Chương 50: Trong Rừng Trúc


Từ trong giấc mơ tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, trong nháy mắt có cảm giác rất là kỳ lạ, bởi vì xung quanh yên tĩnh đến kinh ngạc, những năm gần đây, vô luận là ở trong thôn quê, hay là ở những trạm nghỉ dừng chân, cũng sẽ không cảm thấy thanh tĩnh như vậy.


Đó là cảm giác rất lâu mới cảm nhận được, thật giống như trong núi, nơi không có người ở.


Ngồi dậy vẫn còn có chút mơ hồ, ngạc nhiên một hồi nhìn căn phòng xa lạ trang trí có phần đơn giản, cùng với cửa sổ thanh tịnh đẹp đẽ xanh biếc, lúc này mới thực sự là tỉnh táo, nhớ tới chỗ này tuy rằng không phải cách xa nơi người ở, nhưng vẫn là ở trong rừng.


Nơi này, là phòng của Luyện nhi.


Tôi biết, là bởi vì khi đó nàng nói như vậy.


Khi đó, thẳng thắn nói chuyện, trong đầu cũng không có quá nhiều suy nghĩ, so với trống rỗng cũng không kém là bao nhiêu, chỉ là một lòng một ý muốn nói cho nàng biết, tôi đã trở về, sau khi trở về sẽ không rời đi nữa, đây là yêu cầu trước kia của nàng, là tôi nợ nàng.


Mà nàng chỉ gật đầu tiếp nhận, nói một từ, tốt.


Chỉ một câu nói như vậy, chúng tôi mới có thể xem như là chính thức gặp lại.


Sau đó...


Sau đó thì bị gián đoạn.


Nói ra có chút xấu hổ, bởi vì lúc trước quá mức toàn tâm toàn ý, cho nên bản thân mới đem mọi chuyện bỏ hết lại phía sau, đến lúc xung quanh có tiếng động vang lên thì mới ý thức được, lúc này ở đây thật không phải là nơi tốt để có thể tâm sự gì được.


Đối thủ của Luyện nhi, dường như là may mắn an toàn thoát được, tạm thời còn chưa tin được, cho nên chỉ trong chốt lát, trì hoãn thời gian, lại bắt đầu không chấp nhận mà bỏ qua như vậy, nhất là Cảnh Thiệu Nam, phỏng đoán là tâm cao khí ngạo không chịu nổi mà tức giận, biết rõ không địch lại, đem sống chết vứt sang một bên còn muốn đem kiếm nghênh chiến, được Vương Chiêu Hi gắt gao ngăn cản, mấy người đồng môn mặc dù so với hắn khác chút, tuy nhận thức được vấn đề nhưng không hành động mà chỉ im lặng đứng một bên, cũng đều lo lắng căng thẳng, nhìn về phía bên này, trong mắt lộ ra căm hận.


Luyện nhi không nhịn được lướt mắt nhìn bọn hắn, lại nhìn ta một chút, sau đó quay đầu kêu một tiếng, lúc đó có một nữ binh lên tiếng trả lời, chợt nghe Luyện nhi phân phó:"Đưa nàng về phía sau trại, ở phòng của ta". Người nữ binh kia nghe vậy rõ ràng rất ngạc nhiên, chần chừ quan sát bên này một lúc mới gật đầu đáp ứng.


Thấy nữ binh đó gật đầu, Luyện nhi mới thu hồi ánh nhìn, ngược lại nhìn tôi nói:"Đầu giường có thuốc, ngươi dùng bình ngọc kia xử lý vết thương trên tay, sau đó nghỉ ngơi đi."


Nàng trái lại rất tự nhiên, không hề vì lâu ngày gặp lại mà lưu luyến, ngoại trừ nói một tiếng "Tốt" thì trong mắt lại chẳng giống như có ẩn giấu gì, thái độ này giống như bình thường đi Hoa Sơn săn thú lúc trở về gọi làm cơm vậy.


Mặc dù không thể ung dung như nàng lúc này, nhưng cũng biết bây giờ không phải thời gian tốt để nói chuyện, huống chi lòng bàn tay vẫn còn đang bị đau, cho nên tôi cũng không có ý kiến gì, bất quá may mà cũng không có việc gì quan trọng, trước khi đi chỉ nhẹ giọng bên tai nàng nhắc nhở:"Cảnh Thiệu Nam phái Võ Đang này tuy rằng rất khó ưa, nhưng là chỉ nên giáo huấn chút, lúc trước trên đường đi ta có chút bị bệnh, cùng đi chung trên đường hai ngày cũng là được bọn họ chiếu cố, nên chuyện lớn hóa nhỏ được không?"


Biết lúc này nói đạo lý cũng không được, cho nên đơn giản miễn cưỡng nói đến quan hệ với tôi, ngược lại cũng không phải là nói dối, Luyện nhi nghe xong không có trực tiếp trả lời, chỉ là nhìn ta trách nói:"Ngươi nhiều chuyện thế làm gì, miệng vết thương của ngươi không đau sao?" Nói xong lấy tay đẩy cho đến khi tôi đến được chỗ của nữ binh kia, lại nói thêm một câu:"Nhớ kĩ, bình ngọc, đừng có dùng sai, nếu sai thì rất phiền phức."


Nếu còn ở bên cạnh nàng nói tiếp e rằng sẽ không tốt, chỉ sợ sẽ khiến cho việc cầu xin thất bại, nhưng tôi có thể nào không hiểu tính tình nàng, chỉ là nhẹ cười, lại nhìn nàng một cái, ý muốn nói cứ yên tâm, mọi việc tùy nàng quyết định đi ...


... Vậy thì ngủ lúc nào?


Nhớ tới đây, lại theo bản năng giơ tay lên nhìn một chút chỗ vết thương được băng bó, người nữ binh kia có giúp hay không, rõ ràng là tôi một tay tự mình băng bó, thế nhưng hiện tại bàn tay được băng bó tầng tầng lớp lớp rất cẩn thận, hiển nhiên không thể là tự mình làm được rồi ...


Mặc dù không tự cho mình là cao thủ gì, nhưng trong lòng luôn đặt ở mức độ cảnh giác cao nhất, huống chi cái dạng băng vết thương này, có thể làm được từ đầu đến cuối lại không khiến cho tôi giật mình tỉnh giấc, không cần nghĩ nhiều, ở đây không thể có người thứ hai được.


Chẳng lẽ hôm qua Luyện nhi đã trở lại? Vậy tại sao lại không một tiếng đã rời đi?


Hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, thời gian cũng đã muộn, đi tới gian phòng này không được bao lâu, ngoài trời bắt đầu tối dần, đến lúc thắp đèn, Luyện nhi cũng chưa thấy trở về, cũng không biết có phải là nàng nhất định rất quy tắc, căn phòng này xung quanh nhỏ như vậy mà đến nửa bóng dáng cũng không thấy được, bản thân không tốt nên không tiện đi nhìn xung quanh, nên chỉ yên lặng một mình ở trong phòng này, mặc dù trang trí có phần đơn giản nhưng không thiếu thứ gì, tôi trước tiên rót chén trà nóng uống, nhìn nhìn xung quanh, dù sao cũng có chút mệt, cũng không lâu lắm liền cảm thấy mỏi mệt mà nằm xuống giường mơ màng ngủ.


Cho nên ... Không lẽ chính là trong lúc vô ý thức khách trở thành chủ, khiến cho nàng không có chỗ ngủ, phải đi đến phòng khác để nghỉ ngơi sao?


Nghĩ như vậy, không biết tại sao có chút khó chịu. Lắc đầu, không nên nghĩ nhiều, chỉ đem ý nghĩ không giải thích được mà bỏ đi, sau đó đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo một chút, có lẽ bên ngoài nghe được tiếng động truyền ra nên liền có một tiếng gọi vào:"Cô nương người đã tỉnh?


Cần rửa mặt sao?"


Nghe tiếng cửa mở, chỉ thấy bên ngoài có hai nữ nhân một cao một thấp, cũng là cách ăn mặc như nữ binh nhưng khuôn mặt có phần xa lạ, trong tay còn bưng chậu nước nóng, ta vội vàng bảo các nàng đi vào, thấy rằng các nàng đều làm việc một cách thuần thục, không bao lâu, đã đem tất cả chuẩn bị một cách gọn gàng, không khỏi đem lòng nghi hoặc, Luyện nhi xuống núi không lẽ bây giờ đã học được sĩ diện, muốn có người hầu hạ cuộc sống hàng ngày sao?


Bất quá nghi ngờ liền nhanh chóng tiêu tan, bởi vì người nữ binh thấp kia sau khi làm xong việc, liền nhịn không được quan sát chung quanh, cười nói:"Thì ra trong phòng trại chủ là như thế này, ta là lần đầu tiên nhìn thấy, cứ tưởng rằng sẽ đẹ —-"


"Lục nhi!" Nữ binh cao rõ ràng là cẩn thận hơn nhiều, liếc nhìn đối phương một cái, liền hướng bên này khom lưng nói:"Thất lễ, nàng còn nhỏ, không hiểu quy tắc."


Lúc các nàng nói chuyện tôi đang rửa mặt, nghe vậy liền nhanh chóng sắp xếp cho xong, ngẩng đầu lên mỉm cười nói:"Không sao, tôi cũng không phải là người quan trọng gì, nhưng thật ra Luyện ... Ngược lại là trại chủ hai người, thế nào hôm qua lại không trở về? Nàng bận rộn lắm phải không?"


"Đúng vậy, ngày hôm qua khá bận, mời lão nhân kia đến, vừa ký kết liên minh, còn phải lưu tâm đến việc có người trà trộn vào gây chuyện, cuối cùng còn phải sắp xếp này nọ, cuối cùng đến nửa đêm mới xong" Nữ binh thấp cười nói, phát giác ra người bên cạnh trừng nàng, đương nhiên quát lại:"Trừng muội cái gì, rõ ràng trại chủ đem nàng đến đây, như vậy đối với vị tỷ tỷ này chúng ta không cần đề phòng, như người trong nhà rồi."


Ở cùng nữ tử ngay thẳng hoạt bát như vậy, tôi nghe nàng nói xong, cười một cái, cũng không quanh co lòng vòng, tiếp theo câu nói của nàng lại hỏi:"Vậy trại chủ hai người hiện đang ở chỗ nào? Có thể đưa tôi đi gặp nàng được không?"


Bao nhiêu lâu không gặp, nàng có thể thản nhiên như không, chính là bản thân mình thì không làm thế được, ý nghĩ muốn được nhìn thấy nàng ngày đêm liên tục cứ thôi thúc tôi, lại nghe bây giờ nàng đang gặp phải tình huống kia, thật đúng là muốn được ở bên cạnh nàng cho an tâm, bằng không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo đây.


"Cái này ... Trại chủ có thói quen sáng sớm luyện kiếm, hay là cô nương trước tiên dùng bữa sáng xong rồi hãy nói?" Nữ binh cao thấy không ngăn cản được người kia, lần này thẳng thắn vào vấn đề, ôm quyền nói:"Chờ đến lúc dùng bữa sáng, trại chủ cũng sẽ không muộn lắm sẽ đến."


Lần này trong lòng tôi như có nhạc, lập tức nói:"Không sao, dẫn tôi đi trước, đợi nàng luyện kiếm xong cùng nhau dùng cơm cũng không muộn."


"A, làm sao cô nương biết trại chủ chúng ta chưa ăn cơm?" Nữ binh thấp nhìn ta, ánh mắt tò mò.


Ta thản nhiên cười khẽ nói:"Một ngày của nàng bắt đầu từ khi sáng sớm, từ lúc gà gáy mặt trời chưa mọc, đã nhiều năm như vậy, bây giờ chắc đã thành thói quen."


Cứ như vậy, đi ra ngoài, một đường đi xuống, hôm qua đi lên liền phát hiện, phía sau trại kì thực là khu sinh hoạt chung, còn phía trước trại là nơi nghiêm ngặt canh gác nhưng có vẻ bình yên rất nhiều, hơn nữa ở đây toàn là nữ tử, toàn bộ xung quanh đều được dọn dẹp ngay ngắn gọn gàng, thậm chí cách trang trí cũng không khác biệt lắm, chỉ có nơi ở của Luyện nhi là tách biệt với chỗ này, lại thêm ở phía sau, một mình ở trong rừng cây, xa nơi người ở, chỉ có tiếng gió xào xạc, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu.


Lúc này theo hai nữ binh thong thả đi, tự nhiên tự tại, một đường đi tới, dần dần ra khỏi rừng cây, rồi lại đi vào một rừng trúc, cây trúc cao gầy, không có cây cối cao to che khuất bầu trời, nhàn nhạt sương quang qua khe lá xanh mướt xuyên xuống, tạo thành những chiếc bóng dưới đất.


Vào trong rừng trúc không xa lắm, hai nữ binh liền dừng lại không đi tiếp nữa, chỉ ra dấu tay xin mời.


Một mình tiếp tục đi, lại đi thêm một chút, liền nghe thấy được âm thanh quen thuộc từ xa truyền đến, đó là tiếng ong ong xé gió, lúc nhanh lúc chậm, lúc thì khoa trương, chậm thì du dương mềm mại, khi thì như tiếng sấm truyền đến, tiếp tục bước tới, giữa rừng trúc xanh mướt, chỉ thấy một nữ tử đang múa kiếm.


Múa nhưng cũng không phải múa, mặc dù đều là mềm mại nhẹ nhàng, ống tay áo phất nhẹ trong gió, nhưng thoáng chốc lại có thể trở mình mạnh mẽ, như muốn đoạt mệnh người khác, may mà bản thân trước kia đã từng nhìn thấy, nếu không chắc đã bị dọa sợ, ngược lại cảm thấy thân thiết, lập tức cảm thấy thú vị liền chắp tay đứng ở một bên quan sát.


Lần này nàng cũng đã sớm phát hiện ra tôi, nhưng vẫn không dừng lại, như ngày xưa khi thấy tôi vậy, trong lúc đó bất chợt cổ tay đổi hướng, liền một kiếm bay tới.


Một kiếm này tuy rằng bất ngờ đánh tới, nhưng cũng không cần toàn lực ứng phó, chỉ là nhẹ nhàng lắc mình, như hôm qua vậy dùng hai ngón tay tiếp được, nhìn vào mắt nàng, trong lòng lập tức hiểu rõ, cũng không nhiều lới, toàn thân nhảy vào giữa sân, hai người liền cùng một chỗ giao chiến.


Năm đó ở trên Hoa Sơn, chuyện này thường xuyên diễn ra, hoặc là chơi đùa vui cười ầm ĩ, hoặc là cùng Luyện nhi luyện võ, mỗi khi giận dỗi cãi vã, lúc đó bốn mắt nhìn nhau, bao nhiêu phiền lòng ấm ức, cuối cùng giải quyết bằng một hồi đấu kiếm.


Khi đó, trong lòng tôi không ổn, cho nên nhìn cũng không dám nhìn nàng.


Lúc đó hoảng hốt lo lắng, hiện tại đều đã bị thời gian rửa trôi không còn dấu vết, trong lòng rất là bình thản, tấn công phòng thủ, triển khai chiêu đánh, khiến cho chiêu thức như mây bay nước chảy không có chút loạn, Luyện nhi kỳ thực cũng là dùng toàn bộ sức lực, chỉ là hai chúng ta chiêu thức như nhau, không gây trở ngại, gió thổi qua, khẽ làm sợi tóc bay lên, thậm chí còn thấy được nàng như đang mỉm cười.


Bản thân mình lúc này cũng là đang cười, phát ra từ sâu thẳm trong lòng, không hề nhận thấy.


Như vậy chưa tới mười chiêu, Luyện nhi thân mình lay động, không có dấu hiệu nào liền rời khỏi trận chiến, tra kiếm vào bao, chính mình đương nhiên là theo không kịp, lập tức cũng dừng tay, hít một hơi, lau lau cái trán, thật sự là đã lâu rồi không có luyện qua như vậy, lúc này lại đổ một ít mồ hôi.


"Ngươi có thể triệt chiêu ——-" Nàng cầm kiếm đi về phía tôi, ý cười nói:"Nếu như ta nghiêm túc, ngươi hiện tại có thể tiếp được trăm chiêu không, đừng nghĩ mình giỏi hơn."


"Ta cũng chưa từng nghĩ muốn thắng ngươi." Thản nhiên trả lời, thấy nàng đến gần, lại theo bản năng kéo nàng đến gần, đem quần áo trên người nàng vì luyện công mà hơi bừa bộn thuận tay chỉnh lại, cứ như thói quen ngày trước, cho dù là bao lâu đi nữa cũng không sửa được, tôi làm rất tự nhiên, nàng cũng dương dương tự đắc, đưa cánh tay ra cho tôi tùy ý chỉnh lại.


"Được rồi, Luyện nhi ... " Tay tôi làm, thuận tiện muốn nói một chút chuyện.


Lại thấy người nọ có phần hưởng thụ mỉm cười. Thiếu nữ trước mặt cúi đầu, rất chăm chú nhìn tôi nói:"Thủ hạ của ta cùng ngươi đến đây, trước mặt người ngoài, không được gọi ta là Luyện nhi, nghe như tên gọi của một đứa trẻ, không có chút nào uy nghiêm."


"Vậy ta đây phải gọi ngươi là gì?" Nàng làm tôi nhịn không được muốn cười phá lên, tôi nhướng mày trêu nàng:"Vậy trước mặt người ngoài ta gọi ngươi là Luyện nữ hiệp? Luyện trại chủ? Ngọc La Sát? Hay là như đám thủ hạ kia, tôn xưng ngươi một tiếng lão nhân gia? Muốn ta gọi thế nào thì được?"


Trêu chọc nàng một chút, hai mắt nàng nhíu lại, sắc mặt trấm xuống nói:"Ngươi thật không tốt, ngươi không được gọi ta như người ngoài gọi, nghe cũng không thuận, ta còn chưa tính toán chuyện cũ với ngươi, hiện tại ngươi còn dám trêu chọc ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!"


"Được rồi được rồi, nghe không được tự nhiên, không gọi là được." Nghe nàng nói quả nhiên lòng dạ hẹp hòi còn muốn tính toán với tôi chuyện trước kia, chính là đang lúc nói chuyện, không kìm nén được tò mò, nhịn không được liền hỏi:"Ta cảm thấy mình ẩn giấu bản thân không có tệ, nhiều người như vậy, ngươi từ khi nào phát hiện ra ta?" Hài tử này cái gì cũng tốt, tâm xưa nay không coi là người cẩn thận, lần này gặp lại, nàng lại không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại khiến ta có chút ngạc nhiên.


Thế này đổi lại nàng trừng mắt nhìn tôi nói:"Ngươi thật ra trốn rất tốt, nhất định không muốn gặp ta, nếu không phải trở về sơn trại, Vương Chiêu Hi nói trong đoàn có một người võ công rất giống với ta, trong lòng có chút nghi vấn liền phái người đi tìm hiểu, nếu không ta sẽ bị ngươi qua mặt, ngươi không gặp ta, lại thân thiết ở cùng đám đệ tử Võ Đang kia, hay lắm!"


Nàng càng nói càng tức giận, thiếu chút nữa là chửi người, đến cuối cùng hừ một tiếng, cái đầu chuyển qua không thèm nhìn tôi nữa, nghe vậy trong lòng tôi liền ấm áp, qua bao năm như vậy, có thể không cố kỵ nói chuyện thế này, chớ nói bây giờ nàng tức giận, đối với tôi cũng đều là vui sướng.


Bất quá cần dỗ dành nàng thì nên dỗ nàng:"Thật sự ta không có ý định trốn ngươi, ta lúc đó là muốn trở về Hoa sơn tìm gặp ngươi, ai biết đi nửa đường lại gặp ngươi ở một nơi khác như thế này, còn không nghĩ tới cái thân phận này của ngươi, có thể nào không khiến cho người khác kinh ngạc, không biết nên làm thế nào cho phải." Tay đặt nhẹ lên bờ vai nàng, thấy nàng không hề mở miệng không để ý đến người khác, lại tiếp tục giải thích:"Về phần đám đệ tử Võ Đang xấu xa kia, coi thường sư phụ chúng ta tất nhiên là nên giáo huấn chúng một chút, bất quá xét đến cùng cũng không phải phạm tội ác tày trời gì, ta cũng biết, giáo huấn thì chỉ nên có chừng thôi, nên nhẹ tay với chúng một chút."


Nói nói, trong đầu liền hiện lên một cảm giác lo lắng, lo lắng này là tôi nghĩ đến vào thời khắc nhìn thấy nàng hôm qua, vẫn không có biến mất, chỉ là không có cơ hội nói.


Nghĩ đến, lúc này cũng nên hỏi nàng để giải tỏa lo lắng trong lòng:"Được rồi, vì sao ngươi lại một mình đến tận đây? Ta nghe nói hai năm trước ngươi đã xuống núi, xảy ra chuyện gì sao? Sư phụ đâu rồi?"


Lời vừa nói ra, chỉ cảm thấy nơi bàn tay đang đặt trên vai chợt cứng đờ.


Lúc này, ở xa xa trong rừng trúc có tiếng người truyền đến:"Bẩm báo trại chủ, chúng ta đem lão nhân kia tới rồi."


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật nói đúng là nói chuyện, vũ múa kiếm, chậm tiết tấu, chậm cuộc sống...... ̄▽ ̄


Editor nói ra suy nghĩ của mình: vs Trúc tỷ thì Luyện đại trại chủ vẫn còn bé bỏng lắm :3


Cùng time này ở chương PN với góc nhìn của Luyện nhi thì sẽ thấy được tình cảm Luyện nhi đối với Trúc tỷ nặng thế nào (dù khi đó Luyện nhi vẫn chưa hiểu đó là tình yêu :3 ) :'( âm thầm băng bó và ngồi canh giấc cho Trúc tỷ cả đêm đến sáng bửng mới rời đi :">

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: