Chương 27: Rời nhà


Đem kế hoạch đã bàn bạc xong báo cho cha mẹ biết, cũng không gặp phải khó khăn gì, đối với vấn đề Nghiêm Nhã tất nhiên là lưu lại, quyết định của An Lâm quả nhiên là lưu lại, mà nàng cũng không có ngăn cản, chính là bình tĩnh mà quan sát biến hóa.

Bởi vì sắc trời đã tối muộn liền quyết định ngày mai mới xuất phát, bệnh tình của tiểu Trần An nhờ uống thuốc sau đó rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, thừa dịp An Lâm cùng Nghiêm Nhã bận bịu thu thập hết thảy, nàng vào phòng ngủ.

Nhìn thấy bộ dáng mẫu thân cẩn thận chăm sóc tiểu Trần An , mới phát giác mẫu thân đã già đi rất nhiều, trước kia một đầu tóc đen cũng bắt đầu pha chút hoa râm, mấy ngày qua liên tiếp thiếu ăn khuyết uống người cũng gầy hẳn đi.

Nhận thấy nàng tiến vào, mẫu thân ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, không nói gì thêm. Cảm giác được mẫu thân đối với nàng không tín nhiệm, đều không có yêu thích cũng không có chán ghét, chính là cảnh giác bởi vì hiện tại nàng chỉ là một người xa lạ không đáng tín nhiệm . . . . . .

Tuy rằng, biết mẫu thân làm như vậy coi như là khẳng định nàng đã ngụy trang hoàn mỹ không một chút sơ hở, nhưng là nhiều ít vẫn có chút ghen tị với tiểu Trần An nằm ở trên giường.

Đang lúc muốn xoay người đi ra ngoài, lại không ngờ bị mẫu thân gọi lại

"Ngươi chờ một chút."

Nàng dừng lại bước chân, xoay người, chờ mẫu thân đặt vấn đề.

"Tiểu Tần, chuyện mấy ngày trước đây bá mẫu thực thật có lỗi, ngươi coi như bá mẫu tính tình không tốt, ở trong này bá mẫu cho ngươi bồi cái không phải."

Như thế nào lại như vậy!

Nghe thấy lời của mẫu thân, nàng liên tục xua tay, nàng không cần mẫu thân phải nhận lỗi! Mẫu thân lại không có làm sai cái gì! ! Nhìn thấy mẫu thân vẻ mặt chính sắc là muốn nhận lỗi, nhìn thấy của nàng trong mắt có áy náy, cũng có tự trách. Này không đúng! Tính cách của mẫu thân nàng rất hiểu, lòng ngay dạ thẳng có cái gì nói cái đó, chính mình không có sai nhất định sẽ không nhận lỗi nhận thua!

Cứng cỏi, mạnh mẽ, dũng cảm, đây là mẫu thân trong ấn tượng của nàng!

Vì cái gì hiện tại sẽ đối nàng nhận lỗi? Rõ ràng không có làm sai! Nghĩ tới nghĩ lui, nàng mới tỉnh ngộ vì cái gì mẫu thân chỉ muốn đối với nàng nhận lỗi, nghĩ thông suốt kia trong nháy mắt thật giống như bị người dội từ đầu đến chân một thùng nước lạnh. . . . . .

"Tiểu Tần, ngươi có thể thay Hạ Diệp tới cứu chúng ta hai cái lão già này, bá mẫu thực cảm kích ngươi, tuy rằng, không biết kia nha đầu cùng ngươi làm cái gì giao dịch. . . . . ."

Nói xong mẫu thân chôn xuống đầu.

"Ngươi nếu cảm thấy khó xử tùy thời có thể đi, bá mẫu sẽ không trách ngươi. Nhưng là. . . . . ."

Ngay lúc nói đến "nhưng là", ngữ khí của mẫu thân không hề nhu hòa, minh xác mà cường ngạnh.

"Đừng khó xử An Lâm."

Nghe xong mẫu thân nói xong, nàng thật lâu không biết phản ứng như thế nào, thật lâu sau đó, mới gật gật đầu rời khỏi cửa phòng. . . . . .

Nguyên lai, nàng bây giờ ở trong mắt mẫu thân là cái dạng này a ~ có điểm lòng chua xót, có điểm ủy khuất, nhưng này hết thảy ở thật sâu thở ra một ngụm xong đều tan thành mây khói. Lúc trước khi quyết định làm như vậy cũng đã dự đoán được, hiện tại thương tâm ủy khuất cũng không tính là gì ~! Dứt bỏ ủy khuất cùng lòng chua xót trong lòng, bắt tay vào bắt đầu thu thập đồ đạc linh tinh.

Bận rộn cho đến lúc sắc trời hoàn toàn tối đen, mới tự trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng như mọi khi ngủ phòng khách, An Lâm cùng Nghiêm Nhã một gian, cha mẹ thì mang theo tiểu Trần An. Đợi cho tất cả mọi người ngủ say rồi, nàng mới lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Đêm khuya tối đen một mảnh, huyết tinh tràn ngập hơi thở, tâm xao động bất an, cùng với dục vọng từ đáy lòng dần dần bốc lên, khiến nàng bước nhanh ly khai tiểu khu. Cũng chỉ có tại đây, trong một thế giới hoàn toàn hắc ám, nàng mới dám triển lộ dục vọng của bản thân, bản tính, không hề cố kỵ săn bắn cùng cắn xé, theo chính mình khát vọng điên cuồng, cảm giác mơ hồ lại đánh tới, lập tức đem suy nghĩ tùy tiện làm bậy của nàng thức tỉnh.

Có chút nhíu mi, nhìn thấy bên người một khối "xác sống" đã bị ăn, ném xuống trong rảnh tay phần thịt nát còn sót lại, lau khóe miệng, trong lòng vì cảnh tượng vừa rồi thiếu chút nữa lại một lần trở nên chết lặng mà kinh hãi!

Đúng vậy, ăn có thể khiến cảm giác đói khát của nàng giảm bớt, lực lượng cũng sẽ ngày càng tăng trưởng. Nhưng là mỗi một lần ăn lại giống như đi trên một con đường tràn đầy bẩy rập , nếu nàng không hề cố kỵ mà thác loạn, sẽ rơi vào sâu trong một cái bẩy rập không thấy đáy . . . . . . Trở nên chết lặng? ! Trở nên cùng. . . . . .

Nghĩ đến kết quả có thể xảy ra, thân hình liền chấn động!

Đứng dậy, từ bỏ săn cắn, ngược lại tiếp tục đi đến chỗ lúc nãy nghĩ tới. Nàng rất rõ ràng cảm giác đói khát của mình, tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng là khi cắn xé kia phân khoái cảm thật giống như thuốc phiện [2], một khi dính vào liền khó có thể từ bỏ! Chính mình như vậy khiến nàng cảm thấy rất xa lạ, ý chí của nàng lực luôn luôn không mạnh, nếu có một ngày nàng nhịn không được đưa tay cào xé người thân bên cạnh, lúc đó làm sao đây ? !

[2] nguyên văn : băng độc=ma túy, chất gây nghiện

Nghĩ đến đây bước chân thoáng chốc ngừng lại, cũng gần là ngừng như vậy một chút.

Đủ rồi!

Hiện tại không cần phải nghĩ đến lúc đó! Nhanh chóng đưa sự tình làm xong, để tránh trong thời gian lang thang về nhà lại bị người phát hiện!

Áp chế xuống ý nghĩ linh tinh trong đầu, cước bộ dần dần nhanh hơn, chỉ chốc lát sẽ tới một trạm xăng dầu cách nhà gần nhất, điều tra một phen sau khi xác định không có người, lấy hai thùng xăng liền rời đi . Trở lại tiểu khu đem xăng giấu ở trên xe vận tải, nhân tiện giải quyết xong hết đám "xác sống" trong hành lang và ga ra, mới trở về nhà.

Về đến nhà đã là rạng sáng ba giờ, lặng lẽ vào nhà, cuộn người ở sô pha một góc ngủ một chút. Chờ đến khi nàng mở mắt, Nghiêm Nhã đang đứng ở trước mặt nàng, một tay đang nhấc lấy vành mũ, chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực có thể vạch trần mũ của nàng.

Nghiêm Nhã không dự đoán được Tần Nam lại đột nhiên tỉnh lại, động tác trên tay cũng liền dừng một chút. Ngay lúc Nghiêm Nhã thất thần, bên dưới mũ, ánh mắt ác ma phía bên trong lại dọa tới Nghiêm Nhã cả người run lên, nháy mắt liền buông lỏng tay ra, phản xạ tính lui về phía sau. Khiến cho Nghiêm Nhã sợ tới mức không nhẹ, Tần Nam sắc mặt nháy mắt hạ xuống băng điểm, nàng chẳng quan tâm, không thanh không hầu không có nghĩa là nàng không có tính tình! Không có điểm giới hạn !

Lúc này đây là nàng trùng hợp tỉnh dậy, gặp được . Nếu là về sau không cẩn thận bị ba mẹ thấy . . . . . .

Nàng nhất định sẽ giết Nghiêm Nhã!

Sát ý nồng đậm khiến Nghiêm Nhã theo bản năng cảm thấy được nguy hiểm, từng bước thối lui thẳng đến đụng phải An Lâm mới ngủ dậy. Kinh hoảng kêu lên tiếng, tiếng kêu của Nghiêm Nhã đánh thức Hạ ba cùng Hạ mẹ, hai người đều vội vàng chạy tới phòng khách xem xét. Điều này làm cho Tần Nam càng thêm chán ghét Nghiêm Nhã, đứng dậy sửa sang lại tấm chăn, chờ đợi Nghiêm Nhã tự mình nói ra mục đích để giải thích.

An Lâm nhìn nhìn Nghiêm Nhã cùng Tần Nam hai người, nhìn thấy người sau đó cũng không có ý muốn nói chuyện với nhau, liền cùng Nghiêm Nhã nói vài câu liền lôi kéo người đi chuẩn bị điểm tâm .

Trong lúc Tần Nam cùng Hạ gia hai lão ngồi bàn bạc lại kế hoạch một lần cuối, An Lâm ở phòng bếp cùng Nghiêm Nhã đun nước nấu mì.

"Tiểu Nhã, vừa rồi ngươi cùng Tần Nam rốt cuộc phát sinh chuyện gì?" Nghiêm Nhã nhìn qua bất quá mười / tám / chín tuổi, sau khi biết tuổi của An Lâm cũng kêu An Lâm một tiếng "Tỷ".

"Ta bất quá là muốn xem hắn mặt mũi ra sao, ai biết hắn bộ dáng một bộ muốn giết người !"

Nói xong Nghiêm Nhã nhớ lại vừa rồi Tần Nam ánh mắt như cũ nhịn không được cả người run lên.

"An Lâm Tỷ, ngươi như thế nào nhận thức hắn ?"

Nghiêm Nhã đối An Lâm ánh sáng so sánh với Tần Nam hảo nhiều lắm. . . . . . Đầu tiên, An Lâm không lấy nàng làm vật hi sinh. . . . . .

"Kỳ thật đối với người khác rất tốt , chính là không muốn giải thích, cũng không giỏi biểu đạt."

Dừng một chút An Lâm mặt mang mỉm cười, nhắc nhở nói:

"Còn có, hắn không thích cùng con người tiếp xúc, cũng không nguyện ý bại lộ bộ dáng của chính mình , ngươi muốn cởi bỏ mũ của hắn, hắn tự nhiên sẽ sinh khí."

Nghiêm Nhã nhìn thấy An Lâm tươi cười, nhất thời cảm thấy được giống như đặt mình dưới ánh dương quang ấm áp , vốn tưởng rằng là một cái tươi cười bình thường , nhưng là thật lâu sau đó Nghiêm Nhã vẫn nhớ rõ nụ cười này khiến nàng cảm giác lâng lâng dào dạt, tại đây trong "tận thế" làm cho người ta thấy được một tia hy vọng.

"Sinh khí?"

Nghiêm Nhã tức giận hừ một tiếng:

"Kia kêu sinh khí? Ta cũng không hoài nghi hắn hội một đao xử ta ~!"

Nói xong ra sức chọc mì sợi nổi lên trong nồi, quả nhiên có thể trút giận.

An Lâm cười cười, bắt đầu vớt mì sợi, sau đó nhẹ giọng chỉ nói một câu khiến Nghiêm Nhã cũng phải giật mình, vỏn vẹn ba chữ:

"Có lẽ đi ~!"

Cơm nước xong, rốt cục bắt đầu xuất phát, rời đi cái chỗ tạm thời gọi là nhà này. . . . . . . . .

Rời đi nơi này, nơi đã lưu lại vô số hồi ức. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro