CHƯƠNG 79
Tuyết đầu mùa
Ngụy Thanh Chu lay lay Tiểu Bạch, đỡ người ngồi thẳng, tới gần Mạnh Lưu Cảnh, muốn đỡ đầu cô dựa vào vai mình, lại bị người sau nhanh chóng né tránh.
Hai người ở trong ánh sáng tối tăm đối diện, Ngụy Thanh Chu nhìn thấy biểu cảm khổ sở của cô còn chưa hoàn toàn giấu đi, theo bản năng hỏi: "Sao vậy?"
Mạnh Lưu Cảnh lập tức đáp lại bằng một nụ cười: "Không có gì, buồn ngủ."
Ngụy Thanh Chu nghiêng người đi: "Dựa vào tớ mà ngủ."
Mạnh Lưu Cảnh nhìn vai nàng, nhìn vài giây, lắc đầu: "Tớ dựa một lát là được, không có gì, cậu đi xem Tiểu Bạch đi."
Ngụy Thanh Chu đột nhiên cảm thấy nghi hoặc, giữ chặt người nào đó đang định kéo mũ lên lần nữa: "Cậu thật sự không có chuyện gì sao? Hay là không muốn tớ hỏi ngay bây giờ?"
Mạnh Lưu Cảnh không nhìn nàng: "Không có gì thì có gì mà hỏi, thật sự không có gì."
Cô buông mũ xuống, khoanh tay dựa vào cửa sổ xe, nhìn bóng mình đơn độc phản chiếu trên kính, trong lòng khẽ thở dài.
Ngụy Thanh Chu không tiếp tục truy hỏi, cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Hệ thống thở dài an ủi: "Ký chủ cũng đừng quá khổ sở, nhỡ đâu nữ chủ cùng người nọ không hợp, chúng ta vẫn là có cơ hội."
Mạnh Lưu Cảnh nhắm mắt lại, không muốn nhìn biểu cảm mất hồn mất vía của mình: "Ngươi không biết, Ngụy Thanh Chu chọn người, nhất định là hoàn toàn phù hợp với sở thích của nàng ấy, có thể cùng Ngụy Thanh Chu cùng tần số, các nàng ấy sao có thể không hợp chứ? Tôi tin tưởng ánh mắt của Ngụy Thanh Chu, bởi vì tôi đồng dạng tin tưởng tôi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào."
Hệ thống á khẩu không trả lời được, không biết nói gì hay, cũng chỉ có thể tìm tòi một ít chương trình tọa đàm tình cảm để nghe, nghe được Mạnh Lưu Cảnh càng thêm phiền muộn.
Vất vả lắm mới về đến nhà, đã 3 giờ sáng, Mạnh Lưu Cảnh xuống xe, hoạt động tay chân.
"Đưa Tiểu Bạch trở về, về đến nhà thì gọi điện thoại cho tôi." Cô nói với Bùi Dung Triệt, Bùi Dung Triệt ở ghế lái ra hiệu OK, khởi động xe rời đi.
Mạnh Lưu Cảnh đứng ở tại chỗ, cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt bên cạnh, có chút không thể làm gì.
"Cậu cứ nhìn tớ làm gì?"
Ngụy Thanh Chu nói thẳng: "Cậu có chuyện giấu tớ."
Mạnh Lưu Cảnh đột nhiên thấy bực mình —— cậu đều gạt tớ tình nguyện bị người ta bắt lấy cũng muốn ở bên nhau, tớ giấu cậu cái gì?
"Tớ giấu cậu!" Mạnh Lưu Cảnh dứt khoát nói mát, "Đúng vậy, tớ thực sự giấu cậu rất nhiều chuyện, tớ chính là Mạnh đại bí mật! Hài lòng chưa?"
Cô tức muốn hộc máu, còn Ngụy Thanh Chu thì cảm thấy khó chịu trong lòng, lập tức truy hỏi: "Cậu có thể giấu tớ, nhưng... cậu đang cố ý tạo khoảng cách với tớ sao?"
Nàng gom hết dũng khí, nhẹ giọng hỏi: "Cậu sẽ rời xa tớ sao?"
Đêm nay, lần đầu tiên Mạnh Lưu Cảnh trở nên xa lạ như vậy. Cô không nhờ Ngụy Thanh Chu lấy quần áo, không cần nàng giúp đổ nước, cũng không dựa vào nàng ngủ. Tất cả những điều này cộng lại khiến Ngụy Thanh Chu lo lắng. Nàng không thể chấp nhận việc đột nhiên bị xa cách mà không rõ lý do, nên nhất định phải tìm được một sự bảo đảm cho bản thân.
Mạnh Lưu Cảnh sững người trước câu hỏi của nàng. Đôi mắt trong trẻo của Ngụy Thanh Chu chăm chú nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi mà không hề chớp mắt. Nàng có thể cho cô thời gian do dự vô hạn, nhưng tuyệt đối không thể dung thứ dù chỉ một lời nói dối.
Mạnh Lưu Cảnh mấy lần định nói rồi lại thôi. Cô muốn nói vài lời tàn nhẫn, nhưng lại không nỡ. Muốn dỗ dành nàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình thật sự rất ấm ức.
Ngụy Thanh Chu cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Mạnh Lưu Cảnh. Nàng biết cậu sẽ không dễ dàng giấu nàng, chỉ là nàng cần một câu nói thật để bản thân có thể yên lòng.
Hai người giằng co trên nền tuyết trắng. Mạnh Lưu Cảnh thật sự không biết phải nói gì cho phải. Nhìn thấy gương mặt Ngụy Thanh Chu vì lạnh mà đỏ lên, cuối cùng cô vẫn mềm lòng.
Mạnh Lưu Cảnh thở dài: "Ngụy Thanh Chu, bên cạnh cậu sẽ không mãi mãi có tớ, cuộc sống của cậu bây giờ cũng không phải lúc nào sau này tớ cũng có thể đồng hành cùng cậu. Rồi sẽ có một ngày cậu không còn cần tớ nữa. Cậu sẽ có lựa chọn của riêng mình, đến lúc đó, liệu tớ còn là người mà cậu sẽ chọn không?"
Cô càng nói càng cảm thấy khổ sở, rõ ràng chính mình mới là người yêu mà không được đáp lại, rõ ràng Ngụy Thanh Chu sắp ở bên người khác, vậy mà vẫn hỏi ra câu: "Cậu sẽ rời xa tớ sao?"
Mạnh Lưu Cảnh cười tự giễu, cảm thấy mọi chuyện thật nực cười. Cô là người nên hỏi câu đó mới đúng, vậy mà bây giờ, người luyến tiếc không buông lại chính là Ngụy Thanh Chu.
Ngụy Thanh Chu nhíu mày, trong mắt ẩn chứa cảm xúc khó kìm nén, nàng khẽ thở ra một hơi: "Nếu như dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào tớ cũng sẽ chọn cậu thì sao?"
Mạnh Lưu Cảnh tiến gần về phía nàng một bước, giọng nói mang theo chút kiềm chế: "Ngụy Thanh Chu, tớ muốn cậu, có lẽ còn nhiều hơn những gì cậu tưởng tượng. Nhưng chuyện ở bên nhau hay không, vốn dĩ liên quan đến rất nhiều thứ. Tớ không muốn hứa suông với cậu, vì thế hiện tại tớ hoàn toàn không có cách nào trả lời câu hỏi này."
Trong mắt Ngụy Thanh Chu dường như ánh lên chút lệ quang, nàng lập tức quay mặt đi, chủ động chấm dứt chủ đề này. Bởi vì những lời Mạnh Lưu Cảnh nói sau đó, nàng không muốn nghe thêm dù chỉ một chữ.
"Đi lên đi." Nàng nói, sau đó nhanh chóng rời đi.
Mạnh Lưu Cảnh cũng hốc mắt ướt nóng, cô lung tung lau một phen nước mắt, cũng theo sau.
Trong lòng Mạnh Lưu Cảnh như một cuộn chỉ rối tung, lúc này cô hoàn toàn không thể đưa ra bất kỳ quyết định lý trí nào. Đây là lần đầu tiên cô thích một người, không có kinh nghiệm, cũng không dám thẳng thắn nói ra.
Cô không biết thế nào mới gọi là thích một cách đúng đắn, nhưng ít nhất, cô hiểu rằng thích một người không nên khiến người đó cảm thấy khó xử.
Tình cảm của cô không phải thứ có thể dễ dàng đem ra đùa giỡn, nhưng nếu sự tồn tại của nó chỉ khiến Ngụy Thanh Chu rơi vào bối rối, vậy thì thà rằng ngay từ đầu, Ngụy Thanh Chu chưa bao giờ biết đến nó!
Giáng Sinh trôi qua trong không vui, hai người mỗi người về phòng mình, tĩnh tâm một đêm, cuối cùng có những quyết định khác biệt.
Ngụy Thanh Chu không hoàn toàn hiểu lý do thay đổi, nhưng nàng nghĩ có thể Mạnh Lưu Cảnh không muốn quá trói buộc với mình, suy nghĩ lại một chút, nàng cảm thấy có lẽ mình nên nới lỏng một chút, có thể sẽ có hiệu quả.
Mạnh Lưu Cảnh cả đêm đều chìm trong tâm trạng u ám, không thể tập trung vào việc học, ngồi bên cửa sổ nhìn tuyết rơi cả buổi tối.
Nàng tự hỏi, liệu mỗi bông tuyết đều có một vị trí riêng không? Liệu nó có thể rơi xuống đất, rồi lại bị mặt trời làm bay hơi trước khi chạm đến mặt đất?
Mạnh Lưu Cảnh cảm thấy mình như là một bông tuyết cuối cùng, không thể đuổi kịp, cảm xúc của mình cũng nhanh chóng bay đi mất.
Cô biết Ngụy Thanh Chu cũng không ngủ, vì trong hệ thống cho thấy chỉ số của Ngụy Thanh Chu đã tăng lên một chút, cuối cùng dừng lại ở mức 63. Tuy trời không mưa, nhưng Mạnh Lưu Cảnh vẫn không quan tâm, chỉ cảm thấy nếu giá trị của mình có thể nói ra, chắc chắn sẽ cao hơn Ngụy Thanh Chu ít nhất 10 điểm.
Sau đó, vào dịp Tết Nguyên Đán, Bạch Tuế An phát hiện, CP của mình hình như có vấn đề.
Ngụy Thanh Chu không còn giúp Mạnh Lưu Cảnh xoa bả vai nữa, Mạnh Lưu Cảnh cũng không dựa vào nàng mà ngủ ngon, hai người hầu như không còn trò chuyện như trước. Thay vào đó, Ngụy Thanh Chu thường xuyên nhìn Mạnh Lưu Cảnh một cách uất ức.
Cuối cùng, trong một tiết học, Bạch Tuế An không nhịn được tò mò, nhắn tin cho Ngụy Thanh Chu: "[Các cậu cãi nhau sao?]"
Ngụy Thanh Chu nhìn những chữ này, không biết phải trả lời thế nào, nàng nhìn chằm chằm vào màn hình, hồi tưởng lại buổi tối hôm đó, khi mọi thứ kết thúc trong không vui, nhưng cuối cùng, nàng vẫn không nói gì.
Vô thanh thắng hữu thanh.
Bạch Tuế An không thể ngừng tò mò, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng có cơ hội — nàng ăn sinh nhật!
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ đến nhà cũ của mình tham gia một buổi tiệc sinh nhật, rồi mới có thể đi chơi," Bạch Tuế An nói, hơi thiếu kiên nhẫn. Buổi tiệc sinh nhật chắc chắn sẽ toàn là người lớn, tìm ba nàng để bàn chuyện làm ăn, nàng không quen biết ai, còn phải giả vờ cười nói ứng phó, thật mệt mỏi.
Mạnh Lưu Cảnh biết sinh nhật yến hội là sự kiện lớn, gia đình cô, ba mẹ, ca ca, cùng Bùi Dung Triệt, Phương gia, Lâm gia đều sẽ có mặt. Bạch Tuế An cũng ở Hạc Thành, gia đình nàng là một gia đình rất có thế lực, vì vậy cuộc tụ hội này chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia.
Ngụy Thanh Chu ngẩn người ra, Bạch Tuế An nhìn qua nhìn lại hai người ở giữa, khuyến khích: "Lão đại, ngày đó cậu và học ủy cũng không thể rời khỏi tớ! Nếu không tớ tự mình cùng những người đó giao thiệp, càng vất vả!"
Hai người vô thức nhìn nhau, rồi nhanh chóng quay đi. Ngụy Thanh Chu không kìm được sự mất mát trong lòng, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Được
Sinh nhật yến hội dự kiến tổ chức trong kỳ nghỉ đông, thời điểm này rất thuận tiện để mọi người cùng mang theo trẻ nhỏ đến tham dự.
Năm nay, tất cả bọn họ đều nghỉ đông và trở về Dung Thành. Trước một ngày của sinh nhật yến hội, Mạnh Lưu Cảnh và tài xế đón Ngụy Thanh Chu, đưa nàng đi thử lễ phục.
Trên xe, hai người ngồi ở hàng ghế sau, không khí có phần im lặng hơn bình thường. Đã hơn một tháng trôi qua, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn không có dấu hiệu nào khởi sắc. Ngụy Thanh Chu mỗi đêm đều mơ thấy Mạnh Lưu Cảnh, mơ thấy cô với vẻ mặt khổ sở hôm đó, rồi nói với nàng:
"Ngụy Thanh Chu, bây giờ tớ không cần cậu nữa, tớ phải đi."
Sau đó, nàng tỉnh dậy, trong lòng đầy phiền muộn.
"...... Ngụy Thanh Chu?" Mạnh Lưu Cảnh gọi tên nàng, Ngụy Thanh Chu bừng tỉnh, theo bản năng đáp lại: "Làm sao vậy?"
Mạnh Lưu Cảnh không hiểu nàng đang nghĩ gì, chỉ tiếp tục nói: "Cậu và tớ lễ phục đều để chung một chỗ, cậu đi thay trước, sau đó tớ sẽ thay."
Ngụy Thanh Chu ngập ngừng một lát, chỉ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, xác nhận.
"Cậu và tớ" là có ý gì? Vì sao không phải là "Chúng ta"?
Mạnh Lưu Cảnh thấy nàng lạnh lùng và trả lời ngắn gọn như vậy khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cảm giác của cô là không khí giữa họ quá nghiêm túc, nhưng cô lại không biết mình nên làm gì.
Cả hai tiếp tục im lặng cho đến khi tới nơi, lên lầu 3, rồi được giám đốc dẫn vào phòng thay đồ.
"Các cô cứ tự nhiên, nếu có yêu cầu gì, có thể gọi điện cho tôi."
Cửa phòng đóng lại, Mạnh Lưu Cảnh hít nhẹ mũi một hơi, cảm thấy không tự nhiên: "Cậu đi thay trước đi, tớ sẽ đợi một lát."
Cô hít mũi vì thấy không thoải mái, mỗi khi thấy không thoải mái là cô lại có hành động nhỏ này.
Ngụy Thanh Chu buồn bã —— tại sao cậu ấy lại không được tự nhiên khi ở cùng không gian với mình?
Khi nàng xoay người để chuẩn bị thay đồ, cảm giác bị quan sát rõ ràng lại càng khiến nàng cảm thấy bức bối.
Ngụy Thanh Chu không tập trung vào việc thay đồ, nàng chỉ tùy ý chọn vài món rồi vào phòng thay đồ.
Mạnh Lưu Cảnh ngồi ngoài đọc tạp chí, chỉ một lúc sau, Ngụy Thanh Chu từ trong phòng thay đồ cất giọng nhỏ nhẹ, có phần yếu ớt: "Mạnh Lưu Cảnh."
Mạnh Lưu Cảnh hơi run tay: "Chuyện gì?"
"Cậu đến giúp tớ một chút."
Mạnh Lưu Cảnh không thể không đứng dậy, vặn cửa phòng thay đồ.
Ngụy Thanh Chu lúc này đang mặc một chiếc váy kim sắc, phần vai của váy nhẹ nhàng mỏng manh, để lộ bả vai mượt mà, eo thắt lại bởi một dải lụa mảnh, tạo thành một đường cong tinh tế. Dáng người nàng thon gọn, đôi chân dài thẳng tắp, bụng không có chút mỡ thừa nào. Dù tóc chưa được tạo kiểu, chỉ buông lơi tự nhiên sau đầu, nàng vẫn toát lên vẻ quyến rũ.
Cô liếc nhìn mành, tâm trạng nóng bừng, mặt cũng nóng bừng.
Ngụy Thanh Chu cúi đầu nhìn phía sau chiếc khóa kéo, nhìn cô vào trong, rồi rũ mắt che giấu sự xấu hổ trong lòng: "Giúp tớ kéo một chút."
Nàng nhớ lại lời khuyên của Bạch Tuế An mấy ngày trước, nhưng không dám làm quá, chỉ để lại một khoảng trống mười cm cho Mạnh Lưu Cảnh "giúp đỡ".
Mạnh Lưu Cảnh như thể vừa tỉnh khỏi giấc mộng, cảm thấy ngượng ngùng vì sự xao xuyến trong lòng, bước tới phía sau nàng và nhẹ nhàng kéo khóa, từ từ kéo đến đỉnh.
Ngụy Thanh Chu nghe được âm thanh, nàng biết Mạnh Lưu Cảnh đã kéo xong, nhưng không nói gì, bởi vì hai người đã lâu không có gần gũi như vậy.
Mạnh Lưu Cảnh cũng nhìn thấy mình đã kéo xong, nhưng cũng không có ý định dứt khoát mà rời đi ngay.
Cô cảm thấy tiếc nuối và thậm chí nghĩ rằng, nếu Ngụy Thanh Chu chọn người phù hợp với mình ngay từ đầu, liệu người ta có thể xuất hiện sớm và đưa nàng đi, để nàng không càng ngày càng lưu luyến, khó lòng buông bỏ.
Hai người im lặng lâu, dường như thời gian trôi qua quá lâu, và im lặng giữa họ cũng trở nên ngượng ngùng.
Mãi cho đến khi Bạch Tuế An gõ cửa: "Các cậu ổn chứ? Tớ vào được không?"
Mạnh Lưu Cảnh bỗng chốc hoàn hồn, đang định vội vã đi ra ngoài thì ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân của Bạch Tuế An, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Ôn Nhu tỷ? Hay là lão đại? Ai đang ở trong đó vậy?"
Hai người trong phòng thay đồ liếc mắt nhìn nhau, Mạnh Lưu Cảnh nhanh chóng đáp lại: "Tớ, có chuyện gì?"
Bạch Tuế An ngồi xuống sofa, thuận miệng trả lời: "Không có gì đâu, chẳng phải cậu với Ôn Nhu tỷ đi cùng nhau sao? Sao giờ lại chỉ có một mình cậu thay đồ thế?"
Mạnh Lưu Cảnh không lên tiếng, không biết phải trả lời thế nào.
May mà Bạch Tuế An chỉ là thuận miệng hỏi để giết thời gian, cũng không để tâm, lại tiếp tục nói: "Hai cậu cãi nhau à? Sao dạo gần đây tớ cứ thấy không khí giữa hai người có gì đó không đúng?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro