Chương 47: Cứu viện núi sâu (4)

LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 47
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Cả bọn kinh hồn táng đảm tìm kiếm chung quanh một lượt, không phát hiện vết máu, điều ấy khiến mọi người thoáng yên tâm một chút.

Không có vết máu, nghĩa là Tiểu Li không bị thương. Không có mảnh chân tay, nghĩa là cô nàng không bị thú dữ xé thịt.

Lục Lộ gọi trong nhóm doanh trại: "Đường Dư, tụi em quăng ba lô xuống vực rồi, chị có thấy không? Mọi người đang ở dưới đáy vực à? Có sao không vậy?"

Lục Lộ hỏi liền tù tì mấy câu. Đường Dư không có thời gian tán gẫu, chỉ dặn dò: "Bọn chị đang ở dưới đáy vực, chắc là tạm thời chưa về được. Nhân lúc trời chưa tối, em mau dẫn các dì về thôn đi. Phòng thủ cho tốt, mấy hôm nay cố hạn chế lên núi."

Lục Lộ hừ hừ mấy tiếng, trong lòng còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi tiếp. Song, cô biết mình không giúp được gì nên ngoan ngoãn ngậm miệng: "Được, vậy tụi em về đây!"

Đường Dư quan sát chung quanh một lượt, không thấy tung tích ba lô đâu cả. Thung lũng dài như thế, không có người chỉ dẫn, có lẽ tuyến đường mà nhóm Lục Lộ đi hoàn toàn khác với bọn Đường Dư. Chỗ ba lô quăng xuống chắc không ở gần đây.

Thôi đành kiểm tra nhân phẩm vậy.

Cả bọn ngẩng đầu nhìn sắc trời. Màn đêm đã buông, ánh sáng trong rừng dần trở nên tù mù, côn trùng cũng bắt đầu kêu râm ran. Thi thoảng lại có một cơn gió lạnh lùa qua thung lũng khiến cả bọn nổi da gà.

Sau khi bàn bạc, các cô quyết định tiếp tục tìm kiếm dọc thung lũng.

Trong nhóm bốn người thì đã có ba xác sống, không sợ bóng tối. Trong tay Đường Dư còn có đèn pin, đủ để chiếu sáng chung quanh.

Có điều thung lũng thông cả hai bên, việc nên đi hướng nào cũng khiến mọi người bối rối. Nhỡ đâu chọn sai hướng thì khả năng cứu viện thành công sẽ sụt giảm đáng kể.

Cuối cùng, Đường Dư quyết định đi theo nhóm người chơi kia, hướng về phía đầm lầy. "Đứa mù" mà bọn họ nói khiến mọi người thấy rất khả nghi.

Muốn vượt qua đầm lầy thì không khó, nhưng hơi mất công. Đường Dư vung Kinh Long, chém ngã bảy cái cây có đường kính to bằng miệng chén, tước hết cành lá rồi đặt song song. Kim Diệp kéo một sợi dây leo cứng cáp từ vách đá xuống. Tất cả hợp sức đan mấy cây gỗ với nhau rồi bó chặt lại.

Đoạn, Đường Dư lại tước cho mỗi người một cái cây dài to chừng cánh tay, xem như mái chèo dùng để chống thuyền. Cả bọn đẩy cái bè gỗ giản dị đến chỗ đầm lầy ban nãy. Vì diện tích chịu lực đủ lớn nên tạm thời bè không bị lún xuống. Tất cả lập tức lên bè, dùng cây gậy trong tay chống xuống bùn đẩy bè tiến về phía trước.

Chèo thuyền trên bùn khó hơn chèo trên nước nhiều. Hơn nữa, vì phải chịu tải trọng liên tục nên bè gỗ cũng có khuynh hướng lún dần. May mà càng tiến lên, nước trên bề mặt lớp bùn cũng ngày một nhiều hơn. Cả nhóm tăng tốc, đẩy bè gỗ đến một chỗ nước cạn. Đi tới nữa là một con sông, tán cây rợp trên đỉnh đầu đến đây cũng đột nhiên kết thúc.

Xét về khoảng cách thì hiện các cô đã cách nơi rơi xuống khoảng hai ba trăm mét, thế nhưng cái thung lũng vắt ngang này dường như vẫn dài vô tận. Sự xuất hiện của con sông khiến cả đội cảm thấy rất kinh ngạc. Cái thung lũng thoạt trông rất hẹp này còn có cả sông? Sẽ thông đến đâu? Đằng trước còn thứ gì nữa? Trong lòng các cô không có một chút gì gọi là chắc chắn.

Trong lúc các cô chèo thuyền thì trời cũng ngày một tối. Thi thoảng trên vách đá chung quanh lại vang lên những tiếng kêu quái dị. Đường Dư buộc phải mở đèn pin lên chiếu sáng.

Đây là hành động hết sức nguy hiểm. Một quầng sáng trắng lóa nổi bần bật giữa rừng rậm, rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của các sinh vật khác.

Sự cảnh giác trong lòng mọi người được kéo lên mức cao nhất. Nơi này có sinh vật biến dị và người chơi. Chẳng những vậy, bản thân rừng rậm hoang dã cũng đã tồn tại rất nhiều cái bẫy nguy hiểm. Đầm lầy, độc trùng, sương mù dày đặc, xoáy nước hoặc thác dốc, tất cả tiềm tàng khắp mọi nơi. Hễ sơ sẩy là cái mạng của các cô sẽ bay mất.

Nguy hiểm hơn việc đánh xác sống trong thành thị nhiều.

Sự cảnh giác của các cô không hề thừa thãi. Khi bè gỗ trôi đến giữa sông thì bất chợt có tiếng nói chuyện xì xầm vang lên phía trên vách đá trước mặt.

Đường Dư lập tức tắt đèn pin. Cả bọn ổn định chiếc bè, khẽ khàng đẩy bè nép sát vào bên dưới vách đá, im lìm đứng đó.

Một luồng sáng trắng xóa rọi đến vị trí ban đầu của các cô, có vẻ là loại đèn pha hay dùng trong công trường. Có người cầm đèn pha chiếu qua lại giữa lòng sông, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Lạ thật, sao không thấy?"

"Chắc anh nhìn nhầm rồi? Trăng đêm nay sáng như thế, rất có thể là ánh trăng phản chiếu trên mặt sông thôi." Một giọng trẻ trung khác trả lời.

Đường Dư ngó ra mặt sông. Ban ngày vừa mới mưa, hiện bầu trời đêm đã trong như tẩy. Không còn cây cối che đậy, mặt sông thật sự long lanh sóng nước, thi thoảng lại phản xạ vài tia sáng.

"Không thể nào. Ánh sáng kia di chuyển theo phương thẳng." Người ban đầu vẫn không bị thuyết phục. Ánh đèn pha lại rọi thêm mấy lần, có điều chỉ loanh quanh ở giữa sông và vách đá phía đối diện.

Mấy người bọn Đường Dư hiện đang ở vách đá cùng bên. Các cô giấu mình dưới bóng mấy tảng đá, rất khó phát hiện.

Giọng trẻ tuổi kia lại nói: "Vậy có thể là người chơi của đội khác. Thôi, đừng rọi nữa, đừng gây hấn. Gần đây càng ngày càng nhiều người chơi tới cái Quỷ Cốc này. Anh nói coi sao bọn họ không ở lại thành phố giết xác sống đi, tới địa bàn của chúng ta làm gì."

"Chắc là cũng ham bảo bối chỗ này như bọn mình. Mau chuẩn bị thôi, đừng chậm trễ." Cái đèn pha cuối cùng cũng được cất đi. Trên vách đá vang tiếng ròng rọc và kim loại khua.

Đường Dư ló nửa đầu ra, ngó lên vách đá. Khoảng cách hơi xa nhưng nương ánh trăng vẫn có thể thấy được lờ mờ.

Có ba người trẻ tuổi mang ba lô đang di chuyển xuống vách đá bằng dây thừng. Cả ba đều là nam, một béo, một gầy, người còn lại dáng dong dỏng cao, đội mũ lưỡi trai.

Quan sát trang phục của mấy người nọ, Đường Dư không khỏi kinh hãi.

Cả ba người đàn ông mặc đồ leo núi màu xanh rằn ri, chẳng những mang ba lô leo núi có sức chứa lớn, cực kì chuyên nghiệp mà bọn họ còn có giày, bao tay, túi công cụ, xẻng công binh chuyên dụng. Không chỉ vậy, ròng rọc và dây thừng cũng hết sức đầy đủ. Trong tay ba người họ còn cầm cuốc chim mà vận động viên leo núi hay sử dụng.

Trang bị của những người này hoàn toàn khác với người chơi trong thành phố. Lần đầu tiên Đường Dư thấy trang bị như thế.

Khi còn cách mặt sông một khoảng, gã mập trong đội móc từ ba lô ra một cái bè hơi, lại lấy thêm thứ gì đó trông như máy quạt gió. Mở công tắc lên, chỉ một phút sau, bè hơi đã phình lên thành một cái thuyền nhỏ có thể chở ba người.

Thấy đối phương đã đi xa, Đường Dư lập tức vung tay, hạ giọng nói: "Đuổi theo."

Chiếc bè gỗ của bọn Đường Dư đi chậm hơn bè hơi, các cô lại không dám chèo mạnh, chỉ thoáng chốc đã bị bỏ xa.

Bốn người cũng không vội. Con sông này chỉ có một nhánh, các cô chỉ cần để ý xem nhóm người đằng trước có dừng lại bất ngờ hay không là được.

Trong tầm nhìn của Đường Dư đã không còn bóng dáng cái bè hơi, cô bèn quay đầu hỏi Kim Diệp: "Quỷ Cốc là gì?"

Kim Diệp suy ngẫm một lúc mới nói: "Quỷ Cốc không phải một nơi cụ thể. Đó là tên do người chơi đặt, dùng để chỉ những vùng núi từng phát hiện lăng mộ hoặc nơi thâm sơn cùng cốc có phong tục mai táng kì lạ."

Đường Dư hít một hơi lạnh: "Chỗ này có gì hay? Sao vẫn có người chơi tới đây vậy?"

Kim Diệp cười khổ: "Tôi đã nói với bà trò chơi này là thế giới mở rồi mà bà không tin. Trong đây, thể loại người chơi nào cũng có. Người chơi đánh xác sống trong thành phố, xây dựng doanh trại chỉ là một loại trong số đó thôi. Có người chơi một lòng kiến thiết trên đảo hoang, có người làm dân du mục trên thảo nguyên, cũng có người như bọn họ, trang bị tận răng, quanh năm lặn lội khám phá thế giới hoang dã trong núi sâu. Đánh xác sống là nhiệm vụ chung của các người chơi, nhưng không phải nhiệm vụ duy nhất."

Chu Châu tiếp lời: "Nhưng những người khám phá Quỷ Cốc chỉ chiếm số lượng rất nhỏ. Chúng ta mới tới đây nửa ngày mà đã đụng phải hai đội, hơi bất thường."

Đường Dư gật đầu, lại hỏi: "Trong Quỷ Cốc có bảo bối gì à?"

Kim Diệp cau mày suy ngẫm một lúc: "Tôi không rành lắm. Cơ mà bảo bối liên quan đến lăng mộ, chôn cất này kia thì cũng chỉ có minh khí* thôi."

*Minh khí là đồ chôn theo người chết.

"Lấy đồ của người chết làm gì trời?" Đường Dư trợn tròn.

"Ai biết." Kim Diệp cũng tỏ vẻ khó hiểu. Các cô không rõ lĩnh vực này lắm, trong lòng cũng đầy ngập thắc mắc.

Đối với người chơi mà nói thì đồ đồng, đồ ngọc chắc chắn là không có giá trị gì rồi. Hệ thống tiền tệ của thế giới này đã tê liệt, mang mấy món đó ra cũng chẳng đổi thành tiền được. Nếu phải nói thứ gì đáng giá nhất thì có thể chính là những món vũ khí lạnh được chôn cùng trong mộ huyệt.

Chẳng qua, sau hàng ngàn năm ăn mòn thì đa phần những món vũ khí ấy cũng đã bị rỉ sét, oxy hóa. Đừng nói giết xác sống, giết con kiến còn khó. Trừ phi thật sự có thần khí gì chưa xuất thế.

Thí dụ như đao kiếm lưỡi lạnh băng, chém sắt như chém bùn gì gì đó.

Đao?

Tim Đường Dư chợt chùng xuống. Cô cúi đầu nhìn thanh Kinh Long giắt bên hông, nghi ngờ trỗi dậy: "Không thể nào? Cái này không phải moi từ trong mộ ra đấy chứ?!"

Phát hiện hành động của Đường Dư, Kim Diệp trấn an: "Yên tâm, con dao của bà là kiểu quân dụng, người xưa không tạo ra được."

"Ò, vậy thì tốt." Đường Dư yên tâm.

"Cơ mà vật liệu thì không chắc." Chu Châu chống cằm, bổ sung một câu.

"Nín, bà nín cái mỏ lại giùm tui." Đường Dư liếc xéo Chu Châu một cái, rồi chống cái gậy gỗ trong tay càng hăng hơn.

"Chỗ này xuất hiện nhiều người chơi, không chừng là thật sự đến tìm bảo bối gì đó." Phó Mộng Thanh im lặng nãy giờ đột nhiên lầm bầm một câu. Mọi người cũng có suy đoán tương tự.

Cơ mà có bao nhiêu bảo bối cũng chẳng liên quan đến các cô. Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được đồng đội đã.

Chiếc bè gỗ trôi theo dòng nước một lúc. Thi thoảng trên vách đá hai bên lại vang vài tiếng vượn hú. Càng đi xuống hạ nguồn, vách đá hai bên lại càng cao ngất ngưởng. Ngẩng đầu nhìn lên, ngoại trừ mấy cái bóng chẳng biết của cây cối hay thứ gì ra thì chỉ còn lại bầu trời màu xanh thẫm.

Chừng mười phút sau, Đường Dư đột nhiên cắm cọc gỗ xuống đáy sông, hãm chiếc bè lại, không để nó tiếp tục trôi nữa. Nước sông chỗ này không sâu lắm, cái cọc dài chừng ba mét có thể miễn cưỡng chạm tới đáy.

Những người còn lại cũng lập tức làm theo, neo chiếc bè gỗ đứng yên giữa lòng sông.

Trong làn nước tối đen phía trước, có thể loáng thoáng nhìn thấy một vật thể đang trôi lơ lửng, dập dìu theo sóng nước, không hề cựa quậy.

"Cái gì vậy?" Phó Mộng Thanh thấp giọng hỏi dò. Mọi người không ai trả lời, tất cả đều ngừng thở.

Người khác không thấy rõ nhưng Đường Dư thì có. Đó là một cái xác đang trôi nổi trên mặt sông.

Cái xác ấy mặc trang phục leo núi màu xanh quân đội, giống hệt trang phục của ba người trên vách đá ban nãy.
_____________
Ỏ đây là arc trộm mộ được nhắc tới ở phần giới thiệu, cũng là arc toi thích, có hứng đẩy nhanh :)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro