Chương 4

"Cạch", sau khi quẹt thẻ và nhập mật khẩu, Vệ Mãn nhẹ nhàng kéo cánh cửa ra.

Trong căn nhà trống trải và lạnh lẽo, ngoài làn gió lạnh thổi thẳng vào mặt và vài ngọn đèn được cố ý để lại thì không còn gì khác, Vệ Mãn suýt nữa đã nghĩ rằng mình bị ma ám.

Thực tế chứng minh nhà lớn quá cũng không tốt.

Nhờ ánh đèn không quá sáng, nàng nhìn rõ cửa sổ phía xa chưa đóng.

Vệ Mãn: ...

Trở về với tâm trạng lo lắng, giờ đây chút men rượu trong đầu cũng đã vơi đi nhiều, nàng cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay, màn hình sáng lên, bây giờ là 23:45.

May quá.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, như thế này chắc không thể coi là vi phạm hợp đồng.

Để chứng minh mình thực sự đã về nhà trước 12 giờ, Vệ Mãn còn đặc biệt quay một đoạn video ngồi trong phòng khách làm bằng chứng.

Nàng đặt điện thoại ở một chỗ cố định, hướng thẳng vào sofa rồi tự mình ngồi ngay ngắn trên sofa: "Tôi quay video này chủ yếu là để chứng minh thời gian về nhà của mình không quá 12 giờ đêm, vì Thi Thu Vũ đã ngủ rồi nên tôi mới..."

Trong khung hình đột nhiên có một bóng trắng lướt qua, Vệ Mãn giơ tay dụi mắt, bóng trắng biến mất.

Giống như bị hoa mắt.

Lúc này, một làn gió từ cửa sổ thổi vào, rèm cửa đong đưa.

Hơi rợn người.

Để xác định bóng trắng trong video rõ hơn, nàng quay đầu nhìn kỹ nhưng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

Vệ Mãn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tiếp tục đối mặt với ống kính để hoàn thành việc còn dang dở, kết quả là một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên phía sau nàng.

"Nửa đêm không ngủ, em đang làm gì vậy?"

Vệ Mãn kinh hãi quay đầu lại-

Chỉ thấy Thi Thu Vũ mặc áo choàng ngủ màu trắng đứng cạnh máy lọc nước, tay cầm một ly nước, nhíu mày nhìn nàng.

'Bóng trắng lướt qua màn hình', đã phá án.

Nàng hít một hơi thật sâu, lớn tiếng phản bác: "Chị nửa đêm không ngủ lảng vảng sau lưng tôi làm gì?"

Người dọa người sẽ chết người đó chị à?

Thi Thu Vũ giơ ly nước trong tay lên: "Em nói xem?"

"Nếu không có việc gì thì ngủ sớm đi." Thi Thu Vũ bước chậm rãi đến nhìn đoạn video Vệ Mãn đang quay trên điện thoại rồi đưa ra lời nhận xét: "Không cần thiết."

Nói xong cô quay người đi về phía phòng ngủ đang khép hờ của mình, đóng cửa lại trước ánh mắt kinh ngạc của Vệ Mãn.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Vệ Mãn.

"...Má!"

Mãi một lúc sau Vệ Mãn mới hiểu câu 'không cần thiết' của đối phương là ám chỉ điều gì: không cần nửa đêm ngồi trong phòng khách quay video như vậy để chứng minh bản thân.

Tôi làm vậy còn không phải tại chị gửi tin nhắn cảnh cáo vi phạm hợp đồng sao?!

Vệ Mãn vốn làm trong ngành luật nên hiểu rõ hơn ai hết liệu đoạn video này có cần thiết phải quay hay không, nàng khó chịu hừ lạnh một tiếng rồi trở về phòng mình.

Vệ Mãn có chút hối hận, trước đây nàng bị những điều kiện hậu hĩnh trong hợp đồng làm mờ mắt, nhưng sau một hai lần tiếp xúc đơn giản, nàng phát hiện ra Thi Thu Vũ thực sự không phải là người dễ bị lợi dụng.

Lời của hội chị em thân thiết quả không sai, người phụ nữ này khó đối phó, hôm nay mới là ngày đầu tiên, tin nhắn Wechat vừa rồi chính là lời cảnh cáo của cô.

Không phải Thi Thu Vũ không nhìn thấu bản chất của nàng mà là lười không thèm nhìn.

Sự kiêu ngạo này khiến Vệ Mãn có chút sợ hãi, nhưng lại không nhịn được muốn điên cuồng thử thách trên bờ vực bị đánh đập.

Núi cao sông dài đường còn xa, cứ chờ xem!

Vệ Mãn mang theo cảm xúc phức tạp đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau ngủ đến tự nhiên thức dậy, lúc nàng thức dậy thì dì giúp việc đã sớm đến nhà bắt đầu làm việc rồi.

Vì nghĩ đến việc chuyển nhà, nàng xin nghỉ một ngày ở văn phòng.

Bữa sáng nóng hổi vừa làm xong đã được bày trên bàn ăn, trong ly thủy tinh trong suốt đựng sữa đậu nành trắng đục vừa mới xay xong, Vệ Mãn kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười chào dì giúp việc vẫn đang bận rộn: "Chào dì buổi sáng!''

Dì giúp việc cũng mỉm cười, "Cô Vệ mau ăn sáng đi."

"Thi Thu Vũ đâu? Chị ấy không ăn cùng con sao?" Vệ Mãn nhìn lướt qua bữa sáng trên bàn, phát hiện chỉ chuẩn bị một phần.

Đồng hồ điện tử trên tường hiện thị bây giờ là tám giờ.

Hầu hết nhân viên văn phòng đều làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, văn phòng luật sư của Vệ Mãn cũng vậy, nên nàng mới hỏi câu này.

Dì giúp việc vừa lau bàn vừa thành thật trả lời câu hỏi của Vệ Mãn: "Cô Thi dậy sớm hơn nên đã ăn xong và đi rồi, lúc cô ấy ra ngoài thì cô Vệ vẫn còn ngủ."

Vệ Mãn: ...

Được, coi như nàng chưa hỏi.

Vệ Mãn ăn sáng rất nhanh sau đó bắt taxi trở về nơi nàng thuê.

Đồ đạc của nàng không nhiều, phần lớn là những thứ có sẵn khi thuê.

Vệ Mãn không có hộ khẩu ở Quang Thành, chỉ ở lại thành phố này sau khi tốt nghiệp đại học và đi làm, bản thân nàng cũng là một người tự do như gió nên khi đi, ngoài những tài liệu cần thiết, nàng chỉ mang theo một số thứ không thể bỏ được.

Tất cả đồ đạc được đóng gói vào một chiếc hộp lớn, quần áo và giày dép được để riêng, nàng mang theo những thứ này rời khỏi nơi mình đã sống hơn một năm mà không hề lưu luyến.

Còn việc xin nghỉ phép, chỉ đơn thuần là muốn xin nghỉ phép mà thôi.

Nơi ở của Thi Thu Vũ có vài phòng có thể chọn, Vệ Mãn không muốn phiền phức nên chọn căn phòng mà nàng đã ngủ đêm hôm qua.

Phải nói rằng môi trường sống ở đây tốt hơn nhiều so với nơi nàng thuê trước đây.

Toàn bộ căn hộ lớn ngoài phòng ngủ và phòng làm việc của Thi Thu Vũ, những nơi khác nàng có thể tự do sử dụng mà không bị hạn chế.

Bây giờ Vệ Mãn đã nhận thức rất rõ bản thân mình.

Nàng chỉ là một người công cụ, một người công cụ được Thi Thu Vũ đặt ở nhà đến trấn trạch mà thôi, ngoài ra không còn gì khác.

Người công cụ thì phải có vẻ của người công cụ.

Vệ Mãn vừa dọn dẹp phòng và tủ sách của mình vừa suy nghĩ về khả năng mình ngoan ngoãn làm người công cụ không gây rắc rối, không ngờ cửa phòng đột nhiên bị gõ, giọng dì giúp việc từ ngoài vọng vào: "Cô Vệ."

Nàng đến mở cửa phòng thì thấy khuôn mặt hiền lành của dì giúp việc: "Cô Vệ, những bộ quần áo của cô bây giờ tôi không ủi được, cô Thi bảo tôi đến công ty đưa tài liệu cho cô ấy."

Trong nhà này, việc của ai cần ưu tiên hơn, dì giúp việc sống nhiều năm như vậy đương nhiên có thể phân biệt rõ.

Vệ Mãn đương nhiên cũng hiểu điều này, khóe miệng nàng giật giật: "Tài liệu gì, chị ấy không có tài xế sao?"

Việc đưa tài liệu cũng do dì giúp việc phụ trách sao?

"Tài xế của cô Thi hôm nay tạm thời xin nghỉ rồi ạ."

Trùng hợp vậy sao?

Vệ Mãn nhướng mày, nhìn đống vest và áo sơ mi của mình vẫn đang chờ được ủi trên sofa bên ngoài, suy nghĩ xem nếu tự ủi thì mất bao lâu.

Rất nhanh, nàng đưa ra kết luận: không thể tự ủi được.

Vệ Mãn: "Thế này đi, dì cứ ở nhà giúp con ủi quần áo, con sẽ đưa tài liệu cho chị ấy, không phiền dì đi tới đi lui nữa."

Tiện thể nhân cơ hội này lấy lòng Thi Thu Vũ, một công đôi việc.

Nhưng dì giúp việc lại có vẻ khó xử, "Nhưng đồ của cô Thi thường không cho người khác tùy tiện chạm vào..."

"Con là người khác sao?" Vệ Mãn nhíu mày, lấy thân phận hiện tại của mình để làm khó.

Nàng không tin Thi Thu Vũ nói chuyện hợp đồng hôn nhân cho dì giúp việc trong nhà?

Quả nhiên, Vệ Mãn vừa hỏi như vậy, dì giúp việc mới nhớ ra người trước mặt là bạn đời của Thi Thu Vũ, nửa câu chưa nói xong nuốt vào, không tranh cãi nữa.

Tài liệu cuối cùng cũng thuận lợi đến tay Vệ Mãn.

Trước khi đi, nàng quay đầu lại hỏi dì giúp việc: "À, địa chỉ công ty của chị ấy ở đâu vậy?"

Dì giúp việc: ...

Một tòa nhà văn phòng độc lập trong vành đai ba của Quang Thành.

Vệ Mãn đứng dưới tòa nhà kính ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn vừa tặc lưỡi, tuy không biết công ty của Thi Thu Vũ làm gì nhưng chắc chắn là kiếm rất nhiều tiền.

Nàng búng tay, đi vào tòa nhà kính.

Dù sao cũng không có gì làm, hôm nay nhân tiện nhờ Thi Thu Vũ đi tham quan công ty một chút. 

Cửa tự động cảm ứng có người đến gần liền tự động mở ra, Vệ Mãn vừa vào cửa liền đi thẳng đến quầy lễ tân: "Chào cô."

"Tôi tìm Thi Thu Vũ." Vệ Mãn vừa nói vừa lấy tài liệu từ cặp của mình ra.

"Tài liệu của chị ấy để quên ở nhà, chị ấy đang cần gấp, tôi mang đến cho chị ấy."

"Thi tổng?"

Nghe thấy tên Thi Thu Vũ, lễ tân lập tức trở nên nghiêm túc, ngay cả cách xưng hô với Vệ Mãn cũng trở nên kính trọng hơn.

"Xin hỏi cô là gì của Thi tổng?"

Vệ Mãn mỉm cười không nói gì, chỉ nở một nụ cười kiểu 'tôi chỉ cười không nói, cô từ từ cảm nhận.'

"Cô đợi một lát, tôi gọi điện thoại."

Tin tức Thi Thu Vũ kết hôn đã lan khắp công ty, lễ tân nhìn Vệ Mãn trong lòng liền có suy đoán, cô ấy gọi vào điện thoại nội bộ công ty.

Vệ Mãn nhìn đối phương làm những động tác này, tâm trạng lập tức vui vẻ, nàng kiên nhẫn chờ đợi.

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng điện thoại của lễ tân--

"Vâng, đúng vậy, là một cô gái họ Vệ."

"..."

"Ồ, vậy sao, được được tôi biết phải làm gì, được."

Rất nhanh, cuộc gọi kết thúc.

Vệ Mãn cũng ngẩng đầu nhìn lễ tân, nàng hỏi: "Bây giờ tôi có thể vào được không? Hay là Thi Thu Vũ cho người đến đưa tôi lên?"

Lễ tân nhìn nàng một cái, ánh mắt khó hiểu.

Giọng điệu cũng trở lại như lúc đầu, không lạnh không nhạt, "Cô Vệ cứ đưa tài liệu cho tôi là được rồi, lát nữa sẽ có người xuống lấy."

"Đây là kết quả cô xin chỉ thị sao?"

Lễ tân: "Vâng."

Vệ Mãn cảm thấy nhân cách của mình bị xúc phạm!

Nhưng nàng cũng không phải là người không biết xấu hổ, chỉ lạnh mặt ném tài liệu cho lễ tân rồi quay đầu bỏ đi.

Vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng thì thầm phía sau--

"Thời buổi này một người giúp việc gia đình mà cũng ra vẻ ta đây như vậy, đúng là khó hiểu."

--------

Mãn Mãn: Cô mới là người khó hiểu đó!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro