CHƯƠNG 104

Tng Trăn Hàng - hi hn thì đã mun

Ngụy Thanh Chu vừa mới đánh răng xong, thì những dấu vết của đêm hoan ái mặn nồng hiện ra khắp nơi, khiến nàng bối rối.

Mặt nàng đỏ bừng khi bước ra khỏi phòng tắm, chân và eo đau nhức, khiến nàng vừa ngọt ngào vừa khó chịu.

Mạnh Lưu Cảnh thấy dáng vẻ khó chịu của nàng thì cau mày lo lắng: "Cậu không khỏe sao? Có muốn tớ xem thử không?"

Ngụy Thanh Chu càng thêm xấu hổ, vội vàng từ chối: "Không có gì, chỉ là....chỉ là hơi đau thôi."

Mạnh Lưu Cảnh nghe vậy cũng đỏ mặt, đỡ nàng ngồi lên giường, rồi nhanh chóng đi tắm rửa.

Ngụy Thanh Chu cử động đôi chân dài, muốn xoa bóp cho dễ chịu hơn. Nhưng khi mười ngón tay thon dài chạm vào da thịt, nàng chợt nhớ lại đôi chân này, đêm qua đã quấn lấy eo Mạnh Lưu Cảnh như thế nào.

Ký ức này khiến mặt nàng nóng bừng, vội vàng rụt tay lại, không dám nhớ lại nữa.

Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên ga trải giường mới, nàng lại nghĩ đến những chuyện khác!

Cũng may Mạnh Lưu Cảnh rất nhanh, không để nàng chìm đắm trong hồi ức quá lâu, chỉ vài phút sau đã bước ra, ngồi xổm xuống xoa chân cho nàng.

Tay Mạnh Lưu Cảnh so với Ngụy Thanh Chu thì thô ráp hơn, nhưng lại có lực vừa phải, khi xoa bóp lên đùi nàng, Ngụy Thanh Chu căn bản không dám nhìn những động tác thuần thục của ngón tay cô, dứt khoát nằm vật ra giường, lấy gối che mặt.

Mạnh Lưu Cảnh vành tai ửng đỏ, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Ngụy Thanh Chu thì trong lòng ngổn ngang.

Ánh mắt cô cũng dừng lại trên tay mình, vô thức xoa xoa hai cái - đêm qua được sự dịu dàng bao bọc, không chỉ có trái tim cô khao khát Ngụy Thanh Chu, mà cả đôi tay này cũng vậy.

Hai người đều im lặng không nói gì, nhưng Ngụy Thanh Chu có thể cảm nhận được lực tay của Mạnh Lưu Cảnh mạnh hơn, lúc nhẹ lúc mạnh. Nàng biết nàng đang thất thần, nàng không chuyên tâm.

Nhưng nàng càng biết, Mạnh Lưu Cảnh đang nghĩ gì.

"Ưm..." Ngụy Thanh Chu vùi mặt vào chăn, gắt gao nắm lấy hai góc gối, cảm giác vừa đau vừa thoải mái theo đầu ngón tay Mạnh Lưu Cảnh lan tràn, cùng với dòng điện nhỏ và nhiệt độ, nàng đã sắp bị đốt cháy.

Tiếng rên nhẹ này khiến Mạnh Lưu Cảnh suýt chút nữa không kiềm chế được, cô cố gắng giữ lý trí, nhưng vẫn bị âm thanh bất chợt tràn ra làm loạn tâm thần.

Đêm qua là lần đầu tiên, nhưng Ngụy Thanh Chu đã bị cô lăn lộn không nhẹ, nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng lúc này, Mạnh Lưu Cảnh cảm thấy xót xa.

"Ngụy Thanh Chu," Cô nuốt nước miếng, suy nghĩ rất lâu mới nói: "Định lực của tớ không tốt lắm, cậu đừng thử thách tớ vào những chuyện này nữa. Tuy rằng tối qua mới... Nhưng tớ thực sự rất nhớ... Ý tớ là, tớ có thể sẽ không nhịn được."

Nói đến đây, cô dừng một chút, ngập ngừng rồi thú nhận:

"Tớ cảm thấy có chút nghiện rồi..."

Ngụy Thanh Chu nghe vậy thì trong lòng suýt không kiềm chế được, nhưng vì đây là nhà của Mạnh Lưu Cảnh, lại là ban ngày ban mặt. Cuối cùng, nàng vẫn lý trí, cố gắng nhịn xuống những âm thanh thoải mái, cắn răng nhẹ giọng từ chối: "Đừng... Còn phải xuống lầu gặp mọi người."

Mạnh Lưu Cảnh nghe vậy, dù có chút tiếc nuối nhưng cũng không muốn làm khó nàng, đành mỉm cười, nhẹ giọng nói:  "Được rồi, vậy chúng ta xuống thôi."

Xoa bóp thêm một lúc nữa, cuối cùng eo Ngụy Thanh Chu cũng không còn quá cứng nhắc, đi đứng cũng tự nhiên hơn. Hai người cùng nhau xuống lầu.

Mạnh Từ và Mạnh Tuần Triệt đã ra ngoài dự tiệc sinh nhật của Phương Đổng, còn Phương Kính Du và Ngụy Ngôn cũng đã ra ngoài dạo phố từ sáng sớm.

Trương thẩm đã hâm nóng lại thức ăn một lần, lúc bưng lên vẫn còn thơm phức và đầy màu sắc hấp dẫn.

Mạnh Lưu Cảnh trước tiên gắp cho Ngụy Thanh Chu một miếng cá, sau đó lại tự tay múc canh cho nàng, cuối cùng mới ngồi xuống ăn cơm.

Ngụy Thanh Chu nhìn thấy hết thảy những điều này, phát hiện ra rằng Mạnh Lưu Cảnh so với trước kia lại càng chăm sóc nàng hơn. Nếu như nói trước đó cô đã tỉ mỉ chu đáo, thì bây giờ lại săn sóc đến mức tận tâm tận lực, ngay cả chuyện nhỏ nhặt như múc canh cũng muốn giúp nàng.

Có vẻ như sau khi cùng nhau thân mật, mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên khăng khít hơn.

Ngụy Thanh Chu cong môi mỉm cười, ánh mắt dõi theo Mạnh Lưu Cảnh suốt cả bữa ăn, hai người cứ thế nhìn nhau không biết bao nhiêu lần, ngọt ngào đến mức có chút "dính nhớp".

Sau khi ăn xong, Mạnh Lưu Cảnh nhớ tới chuyện tối qua Mạnh Tuần Triệt từng nhắc, liên quan đến Tống Trăn Hàng và Dư Úy, liền nói với Ngụy Thanh Chu về ý định của mình:

"Tớ định lát nữa đến trại giam gặp Tống Trăn Hàng. Tối qua anh tớ nói trước khi bị bắt, hắn đã gọi điện cho Dư Úy. Tớ muốn hỏi rõ chuyện này."

Ngụy Thanh Chu cũng phần nào hiểu được:  "Cậu nghi ngờ Dư Úy đã nói địa chỉ của chúng ta cho hắn à? Dư Úy với Lương Kỳ Đỉnh vốn có quan hệ tốt, lại là bạn học cũ, rất có khả năng tin tức về khu nghỉ dưỡng đã bị lộ từ hắn."

Mạnh Lưu Cảnh gật đầu:  "Ừ, tớ muốn xác nhận lại. Cậu định ở nhà nghỉ ngơi hay muốn đi cùng tớ?"

Thăm tù chỉ có thể vào một người, Ngụy Thanh Chu nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu:  "Tớ về nhà thu dọn quần áo, cậu gặp xong thì qua đón tớ."

"Vậy tớ gọi người đưa cậu về."

"Không cần đâu," Ngụy Thanh Chu nói,

"Tớ tự lái xe, không xa lắm, có khi còn ghé qua cửa hàng nữa, tự lái sẽ tiện hơn."

Mạnh Lưu Cảnh đương nhiên nghe theo nàng, liền chủ động đi lấy chìa khóa xe.

Khi cô đưa chìa khóa qua, Ngụy Thanh Chu không nhận ngay, ngược lại nắm lấy tay cô.

"Mạnh Lưu Cảnh."

Nàng ngước nhìn Mạnh Lưu Cảnh, trong mắt có chút cảm xúc phức tạp. Mạnh Lưu Cảnh ngồi xổm xuống, đổi thành góc độ ngước lên nhìn nàng, cười hỏi:

"Sao vậy?"

Ngụy Thanh Chu có chút bất an, nhíu mày:

"Nhớ cẩn thận, chú ý an toàn."

Mạnh Lưu Cảnh dịu dàng gật đầu:

"Ừ, tớ sẽ báo cáo tiến trình với cậu mỗi giờ."

"Ừm."

Hai người chia tay ở cửa. Mạnh Lưu Cảnh lái xe thẳng đến trại giam Dung Thành, tìm Triệu Húc, bạn của Mạnh Tuần Triệt, nhờ giúp đỡ.

Chẳng lẽ lần đó hắn đi bệnh viện chính là vì kiểm tra cái này sao?

Triệu Húc gật gật đầu: "Mới phát hiện không bao lâu, nhà hắn người cự tuyệt ra tiền điều trị, cho nên hắn hiện tại có thể sử dụng cũng chính là chút cơ sở dược vật."

Mạnh Lưu Cảnh: "Kia hắn phạm tội cùng cái này có quan hệ sao?"

Triệu Húc nói: "Chính là vì bị nhiễm HIV, nên anh ta mới tức giận làm bậy. Tiếc thật, nhìn còn trẻ khỏe thế kia."

Mạnh Lưu Cảnh không hỏi thêm gì nữa, đi chưa bao xa thì hai người đã đến khu biệt giam của trại giam. 

Nhà tù này khác với những nơi khác, bốn bề đều là kính trong suốt, đồng nghĩa với việc phạm nhân bị giám sát suốt 24 giờ mỗi ngày. 

Khi Tống Trăn Hàng bị cai ngục đưa ra, trông hắn tiều tụy đến mức không còn chút tinh thần nào. Hắn lơ đễnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Lưu Cảnh thì sững sờ tại chỗ. 

Cai ngục đẩy hắn một cái, lúc đó hắn mới lững thững đi về phía trước, nét mặt phức tạp, có lẽ không ngờ người đến thăm mình lại là Mạnh Lưu Cảnh. 

Triệu Húc bước sang một bên tán gẫu với cai ngục, nhường không gian lại cho Mạnh Lưu Cảnh. 

Cô không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: 

"Tôi đến đây vì có chuyện muốn hỏi anh." 

Tống Trăn Hàng không trả lời, cúi đầu, trông có vẻ không muốn hợp tác. 

Mạnh Lưu Cảnh cũng không muốn lãng phí thời gian. Trước khi nói chuyện, cô gửi vị trí của mình cho Ngụy Thanh Chu, rồi mới cất điện thoại đi: 

"Lần này tôi đến có hai câu hỏi. Một, anh biết địa chỉ nhà tôi bằng cách nào? Hai, ngoài chuyện đó ra, anh và Dư Úy còn nói với nhau những gì?" 

Tống Trăn Hàng hơi nhếch mắt lên: 

"Dư Úy nói... không có chuyện gì khác." 

Hắn chịu hợp tác một chút nhưng không muốn nói sâu hơn. 

Mạnh Lưu Cảnh nhìn hắn, giọng điệu kiên quyết: 

"Tôi cần câu trả lời chi tiết. Anh có thể đưa ra yêu cầu của mình, nhưng tốt nhất nên trả lời rõ ràng." 

Tống Trăn Hàng thở dài. Hắn cũng không biết bản thân đã đi đến bước đường này như thế nào. 

Giết người, mắc bệnh, bị người thân ruồng bỏ, rơi vào chốn tù đày không ai ngó ngàng. Mỗi ngày, người duy nhất để ý đến hắn chỉ là cai ngục, chỉ để kiểm tra xem hắn còn sống hay đã chết. 

Hắn cúi gằm xuống, lần đầu tiên hối hận về những gì mình đã làm. Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, và cuộc đời hắn cũng không còn cơ hội để làm lại từ đầu. 

"Dư Úy... Hôm đó tôi uống say. Khi biết mình bị nhiễm HIV, tôi hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này. Lúc đó, tôi chỉ muốn có một người có thể giúp đỡ tôi. Nhưng vừa ra khỏi bệnh viện, tôi đã vô tình chạm mặt Lưu Húc Hà. Chắc chắn cậu ta đã nói với các người về bệnh tình của tôi rồi. Tôi biết, chỉ cần nhìn ánh mắt cậu ta lúc đó là tôi biết mình không thể nhờ vả Ngụy Thanh Chu được nữa. Vì thế, tôi đã hẹn gặp Từ Tĩnh, muốn cầu xin cô ta giúp tôi chữa bệnh." 

Mạnh Lưu Cảnh không ngắt lời hắn, chỉ lặng lẽ lắng nghe. 

"Tôi không còn nơi nào để đi, nên cứ thế đến quán bar đã hẹn trước, rồi lại uống say. Khi tỉnh lại, Dư Úy là người đánh thức tôi. Cô ta quan tâm đến tình trạng của tôi, nhưng lúc đó tôi hoàn toàn suy sụp. Không biết từ khi nào, tôi đã không còn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nữa... Tôi chỉ muốn giết Từ Tĩnh, chính cô ta đã hại tôi!"

"Đến mức các người phải ngồi canh dưới lầu, tôi thực sự xin lỗi. Khi đó đầu óc tôi rất rối loạn. Tôi với Dư Úy chỉ nói với nhau vài câu ngắn ngủi, nhưng không biết vì sao, lúc ấy tôi lại thấy rất hận Ngụy Thanh Chu. 

Dư Úy nói tôi đối xử với Ngụy Thanh Chu tốt như vậy, một lòng một dạ, vậy mà nàng vẫn muốn tránh xa tôi, không đáng chút nào. Tôi cũng nghĩ như vậy. 

Sau đó, cô ta đột nhiên muốn rời đi, tôi cũng không biết cô ta đi đâu. Tôi chỉ thấy cô ta cùng một người đàn ông bước vào một căn phòng khác, còn lại thì tôi hoàn toàn không biết gì nữa." 

Tống Trăn Hàng rất hợp tác, nói ra toàn bộ những gì mình biết. Cuối cùng, hắn bật cười chua chát: 

"Tôi chẳng có yêu cầu gì cả. Thật ra, so với mười mấy năm thi hành án, tôi càng muốn kết thúc tất cả một cách dứt khoát hơn. Dù tôi ở đây bao lâu rồi... tôi cũng chẳng rõ nữa." 

"Nhưng tôi thực sự hối hận. Hối hận vì đã theo đuổi danh lợi. Nếu ngay từ đầu tôi có thể làm mọi thứ tử tế, không tìm đường tắt, có lẽ đã không thê thảm thế này. Có đúng không?" 

Hắn như đang tìm kiếm câu trả lời từ Mạnh Lưu Cảnh. Bởi vì hắn chợt nhận ra, hiện tại mình không còn chút dã tâm hay toan tính nào với cô nữa. Chỉ có một sự trống rỗng đến tột cùng, một khao khát được giải thoát. 

Dù cho có chữa khỏi bệnh, dù có ra tù, hắn cũng không còn mặt mũi đối diện với bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì nữa. 

Đặc biệt là Lý Oanh Nhiễm—cô gái đã vì hắn mà từ một thiếu nữ trở thành một người mẹ. Dù có làm gì, hắn cũng không thể bù đắp được. 

Mạnh Lưu Cảnh yên lặng lắng nghe hết những gì hắn nói. Cô bất ngờ vì Tống Trăn Hàng lại có thể thẳng thắn đến vậy với mình. 

Tống Trăn Hàng chỉ nhàn nhạt thở dài: 

"Bất kể là ai, tôi chỉ cần một người có thể đến nghe tôi nói. Dù họ đến vì bất kỳ mục đích gì, chỉ cần có thể lắng nghe những điều này là được." 

Mạnh Lưu Cảnh đã có được câu trả lời mình muốn, cô đứng dậy, không ở lại lâu. 

Ngay giây phút cô sắp rời đi, Tống Trăn Hàng đột nhiên nhớ lại giọng điệu của Dư Úy vào đêm hôm đó. Hắn cảm thấy có chút gì đó mang tính dẫn dắt từng bước. 

Hắn chợt lên tiếng: 

"Cô có lẽ nên cảnh giác một chút. Tôi cảm thấy... Dư Úy có ác cảm rất lớn với Ngụy Thanh Chu. Tôi nói hết rồi, chỉ vậy thôi." 

Mạnh Lưu Cảnh nghi hoặc nhìn hắn, nhưng vẫn gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro