Chương 32: Trái với lẽ thường


Rất nhanh mì sợi liền nấu xong, nàng tính ăn tượng trưng một chút, mợ cùng cậu thì tận khả năng khuyên nhủ biểu muội ăn no, điểm này nàng nhìn thấy mà chua xót ở trong lòng. Mợ là một người hay bới móc bắt bẻ, không phải vật hay việc chính mình vừa lòng căn bản khinh thường không thèm nhìn đến, này nhiều ít cũng là tật xấu của nàng, không phải cái mà nàng vừa lòng nàng tình nguyện cái gì cũng không làm, không làm đến hoàn mỹ liền tổng cũng không bỏ xuống được.

Nhưng hôm nay, canh suông mì sợi nước dùng nhạt nhẽo, vô vị thế nhưng mợ cũng luyến tiếc ăn nhiều, điều này lại một lần nữa nhắc nhở nàng con người ở thế giới này biến thành bộ dạng gì . . . . . .

Ngồi cùng bàn ăn mì sợi không thể tránh khỏi việc mợ sẽ hỏi thăm nàng, khi biết được nàng theo đại bộ đội trên thủ đô, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Liên tục nói:

"Hoàn hảo hoàn hảo ~ kia nha đầu ngốc tâm địa rất hảo, ta chỉ sợ nàng chịu thiệt."

Chịu thiệt?

Mợ, ngươi cũng biết lời này đã khiến người trước mắt, chính là người mà mợ đang nói tới- nha đầu ngốc- hiểu rõ, cũng không thể tự nhiên mà tiếp tục ăn. . . . . .

"Đúng rồi, Tần Diệp đâu?"

Mẫu thân vừa thuận miệng hỏi, lại khiến cậu mợ một nhà ba người đều dừng lại động tác, điều này làm cho nàng cùng cha mẹ tâm không khỏi thấp thỏm, nàng nhớ rõ lúc trước khi xem xét trong phòng cũng thiếu mất nhiệt lượng của một người . . . . . .

Cuối cùng Tần Lệ đánh vỡ không khí yên lặng, vô cùng đơn giản thốt ra hai chữ , mang theo phẫn nộ cùng chán ghét

"Đã chết!"

"Ba!"

Biểu muội chỉ mới vừa cất lời, cậu liền một chưởng vỗ lên trên bàn, bởi vì lực lượng to lớn chấn động đến bát đũa cũng thật lâu không thể dừng lại rung động, tiếng vang lớn như vậy cũng không thể che giấu được lời nói của biểu muội, đôi đũa mẫu thân đang cầm ở trong tay lập tức liền rơi xuống đất, mợ thấy vậy vội vàng giải thích:

"Không có, không có, tiểu Lệ đứa nhỏ này nói hưu nói vượn thôi!"

Trấn an vỗ nhẹ bả vai mẫu thân, trong mắt ẩn chứa đau thương, mợ chậm rãi nói:

"Tần Diệp ở đội phòng vệ, một người ở lại."

Cái gì gọi là "một người ở lại"?

"Ta làm sao nói bậy ? Hắn đã quay gót đối chúng ta đoạn tuyệt quan hệ !"

Tần Lệ tức giận đứng lên liền phản bác.

Đoạn tuyệt quan hệ? !

"Đủ rồi! Như thế nào cũng không thể nói ngươi ca. . ."

Cậu tức giận gầm lên giận dữ, cũng không nhẫn nói ra một chữ cuối cùng.

"Ca? Ta mới không có cái loại này ca ca đâu! Ta ca sớm đã chết!"

Khóc rống xong, Tần Lệ liền đóng sầm cửa, vào chính mình phòng ngủ.

Phụ thân nhìn thấy này một bữa cơm biến thành như vậy, cũng buông bát đũa, lấy thân phận trưởng bối, nghiêm mặt hỏi:

"Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Nói rõ cho ta biết!"

Nhìn thấy phụ thân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nàng cũng sợ tới mức không nhẹ, bởi vì nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua phụ thân nghiêm túc. . . . . .

Cho dù vài năm trước bị thân thích nhóm làm cho như vậy khó khăn, bị như vậy đối đãi quá phận, phụ thân cũng chưa từng tức giận đến đỏ mặt, này đột nhiên khuôn mặt nghiêm túc ngược lại làm cho người ta tâm sinh ra sợ hãi.

Cậu cùng mợ hiển nhiên cũng chưa thấy qua phụ thân như vậy, sợ tới mức lập tức thẳng thắn sự tình lý do. . . . . .

Theo như lời cậu cùng mợ kể lại ,càng lúc cơn bực tức trong lòng nàng lại càng thịnh!

Tần Diệp cư nhiên tại đây trong cái dạng này thế giới, bỏ qua một bên cha mẹ không quan tâm, chính mình ngày ngày sống tiêu diêu tự tại !

Liền bởi vì Tần Diệp mặc kệ người nhà, cũng không lấy lương thực về nhà, cậu chỉ có thể một người ra ngoài làm chút công tác duy trì sinh kế.

Tiểu khu này trước kia chính là cư ủy hội quản lý, đồ ăn thống nhất nộp lên tái thống nhất phân phối theo lao động, công việc của cậu đó là dọn dẹp những "xác sống" ngoài cửa, việc này rất nguy hiểm, bởi vì ai cũng không biết được trong đống tử thi trên mặt đất: thi thể người nào là có thể "sống lại", người nào là đã chết, chính là một việc quá mạo hiểm, tùy thời có thể bị ("xác sống") tập kích.

Mà công việc của Tần Diệp chỉ là hộ vệ, phụ trách cảnh giới cùng phòng ngự trong tiểu khu.

Thời gian đầu, đồ ăn coi như sung túc, trên cơ bản không có gặp vấn đề quá lớn, nhưng là một dạo gần đây đồ ăn liền thiếu, mức phân phối nhận được ngay cả một người cũng không đủ, hoàn hảo người ở chỗ lĩnh lương là lão chiến hữu của cậu, nhìn thấy tình huống khó khăn của cậu mới lén giấu những người khác cấp cho cậu nhiều thêm một chút đồ thừa.

Mà Tần Diệp từ khi rời nhà đi rồi, cũng không có lần nào tái con mắt xem qua cậu cùng mợ, mặc dù chạm mặt, nhận được không ngớt chào hỏi cũng không muốn nói chuyện!

Càng là nghe càng là khí!

Nhổm người lập tức đứng lên, cũng đã kinh động đến mọi người trong phòng khách, nhất thời hối hận chính mình tức giận đến mê muội đầu óc. . . . . .

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nàng lập tức hoảng thần, cũng vô pháp mở miệng giải thích. . . . . .

Đúng lúc này thanh âm của An Lâm vang lên:

"Không có gì, Tần Nam chỉ là có chút bức xúc."

Nói xong An Lâm đem con người một lần nữa kéo ngồi xuống.

"Này hỗn tiểu tử! Đừng xuất hiện ở trước mặt ta, xem ta như thế nào trừng trị hắn!"

Mẫu thân tức giận vỗ lên bàn thốt ra một câu!

"Ngươi cũng không phải không biết, kia đứa nhỏ trong lòng nghĩ muốn cái gì chúng ta căn bản không biết, hỏi hắn trăm lần cũng chưa bao giờ nói, không có việc gì đâu, hắn có thể hảo hảo là tốt rồi."

Mợ một lời nói ra trong lòng ẩn ẩn chua xót, cũng nói đến bất đắc dĩ. Cậu cũng không biết làm sao an ủi, chỉ có thể đem con người kéo đến trong lòng.

"Ngươi chính là rất nuông chiều hắn ! Mới dưỡng thành tật xấu như bây giờ !"

Mẫu thân cau mày, phiền lòng không thôi, nói.

" Nuông chiều? Tỷ tỷ còn không phải nuông chiều tiểu Diệp[1], đòi cái gì được cái đó!"

[1] ở đây là Hạ Diệp

Trên đời này, có cha mẹ nào nguyện ý thấy con mình chịu khổ hay không?

"Ta. . . . . ."

Không thể Phản bác , mẫu thân tức giận dứt khoát đứng lên.

"Lão Hạ, đi theo ta tìm kia hỗn tiểu tử đi!"

Tính tình mẫu thân luôn luôn thẳng thắn, nếu cực nóng giận [2] thậm chí còn trực tiếp đấu võ. . . . . .

[2] nguyên văn: hỏa đại

Nhìn thấy mẫu thân kích động như vậy, cậu mợ cùng với phụ thân vội vàng khuyên bảo.

Nàng cùng An Lâm thì hoàn toàn muốn nhúng tay cũng không được, mà không nhúng tay lại cảm thấy không xong. . . . .

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên~!

Cậu cùng mợ thấy vậy sắc mặt đại biến, vội vàng thu hồi mì sợi còn sót lại trên bàn, đem giấu xuống phía dưới sô pha, lại cuống quít thu thập bát đũa, chỉ để lại độc một đôi đũa cùng một nửa bát mì sợi, mà ngoài cửa cũng bắt đầu vang lên thật lớn tiếng đập cửa. . . . . .

Đợi sau khi thu thập mọi thứ thỏa đáng xong, cậu mới ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, chợt nghe thấy một thanh âm kỳ dị lẫn càn quấy:

"Lâu như vậy không ra mở cửa, lén lút giấu cái gì vậy ?"

Nói xong đối phương mượn cây gậy chỉ vào cậu, khiến cậu liên tiếp lui về phía sau, chỉ có thể theo trên mặt tươi cười , nói:

"Không giấu gì cả, chính là trong nhà đến đây mấy thân thích."

"Thân thích?"

Nói xong cao gầy nam nhân tà liếc, quét mắt qua bọn họ một lượt, sau đó trừng mắt nhìn cậu nói:

"Thân thích tới không phải sẽ mang theo tặng vật gì sao? Tần Chí Cương ngươi còn không hiểu rõ quy định sao! Thành thật giao ra đây!"

Nói xong, độ mạnh yếu trên tay càng thêm dùng lực, nhìn thấy cảnh này nàng tức giận đến hỏng rồi, đang muốn can thiệp lại bị An Lâm ở bên cạnh gắt gao giữ chặt, buồn bực nhìn về phía An Lâm, nữ nhân này muốn ngăn nàng? Ngăn được sao ? !

Quả thật nếu so về sức nếu có mười An Lâm hợp lực cũng chưa chắc đánh lại Tần Nam, cảm giác được Tần Nam lửa giận công tâm, không thể trấn an, An Lâm chỉ có thể dẫn đầu đứng lên, sáp này một cước.

"Ngươi muốn chúng ta giao ra cái gì?"

Bởi vì Tần Nam lạnh tĩnh, sắc mặt An Lâm cũng không tốt, cau mày nhìn qua, tựa hồ tâm tình rất không tốt.

Cao gầy nam nhân nhìn thấy có người chống đối, là một nữ nhân ngoại hình không tồi, ngược lại vừa vặn buông ra Tần Chí Cương, ngược lại vẻ mặt tươi cười đê tiện [3] hướng tới An Lâm, càn rỡ lẫn bá đạo nói:

[3] nguyên văn: tiện tiếu

"Mang đến cái gì liền giao ra cái đó!"

Nói xong một đôi mắt đem An Lâm từ đầu tới chân qua lại đánh giá một lượt, Tần Nam nhìn hành vi bỉ ổi này nhất thời chán ghét vạn phần, bá một chút liền đứng lên.

Thân cao chênh lệch cho phép nàng nhìn xuống cao gầy nam nhân, An Lâm nhìn thấy Tần Nam đứng dậy, càng thêm sốt ruột, người này như thế nào liền lạnh tĩnh như thế ? Nếu làm căng, đối bọn họ cũng không có lợi!

Nam nhân thấy Tần Nam này đột nhiên đứng dậy sợ tới mức lui về phía sau từng bước, tuy rằng thấy không rõ khuôn mặt bên dưới mũ, chỉ cần này khí thế cũng đã dọa nam nhân sợ tới mức lui về phía sau .

"Vương Giới, tỷ của ta cùng tỷ phu là từ đại môn đường đường chính chính vào, dùng trư đầu óc của ngươi ngẫm lại, có thể mang vào vật gì sao? Ngươi như vậy cố ý không có chuyện gì lại muốn gây sự, lão nương cũng không nuốt trôi nổi cơn giận này!"

Mợ nói cắt đứt ý định của nàng muốn đánh nam nhân một trận, ánh mắt nam nhân gian tà vừa chuyển, xoay người liền đối với mợ cười cười nói nói:

"Ngụy Tỷ, ngươi lời này nói đến Vương Giới ta giống như một tên vương bát đản. Ta cũng bất quá là ấn chương làm việc[4], lệ thường đến kiểm tra."

[4] hành động tuân theo quy định, quy tắc đã đặt ra

Nói xong, hắn ở trong phòng nhìn quanh một vòng liền hỏi:

"Đúng rồi, như thế nào không phát hiện nhà ngươi tiểu Lệ đâu?"

Lời của Vương Giới khiến mợ cùng cậu khinh bỉ, sắc mặt cực độ khó coi. . . . . .

"Vương Giới, không cần ta tiễn đi?"

Cậu sắc mặt âm trầm, mở cửa ra, bộ dáng ngày càng biến hóa, Vương Giới thấy vậy, liếm liếm môi, quay đầu trừng mắt nhìn Tần Nam liếc mắt, hừ lạnh một tiếng liền ra khỏi cửa.

Cửa đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại trầm mặc, sự tình vừa rồi tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, nhưng ai cũng đều không có mở miệng nhắc lại. . . . . .

Đáy lòng đột nhiên trào ra nồng đậm sát ý!

Nàng liền cảm thấy kỳ quái: vì cái gì biểu muội lúc trước luôn nội hướng thẹn thùng, bây giờ tính tình lại ngày càng biến hóa . . . . . .

Thế giới này quả thật đồi bại [5]!

[5] nguyên văn: hỗn trướng

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro