Chu Châu. Chu Châu chỉ ra cửa: "Thay vì ở đây đánh tôi thì không bằng đi giết kẻ thù thật sự."
Nam thanh niên phẫn uất quay đi. Lúc đi ngang quầy thuốc, đại não đã phần nào bình tĩnh của hắn mới để ý thấy trong góc còn có ba bóng người, mà hai trong số đó là xác sống cổ nổi lằn đen.
Súng của hắn lập tức chuyển sang nhắm ngay Đường Dư và Kim Diệp.
Người trong doanh trại này đánh xác sống nhiều đến mức hình thành phản xạ có điều kiện.
Hay quá, hóng chuyện một hơi lửa lan luôn tới mình. Đường Dư giơ dao, chém đứt nòng súng của thanh niên.
Trước đó thể lực của cô đã được cường hóa, lại thêm ăn uống đầy đủ bồi dưỡng một thời gian, giờ dư sức đối phó với thanh niên gà mờ này. Cộng thêm sự hỗ trợ của Kim Diệp và Tiểu Li, chỉ tới lui qua lại vài chiêu đã giải quyết được thanh niên.
Lúc này, tiếng ồn ào ngoài cửa sổ dần nhỏ đi. Mấy người các cô thử thăm dò nhìn ra, trên quảng trường người chết, kẻ chạy, giờ đã chẳng còn bóng ai, chỉ có đám xác sống xâm nhập doanh trại kiếm ăn khắp nơi đang lượn lờ.
Một doanh trại quy mô không nhỏ, cứ thế bị phá hủy trong nội chiến.
Đường Dư đóng cửa phòng nghiên cứu, khóa lại. Nếu đám xác sống kia vọt vào đây thì cũng phiền phức. Chuyện của các cô với Chu Châu còn chưa xong!
Tiểu Li đặt ra câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn biết: "Năng lực chị bị hạn chế ở đâu à? Sao lại kiên quyết không cứu người như vậy? Nhìn chị rõ ràng là am hiểu y học mà."
Chu Châu đứng sau bàn mổ, né xa cả bọn. Cô cười có phần bất đắc dĩ: "Sao cứ hỏi tới hoài vậy. Nguyên nhân của tôi nhảm nhí lắm, mấy người muốn nghe thật à?"
Ba người đồng loạt gật đầu.
Chu Châu giải thích: "Đúng là tôi có hiểu biết về y học, cũng làm nghiên cứu, nhưng chỉ vì hứng thú, sở thích cá nhân thôi chứ không phải muốn làm bác sĩ hành y tế thế. Vậy nên tôi chưa bao giờ cứu người hết, chỉ làm nhiệm vụ thôi. Nhiệm vụ có điểm thì bất luận là giết hay cứu người gì tôi cũng làm."
"Bị uy hiếp cũng không cứu à?"
Chu Châu liếc nhìn thi thể thầy Cố nằm trên mặt đất, nói: "Lúc mới vào trò chơi, vì quá yếu nên đúng là thường bị uy hiếp thật. Nhưng sau này, ngoài Tri thức ra thì tôi đổ hết điểm tích lũy vào chỉ số Nhanh nhẹn. Người mới rồi không giết được tôi. Mà nói đi phải nói lại, sao người khác uy hiếp tôi, ép tôi làm chuyện tôi không muốn thì chẳng ai chỉ trích, còn tôi thấy chết không cứu thì mọi người lại phản ứng gay gắt vậy cơ chứ?"
Chu Châu vẫn cười hết sức hiền lành, nhưng giờ Đường Dư đã hiểu cô ta không thật sự hiền lành như vẻ ngoài thể hiện. Chu Châu không quan tâm sống chết của người chơi. Cô ta không có lòng trắc ẩn với sinh mệnh. Cô ta có quy tắc riêng.
Hơn nữa, không biết có phải do giai đoạn đầu bị uy hiếp nhiều quá hay không mà mỗi khi nhắc tới, Chu Châu đều biểu hiện rất chán ghét. Có lẽ do tâm lí phản nghịch, lại càng không muốn cứu người.
Còn chỉ số Nhanh nhẹn là cái gì, Đường Dư không rõ lắm. Cô nhìn sang Kim Diệp, hy vọng Kim Diệp sẽ giải thích.
Kim Diệp hơi khiếp sợ. Cô nghiêm túc giảng giải: "Điểm tích lũy đạt mốc 3200 thì sẽ mở khóa một kỹ năng cơ bản tên là Phân phối điểm và một biểu đồ Radar. Bà có thể lựa chọn phân phối số điểm thừa vào các chỉ số sao cho hợp lí. Bình thường có năm chỉ số: Thể năng, Sinh mệnh, Tấn công, Nhanh nhẹn, Tri thức. Bình thường hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ tăng những chỉ số này."
Đường Dư nhớ đúng là cô từng thấy thông báo tăng độ nhanh nhẹn.
Nhưng ai lại đi đổ hết điểm vào tri thức với chạy trốn chứ. Với cả, chạy trốn cũng cần thể lực cơ mà!
Ngay sau đó, Kim Diệp lại bổ sung một câu: "Cô ta nhiều điểm như vậy, xem ra đã chơi rất lâu, hơn nữa còn rất mạnh, mạnh đến mức chúng ta không tưởng tượng nổi ấy, dù rằng cái mạnh này không phải chỉ sức mạnh hay thể lực."
Nét mặt Đường Dư trở nên nghiêm túc. Từ khi có trí nhớ đến nay, đây là lần đầu tiên cô gặp người có tính cách thế này.
Vậy Chu Châu bôi thuốc cho người ta lúc trên quảng trường cũng là vì điểm thưởng nhiệm vụ ư? Đường Dư thuật lại cho Tiểu Li, để Tiểu Li lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Chu Châu thở dài, nói: "Ai da, tôi không muốn nói nhưng mấy người cứ bắt tôi nói." Cô chỉ vào Tiểu Li: "Là vầy, hôm nay bôi thuốc cho người bị thương trên quảng trường là để thử nghiệm thuốc mới. Thuốc mới công bố thì tôi có điểm. Kể cả chuyện tiêm thuốc đặc biệt thu hút xác sống chúa cho cô bé này cũng là vì có điểm thưởng nhiệm vụ. Bình thường giải phẫu và nghiên cứu xác sống cũng thế."
"Người như vậy, chắc các cô không muốn chiêu mộ đâu nhỉ? Kêu về cũng chưa chắc đã cứu người đâu nha." Âm cuối Chu Châu hơi đẩy lên cao, nghe có vẻ vô cảm.
Thật quá đáng.
"Có một số nhiệm vụ hoàn thành rồi mới kích hoạt, nói không chừng chị cứu người cũng có điểm thì sao." Tiểu Li nói.
"Nhiệm vụ kiểu đó, chưa bao giờ tôi làm." Chu Châu cười tươi, mặt hiền hòa.
Nghe Chu Châu nói xong, Tiểu Li hơi tức giận. Vốn cô cho rằng Chu Châu mấy chip mồi vào mình là do bị Thẩm Húc ép buộc, nào ngờ người này vốn chính là kẻ tiểu nhân hám lợi, có lẽ ở lại doanh trại của Thẩm Húc cũng là tự nguyện.
Dù không phải đao phủ trực tiếp giết chết tù bình, nhưng Chu Châu cũng không hề có tâm lí áy náy. Ấn tượng của Tiểu Li về cô ta tuột xuống mức xấu nhất.
"Chị không nghĩ tất cả đều là người sống sờ sờ à?"
Chu Châu thoáng sững sờ, cũng có phần khó hiểu: "Đây là trò chơi mà. Mọi người ai cũng là một dãy số liệu, một hình ảnh nhân tạo thôi. Cô chết trong trò chơi sẽ không thật sự lên thiên đường, bị trò chơi đào thải chỉ là chuyện trong khoảnh khắc. Hơn nữa, đây là thời tận thế, tận thế mà còn rao giảng đạo đức thì chỉ tổ hại thân."
Đường Dư im lặng. Chu Châu nói không sai, trong mắt đại đa số người thì đây là một trò chơi. Ngoài cô và Tiểu Li có thân phận tương đối đặc biệt ra thì người chơi khác ít nhiều gì đều ôm suy nghĩ ấy, gồm cả chính cô. Thế nên khi đồng hóa người chơi, cô mới không có bao nhiêu gánh nặng tâm lí. Cô chỉ xóa đi một đoạn số liệu.
Tiểu Li cũng im lặng, hình như kẻ tám lạng người nửa cân.
Có điều kiểu toàn tâm toàn ý tập trung vào nhiệm vụ, không có dù chỉ một chút lòng trắc ẩn như Chu Châu cũng xem như đặc biệt hiếm thấy.
"Nếu là người chơi mà tính mạng trong game liên kết với đời thật thì sao? Không có điểm chị cũng không cứu à?" Tiểu Li hỏi.
"Không cứu. Cùng lắm là không giết lầm người lương thiện thôi."
Hay cho một cô gái bất nhân bất nghĩa, máu lạnh chỉ biết lo thân!
Đường Dư ngậm miệng, không định nói ra thân phận của mình và Tiểu Li.
Chu Châu nói đúng, người như cô ta mời về hình như cũng vô dụng. Ngộ nhỡ ngày nào đó mình cận kề cái chết, cầu cô ta chữa trị, người này chắc chắn sẽ đứng trước giường nhìn giao diện trò chơi, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ buông một câu: "À, không kích hoạt nhiệm vụ, không cứu." Rồi đứng đó mỉm cười.
Đếch được cái tích sự gì!
Xem ra chuyện này không thành được rồi. Nhưng vì cuộc hội thoại vừa nãy nên Đường Dư cũng không có ý định trừ khử. Cô có thể giết chết Chu Châu không là một chuyện, nhưng nếu thật sự đi giết một người không có ác ý với mình chỉ vì đối phương từ chối gia nhập doanh trại, vậy cô có khác gì Thẩm Húc, anh Hổ đâu.
Huống hồ, khả năng cao là thật sự giết không được.
"Vậy bọn tôi lấy ít thuốc được chứ? Có thể trao đổi bằng súng hoặc lương thực." Nhận được tín hiệu từ Đường Dư, Tiểu Li mở miệng hỏi Chu Châu.
"Thuốc bình thường thì cứ tự nhiên, thuốc hiếm thì không được." Nào ngờ Chu Châu lại rất hào phóng. Cô đón lấy chiếc ba lô của Đường Dư, chọn một số thuốc giảm đau, cầm máu và gây tê trong ngăn tủ, lại quẳng vào thêm mấy công cụ linh tinh như kẹp, dao rồi tiện tay đưa trả lại cho Đường Dư.
"Mấy thứ này không có tác dụng gì với tôi, cho mấy người cũng không sao."
Đường Dư nhận lấy ba lô. Không cần phải nhiều lời thêm nữa, người như Chu Châu, xét về tính cách thì không thích hợp với các cô. Người này có mục tiêu rõ ràng mà kiên định, sẽ không bị trói buộc bởi mọi người chung quanh cũng như thứ gọi là tình nghĩa.
Thảo nào cô ta có thể trở thành kiểu người như nghiên cứu viên.
Trước khi rời đi, Tiểu Li lắm miệng hỏi một câu: "Bắc Doanh tàn rồi, chị định đi đâu?"
Chu Châu ngẫm nghĩ: "Em biết cô Tống mà đúng không? Tôi nhớ ngày mọi người đại náo doanh trại thì cô ấy cũng có mặt. Tôi phải đến thành phố A tìm cô Tống, có món đồ để ở chỗ cô ấy."
Tay cầm ba lô của Đường Dư chợt khựng lại.
_____________
Lời tác giả:
"Quái nhân muốn làm hết mức trong lĩnh vực của mình, không quan tâm con người, không quan tâm sinh tử." Mọi người có thể hiểu Chu Châu như thế. Vậy nên tên của arc này mới là "Bác sĩ vô tâm". Cô ấy thân thiện với người khác, nhưng không có tâm.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro