Chương 26: Cô ta không xứng
Yêu say đắm một cách quang minh chính đại, tiếp cận một cách trắng trợn táo bạo, đem thích viết trong ánh mắt, mọi mục đích đều bày ra bên ngoài, không cho bản thân đường lui.
Nụ cười rạng rỡ của cô bé còn tươi đẹp hơn ánh nắng ban mai, xé tan màn sương mù mịt mờ, chiếu rọi vào nơi hoang vu cằn cỗi.
Nhan Sơ nói xong liền chạy ra khỏi phòng bệnh, vội vã xuống lầu gặp Lý Cầm, giống như đang trốn tránh điều gì, không cho người phụ nữ cơ hội đáp lại hay bày tỏ thái độ, cự tuyệt bất kỳ khả năng nào dẫn đến câu trả lời khiến nàng thất vọng, thật là tùy hứng cực kỳ.
Nơi trán vừa bị hôn còn vương lại hơi ấm mềm mại của cô bé, Tô Từ im lặng ngồi trên đầu giường, cau mày.
Thật đúng là một cô bé lỗ mãng.
*
Sau khi Nhan Sơ ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt nàng dần dần nhạt đi.
Nàng rất thông minh, cũng rất nhạy cảm, nghe ra ẩn ý trong lời nói của người phụ nữ, nên nàng giả vờ hồ đồ, quyết đoán rời đi trước khi mọi chuyện trở nên rõ ràng.
Nàng đánh cược vào sự mềm lòng của người phụ nữ, rằng cô sẽ không càng thêm cứng rắn, càng thêm thẳng thừng từ chối tình cảm của nàng.
Khi bước xuống bậc thang trước tòa nhà bệnh viện, trời bỗng âm u hơn, gió trong viện thổi đến cây bạch quả cao lớn dưới lầu xào xạc, lá cây vội vã rơi xuống, như một cơn mưa vàng tươi.
Lý Cầm vẫn chưa đến, Nhan Sơ đứng đợi khoảng năm phút. Khi chiếc taxi của Lý Cầm vừa dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, bạn học Lý vui vẻ vẫy tay với Nhan Sơ, gọi tên nàng, sợ Nhan Sơ không nhìn thấy.
Dù sao cũng là đến bệnh viện thăm Tô Từ, bạn học Lý hôm nay không ăn mặc quá lòe loẹt, một chiếc áo phao dáng dài kín đáo, trên đầu đội chiếc mũ trắng nhọn.
Mới hơn 9 giờ, coi như khá sớm. Lý Cầm và Nhan Sơ ghé vào một quán ăn gần bệnh viện, mỗi người gọi một bát hoành thánh nóng hổi lấp đầy bụng, rồi mới mua giỏ trái cây và bó hoa, vừa trò chuyện vừa đi về phía khu điều trị nội trú.
"Thời tiết quái quỷ gì vậy trời, nói thay đổi là thay đổi ngay, gió lạnh quá, tớ cứ cảm thấy đợt này ngày nào cũng chỉ có buổi sáng ra chút nắng, qua trưa là mưa." Lý Cầm rất ghét ngày mưa, vô cùng oán niệm cái thời tiết ẩm ướt khó chịu này.
Rõ ràng lúc ra khỏi nhà trời còn nắng đẹp, cứ tưởng sẽ là một cuối tuần quang đãng, biết đâu còn có thể rủ Nhan Sơ đi dạo phố, không ngờ mới nửa tiếng, trời đã hoàn toàn âm u, còn rất có khả năng mưa, cô nàng thật sự phiền chết đi được.
Hai tay cô đều đang cầm đồ, gió thổi qua lạnh đến mức gần như mất cảm giác.
Nhan Sơ ôm giỏ trái cây, nghe vậy đáp: "Thi cuối kỳ xong là nghỉ đông rồi, đến lúc đó cậu ở nhà bật điều hòa thì sẽ không lạnh nữa."
Lý Cầm bĩu môi, không đáp lời.
Cô nào có thật sự sợ lạnh, dù trời mưa cũng không phải không thể ra cửa.
Vấn đề lớn nhất là, sau khi nghỉ cô sẽ có cả một tháng không gặp được Nhan Sơ.
Nhưng bạn học Nhan hiển nhiên rất dứt khoát, bạn học Lý buồn bực.
Các nàng ngươi một câu ta một câu trò chuyện, thời gian trôi thật nhanh, bất tri bất giác đã đến tầng lầu.
Lý Cầm còn đang kể cho Nhan Sơ nghe về kế hoạch ăn Tết ở nhà mình, đột nhiên phát hiện Nhan Sơ không theo kịp, cứ ngơ ngác nhìn về phía trước xuất thần. Cô bạn cũng dừng bước, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Nhan Sơ không nói gì, hai mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt khó coi vô cùng.
Lý Cầm theo ánh mắt nàng nhìn về phía trước, bất ngờ phát hiện cuối hành lang lại có người quen.
Không kịp truy hỏi Nhan Sơ vì sao phản ứng kỳ lạ như vậy, bởi vì người phụ nữ đối diện cũng thấy các nàng, hơn nữa liếc mắt một cái nhận ra Lý Cầm, nhanh chân đi tới gọi: "Tiểu Cầm, em cũng đến thăm A Từ sao?"
Giọng người phụ nữ dịu dàng, rất dễ nghe.
Người này Nhan Sơ đã gặp, chính là cô Hạ kết hôn vào ngày Tết Dương lịch lần trước – Hạ Niệm, bạn gái cũ của chị Tô.
Lý Cầm không ngờ lại nhìn thấy Hạ Niệm ở đây, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô đã nở nụ cười, tùy tiện hàn huyên: "Là chị Hạ à, chị không phải đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài sao? Khi nào về vậy?"
"Nghe nói A Từ bị tai nạn xe, đặc biệt gấp gáp trở về, sáng nay vừa xuống máy bay." Hạ Niệm trả lời rất tự nhiên, ngữ khí quen thuộc. Người không biết chuyện có lẽ thật sự sẽ cho rằng cô và Tô Từ chỉ là bạn tốt, tình chị em thâm giao.
Ví dụ như Lý Cầm hoàn toàn không hay biết gì, vô tư phụ họa: "Oa, từ nước ngoài bay về, chị Hạ và chị Tô quan hệ tốt thật."
Nhan Sơ cau mày, thở sâu một hơi, mỗi câu hai người kia nói nàng đều nghe thấy chói tai, ngực như bị đổ thứ gì đó, khó chịu đến mức ngay cả một vẻ mặt bình thường nàng cũng khó mà giữ được.
Mùi thuốc sát trùng ở hành lang bệnh viện quá nồng, nàng muốn rời khỏi nơi này, đến bên cạnh Tô Từ.
"Vị này là..." Hạ Niệm sớm đã chú ý đến Nhan Sơ bên cạnh Lý Cầm, cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nhận ra ngay.
Lý Cầm lập tức giới thiệu: "Bạn học của em, tên là Nhan Sơ." Nói xong, cô lại quay đầu nhìn Nhan Sơ: "Đây là chị Hạ Niệm, bạn của chị Tô."
Nhan Sơ mím môi không nói gì, nàng không thể bình tĩnh gọi người này một tiếng "chị Hạ".
Nói cho cùng, nguyên nhân khiến Tô Từ bị tai nạn xe, chính là cô Hạ trước mặt này.
Tô Từ còn đang đau khổ vì chuyện cũ, vẫn luôn im lặng nhẫn nhịn, Hạ Niệm sao có thể thản nhiên mà lại dùng cách xưng hô thân mật như vậy với người yêu cũ đã chia tay?
Chị Tô đã hạ quyết tâm muốn đoạn tuyệt quá khứ, nhưng Hạ Niệm lại mặt dày mày dạn níu kéo không buông.
"Nhan Sơ?" Hạ Niệm lặp lại cái tên này một lần, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Nhan Sơ, cuối cùng nhớ ra các nàng đã gặp nhau ở đâu, "Có phải em là..."
"Là tôi." Nhan Sơ cắt ngang lời cô ta, thẳng thắn dứt khoát nói: "Nhưng mà cô Hạ, tôi kiến nghị cô tốt nhất nên đi ngay bây giờ, đừng làm phiền chị Tô nữa. Chị ấy chắc chắn không muốn gặp cô đâu, tôi nghĩ chính cô cũng hiểu rõ điều đó."
Vừa nãy nàng thấy Hạ Niệm đi đi lại lại ngoài cửa phòng bệnh của Tô Từ, liền hiểu người này đuối lý, không có dũng khí gõ cửa, rất có thể sẽ mượn gió bẻ măng, cùng Lý Cầm đi vào.
Lời này vừa ra khỏi miệng, Hạ Niệm và Lý Cầm đồng thời sững sờ.
Mặt Hạ Niệm trắng bệch, không thể tin được mà trừng lớn mắt nhìn Nhan Sơ, đôi môi run rẩy nhưng không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
Lý Cầm vẻ mặt ngơ ngác, bị thái độ khác thường của Nhan Sơ dọa sợ.
Nhan Sơ khi nào giáp mặt cho người ta sắc mặt như vậy? Cô bạn cẩn thận kéo tay áo Nhan Sơ, lo lắng nhỏ giọng hỏi: "Cậu và chị Hạ quen nhau à?"
"Không quen, không liên quan, cũng không muốn quen." Nhan Sơ bình thản trả lời, từng chữ đều rất quyết tuyệt.
Nàng nắm chặt cổ tay Lý Cầm, kéo cô bạn đi qua trước mặt Hạ Niệm, không e dè vừa đi vừa nói chuyện: "Chuyện cụ thể lát nữa tớ sẽ kể cho cậu nghe, nhưng lát nữa ngàn vạn lần đừng nói với chị Tô là cô ta đã đến, làm ơn."
Đầu óc Lý Cầm hoàn toàn trống rỗng, nhưng so với Hạ Niệm, cô thân với Nhan Sơ hơn. Nhan Sơ trước nay chưa từng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, nên cô tự nhiên mà nghiêng về phía Nhan Sơ hơn, chỉ có thể nhìn Hạ Niệm với ánh mắt xin lỗi rồi quay đầu đi theo Nhan Sơ.
Hạ Niệm một mình đứng trên hành lang, thỉnh thoảng tiếng bước chân của người lạ đi ngang qua bên cạnh gõ vào ngực cô ta khiến cô ta hốt hoảng.
Trong lòng Nhan Sơ cũng rối bời, rối đến mức như hàng ngàn sợi dây thừng quấn vào nhau, không thể gỡ ra.
Nàng vừa rồi nhất thời xúc động, giờ hối hận vô cùng.
Náo loạn thì náo loạn, trút giận thì trút giận, nhưng sau đó nên làm gì bây giờ? Muốn giải thích với Lý Cầm như thế nào?
Quan hệ giữa Tô Từ và Hạ Niệm là bí mật, cũng là chuyện riêng của Tô Từ, nàng vốn không có quyền làm ầm ĩ lên. Cứ như vậy, chỉ còn lại một đống rắc rối.
Nàng đã làm hỏng mọi chuyện, Tô Từ sau này biết chuyện này sẽ nghĩ về nàng như thế nào? Có lẽ sẽ cảm thấy nàng rất không hiểu chuyện?
Bắt nàng phải nhìn người mình yêu dây dưa không dứt với người yêu cũ, thật quá khó khăn cho người khác.
Lý Cầm thấy sắc mặt nàng tệ hại, biết ý không làm phiền nàng lúc này, nhưng trong lòng cô bạn chứa đầy mười vạn câu hỏi "vì sao", lo lắng đến mức đầu sắp trọc.
Cô bạn quá kinh ngạc, đến nỗi không chú ý Nhan Sơ kéo mình đã đến ngoài phòng bệnh của Tô Từ.
Nhan Sơ dừng bước buông tay, nhắm mắt hít sâu vài lần, đè nén cảm xúc tức giận và bất an, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
"Mời vào." Giọng nữ thanh lạnh nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa.
Nhan Sơ và Lý Cầm cầm một đống đồ đẩy cửa bước vào. Dù trong lòng đầy nghi hoặc, Lý Cầm vẫn sáng suốt chọn cách không nhiều lời, tự nhiên nở nụ cười tươi tắn hàn huyên với Tô Từ, hỏi thăm tình hình vết thương của cô.
Người phụ nữ tỏ vẻ biết ơn sự quan tâm của các bạn nhỏ, mỉm cười nói mình không sao, không cần lo lắng, rồi tùy tiện trò chuyện vài câu.
Lúc này, điện thoại di động của Tô Từ vang lên. Lý Cầm nhân cơ hội kéo Nhan Sơ đi vệ sinh, ép hỏi Nhan Sơ vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu không làm rõ ràng tình hình, cô bạn sắp nghẹn chết rồi.
Nhan Sơ đã nghĩ kỹ lý do khi còn ở trong phòng bệnh, bình tĩnh trả lời cô bạn: "Tớ đúng là biết người tên Hạ Niệm đó. Đêm Giáng Sinh trước, không phải chị Tô đưa tớ về trường sao? Khi chị ấy nghe điện thoại đã bật loa ngoài, người gọi điện chính là Hạ Niệm."
Quan hệ giữa Tô Từ và Hạ Niệm khó giải thích, nên Nhan Sơ đổi một cách hình dung tạm chấp nhận được: "Quan hệ giữa cô ta và chị Tô không tốt như vẻ bề ngoài đâu. Thật ra chị Tô rất không thích cô ta, nguyên nhân cụ thể tớ không dám nói, sau này cậu có cơ hội thì tự đi hỏi chị Tô."
"Khó trách." Ngoài dự đoán của Nhan Sơ, Lý Cầm rất dễ dàng chấp nhận lời giải thích này, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: "Tớ bảo sao ngày Tết Dương lịch ở hôn lễ của chị Hạ, chị Tô lại đột nhiên bỏ về, hóa ra là chị Hạ không biết làm thế nào đã đắc tội với chị Tô."
"Đúng vậy, chính là nguyên nhân đó." Nhan Sơ phụ họa.
Lý Cầm tặc lưỡi, ra vẻ người lớn mà cảm thán một câu: "Thế giới người lớn thật là phức tạp, bề ngoài quan hệ tốt, sau lưng chưa chắc đã vậy. May mà tớ chỉ là một đứa trẻ."
Nhan Sơ: "... Chúc mừng cậu."
Lý Cầm ha ha cười, chuyện này coi như bỏ qua.
Hai người từ nhà vệ sinh đi ra, xuyên qua hành lang dài. Lý Cầm không biết nghĩ đến điều gì lại dừng bước hỏi: "Vậy lỡ như, vừa rồi chị Hạ đến tìm chị Tô xin lỗi làm hòa thì sao?"
"Làm hòa?" Nhan Sơ nhướn mày, ánh mắt tối sầm lại.
Lý Cầm không nhận ra vẻ mặt khác thường của Nhan Sơ, gật đầu bổ sung: "Cô ấy nghe nói chị Tô bị tai nạn xe, còn đặc biệt bay từ nước ngoài về, rất có thành ý mà, nếu là cầu hòa..."
Lời còn chưa dứt, Nhan Sơ kiên quyết cắt ngang: "Không có khả năng."
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lý Cầm, giọng nàng đột nhiên trầm xuống.
"Cô ta không xứng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro