CHƯƠNG 46

Đch ý ca Phương thiếu gia.

Ngụy Thanh Chu hoàn toàn không ngờ rằng cô ấy đã tự mình lên kế hoạch cho chuyến đi. Ngụy Thanh Chu nhìn thấy, nụ cười càng thêm ôn nhu ấm áp hơn bao giờ hết.

Nàng chắc chắn rằng chưa bao giờ có giây phút nào khiến mình vui vẻ và thả lỏng như hiện tại, cũng chưa bao giờ có khoảnh khắc nào khiến nàng muốn đem tất cả sự dịu dàng của bản thân truyền đạt cho người trước mắt đến như vậy. 

"Tớ vừa rồi không vui, là vì tớ không muốn nhìn thấy Tống Trăn Hàng, hoặc là những người khác có ý đồ với cậu." 

Nàng dùng toàn lực để thẳng thắn và chân thành nhất có thể. Đây là lần đầu tiên nàng chạm đến cảm xúc này, hơn nữa người khiến nàng thử nghiệm cảm giác rung động lại chính là Mạnh Lưu Cảnh. Nàng không muốn chần chừ, cũng không dám lơ là dù chỉ một chút. 

Cho đến khi có thể trói chặt người này suốt nửa đời sau, nàng tuyệt đối không thể có chút lơ là nào. Đây là một bài toán chỉ có một lần để giải, và cũng chỉ có nàng mới có thể tìm ra đáp án. 

Vậy nên, Ngụy Thanh Chu chỉ dám nói ra phần bề ngoài của tầng tầng lớp lớp suy nghĩ trong lòng. 

Mạnh Lưu Cảnh có hơi bất ngờ với câu trả lời này. Cô vốn nghĩ rằng nguyên nhân là do Tống Trăn Hàng từng có chút quan hệ cá nhân với nàng linh tinh gì đó, không ngờ hóa ra là vì nhìn thấy những kẻ kia có ý đồ với mình, nên nàng bất bình? 

Càng nghĩ càng thấy vui—trước đây, mỗi khi cô có ý tốt nhắc nhở, Ngụy Thanh Chu đều sẽ nghi ngờ cô. Vậy mà ba năm trôi qua, nàng giờ đây đã chủ động phòng bị người khác thay cho cô. 

Mạnh Lưu Cảnh mỉm cười: "Tớ sẽ không để bọn họ có cơ hội ra tay đâu, cậu xem, chẳng phải đã bị dọa chạy rồi sao?" 

Ngụy Thanh Chu "ừm" một tiếng: "Bọn họ không xứng với cậu, lại còn có mục đích khác khi tiếp cận cậu." 

Mạnh Lưu Cảnh cảm thấy buồn cười—tiểu đầu gỗ này mà cũng có thể nhìn ra được ý đồ của bọn họ sao? Thật là khó lường! 

"Sao cậu biết bọn họ có mục đích? Nhỡ đâu họ thực sự chỉ đơn thuần là đánh giá cao tớ thì sao?" 

Ngụy Thanh Chu nhìn cô lúc này, rõ ràng là một người luôn thờ ơ với mọi thứ, nhưng lại có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến nàng vừa để mắt tới đã không nỡ dời đi. 

Nhưng nhìn lâu quá, nàng sợ những tình cảm trong mắt mình sẽ khiến Mạnh Lưu Cảnh nhận ra. 

Vậy nên, nàng vẫn là dời mắt đi, người xưa nay chưa từng nói bóng gió cũng không cần ai dạy mà tự hiểu. 

"Dù họ có thực sự đánh giá cao cậu, nhưng họ không chỉ vì điều đó." 

Mạnh Lưu Cảnh chưa từng thấy Ngụy Thanh Chu như vậy. Trước đây, mỗi khi Bùi Dung Triệt và những người khác nói về chuyện tình cảm, Ngụy Thanh Chu đều không có bất kỳ ý kiến gì. Thế mà bây giờ nàng lại chủ động nói với cô nhiều quan điểm như vậy—hiếm lạ thật! 

Chỉ là, còn chưa kịp hỏi thêm vài câu, thì đã nghe thấy Trương thúc phía trước đề cao giọng: 

"Tiểu thư?! Vừa rồi hai tên nam sinh kia có suy nghĩ như vậy với cô sao!? Thế thì sao được!!!" 

Mạnh Lưu Cảnh thở dài: "Chú làm con giật cả mình, không phải chú nghe nhầm rồi sao, chuyện này chỉ là..." 

"Trưởng thành đến mức đó rồi, là một cô gái lại càng nguy hiểm! Sao có thể như vậy được, nhất định phải nói với chủ tịch, về sau phải tránh xa bọn họ hoàn toàn!" 

Mạnh Lưu Cảnh nhức cả đầu: "Con không phải đang giải thích với chú sao?" 

Trương thúc: "Cô đừng giải thích nữa, tôi thấy hai tên đó chẳng giống người tốt chút nào!"

Mạnh Lưu Cảnh: ...... 

Hai người rơi vào một cuộc đối thoại kỳ quái, có chút gượng gạo. Ngụy Thanh Chu làm bộ như không muốn nghe, nhưng thực ra vẫn len lén xoay đầu, từ cửa sổ xe nhìn Mạnh Lưu Cảnh đang nói chuyện một cách lưu loát. 

Nàng khẽ cười: Đáng yêu. 

Hai người ăn không nhiều, chỉ gọi một nửa con cá nướng. Trong lúc ăn, Mạnh Lưu Cảnh vừa gỡ xương cá vừa để ý đến sắc mặt của Ngụy Thanh Chu. Tựa hồ như đúng theo dự đoán của cô, món ăn ngon thực sự có thể xoa dịu tâm trạng, giúp Ngụy Thanh Chu từ từ thư giãn. 

Mạnh Lưu Cảnh yên tâm, sau khi ăn xong liền dẫn nàng đến công viên giải trí. Hai người đứng trước máy gắp thú bông thi thố, tiêu hết hơn bốn mươi tệ, cuối cùng cũng gắp được một con cừu trắng. 

Ngụy Thanh Chu rất thích, nhưng chỉ nhìn nó lâu hơn một chút, Mạnh Lưu Cảnh lập tức nhét nó vào lòng nàng: 

"Rõ ràng thích mà còn giả bộ! Cầm đi, cầm đi! Tớ nhất định phải gắp được con thuyền nhỏ kia!" Nói xong, cô lại hăng hái chuẩn bị tiếp tục chiến đấu. Ngụy Thanh Chu khẽ vuốt ve con cừu mềm mại, bộ dạng của nó trông rất giống chú cừu trong bức tranh chân dung của Mạnh Lưu Cảnh, lông xù xù, cảm giác lông tơ mềm mượt, ấm áp như đang truyền một dòng hơi ấm vào tận sâu trong lòng nàng. 

Giống như Mạnh Lưu Cảnh vậy. 

Ngụy Thanh Chu mỉm cười, lặng lẽ quan sát Mạnh Lưu Cảnh đang tập trung hết mức vào trò chơi. Trong phản chiếu của lớp kính máy gắp thú, bóng dáng cô trông vừa mơ hồ vừa dịu dàng đến lạ. 

Ở công viên giải trí chơi một lúc lâu, không gian quá ồn ào, đến khi ra ngoài hai người mới cảm thấy tai mình trở nên yên tĩnh hơn hẳn. 

Ngụy Thanh Chu ôm một đống thú bông, trông vô cùng thoã mãn. 

"Còn muốn đi đâu nữa?" Nàng khẽ cong môi hỏi. 

Thấy nàng vui vẻ, Mạnh Lưu Cảnh cũng vui lây. Cô chắp tay ra sau lưng, đi đằng trước: 

"Cứ đi theo tớ là được, đừng hỏi, tớ không nói đâu!" 

Ngụy Thanh Chu bật cười, bất đắc dĩ đuổi theo bước chân nàng: 

"Được rồi ~" 

Đống thú bông cuối cùng vẫn bị để lại trong xe. Có đến hơn hai mươi con với đủ màu sắc, Trương thúc hâm mộ chọn một con mang về cho con gái. Riêng con cừu nhỏ trong tay Ngụy Thanh Chu, nàng thật sự không nỡ để nó chung với đám thú bông khác trong túi. 

Đi theo Mạnh Lưu Cảnh một đoạn không xa, nàng bất ngờ phát hiện nơi hai người đến là thư viện. 

"Cớ gì lại tới đây?" Ngụy Thanh Chu nhìn quanh bốn phía, bầu không khí yên tĩnh hoàn toàn trái ngược với khu trò chơi điện tử vừa rồi. 

Mạnh Lưu Cảnh dẫn nàng vào sâu bên trong, hạ giọng: 

"Tớ cảm thấy cậu cần phải hấp thụ thêm kiến thức, miễn cho khi bắt đầu đi học lại theo không kịp, rồi lại trách tớ suốt ngày dẫn cậu đi chơi." 

Ngụy Thanh Chu khẽ nhướng mày: 

"Sẽ không đâu." 

Mạnh Lưu Cảnh quay đầu nhìn nàng: 

"Hừ hừ, nhưng tớ vẫn muốn phòng ngừa trước." 

Ngụy Thanh Chu nhẹ nâng cằm, lướt ngang qua cô, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy tự tin: 

"Tớ nói là, sẽ không theo không kịp." 

Hai người mỗi người chọn một quyển sách mà mình hứng thú, yên tĩnh ngồi đọc suốt nửa buổi chiều. 

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, cảm giác đói cồn cào mới khiến Ngụy Thanh Chu giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối. 

Vừa định mở miệng hỏi Mạnh Lưu Cảnh có đói không, hai người lại bất ngờ chạm mắt nhau. 

Trong mắt các nàng đều phản chiếu hình ảnh đối phương, mang theo chút kinh ngạc. Một lúc lâu sau, cả hai không hẹn mà cùng bật cười. 

Mạnh Lưu Cảnh che miệng, hỏi: 

"Cậu nhìn tớ làm gì? Nhìn đến mức tớ muốn cười luôn rồi!" 

Ngụy Thanh Chu cũng bật cười: 

"Tớ muốn hỏi cậu có đói không?" 

Mạnh Lưu Cảnh tròn mắt: 

"Tớ cũng định hỏi câu đó!" 

Dường như đây là một sự ăn ý chỉ tồn tại giữa hai người, khiến tâm trạng Ngụy Thanh Chu vốn đang lơ lửng liền trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Mạnh Lưu Cảnh và Ngụy Thanh Chu cùng nhất trí, thu dọn đồ đạc rồi tiện đường tìm một quán ăn để dùng bữa tối trước khi trở về. 

..............

Khi đóng cửa phòng ngủ lại, trên người Ngụy Thanh Chu vẫn còn vương hơi nước ấm áp, từng giọt lặng lẽ trượt xuống. 

Căn hộ hai tầng, nàng ở tầng trên, Mạnh Lưu Cảnh ở tầng dưới. Cả hai tầng đều có phòng vệ sinh và thư phòng riêng biệt, có lẽ ngay từ khi mua nhà đã tính toán kỹ để hai người có thể sống cùng nhau mà vẫn đảm bảo sự riêng tư. 

Ngụy Thanh Chu lấy quyển nhật ký từ tủ đầu giường, chậm rãi đặt bút, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng để gió đêm cuốn theo tâm ý của mình mà khắc lên trang giấy. 

---

[10.01]

Kỳ nghỉ Quốc khánh bắt đầu, có lẽ đây là kỳ nghỉ ý nghĩa nhất của tớ. Lần đầu tiên tớ thử suy ngẫm về cảm xúc của bản thân, và đáp án cuối cùng chính là cậu - Mạnh Lưu Cảnh. Tớ cảm thấy vinh hạnh. Cậu đã kéo tớ ra khỏi những tháng ngày mịt mờ hỗn loạn, tớ nghĩ quãng thời gian sau này của mình cũng nên dành để vì cậu mà đắm chìm. Nhưng tớ không muốn cậu biết, hy vọng một ngày nào đó khi cậu chạm vào cảm xúc của tớ, cậu sẽ thật sự nghiêm túc, không trốn tránh.  Tình cảm của tớ có lẽ không giống với người khác. Khi tự nhận thức được tình cảm này, có một số thứ sẽ không còn giống như trước nữa. Đối với tớ, mối quan hệ hiện tại giữa hai chúng ta chỉ đơn thuần là "bên nhau" – một kiểu gắn kết tớ có thể tiếp nhận.  Mạnh Lưu Cảnh, cảm ơn cậu đã cho tớ một tình cảm trong sáng như vậy. Tớ sẽ để nó lớn dần theo thời gian. 

Mạnh Lưu Cảnh, bốn mùa bình an. 

---

Khi đặt bút xuống, đêm đã khuya. Chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi, nhưng cảm xúc trong lòng cùng những lần tìm kiếm ngôn từ để diễn tả lại khiến nàng hoàn toàn chìm đắm. 

Ngụy Thanh Chu cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ. Nàng từng chứng kiến nhiều người rơi vào mối tình đầu – người thì ngượng ngùng né tránh, người lại táo bạo thẳng thắn, ai cũng có sự khác biệt so với con người bình thường của họ. Nhưng nàng lại không hề cảm thấy thẹn thùng hay bối rối. 

Không cần ai phải nhắc nhở hay chỉ điểm, nàng vẫn có thể lĩnh hội được cảm giác thích Mạnh Lưu Cảnh. Thay vì gọi đây là tâm sự của một thiếu nữ, nàng càng cảm thấy đó là một nỗi cô đơn chỉ riêng mình mới có thể thưởng thức. 

Trước kia, nàng thích một mình suy nghĩ về những bài toán khó. Giờ đây, nàng lại khao khát biến chủ đề trong tâm trí mình thành Mạnh Lưu Cảnh. 

Nàng thích quá trình đắm chìm vào cảm xúc này — không ngừng nhớ lại, không ngừng thưởng thức, để rồi từ chính mình ấp ủ thứ tình cảm ấy ngày một sâu đậm hơn. 

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. 

Ngụy Thanh Chu thu lại cảm xúc, nhẹ nhàng cất nhật ký đi, trên mặt vẫn vương ý cười khi bước tới mở cửa. 

Mạnh Lưu Cảnh đứng trước cửa, trong tay cầm một ly sữa bò nóng. 

Khi thấy nàng cười rạng rỡ như vậy, Mạnh Lưu Cảnh thoáng sững sờ. 

"Cậu...... có chuyện gì vui à?" 

Ngụy Thanh Chu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cốc sữa này cho tớ sao?" 

Mạnh Lưu Cảnh gật đầu, đưa ly sữa qua: "Trúng vé số à? Được bao nhiêu tiền thế?" 

Ngụy Thanh Chu nhận lấy, đầu ngón tay lướt nhẹ qua thành ly ấm áp. 

"Rất nhiều, rất nhiều." 

Mạnh Lưu Cảnh nhướn mày: "Thật không? Cậu cẩn thận bị lừa đó, bây giờ lừa đảo đầy đường, mã QR trên card cũng có thể là giả, quét vào là bị nghe lén ngay!" 

Ngụy Thanh Chu khẽ lắc đầu: "Không phải trúng thưởng, chỉ là tâm trạng rất tốt thôi. Cậu cảm thấy tớ kỳ lạ sao?" 

Mạnh Lưu Cảnh thoáng ngẩn người: "Cũng không hẳn... chỉ là bình thường ít khi thấy cậu cười. Mà cậu cười đẹp lắm, nên có chút không quen thôi." 

Ngụy Thanh Chu nắm bắt ngay từ khóa mà nàng thích:  "Đẹp?" 

Mạnh Lưu Cảnh khoanh tay gật đầu: "Đương nhiên! Không thì sao lại có nhiều người thích cậu như vậy chứ." 

Ngụy Thanh Chu nhẹ nhàng tựa đầu vào khung cửa, hàng mi dài khẽ rung động: 

"Mạnh Lưu Cảnh, cậu nghĩ thế nào là đẹp?" 

Mạnh Lưu Cảnh hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ: Hôm nay cậu ấy sao vậy? Cảm giác có gì đó không đúng lắm...

Ánh mắt cô quan sát nàng từ trên xuống dưới, đánh giá kỹ lưỡng. 

"Cậu như thế này đã là đẹp rồi, tớ thấy người đẹp nhất chính là cậu. Sao thế? Đêm nay cậu bùng nổ lòng hư vinh, muốn được người khác khen ngợi à?" 

Ngụy Thanh Chu khẽ cười, ánh mắt hơi nâng lên nhìn cô. 

"Cậu cũng là người đẹp nhất mà tớ từng gặp." 

Mạnh Lưu Cảnh đỏ mặt: "Giữa đêm giữa hôm mà nói mấy lời này, lát nữa tớ mất ngủ thì sao? Tớ mà không ngủ được thì sẽ lôi cậu ra bàn tán đấy! Thôi, đi ngủ đi!" 

Ngụy Thanh Chu nhìn theo bóng lưng cô vội vã chạy về phòng, có chút khó hiểu—không phải vừa rồi thấy nàng kỳ quái sao? Vậy tại sao lại chạy mất? 

Bên này, Mạnh Lưu Cảnh đóng cửa lại, lập tức gọi hệ thống ra. 

"Tiểu Ngụy có gì đó không ổn, ngươi mau xem chỉ số của nàng bây giờ là bao nhiêu?" 

Giọng hệ thống vang lên đầy vui sướng: "Chúc mừng! chỉ số của nữ chính đã giảm xuống còn 40 điểm! Vì đây là một bước đột phá lịch sử, hệ thống sẽ thưởng cho ký chủ một lần!" 

Đôi mắt cô sáng lên: "Còn có thưởng nữa? Sao lúc đầu ngươi không nói?" 

Hệ thống có chút ngượng ngùng: "Lúc đó chưa phát hiện ra, giờ cập nhật mới có. Nhưng phần thưởng này chỉ nhận được một lần thôi." 

Cô tò mò: "Thế cụ thể là cái gì?" 

Hệ thống đáp: "Được miễn trừ trừng phạt một lần!" 

Mạnh Lưu Cảnh: ......

Phần thưởng này có vẻ cũng không đáng mong chờ lắm. Trời mưa cô đã bị dính nước không biết bao nhiêu lần, cũng chẳng khác gì lần này thêm một hai lần nữa. 

Cô trợn trắng mắt: "Lần sau đừng có nhắc đến mấy thứ vô dụng này! Nói chuyện quan trọng đi, tôi cảm thấy Tiểu Ngụy có vấn đề, hôm nay nàng cư xử rất lạ." 

Sau khi kể lại những điều bất thường mà mình quan sát được, cô hỏi: "Có phải có nhân vật ẩn nào xuất hiện không? Trong sách không có, nhưng lại có thể khiến nàng hứng thú?" 

Hệ thống tỏ ra bất lực: "Từ khi ký chủ đến đây, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, tôi cũng không thể kiểm tra chính xác được." 

Mạnh Lưu Cảnh đành tạm thời bỏ qua chuyện này, chưa có manh mối gì, chỉ có thể đợi cơ hội sau này điều tra tiếp. 

...........

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, cuối cùng cũng bắt đầu tiết học đầu tiên. 

Giáo sư giảng bài vẫn có công lực ru ngủ như trước, thậm chí còn hơn cả Từ lão sư. Khác biệt duy nhất là vị giáo sư này không làm phiền giấc mộng của người khác. Khi cô tỉnh lại, trên bục giảng đã đổi sang một giáo sư khác. 

"Cổ cứng quá trời." Cô lầm bầm, nhưng ngay giây tiếp theo, một bàn tay mềm mại đặt lên cổ cô, nhẹ nhàng xoa bóp với lực vừa phải, vô cùng dễ chịu. 

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là gương mặt nghiêng của Ngụy Thanh Chu, dường như chẳng có gì xảy ra. 

Ngay sau đó, điện thoại cô rung lên, nhóm bạn Bạch Tuế An gửi tin nhắn dồn dập: 

"Vì sao chỉ qua một kỳ nghỉ Quốc khánh, mà Ôn Nhu tỷ đã bắt đầu giúp cậu xoa vai rồi???" 

Mạnh Lưu Cảnh cũng thực sự kinh ngạc, cô vội vàng gạt tay nàng ra: "Cậu... Sao tự nhiên lại giúp tớ xoa bóp?" 

Ngụy Thanh Chu dường như không có thời gian trả lời, ánh mắt vẫn dõi theo màn hình PPT, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Sao thế, không thích à?" 

Mạnh Lưu Cảnh cứng đờ—này là dịu dàng quá mức rồi!! 

Bùi Dung Triệt: [CẬU! ĐÃ! DÙNG! THỦ! ĐOẠN! GÌ! ĐỂ! THU! PHỤC! ÔN! NHU! TỶ!] 

Lưu Húc Hà: [Ghen tị! thật sự ghen tị.] 

Bạch Tuế An: [Lão đại! Cậu còn không chịu thừa nhận à?! Tớ sắp chết vì tò mò mất!] 

Mạnh Lưu Cảnh nhìn điện thoại, lại nhìn sang Ngụy Thanh Chu vẫn đang chờ câu trả lời, dứt khoát đưa tin nhắn của Bạch Tuế An cho nàng xem. 

Ngụy Thanh Chu liếc qua, vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục xoa bóp, khóe môi hơi cong lên một chút. 

Không bao lâu sau, cô cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình. Dù da mặt dày đến đâu, cô cũng không chịu nổi, lập tức gạt tay nàng ra: "Tớ học đây! Tớ không đau nữa!" 

Ngụy Thanh Chu thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười gật đầu: "Được thôi, tan học tớ gửi ảnh chụp bài giảng cho cậu, chỗ nào không hiểu thì hỏi tớ." 

Mạnh Lưu Cảnh: Tht s không n! Sao đt nhiên cu y li chu đáo thế này?

Sau giờ học, cô đang bổ sung lại kiến thức thì bỗng thấy có một bóng người đứng trước mặt. Ngẩng đầu lên, hóa ra là Phương thiếu gia. 

Cậu ta cúi đầu nhìn Ngụy Thanh Chu: "Tớ nghĩ người ngồi bên cạnh cậu không nên làm ảnh hưởng đến quá trình học tập của cậu. Nếu cậu có tự tin vượt qua tôi, thì càng nên cố gắng hơn, thay vì lãng phí thời gian vào những chuyện không đâu." 

Nghe vậy, cô lập tức nổi giận: Cô ngồi đây thì liên quan gì đến hắn?! Còn nữa, cái gì mà "người ảnh hưởng đến cậu"? Cô ngáy ngủ à? Nói mớ sao? Hay nghiến răng??? 

Bùi Dung Triệt đập bàn: "Liên quan quái gì đến cậu! Đột nhiên nói mấy lời này, cậu có ý đồ gì.  Ôn Nhu tỷ đã đè bẹp cậu không chỉ một hai lần, nói gì mà 'vượt qua tôi' chứ." 

Phương Tư Vanh có vẻ không muốn đáp lại Bùi Dung Triệt, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, như thể mình vừa đưa ra một lời khuyên rất tốt. 

Cho đến khi Ngụy Thanh Chu nhíu mày nhìn cậu ta: "Không có chuyện gì thì đừng gây chuyện." 

Mạnh Lưu Cảnh cười lạnh: "Phương thiếu gia, tớ không đôi co với cậu không phải vì kiêng kỵ gì cả, cậu nên tự tìm cho mình một vai diễn phù hợp đi." 

Phương Tư Vanh đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô: "Tôi không muốn lãng phí thời gian cãi nhau với cậu, tốt nhất cậu đừng suy diễn quá mức." 

Mạnh Lưu Cảnh đứng bật dậy, dù sao cậu ta cũng là nam chính, cao hơn cô cả cái đầu. 

"Cậu nói Thanh Chu ngồi cạnh tôi là lãng phí thời gian, vậy nàng nên ngồi ở đâu?" 

Phương Tư Vanh dừng lại vài giây, rồi chỉ về một chỗ trống khác. 

Mạnh Lưu Cảnh nhướng mày: "Không ngồi cùng bàn thì tôi chết vì buồn chán à?

Phương Tư Vanh lập tức trở lại vẻ kiêu ngạo: "Tôi có thể ngồi đó." 

Lời này nói ra, ánh mắt cậu ta lại nhìn về phía Ngụy Thanh Chu. 

Nàng và hắn đối diện nhau, bỗng nhiên cảm nhận được một tầng địch ý khác. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác bất an, nàng định mở miệng khẳng định lập trường của mình. 

Nhưng Mạnh Lưu Cảnh đã lên tiếng trước: "Cậu á? Cậu ngồi cạnh tôi, tôi sợ bữa tối sẽ nôn hết ra mất. Rảnh quá không có việc gì làm thì đi xem xem ai trong lớp hợp mắt cậu, tìm cách làm quen đi, đừng đến đây nói những lời nhảm nhí nữa!" 

Phương Tư Vanh trợn tròn mắt: "Cậu...!" 

Mạnh Lưu Cảnh giơ sách lên như muốn đánh: "Cút về chỗ đi!" 

Phương thiếu gia cao ngạo ôm một bụng tức giận bỏ đi, không hiểu sao lại đến đây, cũng không hiểu sao lại đi về. 

Ngụy Thanh Chu nhìn Phương Tư Vanh bực tức rời đi, nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng nàng vẫn chưa tan biến. Ánh mắt đó của cậu ta, rốt cuộc có ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro