CHƯƠNG 23

Chúng ta đều không ngờ tới được.

Ngụy Thanh Chu cũng học theo Mạnh Lưu Cảnh, giơ tay lên chạm vào nắm đấm của cô: "Được."

Mạnh Lưu Cảnh cười khúc khích, rồi cởi mũ bảo hiểm của mình ra, đội lên đầu Ngụy Thanh Chu. May là trong mũ không có mồ hôi, Mạnh Lưu Cảnh sờ soạng một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm.

"Đội đi, rồi chúng ta lên trước. Tớ uống ngụm nước đã."

Ngụy Thanh Chu gật đầu, cởi giày rồi bước lên võ đài.

Bùi Dung Triệt khẽ cúi người qua, hỏi nhỏ: "Ôn Nhu tỷ không sao chứ?"

Tối hôm qua, Mạnh Lưu Cảnh đã kể sơ qua với hai người họ về chuyện này, để tránh một ngày nào đó sự việc bị lộ ra, khiến họ vô tình làm tổn thương Ngụy Thanh Chu thêm lần nữa.

Dù hiện tại Ngụy Thanh Chu trông có vẻ bình thường, nhưng ai biết được ngày nào đó nàng lại không bùng nổ như lần trước? Sau mấy tháng yên ổn, nàng đột nhiên bùng phát lên đến 95%, cuối cùng cũng chỉ dừng lại khi cảm xúc ổn định. Nếu không, hai ngày nay nàng đã chẳng thể ra ngoài được.

Vì vậy, tốt nhất là đừng nhắc đến những chuyện đó trước mặt Nguỵ Thanh Chu.

Nghĩ đến đây, Mạnh Lưu Cảnh vừa đau lòng vừa cảm thấy giận đến nghiến răng.

Những kẻ đã từng bắt nạt người khác, thật sự cần phải chịu một hình phạt đáng nhớ suốt đời thì mới có thể thức tỉnh.

"Cậu ấy vẫn ổn, chỉ là cái tên Liễu Tương kia lại xuất hiện, làm cậu ấy nhớ lại chuyện cũ."

Bùi Dung Triệt vỗ nhẹ lên vai Mạnh Lưu Cảnh: "Tụi tớ hiểu rồi, chắc chắn sẽ không nói lung tung đâu. Hai ngày nay đưa Ôn Nhu tỷ đi chơi đi, nếu có nhiều bài tập quá thì tớ sẽ giúp cậu ấy làm! Còn chuyện Liễu Tương, cứ để tớ lo."

Mạnh Lưu Cảnh đẩy hắn ra một bên, tỏ vẻ khó chịu: "Cậu mà viết bài thì giáo viên đọc xong chắc tưởng cô ấy học hành sa sút. Chuyện Liễu Tương tạm thời đừng động vào, đừng nóng vội."

Ngụy Thanh Chu quan sát hai người cãi nhau, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.

Cùng lúc đó, hệ thống cũng thông báo: "Chỉ số của nữ chính giảm 1%, hiện tại là 71%."

Mạnh Lưu Cảnh nghi ngờ nhìn qua, vô tình chạm ánh mắt với Ngụy Thanh Chu. Hai người im lặng, không biết nói gì, chỉ đứng đó nhìn nhau.

Bùi Dung Triệt tưởng rằng hai người vừa cãi nhau to tiếng, vội vàng pha trò: "Ôn Nhu tỷ! tớ tới đây, xem tớ đánh bại các cậu!"

Cậu ta vừa nói vừa xoa tay, tỏ vẻ hung hăng bước tới. Trông dáng vẻ đó cũng khá đáng sợ.

Mạnh Lưu Cảnh đi theo sau, đá nhẹ vào chân Bùi Dung Triệt, nhíu mày cảnh cáo:

"Đừng có đụng vào cô ấy."

........

Chơi cả ngày, cả bốn người đều mệt nhoài. Đến lúc chia tay, Ngụy Thanh Chu nhìn chiếc xe rồi nói: "Tớ đi cùng cậu về nhà."

Mạnh Lưu Cảnh đoán là cô ấy định trả xe, liền cố ý trêu chọc: "Còn tưởng cậu định ngủ lại nhà tớ chứ."

Ngụy Thanh Chu khẽ run rẩy, cố tỏ ra bình tĩnh: "Không phải, tớ trả xe cho cậu thôi. Cậu không thể đi hai chiếc cùng lúc được."

Mạnh Lưu Cảnh dựa vào xe mình, nói: "Vậy cậu cứ đi trước đi. Dù sao sau này còn ra ngoài chơi nữa, chẳng lẽ lần nào cũng đợi cậu đi xe công cộng sao?"

Ngụy Thanh Chu đã suy nghĩ kỹ: "Không cần, tớ gọi xe."

"......" Mạnh Lưu Cảnh im lặng một chút, rồi nghĩ ra lý do khác: "Gọi xe tốn kém lắm, cậu thấy có tiện không?"

Ngụy Thanh Chu thẳng thắn trả lời: "Tiện."

"Vậy thế này, cậu đi xe tớ trong kỳ nghỉ hè, rồi cho tớ mượn bài tập hè của cậu, được không?"

Nghe có vẻ là một giao dịch công bằng, và đối với Ngụy Thanh Chu thì điều đó rất hợp lý. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, nhưng tớ có một điều kiện khác, để công bằng hơn cho cậu."

Mạnh Lưu Cảnh: "Cứ nói đi, hợp lý mới nge."

Ngụy Thanh Chu: "......"

Ngụy Thanh Chu kiên quyết nói: "Nếu khi công bố kết quả, cậu đứng trong top 15, tớ sẽ cùng cậu làm bài tập, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu cậu đứng trong top 5, tớ sẽ cho cậu chép bài tập của tớ. Thế nào?"

Điều kiện này rõ ràng có lợi cho Mạnh Lưu Cảnh, và cả hai đều đang cố gắng nghĩ cho đối phương.

Mạnh Lưu Cảnh không từ chối, vì cô chỉ cần Ngụy Thanh Chu chấp nhận sử dụng phương tiện này là được. Vậy là hai người thống nhất thỏa thuận, chỉ chờ kết quả thi được công bố.

Kết quả thi được công bố vào ngày thứ chín của kỳ nghỉ hè.

Sáng sớm, khi Mạnh Lưu Cảnh còn đang chìm trong giấc ngủ, Bùi Dung Triệt đã gọi điện liên tục. Cô tắt máy vài lần, cuối cùng không chịu nổi nên nhấc máy, quát lớn:

"Cậu bị bệnh à? 8 giờ sáng mà gọi nhiều thế làm gì??"

Bùi Dung Triệt có vẻ vội vàng: "Cảnh tỷ, cậu có sao không? Kỳ nghỉ hè này ổn chứ?"

Mạnh Lưu Cảnh không kiên nhẫn bật loa ngoài, buông tay phải: "Cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi."

"Tớ không ổn chút nào!" Bùi Dung Triệt gào lên, giọng khàn đặc, "Tớ lúc này đang bị đuối sức phía sau! Ba tớ bắt tớ phải đăng ký một đống lớn lớp học thêm, các môn đều có! Cảnh tỷ tỷ! Cứu tớ với!"

Mạnh Lưu Cảnh hoàn toàn tỉnh táo, thở dài: "Tớ có thể giúp cậu gì đây?"

"Cậu lúc này đứng thứ ba toàn lớp đấy! Sao cậu lại không thể giúp tớ được chứ!" Bùi Dung Triệt kích động nói, "Cậu chắc chắn không thể tin nổi đâu, tớ cũng không dám tin luôn! Nhưng mà tớ vừa mở ra xem thì thấy thật đấy! Cảnh tỷ tỷ, cậu đúng là quá đỉnh, điểm số cao hơn tớ nhiều mà còn đậu nhiều hơn tớ nữa, ngầu quá ngầu quá!"

Mạnh Lưu Cảnh mở file mà Từ lão sư gửi lúc 7 giờ sáng ra xem, quả nhiên đứng thứ ba!

Đứng đầu vẫn là Ngụy Thanh Chu, ổn định và xuất sắc như mọi khi. Bỏ xa người thứ hai mấy chục điểm, còn Lý Oanh Nhiễm thì đã tụt xuống mấy chục hạng.

Vui sướng!

"Cậu tìm tớ là để tránh mấy cái lớp học thêm đó à?" Mạnh Lưu Cảnh hỏi, "Với lại năm sau là phân ban rồi, cậu định chọn ban gì? Văn hay Lý?"

Bùi Dung Triệt đã nghĩ kỹ rồi, cậu nhận ra rằng Mạnh Lưu Cảnh là người có năng lực nhất, nhân phẩm tốt nhất, ba cậu ta cũng đi theo ba của Mạnh Lưu Cảnh làm việc, vậy nên cậu ta cũng sẽ đi theo cô. Vì thế, chuyện chọn ban Văn hay Lý có gì phải lo lắng?

Không không không, đó là việc của Mạnh Lưu Cảnh.

"Tớ đi theo cậu." Bùi Dung Triệt nói với giọng ngượng ngùng, "Cảnh tỷ học gì tớ học nấy!"

"Đừng có mà ghê tởm." Mạnh Lưu Cảnh không chịu nổi cậu ta, "Thôi thì lát nữa đến phòng tập đi, cậu tốt nhất cũng nên cầu xin Tiểu Ngụy, theo tớ thấy nếu có cô ấy giúp cậu ôn tập, ba cậu chắc sẽ yên tâm hơn. Còn tớ thì không ổn định lắm, không đáng tin bằng..."

"Đúng đúng đúng!" Bùi Dung Triệt: "Cảm ơn lão đại chỉ điểm! Tớ sẽ đến phòng tập trong nửa tiếng nữa!" Sau đó vội vàng cúp máy, có vẻ như thật sự không muốn đi học thêm.

Sáng sớm bị làm phiền đến mệt mỏi, Mạnh Lưu Cảnh quyết định rời giường và thay quần áo.

Vừa bước xuống cầu thang, cô thấy cả nhà đang ăn sáng. Ba cô cười nói: "Tiểu Cảnh lần này thi không tệ, ba thấy điểm Văn và Lý đều ổn, trong lòng con có ý định gì chưa?"

Mạnh Lưu Cảnh nhét một miếng bánh bao vào miệng: "Con học Lý đi, con không thích học thuộc lòng."

Ba cô gật đầu hài lòng, còn mẹ cô thì trừng mắt: "Học thuộc lòng có gì mà ghét? Theo mẹ thì cả ba đứa các con đều là mấy cái đầu gỗ khoa học tự nhiên, thơ ca từ phú sao không thể lãng mạn bằng công thức lý thuyết được chứ?"

Phương Kính Du là một người lãng mạn chính hiệu, hồi đi học cũng từng đạt danh hiệu Trạng Nguyên khối Văn, giờ vẫn giữ được khí chất tao nhã. Nhưng cả Mạnh Tuần Triệt và Mạnh Lưu Cảnh đều không thừa hưởng được tính lãng mạn đó, khiến bà luôn cảm thấy tiếc nuối.

Sau khi ăn sáng, Mạnh Lưu Cảnh thu dọn đồ đạc, xách ba lô đi đến phòng tập.

Lần này, vừa mở cửa, cô đã thấy Bùi Dung Triệt với vẻ mặt đầy nhiệt tình và Ngụy Thanh Chu với khuôn mặt vô cảm.

"Hai cậu đến sớm thế." Mạnh Lưu Cảnh chào hỏi rồi bước vào, "Ba cậu bắt cậu đăng ký bao nhiêu lớp thế mà cậu lại nhiệt tình thế này?"

Ngụy Thanh Chu ánh mắt dịu dàng hơn khi nhìn cô.

Bùi Dung Triệt mặt nhăn nhó: "Đừng nhắc nữa, nếu là cô giáo xinh đẹp thì còn đỡ, vừa rồi tớ thấy toàn là mấy ông chú đầu hói, nhìn mà muốn xỉu luôn. Các cậu cứu tớ với!"

"Ha ha, thật á?"

Bùi Dung Triệt thở dài: "Đừng nhắc nữa, ông ấy với tớ chẳng khác nhau là mấy, mẹ tớ bắt tớ phải học thêm với chị họ, tớ vừa nhắn tin mà giờ vẫn chưa thấy hồi âm."

"Ừm, được." Mạnh Lưu Cảnh quay sang nhìn Ngụy Thanh Chu, "Trước đánh một trận? Cậu giúp cậu ta tìm ý chính trước đã."

Ngụy Thanh Chu cũng đang nóng lòng muốn thử, liền lấy ra mấy đề bài đơn giản từ cặp sách, đưa cho Bùi Dung Triệt, còn mình thì chủ động thay đồ bảo hộ và đeo găng tay, bước lên võ đài.

"Lần trước tớ dạy cậu mấy đòn cơ bản, giờ cậu đánh cho tớ xem..."

Bùi Dung Triệt ngồi xuống bàn nhỏ, nhìn hai người trên võ đài đang tập luyện nghiêm túc, bỗng thấy cảnh tượng này cũng khá đẹp mắt.

Dù sao thì cũng tốt hơn là ngồi học với mấy ông chú đầu hói!

 Cậu ta lắc đầu, bắt đầu nghiên cứu mấy đề bài đó.

Dù chỉ là một bộ đề đơn giản, nhưng Bùi Dung Triệt vẫn mất hơn một tiếng mới giải xong.

Trong lúc đó, Lưu Húc Hà cũng thoát khỏi sự kiểm soát của chị họ và gia nhập nhóm học thêm bốn người. Cậu ấy đang giúp Bùi Dung Triệt giải đề.

Ngụy Thanh Chu cởi bỏ đồ bảo hộ và bắt đầu giảng bài cho Bùi Dung Triệt, trong khi Lưu Húc Hà vẫn đang giải nửa bài. Mạnh Lưu Cảnh gọi huấn luyện viên tiếp tục tập luyện.

Ngụy Thanh Chu luôn nghiêm túc trong công việc, ít nhất là khi liên quan đến học tập. Nhưng lần này, khi lần thứ ba xảy ra tình huống tương tự, nàng cuối cùng cũng nhận ra —— mình đang cố gắng giải thích mọi thứ một cách dễ hiểu, rồi tranh thủ thời gian Bùi Dung Triệt suy nghĩ để liếc nhìn Mạnh Lưu Cảnh.

Và nàng nhận ra Bùi Dung Triệt cũng đang làm điều tương tự.

Cùng lúc đó, Bùi Dung Triệt đang tính toán tốc độ làm bài của mình —— trời ơi, đồng hồ điện tử chạy được hai phút rồi mà cậu ấy mới đọc xong một câu hỏi dài hai mươi mấy chữ! Đầu óc cậu ấy chẳng lẽ không kết nối được với mắt sao?

Càng nghĩ, Ngụy Thanh Chu càng dễ dàng xác nhận suy đoán của mình ——

Bùi Dung Triệt cũng đang nhìn Mạnh Lưu Cảnh nhiều hơn nàng?

Nhận ra điều này, Ngụy Thanh Chu không chút do dự, quyết đoán kéo ghế ngồi đối diện Bùi Dung Triệt.

Thế này nhé, tớ không nhìn được, cậu cũng đừng nhìn.

Bùi Dung Triệt đang viết thì thấy trời tối sầm lại, ngẩng đầu lên mới thấy Ngụy Thanh Chu đang ngồi chắn trước mặt.

Cậu ấy nhìn bài kiểm tra của mình: "Ôn Nhu tỷ, cậu xem chữ ở hướng này có ổn không?"

Ngụy Thanh Chu liếc nhìn tờ giấy bị xoay ngược, nhẹ nhàng hít một hơi: "Nhìn rõ, không sao đâu, cậu cứ viết đi."

Bùi Dung Triệt cúi đầu tiếp tục viết.

Ôn Nhu tỷ quả là đứng đầu khối, xoay ngược tờ giấy 180° mà vẫn có thể giảng bài cho mình một cách trôi chảy.

Cậu dùng khuỷu tay đẩy Lưu Húc Hà: "Này, học hỏi Ôn Nhu tỷ đi, cô ấy xoay ngược tờ giấy mà vẫn dạy được tụi mình, đúng là quá đỉnh!"

Lưu Húc Hà nuốt miếng bánh mì: "Đỉnh!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro