CHƯƠNG 27
**Chúng tớ có thể vì cậu mà xuất đầu lộ diện, chỉ sợ cậu khổ sở.**
Bùi Dung Triệt dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Mạnh Lưu Cảnh: "Cậu còn quen hắn sao? Sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến?"
Lưu Húc Hà suy nghĩ một chút: "Hình như đại thiếu gia nhà họ Phương, từ nhỏ đã ra nước ngoài, tên là Phương Tư Vanh. Hắn đã về nước rồi sao?"
Hệ thống cũng không thể tra cứu, tiếc nuối nói: "Không rõ vì lý do gì, nam chính đã về nước sớm hơn dự kiến. Xin hãy cẩn thận, tránh ảnh hưởng đến cốt truyện chính!"
Bốn người trò chuyện một lúc, đồ ăn cũng dần được mang lên.
Mạnh Lưu Cảnh vẫn đang suy nghĩ về chuyện Phương Tư Vanh, vô thức cầm một xiên thịt heo, tùy tay đặt lên đĩa của Ngụy Thanh Chu.
Ngụy Thanh Chu sửng sốt, trong lòng vốn đang hỗn loạn, giờ lại thấy vừa khó chịu vừa cảm động. Một xiên thịt tưởng chừng như vô tình, nhưng lại là hành động theo bản năng của Mạnh Lưu Cảnh dành cho nàng.
Mạnh Lưu Cảnh không hiểu vì sao Ngụy Thanh Chu lại đờ người ra, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt mãnh liệt —— cô không thể nhìn rõ được cảm xúc trong đó, chỉ cảm thấy một loại ý tứ khác.
"Xin lỗi." Mạnh Lưu Cảnh rút một tờ khăn giấy, gấp lại vài lần, bọc lấy phần cuối xiên tre rồi mới đưa cho Ngụy Thanh Chu: "Giờ không còn dính dầu nữa, ăn đi."
Ngụy Thanh Chu dừng lại, cố gắng kìm nén nước mắt, cúi đầu nhận lấy xiên thịt đã được bọc khăn giấy.
Bùi Dung Triệt nhìn qua lại giữa hai người, chợt hiểu ra: "Cảnh tỷ, cậu làm phiền phức thế! Dù sao đồ ăn cũng đã lên hết rồi, nếu Ôn Nhu tỷ muốn ăn gì, cậu cứ giúp cậu ấy gỡ ra, đỡ phải chờ đợi lâu. Ôn Nhu tỷ, cậu muốn ăn gì? Tớ đi thúc giục bọn họ làm nhanh lên!"
Đêm nay là một đêm bất công với Ngụy Thanh Chu, và ba người họ đều ngầm hiểu ý nhau, quyết tâm làm nàng vui lên.
Mạnh Lưu Cảnh nghe vậy ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ nói: "Ý tưởng hay đấy, nhưng sao lại là cậu nghĩ ra trước nhỉ? Mau mở hộp sữa đi! Không thấy cô ấy đang khát sao?"
Lưu Húc Hà nhanh tay hơn: "Để tớ làm, Ôn Nhu tỷ nhớ đề bạt tớ nhé!"
Mạnh Lưu Cảnh cười khẽ, nhìn hai người họ tranh giành, còn mình thì thật sự bắt đầu gỡ từng xiên thịt nướng trước mặt Ngụy Thanh Chu, lau sạch dầu mỡ trên xiên tre.
Dù đây là việc chưa từng xảy ra trong suốt hơn chục năm sống trong nhung lụa của cô, nhưng giờ làm cũng rất thuần thục.
Ngụy Thanh Chu vừa ăn, vừa cố gắng kìm nén những cảm xúc sắp vỡ òa.
Lưu Húc Hà nhanh tay mở hộp sữa, đổ một ít vào ly của Ngụy Thanh Chu: "Ôn Nhu tỷ, sữa này bổ não lắm. Chúng tớ đầu óc đơn giản, uống nhiều cũng chẳng khác là bao, nhưng cậu là trụ cột của bọn tớ! Cậu uống hai hộp đi!"
Đừng nhìn cậu ta da ngăm đen, thể hình vạm vỡ, nhưng thật ra rất biết cách làm các cô gái vui.
Ngụy Thanh Chu gật đầu, cảm xúc cũng dần ổn định, chủ động nhận lấy sữa, cùng ba lon nước có ga vừa mở đặt cạnh nhau.
Sau khi uống một ngụm lớn nước có ga, giọng nói hơi khàn, Bùi Dung Triệt mới ấp úng nói:
"Ôn Nhu tỷ, hôm nay chúng tớ nói chuyện không được hay ho lắm, tính tình cũng hơi nóng nảy, cậu đừng giận nhé. Chúng tớ không có ý gì khác đâu..."
Hiếm thấy cậu ta lúng túng như vậy, Ngụy Thanh Chu mặt vô biểu tình nhìn, càng nhìn, Bùi Dung Triệt càng căng thẳng, càng căng thẳng lại càng không biết nói gì.
Cậu ta liếc mắt ra hiệu cho Lưu Húc Hà, Lưu Húc Hà cũng ấp úng: "Đúng vậy, chúng tớ chỉ là thấy cậu bị ức hiếp, nên đầu óc đơn giản, tứ chi phát đạt thôi!"
"Không có động thủ thì nói gì tứ chi phát đạt!" Bùi Dung Triệt đẩy cậu ta một cái, rồi nhìn về phía Mạnh Lưu Cảnh.
Ngụy Thanh Chu cũng đưa mắt nhìn Mạnh Lưu Cảnh, thậm chí chống cằm, vẻ mặt càng nghiêm túc.
Mạnh Lưu Cảnh nhìn qua lại, thấy mọi người đều im lặng nhìn mình, không khỏi gãi đầu.
"Hai người họ ý là, chúng tớ đều coi cậu là bạn tốt. Tuy rằng không nên can thiệp vào chuyện gia đình cậu, nhưng thấy cậu bị ức hiếp, thì dù đối phương là ai, chúng tớ cũng không thể đứng nhìn, đúng không?"
Lưu Húc Hà và Bùi Dung Triệt vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng! Lão ta quá đáng lắm, chúng tớ thật sự không nhịn được."
Ba người lúng túng, ba đôi mắt liếc nhau đầy bí ẩn, nhưng thực ra tất cả đều bị Ngụy Thanh Chu nhìn thấu.
Thấy ba người họ đã thật sự nghẹn lời, nàng cuối cùng cũng không nhịn được, thở nhẹ một hơi, cười đến mức phải đỡ lấy trán.
Ngụy Thanh Chu chưa từng vui vẻ như vậy. Trước đây, nàng chỉ có chút hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng giờ đây, sự quan tâm và chu đáo của bạn bè, cùng sự lo lắng cho cảm xúc của mình, khiến nàng cảm thấy một niềm hạnh phúc khác lạ.
Đôi mắt trong veo, sâu thẳm của nàng cong lên như trăng khuyết, bên trong lấp lánh như dải ngân hà. Vẻ đẹp của nàng, Mạnh Lưu Cảnh và những người khác đều biết, nhưng đây là lần đầu tiên Ngụy Thanh Chu cười vui vẻ và thoải mái đến thế. Giống như mặt trăng đã chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng xuyên qua lớp mây, tỏa sáng rực rỡ. Mọi người đều biết nó sáng, nhưng khi nó thực sự xuất hiện, sự chấn động và thỏa mãn gấp bội khiến ai cũng phải kinh ngạc. Đó chính là tâm trạng của Mạnh Lưu Cảnh và hai người bạn lúc này.
Ngụy Thanh Chu là một người vừa lạnh lùng, kiêu hãnh như bầu trời đêm trăng sáng, lại cũng là ánh trăng dịu dàng an ủi những nỗi đau và mệt mỏi của mọi người. Khi nàng nhìn bạn với ánh mắt bình thản, bạn khó lòng làm điều gì trái với lương tâm trước mặt nàng. Bạn sẽ luôn có cảm giác muốn thổ lộ hết mọi điều mình đã giấu giếm hoặc không trung thực với nàng. Nhưng khi nàng chỉ mỉm cười khoan dung và thản nhiên, bạn lại cảm thấy như mọi tội lỗi của mình đã được tha thứ.
Mạnh Lưu Cảnh đứng sững lại, trong lòng tự hỏi liệu nụ cười ấy có phải chỉ dành riêng cho mình hay không. Nhưng rồi cô nhận ra mình không xứng đáng để độc chiếm nụ cười ấy.
"Cảm ơn các cậu, tớ không giận đâu." Cuối cùng, Ngụy Thanh Chu cũng lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm ba người bạn của mình.
Nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm sữa, đôi môi không hề dính một chút nào, rồi đưa cho mỗi người một xiên đồ ăn, bắt đầu kể về những ký ức mà nàng đã chôn sâu trong lòng, không dám nhớ lại.
Khi ở một mình, những ký ức này luôn khiến nàng lãng phí thời gian để đối mặt với những cảm xúc tiêu cực. Nhưng giờ đây, với ba người bạn đáng yêu bên cạnh, năng lượng của họ đủ để xua tan những hồi ức không vui ấy.
"Mẹ tớ và ông ấy là bạn học cùng trường. Hồi đó, rất nhiều người theo đuổi mẹ, và ông ấy cũng là một trong số đó. Ông ấy biết chơi nhiều nhạc cụ, am hiểu nhiều kiến thức, lại rất chu đáo và ân cần, nên chẳng mấy chốc đã chinh phục được mẹ. Hai người kết hôn và sinh ra tớ."
"Nhưng gia đình ông ấy không thích mẹ vì bà không biết làm việc đồng áng, chỉ biết đọc sách và kiếm tiền bằng cách phiên dịch. Trong mắt họ, dù công việc phiên dịch có thể kiếm tiền, nhưng kiếm quá nhiều thì chắc chắn mẹ sẽ cất giấu riêng. Hoặc họ cho rằng những người nhờ mẹ phiên dịch đều là những kẻ không đàng hoàng, và mẹ thường xuyên tiếp xúc với họ, chắc chắn sẽ có chuyện không hay."
"Nhưng lúc đó, cả gia đình đều dựa vào mẹ để trang trải cuộc sống. Ông ấy khởi nghiệp nhưng thất bại liên tục hai lần, không thu được gì ngoài những khoản nợ. Cảm xúc của ông ấy ngày càng trở nên tồi tệ."
"Mẹ tớ động viên, giúp đỡ và chăm sóc ông ấy, thậm chí khi mang thai cũng không nghỉ ngơi. Ngược lại, ông ấy lại có cảm xúc bất ổn hơn cả một thai phụ, thường xuyên bỏ nhà đi cả đêm chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt."
"Sau đó, mẹ sinh ra tớ. Gia đình ông ấy vốn đã không hài lòng, và khi biết tớ là con gái, sự bất mãn của họ càng trở nên rõ rệt. Bà nội tớ thường xuyên mỉa mai mẹ 'không sinh được con trai', rồi tìm người giới thiệu một cô gái trẻ khỏe mạnh, có khả năng sinh con trai để ông ấy cưới làm vợ hai."
"Mẹ tớ không thể chịu nổi những chuyện như vậy. Khi tớ mới năm tuổi, mẹ và ông ấy đã cãi nhau vì ông không về nhà ngủ. Mẹ hỏi: "Ông có thực sự quan tâm đến con gái mình không?" nhưng ông ta chỉ đáp lạnh lùng: "Một đứa con gái, để tâm cũng chỉ uổng phí."
"Năm sau, ông ta đưa Lý Ti Anh về nhà, nói thẳng với mẹ rằng trong căn nhà này không còn chỗ cho bà. Ông đưa cho bà một khoản tiền và bảo ly hôn đi. Mẹ từ chối số tiền ấy, bà chỉ cần tớ. Ông tanthì không ngần ngại đồng ý, sau đó trở thành con rể trong nhà họ Lý."
"Về sau, ông ta ngày càng cảm thấy mất mặt vì làm rể nhà người ta. Nhưng vốn dĩ, ông ta chẳng được ai coi trọng từ đầu. Chính ông đã cưới Lý Ti Anh vì tiền tài, nên không ai tôn trọng ông. Dù đã có một cô con gái, nhưng cô bé lại mang họ Lý, chẳng phải họ ông ta, điều đó càng khiến ông ta tức giận. Rồi ông tìm đến mẹ, muốn giành quyền nuôi con, nhưng mọi thứ không thành."
Nghe đến đây, Bùi Dung Triệt đỏ hoe cả mắt. Mạnh Lưu Cảnh biết những điều này, nhưng đối với cô, chúng chỉ là những câu chữ viết trong tiểu thuyết. Gần như mọi nữ chính trong mấy câu chuyện cẩu huyết ấy đều gặp tình cảnh tương tự. Thế nên, chẳng ai bận tâm đến những chi tiết này. Người đọc chỉ quan tâm đến hành trình "truy thê" hừng hực lửa, với cái kết ngọt ngào sau những hiểu lầm đầy oái ăm.
Nhưng khi có một người thực sự trải qua nỗi đau bị vứt bỏ kể câu chuyện của mình, cô không thể chỉ đứng ngoài mà làm người bàng quan. Giờ đây, xúc cảm của nàng làm cô thấy nghẹn ngào, khó chịu hơn bất kỳ nhân vật hư cấu nào.
Ngụy Thanh Chu uống một ngụm sữa để giảm bớt cơn khát rồi bình tĩnh nói:
"Tớ chẳng thấy việc thiếu tình thương của ông ấy có gì đau khổ. Không phải tớ mạnh miệng đâu, tớ thực sự thấy may mắn là đằng khác. Vì ông ấy đã sớm phủi sạch quan hệ với tớ nên tớ mới không bị người đời chỉ trỏ, gọi là con gái của ông ta."
Nguỵ Thanh Chu nói rất bình thản, như thể những điều này chưa từng khiến nàng lung lay.
"Mỗi lần tớ mất bình tĩnh, không phải vì tớ buồn bã hay cảm thấy bị tổn thương, mà là vì tớ không thể chịu được khi người khác nói mẹ tớ và tớ cố tranh giành một người đàn ông tệ hại như thế. Tớ đã mất đi nhiều thứ mà người khác có được, nhưng thiếu ông ta không làm cuộc đời tớ tệ đi chút nào. Ông ta chẳng xứng với mẹ tớ. Một kẻ vì tiền mà bỏ vợ con, lại không chịu nổi sự coi thường của người khác, chẳng làm được gì đáng kể, mà lúc nào cũng nghĩ mình bị đối xử bất công. Thật ghê tởm khi có người như thế làm cha tớ. Những người bảo mẹ tớ cướp ông ấy cũng chẳng khác gì ông ta. Họ dùng cách thức ti tiện để đạt được thứ không đáng, rồi lại tìm cách bôi nhọ người khác."
Hệ thống căng thẳng kiểm tra một hồi lâu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ số của nữ chính giảm xuống còn 60%!"
Ngụy Thanh Chu chưa từng nói nhiều đến thế. Ngay cả khi giải thích bài tập, nàng cũng chỉ nói đúng trọng tâm. Đa số thời gian, nàng luôn lặng lẽ lắng nghe ba người bạn kia nói chuyện, hầu như chẳng mấy khi lên tiếng bày tỏ ý kiến.
Nhưng lần này, nàng đã đứng thẳng người, đường hoàng nói ra tất cả, không hề giấu giếm những cảm xúc chất chứa trong lòng. Đây là lần đầu tiên nàng dám giải tỏa những áp lực tích tụ bấy lâu, và cũng là lần đầu tiên nàng để ba người bạn của mình thấy được trọn vẹn nội tâm chân thành nhất của nàng.
Nghe nàng nói, Bùi Dung Triệt rưng rưng nước mắt, còn Mạnh Lưu Cảnh thì bật cười:
"Cậu đúng là đồ mít ướt, mới nói vậy đã khóc rồi! Mau dỗ cậu ấy đi, Thanh Chu."
Nàng mỉm cười, nhìn Bùi Dung Triệt:
"Bùi Tử, đừng khóc nữa."
Đây là lần đầu nàng gọi cậu như vậy, khiến cậu xúc động muốn khóc to hơn, nhưng lại sợ mất mặt. Cậu chỉ thút thít:
"Mẹ nó, mất mặt thật! Lúc này mà lại khóc."
Lời nói của cậu khiến mọi người phá lên cười, không khí nhẹ nhõm hẳn. Lưu Húc Hà cũng góp vui:
"Ôn Nhu tỷ, biết cậu không buồn là tụi tớ an tâm rồi. Dù có chuyện gì, tớ cũng sẵn sàng giúp cậu, chỉ cần cậu vui vẻ."
Ngụy Thanh Chu cảm động, nhìn về phía Mạnh Lưu Cảnh như muốn cảm ơn, còn Mạnh Lưu Cảnh thì buồn cười đáp lại:
"Sao nào? Cậu cũng định bắt tớ dỗ cậu như mọi người à? Mơ đi nhé!"
Cô vừa nói vừa uống một ngụm nước có ga để giấu đi nỗi buồn trong lòng.
"Cảnh tỷ, ăn nhanh đi rồi đi hát karaoke! Tớ sắp nổ tung với mớ cảm xúc này rồi!" – cậu Bùi Dung Triệt lên tiếng.
Mạnh Lưu Cảnh gọi phục vụ: "Đừng chậm trễ nữa, nếu không để lâu lại làm người ta nghẹn mất, đóng gói đi!"
Bốn người lần đầu cùng nhau quậy phá giữa đêm, ăn uống xong liền kéo nhau đi KTV. Nhưng khi tới nơi, họ phát hiện KTV không cho mang đồ ăn vặt vào.
Bùi Dung Triệt giống như uống quá nhiều, cứ thế nói lý với nhân viên phục vụ, Mạnh Lưu Cảnh không chịu nổi sự phiền phức đó.
"Ha hả, cậu đem cậu lại đây, nhưng đừng làm mất mặt!"
Lưu Húc Hà kéo tay Bùi Dung Triệt, lôi cậu ta trở về.
Cuối cùng, không tìm được chỗ nào để tụ tập, mấy người liền nghĩ ra một ý tưởng — Mạnh Lưu Cảnh có căn hộ cách âm cực tốt!
Vì thế, họ vội vã chạy đến cửa hàng mua loa và mic, bỏ thêm tiền gọi công nhân tới lắp đặt, cả nhóm đều vô cùng phấn khích.
Khi họ lên xe về chung cư, Ngụy Thanh Chu từ phía sau ôm eo Mạnh Lưu Cảnh, cảm thấy rất thoải mái, liền hỏi:
"Đã khuya rồi, thật sự phải làm vậy sao?"
Mạnh Lưu Cảnh vừa uống nước, vừa trả lời: "Khu dưới nhà tớ mấy tầng vẫn chưa có người, không lo làm phiền ai! Đêm nay, dù thế nào cũng phải hát một bài!"
Bùi Dung Triệt từ bên cạnh cũng hăng hái nói: "Cậu đợi đấy, bài này tớ đã chuẩn bị, là... tinh trung báo quốc!"
"Chết tiệt, cậu đi tinh trung báo quốc đi, cậu hát cái gì cũng được!" Lưu Húc Hà nói.
Mạnh Lưu Cảnh đầu tiên là cười khẽ, sau đó cười thật to, tiếng cười vang lên khắp xe.
"Phượng hoàng truyền kỳ đêm nay là của tớ!"
Ngụy Thanh Chu ôm eo Mạnh Lưu Cảnh cười đến rơi cả nước mắt, Bùi Dung Triệt đứng bên cạnh hò hét: "Sai sai sai ——"
Nàng cười không thể kiềm chế, lúc này chẳng có gì cản được, ôm sát eo Mạnh Lưu Cảnh, cười nói: "Là tớ sai!"
Lưu Húc Hà: "Khi yêu cuồng nhiệt, sao không nói chuyện này nhỉ?"
Mạnh Lưu Cảnh bị Ngụy Thanh Chu kéo đến eo đau: "Ôi ôi, Ngụy Thanh Chu, cậu làm tớ thành đồng hồ cát mất!"
"Ha ha ha ha ha ha!"
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro