Chương 143: Xinh đẹp
An Lâm còn chưa đi xuống thang lầu chợt nghe thấy Hoa Thắng Hàm hưng phấn kinh hô:
"Có rồi, có rồi!"
Ngay sau đó chính là Thượng Vị Ngải không hề cố kỵ mà cười to hỏi lại:
"Ôi ~ được mấy tháng rồi a?"
Mà lúc này đây lại kỳ quái không có nghe thấy Hoa Thắng Hàm tức giận phản kích, ngược lại là lạnh lùng cười bình tĩnh , nói ba chữ.
"Thượng mập mạp."
Tiếp đó là tiếng Thượng Vị Ngải rống giận, cùng tiếng đồ vật va chạm loảng xoảng, trong lòng quýnh lên An Lâm nhanh chóng chạy xuống lầu, lúc tới cửa, thần kinh khẩn trương mới nháy mắt thả lỏng.
Chỉ thấy Thượng Vị Ngải đỏ mặt điên cuồng đuổi theo Hoa Thắng Hàm cũng đúng lúc này thét lên:
"Đem bút ký trả lại cho ta! !"
"Dựa vào cái gì ~ đây cũng không phải bút ký của ngươi."
Hoa Thắng Hàm giống như 'lão Ngoan Đồng', chính là không chịu trả lại, mặc dù bị Thượng Vị Ngải truy đến nỗi hồng hộc thở gấp.
*nguyên văn: lão tiểu hài
Hai người cách một cái sô pha bị lật nghiêng , đều tự thở gấp, mà An Lâm cũng hoàn toàn không có ý tưởng dẹp đoạn , dựa vào cửa, nhìn đến hai người đổ mồ hôi đầm đìa , ngươi truy ta chạy, nhưng trên mặt lại không hề một tia biểu tình.
"Hoa tỷ tỷ. . . . . . Thừa dịp hiện tại đem quyển sổ trả lại cho ta, ta ngày. . . . . . Ngày sau sẽ giới thiệu cho ngươi một ca ca tốt. . . . . ."
"Thượng mập mạp! Ngươi tái kêu lão tử một tiếng tỷ tỷ, lão tử gọi ngươi cả đời béo. . . Béo ú !"
Thượng Vị Ngải tức giận một ngụm tức giận hít vào trong phổi, nửa ngày không thể thở ra đến, tựa hồ như muốn xuất huyết bên trong . . . . . .
"Ngươi có loại tái kêu một tiếng!"
"Béo. . . . . ."
Thừa dịp Hoa Thắng Hàm phân thần, Thượng Vị Ngải từng bước xông lên, giật lấy nhật kí, Hoa Thắng Hàm phản ứng cũng mau nâng tay một chắn, lại không dự đoán được Thượng Vị Ngải nhấc chân nhất giẫm, chân phải mãnh ăn một lần đau.
Hoa Thắng Hàm hô một tiếng vội vàng rụt chân, lại không nghĩ rằng Thượng Vị Ngải xem xét đúng thời cơ, dùng sức giẫm, Hoa Thắng Hàm cố hết sức cũng không đấu lại, thân hình nhoáng lên một cái, lại vẫn là tay mắt lanh lẹ 'thâu long chuyển phượng' bút ký đang cầm trong tay, lại không nghĩ đến bị Thượng Vị Ngải nghi binh mà lừa gạt, bút ký còn chưa kịp nắm chặt đã bị đối phương một cước đá bay đi ra ngoài, vừa lúc được An Lâm tiếp được.
Mà hai người rất nhanh liền theo một màn diễn biến 'ngươi công ta thủ', tới tới lui lui, thế nhưng hoàn toàn đã quên bản bút ký. . . . . .
An Lâm nhìn thoáng qua hai người, bình tĩnh ngồi ở một bên sô pha mà xem bút ký.
Không bao lâu Hoa Thắng Hàm một tiếng kêu thảm liền ngã ở dưới chân nàng, theo sau chính là Thượng Vị Ngải đắc ý mà tùy tiện cười to.
An Lâm khe khẽ thở dài, một lần nữa đem tầm mắt chuyển qua trên bút ký, cho nên nói, bọn họ còn đều quá yếu. Theo thời gian trôi qua, so với Thượng Vị Ngải thậm chí so với Tần Nam , người hoặc xác sống cường đại sẽ càng ngày càng nhiều.
"Phải biến cường a. . . . . ."
An Lâm thì thào tự nói , cũng nói trúng rồi tâm sự của Hoa Thắng Hàm cùng Thượng Vị Ngải , Hoa Thắng Hàm một chiêu 'diều hâu xoay người' một lần nữa đứng lên.
"Chờ gặp lại Tần Nam, ta nhất định phải cùng hắn so chiêu!"
Nói xong vẻ mặt chờ mong, hắn muốn khẩn cấp biến cường, sau đó nhìn đến vẻ mặt đối phương một bộ kinh ngạc.
Lại nói tiếp. . . . . . Hắn cho đến bây giờ vẫn chưa thấy qua khuôn mặt của Tần Nam a ~! Nghĩ nghĩ lại đem tầm mắt chuyển hướng về phía An Lâm, tò mò nhưng lại không thể hỏi ra miệng.
"Tần Nam? Là ai a?"
Thượng Vị Ngải nghỉ ngơi một trận , lại tiếp tục gặm khoai lang, cái mồm nhóp nhép kia tựa hồ sẽ không thể yên tĩnh được, người này đã không phải là cấp bậc 'thùng phuy', quả thực chính là 'cái bụng không đáy'.
Hoa Thắng Hàm ở trong lòng âm thầm buồn nôn một phen, sau đó buồn bực, hừ lạnh:
"Đương nhiên là lão Đại của chúng ta a ~, với hắn mà nói ngươi cùng lắm cũng chỉ đỡ được nửa chiêu ~"
Trong lòng Hoa Thắng Hàm , An Lâm là nhà vua, mà Tần Nam chính là tướng quân.
*nguyên văn: chính phủ-quân đội
"Oh ~ người đó ~ hình như là đối tượng của An Lâm Tỷ a~!"
Thượng Vị Ngải như vậy vừa nói, Hoa Thắng Hàm nhất thời kinh giác, kẻ mộc đầu này khi nào thì lại ranh mãnh như vậy ?
"An Lâm Tỷ, đối tượng của ngươi, bộ dạng suất không?"
Đúng vậy ~! Bộ dạng thế nào a ~!
Mặc dù đang ở trong lòng khinh bỉ một phen Thượng Vị Ngải thật bát quái, bất quá Hoa Thắng Hàm đồng dạng muốn biết đáp án, vì thế hai người đều mong chờ An Lâm.
Tầm mắt bén nhọn duy trì rất lâu, An Lâm tránh ở phía sau bản bút ký cũng khá lâu, lại không nghĩ tới này hai người bát quái đến nỗi có thể kiên nhẫn chờ đợi như vậy, liền muốn đem đề tài xả tới trên bản bút ký.
"Ta mới vừa nhìn thấy trên bản ghi chép có đề cập đến một loại dị năng bất đồng. . . . . ."
Mà hai người nọ cũng liền không biết đáp án sẽ không buông tha, đề tài nháy mắt cũng đánh lạc hướng không nổi nữa. . . . . . Chỉ phải khe khẽ thở dài, khép lại bút ký, mặt mang mỉm cười thong dong đáp lại hai chữ:
"Không suất."
* suất : đẹp trai
Nhận được vẻ mặt hai người vừa kinh ngạc vừa thất vọng, lại bổ sung nói:
"Nhưng xinh đẹp."
Nói xong đứng dậy, đem bút ký ném tới trong tay Thượng Vị Ngải, liền vào phòng ngủ, chỉ để lại một câu:
"Khuya rồi, ngày mai tái thảo luận."
Hoa Thắng Hàm cùng Thượng Vị Ngải hai mặt nhìn nhau một trận, suy nghĩ thoáng chút mù mờ, nhưng ẩn ẩn đều cảm thấy được giống như phát hiện một điểm rất đáng sợ. . . . . .
Chẳng lẽ. . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Hắt xì!"
Liễu Diệp suy nghĩ thất thần, lại bị một tiếng hắt xì đột ngột khiến cho hồi thần, quay đầu nhìn lại mới phát hiện một người bưng cơm hộp xuất hiện ở trước cửa cách ly- Tư Đồ Uyển.
Trong lòng một trận rối rắm. . . . . .
Vừa rồi tất cả mọi người vội vàng ứng đối Tần Diệp, cơ hồ cũng chưa chú ý tới Tư Đồ Uyển, nghĩ đến một khắc trước, chính mình cực lực che dấu mạch máu trên người, cũng không biết Tư Đồ uyển suy nghĩ cẩn thận không, bất quá nói như thế nào đều là bác sĩ thiên tài, hẳn là cũng đoán được.
Cứ như vậy, rối rắm .
Không biết vì cái gì Liễu Diệp đánh đáy lòng có chút bài xích khi đối mặt Tư Đồ Uyển.
"Ta. . . . . . Làm chút mỳ, ngươi ăn không?"
Nhìn thấy Tư Đồ Uyển run rẩy đem cơm hộp đưa tới cách đó không xa, khoảng cách không gần không xa, lưu chừng một khoảng cách mà một người có thể khẫn cấp chạy trốn. Ít nhất, nàng một tay trảo không được người, cũng tiếp không đến cơm hộp.
Nhất thời buồn bực, thu hồi tầm mắt, đáp lại một câu:
"Cám ơn, không cần."
Nếu sợ nàng, còn đưa đồ ăn làm gì ? Biết rõ nàng là mẫu thể, ăn hay không ăn có gì khác nhau?
"Nhưng. . . . . . Ngươi hai ngày qua cũng chưa ăn cái gì. . . . . ."
Tư Đồ Uyển không nghĩ tới chính mình chỉ là nhiều lời một câu, khiến cho Liễu Diệp lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Kia. . . . . . Ta giúp ngươi hâm nóng, ngươi đói bụng. . . . . ."
Liễu Diệp đáy lòng cố nén lửa giận bị Tư Đồ Uyển này một câu chọc phát hỏa.
"Ta nói. . . . . . Ngươi nếu sợ chết liền tránh đi, ta thấy ngươi cũng phải tự giác muốn quanh quẩn ở đây, ta cùng xác sống giống nhau, đều là kẻ ăn thịt người, hiểu không ?"
"Đinh ~"
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, Liễu Diệp cũng lười tái để ý Tư Đồ Uyển bộ dạng Đại tiểu thư như vậy, đứng dậy cấp tế bào kí chủ cho Tần Diệp.
"Ta không sợ ngươi."
Phía sau truyền đến thanh âm biện bạch yếu ớt của Tư Đồ Uyển, nghe vậy Liễu Diệp chính là lạnh lùng cười, phớt lờ.
Mãi sau khi cấp Tần Diệp hoàn , quay người lại, còn chưa nhìn rõ thì Tư Đồ Uyển đã đi đến trước mặt chính mình, đã bị một trận mùi hương kích thích khiến cho nhất thời choáng váng, cả người đều đứng không vững , ngã ngồi trên mặt đất.
Sau đó Liễu Diệp liền thấy Tư Đồ Uyển ngồi chồm hổm thân đem cơm hộp phóng tới trước mặt chính mình, một đôi mắt to, tràn đầy giận dữ mà nói:
"Nơi này vừa lúc ở đầu gió, hương vị dễ ngửi không?"
Một câu như vậy, Liễu Diệp liền choáng váng , nhắm lại mắt, mà Tư Đồ Uyển cũng một tiếng hừ nhẹ, ly khai.
Mãi sau khi con người đi rồi một hồi lâu, Liễu Diệp vẫn cảm thấy choáng váng nhức đầu, thậm chí còn buồn nôn đến muốn mửa ra . . . . . . . . . . . .
Tưởng tượng đến chính mình trách lầm người nọ, còn nổi giận đùng đùng, Liễu Diệp nhăn mặt hoãn hảo một trận, mới cảm giác hơi thoải mái một chút, cả khuôn mặt đã nổi lên một tầng hồng du. . . . . .
Ác. . . . . .
Lại có điểm muốn ói ra. . . . . . . . . . . .
Tần Nam ngồi trước màn hình đem hai người hỗ động xem xét từ đầu đến cuối , không khỏi có chút lo lắng hỏi:
"Liễu Diệp không có vấn đề đi."
Long Hương vừa thật cẩn thận đem thuốc thử cho vào bình thuỷ tinh, một bên khẳng định , hồi đáp:
"Sẽ ghê tởm mê man một trận, không có vấn đề gì lớn."
"Thứ này có thể đối phó được mẫu thể mẫu trùng rồi sao ?"
Tần Nam tò mò hỏi
Long Hương nghe xong cười cười, nói:
"Nào có dễ dàng như vậy, chất xát lên trên người Tư Đồ Uyển kỳ thật là một dịch tiết của một con mẫu trùng, những con mẫu trùng cùng loại sẽ xem chất này như chất thải, cũng đem mùi này cho rằng vũ khí. Tuy rằng loại chất này đối nhân loại vô hại, đối mẫu thể cùng mẫu trùng đều có tính kích thích rất mạnh, nhưng tốc độ bốc hơi rất nhanh, cho nên duy trì không được bao lâu, không có khả năng dùng trên quy mô lớn để đối phó mẫu thể cùng mẫu trùng."
Long Ngải nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái Liễu Diệp trên màn hình đã một lần nữa đứng lên , lạnh lùng nói:
"Chuyện tối trọng yếu, chỉ sợ là ngươi căn bản không thể điều chế chất này bằng phương pháp nhân tạo, đúng không. . . . . ."
"Đúng một chút ~"
Long Hương quay đầu nhìn Long Ngải vẫn đang mang vẻ mặt lạnh lùng , cười cười khen ngợi: "Rất thông minh."
Nhưng Tần Nam nghi hoặc , vẫn cảm thấy được đã nghĩ tới một điểm trọng yếu.
"Vì cái gì không thể điều chế ?"
Vấn đề của Tần Nam vừa lúc cũng là chuyện Long Ngải muốn biết , tầm mắt cũng không khỏi rơi xuống trên người Long Hương.
Mười mấy năm qua , trong phòng thực nghiệm này, Long Hương đã làm gì, nghiên cứu cái gì, lại biết được cái gì, đều là nàng bức thiết muốn biết rồi lại không thể hiểu rõ, trừ phi Long Hương chính mình nguyện ý nói, nếu không nàng có thể lập vô số lời nói dối.
Nghĩ đến đây Long Ngải cũng muốn làm không rõ ràng lắm chính mình đang chờ mong cái gì, nếu dự đoán được đối phương nói ra có thể là nói dối, nàng lại ở chờ mong cái gì?
Dù sao đều là giả . . . . . . . . . . . .
"Bởi vì chúng ta vốn rất vô tri."
Đáp án này của Long Hương khiến Long Ngải nao nao, lưu ý đến Long Hương quay đầu hướng bên kia lẳng lặng nhìn nhìn gì đó, liền mau từng bước quay lại tầm mắt, chuyên chú nhìn về phía mẫu vật đặt dưới kính hiển vi, nhưng nhìn thấy gì, nàng lại một chút ấn tượng đều không có.
Chính là liên tiếp suy nghĩ, những lời này một chút cũng không giống những lời mà Long Hương có thể nói ra.
Nhìn thấy Long Ngải vẻ mặt lãnh đạm chuyên chú nghiên cứu, Long Hương cũng quay lại tầm mắt, nhìn đến ba đĩa mẫu vật trước mắt , có chút đăm chiêu.
Trong đĩa mẫu vật , có một giọt máu đen đã đặc lại, nằm trên một khối da thịt, tựa như một giọt nước đọng trên lá sen.
Thẳng lưng, Long Hương ở ba đĩa mẫu vật khác nhau, nhỏ vào một lượng máu xác sống ngang nhau.
Cơ hồ chính là máu tích lạc , kia trong khoảnh khắc, trong đĩa này đã xảy ra kịch liệt phản ứng, mùi prô-tê-in bị cháy khét liền xông vào mũi, thanh âm xèo xèo thu hút lực chú ý của Long Ngải cùng Tần Nam.
Đối diện tầm mắt hai người, Long Hương nửa thật nửa đùa, cho ra một kết luận:
"Xem ra huyết của Tần Nam đối xác sống mà nói tựa như địa ngục."
Điểm này không cần Long Hương nói, hai người đều rất rõ ràng. Chẳng những xác sống sợ, ngay cả động vật cùng côn trùng biến dị đều sợ hãi.
Nhưng đây là vì cái gì ?
Đây mới là chuyện các nàng muốn biết, hơn nữa càng muốn hiểu rõ.
Long Hương không thèm để ý vẻ mặt hai người thất vọng, mở ra máy tính , tinh tế xét, vừa rồi kia trong khoảnh khắc , những ảnh đã chụp được , cùng với bản ghi chép vi mô.
Phản ứng rất nhanh cũng thực kịch liệt, còn có khói bốc lên làm cho người ta không thể thấy rõ ràng cụ thể, nhưng số liệu đã chỉ rõ ra cả quá trình prô-tê-in tiêu vong .
Thật sự là một phương thức công kích kỳ quái.
Công kích prô-tê-in.
Nghĩ nghĩ lại nhìn thoáng qua Tần Nam, lại đem tầm mắt chuyển tới trên người Liễu Diệp cùng Tần Diệp qua màn hình.
Vấn đề đã đến.
"Ta nhưng thật ra nghĩ đến một cái biện pháp, có lẽ có thể khiến cho chúng ta ở trong thời gian ngắn nhất biết rõ ràng Tần Nam là cái gì."
Đề nghị này của Long Hương nháy mắt khiến Long Ngải cảnh giác lên, cũng hoàn toàn gợi lên hứng thú của Tần Nam .
"Ngươi muốn làm gì?"
Long Hương nhìn thoáng qua Long Ngải một bộ khẩn trương , ảm đạm cười mà khuyên nhủ:
"Ngươi không cần khẩn trương, nếu ngươi cảm thấy được đề nghị của ta không ổn, vậy thì không làm là được."
Long Hương không sao cả, nhún nhún vai, chờ Long Ngải lên tiếng, này vừa nói đã đem tất cả vấn đề đều đẩy lên trên người Long Ngải.
"Hảo, ngươi nói đi."
Long Ngải đơn giản cũng buông xuống công tác trên tay, hai tay vây quanh, quay đầu.
Chỉ thấy Long Hương từ trong túi lấy ra một kết tinh màu xám.
Chính là một trùng noãn vẫn trong trạng thái hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro