Chương 6: Lẻn vào doanh trại (1)

LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 6
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Lời Đường Dư hứa không giết người, Giản Ngũ chẳng hề tin. Ban nãy giết cậu ta, động tác của người này vô cùng nhanh nhẹn, dứt khoát.

Giản Ngũ tính sôi nổi, trung thành với tư tưởng có ân tất báo. Bảo cậu ta quay đầu bán đứng doanh địa mình từng sinh sống, cậu ta thật sự không làm được.

Thấy không moi thêm được thông tin gì, Đường Dư bèn nhún vai với Kim Diệp: "Nhóc này không ủng hộ tụi mình, không cách nào cứu đồng đội cô ra được."

Kim Diệp sao có thể không rõ ý Đường Dư, cô nàng này muốn cô đứng ra thuyết phục Giản Ngũ. Nhét hai mảnh vải vụn trong tay vào túi áo gió, Kim Diệp liếc sang Đường Dư và Giản Ngũ một cái, rồi đứng dậy, đi thẳng đến doanh trại.

"Bà muốn làm gì?" Đường Dư và Giản Ngũ đồng loạt la lên, rõ ràng hành động của Kim Diệp đã vượt ngoài dự đoán của họ.

"Các người không cần phải dây vào, tôi tự đi cứu." Kim Diệp nói.

Đường Dư thấy hơi đau đầu. Cả hai cu li mới nhận hôm nay chẳng ai chịu nghe lời hết.

"Cô sẽ chết đó." Giản Ngũ trợn mắt, nói. Rồi cậu ta chỉ vào những vằn xanh tím và đường đen trên mặt Kim Diệp, đó là đặc điểm biến dị xuất hiện sau khi bị Đường Dư cắn. "Người trong trại liếc một cái thì nhận ra cô là xác sống liền."

Lòng hiếu kì của Đường Dư lại trỗi dậy. Đầu nhảy số, cô hỏi: "Mấy người dựa vào điểm đó để phân biệt xác sống hả? Vậy che mặt lại là qua mắt được rồi không phải sao?"

"Không được. Dáng đi cũng khác hẳn với con người." Giản Ngũ liếc Đường Dư: "Tuy dáng đi của cô đỡ hơn một chút nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phân biệt được. Hơn nữa..."

Đoạn, Giản Ngũ ngậm miệng, không nói nữa. Cậu ta đã nhận ra Đường Dư đang moi móc thông tin.

Đường Dư bị lật tẩy cũng không đỏ mặt. Cô bình thản thu lại ánh mắt tìm tòi, vỗ tay một cái, cũng đứng dậy. "Thôi được rồi, nhóc không muốn tham gia thì ở lại đây đi, tôi và Kim Diệp đi cứu người."

Kim Diệp kinh ngạc quay đầu nhìn Đường Dư. Bất luận là về tình hay về lí, đối phương đều không cần phải mạo hiểm như thế.

Đường Dư và Kim Diệp đi sóng vai, không quay đầu nhìn Giản Ngũ nữa. Các cô đều là người trưởng thành cả rồi, tác phong làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát, lười dông dài, ép buộc người khác.

"Cô không có vũ khí nóng à? Vũ khí lạnh trong trò chơi thiệt lắm." Kim Diệp liếc con dao quân sự trong tay Đường Dư, rồi lại dời mắt đi.

"Lần trước tôi dùng súng còn chẳng chạm vào được tay áo kẻ địch." Đường Dư tự giễu. Cô cúi đầu nhìn sang hai tay Kim Diệp. Súng của Kim Diệp đã bị mấy người Tống Lãnh Trúc cướp đi rồi, giờ đối phương hai bàn tay trắng.

"Bà không có vũ khí gì khác hả?" Đường Dư hỏi. "Thí dụ như dao găm giấu trong người gì gì đó."

"Không có." Kim Diệp trả lời vô cùng dứt khoát.

Đường Dư thầm sợ hãi. Không có vũ khí mà còn dám một mình xâm nhập doanh địch, rốt cuộc con bé này là gì của Kim Diệp mà đáng để cô ta mạo hiểm như thế.

"Vậy đánh kiểu gì?"

"Tôi là xác sống. Bản thân xác sống đã là vũ khí rồi." Kim Diệp thấp giọng đáp, lại nhớ ra hình như Đường Dư chỉ mới vào trò chơi, còn chưa biết gì hết nên cố ý giải thích: "Răng, móng, thậm chí là máu. Chỉ cần con người có vết thương thì sẽ bị lây nhiễm nhanh chóng."

Đường Dư nghẹn. Cô không ý thức được thân phận xác sống của bản thân, cũng không cố ý tìm hiểu những tính năng ấy. Ngược lại, Kim Diệp thích ứng rất nhanh với việc thay đổi thân phận.

Nhạy bén, kiên quyết, giàu kinh nghiệm sinh tồn trong rừng. Đường Dư lại hiểu thêm một phần về con người Kim Diệp. Xem ra đây không phải cu li mà là cái trụ.

Các cô mò mẫm trở lại bụi cây ban đầu, hai gã đàn ông cường tráng kia vẫn đang tuần tra trước doanh trại. Đường Dư dời mắt khỏi hai kẻ canh gác, quan sát tình hình chung quanh.

Lưới sắt và rào gỗ liên tục kéo dài sang hai bên, vây kín doanh trại. Đường Dư khom lưng đi mấy mét, phát hiện tấm lưới sắt chắc chắn này rất khít, ngoài cửa chính ra thì không còn đường vào nào khác.

"Trên lưới sắt có điện." Đường Dư chỉ vào xác một con chim treo trên lưới, giờ đã khô quắt, lông chim xơ xác lơ thơ trong gió. "Xem ra chỉ có thể vào từ cửa chính. Tình huống hơi khó giải quyết."

Kim Diệp khá nóng ruột. Cô túm lại mái tóc ngắn, nhìn đăm đăm cửa chính, trông như sắp xông thẳng vào.

Đường Dư vươn tay kéo bả vai Kim Diệp lại: "Bà đừng manh động nha. Chỉ cần kinh động một người là cả trại sẽ lao tới nã đạn xối xả vô tụi mình đó. Tụi mình tuy là xác sống nhưng cũng chỉ có một mạng thôi."

Bấy giờ Kim Diệp mới dời mắt đi, thả lỏng bả vai đang căng chặt: "Vậy chờ thời cơ đã."

Thời cơ đến rất nhanh. Các cô còn chưa nói dứt câu thì trên triền núi đằng xa đã vang tiếng súng. Hai người đàn ông canh gác ở cửa cảnh giác giơ súng, một trong số họ tiến lên lối mòn kiểm tra, người còn lại báo động cho doanh trại.

Đường Dư thoáng kinh ngạc. Hướng vang lên tiếng súng là chỗ bụi cây của Giản Ngũ. Hai người nhìn nhau, rồi quay người xem xét theo bản năng.

Qua đám cành lá đan chằn chịt, Đường Dư thấy Giản Ngũ bị người ta chỉa súng vào, hai tay ôm đầu đi hướng doanh trại. Đường Dư và Kim Diệp nhích người nấp kín, ngay cả nhịp thở cũng trở nên khẽ khàng hơn nhiều.

Đối tượng chỉa súng vào Giản Ngũ là một đám chừng mười người với trang bị hoàn hảo. Đường Dư đoán có thể đó chính là "lính tiên phong trong doanh trại". Dẫn đầu là một người đàn ông mặt chữ điền. Hắn giải Giản Ngũ đến trước cửa chính, giơ tay ra hiệu cho lính gác.

"Lạ thật, con này thấy tôi mà lại xin tha, không giống xác sống mất ý thức. Kiểm tra thử xem."

Lính gác cầm một thiết bị kim loại hình vuông, cẩn thận tiếp cận Giản Ngũ. Đầu thiết bị chỉa ra một cái kim dài, đâm vào da cậu ta.

Giản Ngũ co rụt người, miệng liên tục gừ gừ, không rõ đang nói gì. Ba giây sau, kim rút ra, đèn chỉ thị trên thiết bị kim loại từ xanh lá chuyển sang đỏ.

Chỉ trong nháy mắt, mười hai khẩu súng đồng loạt chỉa vào Giản Ngũ, khiến cậu ta sợ đến mức phản xạ giơ tay đầu hàng.

Đường Dư nhìn chằm chằm vào cái máy, hóa ra đây là cách phân biệt xác sống mà Giản Ngũ không chịu nói.

"Đây là hậu cần trong doanh chúng ta." Lính gác canh cửa nhận ra Giản Ngũ. "Phạm vi hoạt động của cậu ta không vượt qua con sông kia. Nói cách khác, quanh đây nhất định đã xuất hiện xác sống."

Gã đàn ông mặt chữ điền sa sầm, mắt đảo quanh, giơ tay toan xử lí Giản Ngũ.

Nhưng người phía sau lại cản: "Đội trưởng, hành vi của xác sống này rất kì lạ. Nó không chủ động tấn công chúng ta." Người đàn ông thoạt trông như quân sư kia khá trẻ, hắn nói tiếp: "Dạo này hơi nhiều xác sống biến dị, không mấy ta cứ nhân cơ hội này tìm hiểu rõ cơ chế biến dị của chúng, sắp tới chuẩn bị phòng thủ cũng tiện hơn."

Giản Ngũ đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.

Hành động vô cùng nhân tính hóa ấy của cậu ta thành công làm gã mặt chữ điền dao động. Hắn vung tay lên: "Mang đi phòng thí nghiệm."

Vừa nghe thế, trong đầu Đường Dư đã nảy sinh một kế. Cô khẽ khàng giấu ba lô sâu trong bụi cây, lại nhét Kinh Long vào áo gió, giấu kỹ, sau đó canh chuẩn thời cơ, kéo Kim Diệp chạy ra khỏi bụi cây.

Mười mấy người ở cửa doanh trại bị tiếng động ấy làm giật thót, lập tức chuyển hướng súng theo phản xạ, có người còn nã bừa một phát.

Đường Dư giơ cao hai tay làm thế đầu hàng, thấy súng chỉa vào cũng không hề trốn tránh hay chủ động tấn công.

Kim Diệp hiểu được ý đồ của Đường Dư, cũng chậm rãi giơ tay.

"Chà, lạ." Gã mặt chữ điền chau mày, "Giờ còn lòi ra ba con biến dị. Đi xem còn mối nguy hiểm nào nữa không."

Thuộc hạ của hắn tản ra, chui vào lùm cây đánh loạn xạ một lúc.

Đường Dư biết hiện tại không thể hành động khinh suất, phải biểu hiện càng giống con người càng tốt. Vì thế, cô chỉ vào Giản Ngũ, rồi lại chỉ Kim Diệp, sau đó làm dấu bắt tay và đi bộ, ngụ ý ba người các cô đi cùng nhau, bắt cả hai cô vào phòng thí nghiệm luôn đi.

"Ấy, đội trưởng Lương, xác sống này còn biết ngôn ngữ kí hiệu nữa." Lính gác giật mình nói.

"Ngôn ngữ kí hiệu cái chó gì, múa may bừa thôi." Đội trưởng Lương mất kiên nhẫn, "Bắt luôn đi. Mổ xẻ, chẻ đầu gì cũng được. Để Chu Châu nghiên cứu xem nguyên nhân là gì."

Đường Dư nháy mắt với Kim Diệp. Thấy chưa, cơ hội đến rồi đấy thôi?

Ba người bị dẫn vào doanh trại. Dọc đường đi, Đường Dư nhìn ngó chung quanh, phát hiện quy mô của trại này lớn hơn cô nghĩ, đâu đâu cũng thấy có người qua lại. Trên một quảng trường ngoài trời bỏ hoang bày cái thùng sắt lớn, có người đang phát cháo ăn trưa.

Dòng người xếp hàng lãnh cháo rất dài, đại đa số đều mang nét mặt chết lặng, thân hình gầy gò, thậm chí còn có người quần áo không đủ che thân. Đường Dư thầm ngạc nhiên. Nếu bảo những người này sống không tốt thì không phải vì trưa vẫn có cháo ăn, nhưng bảo sống tốt thì trạng thái của họ lại một trời một vực với mấy người lính tiên phong.

Giản Ngũ nhìn thấy người phát cháo thì rống lớn. Nhất thời, tất cả đồng loạt quay sang nhìn về phía này. Có người thấy là xác sống, sợ đến mức cong chân bỏ chạy, chén cũng quẳng luôn xuống đất.

"Đừng lộn xộn, coi chừng tao bắn một phát chết tươi." Lính tiên phong áp giải ba người chỉa súng vào đầu Giản Ngũ. Trong tai họ, tiếng gào của Giản Ngũ chỉ là những âm nức nở đan xen.

Con người không hiểu được lời Giản Ngũ, nhưng Đường Dư và Kim Diệp thì có. Giản Ngũ vừa gào lên với người phát cháo đằng kia rằng: "Anh Lực, là em nè!"

Rõ ràng anh Lực kia cũng co rụt người. Nhưng thấy ba xác sống này có người áp giải thì lại lớn gan cười nói: "Thằng nhóc này biến thành xác sống rồi, đội trưởng Lương, sao mọi người còn chưa xử nó đi?"

Nghe vậy, Đường Dư nhìn sang Giản Ngũ bằng ánh mắt thương hại. Thanh niên này rõ ràng đã bị bạo lực ngôn từ.

"Tôi xem anh ta là anh em, anh ta lại muốn giết tôi."

"Chấp nhận đi chú em, hai người đã không cùng chung giống loài nữa rồi." Đường Dư nói.

Lát sau, ba người đi đến một tầng hầm ẩm thấp, bị chia ra nhốt vào lồng sắt. Chỉ ít lâu, vị nghiên cứu viên tên Chu Châu kia đã xuất hiện. Điều khiến Đường Dư kinh ngạc chính là Chu Châu là một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh, gương mặt hiền hòa, mang kính tròn, nụ cười nhẹ luôn nở trên môi.

Chu Châu vươn ba ngón tay, hỏi ba người trong lồng sắt: "Đây là mấy?"

Đường Dư đen mặt. Thí nghiệm kiểm tra IQ hay gì?

Chu Châu lại nhắc: "Các người có thể gõ lồng sắt để trả lời."

Ba người nhìn nhau, rồi đành phải miễn cưỡng lấy tay đấm vào lồng sắt để chứng minh mình có giá trị giữ lại.

Mắt Chu Châu sáng rỡ, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Rồi cô lại vươn mười ngón tay: "Còn này?"

Sắc mặt Đường Dư sa sầm, này không phải chơi tôi sao? Đấm vào lồng sắt mười cái cũng đau lắm chứ!

Rồi cô vươn mười ngón tay, ý bảo mình biết số, sau đó tiến sát, nhìn thẳng vào mắt Chu Châu qua song sắt.

"Thông minh thật." Chu Châu không nhận ra vẻ bất mãn trên mặt Đường Dư, vẫn cất lời khen ngợi. Đối với cô thì xác sống biết đếm đã đủ kinh ngạc rồi.

"Trông chừng chúng nó cho kỹ. Tôi xử lí xong việc đang bận, mai sẽ tới nghiên cứu." Chu Châu nói với người đàn ông cầm súng bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi tầng hầm.

"Không đợi được tới mai đâu." Đường Dư thì thào một câu, sau đó nhìn bóng lưng gã cao lớn kia, chậm rãi sờ lên con dao giấu bên hông.
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro