Chương 50: Trong rừng

Từ trong giấc mộng tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, ngay lập tức có cảm giác rất là kỳ quái, bởi vì xung quanh thanh tĩnh đến mức kỳ quái, những năm qua, vô luận là lúc ở trong thôn khi hồi hương, hoặc là đường đi trạm dịch, cũng sẽ không thanh tĩnh đến như vậy.

Đó là cảm giácđã lâu không có, tựa như ở trong núi rừng, rời xa chốn con người ở.

Khi đứng dậy còn có chút mơ hồ, ngẩn ngơ nhìn căn phòng được bày trí đơn giản, cùng với khung cảnhthanh u xanh biếcngoài cửa sổ trong chốc lát, mới xem như chân chính thanh tỉnh lại, nhớ đến nơi đây tuy rằng không phải là rời xa chốn con người ở, cũng thực là đang ở trong núi rừng không sai.

Nơi này là, gian phòng củaLuyện nhi.

Ta biết điều này, vì khi đó nàng chính là nóinhư vậy.

Khi đó, thẳng thắn mà nói, trong đầu cũng không có suy nghĩ quá nhiều, không khác biệt là bao so với hai từ trống rỗng, chỉ là toàn tâm toàn ý muốn nói với nàng, ta đã trở về, sau khi trở về sẽ không rời đi nữa, đây là yêu cầu lúc trướccửa nàng, là đáp án mà ta đã luôn trì hoãn.

Mà lúc đó nàng gật đầu tiếp nhận, nói một tiếng, tốt.

Sau một câu đối thoại như vậy, chúng ta mới có thể xem như là chân chính gặp lại nhau.

Sau đó...

Sau đó liền bị gián đoạn.

Nói ra có chút xấu hổ, bởi vì trước đó quá mức toàn tâm toàn ý, cho nên không tự chủ được liền đem mọi chuyện ném ra sau đầu, khixung quanh vang lên tiếng huyên náo mớigiật mình phản ứng đến, lúc này ở đây, thật sự không phải là nơi thích hợp để tâm sự.

Những đối thủ kia củaLuyện nhi, tựa hồ vẫn còn cảm thấy may mắn khivừa rồidựa vào biến cố âm thầm toàn thân mà lui, nhất thời có chút khó tin, cho nên câm lặng trong giây lát, chỉ một khoảnh khắc sau liền hồi phục tinh thần, lại bắt đầu bất y bất nhiêu*, nhất là Cảnh Thiệu Namkia, có lẽ làngạo tâm chịu không nổi bị trêu đùa đùa cợt, biết rõ là không địch lại, đem chuyện sinh tử vứt ra ngoài vòng suy xét mà vẫn muốn giơ kiếm tiếp chiến, may mắn được Vương Chiếu Hi gắt gao ngăn lại, có vài tên đồng môn khác tuy rằng thức thời hơn hắn, nhưng cũng chỉ đứng im bên cạnh, lồng ngực phập phồngđều đều, nhìn về phía bên này, trong ánh mắt lộ ra giận dữ.

(*Môt câu thành ngữ Trung Quốc: Không được như ý thì dây dưa không bỏ)

Luyện nhi không kiên nhẫn mà liếc nhìn bọn họ, lại nhìn nhìn ta, quay đầu lại liền kêu lên một tiếng, trong đámnữ lâu binh có người lên tiếng đáp lại, liền nghe Luyện nhi phân phó: "Đưa nàng đến phía sau trại, vào trong phòng của ta." Nữ lâu binh kia nghe thấy liềnsững sờ rõ ràng, do dự nhìn sang bên này dò xét một chút, mới gật gật đầu.

Thấy nàng gật đầu, Luyện nhi thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía ta, nói: "Phía trên góc đầu giường có thuốc, ngươi dùng thuốc trong bình ngọc kia xử lý vết thương trên tay một chút, sau đó nghỉ ngơi trước đi."

Nàng thật ra tự nhiên, không có cảm giáclưu luyến khi xa cách lâu ngày mới gặp lạichút nào, ngoại trừthần thái khác thường bật ra trong ánh mắt khi nói một chữ "Tốt" kia, thái độ lúc này liền không có gì khác biệt so với bình thường khi còn ở Hoa Sơn đi săn trở về nói ta đi nấu cơm trước đi.

Mặc dù không thể ung dung như nàng, nhưng mà biết rõ bây giờ cũng không thuận tiệnđể nói chuyện, huống chi trong lòng bàn tay vẫn luôn đau đớn, cho nên ta cũng không có nói ra lời phản đối gì, bất quá may mắn là cũng không có quên mất chuyện chính sự, trước khi rời đi không quên nói khẽ ở bên tai nàng: "Võ ĐangCảnh Thiệu Namnày tuy rằng đáng giận, nhưng mà cũng xem như đãbị giáo huấn rồi, lúc trước trên đường đita nhiễm chút bệnh, hai ngày đi chung đường cùng bọn họ, cuối cùng là có nhận chút ít chiếu cố, vẫn là chuyện lớn hóa nhỏ đi?"

Biết rõ lúc này nói đạo lý sẽ không có hiệu quả quá lớn, liền dứt khoát dùng mối quan hệcá nhân để ràng buộc, cũng không tính là nói dối, Luyện nhi nghe xong cũng không trực tiếp trả lời, chỉ là liếc ta một cái, sẵng giọng: "Luôn thích quản nhiều chuyện như vậy, vết thương của ngươi không đau sao?" Nói xong đưa tay lên đẩy tới,thẳng đến khiđẩy ta đến bên cạnh nữ lâu binh ở phía sau kia, lại bồi thêm một câu: "Nhớ rõ, bình ngọc, đừng có dùng sai, dùng sai liền xui xẻo đấy."

Nếu như những người bên cạnh nhìn thấy nàng nhìn trái nhìn phải nói sang chuyện khác nhự vậy, chỉ sợ sẽ cho rằng chuyện cầu tình đã thất bại không thể thương lượng, nhưng màsao ta lại không hiểu tính khí của nàng, chỉ khe khẽ mỉm cười, lại liếc nhìn nàng một cái, liền yên tâm theo người dẫn đường kia mà rời đi...

...Sau đó, lúc nào lại đã ngủ thiếp đi mất rồi?

Nhớ tới đây, liền theo bản năng đưa tay lên nhìn nhìn vào lòng bàn tay đã được băng bó, khi nữ lâu binh kia hỏi rằng có cần hỗ trợ hay không, ta rõ ràng là đã nhã nhặn từ chối sau đó tự mình ra tay, nhưng mà, bây giờ bàn tay lại được băng bó tầng tầng lớp lớp, gọn gàng tinh tế, rõ ràng không phải do bản thân dùng một tay làm ra được được...

Mặc dù không phải là cao thủgì, chỉ là vẫn luôn tự cảm thấy lòng cảnh giác rất nặng, huống chi làloại chuyện phải loay hoay động chạm vào vết thương như thế này, có thể làm xong xuôi từ đầu tới đuôi lại không làm cho ta giật mình thức giấc chút nào, không cần suy nghĩ, ở nơi này không có người thứ hai để lựa chọn.

Chẳng lẽ hôm qua Luyện nhi đã trở lại đây? Vậy sao lại im lặng mà rời đi?

Sau những chuyện xảy ra trong ngày hôm qua, thời gian vốn đã muộn, đi đến căn phòng này xoa thuốc xong không bao lâu, sắc trời liền tối hẳn xuống, đến giờ lên đèn, Luyện nhi vẫn không có trở lại, cũng không biết có phải nàng đã từng định quy tắc gìhay không, bốn phía xung quanh gian phòng nhỏ này đều không thể nhìn thấy nửa bóng người, bản thân cũng không tiện đi dạo lung tung, cũng may mặc dù trong phòng bày trí đơn giản, nhưng những thứ cần có thật ra cũng không thiếu, trước tiên ta tự rót tự uống xong hai ly trà nóng, Đông sờ sờ Tây nhìn nhìn, dù sao cũng mỏi mệt, không bao lâu liền trở nên buồn ngủ, vừa ngã xuống giường liền cảm thấy mơ hồ.

Cho nên...Chẳng lẽ là trong lúc vô tình bản thân đã cưu chiếm thước sào*, khiến cho nàng không có chỗ để an giấc, chỉ có thể đi tìm nời khác để nghỉ ngơi sao?

(*Chim Cưu chiếm chỗ chim Thước, ý nói là đoạt đi chỗ của người khác)

Nghĩ như vậy, không biết tại sao trong lòng lại có chút hờn dỗi buồn bực...Lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, chỉ đem cảm giác không vui khó hiểu này bỏ ra khỏi đầu, sau đó đứng dậy sửa sang lại một chút, có lẽ là nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh, bên ngoài tức thời vang lên một tiếng hỏi: "Cô nương đã tỉnh rồi sao? Cần rửa mặt sao?"

Nghe tiếng nói liền mở cửa ra, chỉ thấy cóhai nữ tử một cao một thấp đang đứngở bên ngoài, cũng là những khuôn mặt xa lạmặc trang phục của lâu binh, trong tay cầmđồ dùng rửa mặt còn có chậunước nóng hổi, ta vội vàng tránh sang bên để các nàng tiến vào, chỉ thấy các nàng rất ung dung dường như đây là chuyện đã quen làm, không bao lâu, liền chuẩn bị xong mọi thứ rất gọn gàng, liền không khỏi sinh lòng nghi hoặc, nghĩ rằng sau khixuống núi chẳng lẽ Luyện nhi cũng học được tính sĩ diện, bắt đầu muốn người hầu hạ trong cuộc sống hàng ngày?

Bất quá nghi hoặc này rất nhanh liền tiêu tán, bởi vì nữ lâu binh thấp ngườisau khi làm xong mọi chuyện, liền không nhịn được màxem xétxung quanh một phen, cười nói: "Thì ratrong phòng của trại chủ là như thế này, ta chính là lần đầu tiên nhìn thấy, thì ra cũng không có khác biệt nhiều so với trong tưởng tượng —— "

"Lục nhi!" Nữ lâu binh cao hơn rõ ràng là nghiêm cẩn hơn rất nhiều, bước lên phía trướcnhìn đối phương một lần, hướng bên này khom lưng nói: "Thất lễ, nàng còn nhỏ, không hiểu quy củ."

Lúc các nàng nói chuyện ta đang rửa mặt, nghe thấy lại tăng tốc hành động lên một chút, hai ba lần liền rửa mặt xong, mới ngẩng đầu lên mỉm cười nói: "Không sao, ta cũng không phải là người hay đề ý, nhưng Luyện...Nhưng trại chủ củacác ngươi, tại sao từ hôm qua lại vẫn không trở về? Nàng đang bận rộn chuyện gì sao?"

"Đúng vậy a, ngày hôm qua rất bận rộn, mời một đống xú nam nhân kia đến, vừa kết giao lại vừa kết minh, còn phải lưu tâm đến đám côn trùng có hạitrà trộn ở trong đó, cuối cùng còn phảisắp xếp chuyện này chuyện kia, cũng phải bận rộn đến lúc nửa đêm đi ——"Nữ lâu binh dáng thấp kia cười tủm tỉm đã đoạt lời nói ra, phát hiện người bên cạnh đang trừng nàng, tự nhiên nhẹ nhàng đáp lại: "Trừng ta làm chi? Là trại chủ lão nhân gia tự mình nói, đối với vị tỷ tỷ này cái gì cũng không cần đề phòng, xem như người trong nhà là được."

Hài tử ngay thẳng hoạt bát rất dễ ở chung, ta nghe nàng nói chuyệnxong, mỉm cười một cái, cũng không tiếp tục quanh co lòng vòng, câu tiếp theo lại trực tiếp hỏi: "Vậy bây giờtrại chủ của cácngươi đang ở đâu? Nếu thuận tiện, có thể dẫn ta đi gặp nàng không?"

Cữu biệt trùng phùng, nàng có thể rất thản nhiên, bản thân lại không thể, tâm tình muốn nhanh chóng được nhìn thấy nàng sau một đêm này lại tiếp tục lên men, huống chi nghe thấy bây giờ nàng đang bận rộn những chuyện kia, thật đúng là muốn canh giữ ở bên cạnh nàng mới có thể an tâm, nếu không ai biết được tiểu sát tinh này đảo mắt một cái lại sẽ đâm vào trúng nơi nào?

"Chuyện này...Trại chủ có thói quen luyện kiếm vào sángsớm tinh mơ, hay là cô nương dùng điểm tâmtrước rồi nói sau đi?" Nữ lâu binh cao hơn nhìn thấy ngăn đồng bạnkhông được, lần này dứt khoát mở miệng lên tiếng trước, ôm quyền nói: "Chờ sau khi dùng điểm tâm xong, trại chủ cũng nên trở về rồi."

Đối với chuyện này trong lòng ta đã quyết định, liền đáp: "Không sao, dẫn ta đi gặp là được, đợi nàng luyện kiếm xong lại cùng nhau dùng điểm tâm cũng không muộn."

"Ân? Làm sao ngươi biết trại chủ của chúng ta chưa dùng điểm tâm?" Nữ binh dáng thấp kia chớp chớp mắt nhìn ta, bộ dáng rất là tò mò.

Ta thản nhiên khẽ cười nói: "Kế hoạch của một ngày bắt đầu từ sáng sớm, từ lúc gà chưa gáy, mặt trời chưa mọc, là chuyện nàng đã làm trong rất nhiều năm qua, ước chừng cũng đã thành thói quen."

Cứ như vậy, ra khỏi cửa, một đường đi xuống, hôm qua lúc đi đến liền đã phát hiện ra, phía sau trại này kỳ thật chính là cái gọi là khu sinh hoạt, so với khu vực trước trại luôn đề phòng nghiêm ngặt khắp nơi là trạm gác liềnhơn bình thản rất nhiều, lại thêm những người ở đây đều là nữ tử, thu xếp vô cùng ngay ngắn rõ ràng, thậm chí có một loạicảnh trí rất đặc biệt, nhưng chỉ duy nhất chỗ ở của Luyện nhi là cách xa khu vực này, ở tận sâu phía bên trong, ở giữa một rừng cây biệt lập, lánh người ở, chỉ có tiếng vangxào xạc, tiếng chim hót côn trùng kêu.

Lúc này đi theo hai vị nữ lâu binh kia, đi thẳng rồi lại rẽ, theo địa thế một đường đi xuống, dần dần ra khỏi rừng cây, nhưng lại tiến vào một vùng rừng trúc, những thanh trúc xanh mướt mảnh khảnh thẳng tắp, không có đám cây cối vừa thô to vừa sum xuê che khuất cả bầu trời, ánh mặt trời nhàn nhạt tự tại xuyên qua những tầng lá trúc xanh tươi còn đọng sương sớm mà buông xuống, đánh rơi trên mặt đất những cái bóng ngổn ngang.

Tiến vào rừng trúc không bao xa, hai nữ lâu binh một cao một thấp kia liền dừng lại không tiếp tục đi về phía trước, chỉ là khom người dùng tay làm thành tư thế mời.

Một mình đi vào trong, tiếp tục đi vào sâu hơn một chút, liền nghe thấytiếng vang quen thuộc truyền đến, đó là tiếng xé gióong ong của hung khí, lúc nhanh lúc chậm, căng chặt hữu đạo, lúc chậm giống như đàn sáo du dương nhu hòa, lúc nhanh lại như tiếng sấm rền vang truyền đến, tiếp tục dời bước đổi cảnh, giữa một vùng xanh tươi, chỉ nhìn thấy một thiếu nữ với đôi chân chuyển động linh hoạt như đang nhảy múa.

Giống như nhảy múa nhưng lại không phải là đang nhảy múa, mặc dù cũng đồng dạng là nhẹ nhàng tự nhiên, tay áo lướt nhẹ như mâybay, chỉ là giữa những lần thu thả, lại có thể xoay tay đoạt mệnh, che tay tác hồn, may mà bản thân đã sớm nhìn rất quen mắt, chẳng những không cảm thấy kinh sợ, ngược lại càng cảm thấy rất thân thiết, lập tức tràn trề ý vị mà chắp tay đứng nguyên tại chỗ nhìn một màn đã lâu không được nhìn thấy này.

Đối với chuyện này nàng hẳn là đã sớm phát hiện, lại vẫn không thay đổi động tácliên tục trong tay, chẳng những liên tục, di chuyển vài bước kéo khoảng cách lại gần hơn, trong lúc đó cổ tayrung lên, chính là một kiếm kéo tới.

Một kiếm này tuy rằng tập kích mà ập đến, cũng không có dùng toàn lực ứng phó, ta liền đơn giản lách mình, giống hôm qua dùng hai ngón tay đón lấy, lại nhìn thần tháitrong ánh mắt nàng, trong lòng lập tức hiểu rõ, cũng không nhiều lời, xoay người nhảy vào trong vòng đấu, hai người liền tiếp chiến cùng nhau.

Năm đó trên đỉnh Tây Nhạc, liền thường xuyên thế này, hoặc là chơi đùa, hoặc là cùng nhau luyện chiêu, mỗi lần giằng co, khi đóbốn mắt nhìn nhau, phần lớn là những ký ức vui vẻ, ngoại trừ...Một lần đối kiếm cuối cùng kia.

Khi đó, ta vây khốn lấy chính bản thân mình, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nàng.

Sự kinh hoảng luống cuốngkhi đó, hiện tại cũng đã được năm tháng lắng đọng bào mòn, mặc dù khúc mắc vẫn còn ở đó, tơ ngọc nan giải, nhưng ít ra đã hiểu được chạy trốn chỉ là vô dụng, huống chi, Luyện Nghê Thường củabây giờ, chính là lúc cần ta ở bên cạnh nàng.

Tương laikhông thể đoán trước, những chuyện còn lại liền đều tạm thời gác lại a, chủ ý của ta đã định, trong lòng rất là thản nhiên, côngcông thủ thủ, dịch chuyển né tránh thoăn thoắt, nước chảy mây trôi không cómột chút rối loạn, kỳ thật Luyện nhi cũng chưa dùng hết toàn lực, chỉ là uy chiêu thông thường tiến đến liền dừng lại, làn gió thổi qua, sợi tóc giương nhẹ lên không trung, thậm chí còn nhìn thấy ý cười.

Ta nghĩ, giờ phút này bản thân hẳn là cũng mang theo nụ cười, nụ cười phát ra từ trong nội tâm, bất tri bất giác.

Cứ như vậy lại so hơn mười chiêu, thân thể Luyện nhi lay động, bất ngờ thu kiếm nhảy ra khỏi vòng chiến, trả lại kiếm trở vào trong vỏ, bản thân đương nhiên sẽ không đuổi theo, cũng lập tức dừng thân pháp, thở ra một hơi, lau lau cái trán, thật sự là đã lâu không luyện tập so chiêu như vậy, giờ phút này lại thấm ra một ít mồ hôi.

"Võ công của ngươi thụt lùi a ——" Nàng cầm kiếm đi tới, nhìn thấy động tác củata, đắc ý cười nói: "Nếu như ta nghiêm túc, bây giờ ngươi không tiếp nổi trăm chiêu của ta, càng đừng nói đến chuyện muốn thắng."

"Ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn thắng ngươi a." Thản nhiên trả lời, thấy nàng đến gần, liền theo bản năng mà kéo nàng tới đây, đem một thân áo ngoài bởi vì luyện công mà có chút mất trật tự của nàng vuốt lại cho thẳng, thói quen này tích lũy theo tháng ngày, dù cho cách nhiều năm cũng không thay đổi được, ta làm rất tự nhiên, nàng cũng dương dương tự đắc, vươn cánh tay ra để ta thuận tiện sửa sang lại.

"Đúng rồi, Luyện nhi a..." Vừa làm công việc trên tay, ta vừa hé miệng, thuận tiện muốn nói chút gì đó.

Nhìn thấy đôi mắt nheo lại như đang hưởng thụ kia lại liền mở ra."Hừ ——" Thiếu nữ trước mặt cúi đầu xuống, rất chăm chú nhìn ta nói: "Thủ hạ của ta sắp đến, trước mặt người ngoài, không cho phép gọi ta là Luyện nhi, nghe như tiểu hài tử vậy không có nửa điểm uy nghiêm."

"Ha, vậy ta nên gọi ngươi là gì đây?" Chuyện này thực sự là làm cho người ta nhịn không được muốn bật cười, ta nhướng mày trêu ghẹo nói: "Giống như người ngoài gọi ngươi là Luyện nữ hiệp? Luyện trại chủ? Ngọc La Sát? Hay là giống như đám thủ hạ kia, tôn xưng ngươi một tiếng lão nhân gia? Muốn nghe cái nào thì tốt hơn, ân?"

Một phen trêu ghẹo, khiến cho nàng nhíu chặt đầu mày, sắc mặt trầm xuống nói: "Cái nào cũng không tốt, cách người ngoài gọi ngươi không được gọi, nghe liền khó chịu, ta còn chưa tính toán chuyện lần trước ngươi lẫn trong đám người trốn tránh ta, bây giờ lại còn dám trêu đùa ta, nhất định là không bỏ qua cho ngươi!"

"Hảo hảo hảo, nghe không được tự nhiên thì không gọi là được." Nghe thấy người lòng dạ hẹp hòi này quả nhiên vẫn còn đang so đo chuyệnlúc trước, bản thânvội vàngngừng câu chuyện, nhưng lại khó có thể kiềm nén sự tò mò, nhịn không được mà hỏi: "Ta cảm thấybản thân đã che giấu coi như không tệ đi, nhiều người như vậy, ngươi phát hiện ralúc nào vậy?" Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, xưa nay tâm tính lại không coi là quá cẩn trọng, lần này mới vừa gặp gỡ, nàng không lộ ra một chút kinh ngạcnào, liền lại khiến ta cảm thấy kinh ngạc.

Hỏi như vậy, đổi lấy một cáitrừng mắt như trong dự liệu, nàng bất mãn nói: "Ngươi thật ra là trốn rất tốt a, lại không chịu gặp ta, nếu không phải sau khi trở lại sơn trại, Vương Chiếu Hi nói trong nhóm người bọn họ có một ngườimang đường lốivõ công rất giống ta, hỏi có phải là do thám trong trại phái đi hay không, ta gần như là sẽ bị ngươi giấu giếm được rồi, ngươi không gặp ta, lại muốn hiện thân thay đám Võ Đang bại hoại kia cầu tình, hừ!"

Nàng càng nói càng tức giận, chỉ là vẫn không có mắng ra, một câu mắng ngươi kẻ xấu xa này, đến cuối cùng lại hừ một tiếng, xoay đầu đi không để ý tới người nữa, ta nghe thấytrong lònglại mềm mại, trôi qua nhiều năm như vậy, còn có thể trò chuyện không chút xa lạ như thế, đừng nói là lúc này nàng chỉ hầm hừ, cho dù chính là giận dữ, e rằng nghe thấy cũng là vui vẻ.

Bất quá nên dỗ dành vẫn là phải dỗ dành: "Thật sự không có chủ tâm muốn trốn tránh, lúc ấy ta chỉ một lòng muốn trở về Hoa Sơn để gặp nhau, ai ngờ nửa đường ngay tạikhách điếmlạithấy ngươihiện thân, lại còn là thân phận không thể tượng tưởng nổi như thế này, sao có thể không khiến cho người ta khó hiểu kinh ngạc, không biết phải làm sao chứ?" Bàn tay đặt trên bờ vai nhẹ nhàng vịn lấy, thấy nàng vẫn là hé miệng không để ý tới người, liền tiếp tục ôn nhu giải thích: "Về phần đám Võ Đang bại hoạikia, khinh khithanh danh sư phụ của chúng ta, tất nhiên là nên chịu giáo huấn, bất quá xét cho cùng cũng không phài là đại gian đại ác gì, ta lại từng quen biết, giáo huấn xong cũng liền thôi đi, tìm chỗ để mà khoan dung độ lượng..."

Lời vừa nói xong, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một loại cảm giác nghi kị, cảm giác nghi kị này, từ thời khắc khi ta nhìn thấy nàng vào đêm hôm trước liền đã bắt đầu, vẫn chưa từng ngừng lại, chỉ là từ đầu đến cuối vẫn không có cơ hội để nói ra mà thôi.

Nếu như đã nhớ đến, lúc này liền thuận lời hỏi ra, để giải quyết sự hoang mang trong lòng: "Đúng rồi, vì sao ngươi lại một mình lưu lạc đến tận đây? Ta nghe nói hai năm trước ngươi liền xuống núi, xảy ra chuyện gì? Sư phụ đâu?"

Lời vừa nói ra, chỉ cảm thấy bờ vai trong lòng bàn tay có chút cứng ngắt.

Ngay vào lúc này, từ xa xa phía ngoài rừng trúc có âm thanh truyền đến nói: "Bẩm báo trại chủ, chúng ta đã đưa lão đầu kia đến rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro