Chương 8
"Cô Lý."
Vệ Mãn nắm chặt chiếc điện thoại mới mua chưa đầy một năm của mình, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy: "Tôi là một luật sư đủ tiêu chuẩn đã vượt qua kỳ thi tư pháp và có giấy phép hành nghề luật sư. Ngoài việc cung cấp cho cô những lời khuyên pháp lý hợp lý trong vụ án, tôi không cung cấp bất kỳ dịch vụ đặc biệt nào khác."
Cô Lý này chính là người mà Phương Học đã nhắc đến khi nói chuyện với Vệ Mãn ở văn phòng luật sư cách đây không lâu, người đã ba lần bốn lượt đến tìm nàng sau khi kết thúc vụ án ở tòa.
Lời nói của Vệ Mãn quá sắc bén, Hoàng Phí Hà không thể chịu nổi, cô ta vốn dĩ không mấy coi trọng nghề luật sư này.
"Luật sư Vệ, cô đừng nói khó nghe như vậy, cô ấy là bạn tôi..."
"Tôi đang định nói về chuyện này."
Vệ Mãn đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Hoàng Phí Hà: "Cô Hoàng, vụ án của cô quả thật có đủ bằng chứng và chắc chắn sẽ thắng. Đương nhiên, nếu cô không hài lòng với tôi, cô cũng có thể chọn luật sư khác, tôi nghĩ kết quả cũng sẽ như nhau."
Nói bóng gió chính là đừng quên là cô đã chỉ đích danh tôi làm vụ này cho cô, chứ không phải tôi cầu xin cô làm, cũng không phải tôi bám víu cô để kiếm chút tiền lẻ này.
Ngực Vệ Mãn phập phồng, có vẻ như đang tức giận.
"Lý Vi!"
"Vâng!" Lý Vi đột ngột đứng dậy.
Vừa nãy cậu ta ngồi trên ghế sofa không xa, há hốc mồm xem hết màn kịch lớn này. Mới vào văn phòng luật sư chưa được bao lâu, cuối cùng cậu ta cũng hiểu tại sao các luật sư lão làng trong văn phòng luôn nói luật sư Vệ có sức hút vô hạn, sức hút này...quả thật hơi quá đà.
Đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.
"Luật sư Vệ?" Cậu ta thu lại biểu cảm trên mặt, với tư cách là một người đàn ông, cậu ta bước lên hai bước đến bên cạnh Vệ Mãn chờ đối phương lên tiếng.
"Chuyện sửa điện thoại của chị làm phiền cậu ở lại thương lượng với cô Lý." Nói xong nàng quay đầu nhìn Hoàng Phí Hà: "Chuyện này không có ý kiến gì chứ, cô Hoàng?"
Hoàng Phí Hà khoanh tay khinh thường hừ một tiếng.
"Làm quá...chỉ là một cái điện thoại cũ nát thôi mà, đền cho cô một cái mới là được chứ gì?"
Vệ Mãn tức cười.
Đã lâu nàng không có cảm giác muốn nổi trận lôi đình như thế này, mặc dù bình thường trông có vẻ không quan tâm đến chuyện gì, nhưng nghĩ lại thì loại người này có gì đáng để so đo.
Có người muốn tặng không cho mình một chiếc điện thoại mới, sao lại không nhận chứ?
Nghĩ đến đây, nàng thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm trên mặt trở về như thường lệ: "Được, vì cô Hoàng hào phóng như vậy, tôi xin nhận."
"Lý Vi, lát nữa cậu đi cùng cô Hoàng đến cửa hàng điện thoại mua một cái mới về giúp chị."
Ban đầu Hoàng Phí Hà muốn dùng lời này để sỉ nhục Vệ Mãn, nhưng không ngờ đối phương lại thuận nước đẩy thuyền, biểu cảm trên mặt cô ta lập tức trở nên khó coi.
Nhưng lời này do chính cô ta nói ra, không thể tự vả mặt mình được.
Lý Vi thầm giơ ngón cái cho Vệ Mãn, cậu ta nghiêm túc gật đầu: "Vâng, luật sư Vệ, chuyện này giao cho em, không thành vấn đề."
-
Sau khi rời khỏi nhà Hoàng Phí Hà, tâm trạng của Vệ Mãn vẫn không tốt được bao nhiêu. Nàng không quay về văn phòng luật sư mà lái thẳng về nhà.
Nhạc trên xe cứ vang lên từng đợt, mặc dù đều là những bản nhạc vui tươi nhưng cũng không thể khiến tâm trạng nàng tốt lên ngay lập tức, nghe lâu còn thấy hơi ồn ào, sau đó nàng dứt khoát tắt luôn, không nghe nữa.
Mãi đến khi xe chạy đến cổng khu dân cư, Vệ Mãn mới nhớ ra chuyện Thi Thu Vũ nhờ mình.
'Đem một gói mì về.'
Mặc dù cuộc gọi này chưa nói xong đã bị ngắt vì một số chuyện lộn xộn.
Vệ Mãn đỗ xe bên đường gần siêu thị không xa khu dân cư, sau khi đỗ xe xong thì bước xuống.
Siêu thị gần nàng nhất chỉ có cái này, siêu thị này không nhỏ cũng không lớn, bình thường người dân gần đó muốn mua nước tương, giấm gì đó đều có thể lại đây. Nhưng với những thứ không thường xuyên có người mua như mì gói, Vệ Mãn thực sự không dám chắc.
Nhưng dù sao cũng phải xem thử đã.
Không biết có phải khi người ta xui xẻo đến cực điểm thì sẽ gặp may một lần không, sau khi Vệ Mãn vào, nàng hỏi thẳng nhân viên xem ở đây có bán mì gói không, câu trả lời là có, vừa hay đây là gói cuối cùng.
Đây chẳng phải là trời thương hay sao?
"Quả nhiên mình vẫn là Tiểu Vệ Vệ được nữ thần may mắn chiếu cố."
Vệ Mãn lẩm bẩm, ôm gói mì vào lòng, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.
Nàng đi về phía quầy thanh toán, cho đến khi đứng trước quầy và bắt đầu mò túi để trả tiền, nàng mới chợt nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn trong tay Lý Vi.
Vệ Mãn: ...
Không có tiền.
Nàng, người chưa bao giờ mang tiền mặt khi ra ngoài, nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Thu ngân lịch sự kiên nhẫn chờ Vệ Mãn lấy tiền mặt hoặc điện thoại ra, phía sau cũng có người lần lượt chọn xong đồ và đi về phía này chuẩn bị xếp hàng tính tiền.
Vệ Mãn ngượng ngùng liếm môi, nhất thời không biết phải làm sao.
"Thưa cô?"
Thu ngân đợi một lúc rồi thấy vẻ mặt của Vệ Mãn có vẻ không ổn, "Cô làm mất thứ gì sao?"
"Không phải, tôi..." Nàng cúi đầu nhìn gói mì trên tay mình.
"Tôi quên mang tiền ra ngoài."
Khi Vệ Mãn nói câu này, nàng thấy đồng tử của thu ngân rõ ràng hơi co lại, vấn đề này rõ ràng đã vượt quá phạm vi nghiệp vụ của họ.
Bản thân nàng cũng cảm thấy chuyện này nói ra khá là vô lý.
"Hầy" Quả nhiên, việc được nữ thần may mắn ưu ái chỉ là ảo giác của nàng mà thôi, cuộc đời thực sự luôn là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Vệ Mãn thở dài: "Vậy tôi không mua nữa." Nàng vẫn không thể nói ra chuyện ghi nợ, dù sao thu ngân cũng chỉ là người làm công ăn lương.
Nàng cụp mắt, vừa định rời khỏi hàng tính tiền để đặt đồ trở lại kệ, lúc này một bàn tay từ sau vươn ra kéo lấy cánh tay của nàng.
Những khớp xương rõ ràng và trắng nõn khiến Vệ Mãn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
"Để tôi trả."
Thi Thu Vũ mặc đồ ở nhà đơn giản từ phía sau đi tới, không để ý đến ai, nhận lấy gói mì từ tay Vệ Mãn, nhìn nàng một cái rồi đưa cho thu ngân: "Làm phiền rồi, chúng tôi đi cùng nhau."
Mặc dù quá trình có chút quanh co nhưng cuối cùng vẫn mua được mì một cách thuận lợi.
Hai người cùng ra khỏi siêu thị, Thi Thu Vũ dừng lại nhìn Vệ Mãn, nói thẳng: "Bị mất điện thoại rồi à?"
"Coi là vậy đi, hôm nay không còn điện thoại." Nói đến đây Vệ Mãn có chút bực bội, nhưng trước mặt Thi Thu Vũ vẫn kiềm chế cảm xúc tiêu cực này.
"Chị đợi chút, xe của tôi vẫn đậu bên đường, tôi đi..."
"Không cần đâu." Chưa đợi Vệ Mãn nói hết nửa câu còn lại, cô đã vẫy tay, "Cũng không xa lắm, tôi đi bộ về vậy, hẹn gặp lại."
Thi Thu Vũ nói đi là đi, cũng không phải loại người thích giở trò vờn bắt như Vệ Mãn.
Không lâu sau, cô đã đi qua đường và rẽ vào cổng phụ của khu dân cư, còn xe của Vệ Mãn chỉ có thể đi vào từ đường lớn ở cổng chính.
Thi Thu Vũ quay đầu nhìn lại, phát hiện đối phương quả thật đã lái xe đi rồi.
Cô cúi đầu nhìn gói mì trong túi mà mình xách trên tay-
Thực ra cô ra ngoài xem siêu thị gần đây có thứ mình muốn mua không, nhưng khi đến nơi, nhân viên bán hàng nói gói cuối cùng vừa mới được mua.
Vì cuộc gọi trước đó, Thi Thu Vũ không nghĩ Vệ Mãn sẽ về đúng giờ, đây là điều cô đoán dựa trên thời gian tiếp xúc với đối phương, nhưng lần này hình như đoán không trúng...
Vệ Mãn về rồi, còn nhớ mua mì giúp cô.
Thật là thần kỳ.
Khi về đến nhà, Thi Thu Vũ nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện ở huyền quan, không cần nghĩ cũng biết Vệ Mãn đã về nhà trước cô một bước.
Đèn trong phòng khách sáng trưng nhưng không thấy bóng người, Thi Thu Vũ đặt những thứ mình xách trên tay lên bàn trong bếp.
Không lâu sau có tiếng mở cửa vang lên, cô quay đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng động thì thấy Vệ Mãn đã cởi bộ vest nghiêm túc và thay một bộ đồ ở nhà từ phòng nàng bước ra.
"Hôm nay dì không có ở đây sao?" Sau khi ra ngoài, Vệ Mãn nhìn quanh một lúc rồi mới đến sau lưng Thi Thu Vũ đặt câu hỏi.
"Tôi cho dì ấy tan làm sớm rồi, hôm nay tôi tự lo bữa tối."
Tâm trạng vốn có chút buồn bã của Vệ Mãn lập tức tốt lên nhờ câu nói của Thi Thu Vũ, nàng nhìn gói mì còn nguyên trên bàn và nói một cách nghiêm túc: "Chị đúng là không bỏ cuộc."
Thi Thu Vũ lười để ý đến nàng.
Nhưng điều này không ngăn cản Vệ mãn xin ăn, nàng hạ giọng, tiến lên hai bước thăm dò: "Vậy...tôi có phần không?"
Lần này đến lượt Thi Thu Vũ ngạc nhiên, cô dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn Vệ Mãn, chớp mắt: "Nếu em muốn nghĩ quẩn thì..."
"Cũng không phải không được."
Thi Thu Vũ không giống những người khác, cô rất rõ ràng về khả năng nấu nướng của mình, nhưng cô lại có một niềm đam mê mãnh liệt với việc mà bản thân mình không giỏi.
Dù mỗi lần đều thất bại.
Vệ Mãn đứng ngây người tại chỗ một lúc mới nhận ra đây là một câu nói đùa lạnh lùng, nhưng nàng vẫn nể mặt cười, hơn nữa còn ôm bụng dựa vào mép bàn cười: "Ha ha ha, tôi nghĩ quẩn..."
Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp nhà, khiến người nghe không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Thi Thu Vũ quay người lại, khoanh tay mím môi nhìn Vệ Mãn, ánh mắt cô không nói nên lời cùng vô vàng dấu chấm hỏi.
"Cho hỏi, bộ mắc cười lắm à?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro